Q3 Chương 90


Quyển III Tiêu Hà

Chương 90 Hố ông xã nha ~

.

Đỗ Tử Đằng khiếp sợ không phải ngụy trang, phải biết rằng, lúc trước cậu đi Phá Hiểu bí cảnh, giá trị quặng Tinh Tinh Trần Quang mà môn phái thu chẳng qua chỉ mấy vạn linh thạch một đơn vị, nhưng hiện tại, một tấm phù có thể sử dụng bao nhiêu quặng Tinh Tinh Trần Quang? Tiêu Thần vậy mà nói trăm vạn linh thạch!!!!

Tống Minh Quân là người có nhãn lực bao nhiêu chứ, vừa thấy như thế, đã biết hai phu thê này chắc chắn ý kiến không đồng nhất, hơn nữa thần tiên đánh nhau...... Có lẽ đầu giường đánh cuối giường liền hòa, hắn vẫn nên đừng chen vào thì hơn.

Vì thế, hắn ta vội vàng đứng dậy nói: "Ta đột nhiên nhớ, vừa rồi thế tử để ta điều tra chuyện lương thảo, Tiêu tiên sinh, Tiêu phu nhân, việc này có lẽ thật sự phải kính nhờ hai vị, ta đi rồi quay lại."

Sau khi Tống Minh Quân rời đi, Tiêu Thần mới không nhanh không chậm nói: "Phá Hiểu bí cảnh không phải đệ tử bảy đại môn phái thì không được vào, vì vậy, khi môn phái đổi với đệ tử, chính là lấy giá cả của môn phái, hơn nữa, đệ là người cuối cùng ra khỏi từ Phá Hiểu bí cảnh mà ta nhìn thấy, sau này, có lẽ cửa vào bí cảnh cũng khó được mở ra lần nữa, hiện giờ giá trị quặng Tinh Tinh Trần Quang đã khó dùng linh thạch để đánh giá, trăm vạn linh thạch chẳng qua chỉ là một con số xấp xỉ."

Số xấp xỉ...... Nói cách khác nếu thao tác tốt, chút cặn quặng Tinh Tinh Trần Quang này thậm chí còn sẽ vượt qua trăm vạn linh thạch!

Trong nháy mắt, tim Đỗ Tử Đằng đã bắt đầu run rẩy.

Sau đó, cậu bình tĩnh đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người: "Khụ, Đại sư huynh, chúng ta bao lâu rồi chưa quay về môn phái nhỉ?"

Tiêu Thần nhướng mày: "Đệ đã vội vã muốn đổi quặng Tinh Tinh Trần Quang như vậy rồi? Hay là, đệ không tin ta?"

Đỗ Tử Đằng chính nghĩa nghiêm trang nói: "Đệ làm sao sẽ không tin sư huynh chứ? Đệ không quên túi trữ vật này là huynh trả lại cho đệ, chỉ là, nhiều linh thạch như vậy treo trên người, thật sự không an toàn nha QAQ"

Thần sắc vừa lòng chợt lóe qua trong mắt Tiêu Thần: "Không sao, chẳng qua quả thật cũng không thể kéo dài tiếp."

Hôm qua hắn đã thu được mật thư trong môn phái, hiện tại mọi chuyện bên kia đã đủ, chìa khóa mấu chốt nhất còn trên tay hắn, cố tình hiện tại hắn lại gặp phải liên tiếp chuyện bất ngờ cổ quái như vậy......

Nghĩ đến gần trăm năm kiếp sống tu chân tuy có khúc chiết lại khí vận nghịch thiên của hắn, khí vận cổ quái như vậy...... Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua Đỗ Tử Đằng, có lẽ chỉ có thể quy kết cho tên nhóc trước mắt này thôi.

Đỗ Tử Đằng vốn dĩ quả thật là vì chút quặng Tinh Tinh Trần Quang của mình mà muốn trở về đổi những tiểu bảo bối lóe sáng kia, nhưng vừa nghe ngữ khí của Tiêu Thần thì tựa hồ bọn cậu tức khắc sẽ phải trở lại môn phái, nhớ tới quân đội bá tánh trên trấn này, không biết vì sao cậu lại có chút không an tâm: "Chúng ta rất nhanh sẽ đi? Nhưng nơi này làm sao bây giờ?"

Tiêu Thần lại nói: "Lúc thế gian này không có đệ và ta, không phải tất cả vẫn sẽ tiếp diễn sao? Chuyện thế gian đều có quy tắc của thế gian, đệ và ta thân là tu sĩ tuyệt đối không có khả năng nhúng tay đến cùng. Sau khi giải quyết vấn nạn Huyết Lục Môn, tất cả còn lại cứ thuận theo tự nhiên đi."

Đỗ Tử Đằng muốn nói lại thôi, trước tiên không nói làm sao giải quyết vấn nạn Huyết Lục Môn, thuận theo tự nhiên? Vậy bọn cậu không giúp thế tử An Vương sao? Mấy ngày nay trải qua quan sát, Tống Minh Quân kia tuy có dã tâm, nhưng lại có thể bị thế tử An Vương nhân nghĩa gần như cổ hủ kia ràng buộc, một đôi tổ hợp như vậy nếu có thể thắng được giang sơn thì không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất với bá tánh, nhưng thuận theo tự nhiên? Dựa vào bộ dáng hiện tại của họ, thật sự có thể đánh được giang sơn này sao?

Tiêu Thần lại lần đầu tiên sầm mặt nhắc nhở: "Phàm trần thế tục không phải đất của ta. Tà môn can thiệp thế tục khiến vô số bá tánh cửa nát nhà tan, đệ và ta thân là tu sĩ trảm yêu trừ ma bảo vệ Thiên Đạo là chuyện hiển nhiên, nhưng nếu không có Huyết Lục Môn, dùng lực lượng người tu chân can thiệp thế gian, vậy có gì khác Huyết Lục Môn chứ?"

Đỗ Tử Đằng nghe loại ngôn luận cũ kĩ đó rất không thích: "Người tu chân thì làm sao? Người tu chân không phải người sao? Người tu chân không phải một phần tử thế gian này sao? Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, đã có lực lượng vượt phàm nhân, nên khiến càng nhiều phàm nhân sinh hoạt tốt hơn, mà không phải cao cao tại thượng ngăn cách trần thế, tùy ý thế gian nước sôi lửa bỏng còn muốn duy trì sự thanh cao của tu sĩ, chẳng khác nào uổng phí một thân bản lĩnh!"

Tiêu Thần nghe vậy liên tiếp nhíu mày: "Được rồi, nếu đệ nói muốn mượn lực lượng tu sĩ khiến bá tánh thiên hạ sinh hoạt tốt hơn, ta đây hỏi đệ, có phải đệ cảm thấy thế tử An Vương càng thích hợp làm chủ thiên hạ đúng không? Muốn giúp người này một tay?"

Đỗ Tử Đằng do dự một giây đồng hồ rồi kiên định gật đầu.

Tiêu Thần lại cười lạnh nói: "Đệ đi lật xem những sách sử thế gian, có bao nhiêu bạo quân trước khi đăng cơ không phải khiêm tốn lung lạc yêu dân như con lòng dạ thiên hạ? Trong đó nhân nghĩa phúc hậu hơn thế tử An Vương càng có khối người! Nhưng một sớm nắm quyền, thiên hạ về một, còn có thể trước sau như một không? Nếu đến lúc đó, thế tử An Vương sa vào hưởng lạc ngu ngốc vô đạo, khiến bá tánh thiên hạ lại lần nữa nước sôi lửa bỏng, Đỗ Tử Đằng đệ lại làm thế nào?!"

Đỗ Tử Đằng muốn biện luận tiếp, Tiêu Thần lại chưa cho cậu cơ hội: "Tới lúc đó, có phải đệ muốn khuyên nhủ đe dọa hoàng đế này, thậm chí muốn chọn lại minh chủ cho thiên hạ này? Vậy đệ làm sao có thể bảo đảm không còn hậu hoạn nữa? Được rồi, dù tương lai thế tử An Vương sẽ cần chính yêu dân...... tuổi thọ phàm nhân có hạn, nếu như con của hắn đăng cơ thì sao? Có phải đệ còn muốn thay hắn chọn người kế nhiệm? Tuần hoàn lặp lại như vậy, nguyện vọng muốn cho bá tánh thiên hạ sinh hoạt tốt hơn khi nào mới có thể thực hiện được? Chỉ sợ không đợi đến ngày thực hiện được, đệ đã bởi vì bận rộn tục vụ chậm trễ tu luyện mà hết thọ nguyên rồi. Đến lúc đó bá tánh thiên hạ này như thế nào, đệ còn có thể quản được?"

"Giúp được nhất thời không giúp được cả đời, chuyện thế gian này đều có pháp tắc của nó, tu sĩ có năng lực hơn phàm nhân, nhưng năng lực này chưa chắc có thể thay đổi thiên địa như đệ mong muốn, đệ tận lực suy nghĩ lại đi!"

Phen tranh chấp này là lần đầu tiên xung đột trực tiếp giữa Đỗ Tử Đằng và Tiêu Thần, hai người cuối cùng tan rã trong không vui.

Đỗ Tử Đằng trầm mặc thật lâu, cậu cũng đang lặp đi lặp lại hỏi bản thân, logic của Tiêu Thần có lẽ cũng là tâm đắc của vô số tiền nhân Tu Chân Giới, tu sĩ phi thiên độn địa, nhưng hồng trần cuồn cuộn dục vọng vô số, cho dù là tu sĩ, lại làm sao có thể bảo đảm mình trăm phần trăm có thể nắm chắc lòng người? Có lẽ mình thật sự sai rồi? Giúp được nhất thời không giúp được cả đời......

Nhưng mơ hồ, Đỗ Tử Đằng lại biết trong lòng mình vẫn không tán đồng như vậy, nhưng cậu lại không cách nào nói ra được lời hữu lực có thể bác bỏ lời Tiêu Thần, giữa hai người nhất thời giằng co, chỉ khổ cho Tống Minh Quân, hắn ta là tới hỏi kế Tiêu Thần, kết quả không biết sao xui xẻo, dẫn phát phu thê người ta đại chiến...... Hắn ta cũng không ngờ được chưa!

Nguy cơ Nguyên quân truy kích đã bức sát mí, cố tình vào lúc này hai vị dẫn đầu lại xảy ra mâu thuẫn, trong lòng Tống Minh Quân thật sự khổ ha ha.

Thế tử An Vương thấy Tống Minh Quân thấp thỏm không yên như vậy, nhịn không được đến tìm hai người Tiêu Thần với Đỗ Tử Đằng —— cậu ta vốn định đơn độc tìm Đỗ Tử Đằng nói chuyện, nói chuyện với Tiêu Thần luôn không hiểu sao khiến cậu ta cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng trong mắt thế tử, trai đơn gái chiếc khó tránh khỏi có hiềm nghi tình ngay lý gian, bởi vậy, cậu ta cố ý chọn một trường hợp mà hai người vừa khéo đều có mặt, mời bọn họ gặp mặt riêng.

Nhưng mà, đợi thế tử nói xong, Đỗ Tử Đằng lại mang vẻ không thể hiểu được: "Việc chuẩn bị mà mấy cậu nên làm thì cứ tiếp tục làm nha, lương thảo quân bị tự mình thu thập, tất cả người già phụ nữ trẻ em muốn cùng nhau di chuyển thì cũng thông báo cho họ đi, chuyện còn lại bọn ta tự nhiên sẽ giải quyết."

Thế tử không ngờ Đỗ Tử Đằng sảng khoái như vậy, vui mừng quá đỗi, vội vàng cáo lui, xem bước chân cậu ta vội vàng, hiển thị muốn nói tin tức tốt này cho Tống Minh Quân —— không quan tâm thần tiên đánh nhau như thế nào, dù sao hiện tại không quan hệ tới bọn họ, tới bá tánh là được rồi.

Tiêu Thần lại đỡ trán: "Đệ chuẩn bị giải quyết như thế nào? —— phù chú chế từ Tinh Tinh Trần Quang, đệ chịu bỏ ra?"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ đau lòng: "Nhưng mà trước đó đệ đã đáp ứng họ rồi, ô ô......"

Tiêu Thần câm nín nói: "Một khi sử dụng phù chú, dao động linh lực không thể tránh sẽ truyền khắp Tây Hoang, đệ có nghĩ kỹ chưa?"

Đỗ Tử Đằng lại dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn Tiêu Thần: "Huynh cho rằng đệ ngốc sao? Mấy ngày nay đệ bận thì bận, nhưng những động tác nhỏ của huynh, đệ thấy rõ lắm đó! Còn dao động linh lực nữa chứ, dựa theo những kế hoạch đó của huynh, dao động linh lực tốt nhất càng rõ càng tốt chứ nhỉ!"

Tiêu Thần: ......

Hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Bên trong đó còn có vấn đề thời cơ, không thể vọng động lỗ mãng."

Đỗ Tử Đằng không kiên nhẫn nói: "Biết rồi biết rồi, dù sao quay lại dán phù chú trên người phàm nhân, đệ không có khả năng đồng thời kích phát thay nhiều người như vậy —— chính huynh nắm chắc thời cơ này đi."

Tiêu Thần lại lắc đầu: "Không, thời cơ sử dụng phù chú cũng không phải thời cơ bại lộ tốt nhất, phù chú của đệ cần phải ẩn mật không bị phát hiện ngọn nguồn linh lực mới được."

Đỗ Tử Đằng thiếu chút nữa lật bàn: Huynh cho rằng lão tử là Mèo máy sao huynh muốn có cái gì thì có cái đó!

Từ từ, Mèo máy là cái quỷ gì? (Doraemon =))) )

Nhưng mà, việc mà Tiêu Thần đã định chủ kiến rồi thì tuyệt đối khó sửa đổi: "Hoặc là ẩn mật hoặc là không dùng, chính đệ quyết định đi."

Nếu không dùng...... Đỗ Tử Đằng nghĩ đến thái độ làm người của Tiêu Thần, rùng mình thay những bá tánh đó, đậu má, được rồi! Mình vẫn nên nhanh chóng đi nghiên cứu biện pháp che chắn dao động linh khí của phù chú đi, cũng may trận bàn mà tên khốn Tiêu Thần này dùng mấy ngày trước đó có thể tham khảo được một chút.

Đỗ Tử Đằng vì thế khổ sở tiếp tục đầu nhập sự nghiệp nghiên cứu phát minh.

Tuy rằng cũng là một hồi đấu khẩu đệ tới ta đi, nhưng lần này, hai người ăn ý đều không nhắc lại vấn đề gút mắt sau này của thế gian, ít nhất trước khi xử lý xong Huyết Lục Môn, ý tưởng của hai người họ đều giống nhau, vậy tạm thời chỉ suy xét những việc trước mắt thôi.

Tiêu Thần đề cập phù chú chế thành từ Tinh Tinh Trần Quang còn có việc cải tiến phù chú lại khiến Đỗ Tử Đằng vỗ đầu, cậu cũng ngốc thật, loại Thần Hành Phù - Tinh Tinh Trần Quang này hiệu quả trác tuyệt, tính năng cho dù đối với tu sĩ mà nói cũng là hiếm thấy, nếu cứ tùy tùy tiện tiện như vậy dùng trên loại việc di chuyển của phàm nhân, khó tránh khỏi quá phí phạm của trời.

Khi suy xét tính năng ẩn giấu linh lực, đồng thời cũng có thể thuận tiện tiết kiệm một chút nguyên liệu, bảo vệ một chút túi tiền của mình, tiểu gia quả thật là anh tuấn thông tuệ oa kha kha!

Vì thế, mấy ngày nay, Đỗ Tử Đằng lại toàn tâm toàn ý nhào vào phù chú, nghĩ làm sao dùng ít phù chú nhất để thực hiện hiệu quả tăng tốc quần thể, đồng thời còn phải gia tăng một buff ẩn giấu linh khí —— biến phù chú thành phù trận, cũng không phải lần đầu tiên cậu làm.

Kỳ thật trong lòng Tiêu Thần cũng không nắm chắc rằng trong vòng mấy ngày ngắn ngủi này Đỗ Tử Đằng có thể làm được, từ trong tin tức mà thám tử hồi báo xem ra, có lẽ đại quân Nguyên Quốc đã sắp đến, Tống Minh Quân với thế tử sau khi gặp mặt túm chặt không buông đóng gói quân bị, công tác an bài phụ nữ trẻ em cũng đã hoàn thành, mọi chuyện đã được chuẩn bị, chỉ đợi phù chú của Đỗ Tử Đằng.

Nhưng mà, dựa vào thái độ làm người của Đỗ tiểu gia, sao lại là hạng người bình bình đạm đạm không phụ sự hy vọng của mọi người chứ?

Bởi vậy, ngày nay, khi Tiêu Thần yên lặng tính toán toàn bộ kế hoạch của mình trong lòng, trong một tiếng nổ ầm vang lớn, Tiêu Thần ngẩng đầu, rất tốt, dựa vào nhãn lực của Kim Đan, hắn trơ mắt nhìn gian phòng nhỏ chỗ Đỗ Tử Đằng chia làm tám khối bắn ra tám phương hướng khác nhau, ừ, hơn nữa mang theo linh lực mãnh liệt kinh thiên động địa —— mãnh liệt đến mức nếu xảy ra ở Tu Chân Giới, chắc chắn sẽ có người tưởng là thiên tài địa bảo nào xuất thế, trong một chén trà nhỏ chắc chắn có người xuất hiện.

Giây tiếp theo, người khởi xướng đã mang vẻ mặt nịnh nọt bị Tiêu Thần xách trên tay.

.

.

.

.

Bàn bạc kế hoạch cho đã rồi bị ẻm làm hỏng trong tích tắc =)))))))))

Đọc đến cuối rồi quay lại mới hiểu cái tựa đề =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro