Chap 185+186
Chap 185: Kim Tại Hưởng, không thể lại nữa
Phác Tú Anh tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn ở đây, trong lòng nhất thời có chút vắng vẻ. Nàng vừa chuẩn bị rời giường thì thấy một bóng dáng đi tới, đúng là người nàng nhớ trong lòng.
"Anh nhi dậy rồi sao?" Kim Tại Hưởng đi tới vuốt vuốt tóc nàng, nheo mắt lại, cười, "Lúc nãy chắc là mệt lắm đúng không?"
"Còn nói." Phác Tú Anh trừng mắt lên, "Ta muốn đi tắm."
"Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, ta bế nàng đi."
"Ta có thể tự đi."
Phác Tú Anh đang chuẩn bị đứng lên, Kim Tại Hưởng bỗng dùng chăn đem nàng bọc lại, bế bổng cả nàng cả chăn đứng lên: "Bên ngoài lạnh lắm, không nên để bị cảm."
Nàng bị chăn trói lại, động cũng không động được đành phải ngoan ngoãn mặc y ôm. Ra khỏi phòng ngủ gặp Mộc Tê, Tiểu Điệp đang ở bên ngoài. A hoàn cùng gia đinh trong vương phủ cũng nhìn bọn họ, mặt Phác Tú Anh đỏ lên, ngượng ngùng đem đầu vùi vào trong lòng Kim Tại Hưởng, tự lừa mình dối người. Kim Tại Hưởng cúi đầu, ôm chặt nàng, bước đi nhanh hơn.
Trong thùng nước đã đổ đầy nước ấm, Phác Tú Anh vừa mới tiến vào cả người liền khoan khoái hơn rất nhiều. Nàng nhìn Kim Tại Hưởng đứng ở bên cạnh, y không những không có ý rời đi mà còn đang cởi quần áo ra.
"Thất gia... Người không ra ngoài sao?"
Kim Tại Hưởng cười cười, nữ tử này, tựa như ở mặt nào cũng không hề tỏ ra yếu thế, giống như một nam tử quyết đoán. Chỉ có ở trước mặt mình mới có thẹn thùng của nữ nhân: "Anh nhi, chúng là đã thành thân, cùng nhau tắm rửa cũng là chuyện đương nhiên."
"Cùng nhau tắm rửa?" Phác Tú Anh đứng dậy, che lại những bộ phận quan trọng, "Không... Không hay lắm đâu."
Khóe miệng Kim Tại Hưởng giơ lên, không để ý đến phản đối của nàng, cởi quần áo ra, đi vào bồn tắm, ôm nàng vào trong ngực. Thân thể mềm mại của nữ tử lại khiến y có phản ứng.
"Kim Tại Hưởng, chàng dám ở trong này làm xằng làm bậy, ta sẽ phế chàng!" Phác Tú Anh giận dỗi nói, nàng thầm nghĩ phải thả lỏng, thả lỏng thật tốt, không muốn ở trong này tiêu hao thể lực. Nàng nghe nói đàn ông làm chuyện này sẽ rất mệt, nhưng nhiều hơn cả là nàng đau lòng cho y.
"Không dám, không dám! Chỉ cần là nam nhân bình thường nhìn đến nữ nhân mình yêu thích ở trước mặt là sẽ có phản ứng, ai bảo nàng cứ mê hoặc ta như vậy chứ." Y nhẹ nhàng lau thân thể cho nàng, sợ làm nàng đau.
Trong phòng tắm hơi nóng tràn đầy, tuy rằng bên ngoài là băng tuyết nhưng bên trong lại ấm áp như xuân. Ngâm mình trong nước, tinh lực hai người đều khôi phục không ít.
Kim Tại Hưởng bảo Mộc Tê chuẩn bị quần áo cho Phác Tú Anh. Y mặc quần áo mình vào trước, sau đó lại mặc vào giúp nàng từng cái mới dắt cô ra khỏi phòng tắm.
"Điện hạ." Ưng tổng quản chờ ở cửa, thấy bọn họ đi ra liền nói, "Ngâm Hương Các đã thu dọn xong, hiện tại có cần xếp đồ đạc của Vương phi vào đó không?" Lúc trước khi xây dựng Thất vương phủ, Ngâm Hương Các là xây cho Thất vương phi. Ưng tổng quan đã chuẩn bị tốt, ai ngờ được ngày đại hôn của Thái tử lại xảy ra biến cố, ông chưa từng nghĩ chủ tử sẽ nhanh như vậy cưới Vương phi vào phủ, nên không có thời gian dọn dẹp.
"Không cần." Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn Ưng tổng quản một cái, giống như là trách cứ, "Anh nhi sẽ ở cùng với bản vương, không cần ở viện riêng. Ngâm Hương Các cho Mộc Tê, Tiểu Điệp và Nguyệt Lan ở đi."
"Vâng điện hạ, nô tài đã biết." Ưng tổng quản cung kính trả lời. Toàn bộ Ngâm Hương Các đều bố trí theo quy cách của chính phi, chủ tử lại tùy tiện ban thưởng cho nha đầu của Vương phi đủ thấy địa vị của Vương phi ở trong lòng chủ tử. Ông nhìn nữ nhân bên cạnh chủ tử, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể, không chỉ bởi vì thái độ của Kim Tại Hưởng mà bởi vì khí chất mạnh mẽ của nàng không thể không làm cho người ta cúi đầu. Nữ tử như vậy vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy.
"Điện hạ, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, dùng bữa tối trước đi." Mộc Tê đi tới nói.
"Ừ." Ngày hôm nay Phác Tú Anh chỉ ăn một ít điểm tâm, lại bị Kim Tại Hưởng dày vò đến hai lần bụng nên đã đói từ lâu.
Trong mấy món ăn ngon, Phác Tú Anh nhìn thấy một bát canh bổ khí dưỡng huyết rất bắt mắt, nàng không khỏi trừng mắt liếc Kim Tại Hưởng một cái. Thật đúng là mỗi lần đều khiến cho nàng lúng túng, mấy a hoàn đã có thể dựa theo số lần phân phó nấu canh của Kim Tại Hưởng để phán đoán tần suất chuyện phòng the của bọn họ. Ánh mắt nàng chuyển động vòng vòng, quyết định đùa dai một chút: "Mộc Tê, ngày mai dặn phòng bếp hầm một ít canh ngưu tiên (bím bò) cho Thất điện hạ."
"Dạ?" Mộc Tê ngẩn người, mặt đỏ lên, cúi đầu, "Dạ, tiểu thư, nô tỳ đã biết."
"Anh nhi?" Kim Tại Hưởng quẫn bách không thôi, hạ giọng nói, "Ta không cần."
"Mộc Tê, làm theo lời ta nói đi. Người có cần hay không không phải do người quyết định, ta mới là người quyết định!"
"Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi ngay!" Nói xong Mộc Tê nhanh chân chạy thoát, nàng kinh hoảng vỗ vỗ ngực, không biết tiểu thư của mình khi nào thì trở nên ăn nói không giữ kẽ như thế, chẳng lẽ nguyên nhân là vì xuất giá.
Trong lúc Mộc Tê bối rối liền không chú ý, trán đụng phải một người.
"Xin lỗi, xin lỗi." Mộc Tê liên tục nói xin lỗi.
"Mộc Tê, sao lại bối rối như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Có phải là ai ức hiếp ngươi không, ta giúp ngươi giáo huấn kẻ đó!" Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu cô.
"Cửu điện hạ?" Mộc Tê ngẩng đầu nhìn thấy là Kim Tại Thượng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Sao người vẫn chưa hồi phủ? Còn muốn ở lại đây ăn cơm chiều sao? Nhưng mà chỉ sợ Thất điện hạ không có thời gian tiếp đãi người đâu."
"Ta không phải vì huynh ấy, ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút! Ban ngày ngươi bận rộn như vậy, ta muốn cùng ngươi nói chuyện cũng không có cơ hội. Ta phải nói với Thất tẩu, bảo tẩu ấy giao cho ngươi ít việc thôi, như vậy chúng ta mới có nhiều thời gian hơn." Nói xong Kim Tại Thượng giơ tay ôm lấy Mộc Tê.
"Cửu điện hạ, đây là Thất vương phủ!" Mộc Tê giãy dụa, nếu bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ liên lụy đến tiểu thư, người khác sẽ nói rằng tiểu thư phép tắc không nghiêm, nếu để truyền đến tai Hoàng hậu nhất định sẽ trách phạt tiểu thư. Nghĩ như vậy, nàng liền muốn đẩy Kim Tại Thượng ra.
"Mộc Tê, không phải sợ, ta cũng là một nửa chủ tử của Thất vương phủ. Nhìn thấy chúng ta như vậy, Thất ca cùng Thất tẩu vui còn không kịp nữa là. Hơn nữa, nơi này không có ai cả, Thất ca đã sớm sắp xếp không cho kẻ nào tới gần đây rồi."
"Vậy người cũng không thể như thế này được." Nghe y nói vậy, Mộc Tê cũng không còn giãy dụa nữa, để tùy ý y ôm. Nàng hiểu được chính mình cũng lưu luyến vòng ôm của y.
Lát sau, Kim Tại Thượng vẫn còn lưu luyến mà buông nàng ra, "Ngươi còn chưa nói vừa rồi vì sao lại lúng túng như vậy?"
Nghĩ đến bộ dạng quẫn bách của Kim Tại Hưởng, Mộc Tê nhịn không được cười nói: "Tiểu thư dặn ta bảo phòng bếp ngày mai hầm canh ngưu tiên cho Thất điện hạ."
"Ha ha!" Kim Tại Thượng cũng không nhịn được cười ha hả, "Hay là Thất ca không được? Ha ha! Không ngờ Thất ca cũng có ngày hôm nay."
"Đâu có, là vì Thất điện hạ luôn dặn phòng bếp chuẩn bị canh bổ khí dưỡng huyết nên tiểu thư mới giận, mới cố ý trêu đùa Thất điện hạ. Nhưng mà nếu như tiểu thư đã dặn, ta phải làm cho tốt."
"Thất ca, Thất tẩu đúng là một cặp!" Kim Tại Thượng cười cười nhìn Mộc Tê, "Về sau ngươi sẽ không bắt ta uống mấy thứ này nọ đó chứ?"
"Cửu điện hạ, người nói bậy bạ gì đó?" Cười xong Mộc Tê mới ý thức được đề tài này có chút xấu hổ, "Ta còn có việc không cùng người nói chuyện nữa."
"Được rồi." Giọng điệu Kim Tại Thượng có chút tủi thân, "Vậy ngươi đi trước đi, ta về phủ đây, hôm khác lại đến tìm ngươi."
"Ừ, trên đường đi cẩn thận chút."
"Ta biết rồi." Kim Tại Thượng ôn nhu nói, trước khi đi, y lại hôn mạnh lên mặt Mộc Tê một cái, khiến cho Mộc Tê vừa thẹn vừa vội.
Bên kia, Phác Tú Anh cùng Kim Tại Hưởng dùng xong bữa tối, sau khi rửa mặt xong liền lên giường. Từ lúc bắt đầu ăn cơm, Phác Tú Anh đã thấy Kim Tại Hưởng là lạ, một luồng hơi thở nguy hiểm trên người y bắt đầu phát tác, bây giờ vào phòng ngủ loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
"Ái phi, ngày mai chuẩn bị thứ gì cho ta vậy?" Kim Tại Hưởng từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, hơi thở phả vào bên tai nàng, "Xem ra buổi chiều biểu hiện của vi phu khiến cho ái phi không hài lòng rồi. Đêm nay, vi phu nhất định làm cho ái phi thỏa mãn."
"Buổi chiều không phải đã..." Phác Tú Anh đành phải đầu hàng "Ta sai rồi, sáng mai ta liền dặn Mộc Tê không cần hầm canh nữa, nhanh ngủ đi."
"Khoan đã!" Kim Tại Hưởng cười nói, "Lúc này chỉ sợ không chỉ có Thất vương phủ mà cả Ngân Đô đều biết ta phải nhờ uống canh kia mới có thể thỏa mãn ái phi."
"Ai bảo người cứ bắt ta uống canh gì đó sao, người không thấy mỗi lần gặp mấy người Mộc Tê đều cười ta? Sợ người khác không biết tần suất của chúng ta hay sao?"
"Như vậy mới có thể để cho bọn họ biết bản vương không cần uống canh ngưu tiên gì gì đó."
Y xoay người nằm ở trên người nàng, hôn môi nàng. Rõ ràng thân thể đã mệt đến không chịu nổi, nhưng bàn tay y sờ đến người thì dục vọng trong nháy mắt vẫn bị thức tỉnh. Y hôn môi nàng, khéo léo hôn lên vành tai, bộ ngực sừng sững, cái bụng trơn bóng của nàng.
Sau đó, giường lớn lại lay động, cả đêm tổng cộng giường lớn lắc lư năm lần, lần cuối cùng, Phác Tú Anh đã sức cùng lực kiệt, còn than thở một câu: Lại nữa? Trong lòng nàng không khỏi kêu khổ, ngày mai nhất định phải bảo Mộc Tê không cần hầm canh đó nữa, như hiện giờ đã khiến nàng chỉ có cầu xin tha thứ, nếu uống thêm canh kia thì chính mình chẳng phải là cả đêm đều không được ngủ hay sao.
Xong lần thứ năm, Phác Tú Anh đành phải cầu xin tha thứ: "Kim Tại Hưởng, không được, không thể lại nữa."
"Xem nàng còn dám nói xằng bậy không." Kim Tại Hưởng xấu xa cười, "Phải cho nàng một bài học sâu sắc mới được."
"Thất gia, chuyện cấm quân nổi loạn, kết quả cuối cùng sao rồi?" Phác Tú Anh đột nhiên nói đến chính sự, nàng vẫn chưa có cơ hội hỏi y.
"Hình bộ đã điều tra rõ, chủ mưu là gián điệp của nước Đại Mạc đã ẩn núp ở Kim Nguyệt mười năm, ta mới bình yên vô sự."
"Hóa ra là như vậy, Thẩm Vân Bác quả là đa mưu túc trí. Chẳng qua chuyện này, không riêng gì là chuyện nước Đại Mạc chứ?"
"Đúng vậy, chuyện lớn như vậy nhất định là nội ứng ngoại hợp mới có thể phối hợp hoàn mỹ như thế."
"Chuyện này người có khả năng lớn nhất là Kim Tại Liệt, có liên quan tới hắn hay không?"
"Trước mắt còn chưa xác định, dù sao người có bụng dạ như vậy không chỉ một mình hắn. Anh nhi không cần lo lắng, có một số việc có cơ hội nhất định sẽ điều tra rõ."
"Ừ." Nàng đã mệt đến mí mắt dính vào nhau, chui vào trong lòng y liền ngủ luôn.
~~~
Chap 186: Nhắc lại chuyện cũ
Kim Tại Hưởng thấy nàng cầm hộp phấn trút giận, không khỏi bật cười: "Anh nhi, còn bôi nữa, mặt sắp nát rồi!"
"Người còn nói, chờ xem, Hoàng hậu nhất định lấy chuyện này ra bới móc."
"Vừa hay, lời đồn bản vương không được có thể tự sụp đổ."
"Được rồi được rồi, cứ như vậy đi." Thấy hiệu quả không lớn lắm, Phác Tú Anh dứt khoát buông tay, dù sao nàng cũng không để ý cách nhìn của người khác, chỉ là đi thỉnh an xuất phát từ lễ nghi mà thôi.
"Đi thôi." Kim Tại Hưởng nắm tay nàng, đi ra ngoài.
Khi Kim Tại Hưởng và Phác Tú Anh đến Dịch Khôn Cung, người bên trong đúng là đã đến không ít. Ngoại trừ Kim Tại Dực mới đến, Hà Sướng Uyển, Kim Tại Liệt, Phác Uyển Huyền, còn có Chu quý phi, Chu Tuyết Tranh, ngay cả Hoàng thượng cũng ở đó.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu, quý phi nương nương. Nhi thần và Anh nhi đến trễ, xin thứ tội."
"Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, quý phi nương nương."
"Tam nha đầu, Hưởng nhi, mau đứng lên." Kim Lam Triêu cười ha ha nói, "Tam nha đầu, con và Hưởng nhi đã thành thân, phải gọi chúng ta là phụ hoàng, mẫu hậu theo Hưởng nhi mới phải. Hôm qua là đại hôn của các con, hôm nay tới trễ cũng là chuyện bình thường. Xem ra, trẫm sẽ nhanh chóng có cháu bồng. Dực nhi, Liệt nhi, hai con cũng phải nhanh lên nhé."
Hoàng hậu nhìn Phác Tú Anh, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp thấy sắc mặt Tam nha đầu có chút không tốt, có lẽ đêm qua mất ngủ rồi. Hai con mới vừa thành thân, bản cung cũng thông cảm tâm trạng của các con, nhưng mọi việc nên có chừng mực, hơn nữa phải thương lấy thân. Bản cung còn nghe nói Hưởng nhi định uống canh ngưu tiên gì đó? Đúng là làm càn!"
Phác Tú Anh nghiêng mắt nhìn Kim Tại Hưởng, giống như đang nói, bị ta đoán đúng rồi, biết ngay Hoàng hậu sẽ nói chuyện này.
"Mẫu hậu, đây là chuyện phòng the của nhi thần, mẫu hậu đem ra nói ở trước mặt mọi người như vậy, nhi thần và Anh nhi làm sao ngẩng đầu ở trước mặt đại ca và lục ca đây." Giọng điệu Kim Tại Hưởng có hơi bực bội.
"Hoàng hậu, tụi nó còn trẻ, lại là mới cưới, phóng túng một chút cũng có thể lý giải, không cần lo lắng quá đáng như vậy."
"Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp cũng là suy nghĩ cho sức khỏe của chúng. Cho dù thế nào, canh gì đó, Hưởng nhi cũng đừng uống." Trong lòng Hoàng hậu khẩn trương không thôi, nếu chúng làm ngày đêm không ngừng nghỉ như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng có con, bà tuyệt đối không để chúng sinh con trước Kim Tại Dực và Hà Sướng Uyển được. Nghĩ vậy, bà nhìn chằm chằm vào bụng của Hà Sướng Uyển, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Kim Tại Liệt và Chu Tuyết Tranh liếc nhìn họ, trong mắt hai người đều bắn ra phẫn hận nồng đậm. Đoạn đối thoại vừa rồi, mỗi câu mỗi chữ đối với họ mà nói, đều như gai nhọn, đâm vào trái tim họ.
Sắc mặt Kim Tại Liệt âm trầm, nhìn vẻ mệt mỏi của Phác Tú Anh, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời: là ghen tị, thù hận, không cam lòng. Nàng, rốt cục vẫn thành nữ nhân của kẻ khác, tối hôm qua, nàng nhất định ở dưới thân của Kim Tại Hưởng uốn éo hầu hạ hắn. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, hai tay lại bấu vào tay vịn của ghế dựa, khớp xương lờ mờ kêu lên răng rắc.
Chu Tuyết Tranh thì vò mạnh khăn tay, cắn môi, nụ cười của Phác Tú Anh với nàng, chính là một thanh dao đâm vào lòng nàng. Tại sao? Hưởng ca ca, huynh thật sự đã cưới người khác.
"Ai da, tỷ tỷ à!" Chu quý phi cười cười với Hoàng hậu, "Thất điện hạ đã nói, đó là chuyện phòng the của chúng. Tỷ tỷ không ngại, muội nghe cũng thấy ngại đó. Vả lại, chuyện thế này, tỷ nói thì chúng sẽ nghe sao? Trừ phi tỷ tỷ ngày đêm canh giữ trước giường chúng."
"Muội muội nói gì vậy?" Hoàng hậu liếc Chu quý phi một cái, nữ nhân này đúng là ngày càng quá quắt, "Làm trò ở trước mặt các con, còn nói ra mấy lời xấu hổ như thế!"
"Tỷ tỷ bớt giận, muội chỉ là thay tỷ nghĩ cách thôi. Đúng rồi, thái tử và Lục điện hạ cũng thành thân nhiều ngày rồi, công chúa Sướng Uyển và Phác đại tiểu thư có khi nào có hỷ không?"
"Quý phi, Dực nhi thành thân còn chưa đến một tháng, Liệt nhi còn ngắn hơn, làm sao có nhanh như vậy." Kim Lam Triêu nói, "Bất kể là con của ai, trẫm đều yêu thương như nhau, sau này, tất cả đều được nuôi trong Vĩnh Hòa Cung của trẫm, thứ nhất là để chúng bồi trẫm, thứ hai là để chúng ta bồi dưỡng tình cảm thủ túc."
"Hoàng thượng, thần thiếp cũng thích trẻ con, đến lúc đó cũng phải để chúng thường xuyên đến Dịch Khôn Cung." Hoàng hậu nói, bà ngạc nhiên quá đỗi, trước kia Hoàng thượng nói muốn nuôi con của Kim Tại Hưởng ở Vĩnh Hòa Cung, lần này lại nói muốn tất cả, xem ra, sự kiện lần trước quả thật đã làm địa vị của Kim Tại Hưởng trong lòng ông dao động, chuyện này đối với bà mà nói là chuyện tốt.
"Hoàng thượng, người xem Tranh nhi cũng tới tuổi rồi, có thể xin Hoàng thượng làm chủ, ban một mối hôn sự cho Tranh nhi không? Giải quyết một mối lo nghĩ của thần thiếp. Không chỉ có thần thiếp, cả Chu gia đều vì chuyện của muội ấy mà lo lắng không thôi." Chu quý phi nghiêng người, dựa vào Kim Lam Triêu, nũng nịu nói.
"Ái phi nói vậy, Tranh nhi đã có ý trung nhân rồi à?" Kim Lam Triêu hỏi.
"Thiếp thấy Lục điện hạ và Tranh nhi rất xứng đôi, chi bằng Hoàng thượng làm chủ..."
"Tranh nhi, ý của ngươi thế nào?" Kim Lam Triêu cắt ngang lời nói của Chu quý phi, hỏi Chu Tuyết Tranh.
"Hoàng thượng, thần nữ tạm thời còn chưa muốn gả." Chu Tuyết Tranh tức giận liếc Chu quý phi một cái, biết rõ người nàng thích là Kim Tại Hưởng, nhưng hết lần này đến lần khác, Chu quý phi lại cứ đề xướng chuyện của nàng và Kim Tại Liệt.
"Ái phi, chuyện thế này miễn cưỡng không được đâu. Tuy trẫm là hoàng đế, cũng phải tôn trọng ý nguyện của Tranh nhi, chuyện này đừng nhắc lại nữa."
"Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp biết tội. Lục điện hạ, Đại tiểu thư, hai người phải sớm sinh con mới đúng, không thể để cho Thất điện hạ và Tam nha đầu nhanh hơn hai người được."
"Chuyện này không nhọc quý phi nương nương lo lắng." Kim Tại Liệt mặt không chút thay đổi, nói.
Phác Uyển Huyền rầu rĩ nhìn Chu quý phi, Kim Tại Liệt ngay cả thân thể của nàng còn không chạm vào, nàng có thể mang thai mới là lạ. Nàng đảo mắt, nghĩ đến một cách, có lẽ có thể mượn tay của Hoàng thượng, Hoàng hậu và Chu quý phi thay đổi chuyện này. Nàng đứng lên, cúi người, nói: "Quý phi nương nương có điều không biết, Lục điện hạ bận rộn việc nước, từ lúc thành thân đến nay, chúng ta vẫn còn chưa động phòng."
"Còn chưa động phòng?" Hoàng hậu nhíu màu, mặc dù bà không muốn Kim Tại Liệt có con, nhưng ngoài mặt vẫn nói, "Liệt nhi, việc nước bận rộn cách mấy cũng không thể lạnh nhạt với Đại tiểu thư. Trong phủ của con cũng chỉ có mình nó là trắc phi, làm sao lại chưa cùng phòng. Hoàng thượng, người xem Liệt nhi bận đến nỗi chuyện trong phủ còn không quan tâm được, người có thể giảm bớt một ít gánh nặng cho nó không." Trên mặt Hoàng hậu tươi cười, khen ngợi Phác Uyển Huyền nói chuyện này quả thực là đúng lúc.
"Trẫm không thể ngờ được rằng Liệt nhi vất vả như vậy, là trẫm sơ sót. Một khi đã vậy, sau này mấy cuộc nghị sự vào buổi sáng, Liệt nhi không cần tham gia, ở trong phủ bồi trắc phi cho tốt, tranh thủ sớm ngày sinh cháu cho trẫm."
"Nhi thần tuân chỉ!" Trong lòng Kim Tại Liệt phẫn nộ không thôi, nhưng lại không tiện phát tác trước mặt mọi người, hắn liếc một cái lạnh thấu xương về phía Phác Uyển Huyền, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi có biết bản vương phải cố gắng nhiều bao nhiêu để có được cơ hội này không? Nghị sự vào buổi sáng, chỉ có nhân tài của nội các mới có cơ hội tham dự, Kim Tại Liệt bởi vì trong lễ cưới của Thái tử có công cứu giá, mới được đặc cách cho phép tham gia. Nghị sự này do đích thân Kim Lam Triêu chủ trì, thảo luận đều là đại sự của các nước. Đợi lâu lắm mới có được cơ hội, lại bị một câu nói của Phác Uyển Huyền hủy đi.
Kim Tại Hưởng nhéo nhéo tay của Phác Tú Anh, Phác Tú Anh hiểu ý nhéo lại y một cái, hai người đồng thời đoán rằng, giờ phút này, Kim Tại Liệt nhất định rất muốn bóp chết Phác Uyển Huyền. Kim Tại Hưởng cảm thấy may mắn vì mình cưới được một nữ tử thông minh.
Phác Uyển Huyền hoàn toàn không biết trong lòng Kim Tại Liệt đang nghĩ gì, vẫn còn đang đắc ý, Hoàng thượng đã mở kim khẩu, hắn sẽ không thể lạnh nhạt với mình nữa, nếu hắn tiếp tục làm vậy, nàng sẽ lại tiến cung bẩm báo.
"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có một ý tưởng, chi bằng cấp cho phủ Thái tử, Lục vương phủ, Thất vương phủ mỗi phủ một nô tỳ, hầu hạ ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của các chủ tử. Như vậy, không phải nương nương sẽ biết được tình hình sinh hoạt của các vương gia rồi à? Cũng không cần ở trước mặt mọi người hỏi này hỏi nọ, để cho trắc phi, vương phi và thái tử phi đều khó xử." Vân Nhược đề nghị.
"Ừm." Hoàng hậu gật gù, "Chủ ý hay đó. Ý của Hoàng thượng thế nào?" Đúng lúc có thể quang minh chính đại cài người của bà vào Thất vương phủ và Lục vương phủ.
"Chuyện này sao có thể được?" Kim Lam Triêu tức giận nói, "Đây là tự do của chúng, bảo người khác đi giám sát cuộc sống của chúng, định làm gì?"
"Dạ, thần thiếp lỗ mãng, thần thiếp cũng chỉ muốn chúng nó sớm ngày khai chi tán diệp vì Kim gia thôi."
Phác Tú Anh liếc nhìn Lâm Vân Nhược, lần trước chuyện bỏ thuốc Kim Tại Hưởng nàng còn chưa tính, lần này lại ra chủ ý, muốn cài tai mắt của Hoàng hậu vào Thất vương phủ. Nàng làm như vô ý vạch ống tay áo của Kim Tại Hưởng lên, vết thương lúc trước y cắt mạch máu nhất thời hiện ra. Mọi người không có chú ý, nhưng Kim Lam Triêu lại thấy được: "Hưởng nhi, tay con sao lại thế? Có phải người của Hình bộ làm không?"
"Phụ hoàng, không phải, vết thương này của nhi thần..." Kim Tại Hưởng ra vẻ muốn nói lại thôi.
"Điện hạ, để thiếp nói cho." Phác Tú Anh đứng lên, nói, "Hồi bẩm hoàng thượng, vết thương này là trong ngày đại hôn của Thái tử để lại."
"Hả? Rốt cục là chuyện gì?" Kim Lam Triêu mắt thấy vết thương dữ tợn như thế, có chút đau lòng Kim Tại Hưởng.
"Ngày ấy, Hoàng hậu nương nương truyền thần nữ và Thất điện hạ đến Dịch Khôn Cung hỏi chuyện, sau đó Vân Nhược cô cô lại nói thái tử phi muốn trò chuyện cùng thần nữ, nên thần nữ liền đi qua đó."
"Tam tiểu thư, làm gì có chuyện này?" Hà Sướng Uyển hoài nghi hỏi, "Hôm đó ta không hề thông truyền lời này! Có phải trong đó có chuyện gì hiểu lầm không?"
Kim Lam Triêu nghe ra kỳ lạ trong đó, thấp giọng nói: "Tam nha đầu, tiếp tục nói."
Hoàng hậu cùng Lâm Vân Nhược liếc nhìn nhau, ánh mắt đều có chút hoảng sợ, hai người không ngờ Phác Tú Anh sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này. Trong lòng Hoàng hậu thấp thỏm, thầm kêu không tốt, nhất định là đề nghị vừa rồi của Vân Nhược đã chọc giận Phác Tú Anh. Bà trừng mắt liếc Vân Nhược một cái, trách Vân Nhược nhiều chuyện, nếu không đã êm xuôi rồi!
"Con đi gặp thái tử phi, nhưng nô tỳ của nàng lại nói, thái tử phi đang nghỉ ngơi." Phác Tú Anh tiếp tục nói, "Nếu thái tử phi nói muốn gặp con, nhất định sẽ không bất chợt đi nghỉ. Con ý thức được sự tình không ổn, lập tức chạy về Dịch Khôn Cung, ở thiên điện gặp được Thất điện hạ, chàng bị người ta hạ mị độc, chính vì để bản thân không làm ra chuyện mất lý trí, chàng đã cắt cổ tay của chính mình, để máu độc chảy ra ngoài, vết thương này chính là như vậy mà có."
"Hoàng hậu, Hưởng nhi bị hạ độc ở trong cung của hậu, hậu cho trẫm một lời giải thích, sao lại thế này?" Sắc mặt Kim Lam Triêu vô cùng âm trầm, chung quy ông vẫn yêu thương Kim Tại Hưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro