Chương 31: Sasaki Aya Là Một Lamia
Mẹ, cha, các em có khỏe không?
Con đang sống rất tốt.
Con đang cố gắng hết sức ở một thế giới xa xôi.
Nhưng...dù vậy, con đang cảm thấy tồi tệ nhất...
Con đã tái sinh thành một con rắn.
Con nghĩ đây là một cơn ác mộng, nhưng không phải mơ.
Đây là điều mà con mới học được gần đây.
Đây không phải là Trái Đất.
Có khả năng là con đã được tái sinh thành một sinh vật bí ẩn chưa từng được tìm thấy, nhưng lẽ ra không có một sinh vật sống như thế này trên Trái Đất.
Chủng tộc của con rõ ràng là Lamia.
Đây là điều con nghe được từ Mẹ-sama, người đã sinh ra con.
Gần đây con đã quen với việc bị rắn vây quanh 360°. Thật tuyệt zời.
Con rất vui vì mình là một cô gái chấp nhận được loài bò sát.
Ngoài ra, ân huệ lớn nhất đó là...
"Này này, con ếch vừa rồi có ngon không?"
"Thích bọ hơn cơ."
"Giun đất có vị rất tệ."
Các chị em của tôi khi sinh ra hoàn toàn là rắn, phần thân trên của họ đã trở thành những cô gái dễ thương.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện của họ không hề dễ thương chút nào.
Tôi cũng không chỉ là một con rắn nữa.
Tôi lột xác nhiều lần và đã có được nửa trên giống con người.
"Nào, các chị em. Đã đến giờ dùng bữa rồi."
Bữa ăn của các em nhỏ chúng tôi đều do các chị (Xà Nữ) mang đến.
Mẹ-sama hình như không làm gì.
Dù sao thì bà ấy cũng là trụ cột của chúng tôi mà!
Có vẻ như không có cha.
Tôi đã thử hỏi chị gái mình một lần rằng chúng tôi có cha không, và chị ấy nói với tôi với khuôn mặt đáng sợ: "Chị khuyên em đừng nói điều đó với Mẹ-sama".
Phải có một lý do cơ bản.
Giờ thì, đồ ăn.
Tôi đã được vài tháng tuổi.
Tôi có sự thèm ăn nồng nhiệt của một đứa trẻ đang lớn.
Chúng tôi, những đứa trẻ nhỏ nhất, rõ ràng có thể ăn trước, nhưng...
Chuột, ếch, thằn lằn, nhện, giun sừng, chim, cá chép diếc, và còn có một núi thứ gì đó trông giống như quả hạch.
""""""Yaaay.""""""
Các chị em của tôi vây quanh nó.
(Không biết cái này có ăn được không...)
Bây giờ, tôi chọn một số loại hạt và bắt đầu ăn.
Nhưng chỉ với những thứ này, chất dinh dưỡng sẽ không đủ.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn vào những thứ khác...
(Haaaa...không thể nào được.)
Lamia không có thói quen sử dụng lửa hoặc gia vị. Chúng thường chỉ nuốt toàn bộ thức ăn.
Liếc nhìn các chị em đang nuốt những thứ như chuột và ếch, tôi nhai một con cá nhỏ trông có vẻ ăn được.
(Hở? Các chị lớn hình như đang mang thứ gì đó ở đây.)
Họ đang mang một thứ gì đó trông có vẻ nặng nề trong một chiếc túi đay.
Có vẻ như họ đang mang nó đến cho Mẹ-sama.
Tôi đã nhìn thấy điều này trước đây. Họ luôn mang những món ăn quý giá về cho mẹ.
Cách đây vài ngày, nó là một con vật to lớn như con bò.
"Nó được gọi là Minotauros! Để đánh bại một con, em phải mạnh mẽ như Chị Cả-sama!"
Tôi nhớ các chị gái tôi đã nói một cách tự hào về điều đó.
Chị Cả-sama giống như người lãnh đạo của chúng tôi, và dường như là người có vị trí cao nhất sau mẹ.
Số 2 trong gia đình chúng tôi.
"Xin mời, Mẹ-sama."
Họ mở túi.
(Geh!)
"XXXXXXXXXXXX?!!?!?!!!"
Thứ bước ra là một con người.
Người đang mặc thứ trông như áo giáp kim loại đang hét lên điều gì đó.
Tôi không thể hiểu được lời nói của anh ấy.
"Khá tràn đầy năng lượng."
Mẹ-sama quấn quanh người con người bằng cơ thể dài của mình và nhẹ nhàng vuốt tóc anh ấy.
Khuôn mặt của con người tái nhợt vì sợ hãi và anh ấy run rẩy.
Mẹ-sama cười toe toét, và ngay sau đó, bà ăn thịt anh ấy chỉ trong một ngoạm.
(Aaaaaaaa...!!)
Tôi ôm đầu.
Tôi thậm chí còn tự hỏi liệu thế giới này có chỉ có quái vật hay không, nhưng đó là thế giới có con người.
Và có vẻ như chúng tôi ăn thịt người.
"Tự hỏi con người có vị như thế nào.", "Em nghe nói họ ngon hơn quái vật.", "Các chị gái dường như đã ăn một ít rồi.", "Ghen tị quá.", "Em muốn đi săn sớm."
Tôi có thể nghe thấy giọng nói ngây thơ của các chị em tôi.
Tuy nhiên, nội dung cuộc trò chuyện của họ thật đáng sợ.
"Haaaa... Sẽ không thể sống chung với con người được à..."
Tôi nghĩ rằng nếu thực sự có con người trên thế giới này, tôi có thể bí mật lẻn ra ngoài và đến khu định cư của con người.
Vì bạn biết đấy, đồ ăn không ngon!
Nhưng xét theo mức độ sợ hãi của con người vừa rồi, và mẹ tôi, người đã nuốt trọn anh ấy...
Cơ hội cùng tồn tại là rất thấp.
"Em nhìn xuống đó à. Có chuyện gì thế?"
Chị Cả-sama bắt gặp tôi khi tôi đang thở dài.
"K-Không, chỉ là em đang nghĩ mình muốn ra ngoài sớm thôi."
Tôi trả lời với bất cứ điều gì tôi nghĩ đến.
"Hừmm, em là người nở ra nhanh nhất trong số các em gái phải không? Đúng là đã đến lúc các cô gái cũng có được con mồi cho riêng mình rồi."
Quaoo! Tôi có thể ra khỏi đây được không?
Thực ra chúng tôi vẫn chưa bước một bước ra khỏi tổ ấm này.
Hang ổ của chúng tôi là một nơi tối tăm như một cái hang. Nó rất rộng, nhưng họ nói bên ngoài rất nguy hiểm nên chúng tôi không được phép ra ngoài.
"Ngày mai sẽ là chuyến đi chơi đầu tiên của em. Hãy nói với các chị em khác của mình nữa nhé."
Chị Cả-sama rời đi với những lời đó.
Hửm? Tôi phải kể hết cho họ à?
Thật là đau đớn.
◇◇
"Waaa ~ , tuyệt vời."
"Bên ngoài rộng qu~á."
Hai chị em đang đi vừa hét kya kya.
Còn tôi, tôi chết lặng.
"Fuwaaah..."
Hang của chúng tôi là một cái hang phía sau một thác nước lớn.
Càng đến gần lối ra, âm thanh của một lượng nước khổng lồ đổ xuống càng cao.
Những tia nước biến thành sương mù và khiến xung quanh trở nên trắng xóa và khó nhìn thấy.
Nếu bạn cố gắng đi qua thác nước, bạn sẽ bị đập mạnh xuống, nên chúng tôi phải đi ra từ một con đường bên cạnh.
"Thác Niagara?"
Tôi chưa nhìn thấy hàng thật, nhưng bức tường nước bao phủ toàn bộ tầm nhìn của tôi khiến tôi nhớ đến một trong những thác nước lớn nhất ở thế giới trước của tôi.
Thác nước khổng lồ này đã tạo ra một hồ nước lớn.
Không ngờ lại có một hồ nước ngầm lớn như vậy!
Điều này thật đáng kinh ngạc!
"Này! Đừng có đi lung tung và đến đây ngay."
Bị một người chị hối, chúng tôi buộc phải di chuyển mà không có thời gian để tận hưởng khung cảnh tuyệt vời.
"Nơi này là nơi săn bắn của các em gái."
Nơi mà chị gái chỉ vào là một trong những hồ nước trong không gian rộng mở, nơi dòng nước bắn tung tóe của thác nước không thể chạm tới.
"""Vângggg."""
Hai chị em cố tình giải tán.
"Đừng đi quá xa nhé?! Những nơi có nước sâu có quái vật, hiểu không?!"
'Không phải chúng ta cũng là quái vật sao?', đó là những gì tôi nghĩ, nhưng tôi không nói.
Tôi di chuyển bằng cách nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác.
Tôi đang tự hỏi liệu có loài cá nào không, nhưng vì thác nước nên nước gợn sóng và tôi không thể nhìn rõ bên trong nước.
Tôi nhìn lên, xung quanh nơi dưới lòng đất này có một thác nước khổng lồ đổ xuống không ngừng.
Hơn nữa, trên hết, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời đang chiếu vào.
Có vẻ như ở trên này đang hoạt động như một loại tâm nhĩ.
Tôi đang lơ đãng nhìn ánh nắng mà đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy, và ở đó tôi thấy một cái bóng đang bay.
Một con chim?
Bóng tối đang bay như thể đang vẽ một vòng tròn.
"Oi! Mấy em! Quay về mau!"
Tôi nghe thấy giọng nói kích động của chị gái.
"Đó là một Harpy!"
Hở?
Lúc tôi nghĩ vậy thì đã quá muộn.
"Kiyaaaaaa!!"
Thứ đó kêu lên một tiếng và lao vào chúng tôi.
Phần thân trên là của một cô gái, phần thân dưới là của một con quái vật chim.
"Ee? Eeeeeeee?!"
Đến lúc tôi nhận ra thì tôi đã bị chân của con Harpy nắm lấy và bị mang đi.
"Mọi người hãy nhanh chóng quay lại. Em ấy đã xong đời rồi!"
Hở?! Chị ấy đang ám chỉ tôi à?!
Đợi đã, đừng bỏ em mà, Onee-sama!
"Hihihihihi!"
Con quái vật mặt chim đang túm lấy tôi, biến khuôn mặt xinh đẹp của ả thành một nụ cười ghê tởm và cười lớn.
Chết tiệt, ả đang coi thường tôi và nghĩ rằng tôi là một đứa trẻ.
"Ây!"
Tôi mạnh mẽ vặn mở móng vuốt đang tóm lấy tôi.
Cái gì, con quái vật này hoàn toàn yếu đuối!
"Hở?!"
Trong lúc Harpy đang ngạc nhiên, tôi quấn lấy cơ thể nó.
Và cứ như thế, tôi siết chặt ả ta lại.
"T-Thả ta ra!"
Đồ ngu, cứ như thể ta sẽ làm vậy ấy.
Chúng tôi đang rơi xuống trong khi vướng víu vào nhau.
Chúng tôi thả mình ngay xuống nước như vậy.
Ở đó hơi khó khăn nhưng tôi đã hạ cánh an toàn.
Okay, chạy thôi.
Tôi bơi nhẹ nhàng trong nước và nhắm tới phía sau thác nước nơi chúng tôi ở.
"Gyaaaaa!"
Tôi nghe thấy một tiếng hét từ phía sau và khi tôi nhìn lại, con Harpy lúc trước đang bị một con quái vật khổng lồ giống cá sấu ăn thịt.
(Eeeeeee?! Cái gì vậy?! Đáng sợ quá! Có thứ như thế à?)
Tôi vội vã với tất cả những gì tôi có và tập hợp lại với các chị em của mình.
Khi tôi trở về, mọi người đều khen ngợi tôi vì đã đánh bại được Harpy trong lần đi săn đầu tiên.
Không, tôi không vui chút nào cả!
Chuyện gì xảy ra với thế~giới này zậy hả trời?!
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro