Chap 321+322
Chap 321: Ngươi vốn là một kẻ điên
Hà Sướng Uyển tiến lên, giữ chặt cánh tay Kim Tại Dực, "Điện hạ, Thất vương phi nói là sự thật sao? Người muốn giết Thất điện hạ? Sao người lại làm như vậy? Hai người là thân huynh đệ mà."
Kim Tại Dực cười lạnh không phủ nhận, châm biếm nhìn Hà Sướng Uyển, "Nàng đã quên phụ hoàng của nàng làm thế nào mới ngồi lên được ngôi vị hoàng đế nước Nam Chiếu rồi sao? Nàng có tư cách gì đến chất vấn ta! Việc cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế qua các triều đại rất dữ dội thảm khốc, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng. Ta không ra tay thì nàng cho răng Kim Tại Hưởng cùng Kim Tại Liệt sẽ bỏ qua ta sao? Phụ hoàng đã dự định lật ngôi vị Thái tử rồi."
"Lật đổ?" Hà Sướng Uyển chấn động, "Phụ hoàng muốn phong Kim Tại Hưởng làm Thái tử?"
"Đi thôi, kế hoạch lần này thất bại."
"Điện hạ, thiếp cùng nước Nam Chiếu đều đứng về phía người." Hà Sướng Uyển nắm chặt cánh tay Kim Tại Dực, sau đó nàng tiến vào Thái tử phủ, vận mệnh của hai người đều ở cùng một chỗ.
"Đi thôi."
Kim Tại Dực ôm nàng lên ngựa trở về.
Dịch Khôn cung. Hoàng hậu nghe được tin tức Kim Tại Dực mang về, nhất thời thẹn quá hóa giận, ném chén trà trong tay xuống mặt đất nghe "xoảng", sắc mặt tức giận đến trắng bệch.
"Vô lý! Chuyện này bí mật như vậy sao lại có thể lộ ra được? Thái tử phi cũng thật là, sao không cẩn thận như vậy được chứ, để cho Phác Tú Anh bắt được."
"Phác Tú Anh rất giảo hoạt, người còn không biết sao?" Kim Tại Dực theo bản năng biện giải cho Hà Sướng Uyển, "Quan trọng là... Tra ra được ai nói cho nàng ta, nếu giữ người này lại sau này sẽ còn làm hỏng những việc khác!"
"Bản cung sẽ đi thăm dò! Dực nhi, chuyện này bản cung cho rằng con làm sai. Muốn làm thành đại sự hẳn là không nên lề mề! Nữ nhân không có thì có thể cưới người khác, đứa con không còn cũng có thể sinh tiếp. Còn con, tự nhiên lại uổng phí mất cơ hội tốt này!"
Kim Tại Dực nhíu mày, trong lòng chợt lạnh. Đây là mẫu hậu mà hắn biết sao?
"Mẫu hậu, bọn họ là thê tử và con trai con. Nhi thần không thể nào không để ý đến sự an nguy của họ được. Mẫu hậu nói như vậy khiến nhi thần thấy rất thất vọng. "
"Con...." Hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn chằm chằm Kim Tại Dực thật lâu mới nói, "Thôi, sau này còn có cơ hội. Nó mang tiểu thế tử đi bản cung cũng sẽ khiến ả phải trả giá mới được. Đêm nay bản cung sẽ lặng lẽ ôm đứa nhỏ trở về, ngày mai bản cung lấy lý do không thấy đứa nhỏ để trị tội ả!"
"Mẫu hậu, như vậy được không?"
"Không thử thì sao biết được? Kim Tại Hưởng không ở đây sẽ không ai bảo vệ ả, Hoàng Thượng lại thích tiểu thế tử nhiều như vậy, con nói xem thử có được không?" Hoàng hậu nheo mắt lại. Phác Tú Anh, ai bảo ngươi phá hỏng chuyện của bản cung, bản cung phải cho ngươi biết tay một lần! Kim Tại Hưởng tránh được vậy thì để ngươi chịu thay nó.
"Vậy mẫu hậu an bài đi."
Thất vương phủ. Sau khi Phác Tú Anh trở về, để ngừa vạn nhất, nàng sai Nguyệt Lan ra ngoài tìm một đứa nhỏ không khác biệt với thế tử lắm, hơn nữa lại rắc một ít bột phấn đặc thù trên người đứa nhỏ.
Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Kim Tại Hưởng không ở đây, nàng không thể không cẩn thận.
Bố trí cho tiểu thế tử ở Ngâm Hương Các, để Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp chăm sóc nó, còn nàng lại mang đứa nhỏ Nguyệt Lan ôm về trở về ngủ. Đặt đứa nhỏ vào trên giường, nàng tới phòng tắm tắm một cái, khi trở về đứa nhỏ trên giường đã không thấy nữa.
Khóe miệng nàng giương lên, không nghĩ nhiều liền ngã vào trên giường, cảm giác an ổn đi vào giấc ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, theo thói quen sờ vào chỗ bên người, trống rỗng, đến cả hơi thở của y cũng đều không có, lúc này mới nhớ tới là y đã xuất chinh. Kim Tại Hưởng, chàng nhất định phải bình an trở về.
Duỗi thắt lưng, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ. Hôm nay nàng cần phải xốc lại toàn bộ tinh thần để đối phó với Hoàng hậu.
Quả nhiên, vừa dùng xong bữa sáng Hoàng hậu liền sai người truyền nàng vào cung.
Tới Dịch Khôn cung, Hoàng hậu cùng Thái tử phi đang nói nói cười cười, Kim Lam Triêu ngồi một bên yên lặng uống trà.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi!" Phác Tú Anh cúi người hành lễ.
"Đứng lên, ban ngồi." Kim Lam Triêu cười nói.
"Tạ ơn Hoàng Thượng!" Từ sau chuyện của Lâm Phong, Phác Tú Anh cùng Hoàng Thượng liền sinh ra cảm giác xa cách. Mặc kệ Hoàng Thượng đối xử tốt như thế nào, bọn họ vẫn là đạm mạc khiến cho Hoàng Thượng có chút không biết theo ai, xưng hô cùng từ phụ hoàng biến thành Hoàng Thượng.
"Thất vương phi, hôm nay Hoàng Thượng cùng bản cung đều muốn nhìn thế tử, Thái tử phi nói thế tử ở Thất vương phủ, sao không ôm đến? Đúng rồi, Thái tử phi, thế tử sao lại ở Thất vương phủ?"
Phác Tú Anh vừa mới ngồi xuống Hoàng hậu đã nói.
Nàng khẽ cười cười, gật gật đầu với Hoàng hậu, "Thế tử sao lại ở Thất vương phủ thì có lẽ Hoàng hậu rõ hơn thần nữ chứ?" Chuyện tối hôm qua đã bộc lộ mâu thuẫn của Thất vương phủ cùng Thái tử phủ và Dịch Khôn cung, không có cách nào giống như trước kia nữa. Dùng sự đẹp đẽ giả dối để che giấu sự thực tàn khốc.
"Ngươi...."
"Mẫu hậu, Thất vương phi rất là thích đứa nhỏ cho nên con để nàng ôm tiểu thế tử đi, cho nó bồi nàng vài ngày, thất đệ xuất chinh nàng một mình cũng cô đơn." Hà Sướng Uyển xoa dịu thay Hoàng hậu, hỏi cho ra thì người có hại lại là chính bà.
"Nó chưa sinh con thì sao biết chăm sóc cho đứa nhỏ chứ?" Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, "Thất vương phi, còn không nhanh mang tiểu thế tử trả lại cho Thái tử phi. Nếu nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì người làm sao mà ăn nói được với bản cung đây."
"Nghe ý tứ của Hoàng hậu nương nương thì dường như rất hy vọng tiểu thế tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Phác Tú Anh đón ánh mắt của Hoàng hậu, không có chút sợ hãi.
"Ngươi! Hãy bớt nói bừa đi, nhanh mang tiểu thế tử tới đây, Hoàng Thượng đã đợi lâu rồi."
"Nương nương, lúc thần nữ tiến cung thì tiểu thế tử còn đang ngủ cho nên không đánh thức nó. Nhưng mà thần nữ đã dặn dò nha hoàn trong phủ là thế tử tỉnh lại liền mang vào cung ngay."
Lúc này, Nguyệt Lan không để ý đến dự ngăn cản của Tiêu ôn, vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt, thân thể cũng run run, thở hổn hển vài cái rồi mới nói ra được một câu, "Vương phi nương nương, không tốt, thế tử.... Thế tử không thấy đâu!"
"Cái gì?" Phác Tú Anh bỗng nhiên đứng lên, hai bước chạy vội tới trước mặt Nguyệt Lan, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, "Ngươi nói cái gì? Không phải bảo ngươi chăm sóc tiểu thế tử sao? Sao lại không thấy?"
"Nô tỳ.... nô tỳ cũng không biết," Nguyệt Lan gấp đến độ nói năng lộn xộn, "Nô tỳ.... Thế tử.... Dù sao cũng là không thấy đâu. Nô tỳ có tội, xin Thất vương phi trách phạt."
"Thất vương phi, con của ta không thấy?"
Hà Sướng Uyển lúc này mới khôi phục lại tinh thần, nàng mấp máy môi, đầu óc rỗng tuếch, nàng mềm nhùn trên ghế ngồi, suýt chút nữa té xỉu trên mặt đất. Nàng cũng không biết âm mưu của Hoàng hậu cùng Kim Tại Dực, tưởng rằng đứa nhỏ không thấy đâu.
Nàng quỳ trên mặt đất nghe phịch một tiếng, "Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần khẩn cầu người tìm tiểu thế tử về cho nhi thần, nó là mạng của nhi thần." Lại chuyển hướng sang Phác Tú Anh, "Thất vương phi, ngươi chăm sóc cho con ta như vậy sao?"
"Thái tử phi, con yên tâm, bản cung nhất định sẽ nghĩ cách tìm tiểu thế tử trở về. Thất vương phi, ngươi muốn làm sao? Lại mang thế tử đi đến mức giờ không thấy đâu! Hoàng Thượng, người xem... Này... Thế tử chính là trưởng tôn của ngài!"
Sắc mặt Kim Lam Triêu cũng trở nên khó coi, "Tam nha đầu, con có ý nghĩ gì vậy? Đứa nhỏ rốt cuộc là bị ai bắt đi?"
"Hoàng Thượng, Thất vương phi càn rỡ làm mất tiểu thế tử, thần thiếp thấy trước mắt nên bắt nàng lại!"
"Bây giờ quan trọng nhất là tìm ra đứa nhỏ!" Kim Lam Triêu trừng mắt liếc Hoàng hậu một cái, "Chuyện trách phạt thì nói sau."
"Hoàng Thượng..... Thần thiếp cả gan. Thất vương phi có phải cố ý giấu đứa nhỏ đi rồi hay không? Hoặc là cố ý làm mất thế tử. Thế tử là trưởng tôn, Thất vương phi lại không có con, nói không chừng là vì ghen tị...." Hoàng hậu phỏng đoán một cách nham hiểm.
"Sức tưởng tượng của Hoàng hậu nương nương đúng là rất phong phú." Phác Tú Anh mỉm cười. "Cho dù thần nữ có ghen tị cũng sẽ mang thế tử về Thất vương phủ? Như vậy chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình sao? Thần nữ đâu có ngu ngốc như vậy?"
"Ngươi vẫn luôn là một kẻ điên!"
"Đừng ầm ĩ, ta xin các người đừng ầm ĩ nữa. Trước nên tìm thế tử về đã!" Hà Sướng Uyển khóc nức nở.
Hoàng hậu tức giận nhìn nàng một cái, nói với Mãn Châu, "Thái tử phi mệt rồi ngươi dìu nó vào trong nghỉ ngơi một chút. Chuyện thế tử con không cần lo lắng, bản cung sẽ tìm kiếm hết sức."
Mãn Châu hiểu ý dìu Hà Sướng Uyển đi vào, nói cho nàng biết tiểu thế tử ở Dịch Khôn cung thì nàng mới yên tâm. Rốt cục ý thức được chuyện này là âm mưu nhằm vào Phác Tú Anh.
"Thất vương phi, ngươi làm mất tiểu thế tử, trước bản cung đánh hai mươi gậy! Nếu tiểu thế tử được tìm thấy một cách suôn sẻ thì liền miễn, nếu không tìm thấy thì bản cung phạt ngươi một trăm gậy!" Trong lòng Hoàng hậu cười âm hiểm, ngươi có nghĩ thế nào đi nữa cũng không nghĩ đến thế tử lại ở Dịch Khôn cung.
Một trăm gậy, đây là muốn lấy mạng của nàng.
"Người đâu!" Hoàng hậu tràn đầy khí huyết hô một tiếng, "Lôi Thất vương phi xuống, đánh hai mươi gậy!"
Nguyệt Lan vừa nghe thấy liền phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, "Nương nương, là nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thế tử, nương nương muốn đánh thì đánh nô tỳ đi."
"Chuyện này Thất vương phi là người chịu trách nhiệm chính!" Hoàng hậu trừng mắt liếc Nguyệt Lan một cái, xú nha đầu, muốn náo nhiệt sao, trừng phạt chủ tử của ngươi thì đương nhiên ngươi cũng không thể thoát được, "Người đâu, còn thất thần làm gì?"
Phác Tú Anh đẩy hai nô tài đang kiềm cánh tay nàng lại, "Nương nương, nếu thần nữ có thể tìm được tiểu thế tử thì sao?"
"Ngươi nói cái gì? Sao ngươi có thể...." Ý thức được mình nói sai, Hoàng hậu lập tức chuyển lời ngay, "Tiểu thế tử ở nơi nào? Có phải ngươi mang nó đi giấu hay không?"
"Tiểu thế tử thân phận cao quý, thần nữ lo lắng nó ở Thất vương phủ bị người nào đó có ý đồ xấu bắt đi cho nên đã rắc lên trên quần áo nó phấn huỳnh quang, chỉ cần nó di chuyển thì phấn huỳnh quang sẽ rơi xuống, chỉ cần đi theo phấn huỳnh quan là có thể tìm được tiểu thế tử."
Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt không ngừng biến đổi của Hoàng hậu, trong lòng nàng cười lạnh, xem bà giả bộ thế nào.
"Cái gì?"
Thân thể Hoàng hậu dựa vào sau một chút, tâm nhất thời lạnh mất một nửa. Nàng có tra ra được là Dịch Khôn cung không? Không thể nào, khẳng định là nàng ta đang nói dối, nàng ta sẽ không thể thần cơ diệu toán như vậy được.
Nhưng mà nàng luôn luôn quỷ kế đa đoan, trong lúc nửa tin nửa ngờ thì lòng Hoàng hậu càng bất an.
"Tam nha đầu, vậy nhanh đi tìm xem, lập tức mang thế tử về cho trẫm! Nếu có thể tìm về trẫm sẽ không truy cứu con nữa." Kim Lam Triêu trầm giọng nói.
Hoàng hậu oán hận liếc mắt nhìn Phác Tú Anh một cái, "Hoàng Thượng, bất kể nói thế nào thì Thất vương phi cũng thất trách, không truy cứu đối với Thái tử cùng Thái tử phi đều không công bằng."
"Thần nữ thấy rất kỳ quái, lúc này nương nương không lấy chuyện tìm thế tử làm trọng mà lại nghĩ cách trừng phạt thần nữ. Chẳng lẽ trừng phạt thần nữ so với việc tìm thế tử còn quan trọng hơn sao?" Phác Tú Anh thản nhiên hỏi.
"Hừ! Bản cung chẳng qua chỉ là muốn giáo huấn ngươi một chút mà thôi, xem ngươi còn dám tùy tiện ôm con của người khác đi nữa không. Ngươi..."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Kim Lam Triêu thô bạo đánh gãy lời nói của Hoàng hậu, "Tam nha đầu, trẫm cho con thời gian hai canh giờ để tim tiểu thế tử."
~~~
Chap 322: Giúp ta cầu xin với Hoàng Thượng
Phác Tú Anh cười cười, "Hoàng Thượng, không cần phải đến hai canh giờ, chỉ cần hai phút là được rồi. Nguyệt Lan, đem những gì ngươi biết nói cho Hoàng Thượng nghe đi."
Nguyệt Lan gật gật đầu, "Vâng, tiểu thư. Bẩm Hoàng Thượng, nương nương, sau khi nô tỳ phát hiện ra không thấy tiểu Thế tử đâu liền luống cuống một hồi, một lát sau mới nhớ tới tiểu thư có nói qua đã rắc bột phấn huỳnh quang lên trên người tiểu thế tử, cho nên liền từ đó mà đi theo, không nghĩ tới.... Không nghĩ tới lại đi đến Dịch Khôn cung."
"Dịch Khôn cung?" Kim Lam Triêu nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn Hoàng hậu một cái, lại nhìn Nguyệt Lan, "Ngươi nói là có người ôm tiểu Thế tử tới Dịch Khôn cung?"
"Bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ không dám cam đoan đứa nhỏ đang ở Dịch Khôn cung, chỉ là phấn huỳnh quang kia rơi một đường đến nơi này nên nô tỳ mới đến Dịch Khôn cung." Nguyệt Lan giải thích.
"Ngươi, nha đầu kia nói bậy bạ gì đó?" Hoàng hậu tức giận nói, "Hoàng Thượng, sao Thế tử lại ở đây được chứ? Nếu như nó ở đây sao có chuyện bản cung không biết."
Kim Lam Triêu lạnh lùng nhìn bà, "Hoàng hậu, chuyện này tốt nhất là không có liên quan gì với ngươi. Lục soát!"
"Hoàng Thượng..." Vẻ mặt Hoàng hậu thoáng chốc thay đổi, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Phác Tú Anh. Tiện nhân, quỷ kế của ngươi thật đúng là nhiều!
Rất nhanh, một nữ nhân ôm một đứa nhỏ đi ra.
"Hoàng Thượng, tìm được đứa nhỏ ở trong phòng ngủ của nương nương."
"Ngươi còn có cái gì để nói?" Ngữ khí của Kim Lam Triêu bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi, "Vừa rồi trẫm có nói qua, chuyện này tốt nhất không nên có liên quan đến ngươi."
"Hoàng Thượng... Thần thiếp cũng không biết sao Thế tử lại ở trong cung của thần thiếp." Hoàng hậu liều chết ngụy biện, chỉ cần không thừa nhận thì Hoàng Thượng sẽ không có cách nào. Bà chỉ vào Phác Tú Anh, quát, "Thất vương phi, nói! Ngươi vì cái gì phải đưa tiểu Thế tử đến Dịch Khôn cung để hãm hại bản cung?"
"Nương nương, lời này nói ra có chút kỳ quái, thần nữ có thể thông thiên mọi chuyện như vậy sao?" Phác Tú Anh nhìn cung nữ bên cạnh, chỉ thấy trên cổ và trên tay nàng ta là vết cào xước, không khỏi cười cười, nàng sao có thể khinh địch để cho Hoàng hậu đánh lừa như vậy chứ, "Đúng rồi, thần nữ nhớ ra, ở bên ngoài tã lót thần nữ có bôi lên một ít thuốc, người nào từng tiếp xúc qua thì sẽ ngứa ngáy không chịu nổi."
"Ngứa chính là dấu hiệu đầu tiên, tiếp theo làm da sẽ bị hư thối, đau đớn đến khó nhịn, cuối cùng thuốc ngấm vào lục phủ ngũ tạng sẽ đau đến lăn lộn trên mặt đất. Thuốc giải chỉ có Thất vương phủ mới có, chỉ cần mang tin tức này phát tán ra ngoài thì ta nghĩ là hung thủ nhất định sẽ đến thừa nhận."
Cung nữ kia nhịn không được mà gãi gãi cổ. Hoàng hậu lập tức nhìn nàng ta cảnh cáo một cái.
"Mỗi khi độc dược phát tác thì giống như có hàng nghìn con kiện gặm nhấm vào trong xương cốt, không ai có thể chịu đựng được loại thống khổ này." Phác Tú Anh nói tiếp, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của cung nữ kia.
Cung nữ cảm thấy da càng ngứa, càng khó chịu đựng nổi, chẳng lẽ nàng thật sự muốn chết sao? Không được! Nàng còn có mẹ già cần phải phụng dưỡng.
"Đương nhiên, nếu người kia chịu chủ động thừa nhận thì ta lấy thân phận Thất vương phi cam đoan sẽ không làm gì nàng, còn có thể cam đoan với người đó rằng đời này người nhà của nàng sẽ được sống một cách an toàn."
Nàng lại tung ra một điều kiện mê người.
Cung nữ kia rốt cục dao động, đi tới. Phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái bụp bụp bụp , "Hoàng Thượng, Thất vương phi, là nô tỳ, tiểu Thế tử là nô tỳ ôm đi. Cầu xin Vương phi cho nô tỳ thuốc giải, nô tỳ thật sự chịu không nổi."
"A?" Phác Tú Anh đi vòng quanh nàng một vòng, "Là ai sai ngươi làm?"
"Là... Là Hoàng hậu nương nương, người nói muốn nhìn thấy tiểu Thế tử nên bảo nô tỳ tới Thất vương phủ ôm tiểu Thế tử về để cho người nhìn một chút."
Cung nữ cúi đầu xuống, không nhìn Hoàng hậu. Nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hận không thể cắt đứt lưỡi nàng của Hoàng hậu.
Hoàng hậu ngượng ngùng cười cười, nhưng mà so với khóc còn khó coi hơn, "Hoàng Thượng, thần thiếp cũng là do muốn nhìn thấy tôn tử quá nên mới ra hạ sách này. Thần thiếp cũng không dám nữa... ai bảo Thất vương phi ôm nó đi, thần thiếp muốn nhìn nó một cái còn phải giống như kẻ trộm nữa."
"Vậy ngươi mới vừa rồi hùng hổ muốn trẫm trừng phạt Tam nha đầu là có mưu mô gì?" Kim Lam Triêu lạnh lùng hỏi, cả người tản ra một cỗ khí lạnh chết người. Lại có chuyện như vậy!
"Thần thiếp... thần thiếp chỉ là không muốn để cho người khác chê cười, nào có nãi nãi nào muốn nhìn tôn tử của mình mà phải lén lút chứ, cho nên mới không thừa nhận. Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi, người tạm tha cho thần thiếp đi."
"Xem ra lần trước phạt người xám hối ở phật đường là vẫn còn quá nhẹ."
"A? Hoàng Thượng, không nên a!" Hoàng hậu sợ tới mức đứng dậy quỳ xuống trước mặt Kim Lam Triêu, "Thần thiếp nhất thời hồ đồ, mới, mới làm chuyện như vậy, xin Hoàng Thượng tha thứ. Thất vương phi, ngươi cầu xin Hoàng Thượng giúp ta đi."
Phác Tú Anh lạnh lùng cười, quay mặt sang một bên. Cho nàng là kẻ ngu ngốc sao, lại có thể đi cầu xin cho kẻ mới vừa rồi đẩy mình vào chỗ chết?
Lúc này, Hà Sướng Uyển từ bên trong đi ra, tiếp nhận đứa nhỏ trong tay cung nữ, vừa xốc chăn lên nhìn, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
"Nó... nó không phải là tiểu Thế tử! Mẫu hậu, tiểu Thế tử đâu?"
"Cái gì? Không phải? Không thể nào, nó chính là tiểu Thế tử mà!"
Đứa nhỏ được ôm đến, Hoàng hậu cũng không nhìn kỹ, số lần bà cùng tiểu Thế tử gặp mặt cũng không nhiều, căn bản không nhớ rõ mặt đứa nhỏ.
"Mẫu hậu, không phải, nó không phải! Con của ta, rốt cuộc là ở đâu? Thất vương phi, ngươi mang con của ta đi đâu rồi ? Mau trả lại cho ta !" Hà Sướng Uyển la lớn.
"Thái tử phi điện hạ, chuyện này có lẽ nên hỏi Hoàng hậu nương nương thì thích hợp hơn." Phác Tú Anh giơ lên khóe miệng, đè nén ý cười trong lòng. May mắn nàng chuẩn bị chu đáo, nếu không thật đúng là đã để cho Hoàng hậu thực hiện được rồi.
Kim Lam Triêu bỗng nhiên đứng lên, một cước đá vào trên người Hoàng hậu, phẫn nộ đến cực điểm. Ông cúi người xuống, hung hắn bắt lấy cằm của Hoàng hậu, như muốn bóp nát cằm bà, "Nói! Ngươi giấu tôn tử ở đâu? Đứa nhỏ này ở đâu tới?"
"Thần thiếp, thần thiếp cái gì cũng không biết..." Hoàng hậu từ trong kẽ răng phun ra được vài từ. Khí lực cực lớn của Kim Lam Triêu khiến cho bà chảy cả nước mắt, "Thần thiếp bị oan!"
Sao có thể như vậy? Đứa nhỏ sao có thể không phải là tiểu Thế tử? Thế tử chân chính ở đâu? Trong đầu bà trống rỗng, bên trong chuyện này rốt cuộc có vấn đề gì?
"Bị oan, nếu ngươi không mang tôn tử của trẫm về đây thì trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
"Không! Không! Hoàng Thượng, thần thiếp thực sự không biết là chuyện gì xảy ra. Cầu xin Hoàng Thượng cho thần thiếp một cơ hội, thần thiếp nhất định tìm ra tiểu Thế tử!"
"Hừ! Cho ngươi cơ hội? Trẫm đã cho ngươi bao nhiêu cơ hội rồi?"
"Thần thiếp chỉ cầu xin một cơ hội cuối cùng." Hoàng hậu khóc than, "Xin Hoàng Thượng nể mặt Quốc công mà cho thần thiếp một cơ hội cuối cùng."
Kim Lam Triêu trầm tư, dường như đang cân nhắc cái gì đó, thật lâu sau mới gật đầu, "Được! Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Cho dù tìm được tiểu Thế tử rồi trẫm cũng sẽ phải trừng phạt ngươi. Ba mươi gậy, một gậy cũng không được thiếu. Thời gian là hai ngày, nếu như tìm không thấy thì trẫm liền phế ngôi bị Hoàng hậu của ngươi!"
"Hoàng Thượng..." Hoàng hậu ngã ngồi trên mặt đất, cả người xụi lơ. Trẫm phế ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, phế ngôi vị Hoàng hậu của ngươi... Những lời này càng không ngừng vang lên bên tai bà, trời đất đều yên tĩnh, chỉ có những lời này.
Ngôi vị Hoàng hậu là thứ mà cả đời này bà bảo vệ, ai cũng không thể lấy đi.
"Tự giải quyết cho tốt!" Kim Lam Triêu lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn bà một cái, đi nhanh ra khỏi điện.
Hà Sướng Uyển vỗ vỗ cái trán, lòng nóng như lửa đốt, nàng tiến lên nâng Hoàng hậu dậy.
"Mẫu hậu, mau phái người đi tìm tiểu Thế tử đi."
"Người đâu! Đi thăm dò xem tiểu Thế tử ở nơi nào!"
"Vâng, nương nương, nô tài liền đi phân phó!" Tiêu Ôn vừa trả lời vừa nhanh chân chạy đi sắp xếp.
Trong điện chỉ còn lại bốn nữ nhân.
Hoàng hậu nhìn Phác Tú Anh cùng Nguyệt Lan, hận không thể đem các nàng xé thành từng mảnh nhỏ. Bỗng nhiễn, trong mắt Hoàng hậu lóe lên ánh sáng, bà hung hăng nhìn chằm chằm vào Phác Tú Anh, "Ngươi nói đi, có phải đứa nhỏ ở trong tay ngươi hay không? Ngươi cố ý đổi đứa nhỏ có phải hay không?"
"Nương nương, thần nữ sao có thể biết được người sẽ đến trộm đứa nhỏ chứ? Thần nữ không thể nào biết trước được mọi chuyện. Ở đây dây dưa với thần nữ không bằng nhanh đi tìm tiểu Thế tử đi thôi, nếu không Hậu vị sợ là, không đảm bảo. Nguyệt Lan, chúng ta đi!"
"Tam tiểu thư, đợi một chút!"
Hà Sướng Uyển đuổi theo Phác Tú Anh cùng Nguyệt Lan đi ra ngoài. Sự tình có chút kỳ quặc, nàng mơ hồ cảm thấy được, cho nên vấn đề mấu chốt là ở trên người Phác Tú Anh.
Nàng đuổi theo Phác Tú Anh, nói, "Tam tiểu thư, nói cho ta biết con của ta ở đâu? Ngươi nhất định biết, có phải hay không? Mạng của nó là do ngươi cho, chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn lấy lại sao?"
"Thái tử phi điện hạ, người cũng nghe rồi đó, Hoàng hậu đã thừa nhận tiểu Thế tử là do người trộm đi. Ta thực xin lỗi."
"Tam tiểu thư..."
Hà Sướng Uyển khóc không ra nước mắt, đứa nhỏ của nàng rốt cuộc đang ở đâu?
"Tam tiểu thư, chỉ cần ngươi trả lại đứa con cho ta, ta đồng ý với ngươi sẽ khuyên Thái tử cùng Hoàng hậu không nên ra tay với Thất vương phủ, việc làm trước kia của bọn họ ta cũng rất xin lỗi, ta thay bọn họ nhận lỗi với ngươi. Chỉ cần ngươi trả lại con cho ta, bảo ta làm cái gì ta cũng đồng ý."
"Thái tử phi điện hạ, ta thật sự không biết."
Ra khỏi cung, tách ra khỏi Hà Sướng Uyển, Phác Tú Anh và Nguyệt Lan cùng nhau trở về Thất vương phủ. Hai người lập tức tới Ngâm Hương Các.
Trong Ngâm Hương Các, Tiểu Điệp đang chơi đùa với tiểu Thế tử, đứa nhỏ không khóc không nháo, nhìn thấy hai người Phác Tú Anh tiến vào nó còn cười khanh khách với các nàng.
Phác Tú Anh ôm lấy nó, đặt vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Tiểu Thế tử ngáp một cái, liền ghé vào trên người nàng mà ngủ.
"Đứa nhỏ quả nhiên là ở trong này." Một bóng người từ bên ngoài tiến vào.
"Tham kiến Lục điện hạ!" Nhìn thấy người tới, Nguyệt Lan và Tiểu Điệp cùng nhau quỳ xuống thỉnh an Kim Tại Liệt.
Phác Tú Anh giương mắt lên, không nghĩ tới Kim Tại Liệt đột ngột xuất hiện ở trong này. Xem ra người gác cửa Thất vương phủ cần phải thay, vậy mà có thể để hắn tiến vào.
"Anh nhi đang nghĩ bản vương vào bằng cách nào sao? Yên tâm, không liên quan đến thủ vệ, bản vương đã muốn vào thì không ai có thể ngăn cản. Bản vương nghe nói không tìm thấy tiểu Thế tử nên đến đây xem, quả nhiên giống như bản vương nghĩ. Anh nhi, nàng quá xấu rồi."
"Điện hạ, người là ca ca của Thất điện hạ, xưng hô như vậy quả thật không tốt?" Nguyệt Lan thấy tiểu thư cau mày nên to gan nói.
"A?" Kim Tại Liệt nhếch lên khóe miệng, "Vậy ngươi nói xem bản vương nên gọi nàng là gì?"
Phác Tú Anh đưa đứa nhỏ cho Nguyệt Lan, đứng lên, "Nói đi, chuyện gì?"
"Không có gì, đến nhìn nàng một chút mà thôi. Nàng đã không có việc gì vậy bản vương đi trước. " Kim Tại Liệt xoay người, "Chuyện đứa nhỏ ta sẽ không nói cho bất kỳ ai."
"Ngươi có nói cho tất cả mọi người cũng không sao."
"Anh nhi, vì sao nàng cứ đối nghịch với bản vương?"
"Nguyệt Lan, tiễn khách!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro