Chương 7: Biệt Danh Nhàm Chán Của Takatsuki Makoto

"Ooh, tân binh mới nổi kìa. Lao Công Goblin đã trở lại."

"Anh đã làm tốt công việc dọn dẹp những kẻ yếu đuối hàng ngày."

"Thỉnh thoảng hãy nhắm đến mục tiêu lớn nhé anh bạn."

"Không, anh ấy không thể. Anh ấy là một Pháp Sư Tập Sự mà."

"Hơn thế nữa, lại đi solo."

"Không thể nào có một Pháp Sư Tập Sự đi solo được."

"Có một tên ở ngay đây nè."

"""Ahahahaha."""

Ngay khi tôi quay trở lại Hiệp hội Mạo hiểm giả, tôi đã bị chế nhạo.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

◇◇

Đã 3 tháng trôi qua kể từ khi tôi trở thành một mạo hiểm giả.

Tôi đã giao được Thỏ Sừng cho nhiệm vụ đầu tiên của mình một cách an toàn.

Trên hết, tôi đã báo cáo việc tiêu diệt 5 con Goblin.

Cô gái trong hội nói 'Hả? Không đời nào'.

Và sau đó, ngạc nhiên vì tôi quá liều lĩnh.

Tuy nhiên, tôi không nghĩ mình đã liều lĩnh ở đó.

Sau khi cảm thấy hài lòng khi làm nhân viên tiếp tân của hội ngạc nhiên, tôi cũng đã đánh bại lũ Goblin vào ngày hôm sau.

Sau 2 tuần, tôi đã quét sạch đàn Goblin mà tôi tìm thấy.

Điều này đã trở thành tin nóng hỏi trong Hiệp hội Mạo hiểm giả trong một thời gian ngắn.

Họ ép tôi những câu hỏi về nơi trú ngụ của Goblin, và khi tôi trả lời rằng nó ở gần Rừng Quỷ Quyệt, họ đã từ bỏ.

Có rất nhiều Goblin quanh đó nên không có vấn đề gì cả. Nếu nó ở bất kỳ nơi nào khác, một cuộc điều tra sẽ được yêu cầu để tìm hiểu lý do tại sao chúng lại ở bên ngoài lãnh thổ thông thường của mình.

Nhưng tôi đã được cảnh báo rằng tôi không nên liều lĩnh như vậy, vì Rừng Quỷ Quyệt quá nguy hiểm đối với Hạng Đá. Nói với tôi rằng tôi không nên lo lắng, rằng họ sẽ sớm thăng cấp tôi lên Hạng Đồng nên không cần phải vội vàng như vậy.

Có vẻ như họ nghĩ tôi đang cố gắng hết sức vì muốn thăng hạng mạo hiểm giả.

Tuy nhiên, mục tiêu của tôi là nâng cao trình độ và tăng tuổi thọ của mình.

Tôi không đặt nặng vấn đề cấp bậc mạo hiểm giả.

Ngay cả khi tôi tăng thứ hạng mạo hiểm giả của mình, tôi vẫn bị các mạo hiểm giả khác cười nhạo chỉ vì dù sao tôi cũng là Pháp Sư Tập Sự...

Khi tôi tăng cấp độ, chỉ số của tôi cũng tăng lên.

Những thứ như Sức Mạnh, Thể Lực và Mana.

Nếu tôi tăng chỉ số của mình, tôi sẽ nhận được ít vết thương hơn, đó là điều xảy ra với công việc của một mạo hiểm giả.

Tăng cấp độ của tôi là điều quan trọng nhất nếu tôi muốn sống sót.

Goblin là những con quái vật nguy hiểm tấn công con người, vì vậy nhận được Điểm đóng góp khi đánh bại chúng khiến tôi rất vui.

Thỏ Sừng và Chuột Khổng Lồ không cho điểm.

Khi tôi tăng CP <Điểm Đóng Góp>, tuổi thọ của tôi sẽ tăng lên.

Tuổi thọ của tôi vẫn còn khoảng 10 năm.

Không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ từ kiếm được nó.

Tăng cấp độ của tôi là niềm vui.

Trong game RPG, thời điểm tôi thăng cấp là lúc tinh thần tôi phấn chấn nhất.

Hơn thế nữa trong dị giới này.

Một khi bạn đã quen với việc săn Goblin thì việc đó thật dễ dàng.

Rủi ro thấp và tôi có thể tăng dần thông thạo của mình.

Tôi đã săn rất nhiều Goblin gần Rừng Quỷ Quyệt khi tôi tìm thấy chúng.

Kết quả là tôi được gọi là Lao Công Goblin...

Điều đó thật khập khiễng.

Nếu bạn định đặt cho tôi một biệt danh, hãy đặt cho nó một cái gì đó thật ngầu.

"Mọi người, ít nhất hãy thừa nhận việc săn Goblin một chút đi. Anh ấy đang cố gắng hết sức một mình, mọi người biết đấy."

"Vậy hãy mời anh ấy đến Party của mình đi."

"Oi oi, một Tập Sự chỉ có thể sử dụng Thuỷ Ma Pháp à? Tôi có thể sử dụng anh ấy ở đâu?"

"Quá đúng. Hahahaha!"

Tôi nghe thấy một cuộc trò chuyện khó chịu.

Hãy bỏ qua chúng.

"Ông chủ, một đĩa xiên." (Makoto)

"Đến ngay."

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài phía trước quầy bán đồ ăn trong hội và gọi món cho người bán hàng.

"Cậu sẽ uống gì?"

"Soda táo." (Makoto)

Ở gian hàng này, việc gọi đồ xiên và rượu là chuyện bình thường.

Nhưng tôi không thích đồ uống có cồn.

Tôi luôn đi uống nước ngọt.

"Ngoài ra, cơm nắm." (Makoto)

"Hiểu rồi."

Trong lúc chờ xiên chín, tôi nhấm nháp vị mặn của cơm nắm.

Nó khó ăn hơn một chút so với gạo của Nhật Bản.

Mùi thịt nướng kích thích sự thèm ăn của tôi.

Có rất nhiều quầy hàng khác trong hội, nhưng đây là quầy hàng tôi thích nhất.

Hương vị gần giống với món yakitori ở Nhật Bản.

Tôi nghe nói rằng hương vị này đã được phổ biến từ lâu bởi những Dị Giới Nhân.

Có lẽ họ là người Nhật nhỉ?

"Của cậu đây, đĩa xiên, ăn tiếp đi."

Một đĩa gồm 5 xiên được đặt trước mặt tôi.

Thịt được lấy từ Thỏ Sừng mà bạn có thể lấy ở Rừng Đại Ngàn.

Nhiệm vụ giao hàng đầu tiên của tôi là từ gian hàng này.

Kể từ đó, tôi là khách hàng thường xuyên.

Tôi nhai vị chua ngọt của thịt đùi xiên.

Nước thịt lan tỏa trong miệng tôi.

"Nó vẫn ngon như mọi khi." (Makoto)

"Cảm ơn nhé. Nhân tiện, cuộc đi săn hôm nay thế nào?"

Tôi quen ông chủ nên chúng tôi có thể trò chuyện thoải mái.

"22 Goblin và 5 Thỏ Sừng. Tôi đã bảo họ gửi thịt đến chỗ của ông rồi." (Makoto)

"Cảm ơn như mọi khi, Makoto. Cậu có thể uống miễn phí."

Đây cũng là cuộc trao đổi thông thường.

"Nhưng tôi ngạc nhiên là cậu có thể săn Goblin mọi lúc mà không thấy chán. Bây giờ cậu đang ở cấp độ nào?"

"Khoảng 14. Tôi sẽ làm việc đó cho đến 20." (Makoto)

"Cậu đúng là một gã kỳ lạ. Lv 20 đã được coi là một mạo hiểm giả thâm niên rồi, cậu biết không? Vào thời của tôi..."

Ông chủ ở đây rõ ràng là một mạo hiểm giả trong quá khứ và có Lv trên 40.

Ông là một chiến binh nhưng vì vết thương ở chân nên ông đã nghỉ hưu.

Đôi khi ông ấy kể về những câu chuyện trong thời gian làm mạo hiểm giả của mình, vì vậy nó có ích như một tài liệu tham khảo.

"Ooh, thật là ầm ĩ ở đây nhỉ. Ông chủ, cho tôi bia và đồ xiên nhé."

"Có ngay. Hửm, Lucas đã quay lại rồi à."

Một ông già chiến binh có kích thước to lớn ngồi bên cạnh tôi.

"Tôi đến Hỏa Quốc để tiêu diệt Sa Long. Chúng tôi bị cấm uống bất kỳ loại rượu nào. Phần thưởng là tốt, nhưng nó rất khó khăn. Ooh, Makoto, đã lâu không gặp." (Lucas)

"Mới có 5 ngày thôi. Công việc ở đó tốt lắm." (Makoto)

"Được rồi, chúc mừng. Puhaaa~, ngon quá!" (Lucas)

Lucas-san là một mạo hiểm giả kỳ cựu ở Makkaren và ông ấy là Hạng Vàng.

Có vẻ như ông là bạn cũ của ông chủ.

Và theo một nghĩa nào đó, ông ấy cũng là người hướng dẫn cho người mới.

Ông ấy đã dạy tôi rất nhiều điều vào thời gian đầu.

"Makoto, thử thách một hầm ngục sớm nhé. Cậu sắp đạt Lv 15 rồi phải không?" (Lucas)

"Khi tôi bước sang Lv 20, tôi sẽ nghĩ đến việc thử thách hầm ngục dành cho những tân thủ ở gần." (Makoto)

"Tuy nhiên, mức khuyến nghị là 10-12..." (Lucas)

"Rốt cuộc thì tôi yếu đuối. Tôi sẽ xem xét nó một cách cẩn thận." (Makoto)

Tôi không nói điều gì kỳ lạ, tuy nhiên, Chủ tiệm và Lucas đang nhìn nhau.

"Có chuyện gì với tân binh này thế?"

"Không cần phải cảnh báo cậu ấy với tư cách là một cựu chiến binh đâu."

Cẩn thận không tốt sao?

"Ooh, mọi người đã đến đánh chén rồi đấy à."

Một cô gái tóc vàng và xinh đẹp chen vào giữa Lucas-san và tôi.

"Mary-san, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Hôm nay chị xong việc chưa?" (Makoto)

"Có chuyện gì với cô thế, Mary, đừng xen vào giữa chúng tôi." (Lucas)

Mary-san là nhân viên tiếp tân của Hiệp hội Mạo hiểm giả.

Kể từ thời điểm thực hiện nhiệm vụ đầu tiên, tôi đã gặp cô rất nhiều.

Cô thích chăm sóc tân binh.

Ngoài ra, cô là một người nghiện rượu vô vọng, và khi tan làm, cô luôn đến đây uống rượu.

Nhờ đó mà việc dính dáng với cô đã trở thành chuyện thường ngày.

Tuy nhiên, tôi chỉ đang ăn tối mà không uống rượu.

"Một ly bia cho tôi. Ngoài ra, hãy nướng cho tôi ít rau ở đó nhé!" (Mary)

"Có ngay."

"Vậy thì chúc mừng~. Haa. Đồ uống đầu tiên sau giờ làm việc thực sự là tuyệt nhất." (Mary)

"Ooh, Mary, thay vì uống rượu trong quán bẩn thỉu này, cô nên kiếm một người đàn ông và đến một quán bar sành điệu nhé?" (Lucas)

"Hả? Lucas-san, ông biết làm nhân viên tiếp tân của Hiệp hội Mạo hiểm giả mệt mỏi đến thế nào phải không?! Tôi không có thời gian để đi tìm một gã đàn ông đâu. Ông già, một ly nữa." (Mary)

"Mary-san, chị uống quá nhanh." (Makoto)

Tuy nhiên, cô vẫn xinh đẹp khi im lặng...

Mary-san là một người nghiện rượu nặng và không hề thua kém các mạo hiểm giả.

"Aaa, Makoto-kun! Lại uống nước trái cây. Hôm nay cậu được trả lương khá cao nên cậu phải uống thật nhiều đấy, biết không hả?" (Mary)

"Oi oi, nhân viên hội đang nói gì vậy?"

Chủ tiệm ngạc nhiên về cô.

"Thỉnh thoảng tôi cũng uống rượu, chị biết đấy." (Makoto)

Bạn có thể uống rượu khi bạn trên 13 tuổi ở đất nước này.

Vì vậy, không có vấn đề gì khi tôi uống rượu, nhưng ngay từ đầu tôi đã không thích rượu.

Loại bia tôi uống lần đầu tiên chỉ đơn giản là đắng, còn loại bia có đá mà tôi gọi, tôi đã nhổ nó ra ngay khi nó vừa vào miệng.

Thứ duy nhất tôi có thể uống là những thứ như cocktail làm từ soda táo.

Và tôi sẽ say ngay lập tức ngay cả với điều đó, vì vậy tôi chỉ giữ nó ở mức 1.

Không cần phải ép mình uống rượu, nhưng Lucas-san đã nói với tôi rằng nếu một mạo hiểm giả không thể uống rượu, họ sẽ bị coi thường.

"Tại sao chỉ thỉnh thoảng thôi nhé?" (Mary)

"Giống như một phần thưởng sau khi làm việc chăm chỉ à? Ngoài ra, uống rượu vừa phải cũng giúp tôi giảm bớt căng thẳng một chút." (Makoto)

Tuy nhiên, không phải là tôi đã tích lũy căng thẳng.

Việc nâng cao thông thạo của tôi trong quá trình thực hiện là điều vô cùng thú vị.

"Oi, Mary, cô có nghe thấy không?" (Lucas)

"Ôi trời, cậu thực sự là con người điềm đạm. Ông chủ, một ly nữa~." (Mary)

"Của cô đây. Mary, sao cô không học từ cậu ấy một chút và đừng uống rượu hàng ngày? Không lẽ tôi mới là người nói điều đó chứ."

"Tại sao cậu bé này còn trẻ mà lại trưởng thành đến vậy. Điều đó không dễ thương chút nào~, cầm cái này và cái này đi." (Mary)

Cô ấy khóa đầu tôi. Bộ ngực to của cô ép sát vào lưng tôi.

Awawa.

[Minh Mẫn] kích hoạt!

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Mary-san rất nổi tiếng với những mạo hiểm giả.

Vì thế, tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt ghen tị của các mạo hiểm giả đang tập trung vào tôi.

"Chậc." "Tên khốn đó." "Mặc dù anh ta là một Pháp Sư yếu đuối."

Tôi nghe thấy những lời khinh thường đó.

Tôi đã không làm gì sai cả.

"Mary-san, chị say quá rồi." (Makoto)

"Tôi vẫn chưa say chút nào đâu ~. Mới chỉ dạo đầu thoy ~." (Mary)

Bây giờ cô đang ôm tôi từ phía sau?!

"Hôm nay có 22 con Goblin á? Làm tốt lắm, làm tốt lắm." (Mary)

Cô vuốt tóc tôi trong khi vẫn ôm tôi.

Khi Mary-san say, sự tiếp xúc cơ thể của cô tăng lên.

Chính vì điều đó nên dễ khiến người khác hiểu lầm và đã có rất nhiều mạo hiểm giả phải lòng cô.

Một người phụ nữ quỷ quyệt.

Nhưng! Tôi là người đàn ông đã chống lại sự quyến rũ của Nữ Thần.

Tôi sẽ không hoảng sợ vì những chuyện như thế này.

*Boing*

Những thứ mềm mại đang được đẩy lên lưng tôi.

Đ-Đừng hoảng sợ!

Aaa, mềm quá...

"Haa! Ra vẻ ta đấy lắm trong khi chỉ săn Goblin."

Có người lên tiếng.

Tôi nhìn lại và thấy một chàng trai trẻ trong trang phục chiến binh.

Một mạo hiểm giả mới tên là Jean phải không?

Có vẻ như anh ta đã trở thành một mạo hiểm giả khoảng nửa năm trước.

Thứ hạng hiện tại của anh ấy là Đồng.

Tốc độ thăng cấp trong nửa năm rõ ràng là khá nhanh.

Nhưng có vẻ như anh ấy không thích việc tôi đã lên Hạng Đồng trong ba tháng tôi đến Hiệp hội Mạo hiểm giả và thỉnh thoảng lại làm phiền tôi.

"Oi, Jean, hãy hòa hợp với nhau như những người mới đến." (Lucas)

"Lucas-san! Tại sao gần đây ông không giúp tôi luyện tập nữa?!" (Jean)

"Tôi quản lý hạng Đá, nhưng hạng Đồng được coi như đã có đủ lông đủ cánh rồi." (Lucas)

"Đừng như thế, Jean-kun. Đừng dọa Makoto-kun chỉ vì cậu ấy ngoan ngoãn." (Mary)

Tôi không thực sự sợ hãi.

Không, tôi tự hỏi.

Có một Pháp Sư và một Tu Sĩ ở phía sau Jean.

Một Party gồm 3 người?

Thành thật mà nói, 1 chọi 3 thật đáng sợ nên tôi sẽ giữ nó ở mức thấp nhất.

"Không sao cả phải không? Anh ấy là một Pháp Sư Tập Sự. Tôi không nghĩ anh cần phải bận tâm. Anh là một Kiếm Sĩ Trung Cấp phải không?"

Người nói chuyện với Jean là nữ Pháp Sư tóc đỏ.

Cô ấy đang mặc quần áo có độ hở hang khá cao.

Thật là một vẻ đẹp hào nhoáng.

"Đúng đúng, hãy hoàn thành nhiệm vụ thảo phạt và nhắm tới Hạng Sắt."

Đó là những gì cô gái Tu Sĩ đã nói.

Người ở đây có khuôn mặt hơi trẻ con và dễ thương hơn.

Một Party harem à...

Chậc!

Một người đàn ông nên im lặng và đi solo.

"Ồ, một nhiệm vụ thảo phạt?! Cậu đang định đánh thứ gì?" (Lucas)

Lucas-san thay đổi chủ đề.

"Là Ogre! Có vẻ như gần đây nhà lữ hành đã phát hiện ra nó." (Jean)

"Hoh! Một Party Hạng Đồng chống lại một con Ogre à. Nó giống như một buổi lễ thăng chức. Làm hết sức mình nhé!" (Lucas)

"Vâng! Tôi sẽ cho ông thấy chúng tôi có thể! Oi, Makoto! Tôi sẽ là người đầu tiên trở thành hạng Sắt, anh hiểu không?!" (Jean)

Anh ấy rời đi sau khi nói vậy.

Cô gái Tu Sĩ cúi đầu xin lỗi.

Cô gái Tu Sĩ là một cô gái tốt.

Cô gái Pháp Sư dường như không có hứng thú gì ở đây.

"Không cần phải bận tâm đâu." (Mary)

Mary-san an ủi tôi.

Không, tôi thực sự không bận tâm đâu, chị biết đấy.

"Tôi sẽ đi theo tốc độ của riêng mình." (Makoto)

Ngày mai tôi sẽ đánh bại lũ Goblin như thường lệ.

"Nói cho cậu biết thì việc đánh bại 22 con Goblin một mình trong một ngày không thể gọi là 'tốc độ của riêng mình' được." (Lucas)

Lucas-san vặn lại.

Ngay cả khi ông nói với tôi điều đó, tôi vẫn đảm bảo được phương thức săn bắn an toàn.

Trong game RPG, tôi là loại người sẽ nâng cấp càng nhiều càng tốt trước khi đánh bại tên Boss.

Tôi sẽ làm theo cách này trong một thời gian.

◇◇

Ngày hôm sau, trên đường trở về sau khi đi săn Goblin.

Hôm nay tôi săn được 20 tên.

Sau đó, tôi đang nghĩ đến việc săn vài con Thỏ Sừng trên đường trở về và gửi chúng đến quầy hàng của ông chủ.

*Kan kan kan kan!*

Đột nhiên, tiếng còi báo động của Nguy Hiểm Cảm Tri vang lên trong đầu tôi với âm lượng lớn.

Xung quanh có quái vật khá nguy hiểm à?

Tôi hiện đã kích hoạt Ẩn Mật.

Không sao đâu, lẽ ra chúng chưa tìm thấy tôi.

Tôi im lặng kiểm tra xung quanh.

Có cái gì đó.

Khoảng 50 mét phía trước, bên trong màn sương, có một cái bóng khổng lồ.

Một con Ogre đi lạc?

Nó có hình người to lớn và mập mạp, trên đầu có thứ gì đó giống như một chiếc sừng.

Nhưng...không phải nó quá lớn sao?

Ogre trung bình dài khoảng 2-3 mét.

Nhưng con này cao hơn 5 mét.

Mỗi bước nó bước đi đều tạo ra một âm thanh nặng nề và tôi nghĩ mặt đất xung quanh nó đang rung chuyển.

Bình thường xung quanh khu vực này có nhiều quái vật khác, nhưng hiện tại tôi không thấy con nào cả.

Tất cả chúng đều bỏ chạy.

Tôi sẽ không thể bắt được con Thỏ Sừng nào như thế này.

Tôi nên quay lại hội và báo cáo điều đó.

Khoảnh khắc tôi chuẩn bị rời khỏi nơi đó trong im lặng...

"Kyaa!!"

Tôi nghe thấy tiếng hét của một cô gái.

"Chết tiệt! Cái con này!!"

Tiếng hét của một người đàn ông.

(Oi oi, có người đang bị tấn công.) (Makoto)

Bây giờ tôi nhìn kỹ hơn, có một số người giống mạo hiểm giả ở đó.

Một Kiếm Sĩ, Pháp Sư và Tu Sĩ; một Party gồm 3 người.

Họ đều còn trẻ.

Có vẻ như họ không phải là những mạo hiểm giả kỳ cựu.

"Hay đúng hơn là họ, hửm." (Makoto)

Party của Jean đến làm phiền tôi ngày hôm qua.

Anh ấy đã nói rằng anh ấy sẽ đi thảo phạt một con Ogre.

Và bây giờ anh đang gặp rắc rối.

Tôi đã nhận được những gì mình xứng đáng...là điều tôi muốn nói, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu tôi cũng bị kéo vào đó.

Tôi duy trì Ẩn Mật và quan sát.

(Họ định bỏ chạy phải không?) (Makoto)

Nguyên tắc sắt đá của những mạo hiểm giả là 'mạng sống là quan trọng'.

Khi kẻ thù mạnh hơn bạn xuất hiện, hãy chạy!

Lucas-san đã cảnh báo tôi rất nhiều trong quá khứ.

Lẽ ra họ cũng phải được nói điều đó.

(Pháp Sư và Tu Sĩ đang ở trong tình trạng khủng khiếp.) (Makoto)

Có lẽ vì sợ hãi hoặc do dự nên họ không thể trốn thoát được.

Con Ogre sẽ bắt kịp.

"Emily!" (Jean)

Jean nắm lấy tay cô gái và chạy.

"Chờ đã! Còn tôi thì sao?!"

Pháp Sư hét lên.

Có vẻ như Tu Sĩ quan trọng hơn đối với Jean.

(Thật là một thế giới khắc nghiệt.) (Makoto)

Aaa, nữ Pháp Sư vấp té vì sự bối rối của mình.

Con Ogre đang tiến gần hơn.

Thật tệ.

Bỏ Mặc

Giúp Đỡ

Oi oi, dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì điều này vẫn quá nặng nề đối với một Pháp Sư Tập Sự hạng Đồng đấy.

Tôi nghe thấy một giọng nói trong đầu mình.

(Bỏ mặc cô ấy.)

Một hướng dẫn đơn giản.

Nhưng không có cách nào tốt hơn để diễn đạt nó sao, Nữ Thần-sama?

Bỏ Mặc

Giúp Đỡ

Các lựa chọn bắt đầu nhấp nháy.

Thật khó chịu!

Hãy để tôi suy nghĩ một chút ở đây!

Nếu tôi chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc, bạn biết không?!

"Hiih! Tránh xa ra."

Pháp Sư đã mất sức ở đôi chân.

Con Ogre bây giờ thực sự rất gần.

Jean đang hét lên với nữ Pháp Sư, 'chạy đi!'.

Nữ Tu Sĩ đang che miệng và làm vẻ mặt cay đắng.

Không tốt.

Đây không phải là lúc để suy nghĩ.

"Không không không! Cứu tôi với!"

Tiếng hét của nữ Pháp Sư vang lên yếu ớt, bàn tay của Ogre khổng lồ vươn về phía cô.

Aaa, geez!

"[Thuỷ Ma Pháp: Băng Trảm]!" (Makoto)

Băng Trảm đâm vào mắt con Ogre.

Con Ogre kêu lên 'gyaaa!' và bịt mắt nó lại vì đau đớn.

"Oi, chạy đi nhanh lên." (Makoto)

"Hả, Aaa, wa?"

Có vẻ như nữ Pháp Sư lúc này đang hoàn toàn bối rối.

Tôi đã đi vào giữa con Ogre và nữ Pháp Sư, và thủ thế với con dao găm của Nữ Thần.

(Nếu cậu chết, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu.) (Noah)

Tôi nghe thấy giọng nói chán nản từ Nữ Thần.

Tôi xin lỗi.

Tôi muốn hành động thật ngầu thôi mà.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro