Chap 311+312

Chap 311: Nghe nói Thất vương phi mỹ mạo vô song

Kim Tại Hưởng đi qua, ôm nàng vào trong ngực, như là đang sợ mất đi trân bảo, lại luyến tiếc mà buông tay. Cằm đặt ở trên trán nàng, "Anh nhi, không bao giờ được rời khỏi ta nữa! Không có nàng, ta không biết phải sống làm sao."

Nàng nắm lấy tay y, "Thất gia, lần này là ta không đúng, ta không nên không tin tưởng chàng!"

"Không trách nàng được, ta cũng có sai. Đem những chuyện kia áp đặt cho nàng, còn tự cho là đúng khi nghĩ rằng nàng cùng Thương Y, Kim Tại Liệt dây dưa không rõ, ta thật khốn nạn!"

"Chúng ta không bao giờ được nghi ngờ lẫn nhau nữa. Đúng rồi," Phác Tú Anh đang nói liền chuyển đề tài, "Sao chàng biết được ám đạo kia của Chu Tuyết Viện?"

Nói đến đây sắc mặt Kim Tại Hưởng trở nên ngưng trọng, "Địa cung bị cháy, ta đến đó xem xét vài thứ, cũng phát hiện ra được người trong băng quan căn bản không phải là mẫu phi. Ngày ấy A Cần thấy tâm tình ta không tốt liền an ủi ta, cuối cùng nói cho ta biết đoạn đối thoại giữa huynh muội Chu gia, vì thế ta đã đến Thần cung dò la một chút lại không nghĩ tới thực sự tìm được một ám đạo, cũng tìm được cả lối vào. Chuyện này có phải nàng sớm biết rồi không?"

"Đúng, lần đầu tiên nhìn thấy mẫu phi ta đã biết rồi. Thất gia, tha thứ cho ta không nói với chàng, ta chỉ sợ là...."

"Ta không trách nàng, nàng lo lắng rút dây động rừng, lo lắng ta quá kích động mà làm hỏng chuyện."

Hai tay gắt gao ôm lấy y, y vẫn luôn hiểu được sự lo lắng của nàng.

Dịch Khôn cung. Hoàng hậu nghiêm mặt, ngồi ở vị trị cao, Ninh Hạ ôm tiểu hoàng tử dỗ dành, nhưng mà mặc kệ dỗ thế nào tiểu hoàng tử cũng không ngừng mà vẫn khóc oa oa.

Hoàng hậu đau đầu đến nhíu mày, bà đã bị hành cho mấy ngày mấy đêm không ngủ, giờ phút nàu nghe thấy tiếng khóc của tiểu hoàng tử liền hận không thể hung hăng mà ném nó tới trên mặt đất.

"Ninh Hạ, ngươi nghĩ biện pháp làm cho nó ngừng khóc đi!" Hoàng hậu tức giận quát, "Đồ vô dụng, một tiểu hài tử thôi mà cũng không dỗ được! Tiện nhân sinh đứa con chẳng tốt đẹp gì rồi, giờ đang yên lành lại khóc thảm thiết!"

"Nương nương." Vẻ mặt Ninh Hạ khó xử, "Cách gì cũng dùng rồi, đồ chơi ti chế phòng đưa tới cũng không ít nhưng mà tiểu hoàng tử lại khóc không ngừng."

"Ngươi nghĩ cách để nó ngừng khóc đi!" Hoàng hậu tức giận, "Nếu Hoàng Thượng biết lại nói bản cung thờ ơ không chăm sóc nó, đến lúc đó hỏi bản cung thì bản cung làm sao mà giải thích nổi!"

"Những biện pháp có thể nghĩ ra thì nô tỳ đã nghĩ cả rồi, thật sự là nhiều cách mà không dùng được."

"Đang nói, Tiêu Ôn liền cao giọng thông báo: "Hoàng Thượng giá lâm!"

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."

"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng."

"Đứng lên đi." Nghe được tiếng khóc đến tê tâm liệt phế của tiểu hoàng tử, Kim Lam Triêu nhanh chóng đi tới nhìn thấy sắc mặt tiểu hoàng tử khóc đến muốn ngất đi, ông xoay người lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, "Ngươi chăm sóc đứa nhỏ như vậy sao?"

"Hoàng Thượng..." Vẻ mặt Hoàng hậu lo lắng, tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Ninh Hạ. Tiểu tử kia khóc càng dữ dội hơn, "Người xem, giờ.... Thần thiếp cũng không còn cách nào nữa! Những gì nên làm thần thiếp cũng đã làm cả rồi!"

"Hoàng hậu, trẫm giao hoàng nhi cho ngươi, nếu nó có chút sơ suất nào trẫm sẽ hỏi ngươi! Mau nghĩ cách khiến nó cười đi!"

Hoàng hậu ngượng ngùng cười, muốn làm nó cười so với khóc còn khó hơn. Gắng gượng đùa với đứa nhỏ, mặc cho bà đem hết sức lực toàn thân ta tiểu tử kia cũng tuyệt không tốt hơn, ngượi lại càng ra sức khóc to hơn nữa.

Bỗng nhiên ánh mắt Ninh Hạ sáng rực, khom người xuống, "Hoàng Thượng, nương nương, nô tỳ chợt nghĩ đến một người. Chẳng phải tiểu hoàng tử rất thích Thất vương phi sao? Không bằng gọi người tiến cung vài ngày, hoặc là cho người mang tiểu hoàng tử về Thất vương phủ cũng được."

Hoàng hậu gật gật đầu, "Hoàng Thượng, biện pháp này người thấy có được không?" Bà đắc ý lắc đầu, Phác Tú Anh, nếu đứa nhỏ ở trong tay của ngươi thì có xảy ra chuyện gì cũng đúng là chuyện vui khắp chốn rồi.

"Truyền Tam nha đầu tiến cung!" Sắc mặt Kim Lam Triêu cũng vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn Hoàng hậu cũng mang theo chút do dự.

Cho đến lúc Phác Tú Anh tiến cung, tiểu hoàng tử vẫn đang còn khóc oa oa chợt nhìn thấy Phác Tú Anh liền giống như bị làm phép, nín khóc mỉm cười, giãy dụa vươn tay về phía nàng, thân thể cũng vặn vào về phía nàng luôn.

Phác Tú Anh tiến lên ôm nó, tiểu hoàng tử mệt mỏi ghé vào trước ngực nàng, không đến giây liền lăn ra ngủ.

"Người xem đứa nhỏ này..." Sắc mặt Hoàng hậu xấu hổ, "Không cần ta cũng không cần nhũ mẫu, ngược lại lại rất thích Thất tẩu của nó, nhỏ như vậy mà cũng biết muốn người trẻ tuổi xinh đẹp."

"Đó là vì ngươi không có tác dụng!" Kim Lam Triêu trừng mắt liếc bà một cái, lại nhìn Phác Tú Anh, "Tam nha đầu, làm khó cho con rồi." Chu Tuyết Viện hại Tĩnh phi thảm như vậy, nàng vẫn không so đo mà đến dỗ dành đứa nhỏ, Kim Lam Triêu có chút áy náy.

"Hoàng Thượng, thần thiếp thấy hoàng nhi rất thích Thất vương phi, không bằng để nàng đưa nó về Thất vương phủ, như vậy cũng có người chăm sóc." Hoàng hậu đề nghị, có thể vứt đi tiểu tử này thật xa bà liền vứt.

"Nương nương," Phác Tú Anh trầm giọng nói, "Thần nữ đến là lo lắng tiểu hoàng tử khóc sẽ ảnh hướng đến thân thể. Mẫu phi của nó đối với thần nữ làm chuyện gì hẳn là các người cũng biết. Nếu như thần nữ đưa nó về phủ thì Thất gia sẽ nghĩ như thế nào? Nương nương không thích tiểu hoàng tử như vậy sao? Nếu như nương nương thật sự không muốn nhìn thấy nó thì thần nữ liền đưa về Thất vương phủ."

"Nha đầu ngươi...." Hoàng hậu lạnh lúc trừng mắt với Phác Tú Anh một cái, "Bản cung cũng là suy nghĩ cho tiểu hoàng tử."

"Tam nha đầu nói rất có lý!" Kim Lam Triêu gật đầu, "Uổng cho ngươi là người hơn tuổi lại lo lắng vấn đề không cẩn thận như vậy. Tam nha đầu, sau này mỗi ngày con đều đến Dịch Khôn cung một chút, đợi sau khi hoàng nhi ngủ thì con có thể hồi phủ."

"Vâng, nhi thần tuân theo ý chỉ của phụ hoàng. Ninh Hạ cô cô, giường của tiểu hoàng tử ở đâu?"

"Xin mời Vương phi nương nương theo nô tỳ!"

Đi vào bên trong phòng, Phác Tú Anh đặt tiểu hoàng tử lên giường, đắp chăn cho nó, nhịn không được nhéo lên mặt nó. Chu Tuyết Viện, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn chăm sóc cho tiểu hoàng tử thêm một thời gian nữa thì nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Không nghĩ tới ngươi chẳng những không thu tay lại mà còn làm cho nghiêm trọng hơn. Tiểu hoàng tử có một người mẫu thân như vậy thật sự là rất bất hạnh.

Bên kia hoàng cung, Chu Tuyết Tranh cùng Kim Tại Liệt ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người đều bày một chén rượu. Chân tướng cái chết của Tĩnh phi làm chấn động cả toàn bộ nước Kim Nguyệt.

"Chuyện của Tĩnh phi hẳn là ngươi cũng có tham dự?" Kim Tại Liệt nhấp một ngụm rượu, nhìn Chu Tuyết Tranh chăm chú.

"Cả Chu gia cũng đã chôn theo rồi, tỷ ấy chết cũng không oan. Bản cung không nghĩ tới là Phác Tú Anh lại biết được chuyện này."

"Xem tình hình ngày đó thì nàng đã biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhưng mà vẫn chịu đựng chưa nói ra. Bản vương đối với nàng lại càng ngày càng có hứng thú."

"Người này thật là đáng sợ. Chúc Lục điện hạ gặp vận tốt."

"Đa tạ lời chúc phúc của Thần phi nương nương, càng ngày chơi càng thích." Khóe miệng Kim Tại Liệt giơ lên, "Thần phi nương nương, không có chuyện gì khác thì ta cáo từ trước."

"Lục điện hạ, mời."

"Nhưng mà," Kim Tại Liệt xoay người, "Thần phi nương nương nên nhớ điều kiện hợp tác của chúng ta, ngươi có chán ghét nàng cũng không được phép làm tổn thương nàng, nếu không bản vương nhất định sẽ trở mặt."

Khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười, trong mắt hiện lên sự thay đổi không thể phát hiện ra, "Lục điện hạ yên tâm, ta vẫn luôn có chừng mực. Bên phía Hưởng ca ca, mong Lục điện hạ cũng hạ thủ lưu tình."

"Yên tâm, bản vương nhất định đưa hắn đến trên giường ngươi. Cáo từ."

"Mời."

Sau khi Kim Tại Liệt rời đi, khóe miệng tươi cười của Chu Tuyết Tranh chậm rãi thu lại, nắm chén rượu trong tay ngày càng chặt. Không tổn thương nàng? Lục điện hạ, bản cung chỉ sợ không làm được, cả đời bản cung cầu đó là Hưởng ca ca có thể lại trở về bên cạnh ta, nhưng mà nếu tiện nhân kia vẫn còn thì con đường này vô cùng khó khăn.

"Nương nương, Thất vương phi hại cả Chu gia, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho nàng sao?" Thị nữ Hoàn nhi bên cạnh khó hiểu hỏi.

"Ngươi cảm thấy bản cung là người lương thiện được như vậy sao?" Chu Tuyết Tranh hừ lạnh một tiếng, "Bản cung phải thừa dịp Phác Tú Anh vẫn chưa kịp có động tĩnh gì liền cho ả một đả kích nặng nề mới được."

Bên kia, Kim Tại Liệt trở lại Lục vương phủ, trong phủ lại có một khách không mời mà đến.

"Điện hạ, người này thực sự rất kỳ quái, nô tài ngăn cản như thế nào cũng không được, đến trong phủ chờ người. Nô tài chỉ là mới nói vài câu hắn liền tát nô tài mấy cái." Tổng quản thấy chủ tử về liền lập tức tiến lên, ủy khuất nói.

"Mang bản vương đi xem."

Người nọ Kim Tại Liệt cũng không biết, hắn cũng không biết Kim Tại Liệt.

"Lục điện hạ, ngưỡng một đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tổng điện chủ bảo ta tới vấn an ngài."

Tổng điện chủ? Kim Tại Liệt nhíu mày, lập tức hiểu được liền xoay người lại ôm quyền hướng người bên cạnh, "Không biết các hạ xưng hô thế nào?"

"Không dám, Lăng Vân điện chủ của Thánh điện, Lăng Vân Hải."

"Hóa ra là Lăng Vân điện chủ, tại hạ thất kính. Vừa rồi trong cung có việc không thể tiếp đón từ xa, xin lượng thứ."

"Lục điện hạ không cần khách khí như vậy. Tổng điện chủ nhận được thư của người liền phái ta đến đây, không biết chuyện là thế nào?"

Kim Tại Liệt lạnh lùng một chút, trong mắt phát ra sát ý, "Kim Tại Hưởng vì mở ra cử địa cung cứu Vương phi của hắn nên bị thương đến phế tạng, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể khôi phục lại được. Cho nên ngươi nói xem đây chẳng phải là một thời cơ tốt sao?"

"Kim Tại Hưởng?" Sắc mặt Lăng Vân Hải trầm xuống, lập tức cười lạnh, "Bản điện chủ đã muốn giết chết hắn từ lâu, giết Hắc Ám điện chủ cùng U Minh điện chủ, Lăng Tiêu điện chủ, lại hủy hai điện, lần này bản điện chủ nhất định lấy đầu hắn xuống."

"Giết Lăng Tiêu điện cùng Hắc Ám điện còn có Thanh Ngọc Môn, Điện chủ định làm sao bây giờ?"

"Thương Y?" Nghĩ đến kẻ điên kia thân thể Lăng Vân Hải run một chút, "Hắn vẫn nên giao cho Tổng điện chủ đi, nhiệm vụ lần này của bản điện chủ là giết Kim Tại Hưởng. Đưa bản đồ Thất vương phủ cho ta!"

"Đã sớm chuẩn bị tốt." Kim Tại Liệt lấy ra một cái bản đồ, bày ra trước mặt Lăng Vân hải, "Lăng Vân điện chủ đúng là cẩn thận, thật ra thì Kim Tại Hưởng bây giờ căn bản không chịu nổi một kích."

"Không chịu nổi một kích? Bản điện chủ cũng không muốn theo chân ba lão đệ của mình, mình hắn có thể một chiêu giết chết Hắc Ám điện chủ là biết hắn không phải người có công phu bình thường rồi, công phu của hắn thậm chí so với Thương Y không hề kém, nên cẩn thận vẫn hơn. Lần này nếu ta có thể thành công, tổng điện chủ đồng ý đưa ba điện đã bị hủy cho Lăng Vân điện."

"Vậy bản vương chúc mừng Lăng Vân điện chủ trước. Hôm nay bản vương mở tiệc, rượu ngon món ngon, mỹ nhân đẹp, trước hết điện hạ hãy hưởng thụ một chút đã."

"Ha ha ha! Được! Lục điện hạ thật hào phóng!" Nghĩ đến có thể đem nữ nhân áp dưới thân mình, hung hăng mà phát tiết khiến hắn có chút không thể chờ được. Lăng Vân điện chủ vẫn được mệnh danh là điện chủ hái hoa, háo sắc nổi tiếng giang hồ, hễ là nữ tử bị hắn nhìn trúng đều không thể may mắn thoát khỏi, nghe nói phi tử của vài nước đều đã từng bị hắn chơi đùa qua, "Lục điện hạ, nghe nói Thất vương phi mỹ mạo vô song, bản điện chủ muốn nếm thử một chút."

~~~

Chap 312: Cái tay kia của ngươi đụng vào nàng?

Kim Tại Liệt dừng bước, "Lăng Vân điện chủ, mục tiêu của ta là Kim Tại Hưởng, không nên vì những chuyện khác mà làm hỏng đại sự. Không được đụng vào Thất vương phi, nghe rõ chưa?"

"Lẽ nào tin đồn ngoài chợ là thật?" Lăng Vân Hải cười hắc hắc, "Lục điện hạ để ý em dâu mình? Thú vị, thú vị. Nếu bản điện chủ là người thì sẽ trực tiếp cướp về, khiến cho nàng không xuống được giường thì dĩ nhiên sẽ nghe lời thôi!"

"Nếu ngươi có thể thuận lợi giết chết Kim Tại Hưởng, bản vương sẽ đáp ứng ngươi, giao nàng cho ngươi thỏa mãn một đêm."

"Không dám, không dám, thật phóng khoáng! Thứ nữ nhân này một đêm không đủ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng dù chơi đùa lâu cũng không chán!" Hai mắt Lăng Vân hải nheo lại, ánh mắt dâm tà. Hừ! Kim Tại Liệt, ngươi bảo bản điện chủ không được động thì ta sẽ không động vào sao? Ta càng muốn nếm thử trước ngươi.

Đêm đến, Phác Tú Anh thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Hoàng tử xong mới rời khỏi cung trở về phủ.

Kim Tại Hưởng vẫn chưa về, nàng vừa ngồi trong thư phòng đọc sách vừa chờ y. Chờ y đã thành một loại thói quen, bất tri bất giác đã đến đêm khuya.

"Cốc cốc cốc!" Kinh Phong gõ cửa tiến vào, "Tiểu thư, gia nói trong quân có chuyện quan trọng cần thảo luận, sai người truyền lời là sẽ về muộn một chút, người đi nghỉ trước đi."

"Ta biết rồi." Ngáp một cái, coi sóc Tiểu hoàng tử một ngày cũng có chút hơi mệt, gấp cuốn sách lại, rửa mặt lên giường.

Có Kinh Phong và Phá Trận ở ngoài nên nàng yên tâm đi ngủ. Không biết lúc nào, trong mơ màng nàng nghe được tiếng cửa mở, trong lòng thấy mừng rỡ, lập tức ngồi dậy, "Sao trễ như vậy? Không ở lại nghỉ ngơi trong quân luôn còn về làm gì cho thêm mệt."

"Ô, Thất vương phi lại quan tâm đến người khác như thế? Chỉ là nghe giọng nói này khiến trong ngực bản điện chủ ngứa ngáy một chút."

"Ngươi là ai?" Nghe thấy một giọng nói xa lạ, Phác Tú Anh phút chốc xuống giường, mò lấy áo khoác, rất nhanh mặc vào, "Kinh Phong, Phá Trận!"

"Người đang gọi hai tiểu tử bên ngoài sao? Trong người bọn họ đã ngấm mê dược của bản điện chủ rồi, trong chốc lát không tỉnh lại nổi đâu." Lăng Vân Hải lấy ra một mồi lửa, châm vào ngọn nên ở bên cạnh. Thấy nữ tử dưới ánh sáng, hắn nhất thời sợ ngây người, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, "Quả nhiên khuôn mặt đẹp vô song, người là nữ tử đẹp nhất mà bản điện chủ từng gặp qua."

"Ngươi là người của Thánh Điện?" Nghe xưng hô của hắn, Phác Tú Anh nhất thời hiểu vài phần. "Ai sai ngươi tới? Ngươi tới đây làm gì?"

"Tiểu nương tử, nàng nói hơi nhiều, từ trước đến nay ta rất khoan dung với mỹ nhân. Ta đến là để giết Kim Tại Hưởng, thuận lên giường với Vương phi của hắn."

"Kim Tại Hưởng không có ở đây, người không trở về. Mời ngươi đi cho."

"Vậy trước tiên lên giường với nàng là được rồi. Không sao, thân thể bản Điện chủ rất khỏe mạnh, chúng ta có thể làm cho đến lúc hắn trở về mới thôi."

"Không được tới đây!" Nhìn người đang càng tới gần, trong lòng Phác Tú Anh nhanh chóng chuyển qua lại, nàng chỉ hy vọng Kim Tại Hưởng không nên trở về lúc này, trong người y đang mang thương tích.

"Tiểu mỹ nhân, không cần phải sợ. Bản điện chủ rất ôn nhu, kỹ thuật cũng tốt, sẽ làm nàng thỏa mãn. Đến đây đi."

"Không được!"

Lăng Vân Hải tiến thêm một bước về trước, ôm nàng vào trong ngực, không kịp chờ đợi ném nàng lên trên giường, cặp môi nhờn nhụa tới gần.

"Cút đi!" Phác Tú Anh đấm đá hắn.

"Hắc, bản Điện chủ rất thích người nhỏ nhắn như nàng, rất thú vị! Đến đây đi, bảo bối, bản điện chủ sẽ khiến nàng cả đời khó quên!"

"Xẹt!" Một thanh kiếm vung xuống, Lăng Vân Hải nhanh nhén tránh thoát, hắn xoay người đứng lên, nhìn người đột nhiên xuất hiện trong phòng, "Ngươi chính là Kim Tại Hưởng? Ngươi rốt cục đã trở về. Vậy bản Điện chủ sẽ giết ngươi trước, sau đó chơi đùa nữ nhân của ngươi!"

"Cái tay kia của ngươi đụng vào nàng?" Thanh âm Kim Tại Hưởng lạnh như băng giống như đến từ địa ngục. Lăng Vân Hải lại không thèm để ý chút nào.

"Hai tay đều đụng vào, ngươi làm gì nào?"

"Vậy bản vương sẽ chặt hai tay của ngươi trước."

"Kim Tại Hưởng, bản Điện chủ khuyên ngươi không nên không biết lượng sức mình, phế phủ ngươi bị trọng thương mà vẫn còn ngoan cố chống cự. Được, bản Điện chủ có một đề nghị," Hắn chỉ vào Phác Tú Anh, "Ngươi đưa nàng bản Điện chủ, ta tạm tha cho ngươi một cái mạng."

"Ngươi không có tư cách nói điều kiện với Bản vương!"

"Đây chính là tự ngươi tìm đến! Vậy bản Điện chủ trói ngươi lại, ở trước mặt ngươi chơi đùa nữ nhân của ngươi. Kim Tại Hưởng, chịu chết đi."

Ánh sáng lóe lên, Kim Tại Hưởng linh hoạt tránh thoát, đưa hắn ra bên ngoài, đao kiếm không có mắt, y không muốn làm nàng bị thương.

Phác Tú Anh từ phía sau cửa sổ lộn ra ngoài, vội vàng đi tìm Vương địa phu lấy độc dược. Nàng gấp gáp trở về thì chỉ thấy Lăng Vân Hải ngồi bệt dưới đất, miệng phun ra máu. Kim Tại Hưởng một thân màu trắng, như tiên giáng trần phiêu diêu, kiếm chĩa vào yết hầu Lăng Vân Hải.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Không ngừng nôn ra máu, Lăng Vân Hải cố hết sức hỏi một câu. Không phải nói hắn chỉ có một hai phần công lực sao, vì sao mình ở dưới tay hắn mới chỉ mười chiêu thì đã bị thua, lại còn chật vật đến không chịu nổi như vậy. Có là Thương Y hoặc là Tổng Điện chủ thì dưới tình huống như vậy hắn cũng có thể bảo đảm trong vòng mười chiêu cũng không thua, nói không chừng còn có thể bất phân thắng bại.

Phân điện chủ Thánh Điện ở trên giang hồ có thể đứng hàng danh hào. Lăng Vân Hải hoảng sợ nhìn người trước mặt, có thể có thân thủ thế này cũng chỉ có hắn.

"Ngươi là Cửu Thiên Cung..."

Kim Tại Hưởng cười cười, "Coi như ngươi thông minh, nhanh như vậy đã đoán ra được."

"Hừ! Bản Điện chủ nhớ lời nói của ngươi ngày hôm nay, có gan thì chờ bản Điện chủ chuẩn bị sẵn sàng lại tới tìm ngươi!"

"Ngươi coi Bản vương là kẻ ngu ngốc sao?" Kim Tại Hưởng đưa kiếm lại càng gần.

"Thất gia, người không sao chứ?" Phác Tú Anh đi tới, lo lắng hỏi.

"Không sao." Nở một nụ cười êm ái với nàng, móc ra một bình thuốc trong ngực, "Giúp Kinh Phong và Phá Trận giải độc."

"Được!"

"Thất điện hạ, là tại hạ có mắt không tròng, mạo phạm người và Vương phi, xin người không nên để trong lòng. Tại hạ bảo đảm, sau này không bao giờ đặt chân vào Thất vương phủ nữa, a, không, là không bao giờ đặt chân lên nước Kim Nguyệt nữa."

"Thánh Điện ở trong lòng của Bản vương không đáng tin. Vốn ban đầu muốn giữ lại cái mạng ti tiện của ngươi, để ngươi trở về nói với Diệp Thần rằng lần sau sẽ khiến hắn phải tới đây. Nhưng mà, vì ngươi động vào người mà Bản vương yêu mến nhất, nên không trách Bản vương được. Để ngươi chết như thế nào mới hay nhỉ?"( Cái đoạn này dịch đúng ra trong bản gốc phải là: ... giữ lại cái mạng chó của ngươi.... Nhưng mà mình cực kỳ kị cái việc lấy chó ra so sánh lắm. Chó dễ thương lắm mừ ^^. Các bạn thông củm chỗ này cho mình nghe 🙂 )

"Không, Thất điện hạ, không nên!"

"Nhiệm vụ thất bại, trở lại cũng là đường chết, chết ở trong tay Diệp Thần không bằng chết ở trong tay Bản vương còn vui sướng hơn. Còn có, những người biết thân phận của Bản vương đều phải chết. Vừa rồi hai tay của ngươi đụng vào Thất vương phi đúng không?"

"Không. Không nên, không nên!" Lăng Vân Hải lui dần về sau, vẻ mặt hoảng sợ. Người này, so với Tổng Điện chủ còn kinh khủng hơn, "Thất điện hạ. Người làm như vậy không sợ Thất vương phi có ám ảnh trong lòng sao?" Nếu hắn quan tâm đến nữ tử này thì phải dùng nàng để đỡ cho mình.

"Tiểu thư, người sẽ có ám ảnh trong lòng sao?" Kinh Phong đã tỉnh táo lại, nghe Lăng Vân Hải nói liền cười hỏi.

"Đương nhiên sẽ." Phác Tú Anh giả bộ sợ hãi gật đầu, "Thất gia, đừng chặt đứt hai tay hắn."

"A? Anh nhi muốn như thế nào?"

"Ta nhớ là Vương phủ có kiếm răng cưa. Dùng cưa để cưa có phải là chơi vui hơn không?" Thiên chân vô tà, dáng vẻ như vậy khiến cho người khác không thể tin nổi lời này được nói ra từ miệng nàng.

"Vẫn là Anh nhi có cách hay. Phá Trận, mang kiếm răng cưa tới!"

"Vâng, gia!" Phá Trận dứt khoát lên tiếng, đến kho binh khí cầm kiếm. Lát sau chạy về. "Gia, việc này cứ giao cho thuộc hạ và Kinh Phong đi, người và tiểu thư đi nghỉ ngơi đi thôi."

"Các ngươi... Các ngươi..." Lăng Vân Hải cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua những người nào biến thái như vậy nên đã sợ đến run người, "Các ngươi sẽ gặp báo ứng."

"Báo ứng?" Phác Tú Anh dừng lại, xoay người cười nhạt. "Bản Vương phi muốn hỏi Lăng Vân điện chủ một chút, nếu như hôm nay người thắng thì Thất vương phủ sẽ gặp phải tai ương gì? Huyết tẩy Thất vương phủ?"

"Hừ!" Phác Tú Anh nói đúng suy nghĩ trong lòng hắn.

Xoay người kéo tay Kim Tại Hưởng, sau lưng truyền đến đoạn đối thoại của Kinh Phong và Phá Trận.

"Trước tiên cưa cái tay kia?"

"Tay phải đi. Cưa thành ba, như thế nào?"

"Ít vậy sao, chín đi, cưa làm chín cũng có thể làm roi được."

"A!" Tiếng hết của Lăng Vân Hải như heo bị giết vang vọng khắp Thất vương phủ.

"Kêu cái rắm! Ai, Kinh Phong, không nên dứt khoát cưa đứt, tới đây, cưa tay trái luôn đi."

"Cưa xong tay rồi đến cưa chân. Tối hôm nay lại bận rộn rồi. Ta tới phòng ăn bảo người chuẩn bị ít đồ ăn."

"..." Phác Tú Anh cúi đầu không nói gì, Kinh Phong và Phá Trận quả thực là vô cùng biến thái.

Vào phòng ngủ, Kim Tại Hưởng lập tức ngồi xuống, che ngực, thở hổn hển từng ngụm, sắc mặt tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

"Thất gia, có phải lại tổn thương thêm hay không?"

"Không sao." Lấy ra một viên thuốc nuốt vào, "Ta vừa ăn xong thuốc nâng cao công lực, nếu không thì sao có thể hạ hắn nhanh như vậy, nên giờ bị tác dụng ngược thôi. Lăng Vân Hải điện chủ, ở trong hàng ngủ phân Điện chủ của Thánh Điện đứng ở hàng thứ năm."

"Ta đi mời đại phu tới."

"Không cần, đỡ ta lên giường." Kim Tại Hưởng giùng giằng, "Ta uống thuốc rồi, ngày mai sẽ khôi phục thôi."

Nói xong, ngay lập tức ngã xuống giường, đem nàng ôm vào trong ngực liền ngủ ngay.

Đợi Kim Tại Hưởng ngủ say, Phác Tú Anh đứng lên, mặc quần áo, cứ một lúc lại lau mồ hôi cho y, lại lấy thuốc mà đại phu đưa cho y uống vào, rốt cuộc sắc mặt của y cũng khá hơn một chút.

Hai người Kinh Phong và Phá Trận vẫn chơi đùa cho tận lúc trời hửng sáng, lúc đó mới kết thúc mạng sống của Lăng Vân Hải. Lúc Phác Tú Anh đi ra ngoài thì bọn họ đã thu dọn xong hiện trường, nhìn không ra một dấu vết nào nữa.

"Tiểu thư, thương thế của gia thế nào?" Kinh Phong hỏi.

"Bây giờ đỡ hơn rồi, các ngươi bận rộn một đêm cũng nên đi nghỉ ngơi đi, chỗ này có ta rồi."

"Vâng, tiểu thư."

Qua một lát, Kim Tại Hưởng rốt cuộc tỉnh lại, sắc mặt khôi phục lại vẻ hồng nhuận, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường. Phác Tú Anh cũng yên tâm, để cho y dựa vào mình, "Bây giờ khá hơn chút nào không?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Kim Tại Hưởng gật đầu, thấy trong mắt nàng hiện lên tơi máu, trong lòng dâng lên một trận yêu thương, "Một đêm không ngủ sao? Nha đầu ngốc, ta đã nói là không sao mà."

Chẳng biết tại sao, Phác Tú Anh đột nhiên chảy nước mắt, tựa đầu trong ngực y, "Thất gia, tối qua ta rất sợ!"

"Không sao," Vỗ lưng nàng, "Ta đồng ý với nàng, sau này không để mình bị thương nữa, được không?"

"Thật chứ?"

"Thật! Nàng xem, chẳng phải là không sao rồi sao? Võ công của ta rất nhanh sẽ khôi phục lại, nàng không tin vi phu sao? Cung chủ Cửu Thiên Cung sẽ dễ dàng bị địch đánh bại vậy sao?"

"Khoác lác." Phác Tú Anh đứng dậy, "Chàng ở đây dưỡng thương cho tốt, ta muốn vào cung một chút, chàng phải cẩn thận."

"Hôm nay ở cùng ta có được hay không?"

Bộ dáng đầy ủy khuất, thực sự khiến người ta không thể nào cự tuyệt được, nhưng mà phải đến chỗ Tiểu hoàng tử, nàng phải đi.

"Thất gia, có chuyện ta muốn nói với chàng."

"A? Chuyện gì?"

"Mấy ngày nay, ban ngày ta đều vào cung, thay Hoàng hậu chăm sóc cho Tiểu hoàng tử." Len lén nhìn sắc mặt y, "Nếu như chàng không muốn ta đi thì ta sẽ không đi."

"Trẻ con vô tội, đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro