Chap 343+344

Chap 343: Tỷ có thai?

"Còn thất thần gì nữa? Lại đây mở trói cho Công chúa!" Cung nữ quát thị vệ.

Mặc quần áo lại, tay chân được tự do, Liên Mộ Vân nhìn về chỗ Phác Tú Anh mới phát hiện ta nơi đó sớm đã không còn bóng người. Tiện nhân, lại thừa dịp rối loạn mà chạy trốn. Lấy giọng, rốt cuộc cũng có thể nói.

"Đuổi theo cho bản Công chúa! Chân trời góc biển hay phải đào cả ba thước đất lên cũng phải bắt nữ nhân kia về cho ta nếu muốn sống!"

"Vâng, Công chúa."

Ngụy Thành tung vàng hối lộ, tuy rằng nước Đông Lan nghe theo mệnh lệnh của Liên Mộ Vân canh giữ nghiêm ngặt nhưng mà có ai lại không bị tiền tài vàng bạc hấp dẫn chứ, trên đường có một chút xíu mạo hiểm nhưng cuối cùng cũng bình an ra khỏi nước Đông Lan.

Lúc Thái Thượng Hoàng tỉnh lại thì đã ở trong lãnh thổ nước Kim Nguyệt.

"Ngoại tổ phủ, rốt cục người cũng tỉnh rồi." Thấy ông tỉnh lại Phác Tú Anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Anh nhi, ta.... Không chết?" Thái Thượng Hoàng nâng nâng tay lên, "Con cũng không sao chứ?"

Phác Tú Anh lấy ra một lọ sứ, xốc một viên thuốc ra, "Ngoại tổ phụ, con không sao, người mới tỉnh lại thân thể vẫn chưa hồi phục, uống viên thuốc này vào đi."

"Thế này là sao? Mộ Vân có đuổi theo hay không? Anh nhi, con đi mau đi, không cần lo cho ta! Ta quay về ngăn Mộ Vân lại." Nhớ tới mình muốn cứu nàng nhưng ngược lại lại đẩy nàng vào vực sâu, Thái Thượng Hoàng trong lòng rất băn khoăn.

"Ngoại tổ phụ yên tâm, chúng ta đã ở nước Kim Nguyệt, khoảng nửa ngày nữa là đến Ngân Đô rồi."

Sau khi Thái Thượng Hoàng ngủ Phác Tú Anh ra khỏi xe ngựa ngồi phía trước cùng với Kinh Phong, mặt nàng có chút sầu muộn, ánh mắt lộ ra sự lo lắng.

"Tiểu thư lo lắng cho gia sao?" Kinh Phong hỏi, "Nghe nói nước Kim Nguyệt đánh thắng vài trận liên tiếp, chỉ ngắn ngủi mà thắng nhiều, binh lính nước Kim Nguyệt đều phong gia làm chiến thần cũng không phải là có tiếng không có miếng."

"Không." Phác Tú Anh lắc đầu, "Ta lo cho Lâm Dạ, chúng ta trốn thoát Liên Mộ Vân nhất định sẽ trút giận lên hắn."

"Tiểu thư yên tâm, tiểu tử kia rất xảo quyệt, Liên Mộ Vân có thể vây khốn hắn là bởi vì có Diệp Thần, nhưng hiện tại thế cục ác liệt, Diệp Thần không thể ở nước Đông Lan lâu dài được, hắn rời đi thì Lâm Dạ có thể tùy thời tìm cách ra khỏi đó."

Nghe hắn nói như vậy Phác Tú Anh mới hơi yên tâm một chút. Lâm Dạ một mực ở bên ngoài quản lý Cửu Thiên Cung giúp Kim Tại Hưởng, Phác Tú Anh gặp hắn cũng không nhiều, nhưng thời gian ngắn ngủi ở chung ở nước Đông Lan hắn tôn trọng cũng bảo vệ nàng như vậy nàng vẫn ghi tạc trong lòng.

Đúng giữa trưa, xe ngựa rốt cục tiến đến Ngân Đô.

Phác Tú Anh hồi phủ, Nguyệt Lan lập tức ôm tiểu thế tử tới. Thái Thượng Hoàng nhìn thấy đứa nhỏ thì rất vui, Phác Tú Anh giải thích đứa bé là con của Kim Tại Dực khiến Thái Thượng Hoàng có chút thất vọng.

Ngày thứ hai, Phác Tú Anh mới rời giường, Ưng tổng quản liền báo lại: "Vương phi nương nương, Quận chúa Cẩm Phàm cầu kiến."

"Mau mời Cẩm Phàm tỷ tỷ vào."

Ngoài đường đầy tuyết, Phác Tú Anh ra tiếp Trần Cẩm Phàm. Phác Tú Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Cẩm Phàm, cảm giác nàng có chút không giống với trước kia, nhưng lại không thể nói rõ không giống chỗ nào.

"Anh nhi, sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao?" Trần Cẩm Phàm ngượng ngùng hỏi.

"Không.... không có. Tỷ tỷ, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Tới trong phòng, Phác Tú Anh tự mình rót cho Trần Cẩm Phàm một chén trà.

"Anh nhi," Trần Cẩm Phàm cúi đầu, còn chưa nói chuyện mà mặt mũi đã xấu hổ đến đỏ bừng, "Ta.... Ta có thai."

"Hả?"

Phác Tú Anh sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, hét to một tiếng, vụt tới ôm Trần Cẩm Phàm một cái.

"Tỷ có thai? A ha ha ha! Thật tốt quá! Ta được làm cô cô rồi!" Nhịn không được đánh bốp một cái, "Đại ca thật sự là .... Quá tuyệt vời ! Cẩm phàm tỷ tỷ, tỷ cũng quá giỏi đi !"

"Anh nhi, nhỏ giọng chút, đừng để người khác biết." Mang thai trước khi thành thân, đây là điều tối kỵ. Tuy rằng nàng cùng Như Phong đã tứ hôn rồi nhưng dù sao vẫn chưa thành thân.

"Muội biết, chỉ là muội vui quá!" Phác Tú Anh càng nghĩ càng vui vẻ, ghé vào trên ghế, "Cẩm Phàm tỷ tỷ, tỷ nói xem nếu Đại ca trở về nhìn thấy một đứa nhỏ đáng yêu gọi huynh ấy là phụ thân thì huynh ấy sẽ có phản ứng gì ?"

"Chàng nhất định là sẽ bị dọa đến ngốc luôn."

"Huynh ấy sẽ vui mừng đến ngốc ý chứ! Không được," Phác Tú Anh đứng lên, tìm bút ở xung quanh, "Muội phải viết thư báo cho Đại ca biết tin tức tốt này."

Chiến trường ngoài biên cương nước Kim Nguyệt, gió bắc mang theo bông tuyết bay vù vù. Trong một cái lều trại giản dị, Kim Tại Hưởng một thân mang áo giáp không kịp thay lập tức triệu các phó tướng bàn bạc. Nước Đông Lan đã xuất binh nhưng kỳ quái chính là mấy ngày nay nước Đông Lan, nước Tinh Long, nước Đại Mạc đều hoãn tấn công, chắc chắn là có chuyện không bình thường.

"Tướng quân, Vương phi nương nương gửi thư." Một binh sĩ tiến vào, giơ một phong thư trong tay.

"Mang qua đây." Trong lòng Kim Tại Hưởng mềm nhũn, chiến trận chết tiệt, so với trong tưởng tưởng của hắn càng thêm khó khống chế.

Kim Tại Hưởng khẩn cấp mở thư ra, cuộc bàn luận bị gián đoạn một chút. Trong thư Phác Tú Anh nói cho y biết biến cố của nước Đông Lan, ngoại tổ phủ cũng đã theo về Thất vương phủ. Hóa ra là Liên Mộ Vân đoạt quyền, khó trách nước Đông Lan lại trở nên đối địch với nước Kim Nguyệt một cách khác thường. Còn có một chuyện, Cát Phong biết hẳn là rất vui mừng.

Cất thư lại một cách cẩn thận, ánh mắt lại trở nên lạnh thấu xương, "Lương thảo còn có thể chống đỡ được bao lâu? Quân còn nhiều hay ít? Viện quân hẳn là nhanh sẽ đến chứ." Chỉ có y biết không có khả năng có viện quân. Ngân Đô phải có một đội quân trấn thủ đề phòng Kim Tại Liệt trở lại.

"Tướng quân, lương thảo hiện giờ còn chống đỡ được nửa tháng, quân đội còn năm mươi vạn. Nhưng mà... Số lượng quân của quân địch phải hơn hai trăm vạn."

"Nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt vẫn không có hồi âm?"

"Vẫn chưa có. Nhưng mà qua hôm nay sẽ có một kho lương thảo được đưa đến, là của nước Ngạo Nguyệt cung cấp."

"Tướng quân, không tốt!" Cát Phong xốc rèm che lều trại lên, một trận bông tuyết theo người y nhẹ nhàng tiến vào, người ở bên trong đều nhịn không được rùng mình một cái, "Mới có tình báo, nước Đông Lan, nước Đại Mạc, nước Tinh Long đều thay đổi mũi tấn công, quay đầu tấn công nước Nam Chiếu."

"Bọn họ muốn làm gì?"

"Sao đột nhiên lại buông tha việc tấn công nước Kim Nguyệt?"

Trong lòng Kim Tại Hưởng trầm xuống, "Mục đích kế tiếp của bọn họ nhất định là nước Ngạo Nguyệt!"

"Bọn họ muốn tiêu diệt từng bộ phận, trước công chiếm thực lực yếu kém là nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt, như vậy nước Kim Nguyệt sẽ mất đi cầu viện giúp đỡ." Cát Phong tiếp tục phân tích, "Nói như vậy thì tình hình rất nguy cấp! Nếu hợp nhất được quân của nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt thì...." Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, như vậy sẽ còn lại một mình nước Kim Nguyệt chiến đấu.

"Ta muốn đi trợ giúp nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt!"

"Nhưng mà quân của bọn họ ngăn chặn lại, căn bản không có cách nào mở được lỗ hổng để ra ngoài."

"Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn suy nghĩ một chút." Kim Tại Hưởng nói, "Phác tướng quân, ở lại một chút."

Trong lều trại chỉ còn hai người bọn họ, Kim Tại Hưởng đưa bức thư cho Cát Phong, "Tự mình xem đi."

Vẻ mặt Như Phong cự kỳ phấn khích, vui sướng trong lòng gào thét cùng cực, y cao hứng đến mức một câu cũng không nói nên lời. Bịch bịch bịch chạy ra ngoài tuyết, cuồng nhiệt chạy vài vòng, lại nằm xuống lăn đi lăn lại ở trên tuyết. Qua một lúc lâu mới vọt vào, "Điện hạ.... Cẩm Phàm mang thai đứa nhỏ của bọn ta."

Một quyền đánh vào trước ngực Cát Phong, "Đại ca, chúc mừng!"

Y càng ngày càng muốn chấm dứt sớm trận chiến này, trở về bên cạnh tiểu nữ tử kia, trải qua cuộc sống yên ổn.

"Đưa tin cho nước Nam Chiếu và nước Ngạo Nguyệt, không cần chống cự, lui lại giữ chắc chắn thành trì, chờ thời cơ rồi trước sau cùng đánh!"

"Vâng, tướng quân." Cát Phong dừng một chút, "Chúng ta không có viện quân, đúng không?"

"Đúng, cho nên phải đợi thời cơ." Kim Tại Hưởng không giấu diếm Cát Phong, trong số tất cả phó tướng thì người y tín nhiệm nhất chính là Cát Phong, cũng chỉ vì bọn họ đều quan tâm một người, "Ngân Đô gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào nên không thể xuất thêm binh lực."

"Tướng quân, có lương thảo đến!" Tần phó tướng tiến vào, cao hứng nói, "Hoàng Thượng không quên chúng ta, không chỉ có lương thảo mà còn có áo bông."

"A?" Kim Tại Hưởng rất là kinh ngạc, lúc này có thể đưa lương thảo đến có thể là ai? Chẳng lẽ là Anh nhi?

"Chẳng lẽ là Anh nhi?" Cát Phong hỏi.

"Ngoại trừ nàng thì còn có thể là ai?" Kim Tại Hưởng nháy mắt hiểu được. Nhất định là nàng, y rốt cuộc hiểu được vì sao nàng nhất định phải xây dựng ra Hưởng Anh, bởi vì nàng không dễ dàng tin tưởng người khác, cho dù là Hoàng Thượng. Có Hưởng Anh là có thể làm rất nhiều chuyện, như tặng lương thảo cho quân binh. Chuyện ngay cả triều đình cũng không làm được nhưng nàng lại làm được, "Phân phát áo bông xuống dưới, đừng để mọi người bị lạnh."

"Vâng, tướng quân!"

Tần phó tướng vừa mới đi, một bóng đen chợt hiện vào mang theo một trận máu tanh. Người đó không kịp nói gì đã té xỉu trên mặt đất.

"Lâm Dạ!" Kim Tại Hưởng tiến đến kiểm tra thương thế Lâm Dạ, sắc mặt y trầm xuống. Phế tạng Lâm Dạ tổn thương nghiêm trọng, suýt nữa thì vỡ nát, nếu không phải hắn học võ công từ nhỏ thì chỉ sợ đã mất mạng. Một trong bốn người bên cạnh y thì Lâm Dạ là người võ công cao nhất, cho dù là phân điện chủ của Thánh Điện cũng không thể làm hắn bị thương đến như vậy. Cho Lâm Dạ uống vào một viên thuốc, Kim Tại Hưởng lệnh người đỡ hắn lên trên giường nghỉ ngơi.

Cùng ngày, lại truyền đến tin tức xấu. Nước Đông Lan xuất binh, người lĩnh quân là Lục vương phủ nước Kim Nguyệt, Kim Tại Liệt. Liên Mộ Vân giao cho hắn dẫn ba mươi vạn đại quân đến đối đầu với Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng chắp hai tay sau lưng, đứng trên cánh đồng hoang vu đầy tuyết trắng nhìn con sông bị kết thành băng trước mặt. Bên kia sông chính là quân của Kim Tại Liệt. Ánh mắt y lạnh như băng mang theo hoang vắng chưa bao giờ có.

Sột soạt, sau lưng vang lên thanh âm giẫm lên tuyết, một người đứng ở phía sau y.

"Tướng quân, là Lục điện hạ." Cát Phong nhíu mày, trong lòng cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần. Huynh đệ ruột thịt vì sao lại biến thành như bây giờ, giang sơn thật sự là hấp dẫn quá lớn.

"Nếu gặp phải thì không cần lưu tình. Có cơ hội hắn nhất định sẽ xuống tay đối với ta và huynh."

"Đã biết. Trận chiến này không biết phải bao lâu nữa mới chấm dứt."

"Nhanh thôi."

Kim Tại Liệt được ăn cả ngã về không, đánh trực diện là không thể nào tránh được. Y biết, Kim Tại Liệt thiếu kiên nhẫn hơn so với y, rất nhanh sẽ xông tới. Mặc kệ như thế nào y phải bảo vệ được lá chắn này, chỉ vì với nữ nhân đang ở Ngân Đô kia.

Bên kia, Chu Nham dẫn mười vạn quân tiến vào nước Kim Nguyệt, quấy nhiễu phía sau lưng Kim Tại Hưởng.

Ngân Đô, Thất vương phủ. Nguyệt Lan cùng Kinh Phong không được tự nhiên, Phác Tú Anh nhìn thấy màn hề này thì liên tục lắc đầu. Nàng mờ mịt nhìn trận tuyết ngoài kia. Kim Tại Hưởng, chàng có khỏe không?

~~~

Chap 344: Thất vương phi, ngươi sợ chết như vậy?

"Vương phi nương nương, Vương phi nương nương," Ưng tổng quản gọi hai tiếng. Phác Tú Anh quay đầu lại, thấy vẻ mặt của ông vội vàng, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, "Chuyện gì?"

"Hoàng Thượng truyền chỉ, gọi người tiến cung có chuyện quan trọng."

"Ta biết rồi, chuẩn bị kiệu."

Ở cửa cung. Kim Tại Thượng cũng đến, nhìn thấy nàng, y lập tức đi tới, "Thất tẩu, Chu Nham trốn đi ngoài biên cương giờ đã trở lại, mang theo cả quân đội nước Đông Lan xâm phạm nước Kim Nguyệt."

Tuy rằng đã dự đoán được từ trước nhưng mà Phác Tú Anh vẫn không nghĩ là Chu Nham lại tới nhanh như vậy. Chu Nham có danh xưng là tiểu chiến thần, đại danh của hắn cả đại lục này đều biết đến, là người nổi bật trong số các tướng quân. Càng đáng sợ hơn là hắn nắm rõ thực tế thực lực và địa hình của nước Kim Nguyệt trong lòng bàn tay.

"Ta đã nhìn thấy hắn ở nước Đông Lan." Phác Tú Anh vừa bước đi vừa nói, "Quả thực rất khó giải quyết."

Sắc mặt hai người đều lo lắng, vội vàng đi tới ngự thư phòng. Sắc mặt Kim Lam Triêu so với họ cũng không tốt hơn, trước mặt ông là bản đồ nước Kim Nguyệt.

"Chuyện Chu Nham hai con đều biết cả rồi chứ?"

Phác Tú Anh và Kim Tại Thượng gật đầu.

"Chu Nham mang quân tiến vào nước Kim Nguyệt, Thất ca sao lại có thể để hắn tới được chứ?" Kim Tại Thượng rất nghi hoặc, "Thất ca sao có thể phạm sai lầm được?"

Phác Tú Anh lắc đầu, "Không phải phạm sai lầm, mà là vì quá nhiều chuyện phải lo nên không thể kiểm soát hết. Lục điện hạ dẫn ba mươi vạn quân đánh nhau với chàng, Chu Nham thừa dịp này mà vào."

"Nghiệt tử! Trẫm thực hối hận khi không sớm nhìn ra dã tâm của nó!" Nhớ tới Kim Tại Liệt, trong lòng Kim Lam Triêu tức giận không thôi, nắm tay nắm chặt đến run run. Bây giờ hai đứa con đấu nhau ở chiến trường, tâm tình của ông người khác không thể nào hiểu được.

"Mục tiêu của Chu Nham là Ngân Đô? Tin tức mật thám dò la được là bọn họ muốn tới Ngân Đô." Kim Tại Thượng nói.

"Không, là Đồng Quan." Ngón tay của Phác Tú Anh rơi xuống trên bản đồ, "Đồng quan là một nơi quan trọng của nước Kim Nguyệt, chỉ cần chiếm lĩnh Đồng Quan, không những chặt đứt được trợ giúp ra tiền tuyến mà còn có thể khiến cho Ngân Đô bị cô lập. Lương thực và viện quân không thể vào được, như vậy tình hình của quân đội Thất gia càng ngày càng gian nan hơn. Muốn giành được thắng lợi từ trận chiến này thì phải nắm được điểm mấu chốt này. Chu Nham cũng đang hiểu được điểm ấy cho nên hắn nhất định sẽ công chiếm Đồng Quan trước."

Kim Lam Triêu trầm mặc, ban đầu ông cũng nghĩ mục tiêu của Chu Nham là Ngân Đô. Qua sự phân tích của Phác Tú Anh ông ý thức được tình thế càng nguy hiểm hơn.

"Lão Cửu, Trẫm phong con làm Tướng quân, thống lĩnh mười vạn cấm quân, tiến đến ngăn cản Chu Nham." Kim Lam Triêu trầm giọng nói.

"Phụ hoàng, không thể." Kim Tại Thượng lập tức phủ quyết, "Ngân Đô tổng cộng có mười vạn tướng sĩ, nếu nhi thần đưa đi hết thì ở Ngân Đô không còn người nào. Như vậy rất nguy hiểm!"

"Ngân Đô không còn thì có thể tái lập lại, nhưng mà nước Kim Nguyệt không còn, Thất ca con không còn thì giữ lại lão già này còn có lợi ích gì?" Trong mắt Kim Lam Triêu là vô hạn thê lương, "Cứ làm theo ý chỉ của trẫm đi!"

Phác Tú Anh trầm tư một lát, "Hoàng Thượng, thần nữ đề nghị chia ra, năm vạn quân mang đi, còn năm vạn quân giữ lại trấn thủ Ngân Đô."

"Năm vạn? Chu Nham có mười vạn, gấp đôi luôn đấy."

"Hoàng Thượng, thật không dám giấu diếm, thần nữ đã sớm lấy danh nghĩa của hàng Hưởng Anh để bồi dưỡng năm vạn tướng sĩ, định giao cho Hoàng Thượng nữa là mười vạn. Thần nữ muốn vào thời khắc mấu chốt có thể làm được chút chuyện cho nước Kim Nguyệt, tuyệt đối không có tâm tư gì khác."

"Tam nha đầu không cần giải thích, trẫm tin tưởng con." Trong lòng Kim Lam Triêu như bị sụp đổ, đủ ngũ vị. Nàng không tin ông, nhưng rồi ông lại cảm tạ sự trợ giúp của nàng, sự không tín nhiệm của nàng đều do ông mà ra.

"Hoàng Thượng, thần nữ có một yêu cầu quá đáng, mười vạn người này, năm vạn người sẽ để Cửu điện hạ thống lĩnh, năm vạn giao cho thần nữ." Phác Tú Anh vẫn có chút lo lắng. Kim Tại Thượng vẫn luôn không hứng thú đối với quân sự, mười vạn quân này là lớp bảo vệ cuối cùng của nước Kim Nguyệt, mà nàng thì kiếp trước đã từng cùng Kim Tại Liệt Nam chinh Bắc chiến nên ít nhiều cũng hiểu việc đánh trận một chút.

Kim Tại Thượng đau lòng tự trách bản thân mình trước kia quá ham chơi, bây giờ muốn giúp một chút cũng khó. Để y dẫn binh quả thật y cũng không tin tưởng bản thân, cho nên Phác Tú Anh lo lắng cũng không phải là không có lý do.

Kim Lam Triêu nhìn Phác Tú Anh, do dự. Nàng thông minh lanh lợi là thật, nhưng chung quy thì vẫn chỉ là một nữ tử, ngay cả vô số nam nhi đều không thể chịu nổi khổ sở của chiến tranh, sao nàng có thể chịu được? Ông càng lo lắng hơn nữa là, chuyện lĩnh quân đánh giặc không phải là chuyện bình thường, cần phải hiểu rõ binh pháp.

Nhìn ra được sự do dự của ông, Phác Tú Anh tiếp tục nói, "Hoàng Thượng, thần nữ biết người còn băn khoăn. Thần nữ từ nhỏ đã cùng đại ca xem qua không ít binh thư, sau khi thành thân với Thất gia, chàng lại dạy thần nữ không ít cách dụng binh, vậy nên xin Hoàng Thượng hãy đồng ý."

Trầm mặc trong chốc lát, Kim Lam Triêu rốt cục mở miệng, "Cứ làm theo như lời của Tam nha đầu đi. Năm vạn quân của cửa hàng Hưởng Anh sẽ do con thống lĩnh, năm vạn cấm quân sẽ do lão Cửu thống lĩnh."

"Vâng, Hoàng Thượng."

"Vâng, Hoàng Thượng."

"Hoàng Thượng, chúng ta nên đi chuẩn bị trước."

"Mau đi đi." Kim Lam Triêu thở dài, "Trẫm đều dựa vào các con." Hai người đang chuẩn bị xoay người lại lại bị Kim Lam Triêu gọi lại, "Thượng nhi, nếu như kế hoạch của con và Tam nha đầu có bất đồng thì con phải nghe lời Thất tẩu của con."

"Con biết rồi thưa phụ hoàng."

Lúc Hoàng Thượng đồng ý để Phác Tú Anh đi, Kim Tại Thượng đang sợ hãi chợt cảm thấy an tâm hơn một chút. Tuy rằng y là một nam tử nhưng lại không thể không bội phục dũng khí này của nàng. Mà y vẫn luôn tin tưởng rằng, nữ tử này có thể tạo ra kỳ tích.

Kim Tại Thượng trở về thu xếp cho Mộc Tê. Mộc Tê đã mang thai sáu tháng, rất nhanh thôi sẽ lâm bồn. Y có bao nhiêu là không muốn rời đi, nhưng vì quốc gia đang lâm vào khó khăn, thân là Hoàng tử nước Kim Nguyệt, y phải gánh lấy phần trách nhiệm này.

Trở lại Thất vương phủ, Phác Tú Anh dặn dò Nguyệt Lan và Tiểu Điệp, bảo a Cần mang tiểu Thế tử đến Cửu vương phủ, ở đó với Mộc Tê để có thể chăm sóc lẫn nhau. Để ba người Kinh Phong, Ngụy Thành và Phá Trận đến giúp Kim Tại Hưởng.

Ngụy Thành đã triệu tập đội quân đã huấn luyện trong một thời gian rất lâu, để cho Phác Tú Anh kiểm duyệt đội quân. Lúc Ngụy Thành nói với mọi người rằng, sau này phải đi theo một nữ tử, Thất vương phi sẽ ra trận thì phía dưới nhất thời ồn ào lên. Nhất là ba phó tướng, vẻ mặt nhìn nàng vô cùng tức giận.

"Có phải Hoàng Thượng điên rồi không? Sao lại để cho một nữ tử thống lĩnh quân đội chứ? Nữ nhân thì biết cái gì? Chỉ biết xe chỉ luồn kim, giờ chẳng phải là đưa mạng của đại gia cho nữ nhân kia chơi đùa sao?" La phó tướng nói.

Lâm phó tướng gật gật đầu, "Không bằng chúng ta đi gặp Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

"Nhưng mà, nàng ta dù sao cũng là Thất vương phi." Trương phó tướng chậm rãi nói, "Trượng phu của nàng ta là Thất điện hạ, năng lực lĩnh quân Thất điện hạ thì tất cả mọi người đều biết đến."

"Lĩnh quân là dựa vào năng lực thiên phú và khả năng, nàng ta dù sao cũng là một nữ nhân. Không được, chúng ta phải đi tìm Hoàng Thượng!"

"Đứng lại!" Một tiếng gọi khẽ ở giữa sân huấn luyện.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía nữ tử ở trên đài, khí chất uy nghiêm khiến cho tất cả mọi người phải bàn tán, bất an mà nhìn nàng.

"Thất vương phi, mạng của nhiều tướng sĩ, không phải trò đùa!" La phó tướng lớn tiếng nói, "Thuộc hạ không thể đưa tính mạng của bọn họ giao cho người được!"

"La phó tướng là một tướng quân tốt, nhưng mà, chuyện đã quyết định chắc chắn rồi thì các ngươi có phục hay không phục cũng đều phải nghe theo bản vương phi!" Phác Tú Anh không muốn nhiều lời, "Ba người các ngươi theo ta tiến vào trướng bàn bạc, những người khác chuẩn bị xuất phát! Hy vọng mọi người hiểu được, quân lệnh như núi, trái lệnh, chém đầu!"

Từng chữ vang lên, lời nói có khí phách, không cho phép người nghe nghi ngờ. Ba phó tướng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Trong lòng rõ ràng không tình nguyện, chân lại như không nghe sự điều khiển mà đi theo nàng vào trong, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn không phục nhưng mà hoàng mệnh quá lớn nên không dám cãi lại.

"Vương phi nương nương tìm chúng thần có chuyện gì?" La phó tướng ngạo mạn ngưỡng cổ lên, "Thuộc hạ thấy nương nương vẫn nên trở về làm nữ hồng thì có vẻ thích hợp hơn."

Phác Tú Anh bình tĩnh nhìn hắn một cái, mở bản đồ ra, "Trong vòng mười ngày phải đến được Đồng Quan!"

"Cái gì?" Trương phó tướng giơ chân, "Chúng ta đến Đồng Quan làm cái gì? Chu Nham sẽ đánh tới đây, chúng ta không trấn thủ ở Ngân Đô mà lại đi chạy trốn sao? Thất vương phi, người sợ chết như vậy thì còn làm tướng quân làm gì?"

"Các ngươi không cần nói lời vô nghĩa đâu, Chu Nham sẽ công chiếm Đồng Quan!"

"Vương phi, Chu Nham là ai? Là tiểu chiến thần đứng sau Thất điện hạ. Hiện tại là thời cơ tốt để chiếm đánh Ngân Đô, chỉ có người ngốc mới đi chiếm Đồng Quan! Vương phi nương nương, đây là lĩnh quân đánh giặc, không phải là nơi để nữ nhân chơi đùa."

Phác Tú Anh cười cười, "Ngươi cũng biết Chu Nham thông minh hơn người, nếu mục tiêu của hắn là Ngân Đô thì sẽ giống trống khua chiêng để nói cho mọi người biết là hắn muốn tới Ngân Đô sao? Để Ngân Đô nhận được tin tức đó thì có thể sẽ dời đô, sau đó để lại một tòa thành trống không vậy thì hắn còn đánh tới làm gì? Nhưng nếu như chiếm cứ Đồng Quan thì nước Kim Nguyệt sẽ lâm vào hoàn cảnh gì thì tự các ngươi suy nghĩ thử xem!"

Nước Kim Nguyệt sẽ bị chia làm hai nửa, tiền tuyến mất đi lương thảo và trợ giúp của viện quân . Ngân Đô thì lại bị cô lập với bên ngoài, sẽ rơi vào đường cùng.

Sắc mặt Trương phó tướng biến đổi, trong lòng La phó tướng và Lâm phó tướng cũng rơi lộp bộp. Tình hình so với tưởng tượng của bọn họ đúng là gay gắt hơn nhiều.

"Nhưng mà.... Thuộc hạ cảm thấy mục tiêu của Chu Nham vẫn là Ngân Đô, nếu mạo muội tới Đồng Quan ngộ nhỡ Ngân Đô bị đánh chiếm chẳng phải là hỏng hay sao!" Tuy rằng vẫn còn kiên trì với ý kiến của mình, nhưng mà ngữ khí của La phó tướng cũng đã dịu đi.

"Lập tức khởi hành đi Đồng Quan. Trong vòng mười ngày phải tới nới!"

"Mười ngày?" Trương phó tướng lại đá chân, "Vương phi nương nương, người có biết từ Ngân Đô đến Đồng Quan là bao xa không? Ít nhất cần trên hai mươi ngày."

"Binh quý thần tốc! Trong vòng mười ngày phải đuổi tới, không được lấy lý do này nọ!"

Ba người La phó tướng tức giận bất bình đi ra khỏi doanh trướng, ngoài miệng vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ.

"Một nữ tử thì biết cái gì? Trong vòng mười ngày, còn chưa tới Đồng Quan thì chỉ sợ mọi người đã chết hơn nửa rồi, vậy thì còn đánh đấm cái gì nữa!"

"La đại ca không cần lo lắng, nàng là tiểu thư phủ Thừa tướng, hiện tại là Thất vương phi, từ nhỏ không hề nếm qua khổ sở, ta thật muốn nhìn xem, một tiểu thư từ bé đã được nuông chiều như nàng làm thế nào để có thể chịu đựng được loại khổ cực này! Cho nên cứ yên tâm đi, đến lúc đó người kêu khổ với trời đầu tiên, sẽ là nàng!"

"Trương lão đệ nói cũng có lý, chúng ta chờ mà cười nàng đi, chỉnh đốn lại đội ngũ, tới Đồng Quan!"

"Nghĩ đến có thể được đánh nhau với Chu Nham, lão tử thấy thật hưng phấn. Tiểu chiến thần? Xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu thần! Chỉ là ta vẫn cảm thấy Chu Nham sẽ quay về Ngân Đô."

"Hoàng mệnh thật là khó, nếu thật sự hắn đến Ngân Đô thì ta tin tưởng Hoàng Thượng cũng đã có chuẩn bị sẵn sẽ không để cho hắn chiếm được tiện nghi gì đâu. Nếu lão tử đụng phải tiểu tử kia thì nhất định sẽ giết hắn. Phản đồ nước Kim Nguyệt, lão tử sẽ bắt hắn, sau đó sẽ thiên đao vạn quả hắn."

Phác Tú Anh đứng đằng sau, nghe rõ ràng những lời nói của bọn họ, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro