Chap 183+184
Chap 183: Đoạn tuyệt
Kim Tại Hưởng rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, Mộc Tê cùng Tiểu Điệp giúp Phác Tú Anh đội mũ phượng, khăn choàng, ngồi trước gương trang điểm. Mộc Tê cùng Tiểu Điệp suốt đêm qua không ngủ, sửa sang lại Trục Nguyệt Hiên một lần, kiểm kê lại từng thứ muốn đưa đi. Buổi sáng, gia đinh Thất vương phủ cũng chạy tới giúp càc nàng cùng nhau thu dọn đồ đạc.
Không biết Phác Cát Chiêm biết tin tức từ đâu, vội vàng chạy tới Trục Nguyệt Hiên. Nhìn thấy một phòng chủ tớ vội vàng chạy lui chạy tới, còn có một tiểu tử tóc trắng rất bận rộn. Phác Tú Anh muốn đi? Sao ông lại không biết?
"Anh nhi, con làm cái gì vậy?" Phác Cát Chiêm biết mình chẳng hay biết gì, không nén được tức giận, "Ngươi muốn xuất giá, vì sao bản tướng không biết gì cả? Không có sự đồng ý của bản tướng, đừng mơ tưởng bước ra cửa phủ Thừa tướng."
Phác Tú Anh cười lạnh một tiếng: "Phụ thân đến Trục Nguyệt Hiên để ra vẻ uy phong của Thừa tướng gia làm gì? Hôn sự này chỉ sợ phụ thân không có năng lực ngăn cản!"
"Ngươi muốn gả cho ai?" Ông chỉ biết sáng sớm Kim Tại Hưởng đã hồi phủ, lại nghe nói Phác Tú Anh muốn xuất giá, trong lòng thầm kêu việc lớn không tốt. Nếu nàng thực sự gả cho Kim Tại Hưởng, ông làm sao mà ăn nói với Kim Tại Liệt. Với lại, Kim Tại Hưởng bị tước binh quyền, còn quyền hành gì đâu, Kim Tại Liệt vẫn là lựa chọn tốt nhất.
"Đương nhiên là Thất gia, phụ thân đã quên Hoàng thượng từng ban hôn cho chúng con sao?" Phác Tú Anh lạnh lùng nói.
"Không thể!" Dưới cơn thịnh nộ, Phác Cát Chiêm tìm một lý do ông cho rằng hợp lý nhất, "Mẹ ngươi vừa mới mất, thân là con gái đang mặc tang phục lại mặc hỉ phục xuất giá còn ra thể thống gì? Như vậy không phải là để cho người trong thiên hạ đều nhạo báng nhà họ Phác không có quy củ sao?"
"Thừa tướng quên rồi sao? Mẹ của ta đã mất năm năm trước rồi. Nếu người ông nói là nữ nhân kia, ta vì bà ta mặc tang phục chẳng phải là nhận giặc làm mẹ sao? Như vậy mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng sẽ không được yên lòng."
"Ngươi gọi ta là gì?" Phác Cát Chiêm kinh ngạc nhìn Phác Tú Anh.
"Ta gọi ông là Thừa tướng gia, có sai không?"
"Ngươi..." Phác Cát Chiêm tức giận đến mức thân thể phát run, ông phẫn nộ chỉ vào nàng: "Bản tướng nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi bước ra khỏi phủ Thừa tướng, Phác Cát Chiêm ta sẽ không có đứa con gái là ngươi nữa."
"Ta cũng đang có ý đó!" Phác Tú Anh đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Phác Cát Chiêm, "Hôm nay sau khi ta bước ra khỏi phủ Thừa tướng, cũng sẽ không còn liên quan gì đến phủ Thừa tướng nữa !"
"Được lắm! Có cốt khí, thật đúng là con gái tốt của ta! Phác Tú Anh, ta cũng nói cho ngươi biết, ngày nào đó nếu ngươi đụng chạm đến lợi ích phủ Thừa tướng, bản tướng quyết không lưu tình!"
"Ta cũng sẽ như vậy!"
"Hừ!" Bộ ngực Phác Cát Chiêm phập phồng, tức giận đến mức một câu cũng không thể nói nên lời, thân thể run rẩy: "Uổng công bản tướng đổ vào ngươi nhiều tinh lực như vậy, kết quả lại là công dã tràng! Ngươi làm sao có thể làm... thất vọng liệt tổ liệt tông nhà họ Phác như vậy?"
"Lời này của Thừa tướng gia nói ra cũng không thấy đỏ mặt sao?" Phác Tú Anh khinh thường nói.
"Tiểu thư, khởi hành thôi, nếu không sẽ qua giờ lành mất." Mộc Tê nhắc nhớ.
"Ừ." Phác Tú Anh gật đầu, cùng với Mộc Tê và Tiểu Điệp đứng dậy ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.
Đứng ở bên ngoài Trục Nguyệt Hiên, Phác Tú Anh quay đầu lại nhìn vào mỗi một cành cây ngọn cỏ trong sân, sau khi đứng nhìn một lúc lâu, nàng mới xoay người kiên quyết rời khỏi.
Phác Cát Chiêm nhìn bóng lưng dứt khoát của nàng, siết chặt nắm tay. Khớp xương ở ngón tay bị nắm chặt đến mức run lên. Nha đầu này từ lúc nào đã thoát khỏi khống chế của mình. Kỳ thật, ông cẩn thận nghĩ lại, có thể nhận ra được nàng không còn nằm trong sự khống chế của ông nữa. Quân cờ trong tay lại không thể do chính mình điều khiến, làm một người chơi cờ đúng là điều không muốn nhìn thấy nhất.
Như Nguyệt đang cầm lò sưởi tay, đứng ở trên hành lang, không nói một lời nhìn Phác Tú Anh đi ra khỏi phủ Thừa tướng. Tỷ ấy đi tới Thất vương phủ? Như Nguyệt cười khổ một tiếng, xoay người trở về phòng mình.
Bên ngoài phủ Thừa tướng, kiệu đón dâu của Thất vương phủ đã sớm chờ ở bên ngoài, Thương Y không hề nuốt lời, y quả nhiên chuẩn bị mười dặm thảm đỏ, rương chứa đồ cưới sắp dọc từ phía ngoài phủ Thừa tướng ra, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối.
"Thương Y..." Phác Tú Anh muốn nói lại thôi.
Thương Y cười cười: "Anh nhi ngốc, những thứ này đều là Kim Tại Hưởng đưa bạc để ta chuẩn bị, hắn biết ngươi nhất định là không có thời gian nên ta chỉ là mua theo sự sắp xếp của hắn mà thôi."
Phác Tú Anh hơi an lòng, "Mặc kệ thế nào, cũng cám ơn ngươi."
"Ta đưa ngươi đến Thất vương phủ."
Lúc này, một chiếc xe ngựa chạy tới phủ Thừa tướng, hơn mười xe ngựa đi theo phía sau, bánh xe của những chiếc xe ngựa này phát ra tiếng cọt kẹt khiến cho người ta dễ dàng đoán ngay được bên trong nó chở những thứ rất nặng.
Một nữ tử từ chiếc xe ngựa dẫn dầu nhảy xuống, bước nhanh tới trước mặt Phác Tú Anh.
"Cẩm Phàm tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?" Nhìn thấy Trần Cẩm Phàm, Phác Tú Anh vô cùng vui sướng, "Trời lạnh như thế đừng để bị cảm."
"Ta cũng không phải người giấy." Trần Cẩm Phàm không nhịn được cười cười, "Chuyện muội xuất giá lớn như vậy, ta đương nhiên phải đến."
"Không biết Cẩm Phàm tỷ tỷ đến đây tiễn muội với thân phận gì, Quận chúa hay là tẩu tử."
"Muội nha, biết rồi cứ chê cười ta." Trần Cẩm Phàm mỉm cười lắc lắc đầu, giữ chặt tay nàng, "Khi đại ca muội đi, đã từng dặn qua, bảo ta thay huynh ấy tiễn muội. Những đồ cưới này cũng là do huynh ấy sớm chuẩn bị tốt, bảo ta đưa tới."
Trong mắt Phác Tú Anh ngấn lệ, ở thế giới lạ lẫm này, thật may có bọn họ, để nàng không bị cô đơn.
"Đi nhanh đi, Thất ca đang chờ không nổi rồi."
Trần Cẩm Phàm đỡ Phác Tú Anh lên kiệu. Đội ngũ trùng điệp chậm rãi đi đến Thất vương phủ.
Tại Thất vương phủ, Kim Tại Hưởng mặc một thân hồng bào, trên mặt tươi cười, Kim Tại Thượng ở bên cạnh lại càng không ngừng đi đi lại lại, so với tân lang còn bận rộn hơn.
"Thật không biết ai mới là người thành thân nữa. Huynh thật là nhàn rỗi." Kim Tại Thượng nói thầm, tay lại làm hăng say.
"Tiểu tử, ngày mà đệ cưới Mộc Tê ta nhất định cũng giúp đệ." Kim Tại Hưởng giận dỗi nói.
"Thất ca bớt giận, bớt giận, đệ chỉ là nói vậy mà thôi. Huynh thành thân đệ vui vẻ còn không kịp nữa là. Mau mau mau, đem cái này để ở bên kia đi."
Tin tức Thất vương gia thành thân lan truyền nhanh chóng, hôm nay tin tức mới đến được chỗ nhóm triều thần, bất chấp mùng một tết, khó có được ngày nghỉ không vào triều, lại vội vàng mang lễ vật tới Thất vương phủ chúc mừng. Tuy rằng Kim Tại Hưởng bị mất quyền thống lĩnh cấm quân, nhưng dù sao thế lực của y ở trong cung cũng không nhỏ, lại có nước Đông Lan làm chỗ dựa vững chắc. Chuyện Hoàng gia thay đổi trong nháy mắt, ai có thể nói chính xác được chứ?
Tiếng loa kèn vui tai truyền đến gần xa, Kim Tại Thượng có vẻ cao hứng hơn Kim Tại Hưởng. Phác Tú Anh nhất định mang theo Mộc Tê cùng nhau tới Thất vương phủ, sau này y muốn gặp nàng thì càng thuận tiện hơn.
Kim Tại Hưởng chỉ cảm thấy chưa từng khẩn trương cùng kích động như vậy, cũng chưa bao giờ lo lắng chờ đợi một người như vậy. Người kia, sẽ là vợ y, y nguyện dùng sinh mệnh của mình che chở nàng, yêu thương nàng.
Kiệu đỏ thẫm rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt y, y kích động đến mức thân thể nhẹ nhàng run rẩy, trong lúc nhất thời lại không thể nói nên lời.
"Điện hạ, người ngàn vạn lần không thể để quận quân chạm đất. Người phải bế nàng." Một bà mai lớn tuổi ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừ." Kim Tại Hưởng gật gật đầu, kích động khiến sắc mặt ửng hồng.
Kiệu vẫn chưa dừng lại, Kim Tại Hưởng đã khẩn trương tiến lên, kiệu phu lập tức dừng lại. Phác Tú Anh còn đang nghi hoặc thì thấy một cái đầu ở ngoài kiệu thò vào.
Nàng vui vẻ chui ra khỏi kiệu, Kim Tại Hưởng ôm lấy nàng, dùng sức mạnh đến nỗi như muốn chặt đứt xương cốt của người trong lòng. Y cúi xuống bên tai nàng, thật lâu sau mới đè xuống được tâm tình kích động, nghẹn ngào nói một câu đầy đủ: "Anh nhi, cám ơn nàng đã nguyện ý gả cho ta. Nàng là người quan trọng nhất trong đời ta, là người ta quan tâm nhất." Nói xong, nước mắt y nhịn không được trào ra, từ sau khi Tĩnh quý phi qua đời, đây là lần đầu tiên y rơi lệ.
Cảm nhận được thân thể y run rẩy, Phác Tú Anh chậm rãi đẩy y ra. Thay y lau đi nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt, mắt nàng ngấn lệ, cười cười: "Đồng hội đồng thuyền, đến chết không rời. Nắm tay nhau đến bạc đầu giai lão."
"Nắm tay nhau đến bạc đầu giai lão." Kim Tại Hưởng thì thào lặp lại. Sau đó bế bổng nàng đi vào Thất vương phủ. Y lập tức ôm nàng đi vào trong phòng nghỉ.
"Điện hạ, còn chưa có bái đường, bái đường xong rồi mới vào động phòng." Bà mai chạy theo phía sau, vội vàng nhắc nhở.
Kim Tại Hưởng cười, im lặng không nói. Chỉ có hai người bọn họ biết, lễ bái đường đã sớm làm xong, cho nên hôm nay không làm khâu này. Đưa nàng vào trong phòng, y chờ không nổi tới buổi tối động phòng, vội vàng giật khăn hỉ của nàng ra, vào lúc khăn hỉ rơi xuống, khiến cho hô hấp của y nháy mắt đình trệ.
Người trước mắt vốn dung mạo vô song, hôm nay lại được trang điểm tỉ mỉ, hơn nữa nữ nhân thẹn thùng khiến Kim Tại Hưởng không khỏi ngây người, như si như mê mà nhìn nàng.
"Sốt ruột như vậy làm cái gì?" Phác Tú Anh vừa tức vừa cười.
"Vi phu chờ không nổi." Y cúi người xuống, hôn lên đôi môi non mềm của nàng, "Anh nhi, ta muốn nàng, bây giờ."
"Bây giờ là ban ngày." Phác Tú Anh đẩy y ra, "Mọi người còn đang chờ tân lang là chàng đó."
"Vậy buổi tối nàng phải bồi thường cho ta!" Kim Tại Hưởng xấu xa nói.
"Được rồi, được rồi, đều nghe theo chàng!" Mặt Phác Tú Anh đỏ bừng "Mau đi đi."
"Ngoan ngoãn ở đây chờ ta." Y hôn lên trán nàng, sau đó lưu luyến mà rời đi.
"Điện hạ, Liên công công đến." Thấy Kim Tại Hưởng đi ra, Ưng tổng quản lập tức tiến lên nói, "Ở ngoài cửa, nói là phụng chỉ hoàng thượng đến tặng lễ vật chúc mừng."
"Vậy thay ta đa tạ Liên công công cùng phụ hoàng."
"Vâng, điện hạ."
Kim Tại Hưởng đi vào đón khách trong điện. Các quan khách đều chúc mừng y, nhưng mà ngoài ý muốn của y là Kim Tại Liệt cũng đến đây, bên cạnh còn mang theo Phác Uyển Huyền.
"Thất đệ, chúc mừng đệ hôm nay rốt cục cũng ôm được mỹ nhân về, ta kính đệ một ly." Kim Tại Liệt chủ động giơ chén rượu lên nói. Trong miệng nói xong lời chúc phúc, sắc mặt hắn lại vô cùng âm trầm, "Tam tiểu thư xinh đẹp vô song, Thất đệ cần phải coi chừng, đừng để nàng bị người ta lừa chạy mất."
"Đa tạ Lục ca nhắc nhở, Anh nhi hiện giờ là em dâu của Lục ca, Lục ca còn xưng hô là Tam tiểu thư nghe có phần khách khí." Kim Tại Hưởng nhìn Phác Uyển Huyền, "Lục ca và Lục tẩu vốn cũng rất đẹp đôi, đệ cũng chúc hai người vĩnh viễn không rời, sớm sinh quý tử. À không đúng, Phác đại tiểu thư bây giờ chưa phải là Lục tẩu chính thức, vẫn nên gọi ngươi là trắc phi nương nương đi."
Lời nói qua lại bình thường giữa huynh đệ lại là tràn ngập công kích ngấm ngầm và công khai. Kim Tại Hưởng rót tiếp chén rượu, không nói gì nữa.
"Thất điện hạ, người..." Bị Kim Tại Hưởng nhục nhã trước mặt mọi người, sắc mặt Phác Uyển Huyền lúc trắng lúc đỏ, thấy ánh mắt lạnh như băng của Kim Tại Hưởng, nàng đành phải xin sự giúp đỡ của Kim Tại Liệt, "Lục điện hạ, người nói cho mọi người nghe thân phận của thiếp là gì?"
~~~
Chap 184: Vi phu chờ không nổi
Kim Tại Liệt trừng mắt liếc nàng một cái, "Ồn ào cái gì! Ngươi vẫn nên đi tìm Thất đệ muội trò chuyện đi."
"Dạ, điện hạ." Phác Uyển Huyền lúc này mới nhớ tới mục đích thật sự Kim Tại Liệt dẫn nàng đến Thất vương phủ, "Thất điện hạ, không ngại ta đi tìm Tam muội tán gẫu chứ."
"Trắc phi nương nương, mời!"
Nghe Mộc Tê báo lại, Phác Uyển Huyền muốn gặp mình, Phác Tú Anh không chút suy nghĩ, bảo cho nàng ấy vào. Kim Tại Liệt dẫn theo Phác Uyển Huyền cùng đến, điều này khiến nàng có chút bất ngờ.
"Đại tỷ, mời ngồi." Thấy Phác Uyển Huyền đi vào, Phác Tú Anh đích thân châm trà, đặt vào tay nàng.
"Tam muội thật xa cách, chúng ta tốt xấu gì cũng là tỷ muội, sao xuất giá rồi lại có vẻ lạnh nhạt như thế. Cũng may chúng ta đều gả cho hoàng thất, sau này cơ hội gặp nhau sẽ càng nhiều hơn."
"Đại tỷ nói phải." Phác Tú Anh mỉm cười nhìn Phác Uyển Huyền, Kim Tại Liệt mang nàng ấy đến, nàng đã cảm thấy kỳ lạ, giờ phút này thấy thái độ thân thiết của Phác Uyển Huyền, càng khiến trong lòng nàng kinh ngạc không thôi, cũng theo đó mà đề cao cảnh giác, "Đại tỷ đến Lục vương phủ cũng được một thời gian rồi, sống tốt không?"
"Đa tạ Tam muội quan tâm, ta tốt lắm, Lục điện hạ đối xử với ta cũng tốt lắm."
"Vậy phải chúc mừng Đại tỷ." Trong lòng Phác Tú Anh cười lạnh một tiếng, không cần nghĩ cũng biết nàng đang nói dối.
"Hiện giờ Tam muội cũng vào Thất vương phủ rồi, hai tỷ muội chúng ta, phải hết sức phò trợ Lục điện hạ và Thất điện hạ mới được."
"Đại tỷ, chuyện triều đình, là chuyện của nam nhân. Ta chẳng hiểu gì, ta chỉ biết, làm nữ nhân, hầu hạ trượng phu của mình mới là điều quan trọng nhất."
"Tam muội à, trên đời nào có thứ tình cảm bất biến chứ, một nữ nhân, đem toàn bộ bản thân dâng hiến cho một nam nhân, không thể nghi ngờ là chuyện ngu xuẩn nhất. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện xưa nay đều có, không có nam nhân nào cả đời chỉ yêu một nữ nhân. Thất điện hạ trước mắt đối xử tốt với muội, chẳng qua chỉ xem trọng dung mạo của muội mà thôi. Ngày sau muội hoa tàn ít bướm, còn thứ gì có thể hấp dẫn hắn. Theo ta thấy, không cần phải đợi cho tới lúc ấy, hắn mà chán ghét muội, cũng sẽ nạp trắc phi thôi. Nữ nhân mà, phải tính toán cho bản thân mới phải."
Theo lời nói này của Phác Uyển Huyền, Phác Tú Anh đã dự đoán được tiếp theo nàng muốn nói gì, xem ra nàng thật sự đã trúng độc của Kim Tại Liệt rồi, những lời này nhất định là Kim Tại Liệt bảo nàng nói. Bằng không với tính cách của nàng, ngay cả lòng giết mình cũng có, sao lại có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với mình thế này.
Phác Uyển Huyền thấy Phác Tú Anh im lặng không nói, nghĩ rằng trong lòng nàng đã dao động, vì thế tiếp tục nói: "Trong lòng muội muội chắc đã rõ đạo lý này, chỉ là vẫn chưa dám tin tưởng, lừa mình dối người mà thôi."
"Vậy Đại tỷ cho rằng, bây giờ ta nên làm gì?"
Thấy nàng đã mắc câu, đáy mắt Phác Uyển Huyền hiện lên tia giảo hoạt: "Tam muội, chỉ có ta và phụ thân mới là chỗ dựa chân chính của muội, quan hệ huyết thống mới là thứ vĩnh viễn không thể nào thay đổi. Hiện giờ, muội đã là chính phi của Thất điện hạ, sau này có năng lực biết được một số chuyện của Thất vương phủ và chuyện của Thất điện hạ, ví dụ như mỗi ngày hắn gặp người nào, nói chuyện gì, Hoàng thượng có triệu kiến một mình hắn vào cung hay không, mấy tin tức này nếu Tam muội biết được, đều phải nhanh chóng nói cho ta biết."
"Vậy thì có lợi ích gì cho ta?"
"Sao muội có thể hồ đồ như thế!" Phác Uyển Huyền ra vẻ chỉ tiếc không rèn sắt không thành thép, "Trong triều, hiện giờ Lục vương gia và Thái tử điện hạ mới là người chạm tay có thể bỏng, trước kia Hoàng thượng yêu thương Thất điện hạ, nhưng trải qua chuyện này, Hoàng thượng còn có thể thương hắn như trước nữa sao? Lục điện hạ thì không giống vậy, trong tay nắm cấm quân. Hoàng thượng gần đây nhiều lần triệu kiến một mình y tiến cung, ai được xem trọng hơn, chuyện này còn cần ta phải nói sao? Nếu Lục điện hạ thành công, ta là tỷ tỷ của muội, còn có thể bạc đãi muội? Nếu muội nhìn xa trông rộng, cũng có thể khuyên nhủ Thất điện hạ, sớm ngày nhìn rõ tình thế trước mắt, kết minh cùng Lục vương phủ, mới có lối thoát."
"Tỷ tỷ nói có lý." Phác Tú Anh ra vẻ như tỉnh ra, gật mạnh đầu, "Hoàng thượng đã nói gì với Lục điện hạ?"
"Chuyện này muội không cần phải biết, dù sao ý của Hoàng thượng chính là chuyện kia đã điều tra rõ là do nước Đại Mạc gây ra, nhưng Thất điện hạ giám thị bất lực, mới để tặc nhân dị quốc lẩn vào, Hoàng thượng đã thất vọng với Thất điện hạ rồi."
"Hóa ra là vậy. Vậy ta thực sự phải suy nghĩ lại lời nói của Đại tỷ rồi. Đại tỷ yên tâm, nếu bên ta có tin tức gì mới, nhất định đúng lúc thông báo cho tỷ. Hy vọng tỷ nói được làm được."
"Yên tâm." Phác Uyển Huyền kéo tay Phác Tú Anh qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Chúng ta là chị em ruột thịt, trước kia ta có nhiều chỗ làm không đúng, xuất giá rồi mới thấy tình thân tỷ muội đáng quý biết bao. Chuyện trước kia, ta xin lỗi muội, sau này tỷ muội chúng ta đồng lòng, vì vinh quang nhà họ Phác mà góp sức."
"Tỷ tỷ nói vậy, ta cũng có nhiều chỗ không đúng, xin tỷ tha thứ."
"Được rồi được rồi, chúng ta đừng nói vậy nữa, muội cứ dựa theo lời ta làm là được." Phác Uyển Huyền cắt ngang lời nàng, "Ta đi trước, nếu Lục điện hạ không thấy ta sẽ rất sốt ruột."
"Tỷ tỷ đi thong thả."
Ra khỏi phòng, trên mặt Phác Uyển Huyền lập tức hiện lên nụ cười lạnh lùng, thầm nghĩ không phải Phác Tú Anh thông minh lắm sao? Bị ta nói mấy câu liền sợ sệt, ngoan ngoãn đồng ý. Hoàn thành nhiệm vụ Kim Tại Liệt giao cho nàng, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ, nhịp bước cũng nhẹ nhàng không ít. Kim Tại Liệt đã đồng ý với nàng, chỉ cần nàng thuyết phục được Phác Tú Anh, đêm nay nhất định sẽ qua đêm trong viện của nàng. Nàng trở vào điện, Kim Tại Liệt nhìn thẳng vào nàng, nàng mỉm cười gật đầu với hắn.
Kim Tại Liệt đứng lên nói: "Thất đệ, trong phủ bản vương còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, xin cáo từ trước. Ngày khác, mong thất đệ dẫn theo đệ muội, đến làm khách ở Lục vương phủ." Thấy thái độ hôm nay của Kim Tại Hưởng, nhất định là không biết lúc trước hắn đã làm chuyện gì với Phác Tú Anh. Chuyện đó, có lẽ Phác Tú Anh không nói cho Kim Tại Hưởng biết.
"Đa tạ Lục ca, ta sẽ không tiễn."
"Không cần khách sáo." Kim Tại Liệt nhìn Phác Uyển Huyền, "Uyển Huyền, đi thôi."
"Dạ, điện hạ." Phác Uyển Huyền tiến lên, khoát tay của Kim Tại Liệt, điều khiến nàng vui vẻ chính là, hắn lại không chối từ nàng.
Ra khỏi Thất vương phủ, sắc mặt Kim Tại Liệt liền lạnh đi, gỡ tay Phác Uyển Huyền đang khoát tay hắn ra: "Đại tiểu thư không tự đi được à?"
"Điện hạ..." Phác Uyển Huyền xấu hổ buông ra.
"Chuyện bản vương bảo ngươi làm, làm xong chưa? Thuận lợi không?"
"Vô cùng thuận lợi." Phác Uyển Huyền mang theo nụ cười lấy lòng, "Ta phân tích thiệt hơn cho nha đầu chết tiệt kia nghe, nó lập tức đồng ý."
"Lập tức đồng ý?" Kim Tại Liệt trái lại cảm thấy rất lạ, với sự khôn khéo của nàng, sao lại có thể dễ dàng đáp ứng, "Nàng ấy không nói gì khác sao?"
"Khác?" Phác Uyển Huyền nghĩ nghĩ, "Nó hỏi Hoàng thượng triệu kiến Lục điện hạ đã nói gì?"
"Ngươi trả lời thế nào?" Kim Tại Liệt lập tức đề cao cảnh giác, hỏi.
"Điện hạ yên tâm, ta không nói gì cả." Phác Uyển Huyền dừng một chút, sắc mặt không khỏi trở nên thẹn thùng, õng a õng ẹo nói, "Điện hạ nói đêm nay sẽ đến viện của thần thiếp nghỉ ngơi..."
"Hôm khác đi, hôm nay bản vương cảm thấy có hơi không khỏe."
Dứt lời, Kim Tại Liệt lên kiệu, Phác Uyển Huyền mất mát nhìn theo bóng lưng hắn, miệng giật giật, nhưng lại không dám nói gì, đành phải lên cỗ kiệu phía sau. Nàng vẫn luôn kỳ vọng có thể lợi dụng đứa bé ngồi lên vị trí chính phi, nhưng cứ đà này, khi nào mới có thể mang thai?
Các quan khách ồn ào đến trưa mới rời đi. Tiễn hết khách, Kim Tại Hưởng vội vội vàng vàng trở về phòng ngủ, thấy Phác Tú Anh đang cầm cái bánh đưa lên miệng cắn một cái. Y không quan tâm trong miệng nàng còn có thức ăn, liền bế xốc nàng lên giường. Bất thình lình bị hết hồn, khiến Phác Tú Anh suýt mắc nghẹn, nàng liếc Kim Tại Hưởng trắng mắt, nhịn không được ho khụ khụ hai tiếng.
"Ái phi mắc nghẹn à?" Kim Tại Hưởng cười cười, đặt tay lên trước ngực nàng, "Vi phu vuốt giúp nàng nhé."
Y vuốt vài cái, quả nhiên Phác Tú Anh thấy đỡ hơn, chỉ là nàng vừa mới dễ chịu một chút đã thấy y vội vàng cởi xiêm y nàng ra.
"Thất gia, hiện giờ là ban ngày mà, không phải đã nói buổi tối..."
"Vi phu chờ không nổi." Y thở hồn hển, đè nàng dưới thân, ngậm lấy môi nàng, mút vào.
Xiêm y của hai người dưới sự 'nỗ lực' của y đã nhanh chóng bị vứt ngổn ngang dưới đất. Y dùng chăn khóa hai người bên trong, nhẹ nhàng hôn lên cơ thể nàng, cơ thể ấy tựa hồ có sức hút cực lớn, khiến y nhấm nháp thế nào cũng thấy không đủ. Tay y phủ lên nơi mềm mại trước ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn. Nàng chỉ cảm thấy lửa nóng từ tay y, cảm giác sung sướng tê dại từ trước ngực truyền đi khắp toàn thân, trong đầu đã mất dần ý thức, để mặc y càn quấy trên cơ thể mình.
Tay y trượt xuống, lướt qua vòng eo trơn láng của nàng, lại xuống thêm chút nữa. Nàng bất giác muốn ngăn cản tay y tiến vào vùng cấm địa, nhưng dưới nụ hôn của y, toàn thân nàng vô lực.
Nhiệt tình của y khiến nàng mềm nhũn, cảm giác được giữa hai chân nàng ướt át, cơ thể y nhún xuống, thâm nhập vào giữa cơ thể nàng. Lúc này đây, nàng đã không còn cảm giác đau đớn của tối qua, phần lớn là sự sung sướng khi cơ thể được lấp đầy, nàng không tự chủ được, phát ra tiếng rên mê người. Y xấu xa nhếch khóe miệng, bắt đầu ra vào, mỗi một chuyển động đều chạm đến nơi sâu nhất của nàng.
Y cúi đầu tìm được đôi môi đỏ mọng của nàng, cứ thế mà hôn, quyện lấy cái lưỡi thơm mát của nàng, ra sức mút vào, bàn tay đặt lên tay nàng, mười ngón tay đan cài vào nhau. Mái tóc hai người quấn chung một chỗ, như sự kết hợp chặt chẽ của hai cơ thể.
Cảm giác được nàng vô cùng chặt khít, biết nàng đã lên đến đỉnh, y lại đẩy nhanh tốc độ, lưu lại mầm móng của chính mình trong cơ thể nàng. Chốc lát, trong phòng tràn ngập tiếng ngâm không khống chế được của nàng, cùng tiếng gầm nhẹ của y. Chuyển động của giường lớn từ từ ngừng lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.
Y ghé vào cơ thể nàng chưa chịu xuống, sau một lát, nàng cảm giác được y lại có xu thế 'trỗi dậy', không khỏi nói: "Xuống mau, chẳng lẽ chàng còn muốn..."
"Ái phi nói đúng đó." Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng hà hơi vào tai Phác Tú Anh, cười xấu xa nói, "Vi phu vẫn còn chưa đủ, ai bảo cơ thể nàng quá hấp dẫn làm gì."
"Người... không được..."
Còn còn chưa kịp nói gì, chỉ cảm thấy cơ thể lại bị nhét đầy, y tà mị nhìn nàng. Nhìn thấy ánh mắt y, cảm nhận được sự nóng bỏng của y, dục vọng của nàng cũng thức tỉnh, chủ động quấn lấy cổ y, mạng dạn hôn y.
Giường lớn lại bắt đầu chuyển động, lúc này đây sau khi 'hạ màn', hai người mệt đến thở không ra hơi, ôm nhau ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro