Chap 129+130
Chap 129: Mặt mũi Thừa tướng gia để ở đâu?
Phác Uyển Huyền chạy đến phòng Đại phu nhân, thần bí nói: "Mẹ, tin tức từ Hàn gia đến rồi, nói Ngũ di nương là con gái một, hoàn toàn không có muội muội. Vì để lật tẩy của Phác Tú Anh và Hàn Thanh Thanh, đương gia của Hàn gia, cũng chính là đại ca của Ngũ di nương, Hàn Thế Văn cũng đến Ngân Đô, hiện đang ở khách điếm Duyệt Lai."
"Thật tốt quá!" Đại phu nhân trong lòng cảm thấy vui sướng, "Mẹ biết ngay là có vấn đề mà, chút trò mèo này mà cũng muốn qua được pháp nhãn của bản phu nhân ư. Vậy thì, chẳng những có thể trục xuất Hàn Thanh Thanh khỏi cửa, còn có thể để cho lão gia nhìn thấy được dã tâm xấu xa của con tiện tì Phác Tú Anh, lão gia chắc chắn sẽ trách phạt nó!"
"Mẹ, mẹ đúng là anh minh! Một mũi tên trúng hai đích!" Phác Uyển Huyền mỉm cười, không thể một kích lật đổ Phác Tú Anh thì khiến cho Phác Cát Chiêm từ từ mất kiên nhẫn với nó.
"Ngày mai bảo Hàn Thế Văn đến phủ, mẹ phải vạch trần âm mưu của Phác Tú Anh và Hàn Thanh Thanh, mẹ thật muốn nhìn xem, lão gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ lừa gạt ông!"
"Dạ, mẹ!"
Cùng lúc đó, ở Trục Nguyệt Hiện, Kinh Phong đang bẩm báo lại với Phác Tú Anh: "Tam tiểu thư, theo người của chúng ta gửi tin đến, Hàn Thế Văn đã đến Ngân Đô, đang ở khách điếm Duyệt Lai."
Phác Tú Anh gật đầu: "Hành động của Đại phu nhân đúng là nhanh thật, ta sẽ đi gặp Hàn Thế Văn kia."
Khách điếm Duyệt Lai.
Trong một gian phòng thượng hạng, một người trung niên sắc mặt ngăm đen ngồi đó, hắn chính là đại ca của Ngũ di nương Hàn Liên, Hàn Thế Văn. Hàn gia hồi trước làm ăn còn được, nhưng mấy năm gần đây càng làm càng thảm, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ qua ngày, nghe được Đại phu nhân hứa sẽ trả thù lao là một ngàn lượng bạc, Hàn Thế Văn không tiếc từ ngàn dặm xa xôi đến Ngân Đô này, vạch trần âm mưu của Phác Tú Anh cùng đứa em gái giả mạo kia.
"Cô nương, Hàn lão gia ở gian phòng này." Tiểu nhị của khách điếm dẫn Phác Tú Anh đến ngoài phòng của Hàn Thế Văn, nói với nàng.
"Làm phiền tiểu ca." Phác Tú Anh lấy ra một ít bạc vụn đưa cho tiểu nhị.
"Cô nương khách sáo rồi!" Tiểu nhị vui vẻ nhận lấy, xoay người rời đi.
Phác Tú Anh gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói trầm mạnh: "Mời vào!"
Nàng đẩy cửa vào, Hàn Thế Văn nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như thế lại xuất hiện trong phòng mình, không khỏi ngẩn ngơ: "Cô nương... tìm ai?"
"Cữu cữu, con là Tam tiểu thư của Phác phủ thừa tướng, nghe nói cữu cữu đến, nên đặc biệt đến thăm cữu cữu." Phác Tú Anh cười nói.
"Ngươi là..." Hàn Thế Văn nhớ đến người đưa tin của Đại phu nhân, đúng là nhắc đến Tam tiểu thư tìm người đến giả mạo muội muội hắn, nhất thời sắc mặt trở nên không vui, "Tam tiểu thư sao lại biết ta ở đây?"
"Chuyện này cữu cữu không cần phải biết làm gì, không biết lần này cữu cữu đến Ngân Đô có chuyện gì? Vì sao lại không đến ở phủ Thừa tướng? Tuy rằng Ngũ di nương đã mất, nhưng tình cảm của phụ thân đối với di nương vẫn còn."
"Hừ, nếu ngươi tìm tới đây, nhất định đã biết mục đích ta đến Ngân Đô, làm gì phải hỏi nhiều như vậy. Tam tiểu thư, nếu đến khuyên ta hãy thay đổi chủ ý, xin mời về cho, ta quyết không cho phép người khác giả mạo em gái ta, hủy hoại danh dự của Hàn gia!" Hàn Thế Văn nói rất chính nghĩa.
"Đại phu nhân trả cho cữu cữu thù lao bao nhiêu?" Phác Tú Anh thình lình hỏi.
"Cái gì?" Sắc mặt của Hàn Thế Văn trở nên mất tự nhiên, "Thù lao gì chứ? Tam tiểu thư đừng đánh giá thấp Hàn mỗ!"
"Là con lỗ mãng." Phác Tú Anh nói, "Cữu cữu tuyệt đối không phải kẻ thấy tiền là sáng mắt."
"Ngươi nói đi, rốt cục ngươi có mục đích gì?"
"Ôi..." Phác Tú Anh bất đắc dĩ lắc đầu, "Cữu cữu, sao cữu cữu không nghĩ lại xem, nếu cữu cữu và người đó thực sự thành huynh muội, Hàn gia và phủ Thừa tướng liền trở lại mối quan hệ thông gia như trước. Khi Ngũ di nương còn tại thế, sự quan tâm của phủ Thừa tướng với Hàn gia, cữu cữu hẳn không quên đâu nhỉ. Sau khi Ngũ di nương qua đời, tình hình lại thế nào? Thứ đã mất bỗng nhiên lại có được, Thừa tướng gia nhất định càng thêm quý trọng, chỉ cần một câu của nàng ta, phủ Thừa tướng chỉ cần hơi dẫn dắt Hàn gia thôi, Hàn gia nhất định sẽ khôi phục lại vẻ vang như cũ. So với một chút thù lao bé nhỏ chẳng đáng kể đó, bên trọng bên khinh, cữu cữu hẳn phải rõ hơn con chứ."
"Hừ!" Hàn Thế Văn khinh thường hừ một tiếng, "Hàn mỗ há lại là người vô sỉ như thế."
"Cữu cữu, cái này không gọi là vô sỉ, chỉ là mượn lực trợ lực mà thôi, cớ sao lại không làm?"
Hàn Thế Văn rơi vào im lặng, cẩn thận nghiền ngẫm lại lời nói của Phác Tú Anh, Phác Tú Anh cũng không thúc giục, mà đứng dậy cáo từ, mục đích của nàng đã đạt được, Hàn Thế Văn nhất định sẽ dao động.
Hôm sau, Phác Cát Chiêm trở về, Đại phu nhân dặn dò nhà bếp làm một bàn thức ăn phong phú, thông báo các cô nương của các phòng đều đến ăn cơm. Từ sau khi Cát Phong quay về, tâm trạng của Phác Cát Chiêm mỗi ngày đều tốt, vết thương của Đại phu nhân cũng nhanh khỏi.
Đại phu nhân, Cát Phong, các cô nương của các phòng đều đã sớm vào phòng khách, chờ Phác Cát Chiêm ngồi vào vị trí. Một lát sau, Phác Cát Chiêm rốt cục cũng đến, chỉ là người đi bên cạnh ông khiến sắc mặt của Đại phu nhân thoáng sa sầm.
"Lão gia, đây là tiệc gia đình, lão gia dẫn nàng ta đến làm gì?" Đại phu nhân nhìn thấy Trương Thúy Hoa, giọng nói có chút tức giận.
"Mẫn nhi à, Thanh Thanh sớm muộn gì cũng gả vào đây, nếu đã là tiệc gia đình, đương nhiên nàng ấy phải tham gia rồi." Phác Cát Chiêm nói.
"Phụ thân, dù sao vẫn còn chưa vào cửa, phụ thân hiện giờ lại dẫn đến dự tiệc gia đình, nữ nhi cảm thấy hơi không ổn." Phác Uyển Huyền bất mãn nói.
"Thôi đủ rồi!" Phác Cát Chiêm giận tím mặt, "Rốt cục là ai làm chủ ở cái phủ Thừa tướng này?"
Phác Cát Chiêm vừa dứt lời, Đại phu nhân và Phác Uyển Huyền nhất thời ngậm miệng, không dám hó hé nữa.
"Dì Thanh, đến bên này ngồi đi." Phác Tú Anh bước đến, kéo Trương Thúy Hoa ngồi xuống bên cạnh mình.
Đại phu nhân liếc Phác Tú Anh một cái, trên mặt hiện lên tia cười lạnh, để xem ngươi có thể giả bộ được bao lâu? Bà hòa hoãn, nói: "Lão gia, nếu Thanh Thanh thật sự là em gái của Ngũ di nương, ngày mai thiếp liền nạp nàng ta vào cửa, nếu không phải, thiếp tuyệt đối không thể mạo muội đồng ý, ngộ nhỡ là người có dã tâm an bài vào thám thính, vậy thì không tốt lắm?"
"Bà nói bậy nói bạ gì đó?" Phác Cát Chiêm trừng mắt với Đại phu nhân, "Thanh Thanh không phải muội muội của Liên nhi, còn có thể là ai?"
Đại phu nhân quay đầu nhìn Phác Tú Anh, nói" "Anh nhi, là con nói hay để ta nói? Con mang nữ nhân này vào phủ, rốt cục có mục đích gì?"
Phác Tú Anh oan ức nhìn Đại phu nhân, nói: "Con chỉ là thấy phụ thân nhớ thương Ngũ di nương đến sốt ruột, không đành lòng nhìn phụ thân chịu giày vò, mới tìm một nữ tử trông giống với Ngũ di nương, để giải nỗi khổ tương tư của phụ thân. Nếu nói mục đích, chính là hy vọng mỗi ngày phụ thân đều có thể vui vẻ."
Phác Cát Chiêm hài lòng nhìn Phác Tú Anh, "Trong tất cả con gái của ta, chỉ có Anh nhi là hiểu chuyện nhất!"
"Lão gia, nếu thiếp có thể chứng minh nàng ta không phải là em gái của Ngũ di nương, lão gia có thể trục xuất ả ra khỏi phủ không? Anh nhi biết rõ thân phận thực sự của ả là ai, lại giấu mà không báo, cũng phải phạt nặng mới được." Đại phu nhân nói.
"Không phải em gái của Liên nhi? Tại sao lại giống nhau đến thế?" Trong lòng Phác Cát Chiêm có chút hoài nghi.
"Ngươi trong thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn, người giống người không phải không thể." Đại phu nhân dừng một chút, "Thiếp đã điều tra rõ, Ngũ di nương hoàn toàn không có em gái, nữ nhân này cùng Anh nhi ngay từ đầu đã lừa gạt lão gia."
"Anh nhi, những điều mẹ con nói đều là thật ư?" Sắc mặt Phác Cát Chiêm u ám, ông tự xưng là cáo già, nếu bị hai nữ tử lừa gạt đùa bỡn, như thế nào thì ông cũng không tiếp nhận được.
Phác Tú Anh bình tĩnh nói: "Phụ thân, dì Thanh đúng thật là em gái của Ngũ di nương, Anh nhi không dám lừa dối phụ thân. Phụ thân lại chẳng tin tưởng con, nữ nhi thật đau lòng. Hay vầy đi, dì Thanh, dì cũng chẳng cần thiết ở lại phủ Thừa tướng nữa làm gì, bây giờ đi ngay đi. Nếu Ngũ di nương dưới suối vàng mà biết, cũng không nhẫn tâm nhìn thấy dì bị vũ nhục thế đâu."
Phác Tú Anh đứng lên, Trương Thúy Hoa cũng đứng lên theo, muốn đi theo nàng rời khỏi đó.
"Thanh Thanh..." Phác Cát Chiêm do dự.
"Đợi đã!" Đại phu nhân quát, "Anh nhi và nữ nhân này lừa mọi người ở phủ Thừa tướng, muốn dễ dàng bỏ đi vậy ư?"
"Mẹ muốn thế nào?" Phác Tú Anh có hơi tức giận, "Con chỉ là không thể nhìn mẹ vũ nhục dì Thành mà thôi, mẹ luôn miệng nói dì Thanh không phải em gái của Ngũ di nương, có bằng chứng không?"
Đại phu nhân mỉm cười tràn đầy tự tin: "Không có bằng chứng mà ta dám nói bậy ư? Lão gia, lão gia đợi thêm lát nữa đi, để xem nữ nhân này cùng con gái của lão gia có lừa gạt lão gia không! Vốn thiếp chẳng muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ cẩn lão gia vui vẻ là được, nhưng thiếp không đành lòng nhìn lão gia bị hai người gạt mà chẳng hay biết gì, rơi vào âm mưu của chúng, nên thiếp mới đi điều tra."
"Bà nói là thật?" Phác Cát Chiêm dường như có chút tin vào lời nói của Đại phu nhân, sắc mặt cũng càng lúc càng u ám, "Bà có bằng chứng gì? Lấy ra xem thử."
"Dạ, lão gia đợi một chút!" Đại phu nhân đi tới cửa, nói với Lưu quản gia, "Mời Hàn lão gia vào đây."
Thấy Hàn Thế Văn đi vào, Phác Cát Chiêm không khỏi ngẩn ra, sau đó lập tức bước đến nghênh đón, khách sáo nói: "Hàn lão đệ đến đây, không có từ xa tiếp đón."
"Thừa tướng gia khách sáo rồi." Hàn Thế Văn nói, "Hôm nay tiểu đệ đến, chính là muốn làm sáng tỏ một chuyện, không muốn để cho âm mưu của một vài người thực hiện được."
Trong mắt Đại phu nhân hiện lên vẻ giảo hoạt: "Lão gia, Hàn lão gia không ngại vất vả, từ thành Phù Dung ở ngàn dặm xa xôi đến đây, chính là để vạch trần một âm mưu mà lão gia không biết."
Nhìn thấy Hàn Thế Văn xuất hiện, Phác Cát Chiêm đã có vài phần tin tưởng lời nói của Đại phu nhân. Ông lạnh lùng liếc nhìn Phác Tú Anh, ánh mắt sắc lạnh như băng sương. Cho dù lúc nãy Phác Tú Anh nói rất có tình có lý, nhưng ông tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chuyện nàng đã lừa gạt và giấu giếm mình.
"Cha, Tam muội cũng là có ý tốt, cha cũng đừng trách muội ấy." Cát Phong thấy vẻ mặt Phác Cát Chiêm nghiêm lại, lập tức biện hộ thay cho Phác Tú Anh, "Có phải là muội muội của Ngũ di nương không không quan trọng, không phải phụ thân cũng cảm thấy dì Thanh rất tốt sao?"
"Phong nhi." Đại phu nhân nhìn Cát Phong bằng ánh mắt trách cứ, "Lão gia tự biết cân nhắc, lừa gạt chính là lừa gạt, lão gia là Thừa tướng, ở trong triều còn chưa có người nào dám lừa gạt lão gia, lại bị nữ nhi của chính mình trêu chọc như thế, thể diện để ở đâu? Lừa gạt chỉ là chuyện nhỏ, Anh nhi biết mà không báo, nhất định có mục đích không thể cho ai biết. Anh nhi, con vẫn là thành thành khai ra đi!"
"Mẹ, Anh nhi hiếu thảo, lại bị lấy ác ý đo lường, đúng là đau lòng cực hạn." Phác Tú Anh ấm ức nói, "Nếu cha mẹ đều xem con như vậy, con chẳng còn lời nào để nói. Dì Thanh, hiện giờ dì mau đi đi, phủ Thừa tướng không chứa chấp dì rồi."
"Đợi đã!" Phác Cát Chiêm bình tĩnh đi đến bên cạnh Hàn Thanh Thanh, bỗng nhiên giơ tay nắm mạnh cằm của nàng, hỏi, "Nói! Ngươi tiếp cận lão phu có mục đích gì?"
"Thiếp... Thiếp..." Trương Thúy Hoa đau đến nỗi trào nước mắt, nàng không khỏi đưa ánh mắt cầu cứu về hướng Phác Tú Anh, "Tam tiểu thư, cứu ta..."
"Anh nhi, con còn không chịu nói ư?" Đại phu nhân lạnh lùng hỏi.
"Con không có lời nào để nói!" Phác Tú Anh thất vọng nhìn Phác Cát Chiêm.
~~~
Chap 130: Nghịch chuyển
"Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!" Phác Uyển Huyền hừ lạnh, "Hàn lão gia, nếu Tam muội không nói, vậy thì lão gia nói đi, xem nó còn chống chế thế nào."
"Hàn lão đệ, đệ nói xem, rốt cục chuyện là sao?" Phác Cát Chiêm nhìn Hàn Thế Văn, hỏi.
"Dạ, dạ, Thừa tướng gia xin hãy nghe ta nói." Lúc này Hàn Thế Văn mới lên tiếng, hắn hết nhìn Đại phu nhân và Phác Uyển Huyền, lại nhìn sang Phác Tú Anh, nói ra lời hắn đã sớm chuẩn bị trong lòng, "Hồi bẩm thừa tướng, Thanh Thanh quả thực là muội muội cùng cha cùng mẹ với ta và Liên nhi. Từ nhỏ đã thất lạc với người nhà, không ngờ còn có thể đoàn tụ, ta thực sự rất vui!"
Trong đầu Đại phu nhân đánh ầm một tiếng, cơ thể không khỏi run rẩy, sắc mặt trở nên xanh tái, bà hoài nghi nhìn Phác Uyển Huyền, thấy Phác Uyển Huyền cũng chẳng hiểu ra sao.
"Hàn lão gia, ông đừng nói đùa mà!" Trong mắt Phác Uyển Huyền lộ lên vẻ hung dữ, "Đây không phải những lời lão gia nói với ta! Ngũ di nương là con gái một, sao có thể có em gái chứ?"
"Đại tiểu thư..." Hàn Thế Văn chậm rãi nói, "Huynh muội của Hàn gia, không lẽ ta không rõ bằng tiểu thư sao? Đúng vậy, Thanh Thanh chính là muội muội của ta."
Đại phu nhân cười lạnh, "Hàn lão gia, ngươi luôn miệng nói Hàn Thanh Thanh là muội muội ngươi, có bằng chứng gì?"
"Trên cánh tay tiểu muội có một nốt ruồi lớn bằng hạt đậu phụ."
Phác Cát Chiêm gật đầu, ông đã từng nhìn thấy nốt ruồi này.
"Hàn lão gia, vì sao đột nhiên ông lại thay đổi chủ ý, có phải có ngươi ép ông nói như vậy hay không?" Phác Uyển Huyền vẫn không tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt, Hàn Thế Văn sao đột nhiên lại nói vậy, nhất định là có người ở trong phá rối. Nàng hung ác nhìn Phác Tú Anh, nói với Hàn Thế Văn, "Hàn lão gia, ông đừng sợ! Nếu có người ép ông, ông cứ nói ra, Thừa tướng gia và phu nhân sẽ vì ông mà làm chủ."
"Đại tiểu thư." Hàn Thế Văn lộ vẻ khó xử, "Cho dù tiểu thư có trả thù lao một ngàn lượng bạc cho Hàn mỗ, Hàn mỗ cũng không thể nói lời trái với lương tâm, không nhận mặt em gái ruột, oan uổng Tam tiểu thư, Hàn mỗ thật sự làm không được!"
"Ông!" Sắc mặt Phác Uyển Huyền trở nên trắng bệch, "Ông nói gì? Ta... Ta nói cho ông bạc ... khi nào..."
"Đại tiểu thư, tiểu thư quên rồi ư? Hàn mỗ ta lại nhớ rất rõ ràng."
"Bốp!" Phác Uyển Huyền còn chưa kịp hoàn hồn, trên mặt đã ăn một cát tát thật mạnh của Phác Cát Chiêm. Sắc mặt Phác Cát Chiêm xanh tái, trên trán nổi gân xanh, đập rất lợi hại.
"Phụ thân..." Phác Uyển Huyền ôm gò má sưng đỏ, khó tin nhìn, "Nữ nhi nói đều là sự thật, không hề dám lừa dối phụ thân, xin phụ thân tra rõ!"
"Ngươi còn dám ăn nói quàng xiên!" Phác Cát Chiêm cao giọng, "Tiêu Mẫn, ngày mai lão phu sẽ nạp Hàn Thanh Thanh làm Lục di nương, bà mau chuẩn bị đi."
"Dạ, lão gia!" Đại phu nhân gục đầu xuống, lập tức đáp lời.
"Hy vọng sau này bà chung sống hòa bình với nàng ấy."
"Dạ, thiếp biết."
"Thanh Thanh, Anh nhi, vữa rồi là ta hiểu lầm hai người, đừng giận ta nhé."
Phác Tú Anh cười lạnh, nói: "Anh nhi bị hiểu lầm cũng chẳng phải vài ba lần, phụ thân không cần như vậy, Anh nhi đã sớm quen rồi."
Phác Cát Chiêm xấu hổ cười cười, nói cho có lệ: "Được rồi, được rồi, chuyện này rõ ràng là tốt rồi. Hàn lão đệ đường xa đến đây, mau ngồi xuống dùng cơm. Hàn lão đệ, gần đây tình hình trong nhà thế nào?"
"Ôi..." Hàn Thế Văn lắc đầu thở dài, vừa nhắc đến liền âu sầu buồn bã, "Đa tạ Thừa tướng gia đã quan tâm, Hàn gia cũng sống tạm qua ngày, chỉ là tình hình không được như xưa. Chuyện làm ăn buôn bán nhỏ không tốt lắm, muốn làm ăn lớn, lại không có vốn liếng."
"Hàn lão đệ muốn làm ăn gì?" Phác Cát Chiêm hỏi.
"Thành Phù Dung gần đây buôn vải vóc rất phát đạt, tiểu đệ muốn nhảy vào làm, nhưng người trong nghề không ai là không có hậu thuẫn, tiểu đệ đành chùn bước thôi." Hàn Thế Văn bất đắc dĩ nói.
"Chuyện này dễ thôi!" Phác Cát Chiêm cao giọng nói, "Từ phủ Thừa tướng xuất ra năm ngàn lượng bạc cho Hàn lão đệ làm vốn, đệ hãy nói em gái đệ là di nương của phủ Thừa tướng, còn ai dám xem thường đệ nữa?"
"Chuyện này..." Trong lòng Hàn Thế Văn vui sướng, trên mặt lại xấu hổ từ chối, "Làm vậy không hay lắm, Thừa tướng gia, tuyệt đối không thể! Hàn mỗ sao có thể vô duyên vô cớ lấy bạc của phủ Thừa tướng chứ."
"Hàn lão đệ không cần từ chối, chuyện này quyết định vậy đi." Phác Cát Chiêm kiên trì nói.
"Vậy... tiểu đệ cung kính chi bằng tuân mệnh, đa tạ sự chiếu cố của Thừa tướng gia." Hàn Thế Văn cảm kích nhìn Phác Tú Anh, bỏ qua một ngàn lượng bạc, thu hoạch hiện giờ lại gấp nhiều lần.
Phác Tú Anh âm thầm gật đầu, ý bảo đây là thứ ông nên được.
Trương Thúy Hoa vẫn kích động nắm lấy tay của Phác Tú Anh, cuối cùng nàng ta cũng chính thức trở thành di nương của phủ Thừa tướng.
Trong lòng Đại phu nhân hận chết Phác Tú Anh và Trương Thúy Hoa, nhưng không thể không cúi đầu trước Phác Cát Chiêm, đồng ý nạp Lục di nương vào cửa, giờ phút này, nụ cười trên mặt bà còn méo mó khó coi hơn cả khóc. Bà nhìn mặt Phác Uyển Huyền sưng tấy, trong lòng không khỏi đau, hận thù đối với Phác Tú Anh lại càng thêm mãnh liệt. Cũng may vài ngày nữa là đến sinh thần của Phác Cát Chiêm, ngày ấy, chính là ngày chết của nó. Bà đã sớm nhìn ra, bằng vào một Hàn Thanh Thanh chẳng thể nghĩ ra được kế sách này, toàn bộ đều do con nha đầu thối kia bày mưu tính kế, chỉ cần nó chết, đuổi Lục di nương ra khỏi phủ chỉ là chuyện dễ dàng.
Hôm sau, phủ Thừa tướng cử hành nghi thức nạp thiếp đơn giản, Trương Thúy Hoa rốt cục cũng trở thành Lục di nương của phủ Thừa tướng. Từ một phạm nhân bỏ trốn bị sung quân vào biên ải, biến thành di nương, trong lòng nàng cảm kích Phác Tú Anh không thôi. Cũng trong ngày hôm đó còn có một chuyện xảy ra, đó là ở pháp trường hành quyết một nữ nhân tên là Lâm Tuyết, Tứ di nương của phủ Thừa tướng, ngày Phác Cát Chiêm nạp Lục di nương, cũng là ngày Tứ di nương biến thành vong hồn dưới đao.
Nạp thiếp là đại sự, chủ mẫu, công tử, tiểu thư trong phủ đều phải có mặt, Như Nguyệt và Như Sương không thể đến pháp trường nhìn mặt Tứ di nương lần cuối. Nhưng không ai biết rằng, cho dù điều kiện có cho phép, các nàng tuyệt đối cũng sẽ không đi, ai lại muốn để người khác biết chuyện mẫu thân mình là phạm nhân giết người.
Lúc chạng vạng, một người mặc đồ nữ quan đến phủ Thừa tướng, tìm hai tỷ muội Như Nguyệt và Như Sương.
"Dì!" Nhìn thấy Lâm Vân Nhược, Như Sương lập tức bổ nhào vào lòng bà, lên tiếng khóc than, "Mẹ con chết rồi, con không còn mẹ nữa."
"Đừng khóc." Như Nguyệt khiển trách Như Sương, "Ở trước mặt dì mà khóc sướt mướt còn ra thể thống gì!" Nàng rót chén nước cho Lâm Vân Nhược, hỏi: "Dì đến có chuyện gì không?"
"Mẹ các con không còn, dì đến thăm các con." Nhớ đến tỷ tỷ của mình, vẻ mặt Lâm Vân Nhược thê lương, "Vốn nghĩ rằng có thể vào phủ Thừa tướng làm di nương là may mắn của tỷ ấy, không ngờ lại đưa tỷ ấy đến quỷ môn quan."
"Dì, chúng ta phải làm gì đây?" Trên mặt Như Sương còn vương nước mắt, "Người trong phủ Thừa tướng, ai ai cũng hung ác như hổ báo, con rất sợ!"
"Khóc cái gì mà khóc!" Nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Như Sương, Lâm Vân Nhược nhất thời tức giận, "Con chỉ biết khóc, các con nhìn Phác Tú Anh xem, cùng là thứ nữ, cả mẫu thân cũng mất, hiện giờ sống vẫn vui vẻ đó thôi. Các con ngược lại trở thành bộ dạng sa sút thế này."
"Dì, Như Nguyệt không cầu thứ khác, chỉ xin dì hãy vì tụi con mà tìm mối hôn sự tốt, đừng để bị ức hiếp, sống trong lo lắng sợ hãi thì cảm thấy mỹ mãn rồi." Như Nguyệt nói.
"Haizzz..." Lâm Vân Nhược thở dài, "Chuyện này nói dễ hơn làm, hôn nhân do cha mẹ làm chủ, Thừa tướng gia và phu nhân còn đó, sao ta có thể nhúng tay vào?"
"Dì, chi bằng dì xin Hoàng hậu nương nương một ân điển, chỉ hôn cho tụi con. Dì hầu hạ Hoàng hậu nương nương nhiều năm, nương nương nhất định sẽ nể mặt dì. Trong lòng Như Nguyệt vẫn luôn ngưỡng mộ Thất vương gia..."
"Câm mồm!" Lâm Vân Nhược quát, "Hôn sự của Thất điện hạ, Hoàng thượng và hoàng hậu đều không thao túng được, há một người hầu như ta có thể mở miệng. Việc này ta sẽ tìm Đại phu nhân thương lượng, nói phu nhân tìm cho các con mối hôn nhân tốt."
"Đa tạ dì."
"Ừ." Lâm Vân Nhược gật đầu, trên mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ mất tự nhiên, "Các con không cần lo lắng, dì nhất định sẽ làm chủ cho các con. Hiện giờ dì sẽ đi tìm Đại phu nhân để thương lượng."
"Làm phiền dì."
Bấy giờ, Đại phu nhân đang ngồi trong phòng, tức giận khó dằn, tưởng tượng Phác Cát Chiêm đang cùng Lục di nương vui vẻ trên giường, liền cảm thấy sắp không thở nổi. Bà nắm chặt bàn tay, móng tay đều cắm vào da thịt, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Phác Tú Anh: "Phác Tú Anh, tiện nhân nhà ngươi, tại sao không chết đi! Tại sao không xuống địa ngục giống mẹ ngươi!"
"Phu nhân, Vân Nhược cô cô của Dịch Khôn Cung đến." Lưu quản gia thông báo.
"Vân Nhược cô cô?" Trên mặt Đại phu nhân hiện lên vẻ tươi cười, "Mau mời cô cô vào đi." Lâm Vân Nhược là đại a đầu bên cạnh Hoàng hậu, người muốn nịnh bợ bà ta không đếm xuể, Đại phu nhân đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này.
Thấy Lâm Vân Nhược, Đại phu nhân lập tức đứng dậy nghênh đón, "Vân Nhược cô cô đến sao không thông báo một tiếng, để ta ra cửa nghênh đón cô cô chứ."
"Phu nhân khách sáo rồi." Lâm Vân Nhược khách khí nói, "Sức khỏe phu nhân thế nào? Hôm ấy Hoàng hậu cũng quá tức giận, mới có thể phạt trượng phu nhân, ta cũng muốn giúp phu nhân cầu tình, nhưng lại không dám."
"Ta hiểu tâm ý của cô cô mà." Đại phu nhân đích thân châm trà cho Lâm Vân Nhược, "Không biết cô cô tìm ta có chuyện gì?"
"Vẫn không phải vì chuyện hai cháu gái của ta sao." Lâm Vân Nhược bỗng nhiên hạ giọng, "Nhiều năm qua, hai đứa nó toàn bộ đều dựa vào sự chăm sóc của phu nhân, nhất định đã mang đến không ít phiền toái."
"Hai cháu gái?" Đại phu nhân không hiểu ra sao, thầm nghĩ cháu gái của ngươi thì có liên quan gì đến phủ Thừa tướng? Chẳng lẽ lại muốn kết thân với Cát Phong. Nghĩ vậy, trong lòng bà không khỏi cảm thấy khinh thường, cháu gái của ngươi mà xứng với con trai ta sao?
Lâm Vân Nhược cười cười, nói: "Phu nhân có điều chưa biết, Tứ di nương của phủ Thừa tướng, Lâm Tuyết, là tỷ tỷ của ta."
"Có chuyện này sao?" Đại phu nhân giật mình, bà vẫn luôn cảm thấy khó hiểu chuyện hai tỷ muội Như Nguyệt có thiệp mời tham dự Bách Hoa Yến, hóa ra là có Lâm Vân Nhược sau lưng trợ lực, không thể nghĩ được Lâm Tuyết giấu kỹ thật, mối quan hệ này, nếu không phải Vân Nhược nói, phủ Thừa tướng chẳng ai biết hết, "Tứ di nương chưa từng nhắc đến, nói vậy, chúng ta chẳng phải là thân thích sao?"
"Đại phu nhân nói phải. Mấy năm nay, phu nhân chăm sóc tỷ muội Như Nguyệt, Như Sương nhất định hao tổn không ít tâm sức, Vân Nhược đa tạ."
"Cô cô nói gì vậy, ta là chủ mẫu, chăm sóc chúng nó là việc phải làm. Cô cô đến đây có phải vì chuyện hôn sự của Như Nguyệt và Như Sương không?" Đại phu nhân đoán một chút liền đoán trúng mục đích của Lâm Vân Nhược.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro