Chap 305+306
Chap 305: Theo ta về nhà
Lâm Lang giật mình nhìn đốm lửa nhỏ chậm rãi đến gần, kinh ngạc đến một câu cũng không nói nên lời. Ngoại trừ hắn thì nơi này vẫn còn những người khác. Hai người càng đi càng đến gần, hóa ra là bọn họ, không hề nghĩ đến là hai người bọn họ.
"Thất điện hạ, Thất vương phi, sao hai người lại ở trong này?"
Phác Tú Anh ngồi xổm xuống cười cười với hắn, "Chúng ta đến đây để du ngoạn, bây giờ phải rời đi, chúc ngươi gặp vận tốt."
"Vương phi nương nương, cầu xin người cứu tiểu nhân! Là tiểu nhân sai rồi, mọi chuyện đều là do lỗi của tiểu nhân!" Thân thể Lâm Lang trúng kịch độc, khẽ động cũng không động đậy được, chỉ có thể cầu xin hai người trước mặt.
"Cứu ngươi, cũng không phải là không thể, ngươi là người thông minh hẳn là biết bản tiểu thư muốn cái gì?"
Bản tiểu thư? Trong lòng Kim Tại Hưởng như bị ong chích một phát, bình thương nàng đều nói bản vương phi.
"Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết. Vương phi nương nương, chỉ cần người cứu tiểu nhân ra ngoài, tiểu nhân sẽ đem mọi chuyện của tiện nhân Chu quý phi kia nói ra hết!"
"Vậy là tốt rồi!" Xoay người qua hướng Kim Tại Hưởng, "Có thuốc không?"
Kim Tại Hưởng lấy ra một viên thuốc giải, cho Lâm Lang nuốt vào. Nhất thời Lâm Lang cảm thấy thân thể không còn đau nhiều như trước, chân tay cũng có thể cử động.
"Còn nữa không?"
Biết rõ tác phong của nàng, lại đưa ra một viên độc dược, cho hắn nuốt vào.
Viên thuốc vừa rồi khiến hắn tươi tỉnh lên cho nên lần này hắn không chút do dự nuốt xuống. Lát sau trong bụng truyền đến một trận đau quằn quại. Mắt hắn lộ ra vẻ hung dữ, chỉ vào Phác Tú Anh, "Ngươi... Ngươi!"
"Chẳng qua là để ngươi không làm phản, yên tâm, chỉ cần ngươi nói rõ ràng mọi chuyện xong thì bản tiểu thư sẽ cho ngươi thuốc giải."
"Đi thôi." Phác Tú Anh đang muốn xoay người lại bị Kim Tại Hưởng giữ chặt, kéo đi về hướng bên kia, "Bên này có lối ra."
Y đột nhiên xuất hiện ở trong này khiến nàng hoài nghi, trước đó vì sao không nhìn thấy y, hóa ra là còn có một lối đi khác. Ba người từ bên trong đi ra, là một chỗ nào đó ở trong cung. Kim Tại Hưởng bố trí cho Lâm Lang ở tại Thất vương phủ trước đã, để tránh cho Chu quý phi phát hiện lại nhảy ra phá hoại, cũng là để khống chế hắn ở bên cạnh.
Dọc đường đi Phác Tú Anh đều im lặng. Trong lòng Kim Tại Hưởng rất là mất mát, cảm giác mất mát ấy thậm chí còn vượt qua cả bi thương cùng phẫn nộ khi biết chân tướng cái chết của Tĩnh quý phi.
Ra khỏi cung, Phác Tú Anh lập tức đi về hướng phủ Phác tướng quân.
"Anh nhi, nàng đi đâu vậy?" Giữ chặt tay nàng, vẫn lạnh lẽo như vậy.
"Về nhà." Trong miệng bật ra hai chữ, tim rất đau, đau đến tận tâm can.
"Nhà ở bên này." Y nhìn về hướng Thất vương phủ, "Nha đầu ngốc, không nhớ đường về nhà sao? Đi, chúng ta về nhà."
"Thất điện hạ." Phác Tú Anh rút khỏi tay y, "Nhà của ta, là ở phủ Phác tướng quân. Điện hạ, chúng ta... Chia... Chia..." Hai chữ chia tay làm cách nào cũng không nói ra miệng được. Đã làm cho lòng của nàng đau đến tột đỉnh, thật sự phải chia tay sao? Tấm lưng trơn bóng, cánh tay quen thuộc, âm thanh như địa ngục kia lại tàn nhẫn hiện lên, cuối cùng vẫn nói ra hai chữ tàn nhẫn kia, "Chia tay."
Kim Tại Hưởng kinh ngạc, hai chữ chia tay giống như sấm sét giữa trời quan nổ vang ở bên tai y. Hình dáng những người đi lại ở hoàng thành trở nên mơ hồ trong mắt y, chỉ có gương mặt lạnh nhạt của nữ tử trước mắt cùng với đôi môi run rẩy vì đang cực lực đè nén của nàng.
"Vì sao? Nói cho ta biết là vì sao? Chia tay? Hai chữ tổn thương người ta biết bao mà nàng lại có thể nhẹ nhàng nói ra như vậy?" Kim Tại Hưởng ôm ngực, cố gắng nuốt xuống một ngụm lửa nóng.
"Vì sao? Có lẽ ta không nên nói ra chuyện này ở đây, có lẽ ta nên chờ người xử lý tốt chuyện của Tĩnh phi, nhưng mà ta không thể khống chế được nữa, ta chịu không nổi, ta rốt cuộc chịu không nổi!" Nước mắt dồn nén suốt một đêm không kiêng nể gì nữa mà trào ra, nỗi đau đè nén tận đáy lòng cũng bùng nổ, "Ta nói rồi, trượng phu của ta chỉ có thể có một mình ta. Người làm không được thì để ta đi đi."
"Ta... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Kim Tại Hưởng ý thức được giữa họ đã xảy ra hiểu lầm gì đó, "Ta đã từng nói, đời này chỉ có một nữ nhân là nàng."
Lâm Lang nhàm chán đứng ở bên cạnh, nghe lời nói của hai người trong người hắn liền run lên.
Phác Tú Anh ngẩng mặt, "Nhưng mà ngươi làm được không"
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Kim Tại Hưởng định nâng mặt của nàng lên, lại bị nàng quật cường né tránh, "Nói cho ta biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết?"
"Không biết? Thất điện hạ, đừng nói với ta là ngươi mất trí nhớ, vậy ngươi nói cho ta biết nữ nhân trong phòng ngươi là ai, nữ nhân trần truồng ở trên giường cùng ngươi là ai?"
Lâm Lang trừng mắt, chuyện ngày càng gay cấn, hắn dứt khoát tìm một tảng đá ngồi xuống, trận cãi vả này xem chừng sẽ không kết thúc nhanh đâu.
Kim Tại Hưởng day trán, nữ nhân nào, cái gì mà nữ nhân trần truồng, sao mà một chút y cũng không biết? Mờ mịt nhìn nữ nhân trước mặt đang tức giận như một con hổ mà nhìn mình, "Anh nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những chuyện nàng nói ta đều không biết."
"Không biết? Thất điện hạ, chuyện đã làm cần gì không thừa nhận chứ? Dám làm lại không dám nhận sao?"
"Anh nhi, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, trước hết hãy về với ta, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích, nàng nên tin tưởng ta." Kim Tại Hưởng nhíu mày, gay go hơn là y cũng không biết mình sai ở chỗ nào? Nữ nhân kia y nhất định sẽ điều tra rõ.
"Vậy mời Thất điện hạ điều tra rõ ràng xong rồi hẵng đến giải thích." Kiên quyết xoay người, lưu lại cho y một bóng lưng lạnh băng.
"Anh nhi, không được đi!" Gắt gao kéo nàng vào trong lồng ngực, than nhẹ bên tai nàng, "Không được đi, ta sẽ điều tra rõ ràng, sẽ cho nàng một lời giải thích. Đợi sau khi rõ ràng chân tướng, nếu nàng muốn đi ta cũng sẽ tôn trọng nàng." Nếu như thật sự mình làm chuyện sai lầm, cho dù là vô ý thức đi chăng nữa, y cũng sẽ không tha thứ cho bản thân huống chi là nàng. Nàng yêu y tột cùng nên mới có thể như vậy.
Một dòng chất lỏng nóng ấm chảy xuống cổ nàng mang theo mùi máu tươi. Trong lòng nàng căng thẳng, cuống quýt xoay người, gương mắt y tái nhợt không còn chút huyết sắc, máu tươi từ trong miệng y không ngừng trào ra ngoài.
"Thất gia, chàng làm sao vậy?" Tiếng nàng run rẩy, không cố hơn thua gì nữa, hai tay ôm lấy y, gọi Lâm Lang đang ngồi một bên xem náo nhiệt, "Mau đến giúp đỡ!"
Nhìn thấy trong mắt nàng là lo lắng và sốt ruột, gương mặt tái nhợt của y lộ ra một chút tươi cười, bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, "Anh nhi, theo ta về nhà."
"Về rồi nói sau!" Nàng không cự tuyệt, làm sao bây giờ? Tuy rằng đang rất ghét y nhưng mỗi một chuyện, mỗi một ánh mắt, mỗi một vẻ mặt, mỗi một đau đớn đều giống như là nàng cùng đau vậy, y đau nàng cũng đau. Nhưng mà, Kim Tại Hưởng, nếu thật sự chàng phản bội ta, có đau hơn nữa ta cũng sẽ rời đi.
Lâm Lang nhanh chân chạy qua giúp đỡ. Trở lại Thất vương phủ, Kinh Phong cùng Phá Trận đều đang chờ, nhìn thấy hai người trở về cùng nhau thì hơi yên tâm một chút, nhưng thấy sắc mặt Kim Tại Hưởng không một chút máu thì lập tức luống cuống tay chân mà đỡ chủ tử về phòng ngủ.
Đại phu vội vàng chạy tới, châm cứu cho Kim Tại Hưởng. Đại phu cau mày, "Điện hạ có phải là bị cái gì kích động hay không? Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Phác Tú Anh cúi đầu, trong lòng có chút tự trách. Biết rõ trên người y có trọng thương, vì sao không để sau rồi hẵng nói những lời kia, ánh mắt của nàng không dám dừng trên người y.
"Tình hình thế nào?" Tiếng nàng run rẩy, "Có cách nào để chàng bớt đau không?"
"Vương phi nương nương, thương thế của điện hạ vốn khôi phục rất tốt, bởi vì tâm trạng kích động mạnh, còn thêm bị kích thích cho nên lại chuyển biến xấu, so với trước còn nghiêm trọng hơn. Vi thần đã châm cứu rồi, Kinh Phong công tử, đây là đơn thuốc, nhanh sắc thuốc cho điện hạ uống đi. Nếu là thương thế bình thường thì đan dược sẽ chữa khỏi rất nhanh, nhưng bởi vì vết thương này ảnh hưởng đến phế tạng cùng kinh mạch nên mới nghiêm trọng như vậy."
Phác Tú Anh không nói gì, y là vì cứu nàng mới bị thương thành như vậy, cũng là vì nàng mới bị kích động, cho nên vết thương mới chuyển biến xấu. Cho dù là y làm chuyện có lỗi nhưng chuyện này trong lòng nàng rất cảm kích.
Châm cứu xong, đại phu nhổ ngân châm ra, trên mặt Kim Tại Hưởng dần có huyết sắc. Kinh Phong bưng thuốc vào, sau khi cho Kim Tại Hưởng uống xong thì những người khác đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Phác Tú Anh hé miệng, tất cả cảm xúc đều trào dâng trong lòng, chua xót, rối rắm, thật lâu sau mới bật ra vài chữ: "Cảm ơn chàng!"
"Anh nhi." Kim Tại Hưởng ôm ngực, bộ dạng nhìn như rất khó chịu.
"Làm sao vậy? Không thoải mái?" Nàng như lốc xoáy bổ nhào lên giường, "Không thoải mái chỗ nào, ta đi gọi đại phu."
Bất ngờ đến không kịp phản ứng, y kéo thân thể nàng lại gần mình, đặt nàng ở trước ngực, nghiêm mặt nói, "Anh nhi, không cần nói cám ơn với ta, lời cảm ơn của nàng với ta mà nói thực rất đau lòng, biết không?"
"Kim Tại Hưởng, không nên như vậy, cẩn thận thương thế của người." Nàng giãy dụa muốn ngồi dậy.
"Chút thương thế này không đáng gì, vết thương sâu nhất trong lòng ta, chính là nàng." Trong mắt y có một tia bất đắc dĩ, "Ta không biết chúng ta sao lại biến thành thế này, nhưng mà Anh nhi, cả một cơ hội nàng cũng không cho chúng ta sao? Cho chúng ta một cơ hội, được không? Ta sẽ điều tra rõ ràng."
Nàng không giãy dụa nữa, cứ như vậy ghé vào ngực y, tiếng tim đập hỗn loạn của y truyền đến tai nàng, bàn tay đặt ở trước ngực y, Kim Tại Hưởng, tim của chàng là vì ta mà đập sao?
Giống như là con giun trong bụng nàng, bàn tay to của y để lên trên bàn tay nhỏ của nàng, "Nghe được không? Nó là vì nàng mà đập." Nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng, "Ở lại đây, đừng đi, tin tưởng ta."
Thân thể nàng lạnh lẽo, so với thân thể của y còn lạnh hơn, bàn tay ở trong tay y không có một chút độ ấm. Là y khiến nàng tổn thương.
Nàng chua xót cười, rời khỏi thân thể y, "Dưỡng thương cho tốt, ta về phủ tướng quân..."
Sắc mặt Kim Tại Hưởng đanh lại, tim của nàng rốt cuộc là làm bằng gì? "Anh nhi, đại phu nói ta không thể lại chịu kích động." Đã xấu thì cứ xấu luôn đi, y còn có chuyện gì mà không thể làm chứ.
"Ta về phủ tướng quân lấy đồ, lát nữa sẽ trở lại."
"Nếu nàng không quay lại ta sẽ đi tìm nàng."
Thân thể Phác Tú Anh run lên, ra khỏi phòng.
Kim Tại Hưởng nhớ lại mấy ngày này, y xác định mình không có làm sai chuyện gì, trừ phi là lúc mình hôn mê xảy ra chuyện gì đó. Nhớ tới lời nói của Kinh Phong, một nữ nhân cùng Tần phó tướng? Hay là?
Y triệu Phá Trận tiến vào, bảo hắn đi điều tra chi tiết về nữ nhân kia. Sao lại khéo như vậy chứ, vừa vặn bị Anh nhi nhìn thấy, trừ phi là có người cố ý sắp đặt.
Phác Tú Anh đúng hẹn hồi phủ, nàng không bỏ đi mà vẫn hầu hạ ở trước giường. Y vì nàng mà bị thương nên nàng phải chăm sóc y cho đến lúc khỏi hẳn, bụng làm dạ chịu.
Sắc trời dần tối lại, Nguyệt Lan bưng tới hai bát cháo.
~~~
Chap 306: Tiến cung
Kim Tại Hưởng ủy khuất nhìn Phác Tú Anh: "Anh nhi, đau."
Bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là từng chút từng chút xoa nhẹ cho y, nhìn thấy nụ cười như ý của y, nàng cũng nhịn không được mà cười theo. Nam nhân này tính tính trẻ con, nếu như có thể dắt tay nhau đi hết đời này thì thật tốt.
Nguyệt Lan đứng bên cạnh nhìn trong lòng vui vẻ không thôi. Tiểu thư cùng Vương gia hòa hảo là chuyện mà bọn họ hi vọng được nhìn thấy nhất. Hầu hạ y xong, Phác Tú Anh mới chiếu cố cho mình. Nhìn bộ dáng nàng ăn từng thìa cháo, y cảm thấy đây đúng là cảnh ấm áp nhất. Nguyệt Lan thu dọn xong chén đũa liền lưu lại không gian cho bọn họ.
"Ngủ đi."
"Anh nhi, người nhơm nhớp thế này ngủ không được, ta muốn lau người." Vừa vặn trưng ra một bộ dáng ủy khuất.
"Ta đi gọi Kinh Phong tới."
Kim Tại Hưởng giận dỗi xoay người, dẩu môi xùy một tiếng, "Ta đây không lau, nhơm nhớp chết ta cũng được."
"Kim Tại Hưởng, rốt cuộc là chàng muốn thế nào!"
"Ta muốn lau người..." Dáng vẻ ủy khuất, phảng phất như là tiểu tức phụ bị ngược đãi.
Phác Tú Anh siết chặt quả đấm, hận không thể xông lên đá một cái vào người đang nằm trên giường, tại sao trên đời lại có loại yêu nghiệt này! Bước chân nàng nặng nề bước ra ngoài, một lúc sau bưng một chậu nước tiến đến, để dưới đất một cái nghe "xoạch", dùng sức mạnh quá đến mức nước trong chậu bị vẩy ra ngoài một ít.
"Anh nhi thật là hung dữ."
Phác Tú Anh vắt khô khăn, đứng ở bên giường, "Cởi quần áo!"
Kim Tại Hưởng như là nghe được tiếng kèn phát lệnh chiến đấu, trong khoảnh khắc tự mình cởi sạch quần áo trên người. Cánh tay vừa mới rồi còn kêu đau, lúc này lại nhanh chóng hoạt động.
Một bụng tức giận nhưng tay hạ xuống lại rất nhẹ nhàng. Sắc mặt của Phác Tú Anh khôi phục lại bình thường, từng chút xoa lên thân thể y, giống như đang lau chùi cho một vật gì đó vô tri vô giác, ánh mắt không hề dừng lại ở vị trí nào đó của y. Cảnh tượng như vậy nhìn giống như là một hộ lý đang làm việc, không hề quen biết bệnh nhân vậy.
Cảm giác được biến hóa của nàng, y đè tay nhỏ của nàng lại, nhỏ giọng nói, "Có thể, cảm ơn nàng."
Trong lòng nàng khó chịu, khổ sở cuộn trào mãnh liệt. Hóa ra hai chữ cảm ơn lại thực sự đả thương người như vậy. Khổ sở tràn vào tận trong dạ dày đến mức khiến nàng muốn nôn ra một trận. Xoay người lại cho y một cái mỉm cười, "Không cần cảm ơn."
Cúi người đắp kín chăn cho y, đang muốn đứng lên lại bị y bắt lại. "Anh nhi, nếu nguyên nhân nàng chăm sóc cho ta là vì ta vì nàng nên mới bị thương thì nàng không cần phải miễn cưỡng bản thân mình. A hoàn và hạ nhân trong phủ sẽ chăm sóc tốt cho ta."
Nàng không quan tâm y, vết thương lại một lần nữa đâm sâu vào trong lòng. Không rời đi mà lại càng đến gần y, lại càng đau đớn hơn.
"Nàng đi đâu vậy?" Thấy nàng chuẩn bị xoay người rời đi, y che ngực ngồi xuống.
"Đến Ngâm Hương Các."
"Không được đi! Đây là phòng ngủ của chúng ta, bây giờ chúng ta vẫn là phu thê, tới đây ngủ."
Thuận tay ôm lấy eo nàng kéo nàng từ dưới đất lên giường. Cái ôm quen thuộc, hơi thở quen thuộc, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau rời giường, Phác Tú Anh mới bước ra khỏi phòng thì Kinh Phong liền vội vội vàng vàng tới bẩm báo, "Tiểu thư, người ngày hôm qua mang về đã chết."
"Đã chết?" Phác Tú Anh ngẩn người, "Chuyện gì xảy ra?"
"Nửa đêm hắn đi ra ngoài uống rượu, sau đó lại đi tìm kỹ nữ rồi bất ngờ chết." Kinh Phong cúi thấp đầu. Kim Tại Hưởng giao cho hắn phải trông giữ người, bây giờ người lại chết, "Là thuộc hạ sơ sẩy, ngày hôm qua lúc bôi thuốc cho điện hạ thì hắn chạy ra ngoài."
Phác Tú Anh trầm mặc, "Không sao, hắn chẳng qua chỉ là một người không quan trọng, chứng cứ về Chu quý phi có thể tìm được rất nhiều."
"Tiểu thư, thật xin lỗi."
"Được rồi, không có hắn ta vẫn có thể lật mặt được Chu quý phi." Trong nháy mắt đó nàng đã có biện pháp khác.
"Tiểu thư, mặc kệ là có chuyện gì, hãy đợi thương thế của gia khỏi hẳn đã, có được không?"
"Ta có chừng mực."
Những ngày còn lại, Kim Tại Hưởng ở Vương phủ lẳng lặng dưỡng thương, nàng một mực ở bên cạnh dốc lòng chăm sóc. Kim Tại Hưởng vốn thể chất tốt, hơn nữa lại dùng thuốc thượng đẳng nên chỉ mới dưỡng thương vài ngày đã tốt hơn phân nửa. Chỉ là công phu vẫn chưa khôi phục lại, so với trước kia chỉ mới được hai, ba phần.
Trong thư phòng chỉ có y và Phá Trận.
"Tra được chưa? Nữ nhân kia là ai?"
"Là một người tên là Phù Dung, thuộc hạ đã hỏi Tần phó tướng, lúc hắn tới tìm nàng thì nàng đang từ trong phòng của người đi ra."
"Phù Dung?" Kim Tại Hưởng suy nghĩ một chút, mơ hồ có chút ấn tượng, "Lai lịch của ả đã điều tra ra chưa?"
"Đã điều tra ra, Phù Dung vốn là thị nữ của Thần phi nương nương, lúc Thần phi nương nương đến Thiên Thai Tự cầu phúc cho Thái hậu thì ả đi làm mật thám."
"Hóa ra là ả?" Khóe miệng Kim Tại Hưởng nhếch lên, trên mặt hiện lên một tia cười nhạt. Chu Tuyết Tranh, ngươi chưa hoàn toàn từ bỏ ý định sao? "Sau khi ngươi tiến vào thì ta có bộ dáng thế nào?"
"Thuộc hạ thấy nửa người trên của Điện hạ không mặc quần áo, nửa người dưới vẫn còn nguyên quần, nằm hôn mê bất tỉnh. Thuộc hạ hỏi Tần phó tướng, từ lúc không thấy ả là chừng khoảng nửa khắc, thời gian ngắn như vậy cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì." Sức chiến đấu ở trên giường của chủ tử hắn rất rõ ràng.
"Vậy là tốt rồi!" Kim Tại Hưởng rốt cục yên tâm, bản thân mình không làm chuyện có lỗi với Anh nhi.
"Điện hạ, có nên nói cho tiểu thư biết hay không?"
"Không cần, cứ để cho nàng tự mình phát hiện ra, nếu không nàng lại nghĩ là ta lừa gạt nàng thì làm sao?"
"Nhưng mà cứ để tiểu thư hiểu lầm người như vậy sao?"
"Không sao."
Người đứng bên ngoài thư phòng cả người cứng lại, trong lúc vô tình nghe được cuộc nói chuyện này đem mọi khúc mắc trong nhiều ngày của nàng hoàn toàn mở ra. Nàng thực sự là hiểu lầm y, mà y lại vẫn tình nguyện để nàng hiểu lầm cũng không dám mạo hiểm nói chân tướng cho nàng, chính là lo lắng nàng cho là y lừa gạt nàng. Nơi nào đó trong lồng ngực rất đau, đau đớn không giống với trước đó, vì y mà đau. Tự xưng mình là thông minh, thực ra trên đời này, nữ nhân ngu ngốc nhất chính là nàng.
Nàng không đi vào mà nhẹ nhàng rời đi, nàng thành toàn cho sự yêu thương của y.
"Nương nương, Hoàng Thượng truyền người và Điện hạ vào cung." Nàng đang chuẩn bị tới phòng ăn để dùng bữa trưa thì bị Ưng tổng quản ngăn lại, thở hồng hộc nói.
"Ta biết rồi."
Cuối cùng cũng tới, ngày nàng chờ, cũng đã chờ thật lâu rồi. Chu Tuyết Viện, đại nạn của ngươi tới rồi! Phác Tú Anh quay trở lại thư phòng, gõ cửa một cái, sau khi nghe tiếng trả lời mới đi vào trong.
"Chuyện gì?" Kim Tại Hưởng ngẩng đầu.
"Phụ hoàng triệu chúng ta vào cung, thân thể của người không tốt, ta tới xin với phụ hoàng."
"Không cần, ta đi cùng nàng."
Kim Tại Hưởng biết, trong cung có vô số cái miệng khát máu đang chờ để hút máu của nàng, ăn thịt nàng, y sao có thể yên tâm để nàng đi một mình chứ.
"Thương thế của người?"
Chỉ là bốn chữ, nhìn thấy được từ trong mắt đến tận đáy lòng nàng đều là lo lắng, Kim Tại Hưởng cười ấm áp, "Không có gì đáng ngại, thân thể vi phu rất khỏe mạnh, hiện tại đã khôi phục tám phần mười rồi. Phá Trận, mang quần áo của Vương phi tới."
"Vâng, Điện hạ."
Khéo léo mang quần áo lên người nàng, ngón tay lật qua lật về thắt dây lưng thành hình con bướm xinh đẹp, bàn tay nắm lấy hông nàng, "Đi thôi."
Cái loại cảm giác này trong nháy mắt lại trở về, Phác Tú Anh luôn luôn dám làm dám chịu, dám yêu dám hận. Bàn tay nàng lật lại đặt vào vòng eo của y, y nhăn mày, nàng lại chủ động dắt y, mỉm cười trêu chọc y, "Đi thôi."
Kim Tại Hưởng cảm giác được tình cảm ấm áp từ lòng bàn tay của nàng, không lạnh băng như mấy ngày nay, nàng tin tưởng y.
Đến cửa cung, nhìn thấy nhiều dân chúng tụ tập ở đó, không biết nói chuyện gì mà nhao nhao ồn ào, Kim Tại Hưởng kéo nàng qua, nói những chuyện khác dời đi sự chú ý của nàng.
Bên trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Thái tử, Chu quý phi, Thần phi, Kim Tại Liệt đã ngồi vào chỗ của mình từ lâu, dường như đang giăng một cái lưới lớn chờ con cá mắc vào.
Hai tay Kim Lam Triêu khoát lên Long ỷ, nhắm mắt dưỡng thần. Tam nha đầu, tại sao lại là con? Con cũng biết tấm lòng của trẫm đối với Tĩnh phi, nàng là nữ tử khiến ta vui nhất trong đời này.
Ba người Hoàng hậu, Chu quý phi, Thần phi ướng trà, chờ trò hay mở màn.
Tay phải Kim Tại Dực chống ở trên trán, cúi đầu trầm tư.
Kim Tại Liệt lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt khép hờ, tay chống lên cằm. Phác Tú Anh, nàng tận mắt nhìn thấy Kim Tại Hưởng phản bội thì trong lòng sẽ như thế nào? Nàng vẫn một mực theo hắn?
"Thất điện hạ, Thất vương phi tới!"
Người chờ đợi hồi lâu cuối cùng cũng đã lên sân khấu, cùng với tiếng hô của Liên công công, tinh thần của tất cả mọi người đều trở nên tỉnh táo, ngồi thẳng người dậy, chờ nhân vật chính lên sân khấu chỉ có sắc mặt Kim Lam Triêu là rầu rĩ, dường như vẫn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng. Mỗi người đều tưởng tượng đến bộ dáng của hai người kia tiều tụy đến mức nào, sống không bằng chết đến mức nào, thương tổn nhau ra làm sao.
Lúc Phác Tú Anh và Kim Tại Hưởng nắm tay nhau, mỉm cười xuất hiện, những người đang ngồi đều hai mắt nhìn nhau. Đây là đang xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện lớn như vậy, mỗi một việc đều đủ để khiến tình cảm của bọn tan vỡ, sao bọn họ vẫn có thể hòa hợp một chỗ?
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, Hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi." Kim Lam Triêu không biểu hiện giận dữ nói, "Ban thưởng ngồi."
"Tạ ơn phụ hoàng."
Hoàng hậu cười cười, Phác Tú Anh biết bà muốn nói, nụ cười kia vô cùng độc địa.
"Hoàng Thượng, người xem, thần thiếp nói đúng chứ? Hưởng nhi và Thất vương phi là thật tâm yêu thương nhau, tuyệt đối sẽ không bởi vì Thất vương phi hủy hoại di thể Tĩnh phi muội muội, rồi lại ở cùng với Liệt nhi ở một chỗ mà bị ảnh hưởng. Thấy bọn chúng hòa hợp như vậy người yên tâm rồi chứ."
Đúng là một con dao giấu trong lời nói.
"Lời này của tỷ tỷ muội không đồng ý lắm." Chu quý phi buông tách trà xuống, "Trong một trăm điều thì chữ hiếu lấy làm đầu, nếu không phải vì sinh Thất điện hạ cùng Cửu điện hạ thì thân thể Tĩnh phi tỷ tỷ cũng sẽ không đến mức kém như vậy, tuổi còn trẻ đã phải ra đi, đây chính là điều nhức nhối trong lòng Hoàng Thượng. Nàng ta hủy hoại di thể của Tĩnh phi, Thất điện hạ không những không trách nàng mà còn làm như không có chuyện gì xảy ra, Tĩnh phi tỷ tỷ ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ tức giận đến không thể đầu thai kiếp sau mất."
"Muội muội không được nói bậy!" Hoàng hậu giận dữ liếc mắt nhìn Chu quý phi một cái, hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, nhuần nhuyễn, "Hưởng nhi là thật tâm thương yêu Thất vương phi, nếu không vì sao lại không thèm để ý đến chuyện giữa nàng ta và Liệt nhi chứ?"
Phác Tú Anh và Kim Tại Hưởng cũng chưa nói một lời nào, bình tĩnh chờ bọn họ nói xong.
"Hoàng Thượng, người phải lấy lại công đạo cho Tĩnh phi tỷ tỷ, tỷ ấy thực đáng thương." Trong mắt Chu quý phi ầng ậng nước mắt, "Sinh ra một đứa con như vậy, lại lấy về một thê tử như vậy, nếu Tĩnh phi tỷ tỷ còn sống nhất định cũng sẽ bị tức chết rồi."
Kim Lam Triêu trừng mắt liếc nhìn Hoàng hậu cùng Chu quý phi, "Chuyện này trẫm sẽ xử lý, các ngươi câm miệng hết cho trẫm."
Chu Tuyết Tranh thì như không có chuyện gì xảy ra mà uống trà, lúc này không nói một lời nào mới là hành động thông minh nhất. Phù Dung rõ ràng đã nói cho nàng biết kế hoạch đã thực hiện được, vì sao nhìn qua lại thấy bọn họ dường như không hề có khoảng cách nào cả? Chẳng lẽ là giả bộ? Nhưng mà không sao cả, ngày hôm nay nàng cũng đã chuẩn bị một món lễ vật phải đưa cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro