Chap 203+204

Chap 203: Tâm địa xấu xa

Hai người tiến vào thư phòng, Kim Tại Hưởng đưa một phong thư cho Phác Tú Anh. Phác Tú Anh mở ra xem, thì ra ba tháng sau là đại thọ bảy mươi của Thái thượng hoàng nước Đông Lan cũng là ngoại tổ phụ của Kim Tại Hưởng. Thái thượng hoàng phái người đưa thiệp mời, mời y tới tham dự.

Nghĩ đến Liên Mộ Vân ở nước Đông Lan, trong lòng Phác Tú Anh có chút không thoải mái, nhưng mà rất nhanh liền điều chỉnh tốt: "Vậy hai tháng sau sẽ chuẩn bị khởi hành, đại thọ bảy mươi tuổi của ngoại tổ phụ là việc đại hỷ, chàng nên đi."

"Nàng đi cùng ta." Kim Tại Hưởng từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói: "Để cho ngoại tổ phụ xem cháu ngoại của người có bao nhiêu lợi hại, cưới được một nữ tử như vậy làm vợ."

"Ta đi?" Phác Tú Anh lắc lắc đầu, Liên Mộ Vân nhất định hận nàng đến tận xương, nếu đi ít nhiều có chút ngượng ngùng.

"Nàng sợ gặp phải Mộ Vân? Không sao đâu, tin tưởng vi phu, nương tử, đi cùng ta đi. Nếu ta đi một mình, không được nhìn thấy nàng lâu như vậy ta nhất định sẽ tương tư mà sinh bệnh mất."

"Được rồi, được rồi, vậy thì tùy chàng đi." Thấy bộ dáng làm nũng của y, sự mềm mại trong lòng Phác Tú Anh bị chạm vào. Thật ra chính bản thân nàng cũng lưu luyến y, nàng cũng muốn tới gặp ngoại tổ phụ.

Sau chuyện của Tiêu Duẫn cũng được yên tĩnh một thời gian, Phác Tú Anh trở nên rãnh rỗi, đọc sách, dạo phố, nàng không biết rằng trong hậu cung đang chuẩn bị một âm mưu.

Ngày hôm đó, Kim Tại Hưởng lên triều, trong cung bỗng nhiên chuyển lời nói Thần phi nương nương triệu Thất vương phi vào cung. Phác Tú Anh chỉ trang điểm nhẹ liền vào cung. Nàng không biết Chu Tuyết Tranh tìm nàng có chuyện gì, nhưng khẳng định là không có chuyện gì tốt.

Đây là lần đầu tiên nàng đến Đạp Tuyết Cung, lúc đi vào nàng liền có cảm giác Đạp Tuyết cung không giống bình thường. Bên ngoài là mùa cây cối nảy mầm, bên trong Đạp Tuyết cung lại màu sắc rực rỡ. Tĩnh phi yêu hoa, Kim Lam Triêu liền sai người khắp nơi tìm loại hoa mùa đông không bị héo tàn, là loại hoa ở Đạp Tuyết cung. Phía đông là rừng trúc xanh um, phía tây là hồ nước xanh, một đàn cá tuyệt đẹp bơi trong hồ, mỗi một chỗ đình đài lầu tạ đều cực kỳ dụng tâm, nhìn ra được Tĩnh phi ở trong lòng Kim Lam Triêu chiếm tình cảm rất lớn. Nhưng mà vì sao ông lại đồng ý để cho Chu Tuyết Tranh vào ở trong này.

Cung nữ dẫn Phác Tú Anh tới hồ nước, Chu Tuyết Tranh đang ở trong đình, nhàn nhã cho cá ăn.

"Khấu kiến Thần phi nương nương, không biết Thần phi nương nương triệu thần nữ đến là có việc gì phân phó?" Phác Tú Anh cúi người, cung kính lễ phép.

"Thất vương phi, mời ngồi." Chu Tuyết Tranh cười cười, chỉ vào một cái ghế, nói. Trời biết, nàng đối với ba chữ 'Thất vương phi' có bao nhiêu hận.

"Tạ ơn Thần phi nương nương." Phác Tú Anh thuận thế ngồi xuống, không nói một lời, ung dung bình tĩnh nhìn vào nơi xa.

"Không vội, bản cung còn triệu hai người đến nữa." Chu Tuyết Tranh nhìn quanh Đạp Tuyết Cung, nói, "Nghe nói bên trong Đạp Tuyết Cung đẹp không sao tả xiết, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Bản cung cảm thấy hoa nở quá mức chói mắt, có vẻ như người ở đây không đủ chững chạc, bản cung quyết định chặt hết chỗ hoa và trúc đi, rồi thay bằng hoa cúc. Tới mùa thu, một khoảng vàng óng kia sẽ xinh đẹp biết bao. Thất vương phi cảm thấy như vậy được không?"

Trong lòng Phác Tú Anh dâng lên một cỗ tức giận, bên ngoài lại bình tĩnh. Nàng biết, Chu Tuyết Tranh muốn chọc giận nàng, " Đây là nơi ở của Thần phi nương nương, nương nương muốn bố trí như thế nào đều có thể làm như thế."

"Bản cung còn sợ làm Tĩnh Phi mất hứng, cho nên tìm riêng ngươi tới hỏi, dù sao ngươi cũng là con dâu của tỷ ấy. Ngươi đã nói như vậy thì ta an tâm rồi, đến lúc đó sẽ lấp hồ nước này lại, trên đó sẽ trồng hoa hồng. Bản cung sẽ cùng Hoàng thuợng thưởng hoa, nghĩ đến liền thấy thật đẹp."

"Đẹp." Phác Tú Anh uống một ngụm trà, cũng không nói nhiều lời.

Ở phía xa, cung nữ dẫn theo hai người tới đây, Phác Tú Anh ngẩn ra, hai người kia lại là Phác Uyển Huyền và Phác Cát Chiêm. Nàng nhìn Chu Tuyết Tranh, không biết nàng ta có mưu đồ gì ở đây.

"Thần tham kiến Thần phi nương nương."

"Thần nữ tham kiến Thần phi nương nương."

Phác Uyển Huyền nhìn thấy Phác Tú Anh, sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Ngươi tới nơi này làm gì? Thần phi nương nương, người như ả tốt nhất đừng đụng vào, tâm địa xấu xa."

"Phác trắc phi, Thừa tướng gia, ngồi xuống cả đi, bản cung có chuyện muốn nói với các ngươi."

"Vâng, nương nương."

Chu Tuyết Tranh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhìn Phác Tú Anh cùng Phác Uyển Huyền, "Hôm nay bản cung triệu các ngươi đến, chính là muốn nói cho các ngươi, đều là tỷ muội không cần phải đối chọi gay gắt. Tỷ muội chính là hoa song sinh, sen Tịnh Đế, cần phải tương thân tương ái. Các ngươi bất hòa, Thừa tướng gia nhìn thấy nhất định rất lo lắng."

"Nương nương nói phải." Phác Cát Chiêm gật đầu, "Hai tỷ muội con hẳn là nên giúp đỡ nhau."

"Cha." Phác Uyển Huyền trừng mắt liếc Phác Tú Anh một cái, giãy nãy, "Nếu không phải nó đối với con luôn đuổi tận giết tuyệt, con còn nguyện ý cùng nó sống tốt."

"Thất vương phi, ngươi cảm thấy được không?" Chu Tuyết Tranh nhìn Phác Tú Anh, hỏi.

"Ta không phản đối." Phác Tú Anh thản nhiên nói.

"Như vậy thật tốt." Chu Tuyết Tranh cười, "Lục điện hạ cùng Thất điện hạ là huynh đệ, hai ngươi lại là tỷ muội, nếu như các ngươi bất hòa thì huynh đệ bọn họ sẽ chung sống như thế nào? Nữ nhân ấy à, lúc nào cũng phải luôn suy nghĩ cho phu quân mình. Huynh đệ bọn họ bất hòa, người đau lòng nhất là Hoàng thượng, bản cung cũng là vì Hoàng thượng. Hôm nay bản cung cùng Thừa tướng gia làm chứng, tỷ muội các ngươi hoà thuận như lúc ban đầu, cùng tiến cùng lui. Được rồi, hai tỷ muội các ngươi cùng nhau giúp bản cung rót trà đi."

"Vâng!"

"Vâng!"

Phác Tú Anh đứng dậy đi tới trước mặt Phác Uyển Huyền. Phác Uyển Huyền nhấc ấm trà, rót trà đang còn nóng vào chén. Phác Tú Anh đem chén trà đưa cho Chu Tuyết Tranh: "Nương nương, mời dùng trà!"

"Tốt lắm! Nhìn thấy các ngươi thân mật như vậy bản cung thấy an tâm rồi."

Bộ dáng Chu Tuyết Tranh như từng trải, nàng cầm lấy một miếng điểm tâm, chuẩn bị cắn một miếng, một cung nữ ở bên cạnh tiến lên: "Nương nương, từ từ, để nô tỳ thử trước xem."

Cung nữ lấy một cây ngân châm, đưa lên kiểm tra đồ ăn trên bàn, cuối cùng đưa ngân châm tới chén trà.

Vào lúc cả mấy người không để ý, ngân châm nhanh chóng biến thành màu đen. Màu đen trên ngân châm nói cho những người ở đây biết, trong trà có độc!

"Choang!" Chu Tuyết Tranh hoảng sợ không thôi, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất, "Các ngươi... Các ngươi thật to gan, bản cung có ý tốt thay các ngươi hòa giải, các ngươi lại muốn giết bản cung! Nói, là ai hạ độc? Phác Uyển Huyền hay là ngươi, Phác Tú Anh?"

Ba người lập tức quỳ trên mặt đất, Phác Uyển Huyền cùng Phác Cát Chiêm lập tức nói: "Xin nương nương tha mạng."

"Nương nương bớt giận." Phác Tú Anh có vẻ vô cùng trấn định, "Vẫn nên nhanh chóng mời thái y tới xem thử."

"Ngươi, nhanh đi mời thái y cùng Hoàng thượng tới đây!" Chu Tuyết Tranh nói với cung nữ ở đối diện, "Nói với Hoàng thuợng, có người muốn mưu hại bản cung."

Rất nhanh, Kim Lam Triêu, Hoàng hậu, Chu quý phi, Kim Tại Liệt, Kim Tại Hưởng, còn có phu thê Kim Tại Dực đều chạy tới. Kim Lam Triêu đi đầu, sắc mặt ông âm trầm, tiến lên cầm lấy tay Chu Tuyết Tranh: "Ái phi, sao lại thế này?"

"Hoàng thượng." Chu Tuyết Tranh sợ hãi kêu một tiếng, cả thân mình như không có xương cốt, mềm nhũn tựa vào trong ngực Kim Lam Triêu, "Thần thiếp rất sợ!"

Hoàng hậu cùng Chu quý phi thấy vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Sau khi Chu Tuyết Tranh được phong làm Thần phi, Kim Lam Triêu hàng đêm đều nghỉ ở Đạp Tuyết Cung, ngay cả sự quan tâm với Chu quý phi cũng ít đi.

"Thần phi, muội nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngồi xuống rồi từ từ nói." Hoàng hậu nói.

"Dạ, tỷ tỷ."

Kim Tại Hưởng thấy Phác Tú Anh quỳ trên mặt đất lạnh như băng, y đau lòng không thôi. Y nâng Phác Tú Anh dậy, "Anh nhi, đứng lên." Sau đó tay của y nhẹ nhàng xoa đầu gối của nàng.

Chu Tuyết Tranh rất nhanh nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh: "Hoàng thượng, tỷ tỷ, thần thiếp thấy tỷ muội họ bất hòa nên tìm cơ hội hòa giải cho hai người. Các nàng bất hòa cũng ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ Thất điện hạ cùng Lục điện hạ. Thần thiếp liền tự ý làm chủ, muốn phân ưu thay Hoàng thượng cùng nương nương. Thấy tỷ muội các nàng bỏ xuống được khúc mắc, thần thiếp liền bảo các nàng cùng nhau rót một chén trà cho thần thiếp, lấy trà đánh tan nghi ngại trước đó, không nghĩ tới trong trà này có độc. Phác thừa tướng vừa rồi hẳn là thấy rõ ràng, trà này, lúc bản cung uống vẫn bình thường, đến khi tỷ muội các nàng đụng tay thì liền có độc."

"Nương nương, thần thấy rất rõ."

"Nương nương, thần nữ không hạ độc người." Phác Uyển Huyền vội vàng nói, nàng chỉ vào Phác Tú Anh, "Nhất định là nó, là nó hạ độc!"

"Đại tỷ, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung được!" Phác Tú Anh không chút hoang mang nói, "Tỷ tận mắt thấy ta hạ độc?"

"Đúng, ta tận mắt thấy!" Phác Uyển Huyền không chút suy nghĩ liền nói.

"Nếu tỷ tỷ nhìn thấy ta hạ độc thì vì sao không nói với Thần phi nương nương? Tỷ tỷ biết mà không báo tội cũng không hề nhỏ." Phác Tú Anh nhìn Phác Uyển Huyền, cười lạnh.

"Ta..." Phác Uyển Huyền nhất thời á khẩu không trả lời được, biết rằng mình bị Phác Tú Anh lôi vào tròng, "Ta còn chưa kịp nói thì cô cô kia đã cầm ngân châm đến rồi."

"Vương ngự y, nghiệm độc trước đi!" Kim Lam Triêu nói.

"Dạ, Hoàng Thượng!"

Vương ngự y kiểm tra nước trong ấm trà, cùng với mấy chén trà khác đều không có khác thường, lại kiểm tra cái chén trên mặt đất cũng không phát hiện thấy khác thường.

"Hoàng thượng, thần đã kiểm tra qua, nước trà trên đất không có độc."

"Đây là chuyện gì?" Chu Tuyết Tranh chỉ vào ngân châm trên bàn vừa rồi cung nữ kia kiểm tra qua, "Không có độc, vậy vì sao ngân châm biến thành màu đen?"

"Ngươi phải kiểm tra cẩn thận!" Kim Lam Triêu cũng không tin tưởng.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có thể khẳng định nước trà trên đất không có độc. Nhưng mà thần từng nghe qua có một loại độc dược, chỉ lúc hòa vào trong nước một lát sẽ có độc, sau đó sẽ bay hơi sạch sẽ, sau đó kiểm tra cũng sẽ không thấy gì. Thần hoài nghi, trong trà của Thần phi nương nương, đúng là bị hạ loại độc này." Vương ngự y trả lời.

"Cái gì? Sao lại có loại độc như vậy?" Kim Lam Triêu lần đầu tiên nghe nói đến loại độc này, "Đại nha đầu, Tam nha đầu, rốt cuộc là có chuyện gì? Trẫm muốn nghe lời nói thật!"

"Khởi bẩm Hoàng thượng." Phác Uyển Huyền giành nói trước, "Thần nữ cái gì cũng không làm, nhất định là Tam muội thấy Thần phi nương nương chiếm Đạp Tuyết Cung của Tĩnh quý phi, ghi hận trong lòng, nên ra tay hạ độc với Thần phi nương nương."

~~~

Chap 204: Hóa ra là trong trứng có độc

"Tam nha đầu, con nói xem?" Kim Lam Triêu nhìn Phác Tú Anh, hỏi.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ chỉ là giúp nương nương cầm chén trà, tuyệt đối không hạ độc, xin Hoàng thượng minh xét." Phác Tú Anh trấn tĩnh tự nhiên, nàng còn chưa nhìn rõ được mưu đồ của Chu Tuyết Tranh, nên không nhiều lời, chỉ bình tĩnh quan sát tình hình.

"Phác ái khanh, ngươi nói xem!" Ánh mắt Kim Lam Triêu chuyển hướng sang Phác Cát Chiêm, "Hai tỷ muội chúng không thừa nhận, ngươi là người có liên quan, ngươi nói xem rốt cục là ai hạ độc? Không ai hạ độc, ngân châm sẽ không vô duyên vô cớ biến thành màu đen. Hôm nay, ngươi nhất định phải nói rõ cho trẫm! Bằng không, trẫm sẽ lấy tội mưu hại Thần phi để xử phụ tử các ngươi tội chết!"

"Hoàng thượng!" Phác Cát Chiêm dập đầu một cái, "Vi thần chưa từng tiếp xúc qua ấm trà này, cũng không có chạm vào chén trà, hoàn toàn không có cơ hội hạ độc nương nương, xin Hoàng thượng minh giám."

"Ý của Thừa tướng đại nhân, hung thủ là một trong Phác trắc phi và Thất vương phi." Chu Tuyết Tranh nheo mắt, "Vậy ông nói xem, rốt cuộc là ai? Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, bản cung sẽ không hạ độc chính mình."

"Thừa tướng, nói mau!" Kim Lam Triêu nói, "Không được giấu giếm trẫm điều gì."

"Hoàng thượng..." Phác Cát Chiêm phủ phục trên đất, đây là ép ông phải chọn một trong hai đứa con gái, cũng là, buộc ông làm ra lựa chọn giữa Lục vương phủ và Thất vương phủ. Ông cúi đầu, thế khó xử, không phải vì ông yêu thương đứa con nào hơn, mà là đang cân nhắc xem ai mang đến lợi ích cho ông nhiều hơn. Ông nhìn Phác Uyển Huyền đang hoảng sợ bất an, lại nhìn qua Phác Tú Anh thong dong bình tĩnh, trong lòng liền có lựa chọn. Phác Tú Anh trí tuệ, là nữ tử hiếm có, nhưng với ông mà nói, cũng không thể khống chế. Phác Uyển Huyền tuy rằng ngu dốt, lại có thể nắm gọn trong tay mình. Nhớ tới cái chết của Tam di nương và sự dối gạt Kim Lam Triêu, ông nhất thời rét run vì sợ, Phác Tú Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho ông, chi bằng mượn tay Hoàng thượng, trừ bỏ mối họa lớn trong lòng này. Chỉ chốc lát, ông đã suy nghĩ được rất nhiều, cuối cùng, ông hạ quyết tâm, nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nhìn thấy Thất vương phi hạ độc."

"Thừa tướng, ông có biết ông đang nói gì không?" Kim Tại Hưởng sắc mặt u ám, toàn thân phát ra ý lạnh, "Ông xác định đã thấy rõ ràng?"

"Bẩm Thất điện hạ, thần không dám nói bậy." Phác Cát Chiêm hạ quyết tâm, khẳng định là Phác Tú Anh gây ra, "Anh nhi tuy là nữ nhi của thần, nhưng vi thần tuyệt đối không thể vì mối quan hệ này mà nói bậy được."

"Phác thừa tướng, ông thật sự thấy rõ ư? Mưu hại phi tần là tội gì, ông hẳn cũng rõ ràng." Kim Tại Liệt lạnh lùng liếc Phác Cát Chiêm một cái. Hắn đối với Phác Tú Anh là vừa yêu vừa hận, nhưng vẫn không đành nhìn nàng cứ thế mà ngọc nát hương tan.

"Lục điện hạ, đúng là nó, thiếp cùng phụ thân đều thấy rất rõ." Phác Uyển Huyền thấy Kim Tại Liệt lại có thể cầu tình giúp Phác Tú Anh, không khỏi tức giận, "Không phải nó, chẳng lẽ là thiếp."

Kim Tại Liệt trừng mắt với nàng, hừ một tiếng, Phác Uyển Huyền tự giác ngậm miệng.

"Hồi bẩm Lục điện hạ, vi thần không dám lừa dối Hoàng thượng." Phác Cát Chiêm nói.

Trong mắt Chu Tuyết Tranh hiện lên ý cười khó phát hiện. Phác Tú Anh, cho ngươi vui vẻ lâu như vậy cũng đủ rồi, bị chính cha ruột và chị ruột của mình liên thủ hại chết, mùi vị dễ chịu không? Ngươi cho là thành thân với Hưởng ca ca thì huynh ấy là của ngươi sao? Ai có thể sống được lâu hơn mới là người chiến thắng. Hưởng ca ca, không phải huynh yêu ả sao? Ta sẽ làm cho ả chết trước mặt huynh. Ngoài mặt nàng lại làm ra vẻ sợ hãi, tựa vào lòng Kim Lam Triêu: "Hoàng thượng, thần thiếp và Thất vương phi không thù không oán, không biết sao nàng ấy lại hận thiếp như vậy, chẳng lẽ vì thần thiếp ở Đạp Tuyết Cung sao? Thần thiếp khẩn xin Hoàng thượng ban cho thiếp một tẩm cung khác, nếu không, có ngày mất mạng cũng không biết."

"Tranh nhi không cần sợ hãi." Sắc mặt Kim Lam Triêu càng thêm u ám, "Là trẫm cho nàng ở chỗ này, ai có ý kiến, chính là kháng chỉ không tuân! Tam nha đầu, con còn gì để nói? Trẫm luôn cho rằng con là một nữ tử biết đạo lý, không ngờ lại chẳng phân tốt xấu như vậy, dám cả gan ở Đạp Tuyết Cung làm xằng làm bậy."

"Phụ hoàng, Anh nhi tuyệt đối không có làm, nhi thần khẩn xin phụ hoàng minh xét!" Kim Tại Hưởng che chắn cho Phác Tú Anh, ai dám tiến lên y sẽ khiến kẻ đó khó coi.

"Hưởng nhi, Phác thừa tướng đã chứng minh rồi. Hai người đều là con gái hắn, hắn không đến mức thiên vị ai. Huống hồ..." Kim Lam Triêu dừng một chút, cũng không nói hết câu, huống hồ, nếu không phải là sự thật, sao Phác Cát Chiêm có thể vứt bỏ một nữ nhi xuất sắc như vậy, mà bảo vệ một đứa bất tài. Ông nhắm mắt lại, nặng nề thở dài, ánh mắt nhìn Phác Tú Anh chan chứa đau lòng, "Tam nha đầu, nếu con không còn gì để nói, trẫm sẽ theo luật lệ mà xử tội con."

"Hoàng thượng, thần nữ có chuyện muốn nói." Lúc này, Phác Tú Anh sau khi im lặng thật lâu, đột nhiên lên tiếng.

"Con nói đi." Kim Lam Triêu giống như mong đợi, nghe nàng nói vậy, lập tức nói.

"Mới vừa rồi Vương ngự y nói, Thần phi nương nương là trúng loại độc một lát sẽ bay hơi, theo thần nữ thấy, không phải như vậy!"

"Hửm? Con nói thử xem."

Phác Tú Anh gật đầu, "Trong nước trà không nghiệm ra độc, là bởi vì từ đầu tới cuối, không có ai hạ độc cả."

"Vậy tại sao ngân châm lại biến đen?" Hoàng hậu nhìn ngân châm trên bàn, vẻ mặt hoài nghi, "Tam nha đầu còn muốn nói càn ư? Nhân chứng vật chứng đều ở đây." Trong lòng Hoàng hậu âm thầm tính toán, nếu Phác Tú Anh biến mất, sẽ là đả kích chí mạng với Kim Tại Hưởng, lúc này, bà không ngại âm thầm trợ giúp.

"Hoàng thượng..." Chu Tuyết Tranh cũng không buông tha, "Trước mặt bao người, Thất vương phi dám ăn nói xằng bậy, chắc là ỷ vào sự sủng ái của Thất điện hạ mà ngay cả Hoàng thượng cũng không để vào mắt, trước mặt người mà cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn."

"Thần phi muội muội yên tâm, Hoàng thượng nhất định sẽ xử lý công bằng." Hoàng hậu nói.

"Câm miệng cả đi!" Kim Lam Triêu không kiên nhẫn nói, "Để Tam nha đầu nói hết lời xem, nếu thật sự là nó, trẫm tuyệt đối sẽ không niệm tình riêng."

Kim Tại Hưởng chau mày, lo lắng thay Phác Tú Anh, lần này khác trước, đụng tới hậu cung, Kim Lam Triêu nhất định sẽ đích thân xử phạt, không giống như ở phủ Thừa tướng.

Phác Tú Anh cầm tay y để y yên tâm, nàng nhìn Phác Cát Chiêm, hỏi: "Phụ thân có phải tận mắt thấy ta bỏ độc vào trong nước trà của Thần phi nương nương không?"

"Anh nhi, con còn muốn chối cãi sao? Ta nói bao nhiêu lần cũng là câu nói đó, ta tận mắt thấy con hạ độc vào trong trà." Phác Cát Chiêm khẳng định nói.

"Được!" Phác Tú Anh dường như đang đợi ông nói câu này, nàng nhìn Vương ngự y, nói, "Có thể xin Vương ngự y đưa cho ta một cây ngân châm không?"

Vương ngự y từ trong rương thuốc lấy ra ngân châm, đưa cho Phác Tú Anh. Nàng cắm ngân châm vào một quả trứng đã được bóc vỏ ở trên bàn, rút ra, chỉ thấy ngân châm vốn sáng bóng từ từ biến thành màu đen.

Mọi người kinh ngạc nhìn màn này, đều nhỏ giọng bàn tán.

"Hả? Hóa ra là trứng gà có độc?"

"Khó trách trong nước trà không có độc, thì ra là độc ở trong trứng."

"Vậy trong trà của Thần phi nương nương không có độc, Thất vương phi là bị oan."

"Vương ngự y, đây là chuyện gì?" Kim Lam Triêu quát, nói cả nửa ngày, ngay cả độc ở chỗ nào cũng không biết.

"Chuyện này..." Vương ngự y tay quệt mồ hôi, ngay cả nguồn độc cũng không tra ra được, ngự y như ông sợ là không làm được nữa, "Hoàng thượng, trong trứng có độc, cũng không thể loại trừ trong nước trà không có độc."

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Phác Tú Anh làm thêm một hành động khiến cho tất cả mọi người đều khó tin, nàng đặt quả trứng vừa thử qua độc lên miệng, cắn mấy miếng ngon lành, nuốt xuống! Chu Tuyết Tranh cả kinh, không khỏi đứng thẳng dậy, kinh ngạc nhìn Phác Tú Anh, nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Anh nhi!"

"Tam nha đầu!"

Kim Tại Hưởng và Kim Lam Triêu kinh ngạc hô lên, bởi vì ăn quá nhanh, hơn nữa hai người họ lại đồng thanh gọi nàng, Phác Tú Anh bị mắc nghẹn, nàng nhanh chóng uống vào mấy ngụm nước, mới nuốt trôi được miếng trứng. Nàng khoát tay về phía Kim Tại Hưởng: "Thiếp không sao."

"Hoàng thượng, Thất vương phi là đang tiêu hủy vật chứng, sợ tội tự sát." Vương ngự y vội vàng nói.

"Anh nhi, con cho rằng như vậy là có thể thoát tội sao?" Phác Cát Chiêm lắc đầu, bất đắc dĩ nói, "Con đúng là quá ngây thơ rồi."

Phác Tú Anh cười cười, nhìn Phác Cát Chiêm, "Vật chứng? Không phải phụ thân tận mắt thấy ta hạ độc vào trà sao? Trứng gà sao lại trở thành vật chứng được?"

"Cái này..." Phác Cát Chiêm nhất thời á khẩu, mặt đỏ bừng, nghẹn không nói được câu nào.

"Hoàng thượng, thần nữ có thể ăn quả trứng biến ngân châm thành đen này, cũng không có gì khác thường, chứng minh được quả trứng này không có độc."

"Rõ ràng ngân châm biến đen, sao lại không có độc chứ?" Kim Lam Triêu đương nhiên không tin tưởng, "Tam nha đầu, cho dù con hạ độc Thần phi, trẫm cùng không lấy mạng của con, con hà tất phải đi đến bước này, Vương ngự y, mau chẩn mạch cho Tam nha đầu!" Kim Lam Triêu xem nàng là đến đường cùng, sợ tội tự sát.

"Hoàng thượng, thần nữ không sao." Phác Tú Anh cười cười, "Ngân châm gặp được rất nhiều thứ sẽ biến đen, cho dù là không có độc. Trong trứng có một loại chất có thể làm ngân châm biến đen, cũng không phải bởi vì trứng có độc."

"Hả? Cũng có chuyện này nữa sao?" Hoàng hậu híp mắt, chậm rãi nói.

Nghe xong lời nói của Phác Tú Anh, trong lòng Chu Tuyết Tranh liền chùn xuống, trứng không có độc cũng có thể làm ngân châm biến đen, đây là trong lúc vô tình nàng phát hiện được, nàng không nói cho bất cứ ai biết. Hôm nay, vì muốn lấy mạng Phác Tú Anh, mới sử dụng biện pháp này. Ý thức của nàng thoáng có chút kinh hoảng, sao có thể chứ? Phác Tú Anh làm sao biết được bí mật này? Bí mật này ngay cả ngự y cũng không biết mà.

Phác Tú Anh cúi người, "Nếu Hoàng hậu nương nương không tin, có thể tùy tiện lấy một quả trứng đến thử."

"Tiêu Ôn, ngươi mang vài quả trứng đến đây." Hoàng hậu phân phó.

"Dạ, nương nương." Tiêu Ôn phụng mệnh đi làm.

Tiêu Ôn nhanh chóng bưng một dĩa trứng đến, Kim Lam Triêu bảo Vương ngự y dùng ngân châm thử nghiệm, quả nhiên đúng như lời Phác Tú Anh nói, ngân châm cắm vào trứng thì đều biến thành màu đen. Mấy quả trứng này, xác định là không có độc.

"Hóa ra là vậy." Kim Lam Triêu gật đầu, tán thưởng nhìn Phác Tú Anh, "Tam nha đầu, dù rằng như vậy, nhưng ngân châm này không phải cắm vào nước trà của thần phi liền biến đen sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro