Chương 5: Takatsuki Makoto Hội Ngộ Với Thằng Bạn
(Tluc: "Demonic Sword" là "Ma Kiếm", còn "Magic Sword" là thanh kiếm ma thuật nên cũng gọi là "ma kiếm" nhưng viết thường. Các bro hỏi sao tôi không để là "Quỷ Kiếm" á? Thì tại tôi thích "Ma Kiếm" :v)
Tình bạn của tôi với Fuji-yan kéo dài khoảng 1 năm.
Chúng tôi tình cờ ngồi cạnh nhau trong lớp và trở thành bạn bè sau một cuộc trò chuyện sôi nổi về game.
Tôi thích game RPG và Fuji-yan thích game mô phỏng hẹn hò.
Chúng tôi thích các thể loại game khác nhau, nhưng chúng tôi có thể hình thành mối quan hệ tốt với nhau bằng cách cho nhau mượn những game mà chúng tôi thích.
Đã 9 tháng kể từ khi anh rời khỏi Thủy Thần Điện.
Hiện anh đã có cửa hàng riêng.
Anh ấy thăng cấp rất nhanh.
Chúng tôi là học sinh cao trung, bạn biết đấy...
Tuy nhiên, chúng tôi cũng có Quang Dũng Giả đã cố gắng leo lên vị trí Đội trưởng Hiệp sĩ của Highland.
Anh ấy là một trường hợp quá đặc biệt.
Không, có lẽ tất cả các bạn cùng lớp của tôi đều đã có một câu chuyện thành công lớn.
Có lẽ tôi là người duy nhất bị bỏ lại trong cát bụi...
Bây giờ tôi đang cảm thấy chán nản.
Tôi đã đến địa điểm mục tiêu.
Cửa hàng Fujiwara.
Đó là những gì được viết trong một bảng hiệu lớn của cửa hàng.
Nó ở đây.
Tôi hy vọng tính cách của Fuji-yan không thay đổi.
Tôi đã thực hiện khóa đào tạo pháp sư và mạo hiểm giả trong Thần Điện suốt một năm.
Là những Dị Giới Nhân, chúng tôi được miễn đóng học phí, nên theo một nghĩa nào đó, chúng tôi đang có một lối sống thoải mái và được chính phủ chăm sóc.
NEET cấp quốc gia.
Fuji-yan có thể có những kỹ năng hữu ích, nhưng ở Nhật Bản anh ấy sẽ bị coi là chưa đủ tuổi vị thành niên. Chưa hết, anh ấy còn vào được một Hội Thương Gia, và đi đến mức bây giờ anh ấy đã có cửa hàng của riêng mình sau 9 tháng.
Chắc chắn có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Tôi tự hỏi liệu chúng tôi có thể trò chuyện đàng hoàng sau 1 năm bị nhốt trong Thần Điện hay không.
Tôi lo lắng.
"Xin thứ lỗi." (Makoto)
Tôi từ từ bước vào cửa hàng và nói với giọng trầm.
"Chào mừng."
Tôi được một nữ thư ký đón tiếp.
Khi tôi nhìn vào đó...
Một nhân viên tai thỏ?!
Một nhân viên bán hàng thỏ lùn với mái tóc xoăn màu nâu nhạt chào đón tôi.
Đôi mắt to và trong veo của cô ấy thật dễ thương.
"Khách hàng, anh có phải là mạo hiểm giả không? Chúng tôi có những mặt hàng tốt cho anh đây."
Cô ấy nói với tôi với một nụ cười.
Giọng nói của cô ấy rất thú vị.
Một nhân viên tai thú.
Hương vị của Fuji-yan đang được phát huy hết mức ở đây.
"Ừm, ông chủ Fujiwara-san có ở đây không?" (Makoto)
"Ồ, anh là một thương nhân sao? Nếu là thương vụ kinh doanh, tôi sẽ nghe trước."
Giọng điệu của cô ấy thay đổi.
"Không, đấy không phải nó. Tôi là bạn của Fujiwara-san..." (Makoto)
Ánh mắt của người thư ký trở nên sắc bén.
"Bạn của Goshujin-sama, anh nói vậy sao. Tôi có thể hỏi tên của anh được không?"
"Takatsuki Makoto." (Makoto)
"Anh có phải là Dị Giới Nhân không?!"
"V-Vâng, đúng vậy." (Makoto)
"Xin hãy đợi một lát! Tôi sẽ trở lại sớm!!"
Cô ấy biến mất bên trong cửa hàng và quay lại với một dụng cụ nhỏ.
Thứ này có kích thước bằng một điếu xì gà, có nhiều nút bấm và người bán hàng sẽ ấn chúng.
Và sau đó, cô ấy đặt dụng cụ đó trước miệng.
"Goshujin-sama! Goshujin-sama! Takatsuki-sama đã đến!"
"Gì cơ?! Cậu ấy có ở đó không?!"
Tôi nghe thấy một giọng nói đầy hoài niệm.
"Đây, Takatsuki-sama."
Người bán hàng đưa cho tôi một thứ có vẻ như là một thiết bị liên lạc.
"Xin chào, có phải cậu không, Fuji-yan?" (Makoto)
"Oooh, cách gọi tôi như vậy, và giọng nói đó, chắc chắn đó là Takki-dono!!" (Fujiwara)
"Đã được một thời gian dài. Bây giờ tôi đang ở Makkaren nên tôi đến thăm cậu." (Makoto)
"Tôi vẫn đang đợi đó! Tôi muốn quay lại ngay lập tức, nhưng đáng tiếc phải nói rằng, tôi sắp có một cuộc họp công việc, vậy cậu có thể gặp tôi ở cửa hàng lúc 18 giờ không?!" (Fujiwara)
"Okay nhé. Vậy gặp lại sau." (Makoto)
Tôi trả lại dụng cụ cho nhân viên bán hàng và nói với cô ấy rằng tôi sẽ quay lại sau.
Fuji-yan không hề thay đổi.
Từ những gì tôi có thể nói ở đó, có vẻ như cứ tiếp tục nói chuyện với anh ấy theo cách như trước là ổn.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Vì vẫn còn vài giờ trước cuộc gặp với Fuji-yan nên tôi quyết định khám phá bên ngoài thành phố.
Người bán hàng nói với tôi rằng khu rừng phía bắc thành phố có những con quái vật yếu như chuột khổng lồ.
Tôi muốn thử con dao găm tôi nhận được từ Nữ Thần.
◇◇
"Điều này thật ấn tượng." (Makoto)
Tôi cản trở chuyển động của con chuột khổng lồ bằng Băng Tiễn, và kết liễu nó bằng con dao găm.
Thực tế không có sự phản kháng nào.
Lưỡi dao lướt qua như cắt vải.
"Mình đã có được một vũ khí tốt." (Makoto)
Hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến Nữ Thần.
"Nữ Thần-sama, cảm ơn ngài." (Makoto)
Tôi chắp hai tay lại và cầu nguyện.
(Phải chứ? Hãy biết ơn tôi nhé.)
Tôi có cảm giác như mình đã nghe thấy giọng nói của Nữ Thần.
Tôi có thể tưởng tượng cô ấy với vẻ mặt tự mãn và ưỡn ngực ra.
Tôi lột da những con chuột khổng lồ và đem bán chúng cho một cửa hàng dụng cụ.
Rõ ràng là tôi cũng có thể bán nó ở Hiệp hội Mạo hiểm giả, nhưng vì có cơ hội nên tôi cũng muốn ghé qua cửa hàng.
"3.000G."
Tôi bán 3 tấm da chuột khổng lồ.
Với số tiền đó, tôi mua vỏ cho con dao găm tôi nhận được từ Nữ Thần.
Giữa thành phố rộn ràng năng lượng. Có những thứ như cửa hàng tạp hóa, cửa hàng quần áo, cửa hàng vũ khí và cửa hàng dụng cụ xếp hàng dài.
Thậm chí còn có một cửa hàng thú cưng để mua đồ cho sử ma.
Khi rời khỏi con đường chính của khu mua sắm, bạn sẽ đi vào khu ẩm thực, nơi bạn có thể tìm thấy các nhà hàng và quán bar.
Xa hơn nữa là có những quán trọ, và sâu hơn nữa là khu vui chơi, nơi bạn có thể tìm thấy những cửa hàng ướt át. Tôi không có tiền nên chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi đã kiểm tra một số cửa hàng vũ khí mà tôi thấy hứng thú nhất.
Tôi nghĩ con dao găm của Nữ Thần sẽ ổn trong một thời gian, nhưng nếu có thể, tôi muốn hướng tới việc trở thành một ma kiếm sĩ.
Tôi có năng khiếu về ma thuật nhưng lại thiếu sức mạnh thể chất để trở thành một kiếm sĩ.
Đó là lý do tại sao tôi không thể vung kiếm đúng cách.
Tôi đã cố gắng tập thể chất để có thêm sức mạnh, nhưng có vẻ như cơ thể tôi không thu được nhiều lợi ích từ việc tập luyện đó. Như thể thể chất của tôi đã thay đổi để phù hợp với thế giới này và các chỉ số.
Nhưng ở thế giới này, tôi nghe nói có Thánh Kiếm và Ma Kiếm khiến con người chiến đấu như thể họ là master.
Tôi muốn một ngày nào đó tìm thấy loại thanh ma kiếm đó.
Tôi kiểm tra cửa hàng xem ở đây có ma kiếm không.
Ở đây cũng có một số người giống như mạo hiểm giả.
"Jean, cậu chưa cần một thanh kiếm đắt tiền như thế phải không?"
"Ừm, nhưng độ sắc bén của thanh kiếm hiện tại của tôi hơi thiếu khi đối đầu với những con quái vật mạnh hơn."
Và trong số những người đó, có một người đàn ông có vẻ ngoài như một chiến binh và một cô gái có vẻ ngoài như linh mục.
Chết tiệt, lại là bọn Riajuu.
"Geez, thỉnh thoảng hãy mua cho tôi vài trang bị nhé."
"Vậy thì hôm nay tôi sẽ từ bỏ vũ khí và mua quần áo mới cho cậu, Emily."
"Yay, đúng là Jean của tôi mà!"
Cô gái vòng tay ôm lấy cánh tay người đàn ông.
Nổ tung đi bọn kia.
Và khi tôi vượt qua thời gian theo cách này, thời gian đã hứa đã đến.
Đúng lúc đó tôi đến cửa hàng của Fuji-yan và nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc với vóc dáng cân đối đang lảng vảng xung quanh.
Đã 9 tháng kể từ khi tôi nhìn thấy khuôn mặt đó.
"Fuji-yan", tôi gọi anh ấy.
"Takki-dono!" (Fujiwara)
Anh nhanh chóng chạy về phía tôi.
"Lâu rồi không gặp!" (Fujiwara)
"Có vẻ như cậu đang làm rất tốt." (Makoto)
"Bây giờ, tôi đã đặt chỗ rồi! Đi nào!" (Fujiwara)
Chúng tôi đi đến một con phố có nhiều nhà hàng xếp hàng dài, và chúng tôi đến một nhà hàng yên tĩnh nằm ở một con phố nhỏ có vẻ như bị khuất.
Anh ấy biết một nơi khá sang trọng.
Có vẻ như đây là nơi Fuji-yan hay lui tới, họ dẫn chúng tôi vào một căn phòng riêng nằm sâu bên trong.
""Chúc mừng.""
Chúng tôi cụng ly với nhau.
Fuji-yan đang uống rượu bia. Tôi quyết định uống cocktail trái cây.
Đây thực sự là lần đầu tiên tôi uống rượu tại một cơ sở.
Ở đất nước này, bạn có thể uống rượu khi trên 13 tuổi, vì vậy điều đó không trái luật.
"Nó thế nào?" (Fujiwara)
"Nó giống như nước trái cây vậy." (Makoto)
"Thay vào đó có muốn thử chút bia không?" (Fujiwara)
"Không, cám ơn. Tôi đã thử uống một chút ở Thần Điện và nó có vị rất tệ." (Makoto)
"Cậu sẽ thích hương vị này sau vài lần uống." (Fujiwara)
"Thật sao?" (Makoto)
Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, các món ăn lần lượt được mang đến bàn của chúng tôi.
Bít tết dày, tôm chiên, sashimi cá nước ngọt, mì ống với rất nhiều phô mai ở trên và súp với rất nhiều nguyên liệu trong đó.
"Ngon, ngon quá." (Makoto)
"Ooh, vậy ra đó là sở thích của cậu." (Fujiwara)
"Nó là tốt nhất. Nó hoàn toàn khác với những món ăn nhạt nhẽo trong Thần Điện." (Makoto)
"Thứ đó thật vô vị." (Fujiwara)
Chúng tôi thưởng thức đồ ăn một lúc.
"Cậu làm tôi lo lắng đấy, cậu biết không. Không có thông tin liên lạc nào từ cậu thậm chí sau 1 năm." (Fujiwara)
"Dù sao thì tôi cũng đã ở gần đến thời hạn 1 năm. Tôi là người cuối cùng còn lại. Tôi không được mời đến bất kỳ Party nào." (Makoto)
"Là vậy sao." (Fujiwara)
Fuji-yan tỏ vẻ thương hại.
Tôi mỉm cười với điều đó.
"Thực ra, ngày hôm qua, tôi đã một mình đánh bại một nhóm Goblin và cứu được một người đang bị tấn công." (Makoto)
"Cái gì?! Để một mình đánh bại một nhóm Goblin, thông thường cậu cần phải là Pháp Sư Trung Cấp hoặc Kiếm Sĩ Trung Cấp. Nó không nguy hiểm sao?" (Fujiwara)
"Tôi tự hỏi. Nó tương đối dễ dàng. Việc sử dụng những kỹ năng tôi có trong tay không hề tệ." (Makoto)
Tôi kể cho anh ấy nghe về thông tin kỹ năng mà tôi nhận được từ Nữ Thần.
Fuji-yan kêu lên 'Hohoh' và lắng nghe một cách thích thú.
"Vì tôi đã đăng ký an toàn vào Hiệp hội Mạo hiểm giả nên tôi sẽ dần dần cố gắng hết sức để đạt được Rank Đá." (Makoto)
"Mạo hiểm giả à. Đối với tôi điều đó là không thể, nhưng tôi hơi bị thu hút bởi ý tưởng này." (Fujiwara)
"Mặc dù vậy, cậu đang thành công rực rỡ với tư cách là một thương nhân." (Makoto)
"Không không, tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Tôi vẫn còn một khoản nợ phải trả khi mở cửa hàng của mình." (Fujiwara)
"Và cậu còn có một nhân viên tai thỏ nữa. Có vẻ như cậu đang vui vẻ." (Makoto)
"Phụt!!" (Fujiwara)
Fuji-yan rót rượu ra.
"Đúng rồi, cậu đã gặp nhân viên bán hàng ở cửa hàng của tôi." (Fujiwara)
"Cô nhân viên đó thật dễ thương." (Makoto)
"C-Chà, không phải là tôi chọn cô ấy vì vẻ ngoài đâu, cậu biết không?" (Fujiwara)
"Đó là giấc mơ của cậu phải không? Có thể thuê được một cô gái dễ thương với đôi tai thỏ như vậy. Bây giờ cậu đang ở bên người chiến thắng." (Makoto)
"Cô ấy là một thư ký mà tôi đã gặp ở Hỏa Quốc và được thuê làm vệ sĩ. Cô ấy có thể trông như thế nhưng thực ra cô ấy là một mạo hiểm giả Rank Bạc, cậu biết không?" (Fujiwara)
"Hoh. Tuy nhiên cô ấy trông không có vẻ mạnh mẽ cho lắm. Vậy ra cô ấy không chỉ dễ thương mà còn là một mạo hiểm giả mạnh mẽ nhỉ." (Makoto)
"Fufufu, dù sao thì cô ấy cũng đắt tiền mà......ah." (Fujiwara)
"Hở?" (Makoto)
Đắt?
Fuji-yan, cậu đang nói gì vậy?
"Quên đi." (Fujiwara)
"Không không, tôi không thể nào làm được. Ý cậu là gì khi nói đắt tiền?" (Makoto)
"N-Người thư ký đó, cô ấy là một nô lệ." (Fujiwara)
"Uwaaa..." (Makoto)
Fuji-yan đã mua nô lệ tình dục!
"Đó không phải là nô lệ tình dục, okay?!" (Fujiwara)
Anh ấy nói lại như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
"Mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn là đối tác kinh doanh. Tôi cũng đang trả lương cho cô ấy." (Fujiwara)
"Tôi hiểu rồi. Vậy ra cậu là chủ nhân của cô ấy." (Makoto)
"Vâng." (Fujiwara)
Ấn tượng đấy.
Đúng như mong đợi từ một người đã chèo thuyền vượt qua sóng gió của xã hội.
Tôi có thể nói rằng anh ấy đã trải qua rất nhiều điều.
Nói về kinh nghiệm thì có điều tôi muốn hỏi.
Có vẻ như rượu đã phát huy tác dụng rồi, nên đề cập đến những chủ đề kiểu này cũng không sao cả.
"Fuji-yan, cậu vẫn còn trinh phải không?" (Makoto)
"Phụtt!!" (Fujiwara)
Fuji-yan một lần nữa phun ra cốc bia mà anh ấy đang uống.
"C-Câu hỏi đột ngột đó là sao vậy?" (Fujiwara)
Nếu bạn giữ trinh tiết trong 30 năm, bạn sẽ trở thành phù thủy - đó là loại truyền thuyết đô thị tồn tại ở Nhật Bản.
Trong lớp, chúng tôi thường nói 'Chúng ta là liên minh trinh nguyên! Hãy đặt mục tiêu trở thành phù thủy!'.
Tôi nhớ Sasaki-san đã nói 'Cậu có phải đồ ngốc không?' và nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thật hoài niệm.
Cậu đang giữ lời hứa của chúng ta, phải không?
"Fuji-yan?" (Makoto)
Fuji-yan ngoảnh mặt đi như thể cảm thấy khó xử.
Đ-Đừng nói với tôi là...
"Cậu phải kết giao với nhiều người khác nhau với tư cách là một thương nhân, cậu thấy đấy... Có những lúc tôi buộc phải đến những cơ sở kiểu đó." (Fujiwara)
N-Những cơ sở đó...
Tôi nhớ khu vui chơi mà tôi đã đi qua khi khám phá thành phố.
"Tôi đã mất tư cách để trở thành một pháp sư." (Fujiwara)
"Đ-Đồ phản bội!" (Makoto)
Tôi gọi đồ uống đắt tiền nhất của nhà hàng, nhấp một ngụm rồi ho ra.
Đây là gì?!
Đây có phải là chất độc không?!
"X-Xin hãy bình tĩnh lại, Takki-dono." (Fujiwara)
"Tôi bình tĩnh. Với [Minh Mẫn] của mình, tôi luôn bình tĩnh." (Makoto)
"Trông nó không giống thế chút nào." (Fujiwara)
"Nhưng giờ nghĩ lại, tôi đã giữ lời hứa và trở thành một pháp sư, trong khi cậu đã phá vỡ giới hạn của mình và không thể trở thành một pháp sư. Nói cách khác, tôi thắng." (Makoto)
"Logic đó thật kỳ lạ." (Fujiwara)
Tôi biết.
Và tôi cảm thấy một cảm giác thất bại lạ thường.
Chúng ta hãy dừng chủ đề này lại.
Dù vậy, bạn tôi đã bước lên những bậc thang trưởng thành trong khoảng thời gian chúng tôi xa nhau.
"Nhân tiện, cậu đã làm gì sau khi rời khỏi Thần Điện?" (Makoto)
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy đã đạt được thành công với tư cách là một thương nhân, nhưng tôi muốn nghe về nó chi tiết hơn.
"Ooh, nghe tôi nói này. Lúc đầu tôi là thành viên của một tổ chức tên là Công ty Frantz." (Fujiwara)
Công ty Frantz là công ty lớn nhất lục địa.
Tôi nghe nói rằng có những người trinh sát ở đó vào thời điểm ở Thủy Thần Điện.
"Ban đầu, cuộc sống hàng ngày của tôi là sử dụng [Lữu Trữ: Siêu Cấp] để mang theo hành lý." (Fujiwara)
Fuji-yan nói một cách hoài niệm. Không phải điều đó khá thô bạo sao?
"Đôi khi tôi tích trữ vũ khí và được gửi đến Hỏa Quốc, còn những lúc khác, tôi sẽ tích trữ quặng và kim loại để bán chúng tại Thổ Quốc. Ngoài ra còn có những công việc như lấy một lượng lớn quần áo từ Mộc Quốc để chuyển đến Thái Dương Quốc. Thực tế không có thời gian nghỉ ngơi và tôi chỉ ngủ được một chút." (Fujiwara)
"...Việc đó hẳn là khó khăn lắm." (Makoto)
Và từ đó, Fuji-yan cười toe toét.
"Tuy nhiên, tôi có [Thẩm Định: Siêu Cấp]." (Fujiwara)
Khi được cử đến nhiều quốc gia khác nhau, anh ấy sẽ tìm hiểu những thứ từ các chợ địa phương và bán chúng cho các quốc gia khác để kiếm tiền.
"Tiếp theo, tôi tìm được một người mà tôi có thể tin tưởng ở công ty và anh ấy đã giúp tôi tự lập. Tôi vẫn chưa thể đền đáp được tất cả những gì anh ấy đã làm cho tôi." (Fujiwara)
Wow.
Sự quyết đoán và kỹ năng giao tiếp này là gì?
Điều đó là không thể đối với tôi.
"Nhưng tôi rất ngạc nhiên khi cậu có thể tìm được những người mà cậu có thể tin tưởng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy." (Makoto)
Thậm chí không ai cho tôi ánh sáng trong ngày vì những điểm yếu toàn diện của tôi.
Mặt khác, đối với Fuji-yan, người có những kỹ năng hữu ích, những người muốn sử dụng anh ấy sẽ đến gần anh ấy.
"Thật ra..." (Fujiwara)
Fuji-yan hạ giọng xuống thì thầm.
"Takki-dono, cậu có nhớ kỹ năng của tôi không?" (Fujiwara)
"Ừm, [Lưu Trữ], [Thẩm Định], và...có phải [Người Chơi Galge] phải không?" (Makoto)
"Ừm, cái cuối cùng chính là vấn đề đó." (Fujiwara)
Nếu tôi nhớ không lầm thì đó là một kỹ năng cho phép bạn ghi lại các cuộc trò chuyện của mình.
"Khi trình độ kỹ năng của tôi tăng lên, nó cũng bắt đầu đọc được suy nghĩ của con người..." (Fujiwara)
"Hở?" (Makoto)
Đó là cái gì vậy? Điều đó thật tuyệt vời.
"Giống như Nữ Thần vậy." (Makoto)
"Hở? Vừa nãy cậu vừa nói gì thế?" (Fujiwara)
"Tôi sẽ kể cho cậu nghe sau. Vậy điều đó có nghĩa là lúc này cậu đang đọc được suy nghĩ của tôi phải không?" (Makoto)
"Những gì cậu vừa nói đã thu hút sự quan tâm của tôi, vì vậy tôi vừa đọc xong... Tôi sẽ giải thích kỹ năng của mình cho cậu." (Fujiwara)
Tóm tắt lại, kỹ năng Người Chơi Galge ban đầu là một kỹ năng khá độc đáo cho phép anh ta đọc các cuộc hội thoại ở dạng văn bản.
Khi nói chuyện với mọi người, một cửa sổ tin nhắn chỉ anh ấy mới có thể nhìn thấy sẽ xuất hiện và cuộc trò chuyện sẽ được hiển thị dưới dạng văn bản.
Đó là một hệ thống thường thấy trong các game phiêu lưu.
Có thể nói nó phù hợp với người yêu thích motip hẹn hò Fuji-yan.
Nhân tiện, văn bản này bằng tiếng Nhật.
Anh ấy nói rằng ban đầu đó không phải là một kỹ năng tuyệt vời, nhưng thật tiện lợi khi anh ấy không phải ghi nhớ mỗi khi nói chuyện với nhiều người với tư cách là một thương gia. Những người xung quanh nói rằng họ rất ấn tượng trước trí nhớ tốt đáng kinh ngạc của anh.
"Tôi chỉ đơn giản là xem nhật ký cuộc trò chuyện mà thôi." (Fujiwara)
Fuji-yan vừa nói vừa cười.
"Tôi có thể nói là tôi nhận thấy điều gì đó kỳ lạ khoảng nửa năm trước." (Fujiwara)
Kỹ năng hiển thị các cuộc trò chuyện bằng văn bản cho đến nay dường như đã bắt đầu hiển thị suy nghĩ của một người dưới dạng văn bản trong ngoặc đơn.
"Chúc một ngày tốt lành, Fujiwara-san. Hôm nay anh đã kiếm được rất nhiều tiền."
(Chậc! Đồ khốn nạn du hành từ thế giới khác đang trỗi dậy.)
Một cái gì đó như thế.
"Thật tuyệt vời. Đó là sức mạnh Cheat." (Makoto)
"Ừm, đúng vậy, nhưng..." (Fujiwara)
Nhờ kỹ năng này, anh ấy có thể tìm ra những người nói xấu sau lưng mình và những người có ác cảm với anh ấy.
Và nó cực kỳ hữu ích trong việc tìm kiếm đồng minh của anh ấy.
Vâng, đó là một điều hiển nhiên.
"Chỉ là vậy thôi, nó không tốt cho tim tôi." (Fujiwara)
Có vẻ như anh ấy không thể nói với ai rằng mình đã có được sức mạnh này.
"Có ổn không khi cậu nói với tôi điều này?" (Makoto)
"Tôi không có ai khác có thể. Ngoài ra, nếu tôi không nói điều đó ngay từ đầu thì sau này càng khó nói hơn." (Fujiwara)
Anh ấy nói điều này với một nụ cười khô khốc.
Đúng vậy. Sẽ thật khó xử khi nói với ai đó rằng anh ấy thực sự đang đọc được suy nghĩ của họ.
"Cậu không sợ hãi trước sức mạnh của tôi sao, Takki-dono?" (Fujiwara)
Fuji-yan ngập ngừng hỏi.
"Rốt cuộc thì cậu là người thứ hai mà tôi biết có thể đọc được suy nghĩ. Tôi nghĩ nó ổn." (Makoto)
"Ừm, cái đó! Cái đó đó! Thế còn Nữ Thần là sao vậy?!" (Fujiwara)
Fuji-yan nhảy lên.
Ừm, đó không phải là điều tôi cần phải giấu.
Dù sao thì anh ấy cũng đang đọc được suy nghĩ của tôi.
"Thực ra thì tối qua..." (Makoto)
Tôi kể cho anh ấy nghe về việc tôi đã trở thành tín đồ của Nữ Thần như thế nào trong giấc mơ.
Tôi cho anh ấy xem Sách Linh Hồn của tôi.
"Fumu, nó có ghi là Tín đồ của Nữ Thần, nhưng thực tế là nó không hiển thị tên ngài ấy thì thật kỳ lạ." (Fujiwara)
"Phải nhỉ? Tôi sẽ không thể tăng số lượng tín đồ của ngài ấy như thế này được." (Makoto)
"Nữ Thần đó ổn chứ?" (Fujiwara)
Fuji-yan có vẻ lo lắng.
Cảm giác này giống như gặp lại một người bạn sau một thời gian dài và biết rằng họ đã gia nhập một giáo phái kỳ lạ nhỉ.
Vâng, điều đó thực sự đáng lo ngại.
"À, Ngoài ra, Nữ Thần đã đưa cho tôi một con dao găm sau khi trở thành tín đồ của ngài ấy. Cậu có thể đánh giá nó được không, Fuji-yan?" (Makoto)
"Hoh! Con dao găm của Nữ Thần! Có vẻ như nó sẽ rất tuyệt vời. Tôi chắc chắn muốn xem nó." (Fujiwara)
(Aaa, chờ đã, tệ quá.)
Tôi nghe thấy một giọng nói trong đầu tôi.
Đó là gì vậy?
"Fuji-yan, là cái này đây." (Makoto)
"Fuooooh! Trang trí đơn giản mà đẹp. Nhìn thoáng qua nó trông giống như Mythril, nhưng nó là kim loại mà tôi chưa từng thấy trước đây. Đây rõ ràng là một loại vật liệu hiếm có chứa mana! Nó thực sự là một vũ khí tuyệt vời đấy!!" (Fujiwara)
"Có vẻ như nó được niệm phép Kháng Thẩm Định." (Fujiwara)
"Thật vô nghĩa, vô nghĩa mà! Kỹ năng Thẩm Định của tôi đã được rèn luyện và mài giũa!!" (Fujiwara)
Có vẻ như anh ấy đang vui vẻ.
Fuji-yan nhìn con dao găm một cách phấn khích.
Anh ta nhìn nó với hơi thở gấp gáp một lúc, nhưng một lúc sau, anh ta cứng đờ tại chỗ.
Anh ta đột nhiên ngừng nói bất cứ điều gì và nhìn thẳng vào con dao găm.
Fuji-yan, người luôn nở nụ cười, giờ đã mở to mắt.
"Fuji-yan? Có chuyện gì thế?" (Makoto)
"U-Uhm, Takki-dono, cậu nói mình nhận được con dao này từ một Nữ Thần phải không?" (Fujiwara)
"Vâng đúng rồi." (Makoto)
Gì thế?
Kết quả của việc thẩm định là gì?
"Fuji-yan? Tôi muốn biết kết quả thẩm định." (Makoto)
Có vẻ như rất khó để anh ấy nói ra điều đó, nhưng cuối cùng anh ấy cũng đã nói.
"Con dao găm của Takki-dono...đã được đánh giá là Dao Găm của Ác Thần Noah..." (Fujiwara)
"..."
Có vẻ như tôi đã trở thành tín đồ của Ác Thần rồi.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro