Chương 132: Takatsuki Makoto Chạm Trán

Rosalie J Walker là ai?

Tên khác của cô là Hồng Liên Phù Thuỷ.

Ở Tây Lục Địa, cô được gọi là một trong Tam Đại Pháp Sư cùng với Bạch Đại Hiền Giả và Bắc Phương Màu Nhiệm Pháp Sư Oz.

Cô hiện là pháp sư mạnh nhất của Mộc Quốc.

Điều làm nên danh tiếng của cô với cái tên Hồng Liên Phù Thuỷ chính là nhờ vào Nhân Ma Đại Chiến.

Một trong Tứ Ma Vương từng thống trị Ma Lục Địa dữ trong quá khứ, Trùng Vương Valac.

100 năm trước, Ma Vương Valac đã tấn công Tây Lục Địa.

Những người phải đối mặt với chuyện này là Liên Minh Lục Quốc và các Anh Hùng và Dũng Giả của họ.

Rosalie vào thời điểm đó là một trong những đồng đội của Phong Thụ Dũng Giả.

Ma tộc đấu với Nhân tộc và Á nhân. Nhân Ma Đại Chiến này vô cùng khốc liệt và phải mất một thời gian dài mới có hồi kết.

Đội quân của Trùng Vương tràn về vô tận, và Tây Lục Địa dần dần bị đẩy vào tình trạng kiệt sức.

Ma Vương Valac chỉ đơn giản là phái thuộc hạ của mình đến Tây Lục Địa, và bản thân hắn cũng không hề bước ra khỏi Ma Lục Địa.

Có vẻ như Đại Hiền Giả-sama bằng cách nào đó đã xoay xở để chống chọi được với vô số đợt tấn công của Ma Vương Quân.

Nhưng nếu cuộc chiến tiêu hao này tiếp diễn, cuối cùng nó sẽ dẫn đến thất bại của họ.

Pháp sư Rosalie, người lo lắng về điều này, đã tấn công Ma Lục Địa cùng với Dũng Giả Highland.

Lý do tại sao không phải là Phong Thụ Dũng Giả là vì họ đã bị thương nặng trong chiến tranh và đã rút khỏi tiền tuyến.

Điểm đặc biệt của Rosalie là dịch chuyển tức thời ở khoảng cách cực xa.

Số người mà cô có thể mang theo là chính mình và một người nữa.

Và thế là, chiến binh mạnh nhất thời bấy giờ chính là Dũng Giả Highland, và họ đã cùng nhau tấn công Ma Vương Valac và hạ gục được hắn.

Nữ pháp sư Rosalie đã trở thành một huyền thoại và kết hôn với Dũng Giả Highland.

Mọi chuyện đều tốt đẹp khi kết thúc tốt đẹp.

Một kết thúc có hậu.

Nhưng hệ thống phân chia giai cấp của Highland rất nghiêm ngặt và không phù hợp với Rosalie, nên cuộc sống hôn nhân của cô chỉ kéo dài được khoảng 5 năm.

Rosalie huyền thoại dường như đã trở lại Mộc Quốc.

Sau đó, cô dường như đã chu du khắp thế giới và khi có vấn đề gì, cô sẽ thò đầu về nhà.

Chuyên môn của cô là Tinh Linh Ma Pháp.

Cô đặc biệt giỏi trong việc điều khiển Hỏa Tinh Linh và Phong Tinh Linh, và không ai có thể sánh được với cô trong việc này.

Rosalie có thể sử dụng Tinh Linh để tạo ra Hoả Cự Nhân khổng lồ.

Và rồi, sau trận chiến, chỉ còn lại một cánh đồng cháy xém.

Với hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí, cuối cùng mọi người đều sợ cô với cái tên Hồng Liên Phù Thuỷ.

—Đó là những câu chuyện của mẹ Lucy.

"Người mà anh gặp có thể là mẹ em." (Lucy)

"Hở?" (Makoto)

Sau bữa tiệc hôm qua, mọi người ở lại nhà Lucy.

Chị gái của Lucy hiện đang làm bữa sáng cho chúng tôi.

"Tóc vàng mắt xanh, trông giống em đúng không?" (Lucy)

"Ừm, trông giống hệt Lucy vậy." (Makoto)

Tôi cảm thấy cô ấy giống như một Lucy trưởng thành hơn một chút.

"Dù sao thì Lucy cũng giống mẹ nhất mà."

Chị gái của Lucy vừa nói vừa nấu ăn.

"Rosalie kia! Nếu đã trở về, hãy lộ mặt đi!" (Wolt)

Trưởng làng đang vô cùng tức giận.

Đấy là mẹ của Lucy nhỉ.

Khi đó tôi nên nói chuyện với cô ấy nhiều hơn một chút.

Lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Mộc Quốc.

Sau đó, chúng tôi vừa ăn vừa lắng nghe những câu chuyện về tuổi thơ của Lucy và những câu chuyện về gia đình cô nàng.

"Aya, Furi nè, tớ sẽ giới thiệu hai người với bạn bè trong làng, tụi mình cùng đi nhé!" (Lucy)

"Okay ~ " (Aya)

"Hiểu rồi." (Furiae)

Lucy, Sa-san và Furiae-san đã rời đi.

Đã lâu rồi Lucy mới trở về nhà.

Hãy để cô có thời gian rảnh rỗi.

Tôi muốn nói chuyện với Mộc Vu Nữ, nhưng tôi không thấy cô ấy ở đâu cả.

Có thể cô ấy đã ra ngoài làm việc.

Có vẻ như không thể liên lạc được với Dũng Giả Mộc Quốc.

Không có gì để làm.

(Mình có nên đi luyện tập quanh Rừng Lạc Lối không?) (Makoto)

Một hầm ngục mà tôi đã từng vào cùng Lucy một lần.

Khác với Rừng Quỷ Quyệt, chỉ cần không bị lạc đường thì đây là một độ khó mà ngay cả những mạo hiểm giả hạng Sắt cũng có thể giải quyết được.

Sẽ ổn thôi ngay cả khi tôi đi một mình.

"Makoto-niisan định đi đâu vậy?" (Leo)

"Anh đang nghĩ đến việc khám phá Rừng Lạc Lối." (Makoto)

"Anh định thám hiểm hầm ngục một mình sao...? Như vậy không phải là nguy hiểm sao?" (Leo)

Hoàng tử Leonard nhìn tôi với vẻ lo lắng.

"Anh sẽ bỏ chạy nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm, nên không sao đâu." (Makoto)

"Vậy thì em cũng sẽ đi cùng anh!" (Leo)

Ồ, Hoàng tử Leonard sẽ đi cùng tôi sao?

"Khoan đã. Nếu Hoàng tử Leonard đi, tôi cũng đi. Tôi được Công chúa Sofia giao nhiệm vụ bảo vệ Hoàng tử Leonard." (Janet)

Janet-san tham gia.

"Hở? Thật sao?" (Makoto)

Tôi nghĩ nhiệm vụ của cô đã hoàn thành sau khi đưa chúng tôi đến Mộc Quốc.

"Cô ấy cũng nhờ tôi chăm sóc anh, Makoto." (Janet)

Cô nhìn tôi như thể đang thấy mệt mỏi.

Có vẻ như quan điểm của cô về tôi đã trở thành 'Anh hùng vô đạo đức đối với phụ nữ'.

(Nhưng mình vẫn còn nguyên tem mà...) (Makoto)

"Naa Naaa."

Tsui nhảy lên người tôi.

"Có chuyện gì vậy? Mi bị Công chúa bỏ lại à?" (Makoto)

Tôi vuốt cằm nó và nó kêu gừ gừ.

Janet-san nhìn thẳng vào Tsui.

"Muốn vuốt ve nó không?" (Makoto)

"K-Không cần!" (Janet)

Tôi bị nhìn chằm chằm.

Mặc dù lúc đó tôi đã rất chu đáo...

Và thế là ba người và một con vật tiến đến Rừng Lạc Lối toạ lạc tại Rừng Đại Ngàn.


◇◇


Đặc điểm của Rừng Lạc Lối là:

—Những cây khổng lồ cùng loại kéo dài vô tận.

—Cỏ cao mọc dày đặc.

—Luôn có một lớp sương mù mỏng bao quanh.

—Các Phong Tinh Linh và Thổ Tinh Linh luôn cố gắng làm cho những người lữ hành bị lạc đường.

Đấy là những gì được ghi lại.

"Với [Bản Đồ], chuyện này thật dễ dàng." (Makoto)

Nó được phân loại là hầm ngục nguy hiểm trong Hiệp hội Mạo hiểm giả, nhưng miễn là không bị lạc đường thì sẽ không có vấn đề gì.

"Có vẻ như Kỹ năng Bản Đồ của anh rất mạnh." (Janet)

"Đúng như mong đợi từ Makoto-niisan!" (Leo)

Chúng tôi khám phá Rừng Lạc Lối trong khi hai người đó khen ngợi tôi.

Một lúc sau khi đi qua khu rừng.

Một quang cảnh kỳ lạ trải dài trước mắt chúng tôi.

"...Đây là cái gì vậy...?" (Leo)

"Hoàng tử Leonard, hãy cẩn thận. Có vẻ như có một con quái vật nguy hiểm ở đây." (Janet)

Hoàng tử Leonard có vẻ hơi sợ hãi, và Janet-san giơ giáo lên để bảo vệ Hoàng tử.

"Xác chết...của động vật và thậm chí cả quái vật." (Makoto)

Tôi lẩm bẩm điều này.

Có một biển xác chết của những loài như hươu, thỏ sừng và gấu rừng.

Tôi có thể biết ngay rằng có thứ gì đó đã giết chết chúng.

(Bị ăn rồi sao?) (Makoto)

Bất kể là động vật hay thứ gì, đều có dấu vết bị nhai dữ dội.

Tuy nhiên, trái ngược với tình trạng của chúng, xung quanh lại không có nhiều máu.

Tôi không muốn nhìn cảnh tượng này quá lâu, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy các xác chết đã hơi khô.

"Takatsuki Makoto, anh có biết nhiều về Rừng Lạc Lối không?" (Janet)

Janet-san hỏi tôi.

"Quái vật ở Rừng Lạc Lối cũng giống như Rừng Đại Ngàn. Tôi chưa từng thấy quái vật nào làm như thế này." (Makoto)

Theo như tôi biết, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng này.

"Makoto-niisan... Không phải máu đã bị hút ra khỏi những xác chết này sao?" (Leo)

"Trông nó như thế đấy." (Makoto)

Hút máu... Ma Cà Rồng à.

Nhưng ngay vào buổi sáng sao?

Xin hãy giữ lịch trình của bọn Undead chỉ vào ban đêm được không?

"Đúng như chúng ta nghe được từ làng Elf. Số lượng Undead đã tăng lên." (Janet)

"Lũ Undead thường tụ tập quanh lăng mộ Ma Vương... mộ của Bất Tử Vương Bifrons đúng không?" (Makoto)

Ông ngoại của Lucy nói.

"Bất Tử Vương Bifrons...mặc dù đã bị phong ấn cách đây 1.000 năm, nhưng hắn vẫn giải phóng một lượng lớn chướng khí. Vua của cái chết..." (Janet)

"Nhân tiện, phong ấn vẫn chưa được gỡ bỏ nhỉ?" (Makoto)

Giống như, kiểu vậy đấy, 'lăng mộ Bất Tử Vương' và 'phong ấn'...

Với tôi thì nó chỉ giống một Flag khổng lồ thôi!

"Đó là một phong ấn do Đấng Cứu Tinh Abel-sama và Đại Hiền Giả-sama tạo ra. Không đời nào nó có thể bị phá vỡ được!" (Leo)

Hoàng tử Leonard nói một cách mạnh mẽ.

"Hừmm..." (Makoto)

Thật đáng lo ngại.

"Anh là một kẻ hay lo lắng nhỉ, Takatsuki Makoto. Nếu Bất Tử Vương muốn trở về, thì phải thông qua sức mạnh của hai thân quyến, Shuri và Setekh, nhưng chúng đã bị Đấng Cứu Tinh-sama đánh bại. Ngay từ đầu, Undead là Ma tộc bị ghét nhất ở Thái Dương Quốc. Chúng hồi sinh là không thể." (Janet)

Janet-san cũng nói rằng Bất Tử Vương hồi sinh là không thể.

Vậy có phải chỉ có mình tôi là người lo lắng vì bản thân là Dị Giới Nhân không?

Ma~a, nếu được như vậy thì tốt quá.

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì...

*Nhòm Nhoàm*

Tôi nghe thấy tiếng nhai của thứ gì đó.

Giống như âm thanh của động vật ăn thịt đang nuốt chửng động vật ăn cỏ.

Không có gì lạ khi ở Rừng Đại Ngàn này, cá lớn nuốt cá bé.

Nhưng âm thanh này nghe như đang húp thứ gì đó vậy?

Tôi chưa từng nghe thấy âm thanh nào như thế này trước đây.

Hoàng tử Leonard, Janet-san và tôi nhìn nhau.

Theo bản năng, chúng tôi ngừng nói chuyện và bước đi thật khẽ để không phát ra tiếng động.

"Chúng ta quay về thôi." (Makoto)

Tôi đã đề xuất.

Khi lần đầu chạm trán với đối thủ, điều quan trọng nhất là phải chạy trốn.

"Không, nếu là con quái vật đã tạo ra tất cả xác chết trước đó, thì tốt hơn là nên đánh bại nó ngay bây giờ. Ít nhất, chúng ta cũng nên xác nhận diện mạo của nó." (Janet)

Janet-san phản đối.

Ma~a, cô nói đúng.

"Hoàng tử Leonard, hãy giữ chặt anh để hiệu ứng Ẩn Mật không bị mất đi." (Makoto)

"O-Okay." (Leo)

Hoàng tử Leonard, người đang run rẩy dữ dội, siết chặt lấy cánh tay tôi.

"Ơ-Ờm...Tôi cũng không thể sử dụng Ẩn Mật..." (Janet)

Janet-san nói điều này một cách khó khăn.

Ừm, Gia tộc Valentine không cho tôi ấn tượng rằng họ sẽ làm mọi việc một cách lén lút.

"Vậy thì hãy bám chặt lấy tôi nữa, Janet-san." (Makoto)

Cô nhẹ nhàng nắm lấy đầu tay áo của tôi ở cánh tay kia.

Chúng tôi sắp tiến gần đến nơi phát ra tiếng động.

{Thật kinh khủng...}, Janet-san lẩm bẩm.

{Nó đã bị nuốt chửng một cách khủng khiếp.} (Makoto)

{Uuuu...}, Hoàng tử Leonard tái mặt.

Cả bọn há hốc mồm trước cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.

Mặc dù chúng tôi đang ở trong rừng nhưng khu rừng vẫn được nhuộm một màu đỏ tươi.

Những gì nằm rải rác khắp nơi là xác của hơn một trăm con sói rừng.

Tất cả các xác chết—không có ngoại lệ—đều có một phần thịt bị xé toạc, để lại dấu răng.

Trong cảnh tượng địa ngục của xác chết đó, có một 'thứ gì đó giống người' đang cúi mình, nuốt chửng và húp sùm sụp một cách tham lam.

Chúng tôi đã theo dõi cảnh tượng kinh tởm đó một lúc, nhưng đột nhiên thứ đó quay đầu lại và nhìn về phía này.

Khuôn mặt quay lại không có mắt.

Hốc mắt của nó rỗng.

Làn da trắng muốt của nó có những vết nứt, và có những đường gân đen nổi lên và xuống một cách rõ ràng.

Đó là một cảnh tượng kinh hoàng đến mức chỉ cần nhìn vào cũng khiến cảm thấy khó chịu.

Những chiếc răng xếp thành hàng trong cái miệng lớn của nó sắc nhọn như răng cá mập.

Bằng chứng là nó vừa mới ăn xong một lúc, dòng máu đỏ sẫm đang chảy xuống miệng nó.

(Ma Cà Rồng...?) (Makoto)

Sẽ thật ngớ ngẩn nếu so sánh với Đại Hiền Giả-sama. Có một sinh vật báng bổ đang đứng ở đó.

"..."

Hoàng tử Leonard run rẩy và không nói gì.

(Đây là... Mình muốn họ chạy trốn trước, nhưng...) (Makoto)

"Kuh..." (Janet)

Ngay cả Janet-san cũng toát mồ hôi lạnh trên trán.

Ma cà rồng đó cười toe toét và mở miệng.

Janet-san và tôi chuẩn bị vũ khí.

"Tôi xin lỗi. Tôi quá tập trung vào bữa ăn nên không để ý. Trời ơi, xấu hổ quá."

Ma cà rồng gãi đầu và nở một nụ cười sảng khoái.

(Eeee ~~~ ) (Makoto)

Đó là một phản ứng thân thiện bất chấp vẻ bề ngoài, điều này khiến tôi bất ngờ.

"Các ngươi...không phải là Elf. Sự hiện diện này...nghĩ đến việc có con người ở đây. Fufu, ta không thể nhìn thấy gì ngay bây giờ đâu. Rốt cuộc thì ta không có mắt!" <Yohohoho!>

Hắn không thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thân thiện từ giọng nói của hắn.

Nhưng thôi, chỉ nhìn vẻ ngoài của hắn thôi, tôi chỉ thấy nó thật điên rồ.

Kẻ thù? Hay nó vô hại?

Tôi muốn tham khảo ý kiến về vấn đề này nên đã đến gặp Hoàng tử Leonard và Janet-san, nhưng có vẻ như họ không có đủ tự tin để nói.

"Không, bọn ta cũng xin lỗi vì đã làm phiền khi ngươi đang dùng bữa." (Makoto)

Tôi sẽ cố gắng trò chuyện ngay bây giờ.

Khi tôi nói vậy, Ma cà rồng tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Chà chà, ngươi nhìn thấy ta, nhưng lại không hề sợ hãi, thậm chí còn cố gắng bắt chuyện một cách bình thường... Điều đó là không thể tưởng tượng được vào 1.000 năm trước... Thật đáng buồn."

"1000 năm trước?" (Makoto)

"Ta mới vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ ngàn năm. Nhờ vậy mà ta đói lắm. Thật đói. Thượng Ác Ma như ta lại phải dùng đến thức ăn dơ bẩn như vậy. Thật đáng xấu hổ."

1.000 năm trước...?

Đã thức tỉnh?

Đ-Đây là...?!

"C-Có phải ngươi là Ma Vương, Bifrons-san?" (Makoto)

Hắn thực sự đã hồi sinh!

Nhưng khi tôi hỏi điều này, Ma cà rồng lại phá lên cười.

"Hahahahahahahahaha!! Ta ư?! Hầu tước Bifrons?! Con người có nói những điều buồn cười như vậy sau 1.000 năm trôi qua không?! Không, ta chỉ là một Thượng Ác Ma vô danh. Bị nhầm lẫn với Bifrons-sama là vinh dự cao nhất, con người ạ."

"V-Vậy à." (Makoto)

Không phải là Ma Vương. Thật nhẹ nhõm.

Tôi là người duy nhất trò chuyện với hắn.

Hai người còn lại cho đến bây giờ vẫn chưa di chuyển gì cả.

Con mèo đen trên vai tôi kêu 'Fuuu Fuuu!' và lông của nó dựng đứng.

Đúng lúc đó, đột nhiên...

Những từ này hiện ra trước mắt tôi...


[Bạn có chạy trốn khỏi thân quyến của Ma Vương Bifrons, Setekh không?]

KHÔNG


(Achaa...) (Makoto)

Kẻ trước mặt chúng tôi là một gã khá nguy hiểm.

Abel-sama không hề kết liễu nó chút nào!


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro