Chap 309+310

Chap 309: Đứa nhỏ là của Thất điện hạ

"Là chết đói!" Chu quý phi điên cuồng hét lên,

"Thần thiếp không muốn thấy chuyện đều là phi tử của Hoàng Thượng nhưng vì sao Hoàng Thượng lại bất công, đem tất cả tình yêu cho ả. Thần thiếp là ghen tị nàng, ghen tị đến nỗi mỗi ngày đều muốn giết ả! Hoàng Thượng sẽ vì một phi tử đã chết mà giết thần thiếp sao? Ha ha, Liên Thương Tĩnh, ngươi thắng, ngươi chết nhưng ta vẫn không bằng ngươi!"

"Chết đói?" Trong lòng Kim Lam Triêu dâng lên từng trận đau đớn, ông đứng dậy, bước từng bước về phía Chu quý phi, "Chết đói sao? Trẫm cũng sẽ khiến ngươi phải chết đói, báo thù cho Tĩnh nhi!"

"Ha ha!" Chu quý phi điên cuồng cười to, "Hoàng Thượng, thần thiếp sẽ không để người đạt được ý nguyện!"

Trong tay bà đột nhiên xuất hiện một cái ngân châm, dùng sức để lên cổ, máu đen xuất hiện, sau đó chảy ra.

"Muốn chết? không dễ dàng như vậy!" Kim Lam Triêu bắt bà lại, "Truyền thái y, trẫm muốn cho ngươi nếm thử mùi vị khi bị chết đói."

Trên mặt tràn đầy máu tươi hiện ra một nụ cười châm biếm, "Ta sẽ không để người có cơ hội! Hoàng Thượng, con ta trưởng thành nhất định sẽ báo thù cho ta!" Chu quý phi nhìn về phía Phác Tú Anh, "Mỗi một oan hồn Chu gia sẽ tìm đến ngươi để đòi mạng! Có thành ma bản cung cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Hai chân Chu phịch một cái, thân thể ngã xuống, ánh mắt dừng lại trên thân thể Phác Tú Anh, không động đậy nữa.

"Tha xuống, ném tới bãi tha ma!" Kim Lam Triêu nhìn thoáng qua bà vẻ ruồng bỏ, "Truyền ý chỉ của trẫm, ngày mai canh ba xử trảm Chu Lâm Quân, Chu Nham tử hình ngay tại chỗ!"

Người duy nhất của Chu gia may mắn thoát khỏi là Chu Tuyết Tranh. Hôm nay, từ đầu đến cuối, nàng thông minh nên không nói một câu nào, nếu không vừa rồi lúc Kim Lam Triêu gọi tên sẽ có ba chữ Chu Tuyết Tranh. Giết người một cách vô hình mới là phương thức của nàng. Chu quý phi tính kế cả đời lại nhận phải kết cục này. Cho nên nàng không thể không cẩn thận, nhất là đối với yêu nghiệt như Phác Tú Anh!

"Các ngươi đều quay về đi!" Tâm tình Hoàng Thượng không tốt, Hoàng hậu chủ trì mọi chuyện, bà phất tay với nhóm dân chúng, bảo bọn họ ra khỏi cung.

Nhóm dân chúng sớm bị chuyện trước mắt dọa cho sợ, nhận được mệnh lệnh của Hoàng hậu thì liền giống như trốn chạy mà rời khỏi. Vẫn nói hoàng cung là nơi dùng máu tươi để sống, rốt cục chẳng hề sai. Đồng thời bọn họ cũng vội vàng mà truyền ra một tin tức, Thất vương phi là bị oan, mọi chuyện đều là âm mưu quỷ kế của Quý phi nương nương.

"Tam nha đầu, mang trẫm đi xem Tĩnh nhi." Kim Lam Triêu giống như nháy mắt già đi mười tuổi, bước đi có chút không vững. "Hoàng hậu, tiểu hoàng tử giao cho ngươi."

"Hoàng Thượng yên tâm, thần thiếp sẽ tận tâm chăm sóc ổn thỏa, coi như con của mình."

"Tam nha đầu, đi thôi."

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, cầu xin người làm chủ cho dân nữ."

Phác Tú Anh dìu Hoàng Thượng, đang chuẩn bị rời đi thì thấy một nữ tử không để ý đến sự ngăn cản của thị vệ, xoay trái xoay phải thoát khỏi tầng bảo vệ chạy tới trước mặt Kim Lam Triêu phịch một tiếng quỳ xuống, gương mặt đầy nước mắt, bộ dáng yếu ớt đáng thương.

Chu Tuyết Tranh ung dung thản nhiên nở nụ cười, giơ chén trà lên chặn lại nụ cười tươi rói của nàng. Nàng đã an bài màn trình diễn này.

"Tam nha đầu, đi thôi." Kim Lam Triêu không để ý tới những chuyện khác, muốn mau tìm thấy hãi cốt của Tĩnh phi.

"Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho dân nữ, dân nữ có huyết mạch của hoàng thất." Phù Dung đứng dậy, đến tới trước mặt Kim Lam Triêu lại quỳ xuống.

Quả nhiên, Kim Lam Triêu ngừng lại, liếc mắt nhìn nữ tử trên mặt đất, "Là của ai?" Ông cũng không nhớ là mình đã lâm hạnh qua nữ tử này. Nhìn lướt qua mấy đứa con, lại đưa ánh mắt quay lại.

"Là...."

Lúc Phù Dung xuất hiện, Kim Lam Triêu đã biết mục đích của nàng, thấy ánh mắt của nàng dừng trên người mình, y không có chút kinh ngạc nào.

"Là của Thất điện hạ."

Kim Tại Liệt vẫn đang yên lặng chợt giương mắt lên, khóe miệng nhếch lên, chuyện này hiển nhiên là so với chuyện vừa rồi càng khiến cho hắn hứng thú hơn.

"Nữ tử này ở đâu? Ai chẳng biết là Hưởng nhi đối với Thất vương phi một lòng si mê, sao có thể có quan hệ xác thịt với nữ tử khác?" Hoàng hậu hỏi, giương mắt lên nhìn Phác Tú Anh, thật đúng là nghĩ mình có thể giữ một nam nhân cả đời được sao?

"Dân nữ không dám nói dối, trong bụng dân nữ thật sự có cốt nhục của Thất điện hạ. Dân nữ là mật thám ở bên nước Tinh Long, sau khi trở về liền được sắp xếp ở trong quân của Thất điện hạ. Vương phi nương nương, người nên nhớ rõ có mấy ngày điện hạ không hồi phủ, chính là cùng dân nữ ở một chỗ."

"Hoàng Thượng, người xem việc này..." Hoàng hậu cười ngượng ngùng, "Thất vương phi, nếu như là cốt nhục của Hưởng nhi thì nhất định phải sinh ra, ngươi là một người coi trọng đạo lý, bản cung thấy nên nạp nàng ta vào Thất vương phủ làm Trắc phi đi."

"Vậy, để xem ý của Tam nha đầu đã." Kim Lam Triêu tức giận liếc mắt nhìn Kim Tại Hưởng một cái. Tiểu tử thối, hở ra một chút là lại làm ra chuyện khiến trẫm đau đầu.

Phác Tú Anh cúi người, "Làm Trắc phi thì thần nữ không có ý kiến, nhưng mà Hoàng hậu nương nương hẳn là rõ hơn ai hết, Trắc phi của Thất vương phi mệnh không dài. Nếu như nàng có chuyện gì không hay xảy ra thì cũng mong nương nương không trách phạt thần nữ."

"Thất vương phi đang uy hiếp bản cung?"

"Thần nữ chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." Chuyển sang cười với Kim Tại Hưởng, "Phu quân, nàng ta nói nàng ta mang cốt nhục của chàng, chàng không có gì muốn nói sao?"

"Phù Dung, bản vương cũng không nhớ rõ là đã từng xảy ra chuyện với ngươi, vì sao ngươi phải xuyên tạc?" Nữ nhân này hại Anh nhi hiểu lầm nhất định không thể tha cho nàng ta.

"Điện hạ, người không nhớ rõ sao?" Phù Dung mở to cặp mắt ngập nước, "Ngày đó người hôn mê, ôm dân nữ nói thích dân nữ, muốn dân nữ cùng người, sau đó nói sẽ cưới dân nữ. Dân nữ muốn đẩy ra nhưng điện hạ sức lực quá lớn, dân nữ giãy dụa không có kết quả nên chỉ có thể để điện hạ đoạt đi sự trong sạch của mình. Dân nữ vốn định coi đó như một giấc mộng nhưng không nghĩ đến là dân nữ lại mang thai."

"Nếu như bản vương hôn mê thì làm sao có thể làm chuyện đó với ngươi?" Kim Tại Hưởng có chút đăm chiêu hỏi.

"Điện hạ chỉ là thần trí không rõ mà thôi, dân nữ còn biết..." Phù Dung cúi đầu, khuôn mặt hiện lên một tia thẹn thùng, "Biết ở bên hông Điện hạ có một cái nốt ruồi, mỗi chỗ trên thân thể của Điện hạ dân nữ đều nhớ rõ ràng."

Phác Tú Anh nhìn Kim Tại Hưởng bằng ánh mắt lạnh thấu xương, sao mà ngay cả cái này cũng bị thấy? Kim Tại Hưởng mệt mỏi cúi đầu, kéo nàng vào trong lồng ngực, nhỏ giọng nói với nàng cái gì đó.

Phác Tú Anh gật đầu đứng lên, "Phù Dung, nếu như ngươi thực sự có cốt nhục của phu quân, ta nhất định đồng ý nạp ngươi vào cửa."

"Đa tạ Vương phi tỷ tỷ, thần thiếp nói đều là sự thật."

Nghe thấy xưng hô của nàng ta, Phác Tú Anh mỉm cười, "ta chỉ nghi hoặc là ngươi cùng Điện hạ chỉ mới một lần mà lại có? Bản vương phi còn biết, từ lúc ngươi biến mất cho đến lúc Tần phó tướng tìm được ngươi là khoảng một khắc, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy chỉ sợ là không làm được cái gì?"

Kim Tại Hưởng ngẩn người, hiểu ý mà cười. Khó trách đột nhiên nàng thay đổi thái độ, nàng nhất định nghe được đoạn đối thoại của mình cùng Phá Trận trong thư phòng.

"Thân thể điện hạ không tốt cho nên chỉ qua loa là xong. Vương phi tỷ tỷ không biết, trước đó dân nữ đã cùng điện hạ vài lần rồi."

"Từ lúc ngươi trở về nước Kim Nguyệt cho đến bây giờ cũng chỉ là khoảng mười ngày, cho dù có mang thai thì cũng sẽ không phát hiện ra nhanh như vậy."

"Đại phu nói có người sớm, có người muộn. Vương phi tỷ tỷ, muội nói đều là sự thật."

Trừng mắt liếc nàng ta một cái, vì sao có nhiều nữ nhân mơ ước nam nhân của mình vậy chứ. "Ngươi biết được bên hông điện hạ có nốt ruồi chứng tỏ ngươi thật sự thấy qua thân thể của chàng. Cô nương, ngươi nói cho ta biết phía bên trong đùi phải của điện hạ có cái gì?"

"A?" Sắc mặt Phù Dung ửng đỏ, "Chuyện này.... Rất tư mật, dân nữ xấu hổ không dám nói."

"Thất vương phi, sao có thể không cảm thấy thẹn như thế chứ! Những lời này các ngươi nói một cách thầm kín thì được, trước mặt nhiều người như vậy cũng không xấu hổ." Hoàng hậu tức giận nói.

"Nương nương, Phù Dung cô nương cũng không xấu hổ thì thần nữ sợ cái gì. Phù Dung cô nương, ngươi nói đi, chẳng phải ngươi nói mỗi một chỗ trên thân thể điện hạ ngươi đều rất rõ sao?"

"Cũng.... Cũng có một nốt ruồi."

"Nói dối!" Phác Tú Anh đề cao âm thành, "Bản vương phi nói cho ngươi biết, ở đó không có cái gì cả!"

"Có thể.... Có thể là dân nữ nhớ nhầm."

"Nhớ nhầm? Ngươi còn muốn nói dối sao?" Phác Tú Anh giương khóe miệng lên, vỗ vỗ mặt Phù Dung, "Phù Dung cô nương sắc mặt không tốt lắm, nhìn qua thì có vẻ như là đến ngày nguyệt tín. Không biết ta đoán có đúng không?"

"A?" Thân thể Phù Dung ngẩn ra, theo bản năng mà nhìn về phía Chu Tuyết Tranh, "Vương phi tỷ tỷ nói đùa, dân nữ có thai sao có thể có nguyệt tín chứ?"

"Vậy thì nhờ Ninh Hạ cô cô kiểm tra một chút xem!"

"Không cần!" Phù Dung lập tức cự tuyệt, "Bây giờ dân nữ đang mang cốt nhục của Thất điện hạ, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đại phu nói nếu để cảm xúc bị kích động thì sẽ sinh non."

"Chỉ là kiểm tra một chút mà thôi, có cái gì mà kích động!" Phác Tú Anh xoay người, "Ninh Hạ cô cô, đến đây đi."

Ninh Hạ kéo Phù Dung, Phác Tú Anh đi theo vào một gian phòng gần nhất, phù Dung ra sức giãy dụa, rồi lại giãy dụa. Tới phòng, ánh mắt Phác Tú Anh trở nên lạnh lùng.

"Tự nói ra chân tướng hay là để chính mình đi xuống âm tào địa phủ."

Khí thế uy nghiêm, ngay cả Ninh Hạ vẫn đi theo bên Hoàng hậu cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Cho tới bây giờ Hoàng hậu cũng chưa mang đến cho bà loại cảm giác này. Hơn nữa một tiểu nha đầu hơn mười tuổi mà thôi, vì sao lại khiến cho người khác có cảm giác không dám phản kháng này.

"Vương phi tỷ tỷ, muội nói sự thật, muội mang thai con của điện hạ. Người cùng với Điện hạ thành thân lâu như vậy rồi mà vẫn không có con, điện hạ sớm muội gì cũng sẽ cưới nữ nhân khác, chẳng bằng cưới muội, tốt xấu gì muội cũng nghe tỷ."

"Xem ra ngươi không hiểu lời ta nói." Phác Tú Anh không còn nhẫn nại, "Cô cô, cởi quần áo của nàng ra, bản vương phi tự mình kiểm tra!"

"Vâng, Thất vương phi!"

Ninh Hạ giở thủ đoạn, không để ý đến Phù Dung đẩy kéo, nhanh chóng cởi ra áo khoác của Ninh Hạ, cũng chỉ còn lại áo lót. Phù Dung phẫn nộ nhìn Phác Tú Anh.

"Ngươi sẽ gặp báo ứng! Điện hạ nhất định sẽ hưu ngươi!"

"Cô cô. Tiếp tục cởi."

"Không cần!" Phù Dùng che lớp quần áo cuối cùng, cả kinh kêu lên.

"Không ngại nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có mang thai thì bản vương phi cũng sẽ phá hủy hết. Nếu còn không chịu thừa nhận, bản vương phi sẽ lột hết quần áo, ném ngươi tới đầu đường của Ngân Đô để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi là hạng nữ nhân gì mà lại có thể nhận được sự ưu ái của Thất điện hạ."

"Ngươi...." Ngươi Phù Dung chỉ vào nàng, "Ngươi chính là ma quỷ! Đúng, ta cùng với điện hạ căn bản là không hề xảy ra quan hệ, ngày đó điện hạ hôn mê là ta cố ý diễn cho ngươi xem!"

"Ai sai ngươi làm?"

"Không có ai sai cả!" Phù Dung thầm nghĩ, nhất định không thể nói ra tiểu thư, nếu không sẽ cùng đi vào chỗ chết.

~~~

Chap 310: Thích được nàng gọi ta là đồ vô lại

Phác Tú Anh cũng không hỏi nữa, "Đi ra ngoài nói với mọi người rằng ngươi nói dối! Còn việc ai sai ngươi làm vậy thì bản Vương phi không truy cứu ngươi nữa. Nếu ngươi muốn sống thì lập tức rời khỏi thành, muốn chết thì cứ việc ở lại!"

"Nô tì biết."

Phù Dung mặc lại quần áo, chậm rãi đi tới quỳ gối trước mặt Kim Lam Triêu.

"Hoàng Thượng, những điều vừa rồi dân nữ nói đều là giả, dân nữ là vì muốn gây xích mích quan hệ giữa Thất điện hạ và Thất vương phi nên mới nói như vậy, xin Hoàng Thượng thứ tội!"

Chu Tuyết Tranh và Kim Tại Liệt liếc nhau với tốc độ rất nhanh, lại thất bại! Chu Tuyết Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn Phù Dung một cái, đồ vô dụng, giữ lại ngươi cũng không có chỗ để dùng.

Kim Lam Triêu nhìn Phác Tú Anh, ông đang đợi lời nói của nàng.

"Phụ hoàng, thả nàng ta ra đi. Nhi thần cũng không thể đem những nữ tử có ham muốn với được phu quân mình giết hết được.

"Thất vương phi tha cho ngươi một mạng, ngươi đi đi!" Kim Lam Triêu trầm giọng nói, "Sau này nhớ phải làm người cho tốt! Tam nha đầu, Hưởng nhi, mang trẫm đi nhìn Tĩnh nhi."

"Vâng, phụ hoàng."

Căn phòng bí mật lại một lần nữa kích thích ánh mắt của Kim Lam Triêu, ông có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ tới trong tay Chu Tuyết Viện lại nắm nhiều mạng người như vậy. Thấy bộ xương trắng ở cuối cùng, trên tay bị xích lại, thân thể của ông run rẩy.

Ông ngồi xổm xuống, vuốt ve từng chút một lên trên bộ xương kia, trước mặt hiện ra dáng dấp của rực rỡ của nữ tử kia.

"Tĩnh nhi, trẫm đã tới chậm, trẫm xin lỗi nàng! Nàng chịu khổ rồi!"

"Phụ hoàng, mong người nén bi thương. Mẫu phi ở trên trời có linh thiếng thấy người như thế này sẽ không an tâm." Kim Tại Hưởng bình tĩnh khuyên nhủ, "Đưa mẫu phi đi an táng thôi."

"Các con đi trước đi, trẫm ở lại với nàng thêm chút nữa."

Hai người đi qua một bên, không dám rời đi. Trong lòng bọn họ đều đau như nhau, chỉ là từ lúc biết chân tướng đến bây giờ cũng có chút thời gian để tiếp nhận nên suy nghĩ có chỗ thông suốt hơn. Bây giờ Chu quý phi cũng đã mất, coi như là an ủi linh hồn của Tĩnh phi ở trên trời.

Một lúc lâu sau, Kim Lam Triêu đứng dậy, bảo Kim Tại Hưởng lo việc an táng.

Ba ngày sau, hạ táng cho Tĩnh phi, linh hồn rốt cuộc cũng được yên nghỉ. Dâng lên những khóm hoa cuối cùng xong, Kim Tại Hưởng, Kim Tại Thượng, Phác Tú Anh và Mộc Tê cùng nhau ở lại sau cùng.

"Mẫu phi, người hãy yên nghỉ, những người trước đây hại người, ngoại trừ một người còn lại đều đã trả giá rồi." Người của Chu gia chỉ còn lại Chu Tuyết Tranh, nàng sẽ không bỏ qua.

"Mẫu phi, lần này có thể tìm được người là nhờ vào Anh nhi, nữ tử nhi thần yêu không khiến người thất vọng chứ? Nàng giống như người vậy, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khó quên được." Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng ôm lấy hông của Phác Tú Anh, vừa cười vừa nói.

Mẫu phi rời đi đã nhiều năm như vậy, trong lòng y từ lâu đã sớm chấp nhận sống chết có số, có thể tìm được hài cốt để hạ táng, Chu gia phải trả giá, cũng coi như là viên mãn.

Kim Tại Thượng và Mộc Tê bèn nhìn nhau cười, "Mẫu phi, Dao nhi mang thai con của chúng con, người được làm Hoàng nãi nãi rồi. Chờ tiểu tử kia được sinh ra, nhi thần sẽ dẫn nó tới thăm người. Cũng cầu xin mẫu phi phù hộ cho Thất ca và Thất tẩu sớm ngày có hài nhi."

Bọn họ cùng ra khỏi Hoàng lăng, trước mặt thổi tới một trận gió lạnh khiến họ không nhịn được mà kéo quần áo che kín người.

"Thất ca, Thất tẩu, Dao nhi đang mang thai, đệ đưa nàng ấy về phủ trước." Kim Tại Thượng dừng một chút, "Nghe nói trước đó hai người có chuyện gì đó ầm ĩ không thông suốt được, bây giờ đã xong hết chưa? Thất tẩu, nếu như huynh ấy khi dễ tẩu thì tẩu cứ nói với mẫu phi, để mẫu phi trừng trị huynh ấy."

Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn y một cái, huynh đệ nói chuyện thâm tình sao? "Quản ngươi cho tốt đi! Chiếu cố thật tốt cho cháu của ta."

"Đương nhiên, đương nhiên, Dao nhi, chúng ta đi thôi."

"Thất ca, Thất tẩu, chúng ta cáo từ trước."

"Trên đường cẩn thận." Phác Tú Anh gật đầu.

Cuối cùng lại qua một hồi mưa lớn, chỉ là mưa gió đi qua cũng không có cầu vồng, trời dường như càng âm u thêm.

"Về nhà thôi." Kim Tại Hưởng dắt tay nữ tử bên cạnh.

"Thất gia, ta... xin lỗi." Phác Tú Anh xin lỗi trước. Nếu không phải là nàng không tin y thì cũng sẽ không có chuyện không vui như thế, càng áy náy hơn là nàng làm nhiều chuyện tổn thương đến y, nói nhiều câu đả thương đến y như vậy.

"Ta biết là nàng quan tâm ta." Giơ tay ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu đặt môi lên làn môi mềm mại của nàng.

Oanh một tiếng, hai thân thể như bị đốt, Phác Tú Anh chỉ cảm thấy hơi thở đều bị y hút khô, yêu kiều thở hổn hẻn, còn thấy chưa đủ mà vòng tay lên cổ y, học dáng vẻ của y, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của y.

Vạn vật trong đất trời đều như hóa thành hư vô.

Một lúc lâu sau hai người mới tách nhau ra. Lúc Phác Tú Anh nhịn không được mà liếm liếm bờ môi vì tê cứng mà mất đi tri giác, ai ngờ được đầu lưỡi cũng sưng phồng lên rồi.

"Nương tử, vi phu muốn nàng, ngay tại đây." Động tác của nàng khiến mạch máu trong người y đều sôi trào cả lên.

"Kim Tại Hưởng, chàng điên rồi sao?" Phác Tú Anh lui về phía sau một bước, thật lo lắng cái người điên này sẽ làm chuyện từ trong miệng y nói ra, "Cẩn thận ta thiến chàng."

"Nương tử thật xấu, vậy chúng ta lên xe ngựa nhé!" Nói xong, không nói lời nào nữa liền ôm nàng lên xe ngựa.

"Kim Tại Hưởng, Lưu đại thúc còn ở đây, chàng buông ta ra!"

"Vậy thì sao?"

Lưu đại thúc đánh xe nhìn thấy hai người hòa hảo liền cảm thấy hài lòng đến cỡ nào, ông cười hắc hắc, nhỏ giọng nói, "Vương phi nương nương không cần lo lắng, lỗ tai của tiểu nhân bị đau rồi, cái gì cũng không nghe thấy được!"

Buông rèm xe ngựa xuống, Kim Tại Hưởng khẩn cấp đè nữ tử trong ngực xuống dưới thân, cuốn lấy cái lưỡi mang theo mùi hương thơm mát, cảm giác đã lâu không gặp khiến cho thân thể của y nhanh chóng cứng lên.

"Kim Tại Hưởng, chàng buông ra!" Nghĩ đến Lưu đại thúc cách bọn họ chỉ một chút, Phác Tú Anh không thể nào tập trung tinh thần được. "Quay về Vương phủ đã!"

"Lưu đại thúc lãng tai!" Nụ hôn càng thêm thâm nhập, tay cũng bắt đầu không yên phận, bắt được nơi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nắn bóp.

Tay kia thô bạo kéo ra quần áo của nàng, con thỏ nhỏ trắng như tuyết hiện ra ở trước mắt, cúi đầu hôn xuống khiến nữ tử dưới thân run rẩy một hồi, hoàn toàn rơi vào thế công của y.

"Ừm, aha... Không được..."

"Bây giờ mới nói không được thì muộn rồi."

Tay dò xét vào trong đế khố, chạm đến dịch thể ấm áp, Kim Tại Hưởng cười một cách tà mị, cúi đầu ghé vào bên tai nàng, khẽ cắn vào vành tai nàng, "Nương tử so với vi phu còn muốn hơn."

"Không có!" Sắc mặt Phác Tú Anh ửng đỏ, nghiêng mặt qua một bên, không dám nhìn y.

"Còn nói không có?" Đem ngón tay dính chất dịch trong suốt đưa tới trước mặt nàng. "Nương tử, đây là cái gì?"

"Chàng! Đồ vô lại!"

"Ta thích nàng gọi ta là đồ vô lại!"

Không kịp cởi quần áo của mình liền tách hai chân nàng ra, sự chịu đựng khiến y càng căng cứng hơn. Đã lâu không làm cũng khiến cho nàng nhịn không được kêu ra thanh âm mê người.

"Anh nhi, thật chặt." Kim Tại Hưởng thở hổn hển , thử động mình.

"Đau! A, vô lại! Chậm một chút!" Hai chân không tự chủ quấn vào bên hông y, tiếp nhận luật động của y.

"Được, vi phu chậm một chút." Hôn trước ngực nàng, không nhúc nhích, nhìn tiểu nương tử hận không thể giết chết ánh mắt của y, Kim Tại Hưởng cúi đầu cười yếu ớt.

"Kim Tại Hưởng, chàng cố ý, có đúng không?"

"Cố ý cái gì? Anh nhi đang nói cái gì vậy?"

"Cho chàng hai lựa chọn, hoặc là di chuyển, hoặc là đi xuống cho ta!" Đã bị y làm cho khó chịu rồi, bây giờ y lại trêu cợt chính mình.

"Ta chọn cái thứ nhất!"

Xe ngựa bị lay động keu ken két. Phác Tú Anh đè nén âm thanh, rồi lại kìm lòng không được mà kêu ra. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Kim Tại Hưởng cười cười, "Không sao đâu, muốn kêu thì cứ kêu ra đi. Lỗ tai Lưu đại thúc không nghe được!"

"Lẽ nào tất cả mọi người trên đường cùng đều lãng tai sao?"

"Chúng là là phu thê được phụ hoàng tứ hôn, làm việc này là lẽ đương nhiên, không nên nghĩ nhiều."

"Hừ!"

Động tác Kim Tại Hưởng càng lúc càng nhanh, căn bản không cho phép nàng suy nghĩ. Thanh âm êm tai không kìm nổi mà phát ra. Dần dần, hai người đều quên hết tất cả mọi chuyện, đắm chìm trong hạnh phúc mà đối phương đem đến cho mình.

"Anh nhi, mấy lần?"

"Chẳng phải là một lần trước rồi một lần mới đây sao, tóm lại ta muốn dừng lại!"

"Ừ?" Kim Tại Hưởng kéo dài âm thanh, đỉnh đầu nặng nề.

"Hai lần..."

"Ừ? Còn nói dối?" Lại là một cuộc thâm nhập sâu.

"Ba lần!"

"Cũng không sai biệt lắm." Nhìn thấy dáng vẻ nàng xụi lơ, y không đành lòng lại lăn qua lăn lại nàng nữa. Luật động rất nhanh, đem tất cả của mình giao cho nàng.

Trong xe rốt cuộc yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng thở dốc của hai người.

Kim Tại Hưởng lau sạch người cho mình và nàng, mặc quần áo chỉnh tề, lại phát hiện vừa rồi mình dùng sức quá mạnh nên đã đem quần áo nàng xé rách.

Thất bộ dạng quẫn bách của Phác Tú Anh, Kim Tại Hưởng lập tức dỗ dành nàng, "Đợi lát nữa ta ôm nàng về phòng, sẽ không bị ai thấy."

"Bây giờ chúng ta đang ở đâu?" Phác Tú Anh đột nhiên hỏi.

"Ừm... Ta nghĩ là đã dừng ở trước cửa Thất vương phủ được một lúc rồi."

"A?" Nàng cúi đầu kinh hô một tiếng, "Chàng nói chúng ta đang ở ngoài cừa Vương phủ?" Vậy chẳng phải là đều bị thủ vệ nhìn thấy được, còn có âm thanh mới vừa rồi, thật là xấu hổ chết người.

"Đi ra ngoài thôi, lẽ nào nàng muốn ngồi ở trong xe cho đến lúc trời sáng sao?" Kim Tại Hưởng cười cười, kéo nàng vào trong lồng ngực mình, ôm lấy nàng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.

"Các ngươi..."

Cửa Vương phủ vây đầy a hoàn và nô tài, dùng một loại ánh mắt vô cùng quái dị nhìn hai người vừa trên xe ngựa xuống. Lần này, ngay cả Kim Tại Hưởng cũng phải đỏ mặt.

"Tiểu thư, người đã trở về." Nguyệt Lan đỏ mặt tiến lên.

Cái đầu của Phác Tú Anh chôn sâu ở trước ngực Kim Tại Hưởng, hai mắt nhắm nghiền, nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh quỷ dị trước mắt, buồn bực ừ một tiếng, tay đặt ngang hông Kim Tại Hưởng bấm vào một cái.

"Nguyệt Lan tỷ tỷ, cái xe ngựa này có phải bị hỏng hay không? Vừa rồi cứ kêu kẽo kẹt." Tiểu Điệp khó hiểu hỏi, "May là không làm Điện hạ và Tiểu thư té xuống."

"Khụ!" Kinh Phong tằng hắng một cái.

"Buổi trưa ăn cái gì?" Kim Tại Hưởng bất ngờ đến mức không kịp đề phòng mà tìm đề tài khác, "Đều đứng ở chỗ này làm cái gì? Làm xong mọi việc rồi sao? Đi đến hậu viện dọn hết sạch lá rụng cho bản vương!"

"Vâng, Điện hạ!"

Đoàn người ầm một tiếng tản ra, Nguyệt Lan cũng nhanh chóng kéo Tiểu Điệp rời đi. Tiểu Điệp vừa đi vừa nghi ngờ nhìn chiếc xe ngựa, "Nguyệt Lan, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Ngươi còn nhỏ, sau này sẽ hiểu, đi thôi, chúng ta đi nấu một chén canh bổ huyết ích khí cho tiểu thư."

Đến phòng ngủ, nghe được âm thanh cửa đóng vang lên, Phác Tú Anh lập tức ngẩng đầu, từ trong lòng Kim Tại Hưởng nhảy xuống, im lặng không lên tiếng ngồi một bên, không nói một lời nào.

"Anh nhi, không nên tức giận, nhìn thấy chúng ta hòa hảo như thế này bọn họ nhất định rất vui vẻ."

"Kim Tại Hưởng, chàng chính là một tên vô lại!"

"Ta vô lại, ta vô lại!" Ngực đau đớn một chút, "Khụ, khụ!"

"Ngực lại đau?" Phác Tú Anh đứng lên, hai tay đặt trước ngực y không ngừng vỗ về, "Có phải là do vừa vận động hay không? Kim Tại Hưởng, chàng cấm dục một tháng cho ta!"

"Anh nhi, nàng thật là độc ác! Vi phu không làm được! Cùng lắm thì ta chậm lại một chút?"

Phác Tú Anh bất đắc dĩ thở mạnh một hơi, rót cho mình một chén trà, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro