Chương 77: Takatsuki Makoto Nhớ Lại
Hồi Thứ Tư - Vong Quốc Vu Nữ Mang Theo Điềm Tử
Chương 77: Takatsuki Makoto Nhớ Lại
Tôi có một giấc mơ.
Kỳ lạ thay, đó không phải là nơi của Noah-sama. Đó là một giấc mơ có thật.
—Một căn phòng trong một tòa nhà chung cư hạng thấp ở Higashishinagawa.
Một căn phòng chẳng có nhiều đồ đạc và thiếu đi nét đặc trưng nào đó, đó chính là phòng của tôi.
"Takatsuki-kun nè, cha mẹ cậu lúc nào cũng đi làm xa ha."
Vào thời điểm tôi còn học sơ trung...
Giấc mơ về thời gian tôi và Sa-san cùng nhau chơi game.
"Cha mẹ tớ đều có việc làm, ngày nào cũng về nhà muộn vào ban đêm. Nhờ vậy, tớ có thể chơi game thoải mái." (Makoto)
"...Thế không phải là cô đơn sao?" (Aya)
"Không hẳn vậy. Lúc nào cũng thế này nên tớ quen rồi." (Makoto)
Ngay cả khi cha mẹ tôi có mặt, chúng tôi cũng chẳng có gì để nói.
Ở một mình giúp tôi thư giãn hơn.
"Ở chỗ cậu, cậu có 3 đứa em trai đúng không?" (Makoto)
"4 lận. Tụi nó ồn ào lắm." (Aya)
"Nhưng rất thân nhau, đúng không? Tớ là con một, nên tớ không hiểu cảm giác đó." (Makoto)
"Ờ thì, tụi tớ rất thân nhau. Nhưng cách đây không lâu, tụi nó thực sự rất gắn bó với tớ, nhưng bây giờ, lại không còn chơi game với tớ nữa." (Aya)
Sa-san phồng má lên như thể cô không thích điều đó.
"Thì ra đó là lý do cậu đến chỗ tớ à. Cậu không có bạn nữ nào để chơi game cùng sao?" (Makoto)
"Tớ thì thích, nhưng...tớ không có bạn nữ nào thích chơi những game hành động mà tớ thích cả." (Aya)
"Nhưng tớ cũng không giỏi game hành động lắm." (Makoto)
"Không ổn sao? Tớ cũng sẽ chơi cùng cậu trong RPG, Takatsuki-kun." (Aya)
"Chà, được thôi." (Makoto)
Gần đây tôi mới biết rằng chỉ cần ở bên nhau thế này cũng vui rồi.
Sa-san đang nhai bánh Pocky bên cạnh tôi.
Sa-san thích đồ ngọt nên cô luôn mang theo đồ ăn nhẹ bên mình.
Bản thân tôi thích khoai tây chiên và những thứ mặn.
Chúng tôi chia sẻ đồ ăn nhẹ trong khi ăn.
"Nhân tiện, Takatsuki-kun, cậu không phải mất quá nhiều thời gian giữa các trận đánh Boss sao? Mua tất cả vũ khí và áo giáp, và mua tất cả các vật phẩm luôn kìa." (Aya)
"Thật á? Đây không phải là chuyện bình thường sao?" (Makoto)
"Eee? Không phải chỉ cần chiến đấu với chúng một lần và xác nhận sức mạnh của chúng trước là được sao? Nếu cậu bị quét sạch, cậu có thể chọn Continue." (Aya)
"Tớ ghét lối chơi như thế này." (Makoto)
"Vậy à." (Aya)
Tôi cố gắng hết sức để không bị Game Over trong các game RPG.
Có vẻ như điều đó làm Sa-san khó chịu.
Ờ thì, Sa-san thích những game hành động có lối chơi chủ yếu tập trung vào Continue mà.
"Nè nè, khi nào đánh bại được con Boss này, game tiếp theo sẽ là game của tớ nhé?" (Aya)
"Đã hiểu." (Makoto)
Sa-san mang game đến nhà tôi.
Chúng tôi thay phiên nhau chơi những game mà chúng tôi muốn chơi.
Đây là quy tắc mà chúng tôi đã duy trì kể từ năm nhất sơ trung.
Trong game, tôi đã chuẩn bị tận răng trước khi gặp Boss.
[Có một con Boss trong phòng này! Bạn đã sẵn sàng chưa?]
CÓ
KHÔNG ←
Trên màn hình, sẽ có một nữ chính dễ thương trông giống như trong anime đang nói chuyện với nhân vật chính.
Đôi mắt và bộ ngực của cô ấy rất to. Một nữ chính để lộ rất nhiều da thịt trong bộ trang phục gợi cảm của cô ấy.
Hừmm, nếu phải lựa chọn thì tôi không thực sự thích những game RPG nhấn mạnh vào hình ảnh minh họa của nhân vật nhiều như vậy.
"Takatsuki-kun, cậu có thích kiểu nhân vật này không?" (Aya)
"...Không hề." (Makoto)
"Nhưng cô gái này dễ thương quá. Cậu thực sự thích cô ấy, đúng không?" (Aya)
Chết tiệt, cô ấy đang trêu tôi.
Cô ấy đã chuẩn bị cho sự trả thù phải không?
"Hừmm, tớ thích những cô gái ngực không quá lớn." (Makoto)
Tôi liếc nhìn Sa-san.
Bộ ngực của Sa-san khi cô học năm hai sơ trung vô cùng khiêm tốn.
Ngay cả trong năm nhất cao trung, nó cũng không lớn đến thế.
"...Sao cậu lại nhìn sang đây thế?" (Aya)
"Vì tớ thích chúng nhỏ." (Makoto)
Tôi cười toe toét. Điều này quan trọng nên tôi đã nói hai lần.
"Muốn bị tớ nựng không, Takatsuki-kun?" (Aya)
"Tớ phản đối bạo lực." (Makoto)
Sau khi trả đũa xong, tôi quay lại thách đấu với Boss.
Vì đã chuẩn bị đầy đủ nên tôi đã đánh bại nó mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Tôi đã Save và hoàn thành game đang chơi.
"Vậy thì lần này, thứ tớ mang đến hôm nay là wa****ne." (Aya)
"Quaoo! Cái game mới ra ngày hôm qua á?" (Makoto)
"Em trai tớ mua nó. Hôm nay tớ đến nhà cậu, nên tớ đã năn nỉ em ấy cho tớ mượn!" (Aya)
"...Tớ thương em trai của cậu quá." (Makoto)
Có vẻ như điều này thực sự xảy ra khi có anh chị em lớn tuổi hơn.
Đây là cảnh tượng thường thấy ở sơ trung của chúng tôi.
Thật hoài niệm.
Aaa, quang cảnh đang trở nên mờ ảo.
Tôi cảm thấy như mình sắp thức dậy sớm vậy.
Tại sao tôi lại mơ thấy giấc mơ như thế này?
...Giờ nghĩ lại thì nữ chính đó trông có vẻ hơi giống Lucy.
Tôi nghĩ thế ngay trước khi thức dậy.
"..."
Tôi đã thức dậy.
Đây là căn phòng của Anh Hùng (tôi) trong Lâu đài Rozes.
Tôi đã ở đây từ hôm qua.
Chiếc giường này là loại giường cỡ lớn...có phải nó được gọi như vậy không?
Nó thực sự to lớn.
Chiếc giường này có lớn bằng căn phòng của tôi ở thế giới ban đầu không?
"Takatsuki-kun! Tớ tìm thấy một cửa hàng bánh crepe ngon tuyệt!"
Sa-san xuất hiện khi tôi đang dụi mắt trên giường.
Cô vẫn thích đồ ngọt như thường lệ.
Tôi nhìn Sa-san, cô không thay đổi nhiều so với trong mơ của tôi.
Nhưng thực ra cô đã tái sinh thành một con quái vật.
Phải rồi, tôi đã nhớ ra một điều quan trọng trong giấc mơ.
Gần đây tôi đang theo đuổi mục tiêu tự hoàn thiện bản thân.
Nhưng điều đó không đúng.
Chúng tôi là một tổ đội.
Đó là lý do tại sao chúng tôi phải hướng tới mục tiêu đạt được trạng thái tốt nhất của tổ đội.
Chúng tôi phải mua những trang bị tốt nhất và có được càng nhiều vật phẩm càng tốt!
Đó là phong cách chơi của tôi!
"Sa-san, chúng ta đi mua sắm nhé!" (Makoto)
"Hửm?" (Aya)
Biểu cảm bối rối của cô nàng thực sự không thay đổi so với hồi sơ trung chút nào.
◇◇
"Cái gì cơ. Tớ nghĩ đó là lời mời đi hẹn hò." (Aya)
"Giống như một buổi hẹn hò mà, cậu không nghĩ vậy sao?" (Makoto)
"Eee? Thường sẽ không đến cửa hàng vũ khí khi hẹn hò đâu, Takatsuki-kun!" (Aya)
Sa-san phồng má lên.
Có vẻ hơi ranh mãnh nhỉ.
"Vậy, cậu thích cái nào?" (Makoto)
Kiếm, rìu và giáo.
Cửa hàng vũ khí ở Vương Đô có nhiều lựa chọn hơn so với Makkaren.
Nếu tôi sử dụng danh hiệu Anh Hùng, Vương Tộc Rozes sẽ trả tiền.
Thật tuyệt phải không?!
"Hừmmm... Tớ không giỏi sử dụng những thứ có lưỡi kiếm..." (Aya)
Sa-san nói với vẻ mặt phức tạp.
"Hở?" (Makoto)
Tôi đã lắng nghe cô giải thích lý do tại sao lại như vậy, và có vẻ như, ngoại trừ tôi, người ban đầu thích những thứ kỳ ảo, những nữ sinh cao trung Nhật Bản như Sa-san sẽ không thấy thoải mái khi vung những thứ như dao hay kiếm.
Chà, tất nhiên là như vậy.
Dù vậy, cô không thể làm gì khác khi sống ở Laberintos, nhưng cô không muốn sử dụng vũ khí có lưỡi kiếm để tiêu diệt quái vật.
Và vì thế, Sa-san thường phải dùng tay không.
"Nhưng có những lúc cậu không thể chạm vào quái vật bằng tay không như lúc với Kỵ Cự Nhân." (Makoto)
"Ừm..." (Aya)
Cả hai chúng tôi cùng thở dài.
"Vậy thì chúng ta hãy kiểm tra xung quanh xem có áo giáp và vật phẩm không nhé?" (Makoto)
"Okay. Xin lỗi nhé, Takatsuki-kun." (Aya)
"Không sao đâu. Không có lý do gì để ép buộc bản thân sử dụng một vũ khí mà mình không thoải mái cả." (Makoto)
Sa-san đã mua một bộ quần áo toàn thân để sử dụng trong võ thuật và một phụ kiện có tác dụng phòng thủ bằng ma thuật.
Tôi đã mua những vật phẩm hồi phục không bị cồng kềnh.
Tất nhiên hoá đơn gửi đến Vương Tộc Rozes.
◇◇
"Makoto-san, Aya-san, hai người về rồi."
Khi chúng tôi vừa trở về phòng của Lâu đài Rozes, chúng tôi đã gặp Hoàng tử Leonard.
"Hôm nay tôi đang luyện tập ma thuật với Lucy-san." (Leonard)
"Lucy của chúng tôi có gây rắc rối gì cho cậu không...?" (Makoto)
Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ luyện ma thuật cả ngày, nên tôi không lo lắng lắm, nhưng tôi hy vọng ma thuật của cô ấy không bị mất kiểm soát.
Quả cầu lửa của Lucy có thể đốt cháy toàn bộ những bông hoa trong vườn.
"Haha! Không sao đâu. Chỉ là, có vẻ như cô ấy bị choáng vì mana, nên hiện tại cô ấy đang nghỉ ngơi trong phòng." (Leonard)
Hừmm, cô ấy đã cố gắng quá sức.
Chúng ta hãy kiểm tra tình hình của cô ấy sau nhé.
"Nhân tiện, hai người đã đi mua sắm à?" (Leonard)
"Ừm, chúng tôi đã mua rất nhiều thứ như quần áo, đồ dùng và những thứ tương tự!" (Aya)
Sa-san nói điều này một cách vui vẻ, nhưng người trả tiền lại là cậu bé (Vương Tộc) ngồi trước mặt cô ấy.
"Thực ra tôi muốn tìm vũ khí." (Makoto)
Khi tôi nói điều này, khuôn mặt của Hoàng tử Leonard đột nhiên sáng bừng lên.
"Vậy thì, thế nào nếu kiểm tra phòng kho bạc của Vương Tộc? Nếu đó là Anh Hùng Makoto-san và Aya-san, thì không có vấn đề gì khi sử dụng nó." (Leonard)
Thật á?!
"Wow, tôi muốn xem, tôi muốn xem!" (Aya)
Sa-san đớp mồi ngay.
"Nếu vậy thì ở đây." (Leonard)
Lẽ ra ngay từ đầu tôi nên tham khảo ý kiến của Hoàng tử Leonard!
Chúng tôi được hướng dẫn đến phòng kho bạc ở tầng hầm của lâu đài.
◇◇
Mở cánh cửa kim loại lớn, chúng tôi bước vào một căn phòng tối.
"Nó hơi...bụi bặm." (Aya)
"Ừm...nhưng mana của vũ khí và áo giáp ở đây thật đáng kinh ngạc. Mỗi thứ đều là ma khí."
Một căn phòng làm bằng đá với những vũ khí mà thoạt nhìn trông giống như được xếp thành hàng một cách lộn xộn và có lẽ đắt đến mức đủ để mua một ngôi nhà.
"Có thể thoải mái nhìn xung quanh, nhưng hãy nói với tôi trước khi chạm vào bất cứ thứ gì. Đặc biệt là những thứ có quần áo và xích đã bị niêm phong chặt chẽ là vũ khí bị nguyền rủa , vì vậy hãy cẩn thận." (Leonard)
"V-Vâng." (Aya)
Sa-san sắp chạm vào một cái rồi!
Tôi cũng nên cẩn thận.
Tôi nhìn xung quanh một lúc.
"Hoàng tử Leonard, thanh kiếm này là gì?" (Makoto)
"Đó là Thánh Kiếm - Băng Kiếm. Anh muốn thử sử dụng nó không?" (Leonard)
"Đ-Đây là Băng Kiếm..." (Makoto)
Băng Kiếm mà tôi hằng mong ước...
"Tôi có thể vung nó được không?" (Makoto)
"Tự nhiên, tự nhiên." (Leonard)
Hoàng tử Leonard nở nụ cười tỏ ý đồng ý.
Tôi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm dài và mảnh, sáng bóng màu xanh lam và trông rất đẹp.
Vậy đây là Thánh Kiếm à... Nặng quá.
"Takatsuki-kun, cậu ổn chứ?" (Aya)
"Ừm, cảm ơn nhé." (Makoto)
Cô đỡ tôi dậy, người đang loạng choạng.
"Nó... có hơi nặng không?" (Leonard)
Hoàng tử Leonard cười khúc khích.
"Có vẻ như nó không hợp với tôi." (Makoto)
Tôi trả nó về đúng vị trí cũ.
Haaa...Tôi không thể có được Băng Kiếm mà tôi hằng mong ước.
"Hoàng tử, đây là gì vậy?" (Aya)
Có vẻ như Sa-san đã tìm thấy thứ gì đó.
"Đó có phải là búa không, Sa-san?" (Makoto)
Hình dạng của nó không giống như loại búa mà thợ mộc thường dùng mà giống búa pikopiko hơn.
Nhìn thoáng qua thì có vẻ như nó được làm bằng đồng, nhưng cũng có vẻ như nó có màu vàng hồng.
Có phải Sa-san chọn vì màu sắc không?
"Wa?!" (Leonard)
Hoàng tử Leonard tỏ vẻ kinh ngạc.
"Có chuyện gì vậy?" (Makoto)
"A-Aya-san! Cô có thể cầm nó bằng một tay sao?" (Leonard)
"Hở? Cái gì cơ?" (Aya)
Sa-san vung búa sang trái và phải.
Đấy cũng là ma khí sao?
"Cho tớ xem một chút." (Makoto)
"Okay, nhưng nó hơi nặng một chút á?" (Aya)
"Vậy à, để xem nào—UAAAAAH!" (Makoto)
Cô ném nó cho tôi bằng một tay, và ngay khi tôi nhận được nó, nó kéo tôi ngã xuống đất, và tôi phải buông nó ra.
Chiếc búa rơi xuống đất khiến căn phòng rung chuyển nhẹ.
C-Cái gì thế này?
"M-Makoto-san, đó là Hung Thần Chuỳ. Nó đã được một Dũng Giả-sama nào đó sử dụng cách đây 1.000 năm, nhưng vì trọng lượng không thể tin được, nó là vũ khí chưa có người sử dụng trong 1.000 năm nay." (Leonard)
"...Có phải hơi quá nặng không?" (Makoto)
Mặc dù trông có vẻ nhỏ nhưng trọng lượng của nó khiến người ta cảm thấy nó có thể nặng tới 100 kg.
"Tôi sẽ cho anh thấy hình dạng thật của vũ khí đó nhé? ... Ờm, hãy xoay nó lại đây, và..." (Leonard)
Hoàng tử Leonard quay lại góc tay nắm và...
"Waaa." "Quaooo."
Chiếc búa biến thành một chiếc búa lớn khủng khiếp có kích thước hơn 2 mét.
Tôi hiểu rồi, một vũ khí có thể tự do thay đổi kích thước, nhỉ.
Con số này không chỉ ở mức 100 kg.
Sa-san đang vung thứ đó bằng một tay sao...?
"Hể, thú vị đấy. Thiết kế cũng dễ thương nữa." (Aya)
"Dễ thương á?" (Makoto)
Cô vung chiếc búa khổng lồ giống như trước đây.
Woaa, nguy hiểm quá!
"N-Nếu cô thích thì cứ lấy đi. Tôi sẽ tự mình nói với Nee-sama." (Leonard)
Hoàng tử Leonard hơi bối rối vì điều này.
Khi một Dũng Giả sợ hãi, thì tôi nên xử lý thế nào đây?
"Cậu sẽ làm gì, Sa-san?" (Makoto)
"Ừm, tớ sẽ lấy cái này." (Aya)
Cái búa co lại.
"Khi nó ở kích thước nhỏ nhất, nó sẽ trở thành kích thước của một phụ kiện, và nó trở nên nhẹ hơn. Khi không sử dụng nó như một vũ khí, hãy mang nó theo như vậy." (Leonard)
"Okay ~ ." (Aya)
Hoh, tiện quá.
Nhưng số lượng người có thể sử dụng nó thực sự có hạn.
Thật tuyệt khi Sa-san thích nó.
◇◇
"Lucy, cô ổn chứ?" (Makoto)
"Makoto...?" (Lucy)
Sa-san và tôi đi về hướng phòng mình, và khi tôi nghĩ đến việc đi luyện ma thuật, tôi gặp Lucy đang loạng choạng.
Quần áo của cô có vẻ xộc xệch hơn bình thường.
Cô có hở vai quá không?
"Tôi nghe nói cô đã sử dụng quá nhiều mana và bị choáng." (Makoto)
"Ừm...Tôi đã ngủ một lát. Bây giờ tôi ổn rồi." (Lucy)
Cô nhìn tôi với đôi mắt đờ đẫn.
Cô vẫn còn ngái ngủ.
"Giữ ở mức vừa phải thôi." (Makoto)
"Nhưng anh vẫn luôn luyện tập mà, Makoto." (Lucy)
Cô phồng má và rên lên một tiếng "muuu".
"Tôi sẽ trở về phòng và luyện tập. Muốn đi cùng không, Lucy?" (Makoto)
Dù sao thì tôi cũng có điều muốn nói chuyện với Lucy.
"Phòng của Makoto?! O-Okay, tôi sẽ đi." (Lucy)
Tại sao cô lại ngạc nhiên thế?
Đây chỉ là phòng mượn thôi mà?
◇◇
"Lucy, muốn học một Kỹ năng trước khi luyện tập ma thuật không?" (Makoto)
"Hở, tại sao thế?" (Lucy)
"Lúc Kỵ Thú xuất hiện, các Pháp Sư đều bất lực, đúng không? Nếu học được một kỹ năng như Minh Mẫn, tôi nghĩ nó sẽ hữu ích cho lần tiếp theo chúng ta chiến đấu với một con giống vậy." (Makoto)
Hay đúng hơn, đây không chỉ là việc giới hạn ở Lucy, các Pháp Sư trong Vương Quốc và những mạo hiểm giả cũng nên làm như vậy.
Tôi nên tham khảo ý kiến của Công chúa Sofia hoặc Hoàng tử Leonard về vấn đề này.
"Makoto... Minh Mẫn là một Kỹ Năng hiếm có đấy nhá?" (Lucy)
"Hở?" (Makoto)
Thật luôn á?
"Có nhiều loại Kỹ năng ổn định tâm trí, nhưng Kỹ năng mà anh có là một trong những Siêu Cấp Kỹ Năng. Nếu tôi muốn học một kỹ năng, đó sẽ là Kỹ năng Bình Tĩnh." (Lucy)
"Tôi hiểu rồi, vậy là có nhiều loại à. Ngoài ra, tôi sử dụng [Minh Mẫn] cả ngày, nhưng tôi cảm thấy sự tập trung của mình không hề giảm sút." (Makoto)
"...Anh dùng nó cả ngày à?" (Lucy)
Cô nhìn tôi như thể tôi bị tâm thần.
"Tôi nghĩ nó có tác dụng tương tự như Kỹ năng [Tập Trung]... Tôi hiểu rồi, vậy có lẽ sử dụng Kỹ năng trong khi luyện tập sẽ hiệu quả hơn?" (Lucy)
"Tôi không để ý lắm, nhưng có thể là vậy." (Makoto)
Tôi chỉ sử dụng Kỹ năng đó để kiềm chế nỗi lo lắng khi chứng kiến các bạn cùng lớp lần lượt ra đi tại Thuỷ Thần Điện thôi mà...
Có lẽ nó có tác dụng mà tôi không biết.
"Ừm, nhưng có thể đúng như anh nói, Makoto. Tôi đã luyện tập ma thuật của mình một cách đơn phương, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi học các Kỹ năng [Bình Tĩnh] và [Tập Trung] trước! Cảm ơn nhé, Makoto." (Lucy)
"Không có chi." (Makoto)
Với điều này, lần tới khi Kỵ Thú tấn công, tôi có thể chiến đấu cùng Lucy.
Sa-san cũng có vũ khí.
Ừm, có vẻ như chúng ta có thể làm được rất nhiều điều.
"Vậy thì, chúng ta hãy tập luyện thôi." (Makoto)
"Okay!" (Lucy)
◇◇
"...Zzzz." (Lucy)
"Cô ấy ngủ quên rồi, nhỉ." (Makoto)
Chúng tôi đã cố gắng hết sức trong một thời gian, nhưng có lẽ việc rèn luyện Kỹ năng khiến người ta buồn ngủ?
Lucy đã ngủ thiếp đi trên giường của tôi. Tôi đắp chăn cho cô và để cô ngủ như vậy.
Dù sao thì tôi cũng sẽ thấy có lỗi nếu đánh thức cô dậy.
Lucy có vẻ đang ngủ rất ngon.
Tôi cảm thấy mình sẽ trở nên kỳ lạ nếu cứ tiếp tục nhìn khuôn mặt ngủ của cô, nên tôi quay lại tập luyện.
"Tinh Linh-san, Tinh Linh-san." (Makoto)
Tôi vô hiệu hóa Minh Mẫn và sử dụng Tinh Linh Ma Pháp.
—Fufu!
Tôi lại nghe thấy giọng nói đó.
Có phải thế này không?
Đó có phải là tiếng nói của các Tinh Linh không?
Liệu Tinh Linh Ma Pháp của tôi có tiến hóa không?
Ừm...Tôi không biết...
Chúng ta đang ở trong phòng nên tôi không thể sử dụng đại ma pháp được.
...Tôi buồn ngủ quá.
Có lúc tôi cũng ngủ quên trên giường.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro