Chap 317+318

Chap 317: Bản cung là muốn lấy mạng của các ngươi

Hoàng hậu nháy mắt với thị vệ thường phục đi theo bên cạnh, thị vệ tiến lên muốn kéo Lâm Phong đi, nhưng Lâm Phong lại sống chết không đi.

"Vị đại gia này, van cầu ngươi, ta chỉ muốn gần Tĩnh nhi một chút thôi, dù sao chúng ta cũng đã có với nhau một đứa con rồi." Lâm Phong vừa nói vừa đem bức thư ra trước mặt mọi người, "Nó chính là Thất điện hạ của nước Kim Nguyệt, nó thực sự là con của Lâm Phong ta! Bức thư này là một trong số những bức thư Tĩnh nhi báo tin cho ta."

"Nhìn xem, nhìn xem!"

"Đừng đẩy!"

Mỗi người đều có chút tò mò trong bụng, nghe Lâm Phong nói như vậy, bọn họ liền đoạt lấy bức thư.

"Là thật! Hóa ra là sự thật! Tĩnh phi chúng ta kính trọng hóa ra là một kỹ nữ!"

"Đúng là một nữ nhân tốt của nước Đông Lan, dám phản bội lại Hoàng Thượng nước Kim Nguyệt, còn sinh ra dã chủng nữa!"

Tình hình nhất thời trở nên hỗn loạn, những người vừa rồi còn mở miệng cãi lại ủng hộ Tĩnh phi giờ đây lại muỗn đào mộ của Liên Thương Tĩnh lên, đem hài cốt của bà ném vào bãi tha ma mặc cho chó gặm.

"Hoàng Thượng...." Hoàng hậu gắt gao nắm lấy cánh tay Kim Lam Triêu, vẻ mặt khẩn trương, "Tại sao có thể như vậy? Tĩnh phi muội muội nhất định không phải là người như thế!"

Bà quay đầu lại nhìn Kim Lam Triêu, chỉ thấy sắc mặt của ông xanh mét, bà rất bình tĩnh mà cười lạnh một chút. Ông đau ở chỗ nào thì bà lại càng đâm vào chỗ đó! Kim Tại Hưởng, ngươi không phải con của Hoàng Thượng thì nhanh chóng mất đi cơ hội canh tranh cùng với Thái tử. Bà cảm giác được thân thể của Kim Lam Triêu cứng lại, run nhè nhẹ, lại run rẩy này mang theo kiềm nén mạnh mẽ.

Phác Tú Anh cùng Kim Tại Hưởng đứng ở trong đám dông, nghe thấy lời nói của Lâm Phong thì nháy mắt liền run sợ. Hắn là là phụ thân thân sinh của Kim Tại Hưởng? Hoàng hậu xuất hiện ở đây khiến Phác Tú Anh đã cảm thấy có chút kỳ quái, bây giờ lại xuất hiện một người tên là Lâm Phong lại càng kỳ quái hơn. Ngửi ra được mùi âm mưu.

Kim Tại Hưởng chăm chú nhìn vào người gọi là Lâm Phong kia, muốn từ trong lời nói của hắn tìm ra vài chỗ không đúng. Sao y có thể là con của nam nhân này được? Y tuyệt đối tin tưởng mẫu phi của mình.

"Thất gia, ta đi xem thử." Phác Tú Anh nhéo nhéo tay y, nàng ra mặt có vẻ như tốt hơn, "Mẫu phi tuyệt đối không phải là người như thế, nhất định là lừa gạt thôi!"

Nàng đi tới, cầm theo phong thư trong tay một người, nhìn nhìn. Đây là một bức thư Tĩnh phi gửi cho Lâm Phong, trong câu chữ kể ra nỗi tương tư buồn phiền. Thậm chí nói gả cho Kim Lam Triêu là bị bức bách buộc phải làm vậy, bà đã có cốt nhục của Lâm Phong.

Trong đám người có người nhận ra nàng, mọi người lập tức bước ra sau, các xa nàng ra. Ở quảng trường trở nên im lặng, một mình nàng chống cự với mọi người.

Lúc này, không biết là ai mở miệng trước, "Nàng chính là nữ nhân của dã chủng kia, hừ! Nữ nhân của dã chủng chính là dã nữ nhân! Không xứng làm Thất vương phi!"

"Nói đúng! Nữ nhân giảo hoạt này khiến cho nước Kim Nguyệt không được bình an, chúng ta đánh chết nàng ta! Đánh chết nàng ta cùng dã chủng!"

"Đánh chết! Đánh chết!"

"Các vị," Đối mặt với đám người đang kích động, Phác Tú Anh mỉm cười, "Thất điện hạ có phải là con của Hoàng Thượng hay không thì không phải do mọi người định đoạt, cũng không phải do người gọi là Lâm Phong này nói là được, phải do Hoàng Thượng định đoạt. Phụ hoàng, người nói đi?" Nàng chuyển hướng sang Kim Lam Triêu, lông mày nhíu lại.

"A? Là Hoàng Thượng? Thảo dân tham kiếm Hoàng Thượng!"

Dân chúng nhất loạt quỳ xuống, lớn tiếng thỉnh an.

Kim Lam Triêu cùng Hoàng hậu sửng sốt, không nghĩ tới hai người bọn họ lại ở đây. Hoàng hậu tức giận trừng mắt liếc Phác Tú Anh một cái, có xú nha đầu này ở đây mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy. Nhưng mà không sao cả, bà đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ.

Kim Lam Triêu nhìn Kim Tại Hưởng, từ trong mắt ông phát ra ánh nhìn hờ hững, ông đau lòng vì đứa con trai bảo bối hai mươi mấy năm lại không phải là con của đẻ của ông?

Liên Thương Tĩnh, ngươi thật đúng là không phụ lòng trẫm! Ông cảm thấy được chuyện này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Lâm Phong xuất hiện ít nhất có thể chứng minh Liên Thương Tĩnh cùng hắn quả thật từng có qua lại.

"Hoàng Thượng, thảo dân cầu xin người giết dã chủng cùng nữ nhân của hắn đi, bọn họ không xứng đáng sống!" Một lão già nói.

"Các ngươi nói bậy bạ gì đó!" Hoàng hậu cao giọng quát, "Tĩnh phi muội muội trong sạch thuần khiết như thế làm sao có thể có quan hệ với nam nhân khác? Bản cung chứng nhận Hưởng nhi là cốt nhục thân sinh của Hoàng Thượng không thể nghi ngờ! Lâm Phong, ngươi nói đi, rốt cục có âm mưu gì? Muốn bôi nhọ danh dự của Tĩnh phi muội muội!"

Nhận được ánh mắt của Hoàng hậu, Lâm Phong lập tức hiểu ý, "Nương nương, những điều tiểu nhân nói là sự thật, bức thu này là của Tĩnh nhi viết cho tiểu nhân, người hẳn là nhận ra được chữ viết của nàng chứ?"

"Hừ! Đưa bản cung xem!" Hoàng hậu cầm lấy bức thư, nhìn thoáng qua, nhất thời sắc mặt biến đổi, "Đây.... Hoàng Thượng.... Đúng là bút tích của Tĩnh phi muội muội! Không thể nào, muội ấy không phải là người như vậy, Hưởng nhi khẳng định là cốt nhục của người! Hoàng Thượng, không nên xúc động!" Bà nháy mắt với thị vệ đang mặc thường phục, thị vệ rất nhanh mang hai cái ghế đến. Đây là vở kịch cần có thời gian để diễn, từ từ thưởng thức mới có mùi vị.

"Hoàng Thượng, người ngồi một lát đi, thần thể lo cho thân thể của người. Hưởng nhi, Thất vương phi, hai người các ngươi lại đây. Có mẫu hậu ở đây, không phải sợ!"

"Hoàng hậu nương nương, người không thể làm việc theo tình riêng!" Dân chúng yêu cầu.

"Phụ hoành." Kim Tại Hưởng đi qua, gọi một tiếng.

Kim Lam Triêu nhìn y, không lên tiếng trả lời.

Phác Tú Anh nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt của Kim Tại Hưởng, nàng biết y nhìn thấy sự quả quyết của Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng đáp lại y một tiếng thì coi như là trả lời lại y.

Ánh mắt Kim Tại Hưởng xẹt qua một tia thất vọng, người không tin mình, cũng không tin tưởng mẫu phi. Đây là người luôn miệng nói yêu bà sao? Y cười lạnh một chút, đứng sang một bên.

"Hoàng Thượng, người không tin mẫu phi sao?" Phác Tú Anh thay đổi xưng hô, ông đã không tin Tĩnh phi thì gọi ông là Phụ hoàng đương nhiên không thích hợp.

"Hoàng Thượng...." Hoàng hậu lắc lắc cánh tay Kim Lam Triêu, "Hiện tại mọi chuyện còn chưa rõ ràng, không nên trách Hưởng nhi."

"Mang hắn đi!" Kim Lam Triêu nhìn Lâm Phong, rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên. Cho dù phải điều tra ông cũng sẽ không điều tra trước mặt dân chúng. Chứng minh được Kim Tại Hưởng không phải là con ông thì người mất mặt nhất chính là ông.

"Không được, không được!" Lâm Phong dùng sức tránh, "Hoàng Thượng, tiểu dân chỉ là tới nhìn Tĩnh nhi," hắn lại nhìn Kim Tại Hưởng, "Bây giờ còn được thấy con của tiểu nhân, tiểu nhân sẽ đi ngay. Đừng giết tiểu nhân! Đừng giết tiểu nhân!"

"Mang đi!" Kim Lam Triêu nhắc lại.

"Muốn giết thì cứ việc!" Lâm Phong đột nhiên đứng lên, bộ dáng thấy chết không sợ, "Dù sao Tĩnh nhi cũng đã mất rồi, một mình ta còn sống cũng không còn ý nghĩa nữa. Con cũng lớn như vậy rồi, còn cưới được một thê tử xinh đẹp như thế, ta có chết cũng không uổng! Con trai, bây giờ ta đi cùng mẫu thân con!"

"Ngăn hắn lại!" Hoàng hậu khẽ kêu, mấy thị vệ lập tức bắt lấy Lâm Phong, "Muốn chết? Hôm nay phải nói cho rõ ràng, bản cung không thể để cho Tĩnh phi muội muội chịu oan được! Tuy gương mặt của ngươi có chút tương tự Hưởng nhi, nhưng trong thiên hạ này người tương tự nhau cũng rất nhiều."

"Nương nương, nếu như không tin thì có thể lấy máu nghiệm thân!" Lâm Phong ngẩng đầu, lớn tiếng nói.

"Lấy máu nghiệm thân? Được! Vậy ngươi trở về cùng bản cung! Nếu ngươi dám bôi nhọ Tĩnh phi muội muội thì bản cung sẽ không để yên cho ngươi!"

"Không cần, ngay tại đây đi!" Kim Tại Hưởng đột nhiên mở miệng. Phản ứng của Kim Lam Triêu đã khiến y thất vọng, nếu là thật thì y sẽ không ở lại nước Kim Nguyệt nữa, vẫn nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn.

Kim Lam Triêu giương mắt nhìn y, không nói gì, chỉ ngầm thừa nhận.

"Vậy... Hưởng nhi. Con muốn làm rõ ràng." Hoàng hậu khuyên nhủ.

"Hoàng hậu nương nương, thất gia đã nghĩ rất rõ ràng." Phác Tú Anh lạnh lùng cười, "Nếu chàng cùng Hoàng Thượng không có quan hệ phụ tử thì chúng ta lập tức mang theo hài cốt của mẫu thân rời khỏi nước Kim Nguyệt, suốt đời cũng không bước vào nước Kim Nguyệt nửa bước!"

Không bước vào nước Kim Nguyệt nửa bước? Ngươi không biết sao? Cái bản cung muốn là mạng của các ngươi!

"Thất vương phi, mọi chuyện còn chưa rõ ràng không nên nói tổn hại đến hòa khí như vậy." Kim Lam Triêu đột nhiên mở miệng.

"Hoàng Thượng, lúc Thất gia gọi người Phụ hoàng mà người không đáp lại thì lúc đó hòa khí đã bị tổn hại rồi." Phác Tú Anh vẫn một bộ dạng lãnh đạm, "Trước đó mẫu thân cùng nam nhân khác có tiếp xúc qua hay không thì chẳng phải Hoàng Thượng là người rõ ràng nhất sao?" Nàng nhỏ giọng nói.

Trong lòng Kim Lam Triêu ngẩn ra, đúng, sao ông lại không nghĩ tới vấn đề này. Ông nhớ rõ Tĩnh phi có lạc hồng của trinh nữ.

Hoàng hậu ở gần nên cũng nghe thấy lời nói của Phác Tú Anh, lập tức nói tiếp, "Đúng vậy, Hoàng Thượng, Tĩnh phi muội muội tuyệt đối sẽ không làm chuyện lừa gạt người. Tuy rằng muốn làm giả đêm đầu tiên là rất đơn giản, nhưng Tĩnh phi muội muội tuyệt đối sẽ không."

Lời bà vừa nói ra khiến sắc mặt Kim Lam Triêu mới dịu đi một chút lại khôi phục lại bộ dáng lúc đầu.

Phác Tú Anh hung hăng liếc bà một cái, chuyện này chỉ sợ là cũng do một tay bà dàn dựng nên. Đi qua một bên gọi Kinh Phong tới, bảo hắn đi đưa tin cho Thái tử, Kim Tại Liệt, Kim Tại Thượng bảo họ cùng nhau đến đây. Muốn gây ồn ào thì cứ làm cho mọi chuyện nháo lên, xem kết cục thế nào!

"Hưởng nhi, con xác định phải ở đây sao?" Hoàng hậu hỏi, "Đây là chuyện có liên quan đến mặt mũi của hoàng thất."

Kim Tại Hưởng cười lạnh một tiếng, "Hoàng hậu nương nương, đúng là vì chuyện quan trọng mới càng nên để cho nhiều người biết. Nếu ta không phải là người của Kim gia thì cũng là mặt mũi của mẫu thân ta, cũng tốt là đưa thân phận của ta chiếu cáo với thiên hạ. Nếu chứng minh là mẫu thân bị oan thì cũng cần phải ở trước mặt mọi người đẻ còn lấy lại sự trong sạch cho người! Người cảm thấy đúng không?"

"Con đã kiên trì thì bản cung đương nhiên không có ý kiến. Người đâu, chuẩn bị hai bát nước trong đến đây!"

Thừa dịp trong khoảng thời gian ấy, Phác Tú Anh cẩn thận nghiên cứu bức thư, trong lòng càng khẳng định là có người cố ý chuẩn bị. Hoàng hậu, bà đã muốn ra tay thì cũng đừng trách ta không khách khí!

Một lát sau. Thị vệ bưng tới hai bát nước trong đặt ở trước mặt mọi người. Kim Tại Hưởng không chút suy nghĩ cầm lấy dao cắt vào ngón tay.

"Đợi một chút! Lấy thêm hai bát không đến nữa!" Phác Tú Anh nói.

Thị vệ lĩnh mệnh, rất nhanh mang hai cái bát đến, nàng lấy bát nước phân ra hai bát không. sau đó mới bảo Kim Tại Hưởng có thể bắt đầu.

Kim Tại Hưởng cắt ngón tay, giọt vào mỗi bát một giọt máu.

Máu đỏ tươi làm đau mắt Phác Tú Anh. Cái gọi là tình thâm nối tiếp mấy đời, cốt nhục tình thâm lại không qua nổi một khảo nghiệm như vậy sao?

Tiếp theo, Kim Lam Triêu giọt một giọt máu vào trong cái bát đó.

Ở trước mặt mọi người, hai giọt máu làm cách nào cũng không thể hòa vào nhau. Lâm phong thấy thế cười lạnh một chút, lập tức tiến đến cắt lên đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong một cái bát khác. Hai giọt máu rất nhanh hòa vào với nhau.

Lặng im, vô cùng lặng im, giống như muốn đoạt lấy hô hấp của mọi người. Là thật, Thất điện hạ nước Kim Nguyệt là đứa con của dã nam nhân, là dã chủng. Bọn họ một lòng kính yêu Tĩnh phi lại là một kỹ nữ, là tiện nhân phản bội lại Hoàng Thượng!

~~~

Chap 318: Mượn một giọt trả một bát

"A! Đi, chúng ta đi hủy mộ phần của nữ nhân kia, đem xương cốt của ả chôn ở ngã tư phố Ngân Đô, để cho vạn người giẫm đạp, để cho ả trọn đời không thể đầu thai chuyển thế!"

"Đúng! Chúng ta đi làm cái này!"

"Phi! Dã chủng!" Có người phun nước miếng về phía Kim Tại Hưởng cùng Phác Tú Anh, tiếp đó càng nhiều người hơn đến phun nước miếng lên người họ.

Đôi môi Kim Lam Triêu mấp máy, cực lực khống chế bản thân ngồi yên một chỗ. Hóa ra là như vậy, là như thế này, Liên Thương Tĩnh, ngươi thật giỏi lừa trẫm! Ngươi làm ra chuyện như vậy, trẫm nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá, trả giá chính là khiến cả nước Đông Lan chôn cùng! Ông nhìn về phía Kim Tại Hưởng, hai mắt đỏ lên, còn có nghiệt tử này nữa, hắn là đứa con mà trẫm yêu thương nhất, mọi nhớ thương về ngươi trẫm đều chuyển lên trên người nó, kết quả đổi lấy là thế này? Trẫm nhận sỉ nhục nhiều năm như vậy, cứ để cho con của ngươi trả đi!

"Người đâu, bắt Kim Tại Hưởng lại!"

Phác Tú Anh lau nước miếng trên mặt, gạt mấy món đồ bị người ta ném lên trên người, "Hoàng Thượng, người thật sự tin vào chén nước này? Không để ý tới tình cảm cha con nhiều năm với Thất gia?"

"Trẫm chỉ tin vào những gì con mắt nhìn thấy."

"Ai nha, ngươi, nha đầu kia, còn ngại không đủ loạn sao?" Hoàng hậu đẩy Phác Tú Anh sang một bên, "Hoàng Thượng cũng là người, có nam nhân nào chịu được chuyện như vậy!"

"Hoàng Thượng, chờ một chút, thần nữ muốn nói ra suy nghĩ của mình!"

Trong lòng Hoàng hậu lộp bộp một chút, nàng ta lại muốn làm cái gì? "Còn cái gì nữa? Việc này bản cung cũng không bảo vệ được các ngươi. Muốn trách thì trách Tĩnh phi đi!"

"Lúc nào thì Hoàng hậu nương nương nghĩ tới bảo vệ chúng ta?" Phác Tú Anh cười lạnh hỏi, lại hướng sang bên Kim Lam Triêu cúi người, "Hoàng Thượng, chờ một chút, nếu thần nữ không thể chứng minh được việc này có vấn đề, lúc đó Hoàng Thượng có trừng phạt Thất gia cũng chưa muộn. Hoàng Thượng nguyện ý trơ mắt nhìn Tĩnh phi nương nương chịu nhục nhã lớn như vậy sao?"

Mí mắt Kim Lam Triêu nâng lên, "Ngươi muốn như thế nào?"

"Chỉ cần chờ một chút! Cho thần nữ thời gian một khắc." Dưới tình huống như vậy, muốn thuyết phục Hoàng Thượng nàng cũng có chút không yên tâm.

Có lẽ là xuất phát từ sự tín nhiệm đối với nàng, Kim Lam Triêu gật đầu, "Được! Cho ngươi thời gian một khắc!"

Kinh Phong, ngươi cần phải nhanh lên. Một khắc, trong lòng nàng lo lắng không thôi, trên mặt lại lạnh nhạt, nhìn không ra một tia lo âu.

Thời gian từng giây đi qua, một khắc rất nhanh sẽ qua.

"Tam tiểu thư, thời gian sắp tới rồi, ta thấy sự việc vẫn không có chuyển biến tốt." Hoàng hậu nói. Bây giờ, bà ngay cả Thất vương phi cũng không gọi nữa, ở trong lòng bà đã phán cho Kim Tại Hưởng và Phác Tú Anh tội chết rồi.

Lấy máu nghiệm thân là căn cứ chính xác và có sức thuyết phục nhất, huống hồ là Hoàng Thượng tận mắt nhìn thấy. Đứa con mà người sủng ái nhất lại không phải là con đẻ của mình, không có nam nhân nào có thể chịu được đả kích như vậy. Nghĩ, trong lòng bà càng sung sướng khi người gặp họa! Phác Tú Anh, sự thông minh của ngươi, hôm nay là ngày cuối cùng!

Một khắc đã qua, sắc mặt Kim Lam Triêu vô cùng u ám.

"Tam tiểu thư, đã đến giờ!" Hoàng hậu nhắc nhở.

"Ta biết!" Phác Tú Anh thở dài.

Bỗng nhiên, trong đám người nổi lên xôn xao, là Kinh Phong đến đây, đi theo sau còn có Kim Tại Dực, Kim Tại Liệt, Kim Tại Thượng. Phác Tú Anh cười cười, đúng lúc, còn kịp!

"Ngươi gọi bọn họ tới làm gì?" Hoàng hậu nhìn mấy người vội vàng chạy tới kia, nghi hoặc hỏi.

"Sao lại thế này? Không phải ngươi nói phụ hoàng gặp phải thích khách sao?" Kim Tại Dực nhíu mày, Kim Lam Triêu vẫn yên ổn ngồi trước mặt y.

"Thái tử điện hạ, tình huống khẩn cấp nên ta mới bảo Kinh Phong nói dối thiện ý với người, hy vọng người không phiền lòng." Phác Tú Anh cười nói.

"Thất tẩu, xảy ra chuyện gì vậy?" Sắc mặt Kim Tại Thượng sánh lại.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Trong lòng Hoàng hậu trầm xuống, chẳng lẽ nàng ta nhìn ra vấn đề?

Chẳng lẽ trường hợp như vậy mà nàng vẫn có thể nhận ra? Phác Tú Anh, ngươi rốt cuộc là đánh giá cao bản thân mình hay là coi thường bản cung?

"Ta cảm thấy nước này có chút quỷ quái, cho nên mời mấy vị Vương gia đến nghiệm chứng một chút!" Nàng bưng bát nước đã được phân ra, đưa tới trước mặt Kim Lam Triêu, "Hoàng Thượng, vì chứng minh sự trong sạch của mẫu thân, thần nữ cả gan xin người một giọt máu."

"Sao có thể được!" Thân thể Hoàng hậu run một chút, nàng ta... Nàng ta lại muốn... Không được! "Long thể Hoàng Thượng mang bệnh nhẹ, một giọt máu cũng gây bị thương, ngươi còn muốn lấy máu của Hoàng Thượng, rốt cuộc là có ý định xấu xa gì? Tâm địa độc ác!"

Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, một giọt máu mà thôi...

"Hoàng Thượng, một giọt máu là có thể chứng minh sự trong sạch của mẫu thân, xin Hoàng Thượng hãy suy nghĩ."

Kim Lam Triêu không nói gì, lại làm theo những gì nàng nói, trong giây lát, giọt máu liền nhỏ vào trong nước.

"Hoàng Thượng, không được!" Hoàng hậu muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa rồi.

Giờ phút này, trong lòng Phác Tú Anh không yên, có thể thành công hay không còn phải xem bước tiếp theo. Nếu Kim Tại Hưởng không phải là con đẻ của Hoàng Thượng thì nàng cũng sẽ theo y, đời này sống chết đều cùng một chỗ với y.

Đem bát nước đưa đến trước mặt mấy người Kim Tại Dực, "Thái tử điện hạ, Lục điện hạ, Cửu điện hạ, xin mỗi người có thể cho ta mượn một giọt máu."

"Tam tiểu thư, Dực nhi là Thái tử nước Kim Nguyệt, máu của nó ngươi mượn được sao?" Hoàng hậu trầm giọng nói. Chỉ là bà không chú ý, thanh âm của minh đang run rẩy.

Bà đã biết Phác Tú Anh đang làm gì, trong lòng vô cùng khủng hoảng, liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, mặt Lâm Phong cũng không còn một chút máu, bà vì sao lại nghĩ ra cách này!

"Mẫu hậu nói đúng, mượn máu của bản Thái tử, ngươi lấy cái gì để trả?" Nhìn thấy sắc mặt của Hoàng hậu, Kim Tại Dực đã đoán được vài phần. Lần lấy máu này có thể sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng.

"Ta trả người mười giọt!"

"Thái tử điện hạ, người cứ cho đi, để cho nàng ta hết hy vọng!" Dân chúng nói.

Kim Tại Dực nhìn vẻ mặt Kim Lam Triêu, bất chấp khó khăn nhỏ xuống một giọt máu.

Phác Tú Anh đi đến bên cạnh Kim Tại Liệt, "Lục điện hạ, mượn người một giọt máu!"

"Bản vương muốn nàng phải trả một bát!"

"Được."

Thanh âm nhẹ nhàng khiến cho lửa giận của Kim Tại Liệt tích đầy mặt. Phác Tú Anh, nàng làm những việc này đều vì Kim Tại Hưởng? Đồng ý một cách khinh địch như vậy, được! Hôm nay bản vương nhất định phải lấy của nàng một bát máu!

Kim Tại Hưởng nhỏ xuống xong, Kim Tại Thượng không nói hai lời liền cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống.

Nhìn vào trong bát, Phác Tú Anh thoải mái mà nở nụ cười, sự việc cùng với dự đoán trước đó của nàng hoàn toàn giống nhau. Mang bát nước trình lên trước mặt Kim Lam Triêu.

"Hoàng Thượng, máu của Thái tử điện hạ, Lục điện hạ, Cửu điện hạ đều không dung hòa vào máu của người, chẳng lẽ bọn họ cũng không phải là con đẻ của người? Hoàng hậu nương nương, người có thể giải thích một chút không?"

"Bản cung..."

"Chớ hoảng hốt, đợi một chút rồi nói sau."

Nàng lại bưng một bát nước khác lên, "Thái tử điện hạ, lại xin người thêm một giọt máu nữa, cũng xin trả lại mười giọt!"

Kim Tại Dực nhíu mày, mặt không đổi sắc, vẫn làm theo.

"Một chén máu!" Kim Tại Liệt chủ động mở miệng.

"Được."

Lại là nhẹ nhàng lạnh nhạt trả lời, làm cho lửa giận của hắn bộc phát.

Cuối cùng là Kim Tại Thượng.

Mấy người họ đều nhỏ máu vào trong bát, Phác Tú Anh cười lạnh đi đến trước mặt Lâm Phong, "Tới phiên ngươi."

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Lâm Phong lui về sau hai bước. cảnh giác nhìn nàng, theo bản năng che ngón tay bị thương lại.

"Ta..."

Mấy thị vệ bắt lấy Lâm Phong, kéo tay nhỏ một giọt máu vào trong bát nước.

Phác Tú Anh cười lạnh, đem bát nước đến trước mặt Kim Lam Triêu.

"Hoàng hậu nương nương, hình như máu của Thái tử điện hạ, Lục điện hạ, Cửu điện hạ đều dung hòa một chỗ với máu của Lâm Phong, có phải chứng minh rằng bọn họ cũng là con của Lâm Phong? Người có gì muốn giải thích không?"

"Ngươi! Ngươi dám vấy bẩn bản cung!" Hoàng hậu hổn hển nói. "Dực nhi chính là con của Hoàng Thượng, ngươi đừng nói hươu nói vượn!"

"Nương nương, thần nữ cũng không có nói như vậy, thần nữ chỉ là nói sự thật mà thôi."

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Kim Lam Triêu cũng thấy kỳ quái, mấy người kia đương nhiên sẽ không phải là con của Lâm Phong.

"Hoàng Thượng, thần nữ nghĩ hay là người hỏi Hoàng hậu đi, không biết Hoàng hậu cùng với Lâm Phong là quan hệ gì."

"Ngươi! Ngươi còn dám vấy bẩn bản cung. Bản cung sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi!"

"Nương nương cũng biết tư vị bị vấy bẩn khổ sở thế nào chứ? Cho nên thần nữ sao có thể trơ mắt để mẫu phi phải chịu loại oan khuất này! Hoàng Thượng, hoặc là nước này có vấn đề, hoặc là việc lấy máu nghiệm thân căn bản không đáng tin cậy! Nếu như đáng tin cậy như trong lời nói, thần nữ nghĩ Hoàng hậu nương nương cần phải giải thích một chút về quan hệ của người với Lâm Phong!"

"Ta... Ta với hắn không có quan hệ gì!"

"Vậy nương nương giải thích như thế nào về chuyện máu của của Thái tử và máu của hắn lại có thể dung hòa vào nhau?"

"Ta..." Hoàng hậu gắt gao nắm chặt hai tay lại với nhau, sắc mặt tức giận đến trắng bệch. Lát sau lại thay đổi khẩu khí, "Hoàng Thượng, lấy máu nghiệm thân, thần thiếp cũng hiểu được không thể tin, đứa con này sao có thể không phải là của người chứ? Lâm Phong, lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi!"

"Nương nương, chuyện này là Tĩnh nhi nói cho ta biết, là vô cùng chính xác! Không tin người xem đi, trên thư viết rất rõ ràng!"

Phác Tú Anh chặn tay của Hoàng hậu lại, cầm lấy bức thư, "Tĩnh phi nương nương đã qua đời nhiều năm, nhưng mà nét mực này thấy được rất rõ ràng, hơn nữa loại giấy này mới chỉ được làm ra hai năm trước đây. Sao người lại có thể dùng loại giấy mới làm ra hai năm trước để viết thư được? Lâm Phong, nói đi, là ai sai ngươi?"

"Ta... Ta..." Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, nghĩ đến tính mạng một già một trẻ nhà mình đều ở trong tay bà, lại cúi đầu, "Thảo dân vốn tên gọi không phải là Lâm Phong, cũng không phải là người nước Đông Lan, nhà của thảo dân ở cách Ngân Đô mười dặm, thảo dân nhất thời nổi điên nói hươu nói vượn...."

"Mang đi!" Kim Lam Triêu trầm giọng nói, chuyện này ông cũng hiểu là không đơn giản như vậy, sau lưng nhất định có người sai khiến hắn. Ông nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt tìm tòi, lần trước ông có nói qua, cho bà một cơ hội cuối cùng.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Kim Lam Triêu, Hoàng hậu rung mình một cái, thân thể run lên một chút.

"Hồi cung! Hưởng nhi, Tam nha đầu, các con cũng trở về đi."

"Vâng." Hai người trả lời, đều mang theo cảm giác xa cách.

Chỉ cần Hoàng Thượng nghiêm túc mà nhìn tờ giấy kia thì sẽ biết ngay là có người giả tạo, nhưng mà là ông không muốn, chỉ bằng lời nói của Lâm Phong liền kết tội danh lên người Tĩnh phi.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Phác Tú Anh một cái, tức giận đến miệng cũng lệch đi. Xem như ngươi lợi hại! Bản cung sẽ không khinh địch mà chịu thua như vậy! Ngươi chờ đi, bản cung cùng với ngươi ở hai thế đối lập, Thất vương phủ, đi tìm chết đi!

Phác Tú Anh mỉm cười, nhỏ giọng nói bên tai bà, "Lần sau thủ đoạn cao minh một chút, không đúng, không biết còn có lần sau không. Chuyện lần này vẫn chưa xong."

Thân thể Hoàng hậu lại run rẩy một chút, hận không thể lập tức bóp chết nàng, sợ hãi cực độ làm bà suýt nữa té xỉu, "Ngươi còn muốn làm gì?"

"Mỏi mắt mong chờ! Người ra tay với Thất vương phủ thì cũng nên nghĩ đến là sẽ có kết cục như thế nào chứ!"

"Bản cung không sợ ngươi!"

"A, Hoàng hậu nương nương, mau đi đi, đừng để Hoàng Thượng đợi lâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro