Chap 167+168
Chap 167: Mị độc
"Nương nương, người lạnh sao?" Thấy sắc mặt Hoàng Hậu có vẻ không tốt lắm, Vân Nhược lo lắng hỏi, "Nô tỳ đi lấy áo choàng giúp nương nương."
"Không cần." Trên mặt Hoàng Hậu cố nặn ra vẻ tươi cười, nhìn sang phía Kim Lam Triêu, "Hoàng thượng, thân thể thần thiếp có chút không khỏe, thần thiếp xin phép về trước nghỉ ngơi."
"Không thoải mái chỗ nào? Đại hôn của Dực nhi, nàng làm mẹ sao có thể không ở đây?" Nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Hậu quả thực không tốt, Kim Lam Triêu đành phải gật đầu, "Truyền ngự y đến xem một chút."
Hoàng hậu nghĩ thầm, người còn biết là hôn lễ của Dực nhi sao, vừa rồi lúc khích lệ Kim Tại hưởng có nghĩ được như vậy không, "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thương quan tâm. Vân Nhược, chúng ta đi."
Rời xa tiếng người ồn ào ở đại điện, Hoàng hậu chỉ cảm thấy trong lòng như bị nghẹn lại đến mức khó chịu. Vân Nhược như nhìn thấu lòng của bà, không khỏi thở dài một hơi.
"Nương nương, Hoàng thượng vẫn quan tâm đến Thái tử điện hạ, vì đại hôn của Thái tử mà dời hôn sự của Thất điện hạ cử hành sau."
"Quan tâm? Hôm nay là ngày thành thân của Dực nhi, vậy mà trong miệng người đều là Kim Tại Hưởng, trong mắt người cũng chỉ có đứa con là Kim Tại Hưởng. Địa vị của Dực nhi bất quá là do quy củ của nước Kim Nguyệt mà lập nên, mới duy trì được. Hoàng thượng cũng không phải không hề có suy nghĩ thay đổi Thái tử mới."
"Nương nương, tâm tư của Hoàng thượng ai có thể đoán được chứ? Nói không chừng người còn có dụng ý khác."
"Mặc kệ thế nào, ta đều phải mưu tính cho Dực nhi. Hưởng nhi cũng lớn lên dưới con mắt của ta, ta chưa từng muốn chúng nó chém giết lẫn nhau. Tuy nó ở trước mặt ta cam đoan sẽ không đối địch với Dực nhi, nhưng mà có ai không bị quyền lực hấp dẫn chứ? Nó có nước Đông Lan làm chỗ dựa vững chắc, bên cạnh lại có nữ tử thông minh như Tam tiểu thư, tình cảnh của Dực nhi rất bất lợi."
"Nương nương có từng nghe qua câu nói 'bát tự tương khắc' chưa?"
"Bát tự tương khắc, bản cung biết. Nếu không phải bát tự của công chúa Sướng Uyển tốt, có thể trợ giúp Dực nhi thì ta cũng sẽ không thúc giục hai đứa nó thành thân."
"Nô tỳ nghĩ tìm một nữ tử bát tự tương khắc với Thất điện hạ, đưa đến Thất vương phủ làm thiếp, không biết có thể giúp ích cho Thái tử điện hạ hay không?"
"Trong mắt nó chỉ có Tam tiểu thư, làm sao chứa nổi những người khác. Vả lại, dưới con mắt của Tam tiểu thư, có người dám bước vào Thất vương phủ sao?"
"Nương nương, không bằng cứ làm cho gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cũng không thể dựa vào Thất điện hạ muốn cưới hay không nữa. Nếu như Tam tiểu thư không muốn, vừa vặn phạm vào một trong bảy điều đó là đố kỵ, nhân cơ hội này hạ chỉ hưu nàng chẳng phải là rất tốt hay sao."
"Trong lòng ngươi chọn được người rồi sao?"
"Chuyện gì cũng không thể gạt được nương nương. Bát tự cháu gái của nô tỳ là Như Nguyệt vừa vặn tương khắc với Thất điện hạ. Vả lại Như Nguyệt là em gái Tam tiểu thư, tiểu thư ấy cũng phải để ý đến tình cảm tỷ muội, sẽ không làm ra chuyện quá tuyệt tình. Nhưng mà Thất điện hạ thông minh hơn người, muốn gạt điện hạ e là rất khó."
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, hồ ly có xảo quyệt đến đâu cũng có ngày rơi vào bẫy. Lát nữa ta truyền nó cùng Tam tiểu thư đến, hai người ở một chỗ nên nó nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác. Chỉ cần tìm lý do tách Tam tiểu thư ra là được."
"Nương nương anh minh, nô tỳ đi truyền chỉ."
Rất nhanh, Vân Nhược liền mang Kim Tại Hưởng cùng Phác Tú Anh vào Dịch Khôn Cung. Hoàng hậu lập tức gọi người dâng trà lên cho họ, lại hỏi han ân cần.
"Hưởng nhi, Tam nha đầu, sau vài ngày nữa chính là ngày thành thân của hai con, sau này các con phải tương trợ lẫn nhau, sống thật tốt. Nhớ vào cung thường xuyên."
"Mẫu hậu yên tâm, có thể lấy được Anh nhi là phúc phần lớn nhất đời này của con, tất nhiên sẽ thương yêu nàng,"
"Vậy là tốt rồi. Tam nha đầu, nếu Hưởng nhi khi dễ con cứ nói cho ta biết, ta sẽ làm chủ cho con."
"Đa tạ nương nương."
"Mẫu hậu, lòng con thương yêu nàng còn không hết sao có thể khi dễ nàng?" Quan trọng là, ai có thể khi dễ nàng được đây?
"Các con đó, thật đúng là một đôi trời đất tạo thành, bản cung thấy trong lòng rất vui mừng."
Một lát sau, Vân Nhược bẩm báo công chúa Sướng Uyển muốn mời Tam tiểu thư qua trò chuyện.
"Tam nha đầu, Sướng Uyển mới tới nước Kim Nguyệt, khẳng định là có rất nhiều chỗ không thích ứng kịp, con đi nói chuyện vui vẻ với nó đi. Sau này hai con một người là Thái tử phi, một người là Vương phi, nên thường xuyên lui tới mới phải."
"Vâng, nương nương, thần nữ cáo lui trước."
Hoàng hậu giữ Kim Tại ở lại, hàn huyên một số chuyện khác. Kim Tại Hưởng dần dần cảm thấy được ý thức bắt đầu mơ hồ, thân thể bồn chồn không yên.
Nhìn thấy phản ứng của Kim Tại Hưởng, khóe miệng Hoàng hậu lộ ra tia cười mỉm: "Vân Nhược, đỡ điện hạ đến thiên điện nghỉ ngơi một chút, nhất định là Hưởng nhi mấy ngày qua quá mệt mỏi."
"Dạ, nương nương."
Vân Nhược đỡ Kim Tại Hưởng ý thức mơ hồ, đi về phía thiên điện, "Thất Điện hạ, người ở trong này nghỉ ngơi một lát đi." Vân Nhược đỡ y đến trên giường, thay y đắp chăn.
"Nóng quá." Kim Tại Hưởng nôn nóng xốc chăn lên, cởi áo khoác ra. Y cảm thấy trong thân thể có cái gì đó dâng trào, từng tế bào đều đang rít gào, dục vọng nguyên thủy ở trong máu gào thét, y không tự chủ được kêu, "Anh nhi."
"Thất điện hạ." Một nữ tử xinh đẹp đi vào bên giường, si ngốc gọi y, "Điện hạ, Như Nguyệt đến giúp người." Nàng cúi người xuống, muốn hôn môi nam tử mà ngày đêm mình mong nhớ.
"Anh nhi." Y không thấy rõ nữ tử là ai, chỉ biết rằng chỉ có Anh nhi mới có tư cách đến trước giường y, chỉ có Anh nhi mới có tư cách gọi y ôn nhu như vậy, "Anh nhi, ta nóng quá! Ôm ta một cái."
"Điện hạ, tiểu nữ là Anh nhi." Trong mắt Như Nguyệt hiện lên hận ý, Phác Tú Anh, phu quân của ngươi, tại thời điểm các ngươi sắp thành thân lại cùng nữ nhân khác ở trên giường, người cảm thấy vui vẻ không? Nàng cúi người xuống, muốn hôn y.
Chỉ thấy Kim Tại Hưởng nhíu mày, vội vàng đẩy nữ tử ra: "Ngươi không phải là Anh nhi, ngươi đi ra ngoài!"
Như Nguyệt đứng dậy, cởi áo khoác ra, cúi người ôm lấy y, vùi đầu vào ngực y: "Điện hạ, nếu người không cần tiểu nữ, người sẽ chết đó. Điện hạ, tiểu nữ là Anh nhi mà." Nàng kéo tay y đặt lên ngực mình, "Điện hạ, trái tim này mỗi ngày đều vì người mà đập, người có cảm nhận được không? Chỉ có nó mới thật tâm với người."
Lời của nàng như mê hoặc mà truyền vào tai Kim Tại Hưởng, y chỉ cảm thấy càng khó chịu, nghĩ lập tức muốn nữ tử ngay, nhưng mà nữ tử này chỉ có thể là Anh nhi. Tay nàng vuốt ve hai má y, gợi tình mà nhìn y.
"Ngươi là ai? Mau tránh ra!" Tròng mắt Kim Tại Hưởng đỏ lên, dùng chút lý trí còn lại kêu lên.
"Điện hạ, tiểu nữ chính là Anh nhi."
"Cút! Anh nhi sẽ không gọi ta là điện hạ!" Y đẩy nữ tử đang đè trên người mình xuống đất, kêu lên, "Cút!"
"Điện hạ vội vàng đuổi tiểu nữ đi như vậy là bởi vì sợ người sẽ không khống chế được mà mất đi lý trí?" Như Nguyệt từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn bám trên áo quần, nhẹ nhàng cười: "Điện hạ cần gì phải vất vả như vậy?" Nói xong nàng lại cởi từng món đồ ra, nới lỏng đai lưng bên hông, áo lót như ẩn như hiện, đưa bộ ngực cao ngất chậm rãi tới gần y.
Ý thức của Kim Tại Hưởng ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt chính là Anh nhi của y, y cười cười vươn tay về phía nàng. Hơi thở của nàng càng ngày càng gần, giây tiếp theo là có thể hôn lên đôi môi kiêu ngạo của y.
"Rầm!" Cửa gian phòng bên ngoài bỗng nhiên bị đá văng, từng bước chân dồn dập bước vào buồng trong. Như Nguyệt xoay người, cởi xuống lớp quần áo còn lại, chỉ mặc áo lót nằm ở trên người y.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Phác Tú Anh nhìn một màn trước mắt, hạ giọng nói. Nàng đi tới, kéo Kim Tại Hưởng ra khỏi nữ nhân kia, "Là ngươi? Như Nguyệt! Ngươi làm cái gì với chàng?"
"Tam tỷ, tỷ nên hỏi điện hạ làm gì với muội chứ." Như Nguyệt mắt mang ý cười, khóe mắt tràn đầy mềm mại đáng yêu, "Điện hạ cũng thật là hư, gấp đến độ cởi hết đồ của người ta thành như vậy." Nàng xoa ngực, "Sức lực của điện hạ cũng thật lớn, ở đây của người ta đau quá."
"Cút!" Phác Tú Anh lạnh lùng nhìn nàng ta.
Nàng vậy mà không nổi trận lôi đình, còn có thể bình tĩnh như vậy, trong lòng Như Nguyệt thầm giật mình. Nàng chậm rãi mặc quần áo, buộc đai lưng vào, khóe mắt quét qua nữ nhân bĩnh tĩnh trước mặt này: "Tam tỷ cũng không nên trách điện hạ, nam nhân là thế mà."
"Lập tức ra ngoài cho ta!" Phác Tú Anh đẩy nàng ta ra khỏi phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Như Nguyệt cười lạnh một chút, ta còn nghĩ rằng ngươi không tức giận chứ. Nàng hoàn toàn không biết Phác Tú Anh cấp bách đuổi nàng đi như vậy cũng không phải bởi vì tức giận mà phải nhanh chóng đi giúp Kim Tại Hưởng.
Phác Tú Anh bất chấp ngượng ngùng, cởi bỏ hết quần áo, ngay cả áo lót cũng cởi ra, chui vào trong chăn, mạnh mẽ hôn Kim Tại Hưởng. Nhìn thấy triệu chứng của y, nàng kết luận đây là mị độc của Tây Vực. Loại độc dược này chỉ có hai phương thức để giải, một là phát sinh quan hệ với nữ nhân, hai là cắt mạch chích máu.
"Anh nhi." Thân thể y nóng bỏng, gắt gao ôm nàng, đây mới đúng là cảm giác của Anh nhi.
"Thất gia, là ta."
Một tiếng Thất gia càng khiến y thêm xác định nữ tử trong lòng chính là Anh nhi của y. Y hung hăng hôn nàng, vuốt ve thân thể trần trụi, dục vọng nguyên thủy trong cơ thể không ngừng bành trướng, muốn được yêu thương nàng hơn. Y ở trên người nàng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi non mềm của nàng, dọc theo môi xuống đến ngực, đến bụng, rồi đến... Y ngẩng đầu lên, tiếp xúc với sự mềm mại của nàng. Nàng đã chuẩn bị tốt để nghênh đón y, y lại dừng lại.
"Thất gia, ta tự nguyện." Cảm giác được sự do dự của y, nàng dịu dàng nói.
"Không thể! Anh nhi, ta không thể!" Y đứng bật dậy, bắt lấy thanh kiếm trên tường, lấy tốc độ nhanh nhất cắt vào cổ tay mình.
"Thất gia! Không được!" Biết y muốn làm gì, đầu Phác Tú Anh oành một tiếng, nàng vội vàng ngồi dậy, vội chạy qua nhưng không kịp ngăn lại.
Máu của y bắn tung tóe trên tường, trên mặt đất, nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập trong không khí. Nàng hoảng sợ nhìn y, "Thất gia, vì sao?"
Theo dòng máu phun ra thần trí y rất nhanh tỉnh táo lại, y nhìn nữ nhân trước mặt cười ấm ấp nói: "Anh nhi, ta không thể cùng với nàng dưới tình huống như vậy, bởi vì đây là lần đâu tiên của chúng ta, ta không thể đối với nàng như vậy được." Y cuống quýt tìm được một lọ thuốc từ trong đống quần áo trên mặt đất, bôi lên miệng vết thương, máu chảy ra chậm hơn rồi ít dần, nhỏ giọt trên mặt đất.
"Thất gia..." Nàng không biết nên nói cái gì, trong mắt ngấn lệ, nam nhân này, thà rằng làm bản thân mình bị thương cũng để ý đến tôn nghiêm của nàng, nàng chậm rãi ôm lấy lưng y, vùi đầu vào tấm lưng y, cảm động đến mức nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Y xoay người, nhặt lên xiêm y của nàng trên mặt đất, từ trong ra ngoài, từng cái đều giúp nàng mặc vào, cuối cùng thắt đai lưng bên hông lại.
~~~
Chap 168: Kiếp này, ta sẽ lấy lại hết toàn bộ
"Thất gia, tay người?" Nàng đau lòng nhìn tay y còn đang nhỏ máu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Không sao, chỉ là chút máu mà thôi. Sao Anh nhi biết ta ở trong này?" Y vừa nói vừa mặt áo choàng vào.
"Không biết nữa, chỉ là ta cảm thấy người sẽ ở trong này, như thể cảm nhận được mùi của người. Ta đến tìm công chúa Sướng Uyển, người của Thái tử nói Thái tử phi đang nghỉ trưa, ta thấy sự tình có chút không ổn, cho nên trở về xem thử."
Trong mắt Kim Tại Hưởng dần dần giăng đầy ý lạnh, đây là cái bẫy được sắp đặt sẵn, bảo y và nàng đến Dịch Khôn Cung, hai người ở một chỗ, y sẽ lơ là cảnh giác. Y vẫn luôn cảm thấy, Hoàng hậu có chút đề phòng y, nhưng không ngờ sớm như vậy đã ra tay với y, "Hoàng hậu nương nương lại có thể mưu toan với ta, kể từ hôm nay, Thất vương phủ ta cùng người đoạn tuyệt quan hệ."
"Điện hạ, chi bằng chúng ta về trước."
"Ừ." Y gật đầu, hai người đang muốn ra ngoài, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, Dịch Khôn Cung đang yên lặng bỗng chốc huyên náo lên.
Hai người nhìn nhau, vội vàng chạy ra, nhìn thấy các cung nữ vội vã chạy tán loạn, trên mặt đều là vẻ hoảng hốt, Phác Tú Anh ngăn một cung nữ lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cấm quân... Cấm quân nổi loạn, xông vào cung muốn hành thích Hoàng thượng. Hoàng thượng đã bị thương."
"Cái gì?" Phác Tú Anh lòng chùn xuống, "Ngươi nói gì?"
Kim Tại Hưởng xoay người giữ chặt tay nàng, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Anh nhi, hãy khoan ra khỏi Dịch Khôn Cung, đợi chuyện bình ổn rồi hẳn về, ngoan ngoãn chờ ta. Ta sẽ nhanh chóng đến tìm nàng."
Trước khi đi, y nhìn nàng một cái, nhanh chóng chạy ra khỏi Dịch Khôn Cung, máu trên tay từng giọt nhỏ xuống đất, đâm đau hai mắt nàng.
Nàng nhìn theo bóng lưng y, ánh mắt vô cùng kiên định: Thất gia, ta nhất định sẽ chờ chàng. Cấm quân rối loạn, ám sát Hoàng thượng, y làm thủ lĩnh cấm quân, phải nhận trừng phạt gì, thế mà y nói thật nhẹ nhàng, chỉ là không muốn để nàng lo lắng mà thôi.
Hỗn loạn kéo dài suốt hai canh giờ, mới bình ổn xuống được, Lục vương Kim Tại Liệt dẫn dắt thủ vệ trong cung cuối cùng cũng đánh lui được cấm quân. Ngực Hoàng thượng trúng tên, cung nữ thái giám và đại thần có mặt chết vô số. Nghe nói tên cầm đầu đã bị bắt, một mực khẳng định kẻ chủ mưu lần mưu sát này là Đại tướng quân Thất điện hạ, ý đồ mưu hại Hoàng thượng, dựa vào lực lượng của cấm quân và nước Đông Lan, ngồi lên vị trí hoàng đế. Hoàng thượng hạ lệnh, nhốt Kim Tại Hưởng vào thiên lao, lệnh bài cao nhất của cấm quân, để Lục điện hạ Kim Tại Liệt phụ trách.
Khi Phác Tú Anh rời khỏi Dịch Khôn Cung, các cung nữ đang quét tuyết đọng, tuyết trắng xóa, bởi vì hòa với máu đỏ tươi, trở nên hung tợn, từng mảng lớn đỏ thẫm, đâm nhói tim nàng. Kim Tại Liệt, Thất gia bỏ qua cho ngươi bao nhiêu lần, ngươi lại đuổi cùng giết tận sao? Đúng vậy, đây chính là tính tình bẩm sinh của ngươi: ngoan độc, ích kỷ, thâm hiểm, xảo trá.
"Tam tỷ, Thất điện hạ có thể có chuyện hay không?" Như Nguyệt từ một bên đi tới, kinh hoảng hỏi, "Thất điện hạ sao có thể ám sát Hoàng thượng, tam tỷ, tỷ nhất định phải nghĩ cách cứu người ra."
"Chàng là phu quân của ta, điều này không cần ngươi nhắc nhở." Giọng điệu của Phác Tú Anh còn lạnh hơn cả tuyết đọng, "Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Như Nguyệt chu môi, bước chân rời đi có chút không tình nguyện.
"Anh nhi." Một giọng nói dịu dàng truyền đến, nàng có chút hốt hoảng, là chàng ư? Vừa quay đầu lại, thì thấy Kim Tại Liệt xách theo bảo kiếm thắng lợi, đi về phía nàng, "Trong cung nguy hiểm, ta đưa nàng về."
"Không phiền Lục điện hạ." Sắc mặt nàng lạnh băng, "Người muốn lật đổ chàng sao, không thể nào!"
"Anh nhi, nàng cho rằng hắn còn có cơ hội trở mình ư?" Khóe miệng Kim Tại Liệt hiện lên tia cười lạnh, "Phụ hoàng thương hắn là thật, đó là bởi bị hắn không có uy hiếp đến hoàng vị của người, lần này thì không giống. Anh nhi, đừng chờ nữa, nàng vĩnh viễn không chờ được hắn về đâu, theo ta về Lục vương phủ đi, ta cưới nàng làm vương phi."
"Kim Tại Liệt, ngươi hãy nghe cho rõ, kiếp này của ta chỉ gả cho một mình Kim Tại Hưởng, sống là người của chàng, chết cũng là ma của chàng."
"Phác Tú Anh, tại sao lúc nào ngươi cũng chống đối với bản vương?" Thấy nữ tử lạnh lùng trước mặt xem lời nói thật lòng của hắn như gió thoảng qua tai, lại còn nói ra lời kích thích hắn, trong lòng nhất thời phẫn nộ, "Bản vương làm gì có lỗi với ngươi? Lần nào ngươi và hắn ở trước mặt thiên hạ cũng tình chàng ý thiếp, có từng nghĩ đến cảm nhận của ta không? Nhưng mà, ta có thể chờ, cho nên rốt cục ta cũng chờ được ngày này."
"Kim Tại Liệt, kiếp này, ngươi và ta vốn không chết thì không xong, ân oán ngày xưa, thù hận hôm nay, Phác Tú Anh ta, kiếp này tất báo!"
"Phác Tú Anh, ngươi đừng không biết suy xét, không chết không xong? Bản vương cũng nói cho ngươi biết, kiếp này, nhất định muốn ngươi! Ân oán ngày xưa, thù hận hôm nay? Kiếp trước, nhất định là ta nợ ngươi, mới có thể bị ngươi tra tấn như thế này!"
"Ngươi nói đúng đó! Kiếp trước là ngươi nợ ta, nợ ta rất nhiều rất nhiều, cho nên, kiếp này ta nhất định lấy lại hết."
Ánh mắt của nàng, từ đầu đến cuối đều lạnh thấu xương như sông băng tích tụ ngàn năm. Hắn thậm chí hoài nghi, lúc đối mặt với hắn, nàng là một người không có trái tim: "Phác Tú Anh, vì sao lại đối địch với ta?"
"Lục điện hạ, trời không còn sớm nữa, thần nữ cáo lui trước. Thần nữ là em dâu của người, chúng ta đứng gần nhau như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm. Đúng rồi, nếu người thật sự muốn cưới Lục vương phi, thần nữ thật ra có một lựa chọn không tồi, đại tỷ của thần nữ luôn ngưỡng mộ Lục điện hạ, dù sao, hai người cũng có da thịt thân cận, huống chi, còn từng có con."
"Phác Tú Anh, ngươi câm miệng lại cho ta!" Trên trán Kim Tại Liệt nổi gân xanh, yết hầu như bị bóp nghẹt, "Chỉ vì bản vương nghĩ nữ nhân đó là ngươi!"
"May mắn không phải ta, nếu không, ta thà tự vẫn, cũng không sống với tên cầm thú làm vấy bẩn thân thể của mình."
"Phác Tú Anh, ngươi lặp lại lần nữa!"
"Trời tối rồi, thần nữ cáo lui." Phác Tú Anh cười lạnh, xoay người rời đi, tuyết đọng dưới chân nàng vang lên tiếng lít khít.
Nàng ra cửa cung, đang muốn lên kiệu, người bên cạnh tiến lên ngăn nàng lại, mời nàng đến Cửu vương phủ một chuyến. Thực ra nàng cũng định đến Cửu vương phủ, giờ chỉ có Kim Tại Thượng mới có thể tín nhiệm.
Nhưng Kim Tại Thượng cũng không có cách gì, ngày thường đều là Thất ca che chở cho y, bỗng nhiên cây to chắn gió không còn, trong lòng không khỏi nôn nóng bất an. Thấy nàng đến, tâm trạng của y dường như ổn định hơn.
"Tam tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Cửu điện hạ có ý kiến gì không?"
"Ta định ngày mai tiến cung, cầu xin phụ hoàng nhất định phái người điều tra rõ chuyện này. Thất ca tuyệt đối không làm chuyện như vậy, nhất định có người hãm hại huynh ấy."
"Thế nhưng những cấm quân tham gia nổi loạn, trên dưới đều đồng loại khẳng định là y bày mưu, làm sao nói cho rõ ràng đây."
"Phụ hoàng hiểu Thất ca nhất, người nhất định sẽ không phạt nặng huynh ấy đâu."
"Cửu điện hạ, lúc này lúc khác, không thể so như lúc bình thường, Thất gia uy hiếp đến hoàng vị của người, đây mới là thứ Hoàng thượng để ý nhất."
"Vậy chúng ta nên làm gì? Không thì liên hợp với người của Thanh Ngọc Môn, cứu Thất ca ra."
"Như vậy thiên hạ sẽ đại loạn. Một khi Thanh Ngọc Môn nhúng tay vào, Thánh Điện làm sao chịu lép vế, đến lúc đó không biết sẽ loạn thành thế nào. Hơn nữa lúc đó, tội danh nổi loạn của Thất gia càng được củng cố hơn. Không phải như vậy là đạt thành tâm nguyện của kẻ chủ mưu ư?"
"Tam tiểu thư có cách nào không?"
Phác Tú Anh lắc đầu: "Để ta nghĩ đã, nhất định có thể nghĩ ra, ta hồi phủ trước."
"Tam tiểu thư cẩn thận, bên ngoài thế cục rất loạn."
Phác Tú Anh ra khỏi Cửu vương phủ, gió tuyết bên ngoài càng lớn hơn, hai bóng đen nhảy xuống bên cạnh nàng.
"Kinh Phong, Phá Trận." Nàng gọi tên họ, lại không biết phải nói gì.
"Tiểu thư, gia lệnh cho chúng ta bảo vệ người. Người yên tâm, gia nhất định sẽ bình an vô sự. Cuối cùng, còn có Cửu Thiên Cung mà." Kinh Phong nói.
Nàng gật đầu: "Phá Trận, ngươi đi thông báo Cửu Thiên Cung, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào."
"Dạ, tiểu thư yên tâm, Phá Trận biết rồi."
Phác Tú Anh trở lại phủ Thừa tướng, Lưu quản gia nói Phác Cát Chiêm đợi nàng ở thư phòng, có chuyện muốn nói. Nàng gật đầu, trong lòng hạ quyết định, vì chàng, nàng sẽ cúi thấp đầu một lần với người nàng ghét.
"Anh nhi, sao con về trễ vậy?" Phác Cát Chiêm trong giọng nói mang vẻ trách cứ, "Chuyện của Thất điện hạ ta cũng sai người hỏi thăm, đúng là không có cách nào cả."
"Phụ thân." Nàng khuỵu gối, quỳ xuống trước mặt ông, "Phụ thân, cha làm quan nhiều năm như vậy, nữ nhi không cầu xin cha đứng về phía Thất điện hạ, chỉ xin cha giữ ý trung lập, đừng tham gia vào chuyện này."
"Anh nhi, chuyện này bên trong liên lụy đến rất nhiều người, sao ta có thể chỉ lo cho bản thân." Phác Cát Chiêm làm bộ thở dài: "Chuyện Thất điện hạ, đã không còn đường cứu vãn. Anh nhi à, may mắn là con chưa thành thân với hắn, bằng không, chẳng những con không thoát khỏi tội, ngay cả Phác gia cũng bị liên lụy."
"Phụ thân là muốn vạch rõ ranh giới với Thất vương phủ? Sao cha biết Thất điện hạ không có ngày trở mình?"
"Anh nhi, chuyện này cũng không thể trách phụ thân, chính vì cha biết giữ lấy mình nên Phác gia mới có vinh quanh như hôm nay. Cha không muốn chỉ vì niệm tình nhất thời, mà đánh đổ hết tích lũy nhiều năm của Phác gia, một khi thất bại, sẽ bị hủy hoại trong chốc lát."
Phác Tú Anh đứng lên, trong lòng hung hăng mắng mình, trước mặt hạng người này, sao có thể vì cái quỳ của chính mình mà giúp mình chứ? Biết giữ lấy thân? Vâng, một cái bo bo giữ mình, bức tường cũng bị đẩy sập.
"Lão gia, uống chén chè hạt sen đi." Đại phu nhân bưng một chén nhỏ tinh xảo, ý cười trong suốt đi vào. Y phục nô tì hạ đẳng trên người bà, thật không hợp với thân phận của bà.
"Mẫn nhi, chuyện này để người khác làm được rồi, bà vất vả như vậy làm gì." Phác Cát Chiêm dịu dàng nói.
"Làm việc vì lão gia, tuyệt đối không vất vả, mặc kệ là phu nhân hay là nô tỳ, hầu hạ lão gia đều là bổn phận của thiếp." Đại phu nhân cụp mắt, khá chênh lệch với vẻ vênh váo tự đắc thường ngày của bà, "Lão gia, lão gia còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Cũng dưới trời tuyết thế này, năm ấy, lão gia mới hai mươi tuổi. Chớp mắt đã qua hai mươi mấy năm rồi."
"Mẫn nhi, mấy năm gần đầy bà bị ấm ức không ít. Bảo bà làm nô tỳ, chẳng qua chỉ tức giận nên mới nói vậy thôi." Ông cầm lấy tay bà, "Bắt đầu từ mai, bà vẫn là Đại phu nhân của phủ Thừa tướng."
"Còn Cát Phong..."
"Bà vẫn là mẹ của nó."
Chân mày Đại phu nhân nhếch lên, hướng về Phác Tú Anh lộ ra nụ cười khiêu khích, dùng cử động môi nói với nàng: ngươi thua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro