Chap 173+174
Chap 173: Muốn tạo phản sao?
Kim Tại Liệt đi theo Phác Tú Anh
ra ngoài, bỗng ôm chầm lấy nàng: "Anh nhi, hiện tại chúng ta không còn trở ngại gì nữa, làm Lục Vương phi của ta đi."
Phác Tú Anh giận dữ đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Lục điện hạ, xin chú ý thân phận của người. Hiện tại ta là em dâu ngươi."
"Em dâu?" Kim Tại Liệt cười khinh thường, vẻ mặt quật cường của nữ tử càng khơi dậy dục vọng chinh phục trong lòng hắn, "Ngươi cùng hắn chưa thành thân lại không thể chờ đợi mà đội lên đầu một chiếc mũ như vậy sao?"
"Lục điện hạ, ngươi sai rồi, hôm nay ta đã thành thân cùng với Thất gia. Từ nay trở đi, Phác Tú Anh ta là thê tử của Kim Tại Hưởng, chàng là phu quân của ta, đến chết không rời. Sinh ra là người của chàng, chết làm ma của chàng!"
"Ngươi nói cái gì?" Kim Tại Liệt tức giận dùng sức nắm cằm Phác Tú Anh, "Ngươi gọi hắn là phu quân? Ngươi đừng hòng lừa bản vương! Hắn ở trong thiên lao ngươi làm sao mà thành thân với hắn được!"
"Ta vì sao phải gạt ngươi?" Phác Tú Anh cởi áo khoác, hỉ phục màu đỏ liền hiện ra trước mắt Kim Tại Liệt, đâm đau mắt hắn, "Đây là hỉ phục ta mặc khi gả cho chàng lúc đó. Ở thiên lao thì sao, ta muốn gặp chàng thì sẽ có biện pháp. Hai người yêu nhau thì cho dù cách muôn sông nghìn núi, mấy đời mấy kiếp cũng sẽ ở cùng nhau."
"Hừ! Yêu nhau? Muôn sông nghìn núi? Mấy đời mấy kiếp? Ngươi đừng mơ!" Kim Tại Liệt cặm giận nói: "Bản vương tuyệt đối không cho phép ngươi ở cùng một chỗ với hắn! Đời này ngươi chỉ có thể thuộc về bản vương!"
"Lục điện hạ, ngươi còn rất nhiều chuyện phải làm hà cớ gì phải chấp nhất chuyện tư tình nhi nữ. Lục điện hạ vô tình vô nghĩa như vậy, cho là ta mù hay sao?"
"Bản vương vô tình vô nghĩa khi nào?"
"Lục điện hạ chắc đã quên, đại tỷ của ta vừa sẩy thai đứa con của ngươi, giờ ngươi lại nhất định muốn kết hôn với muội muội của tỷ ấy. Như vậy còn không phải vô tình vô nghĩa?" Kim Tại Liệt, kiếp trước ngươi vì nàng ta phụ ta, kiếp này ngươi lại vì ta phụ nàng, quả đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.
"Không được ở trước mặt ta nhắc đến ả! Bản vương mặc kệ ngươi có cùng Kim Tại Hưởng thành thân hay không, bản vương sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngày mai bản vương sẽ cầu thân, ta nghĩ hắn nhất định sẽ không từ chối."
"Đó là chuyện của các người, không liên quan gì đến ta!" Phác Tú Anh khinh thường nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Trong mắt Kim Tại Liệt chỉ có màu đỏ của hỉ phục kia. Phác Tú Anh, một ngày nào đó bản vương muốn ngươi mặc hỉ phục mà ta làm cho ngươi. Ở trước mặt Kim Tại Hưởng chà đạp ngươi tàn nhẫn. Miệng hắn nổi lên một tia cười lạnh, có chút không thể chờ đợi được.
"Tam muội, muội xem ai tới này." Phác Tú Anh trở lại Trục Nguyệt Hiên, vừa mới ngồi xuống, chỉ thấy Cát Phong dẫn một nữ tử tiến vào. Trên người hai người đều là bông tuyết, hẳn là từ bên ngoài về.
Phác Tú Anh chăm chú nhìn, người tới hóa ra là Trần Cẩm Phàm, trong lòng nàng vui sướng không thôi: "Quận chúa Cẩm Phàm, mau ngồi đi."
"Quận chúa Cẩm Phàm, mời dùng trà."
"Quận chúa Cẩm Phàm lạnh không? Nguyệt Lan, mau đưa lò qua đây."
Phác Tú Anh càng không ngừng ân cần hỏi han làm cho Cát Phong có chút ghen tị: "Anh nhi không quan tâm gì tới đại ca."
Phác Tú Anh trừng mắt liếc y một cái, lại cười với Trần Cẩm Phàm: "Chẳng lẽ đại ca thấy không được, muội đang cố gắng trở thành một cô em chồng đạt chuẩn hay sao?"
Mặt Trần Cẩm Phàm đỏ lên, mỉm cười liếc mắt nhìn Cát Phong một cái, nói với Phác Tú Anh: "Anh nhi biết rõ còn trêu ta. Hôm nay ta đến là có tin tức muốn nói cho ngươi."
"Quận chúa có chuyện gì?"
"Hôm nay gia gia cùng phụ thân nhận được thư của Hoàng hậu nương nương nói ngày mai không cần đến cầu xin cho Thất ca, cũng nói với bọn họ chuyển lời tới những người khác, không nên nhắc lại chuyện này, những người cáo bệnh thì ngày mai hãy vào triều."
"Quận chúa biết được tin tức liền lập tức chạy tới, ta đúng lúc ở ngoài cửa thấy nàng." Cát Phong nói tiếp.
"Đa tạ quận chúa." Phác Tú Anh nắm lấy tay Trần Cẩm Phàm, cảm động không thôi. Nàng là tiểu thư phủ Trần quốc công lại đến phủ họ Phác truyền tin ít nhiều sẽ rất mạo hiểm, nếu để Hoàng hậu biết chắc chắn sẽ trách phạt nàng, "Quận chúa trọng nghĩa tương trợ, ta nhất định ghi tạc trong lòng."
"Anh nhi, ngươi không cần khách khí như vậy." Trần Cẩm Phàm cười, "Chỉ cần Thất ca sớm trở về là tốt rồi."
"Còn một tin tốt nữa." Cát Phong nói, "Hình bộ truyền tin đến, đã có người không kiên trì được, không nói là do Thất Điện hạ sai khiến nữa."
Quả thật là một tin tức tốt. Bên phía Hoàng hậu không thêm dầu vào lửa, thẩm vấn bên Hình bộ lại có tiến triển tốt, nhưng quan trọng nhất, nàng lo lắng chỗ Kim Tại Liệt sẽ càng thêm hung hăng ngang ngược, làm nghiêm trọng thêm. Bè phái của Kim Tại Liệt, đại diện trong triều chính là Chu gia, Chu Lâm Quân là người tâm phúc của Chu gia, bên này, còn phải bắt tay từ Chu gia.
Cát Phong cùng Trần Cẩm Phàm ngồi lại một lúc rồi mới rời đi.
Đêm đó, Phác Uyển Huyền nhận được tin tức từ a hoàn Tiểu Lâm mới tới nói hôm nay Lục điện hạ đến, trước khi đi khỏi còn nhắc đến chuyện cầu thân với Thừa tướng gia. Trong lòng Phác Uyển Huyền nhất thời kích động không thôi, vui vẻ mà đi qua đi lại trong phòng. Lục điện hạ nhất định là cầu thân nàng.
Ngày hôm sau, bởi vì Kim Lam Triêu đã giao hẹn nên sáng sớm liền có kiệu đến phủ Thừa tướng đưa Phác Tú Anh tiến cung.
"Quận quân, người đã tới, người chưa tới Hoàng thượng không cho thay thuốc. Mau vào đi thôi, Hoàng thượng đang chờ." Liên công cũng giống như nhìn thấy cứu tinh, mời Phác Tú Anh vào tẩm cung của Hoàng thượng.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Kim Lam Triêu càng tốt hơn hẳn, nhìn thấy Phác Tú Anh ông chậm rãi ngồi dậy: "Tam nha đầu, mau giúp trẫm thay thuốc, có con ở đây trẫm mới cảm thấy yên tâm, cái lũ lang băm kia trẫm không dám tin tưởng."
"Hoàng thuợng, thần nữ chẳng qua là biết nhiều hơn người khác một chút kiến thức mà thôi, làm sao so với kinh nghiệm tích lũy nhiều năm của các ngự y chứ. Hoàng thượng làm như vậy nhất định sẽ khiến họ hoảng sợ, hoảng sợ không chịu nổi trong một ngày sẽ khiến họ không cón tâm tư để nghiên cứu y thuật." Phác Tú Anh vừa thay thuốc vừa nói.
Kim Lam Triêu cười ha ha một tiếng: "Cũng là khuyên giải an ủi trẫm, nhưng nghe từ miệng của Tam nha đầu sao trẫm lại thấy thư thái, còn những người đó nói, trẫm nghe chỉ cảm thấy phiền lòng."
"Hoàng thượng, người có gan nói thẳng mới đáng nhận được sự tín nhiệm. Tục ngữ nói, sự thật mất lòng, không phải là để chỉ ý này sao?"
"Tam nha đầu chỉ cần mở miệng thôi là lợi hại vô cùng."
"Thần nữ đa tạ Hoàng thượng khen ngợi, người uống một ngụm trà đi."
Lúc này, Liên công công tiến vào bẩm báo, Chu Thừa tướng Chu Lâm Quân yết kiến, Kim Lam Triêu phiền chán mà thở dài một hơi nói: " Cho hắn vào, Chu Lâm Quân này cả ngày chỉ biết tới làm phiền trẫm."
Chu Lâm Quân tiến vào, lập tức hành lễ với Hoàng thượng: " Vi thần tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng thấy long thể tốt hơn nhiều không?" Ông nhìn Phác Tú Anh, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
"Ừ, may mà có Tam nha đầu chăm sóc. Chu ái khanh tiến cung có chuyện gì? Không phải trẫm đã nói không có việc gì thì đừng tới quấy rầy trẫm hay sao? Có việc thì đợi thân thể trẫm khỏe lại rồi nói sau, mọi việc đã có Thái tử xử lý."
"Hoàng thượng, không phải vì thần, là các đại nhân lo lắng cho... Thất điện hạ. Bọn họ đều quỳ ở bên ngoài nói rằng nếu Hoàng thượng không thả Thất Điện hạ ra, bọn họ liền quỳ mãi ở đó. Vi thần không có cách nào khác mới bất đắc dĩ quấy rầy Hoàng thượng." Trong mắt Chu Lâm Quân hiện lên tia giả dối, khóe miệng giật giật che đi dấu vết.
Sắc mặt Kim Lam Triêu trở nên âm trầm, ngực bởi vì tức giận mà phập phồng không ngừng, môi run nhè nhẹ, không khí trong tẩm cung nhất thời làm cho người ta cảm thấy không thở nổi. Ông nắm chặt tách trà trong tay, trong tẩm cung chỉ nghe được tiếng thở của ông.
"Choang!" Kim Lam Triêu ném tách trà trên tay lên mặt đất, "Kim Tại Hưởng, con thật sự nghĩ rằng trẫm không nỡ lấy đầu của con sao? Càng ngày càng quá đáng! Trẫm cho con nhiều cơ hội như vậy còn chưa đủ!"
Phác Tú Anh ngồi xổm trên mặt đất, nhặt những mảnh vỡ của tách trà.
"Hoàng thượng bớt giận." Tiếng nói Chu Lâm Quân run rẩy, không biết là sợ bị liên lụy hay là do hưng phấn làm kích động, "Các cựu thần này đều là những người nhìn điện hạ lớn lên, khó tránh khỏi việc hành động theo cảm tính. Với lại Thất điện hạ bình thường chiếu cố bọn họ không ít cho nên bọn họ cũng là bởi vì lo lắng cho Thất điện hạ."
"Câm miệng!" Trán Kim Lam Triêu nổi đầy gân xanh, vẻ mặt càng thêm tức giận, "Các ngươi là muốn tạo phản sao? Trẫm còn chưa chết mà đã không để vào mắt. Có phải mong trẫm chết đi liền đưa Thất điện hạ lên ngôi?"
"Hoàng thượng." Phác Tú Anh để mấy mảnh vỡ của tách trà sang một bên, không nóng không vội mà nói: "Nếu bọn họ trung thành như vậy với Thất điện hạ thì cứ để bọn họ không ăn không uống quỳ ở trên tuyết bảy ngày bảy đêm, xem thử có phải thành tâm muốn chứng minh Thất điện hạ trong sạch hay không. Chu Thừa tướng ngày ngày tiến cung cầu xin cho Thất điện hạ, tấm lòng trung thành có nhật nguyệt chứng giám, vậy sao Hoàng thượng không cho bọn họ một cơ hội? Bọn họ muốn quỳ thì cứ để bọn họ quỳ, người tức giận chỉ làm tổn hại đến sức khỏe thôi."
Cơ thể Chu Lâm Quân cả kinh, không nhịn được run run một chút. Không ăn không uống quỳ bảy ngày bảy đêm, không bị đói chết thì cũng bị đông chết. Ông lạnh lùng liếc mắt nhìn Phác Tú Anh một cái, chỉ thấy nàng như cười như không nhìn mình.
"Ừ." Kim Lam Triêu gật đầu, "Tam nha đầu nói có lý, nếu các ngươi làm được như Tam nha đầu nói trẫm liền tin tưởng là Kim Tại Hưởng bị oan, sẽ thả nó ngay lập tức."
"Chuyện này..." Chu Lâm Quân nhất thời có chút không biết làm sao, bởi vì hoảng sợ nên trên trán đều toát mồ hôi lạnh, "Hoàng thượng, thân thể các đại nhân sợ là chịu không nổi."
"Chịu không nổi thì quay về đi. Đừng bao giờ cầu xin giúp nó nữa." Kim Lam Triêu tức giận nói, "Trẫm cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc là quỳ trên tuyết bảy ngày bảy đêm, hoặc là đừng đến phiền trẫm nữa. Mọi chuyện sẽ có Hình bộ điều tra rõ ràng."
"Thần tuân chỉ, thần cam đoan không bao giờ để họ đến quấy rầy Hoàng thượng nữa." Chu Lâm Quân lại oán hận liếc mắt Phác Tú Anh, không cam lòng lui ra ngoài. Làm quan mấy chục năm vậy mà lại thua trong tay một con nhóc!
"Tam nha đầu, ngươi xem xem, những người này còn dám nói dối là họ trung thành với Hưởng nhi. Trẫm vừa nói sẽ chiếu theo nguyện ý của họ thì cả đám đều chạy trốn còn nhanh hơn thỏ." Nói xong chuyện không vui, sắc mặt Kim Lam Triêu lại mang theo tươi cười, giống như những áp lực trong lòng lâu nay đã được gỡ xuống, chuyện hôm nay đã nghiệm chứng được hoài nghi trong lòng ông.
Thấy bộ dạng của ông, Phác Tú Anh cười: "Hoàng thượng, thật ra trong lòng người vẫn hoài nghi có phải không? Nếu bọn họ thật sự lo lắng cho Thất điện hạ nhất định sẽ không ở sau lưng thêm dầu vào lửa. Mà những người này, giữ mạng của Thất điện hạ và chính mình, họ không chút do dự lựa chọn mạng của mình, chuyện này đã rõ."
"Haiz..." Kim Lam Triêu nhắm mắt lại, thở dài, "Người có phẩm hạnh xuất chúng thì dễ bị ghen ghét, trẫm thương chúng nó từ nhỏ đã không có mẹ, đứa trước đứa sau càng thêm thương yêu, không nghĩ tới chúng nó lại có nhiều kẻ địch như vậy. Mấy ngày này những người vì nó cầu xin chiếm đến hai phần ba quan văn võ trong triều."
~~~
Chap 174: Xem tâm trạng của ta đã
"Hoàng thượng, việc này cứ giao cho Hình bộ đi. Thần nữ vẫn là câu nói ấy, thanh giả tự thanh. Nhưng mà Hoàng thượng, vừa rồi người nói, chỉ cần quỳ trong tuyết bảy ngày bảy đêm, người sẽ phóng thích Thất điện hạ, có thật không?"
"Con muốn làm gì?" Kim Lam Triêu nghiêm mặt nói, "Nếu con muốn làm thật, đứa con hỗn láo kia của ta chỉ sợ sẽ đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta mất!"
"Thần nữ nói đùa thôi."
"Nha đầu này, hôm nay con trở về sớm đi. Sắp đến cuối năm rồi, không biết dân chúng Ngân Đô có thể có chỗ trông cậy không nữa."
"Hoàng thượng yên tâm, Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ hoàn thành chuyện này."
"Tam nha đầu nói chắn chắn sẽ đúng. Hôm nay trẫm cũng đỡ rồi, con về sớm đi. Nếu trẫm có một nữ nhi như con vậy thì hạnh phúc biết bao, thật sự trẫm rất hâm mộ Phác thừa tướng đó."
"Hoàng thượng quá khen rồi, thần nữ sẽ nói với Liên công công trình tự săn sóc người, hôm nay, thần nữ cáo lui trước."
"Ừ, con về đi, tránh để Thừa tướng nghĩ trẫm muốn cướp mất nữ nhi của hắn."
Phác Tú Anh ra đến cửa cung, đúng lúc gặp Chu Lâm Quân ở đó, ông cười lạnh đến gần nàng, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng lạnh thấu xương: "Tiểu nha đầu, có mấy lời không thể nói lung tung, đừng tưởng ngươi là con gái của Phác Cát Chiêm, bản tướng không dám làm gì ngươi!"
Phác Tú Anh nghênh đón ánh mắt ông, trong mắt không hề sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm: "Chu thừa tướng, ông đụng đến ta thử xem? Ta cũng nói cho ông biết, nói cũng không thể nói lung tung, Hoàng thượng khâm điểm ta mỗi ngày đều tiến cung chăm sóc, nếu ta có chuyện gì, ta thật lo lắng bản thân không cẩn thận, nói mấy lời gây bất lợi với ông."
Chu Lâm Quân chưa từng nhìn thấy ánh mắt và khí thế như vậy của một nữ tử, rõ ràng là một con nhóc, khí thế lại như nhiều lần trải qua tang thương mà người khác không có. Ông lờ mờ cảm thấy, cho dù muội muội Chu quý phi của ông có chống lại nó, cũng kém hơn nó không ít. Đối với muội muội ông, ông chỉ biết nó có dung mạo kinh diễm thiên hạ, giỏi thi từ ca phú, chỉ có chút thông minh để đổi lấy niềm vui của Hoàng thượng. Cuộc chạm trán hôm nay, ông với khứu giác nhạy bén lập tức bắt đầu cảnh giác. Ông chắp tay ra sau lưng, làm ra vẻ: "Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút."
"Vậy thì phải xem tâm trạng của ta có tốt hay không đã." Phác Tú Anh cười lạnh, nhìn con cáo già trước mặt này một cái rồi bước lên kiệu.
Chu Lâm Quân chắp tay sau lưng, nhìn kiệu đi xa, ánh mắt thâm sâu: "Cũng may chỉ là nữ tử, nếu là nam nhi, nhất định là một đối thủ khó đối phó."
Trong kiệu, Phác Tú Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, cỗ kiệu bỗng nhiên ngừng lại, nàng cảnh giác mở mắt, hỏi người trong cung xem có chuyện gì.
"Quận quân, có vị công tử muốn gặp người."
"À, là ai?" Nàng vén rèm kiệu lên, nhìn ra bên ngoài, thấy Khương Diệp đứng một bên, ngoắc tay với nàng.
Nàng xuống kiệu đi qua, Khương Diệp dẫn nàng vào một tiệm trà.
"Tam tiểu thư, sức khỏe của Kim hoàng bệ hạ đỡ hơn chưa?" Khương Diệp đích thân châm trà cho Phác Tú Anh, hỏi.
"Đã đỡ hơn rất nhiều. Không biết bệ hạ tìm ta có chuyện gì?" Phác Tú Anh biết, Khương Diệp tìm nàng, tuyệt đối không phải vì hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Kim Lam Triêu.
"Tam tiểu thư vẫn thẳng thắn như vậy, ta cũng chẳng quanh co lòng vòng. Ngọc bội bên hông tam tiểu thư từ đâu mà có?"
"Sao bệ hạ lại hỏi vậy?"
"Ta thấy hoa văn kia không tầm thường, cảm thấy tò mò thôi. Không biết Tam tiểu thư mua ở chỗ nào? Ta muốn mang một ít quà về cho Hoàng hậu."
"Đây là của một người bạn tặng cho ta. Về phần nàng ấy có được từ đâu, ta cũng không rõ."
"Tam tiểu thư có thể dẫn ta đi gặp người bạn này không?"
"Bệ hạ sao lại quan tâm ngọc bội này vậy, không phải thực sự muốn mua đúng không? Chắc là có quan hệ khó nói với chủ nhân của nó. Chi bằng bệ hạ cứ nói thẳng đi."
"Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi." Khương Diệp cười cười, "Tam tiểu thư không cần để ý, không biết vị bằng hữu kia của ngươi hiện giờ sống có tốt không?"
"Cũng lâu rồi ta không gặp nàng ấy, bệ hạ có thể để lại lời nhắn, nếu ta gặp lại nàng, có thể chuyển lời. Ta nghĩ chắc nàng ấy cũng sống rất tốt."
"Không cần, người ấy tốt là được, hiện giờ thời cơ chưa đến, đợi đến lúc thích hợp, vẫn xin Tam tiểu thư giúp đỡ cho. Hôm nay, quấy rầy Tam tiểu thư, thật sự có lỗi."
"Bệ hạ khách sáo rồi." Phác Tú Anh đứng dậy, hành lễ rồi rời khỏi tiệm trà. Đối với thân phận của Mộc Tê, nàng vẫn luôn thấy không tầm thường, không ngờ lại có liên quan đến hoàng thất của nước Ngạo Nguyệt. Thấy ý tứ của Khương Diệp, hẳn là không có ác ý với Mộc Tê, nhưng y không nói, chắc hẳn có chút đắn đo.
Sáng hôm nay, phủ Thừa tướng cũng xảy ra một chuyện.
Khi Nguyệt Lan dọn dẹp lại đồ đạc, phát hiện thấy bức họa của Tam di nương bị ẩm, liền định mang ra ngoài tiệm để hong khô, sau đó tân trang lại một chút. Nàng vừa ra đến cửa, liền nhìn thấy Đại phu nhân ở đối diện đi tới.
"Nô tỳ thỉnh an phu nhân."
"Ừ, miễn lễ." Đại phu nhân hất hàm nhìn Nguyệt Lan, "Trong tay ngươi cầm thứ gì vậy?"
"Dạ không... không có gì." Nguyệt Lan ôm chặt bức họa Tam di nương vào ngực, sợ bị bà cướp đi.
"Đưa ta xem!" Đại phu nhân cau mày, nghiêm mặt, "Hay là nha đầu ngươi ăn cây táo rào cây sung, trộm đồ trong phủ lén mang ra ngoài bán."
"Phu nhân minh giám, nô tỳ không có trộm đồ."
"Ngươi đến viện của ta ngay, bản phu nhân đúng lúc có chuyện muốn hỏi ngươi, cũng giúp Tam tiểu thư dạy phép tắc cho ngươi, nha hoàn của Trục Nguyệt Hiên, tay chân sao lại không sạch sẽ."
"Phu nhân..."
"Đi theo ta!" Đại phu nhân trừng mắt liếc Nguyệt Lan, ánh mắt đáng sợ như cọp mẹ. Nguyệt Lan tuy rằng là người của Trục Nguyệt Hiên, nhưng chung quy chỉ là người hầu, không dám cãi lệnh của Đại phu nhân, đành phải theo bà vào viện.
"Bản phu nhân hỏi, ngươi phải trả lời chi tiết. Tam tiểu thư mỗi ngày đi sớm về muộn, là đang làm gì? Thất điện hạ thân bị nhốt trong lao ngục, mỗi ngày nó còn đi đi về về, không phải đèo bồng chỗ khác chứ?"
"Bẩm phu nhân, chuyện của tiểu thư, nô tỳ không rõ. Tình cảm giữa tiểu thư và Thất điện hạ, người khác không thể nghi ngờ. Vả lại, tiểu thư cũng là con của phu nhân, sao phu nhân lại suy đoán tiểu thư như vậy? Nếu tiểu thư thực sự làm ra chuyện khác người như Đại tiểu thư, mặt mũi của phu nhân cũng chẳng vẻ vang gì."
Đại phu nhân gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: "Đúng là một nô tài bảo vệ chủ, nhưng có chút hồ đồ!" Bà bỗng nhiên cao giọng, "Chuyện của Đại tiểu thư, một nha hoàn thấp hèn như ngươi có thể nói sao? Quả thực to gan lớn mật!"
Bà đột nhiên đứng phắt dậy, cho Nguyệt Lan hai cái bạt tai: "Hai bạt tai này, là dạy ngươi nên nói chuyện với chủ tử thế nào. Tam tiểu thư bận qua lại với nam nhân không rảnh quản ngươi, vậy để ta thay nó dạy dỗ ngươi!"
"Phu nhân, nô tỳ đâu có nói gì sai!" Nguyệt Lan ôm lấy khuôn mặt đau đớn, ánh mắt quật cường của nàng không khỏi khiến Đại phu nhân liên tưởng tới Phác Tú Anh.
"Còn dám trả treo! Ngươi giao thứ đó ra cho ta!" Đại phu nhân giật mạnh, đoạt lấy bức họa cuộc tròn. Bà mở bức họa ra, nhìn thấy người trong tranh, hừ lạnh, "Người đã chết, còn giữ bức họa làm gì, đúng phá hoại phong thủy của phủ Thừa tướng." Nói đoạn, bà tiện tay ném bức họa vào trong lò lửa bên cạnh, bức họa bốc cháy, bị lửa bao phủ.
"Đừng!" Nguyệt Lan muốn ngăn nhưng không kịp. Nàng chạy đến, muốn lấy lại bức họa, lại bị Đại phu nhân cản lại, "Tránh ra!" Nàng bất chấp, đẩy mạnh Đại phu nhân sang một bên, dùng tay thọc vào lò lửa, lấy ra được một góc, nhưng góc đó trống trơn, không có gì trên mặt.
Chân Đại phu nhân đụng vào ghế, bị đau đớn, bà lớn tiếng gọi Lưu quản gia vào: "Lưu quản gia, nha đầu này phạm thượng, còn trộm đồ trong phủ, kéo nó ra ngoài đánh năm mươi roi cho ta, còn phải quỳ trong tuyết hai canh giờ."
"Giết người..."
Nguyệt Lan vừa kêu hai chữ, miệng liền bị bịt lại, Lưu quản gia kéo nàng ra ngoài trời tuyết. Bị đánh năm mươi roi, dưới quyền uy của Đại phu nhân, quỳ thêm dưới trời tuyết suốt hai canh giờ.
Trở về phủ Thừa tướng, Phác Tú Anh nhìn thấy Đại phu nhân nói gì đó với Lưu quản gia, vừa thấy nàng về, sắc mặt bà đột nhiên hơi kích động, vội vàng dặn dò Lưu quản gia thêm mấy câu, liền trốn về trong viện của mình.
Phác Tú Anh trong lòng cảm thấy có chút bất an, theo bản năng cảm thấy đằng sau sự kích động của Đại phu nhân có chuyện gì đó xảy ra, nàng trở về Trục Nguyệt Hiên, nhất thời nhìn thấy trên nền tuyết trắng trong sân, có một vệt máu kéo dài, cuối vết máu, Mộc Tê và Tiểu Điệp đang nhanh chóng che giấu.
"Mộc Tê, Tiểu Điệp, hai ngươi làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thư..." Nhìn thấy nàng, Tiểu Điệp khóc lớn, "Nguyệt Lan, Nguyện Lan tỷ ấy..."
"Nguyệt Lan ở đâu?"
"Ở trong phòng." Mộc Tê đi tới, giữ chặt tay nàng, "Tiểu thư, bất luận người nhìn thấy cái gì, nhất định phải nén giận, không nên xúc động."
"Tam tiểu thư, lão gia mời người đến sảnh trước một chút." Lưu quản gia chạy tới, nói với Phác Tú Anh.
Nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Điệp và Mộc Tê, tim Phác Tú Anh nhói lên một chút, nàng chẳng hề quan tâm đến lời nói của Lưu quản gia. Nàng không nói hai lời, bước nhanh vào phòng của Nguyệt Lan, một mùi máu tươi nồng nặc đánh thẳng vào mặt nàng. Nguyệt Lan nằm trên giường, dùng răng cắn chặt chăn, không để bản thân phát ra tiếng. Phác Tú Anh bước qua xốc chăn lên, chỉ thấy hai chân Nguyệt Lan, máu thịt bấy nhầy.
"Mời đại phu chưa?" Phác Tú Anh thấp giọng hỏi.
"Đã đi mời, chúng ta muốn nhanh chóng dọn dẹp, không để tiểu thư biết, không ngờ hôm nay tiểu thư lại về sớm như vậy..." Giọng nói Mộc Tê có chút nghẹn ngào, nàng không nói thêm gì nữa.
"Tiểu thư..." Nghe tiếng của Phác Tú Anh, nước mắt Nguyệt Lan dàn dụa, giống như đứa trẻ bị oan ức khi nhìn thấy người thân, nhưng nàng không khóc vì vết thương của chính mình, "Tiểu thư, bức họa của Tam di nương, bị Đại phu nhân đốt rồi, nô tỳ muốn ngăn lại nhưng không kịp. Tiểu thư, nô tỳ không bảo vệ được bức họa, xin tiểu thư trách phạt."
"Đồ ngốc..." Phác Tú Anh vuốt lại mái tóc ướt dính trên trán nàng, "Không cần trách mình, ta biết ngươi nhất định đã cố hết sức, còn phải cảm ơn ngươi, thật đó. Bức họa kia đối với ta mà nói rất quan trọng, nhưng các ngươi đối với ta mà nói, còn quan trọng hơn cả bức họa. Nói cho ta biết, sau đó xảy ra chuyện gì."
"Đại phu nhân nói nô tỳ phạm thượng, đánh nô tỳ năm mươi roi, còn phạt nô tỳ quỳ trong tuyết suốt hai canh giờ."
"Mộc Tê tỷ tỷ, Mộc Tê tỷ tỷ." Một tiểu nha hoàn thò đầu vào, "Đại phu đến, để đại phu khám cho Nguyệt Lan đi."
Mộc Tê đi ra ngoài, nói với nha đầu ngoài cửa, "Tiểu Hương, cám ơn ngươi."
"Mộc Tê tỷ tỷ khách sáo rồi, Mộc Tê tỷ tỷ, tuyệt đối đừng để phu nhân biết muội đã đến Trục Nguyệt Hiên nhé." Nói xong, nha hoàn tên Tiểu Hương nhanh chóng rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, giống như sợ bị Đại phu nhân đánh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro