Chap 249+250

Chap 249: Hai hổ tranh chấp

"Thích một người là sai sao?"

"Thích một người không sai, sai chính là làm chuyện ngươi không nên làm!" Phác Tú Anh đứng lên, "Như Nguyệt, lần này ngươi muốn lấy mạng của ta, đừng trách ta không để ý đến tình cảm tỷ muội!"

"Ngươi..." Cảm thấy được ác ý của nàng, Như Nguyệt lui về sau vài bước, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, "Ngươi muốn giết ta? Phác Tú Anh, ngươi là tiện nhân độc ác, nhất định sẽ gặp báo ứng! Cứu..."

Kinh Phong bỗng nhiên xuất hiện, điểm vào huyệt câm của Như Nguyệt, khiêng nàng vào trong đình.

"Kinh Phong, ngươi xoay người sang chỗ khác!"

Phác Tú Anh cởi áo choàng, tráo đổi với Như Nguyệt, sau đó đặt nàng ta ngồi trên ghế đá.

Biết được ý đồ của nàng, Như Nguyệt sợ hãi không thôi, thân thể kịch liệt run rẩy, nhưng động cũng không động được. Trong mắt tràn đầy nước mắt, đáng thương mà nhìn Phác Tú Anh.

"Đừng nhìn ta như vậy, nước mắt của ngươi chẳng đáng tiền! Sớm biết có ngày hôm nay lúc trước hà tất phải làm? Xuống dưới kia gặp Phác Uyển Huyền, thay ta gửi lời hỏi thăm đến tỷ ấy! Kinh Phong, chúng ta đi!"

Hai người cũng không đi xa mà là đi đến một chỗ kín đáo, núp vào.

Quả nhiên, không lâu sau đó chỉ thấy Lưu Vân cùng Cẩm Vân lén lút đi vào hậu viện, trong tay hai người cầm hai thanh kiếm sáng loáng. Nhìn thấy 'Vương phi' ngồi trong đình, không chút nghĩ ngợi liền một kiếm đâm tới.

"Xoẹt!" Hai thanh kiếm đồng thời xuyên qua thân thể Như Nguyệt.

Máu tươi phun tung tóe lên người hai người, hai người cười đắc ý.

"Vương phi nương nương, xin lỗi, người muốn ngươi chết nhiều lắm." Lưu Vân nói.

"Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì mà độc chiếm sủng ái của Vương gia?"

"Chỉ bằng ta là Vương phi!" Phía sau hai người đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, "Lưu Vân, Cẩm Vân sát hại Trắc phi nương nương, bắt lại cho ta"

"Vương phi..." Lưu Vân xoay người, nhìn thấy Phác Tú Anh đang đi về phía mình, "Ngươi... Ngươi không phải đã..."

"Bịch!" Thi thể Như Nguyệt ngã xuống đất, các nàng mới nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, hóa ra là Trắc phi! Trắc phi vì sao lại mặc quần áo của Vương phi?

"Ta vẫn chưa chết, không cần phải sợ!"

Ưng tổng quản trói hai người lại, "Nương nương, xử trí hai người này như thế nào?"

"Nếu là người Hoàng hậu nương nương ban cho Thất gia, vậy thì cứ giao cho nương nương xử lý, tránh để ta phá hoại thanh danh của mình. Ưng tổng quản, làm phiền người đưa hai ả vào trong cung. Trắc phi nương nương ngoài ý muốn gặp chuyện bỏ mình, an táng cho thật tốt!"

"Dạ, nương nương!"

Lưu Vân cùng Cẩm Vân bị đưa đến Dịch Khôn Cung, Hoàng hậu để che đậy cho bản thân mình liền hạ chỉ ban chết cho hai người kia. Ra tay với Thất vương phủ đúng là rất khó.

Mấy hạ nhân mang thi thể Như Nguyệt đến linh đường, Phác Tú Anh xa xa đứng nhìn, trong mắt mang theo tia sáng. Vốn là tỷ muội ruột thịt, há tất phải đấu đến sứt đầu mẻ trán như vậy.

"Anh nhi, sao vậy?"

Quay đầu lại nhìn Cát Phong, trên mặt nàng hiện lên lo lắng: "Đại ca, sao lại rời giường? Không vào nghỉ ngơi cho tốt đi?"

"Ta muốn hít thở không khí cho nên ra ngoài một chút. Anh nhi có tâm sự?"

"Đại ca..." Phác Tú Anh thở dài, chỉ vào cỗ thi thể kia, "Đó là Như Nguyệt, Như Nguyệt đã chết. Nó muốn giết muội.... Đại ca, huynh trách muội không?"

"Anh nhi, muội chịu khổ rồi." Cát Phong cái gì cũng không nói, yên lặng cùng nàng tiếp nhận mọi chuyện. Nếu không phải Như Nguyệt không biết thu liễm thì muội muội nhất định sẽ không xuống tay với muội ấy.

Đối với biến cố của phủ Thừa tướng, hẳn là nàng có cảm xúc lớn nhất.

Phác Tú Anh đi vào trong thư phòng, mơ mơ màng màng mà tựa vào ghế ngủ trong chốc lát.

"Cốc cốc!" Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Tỉnh lại, nàng xoa đầu có hơi đau nhức, "Vào đi."

A Cần bưng một chén cháo, "Vương phi, người không dùng bữa tối, ăn ít cháo đi."

"Để đó đi, lát nữa ta ăn."

Thấy A Cần còn chưa đi, Phác Tú Anh nhìn bà, "A Cần, còn có việc gì?"

A Cần dừng một chút, "Không... Có... Vương phi, nô tỳ muốn nói với người, nhưng không chắc chắn là có thật hay không."

"Chuyện gì?"

"Về Tĩnh quý phi."

"Tĩnh quý phi?" Mẹ đẻ của Kim Tại Hưởng? Nàng lập tức ngồi thẳng dậy.

A Cần nhìn ra ngoài, đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Phác Tú Anh, nhỏ giọng nói, "Có thể Tĩnh quý phi không phải bị bệnh mà chết."

"Nói rõ xem nào!"

"Khi đó nô tỳ chỉ là một cung nữ nho nhỏ, phụ trách việc mang vật phẩm cho các nương nương. Có một lần mang trâm cài đến cho Chu quý phi, vô tình nghe được đoạn đối thoại của Chu quý phi cùng Chu Thừa tướng. Chu quý phi nói: Nếu ả ta đã chết thì không cần giữ lại Liên Thương Tĩnh nữa. Chu Thừa tướng nói: Để cho ả sống thêm hai ngày nữa thì giết ả. Nô tỳ nghe được liền mau chóng lui ra ngoài."

"Lúc nô tỳ trở về đã suy nghĩ rất nhiều, có chỗ nào đó không thích hợp. Sau đó nô tỳ mới nghĩ ra, Tĩnh quý phi đã qua đời được nửa tháng, nhưng mà nghe ý tứ của bọn họ thì rõ ràng là quý phi còn sống."

"Đã chết, còn sống?" Phác Tú Anh nắm lấy chỗ mấu chốt, "Cũng chính là Tĩnh quý phi thực sự chết trong tay Chu quý phi cùng Chu Thừa tướng? Vậy Tĩnh quý phi đã chết kia là như thế nào?"

"Đây cũng là chỗ mà nô tỳ nghi hoặc, thời điểm nhập liệm nô tỳ cũng ở đó, nằm trong quan tài kính rõ ràng là Tĩnh quý phi."

"Ta biết rồi, A Cần, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này."

"Vương phi nương nương cứu nô tỳ một mạng, chuyện này có là gì đâu. Nhưng mà không biết có giúp được người chuyện gì không."

"Ừ, chuyện này ta sẽ điều tra cẩn thận, ngươi còn có chuyện khác sao?"

"Tiện thể Lão Liên bảo nô tỳ nhắn lại, nói rằng cha con Chu gia đã nhiều ngày nay vào trong cung. Còn có Hoàng thượng hình như có ý tứ hôn cho tướng quân Cát Phong cùng Quận chúa."

"Tứ hôn?" Tin tức tốt như thế, "Hoàng hậu nương nương không phản đối sao?"

"Là do Hoàng hậu nương nương đề nghị. Nô tỳ thấy chuyện vui của tướng quân Cát Phong sắp tới rồi."

"Ta biết rồi, có tin tức gì lập tức đến nói cho ta biết."

"Vâng, Vương phi nương nương, không còn chuyện gì nữa thì nô tỳ xin cáo lui."

"Ừ, ngươi lui xuống đi."

Phác Tú Anh có chút đăm chiêu ăn cháo, cái chết của Tĩnh quý phi chẳng lẽ không đơn giản như vậy? Nếu theo như lời A Cần nói, trong đó có âm mưu của người khác. Chu quý phi, Chu Thừa tướng...

Thần cung, chẳng hiểu vì sao tim Chu quý phi cứ đập thình thịch.

"Nương nương, Thừa tướng đại nhân cầu kiến."

"Mời Thừa tướng vào."

Chu Lâm Quân tiến vào nhìn thấy sắc mặt Chu quý phi có chút không tốt, "Nương nương thấy không khỏe sao?"

"Không sao, cha, tối hôm qua con mơ thấy Liên Thương Tĩnh."

"Ả ta?" Sắc mặt Chu Lâm Quân thay đổi. "Chẳng qua chỉ là một người chết thôi mà, có gì phải sợ. Không sao đâu."

"Con giống như cảm thấy được, có chuyện lớn gì đó sắp phát sinh."

"Người đã chết lâu như vậy rồi còn có thể có chuyện gì? Con đừng dọa chính mình."

"Hy vọng là như vậy."

Qua nửa tháng, thương thế của Cát Phong đã tốt hơn nhiều liền tiến cung bẩm báo. Kỳ quái chính là Hoàng thượng không hề đề cập đến chuyện cấm quân.

Dịch Khôn Cung, Trần Cẩm Phàm ngồi bên cạnh Hoàng hậu, "Nương nương, truyền Cẩm Phàm tiến cung là có chuyện gì?"

"Đương nhiên là chuyện tốt." Hoàng hậu cười cười, "Bản cung đã thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho con cùng tướng quân Phác Cát Phong!"

"Thật.... Thật sao?" Vẻ mặt Trần Cẩm Phàm vui sướng, "Thần nữ cảm tạ nương nương."

"Nha đầu nhà ngươi, khách khí như vậy làm gì? Chúng ta đều là người một nhà, ta là cô cô của con. Tướng quân Cát Phong tuấn tú lịch sự, lại là tướng quân anh dũng thiện chiến, cùng con thật đúng là trai tài gái sắc."

"Đa tạ cô cô."

"Phàm nhi, cho dù thành thân con cũng không được quên mình là người của Trần gia, vinh quang của Trần gia chính là vinh quang của Thái tử. Cũng giống như vậy, vinh quang của Thái tử thì người Trần gia cần phải sống chết bảo vệ."

"Phàm nhi cẩn tuân lời dạy, nhưng mà Cát Phong đại ca không phải người Trần gia, cô cô không nên làm khó chàng." Trần Cẩm Phàm thập phần trí tuệ, nghe qua đã hiểu ý đồ của Hoàng Hậu.

"Con nói lại những lời này với tướng quân Cát Phong là được rồi." Bà tin tưởng Phác Cát Phong sẽ không thể ngu ngốc đến mức không rõ tình hình được.

Trần Cẩm Phàm cười lạnh, nàng nguyện ý vì Trần gia mà nỗ lực, nhưng không thể để cho Cát Phong hy sinh như vậy được.

Ngày thứ hai, Kim Lam Triêu đã xuống chỉ, tứ hôn cho Cát Phong cùng Trần Cẩm Phàm. Phủ mới của họ Phác đã xây xong, thương thế của Cát Phong cũng tốt hơn nên liền dọn về nhà mới. Phủ Phác Thừa tướng trước kia đã bị cỏ dại mọc um tùm.

Đối với tin tức trong quân, tin tức Kim Tại Hưởng có chút nhanh nhạy hơn. Lúc y hồi phủ, Phác Tú Anh liền hỏi y là có tin tức không.

"Chu Nham đã trở lại. Phụ hoàng tạm thời gác lại chuyện này. Người muốn chọn một trong hai người Chu Nham cùng đại ca."

"Chu Nham?" Chu Lâm quân có đứa con lớn có danh xưng là tiểu chiến thần, danh tiếng ở trong quân gần bằng Kim Tại Hưởng, "Đại ca phải được chức vị này! Nếu Chu Nham nắm giữ cấm quân thì thật là đáng sợ! Thế lực Chu gia càng lúc càng lớn, Hoàng thượng không cố kỵ sao?"

"Chu quý phi vừa mới sinh hạ long tử, được phụ hoàng sủng ái, bà ta nhất định hết sức lợi dụng dịp này."

"Đại ca đâu?"

"Huynh ấy trở về luyện kiếm."

"Huynh ấy điên rồi sao? Trên người huynh ấy còn bị thương."

"Huynh ấy cùng phụ hoàng đánh cược với nhau, Chu Nham cùng huynh ấy, ngày mai tỷ thí võ công một trận, ai thắng sẽ đạt được quyền thống lĩnh cấm quân."

"Đại ca có thương tích."

"Nhưng đây là cơ hội duy nhất."

Phác Tú Anh im lặng, không biết nói cái gì nữa. Chu Nham võ công cao cường, hơn nữa trên người Cát Phong có thương tích, không thể nghi ngờ là Cát Phong sẽ thua.

"Hay là, chúng ta có thể đề nghị phụ hoàng ngoài luận võ còn thêm vào tỷ thí khác."

Đây đúng là suy nghĩ trong lòng Phác Tú Anh, nhưng phải nói như thế nào để Hoàng thượng tiếp nhận đề nghị này thì cần phải nghĩ cách, "Chỗ Hoàng thượng giao cho ta."

Hôm sau, Phác Tú Anh giả trang thành Đại tiểu thư cửa hiệu Hưởng Anh tiến cung diện kiến. Kim Lam Triêu nhiệt tình khoản đãi nàng, từ trên người nàng ông có thể tìm được cảm giác Phác Tú Anh. Ông im lặng nghĩ, nếu Kim Tại Hưởng cũng có thể cưới Đại tiểu thư vào Thất vương phủ thì quá viên mãn. Nhưng mà ngẫm lại, Tam nha đầu là cái bình dấm chua.

"Việc buôn bán của Đại tiểu thư thế nào?"

"Nhờ có Hoàng thượng chiếu cố, không có trở ngại gì. Dân nữ nghe nói hôm nay Chu tướng quân cùng Phác tướng quân sẽ có một trận đấu võ, thật rất chờ mong, hai người đều anh dũng, không biết ai sẽ thắng đây?"

"Không nghĩ tới tin tức truyền đi nhanh như vậy. Hai người bọn họ trẫm đều xem trọng, lớp trẻ quả thực khiến trẫm rất vừa lòng. Nếu Đại tiểu thư có hứng thú có thể đến xem."

"Nhất định... Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

"Đứng đầu một quân chỉ có võ công cao cường e rằng chưa đủ. Hai quả đấm khó địch lại bốn tay, mấy lần đối mặt với quân địch của mình thì cung tên bên mình vẫn có thể ngăn được địch. Có lối suy nghĩ nhạy bén cũng vô cùng quan trọng."

"Ừ, Đại tiểu thư nói rất có lý, không biết tiểu thư có cao kiến gì?"

~~~

Chap 250: Thắng cũng chẳng vẻ vang

"Chi bằng thêm tỷ thí khác nữa? Ngựa là phương tiện không thể thiếu trong chiến tranh, chăn nuôi ngựa thế nào thì có thể thấy được sức chiến đấu của quân đội. Dân nữ đề nghị hai người họ có thể đua ngựa, ngựa của mỗi người chia làm ba loại thượng trung hạ, tỷ thí ba hiệp, người thắng thắng hai hiệp thì coi như thắng."

"Nghe nói trong quân của Nham nhi có một bầy ngựa hãn huyết, cơ hội Cát Phong thắng sẽ không lớn."

"Cho nên cần thử thách thêm trí khôn của họ có nhạy bén không. Thành Đông có một tảng đá lớn, nhiều năm qua, không có người nào có thể cân được sức nặng của nó, chi bằng lấy đây làm đề thi thứ ba, xem ai có thể trong thời gian ngắn nhất tính ra được nó nặng bao nhiêu."

Kim Lam Triêu nheo mắt, Đại tiểu thư này quả thực thú vị, ra toàn đề khó, nhưng thật sự có thể dùng mấy đề này thử thách Cát Phong và Chu Nham. Ông gật gù tán thành, "Vậy làm theo Đại tiểu thư, thêm vào hai cuộc tỷ thí, ai muốn đạt được chức vị này, phải dốc hết bản lĩnh thật sự ra! Thời gian sắp đến rồi, Đại tiểu thư theo trẫm cùng đến lôi đài chứ?"

"Dạ, Hoàng thượng, mời."

Đúng mực, có dũng có mưu, đúng là cực kỳ giống Tam nha đầu.

Lôi đài đấu võ được dựng ở trường đua ngựa trong cung, giữa trận doanh của Chu gia, một công tử một thân áo trắng anh tuấn ngồi đó, hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ tử.

"Nham ca ca, đã lâu không gặp." Công chúa Triêu Hoa đi đến bên cạnh công tử áo trắng kia, vẻ mặt vui sướng, nàng ngượng nghịu vặn một cái túi tiền bằng gấm, "Tặng cho huynh."

Chu Nham cười cười, "Đa tạ công chúa."

"Biểu ca..." Công chúa Triêu Hoa thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay hắn, "Người ta đã nói, huynh gọi người ta là Triêu Hoa được rồi, gọi công chúa xa cách quá à."

"À, Triêu Hoa." Trong giọng nói của Chu Nhan hàm chứa vẻ hờ hững.

"Tranh nhi, muội xem Triêu Hoa và Nham nhi kìa, thật xứng đôi." Chu quý phi nhìn hai người, nói.

"Nham nhi không thích nữ tử như Triêu Hoa đâu."

"Tranh nhi, muội sao vậy chứ?" Chu quý phi trừng mắt liếc Chu Tuyết Tranh.

"Muội chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."

"Hoàng thượng giá lâm!" Liên công công cao giọng hô to, mọi người lập tức quỳ xuống cung nghênh.

"Ả tới làm gì?" Chu quý phi nhìn thấy Đại tiểu thư Hưởng Anh, sắc mặt trở nên khó coi, "Tranh nhi, muội nên hỏi thử Hoàng thượng, có quan hệ gì với ả?"

"Quan hệ của tỷ tỷ và Hoàng thượng thân mật hơn, vẫn là tỷ tỷ hỏi đi." Ả là ai có liên quan gì đến mình? Cần gì phải chọc Hoàng thượng không vui.

Ánh mắt Chu Nham rơi vào trên người Đại tiểu thư Hưởng Anh đi bên cạnh Kim Lam Triêu, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười nghiền ngẫm.

"Là Đại tiểu thư của cửa hiệu Hưởng Anh, không ngờ tiểu thư ấy cũng đến?"

"Hoàng thượng đích thân dẫn tiểu thư ấy đến, có thể thấy được tầm quan trọng của nàng."

"Hưởng Anh gần đây lại mở thêm rất nhiều cửa hiệu, ngành nghề kinh doanh càng lúc càng rộng."

Từ nghị luận của người khác, Chu Nham biết được nữ tử này chính là Đại tiểu thư của cửa hiệu Hưởng Anh. Cửa hiệu Hưởng Anh hắn đã từng nghe nói, thanh lâu của Chu gia, cũng là bởi vì nó mới bị đóng cửa. Một nữ tử lại làm ăn lớn như vậy, quả thực làm người ta ngạc nhiên không ngờ.

"Biểu ca." Công chúa Triêu Hoa thấy Chu Nham nhìn Đại tiểu thư Hưởng Anh không chớp mắt, không khỏi bĩu môi, "Nữ nhân kia có gì mà đẹp, xấu muốn chết!"

Phác Tú Anh nhìn Kim Tại Hưởng gật đầu, y liền biết Hoàng thượng đã đồng ý. Vì tránh nghi ngờ, nàng đặc biệt thay đổi thân phận trung lập.

"Hoàng thượng, Nham nhi cùng tướng quân Cát Phong đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu chưa?" Chu Lâm Quân đã gấp gáp lắm rồi, ông rất có lòng tin với cháu trai mình, đánh bại Cát Phong không thành vấn đề, có thể đạt được quyền thống lĩnh cấm quân, thực lực của Chu gia lại gia tăng không ít, điểm mấu chốt nhất chính là, cấm quân trấn thủ hoàng thành, tới một ngày nào đó đại sự đến, sẽ dễ dàng hơn.

"Trẫm thay đổi chủ ý, tỷ thí từ một trận thành ba trận. Trận đầu là đấu võ; trận thứ hai là đua ngựa, nhìn thử sức ngựa ai chăn nuôi chạy khỏe hơn; trận thứ ba, đấu trí, xem ai có thể trong thời gian ngắn cân được trọng lượng của tảng đá ở Thành Đông kia." Kim Lam Triêu nói.

"Chuyện này... Hoàng thượng, đấu võ và thi đua ngựa thần đều có thể lý giải, nhưng chuyện cân sức nặng của tảng đá, vi thần không hiểu. Tảng đá kia ít nhất cũng mấy ngàn cân, làm thế nào để cân được? Không có cái cân nào lớn như vậy."

"Dẫn binh đánh giặc, chỉ dựa vào sức mạnh thì sao mà được? Quan trọng nhất là dựa vào cái đầu. Cân như thế nào, để họ tự suy nghĩ, đấu võ trước đi!"

"Dạ, Hoàng thượng."

Chu Nham và Cát Phong cùng lên đài, người bên dưới trầm trồ khen ngợi. Phác Tú Anh lo lắng nhìn Cát Phong, vết thương của y vừa động một chút đã ứa máu.

"Phác tướng quân, xin chỉ giáo!"

"Chu tướng quân, mời!"

Hai người cúi chào đối phương, rồi rút kiếm của mình ra, đánh trực diện. Cả hai đều là tướng quân được mài giũa trên chiến trường, thế kiếm có phát có thu, tấn công, phòng thủ, ai cũng không áp sát được đối phương.

Cứ như vậy hơn mười hiệp, trước ngực Cát Phong thấm máu đỏ tươi một khoảng, nhưng tấn công vẫn không suy giảm, tử thủ nghiêm ngặt, Chu Nham không tìm thấy sơ hở.

"Đại ca Cát Phong..." Hai mắt Trần Cẩm Phàm đong đầy nước mắt, ước sao có thể xông lên lôi đài.

Vết máu trước ngực Cát Phong lan rộng, nhỏ giọt chảy xuống đất, y lại không chút nào để ý.

"Trên người Phác tướng quân bị thương à?" Kim Lam Triêu nhíu mày, "Sao hắn lại không nói với trẫm, trẫm có thể dời lại thời gian tỷ thí."

"Hoàng thượng, đây chính là Phác Cát Phong tự mình tán thành, thua cũng không phải do người khác." Chu quý phi nói.

Lòng Phác Tú Anh thấp thỏm, nàng hy vọng mau chóng chấm dứt trận đấu này, còn tiếp tục như vậy, vết thương của Cát Phong sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Trong mắt Kim Tại Liệt hiện lên vẻ sắc lạnh, Phác Cát Phong, mạng của ngươi lớn thật.

"Tướng quân Cát Phong có thương tích trong người, Chu tướng quân có thắng cũng chẳng vẻ vang."

"Cái gì mà thắng không vẻ vang, đây chính là cạnh tranh công bằng."

Chu Lâm Quân vuốt chòm râu, thương thế của Phác Cát Phong không nhẹ, cứ như vậy mà kết thúc mạng sống thì hay quá.

Dần dần, Cát Phong rốt cục cũng chống đỡ không nổi, có chút lực bất tòng tâm, Chu Nham nhìn thấy sơ hở, cười lạnh, đâm kiếm đến chỗ bị thương của Cát Phong.

"Đinh!" Kiếm của hắn đột nhiên bị một kiếm khác ngăn trở, "Thất điện hạ, cũng không hề nói trận tỷ thí này có thể tìm trợ giúp mà."

"Chu tướng quân, một kiếm này của ngươi xuất ra, chính là đâm thẳng vào tim của Phác tướng quân, tỷ thí thôi mà, không thể lấy mạng người khác." Đáy mắt Kim Tại Hưởng sáng trong, mới vừa rồi Chu Nham có lòng giết người.

"Thất điện hạ lo lắng nhiều rồi, thần không biết vết thương của Phác tướng quân lại nghiêm trọng như vậy." Chu Nham thu kiếm, nhún vai.

"Đại ca, nhận thua đi." Kim Tại Hưởng quay sang Cát Phong, "Đại ca có thương tích trong người, không phải đối thủ của hắn. Nếu đại ca gặp bất trắc, Anh nhi sẽ rất đau lòng."

Cát Phong gật đầu, cung tay với Chu Nham, "Ta thua."

"Phác tướng quân, đa tạ."

"Trận đầu, Chu tướng quân thắng! Trận tiếp theo, đua ngựa."

"Nham nhi giỏi quá! Phác Cát Phong đúng là không biết lượng sức. Dám khiêu chiến với Nham nhi, quả thực tự rước lấy nhục." Chu quý phi nhướn đôi mày thanh tú, dương dương tự đắc.

Kim Lam Triêu không vui liếc bà một cái, "Không nói chuyện cũng không ai nói nàng câm đâu."

Chu quý phi không phục nhướn mắt, ngậm miệng lại.

Chu Nham đi đến bên cạnh Cát Phong, nhỏ giọng nói: "Phác tướng quân, ngựa của ta đều là ngựa tốt của Tây Vực, tướng quân có thể trực tiếp bỏ cuộc, ta thấy bộ dạng của tướng quân, chống đỡ không được bao lâu nữa nhỉ?"

"Chu tướng quân, chưa đấu đã nhận thua, không phải truyền thống của nhà họ Phác."

"Được lắm." Chu Nham nhếch môi, "Vậy ta sẽ để ngươi thua tâm phục khẩu phục!"

Thái y tiến lên cầm máu cho Cát Phong, băng lại vết thương cho y. Cũng may hai trận sau không cần y đích thân so tài, chỉ cần sắp xếp lên kế hoạch là được.

Qua nửa canh giờ, ngựa thi đấu của hai người đều chuẩn bị xong. Mỗi người chọn ra loại thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng, tuy rằng ngựa của Kim Tại Hưởng là trăm dặm mới tìm được một con, nhưng so với ngựa của Chu Nham, vẫn kém hơn một chút.

"Đại tiểu thư, trận kế tiếp, tiểu thư thấy thế nào?" Kim Lam Triêu nhìn Phác Tú Anh, hỏi.

"Chắc Phác tướng quân sẽ thắng."

"Hứ!" Chu quý phi hừ lạnh, "Ngựa của Nham nhi tốt hơn của hắn nhiều, bản cung thật muốn nhìn xem, hắn làm thế nào để thắng? Đại tiểu thư, chi bằng chúng ta đánh cược đi, nếu Nham Nhi thắng, tiểu thư sẽ cúi đầu nhận lỗi với ngựa của nó, cho đến khi đám ngựa ấy chịu nhận lỗi của tiểu thư mới thôi."

Phác Tú Anh cười cười: "Nếu Phác tướng quân thắng thì sao?"

"Vậy bản cung sẽ đi nhận lỗi với đám ngựa của Phác tướng quân, sao nào?"

"Vâng, một lời đã định!"

"Hoàng thượng, người phải làm chứng nhé, tránh để lát nữa nàng ấy chối!"

Kim Lam Triêu gật đầu, "Trẫm sẽ làm chứng, ai cũng không được chối!"

Nghĩ đến tình cảnh một nữ nhân, không ngừng cúi đầu nhận lỗi với bầy ngựa, Chu quý phi không nén được che miệng cười, đúng là rất thú vị! Đại tiểu thư à, ngươi hại thanh lâu của Chu gia bị Hoàng thượng niêm phong, hôm nay sẽ cho ngươi một bài học nho nhỏ.

Chu Nham đích thân vào sân đua ngựa, thương thế Cát Phong quá nặng, không thể vào sân.

"Hoàng thượng, dân nữ khẩn xin được tý thí thay Phác tướng quân, được không?" Phác Tú Anh đứng lên, thỉnh cầu Kim Lam Triêu.

Chu quý phi cười nhạo, chỉ bằng ngươi? Làm sao có thể so bì với Nham nhi?

"Không ngờ Đại tiểu thư lại có lòng can đảm như thế, trẫm chuẩn tấu. Nhưng tiểu thư vẫn phải được sự đồng ý của Cát Phong mới được."

"Đa tạ Hoàng thượng."

Phác Tú Anh đi đến bên cạnh Cát Phong, "Dân nữ nghe thấy đại danh của tướng quân Cát Phong đã lâu, tình nguyện thay tướng quân ứng thí, ý của tướng quân thế nào?"

"Không cần!" Trần Cẩm Phàm ngăn trước mặt Cát Phong, cảnh giác nhìn nữ tử trước mặt, "Cát Phong đại ca, để ta giúp chàng!"

"Phàm nhi, đừng làm loạn, muội không biết cưỡi ngựa mà." Kim Tại Hưởng khuyên nhủ nói, "Đại tiểu thư thân thể quý giá, nhiệm vụ ứng thí này, vẫn là giao cho ta đi."

Cát Phong lạ lùng nhìn nữ tử trước mặt, y và nàng chưa từng gặp gỡ, vì sao lại muốn giúp y? "Vị cô nương này, tại hạ cảm tạ trong lòng, xin tránh đường."

"Tướng quân bị thương thế này còn vào sân làm sao được?" Phác Tú Anh lo lắng, "Ta giúp tướng quân!"

"Không cần!" Trần Cẩm Phàm lạnh lùng nhìn nàng, "Cát Phong đại ca, vẫn là để cho ta đi."

"Để tiểu thư ấy đi đi." Kim Tại Hưởng lên tiếng, thấy vẻ kiên định trong mắt nàng, y biết nàng nhất định không chịu thỏa hiệp, y hiểu nàng, muốn làm chút gì đó để vực dậy nhà họ Phác, đành phải dặn dò nàng cẩn thận.

"Thất ca..." Trần Cẩm Phàm vẻ mặt ấm ức, trong lòng xót xa, sao ngay cả Thất ca cũng che chở nàng ta?

"Cẩm Phàm, hiện giờ quan trọng nhất là giúp Cát Phong thắng được lần này." Không tiện để lộ thân phận của Phác Tú Anh, y đành phải an ủi Trần Cẩm Phàm.

"Đại tiểu thư vào sân giúp Phác Cát Phong? Bản tướng quân sẽ không vì nàng là nữ tử mà thủ hạ lưu tình đâu." Chu Nham cân nhắc nhìn Phác Tú Anh, "Nàng thay hắn tỷ thí, trong lòng ta rất không vui. Đại tiểu thư, mới vừa rồi lần đầu tiên thấy nàng, ta đã biết, nàng chính là nữ tử mà ta thích."

"Đó là chuyện của ngươi, chẳng liên quan gì đến ta. Bắt đầu đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro