Chap 351+352 (Hoàn)
Chap 351: Tiểu thư vậy mà lại....
Diệp Thần bị khóa dưới một căn hầm ẩm ướt, ăn vào độc dược ức chế võ công nên giờ phút này không khác gì phế nhân. Nghe thấy thanh âm mở cửa, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Phác Tú Anh liền mở khóe miệng ra cười hì hì nói, "Tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới ngươi còn lo lắng cho ta, còn biết đến thăm ta?"
"Linh đan ở đâu?" Coi nhẹ nụ cười của hắn, Phác Tú Anh hỏi một cách lạnh lùng.
"Ngươi thả ta ra ngoài ta sẽ nói cho ngươi! Ca ca kia của ngươi sắp chết ta cũng phải kéo theo chứ." Diệp Thần ngồi dựa vào tường, một bộ dáng rất vô lại.
"Diệp Thần, ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta."
"Có." Vẫn đang cười hì hì, "Ca ca ngươi phải chết, tuy rằng ta không thể dùng võ công nhưng mà cũng không phải chết, mà đại ca ngươi nếu muốn cứu thì chỉ có linh đan, ngươi nói xem ta có tư cách không? Hoặc là, ngươi ở trong này cùng ta một đêm, hầu hạ ta thư thái ta liền giao linh đan cho ngươi." Diệp Thần đánh giá bụng của Phác Tú Anh, "Bản điện chủ còn chưa chơi đùa qua nữ nhân có thai, đặc biệt là nữ nhân mang thai con của Kim Tại Hưởng."
"Câm miệng!" Ngụy Thành lấy ra một viên đá, ném vào khóe miệng của Diệp Thần, nháy mắt khóe miệng của hắn sưng lên một cục, "Có tin là ông nội sẽ giết ngươi ngay bây giờ không?"
"Linh đan." Diệp Thần nhắc nhở, đây là bùa hộ mệnh của hắn, tuyệt đối không dễ dàng giao ra, "Không có ta thì các ngươi đừng mơ tưởng tìm được linh đan. Tiểu tử, mạng cậu cả chủ tử nhà ngươi hiện giờ còn nằm trong tay ta, ngươi tốt nhất là khách khí một chút, cứ nóng nảy như vậy ta liền hủy đi linh đan, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Dù sao thì Thánh Điện không còn nữa, ta cũng không sao cả!"
Diệp Thần làm ra vẻ mặt như bị thiếu nợ, khiến cho người ta hận đến nghiến răng.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Phác Tú Anh trầm giọng nói. Tình hình của Cát Phong càng ngày càng xấu, chờ không nổi nữa. Sáng nay, sau khi đại phu xem qua bệnh trạng liền nói nếu không có thuốc giải thì có thể chống đỡ nhiều nhất nửa tháng mà thôi.
"Ha ha! Không phải ta nói rồi sao? Hai điều kiện, hoặc là thả ta đi, hoặc là ngươi theo ta một đêm. Một đêm đổi một cái mạng thực rất đáng giá."
Thấy Phác Tú Anh trầm mặc Ngụy Thành nóng nảy, "Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng có đồng ý với hắn! Thuộc hạ thấy thì vẫn nên chờ gia trở về rồi nói sau, trận chiến rất nhanh sẽ xong."
Phác Tú Anh nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một nụ cười lạnh, "Diệp Thần, đây là do chính ngươi tự tìm lấy!"
Diệp Thần nhắm mắt lại, hắn có thứ để đàm phán, không tin Phác Tú Anh sẽ làm gì với hắn.
Phác Tú Anh ghé vào bên tai Ngụy Thành nói mấy câu, Ngụy Thành lộ ra vẻ mặt do dự, gật gật đầu sau đó bước nhanh ra ngoài. Nàng ngồi ở trên bàn trà bên ngoài phòng giam, nhàn nhã uống trà.
Diệp Thần thỉnh thoảng nhìn nàng, trong lòng tự dưng cảm thấy không ổn. Nữ nhân này, nàng muốn làm gì? Nghĩ đến linh đan hắn lại bình thường trở lại. Trận này hắn là bên chủ động, lấy bất biến ứng vạn biến.
Nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn nhịn không được gọi với tới chỗ Phác Tú Anh, "Ây, nữ nhân, ngươi muốn làm gì ta? Nói cho ngươi biết, ngươi có làm cái gì cũng vô dụng thôi, không có linh đan thì đại ca của ngươi sẽ chết."
Phác Tú Anh hé miệng cười, "Diệp Thần, ngươi sợ?" Diệp Thần mở miệng trước chứng tỏ rằng trong lòng hắn đang không yên.
"Ta sẽ sợ một nữ nhân sao? Không đồng ý điều kiện của ta thì đừng hòng lấy được linh đan!"
"Hy vọng ngươi còn có thể nói được."
Rất nhanh, Ngụy Thành trở lại, theo sau còn có một tráng hán cao gần hai thước, giống như tháp sắt chiếm cứ mất nửa gian phòng.
"Đừng cho là ta vu oan giá họa ." Ngụy Thành khinh thường nói.
"Yên tâm, hắn sẽ không đánh ngươi, ngược lại sẽ chăm sóc ngươi thật tốt!" Phác Tú Anh không nhịn được tươi cười, cười tươi như hoa.
"Tháp sắt" nhìn nhìn Diệp Thần, gật gật đầu, dường như là rất vừa lòng.
"Ngươi làm gì? Tránh ra!"
"Diệp Thần, hắn thật đúng là thích ngươi nha, ngươi nói như vậy sẽ khiến hắn thương tâm." Phác Tú Anh che miệng cười trộm.
"Cái gì mà thích với không thích?"
"Diệp Thần, ngươi vào Nam ra Bắc chẳng lẽ không biết rằng có người long dương rất khỏe? Thoạt nhìn hắn rất thích ngươi, lát nữa ngươi cứ hưởng thụ cho tốt đi." Chọt chọt vào cánh tay khỏe mạnh của "Tháp sắt", "Hầu hạ vị công tử này cho tốt, thể chất của hắn đặc biệt cho nên yêu cầu khá cao, ngươi cần phải ra sức cho tốt."
"Tháp sắt" dùng sức gật đầu, "Thất vương phi yên tâm, thảo dân từng ba ngày ba đêm không ngủ. Đến đây đi, bảo bối!"
Lúc này Diệp Thần mới hiểu được ý của Phác Tú Anh, nàng vậy mà lại tìm một một người như vậy đến ghê tởm hắn. Hắn theo bản năng che mông lại."
Tháp sắt vào nhà tù, khẩn cấp kéo Diệp Thần vào trong ngực, thuần thục lột bỏ sạch sẽ quần áo của Diệp Thần, Diệp Thần cả kinh oa oa kêu gào.
"Chúng ta đi thôi." Phác Tú Anh nói với Ngụy Thành.
"A, a." Ngụy Thành thu hồi vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm. Tiểu thư vậy mà lại.... Hắn cứ tưởng là bảo Tháp sắt đánh Diệp Thần, giờ.... Hắn mới phát hiện ra biến thái thực ra là không có cái tận cùng. Diệp Thần, xem ngươi chống đỡ được bao lâu.
Hai người vừa mới đóng cửa lại bên trong liền truyền đến một tiếng hét thảm của Diệp Thần, tiếng kêu kia quả thực so với heo bị chọc tiết còn thảm thiết hơn nhiều lần. Thân thể Ngụy Thành run lên, nghĩ đến cảnh tượng bên trong liền cảm thấy lạnh cả ngươi. Sau này ngàn vạn lần không nên đắc tội nữ nhân này.
"Ngươi đang nghĩ cái gì? Nghĩ không nên đắc tội ta?"
Bị đoán trúng tâm tư, Ngụy Thành lắc lắc đầu, "Thuộc hạ nghĩ nam nhân cùng nam nhân thì sẽ có cảm giác gì."
"Có thể trở về tìm Phá Trận hoặc là Lâm Dạ để thử xem."
Run run một cái, Ngụy Thành ôm lấy thân thể của chính mình, "Hay là thôi đi." Nói xong nhanh chóng bước chân rời đi, phía sau, tiếng kêu thảm thiết của Diệp Thần tiếng sau so với tiếng trước càng to hơn.
Qua một canh giờ, Phác Tú Anh lại đến phòng giam. Diệp Thần đã không kêu nổi ra tiếng nữa, miệng hẳn sưng đỏ, ánh mắt trống rỗng vô thần, đau nhức vẫn còn đang truyền đến. Tháp sắt hưng phấn ở phía sau hắn bận làm việc, hắn chưa từng gặp qua nam tử nào tuấn tú như vậy, cho dù chết ở trên người Diệp Thần hắn cũng nguyện ý.
"Phác Tú Anh, ta nói cho ngươi biết linh đan ở đâu, ngươi bảo hắn dừng lại đi!" Giọng Diệp Thần khàn khàn, cố hết sức nói. Hắn không chịu nổi, một giây cũng đều không chịu nổi.
"Dừng." Phác Tú Anh cười cười, "Nói sớm thì làm gì mà ăn phải loại đau khổ này? Thích không?"
Tháp sắt chậm rãi đưa thứ ấy của mình ra khỏi thân thể Diệp Thần, Diệp Thần nhất thời ngã xụi lơ.
"Nói mau!"
Nhìn thấy tháp sắt như hổ rình mồi, Diệp Thần không chút chần chờ, "Bị Kim Tại Liệt trộm đi rồi! Hắn biết linh đan có tác dụng quan trọng cho nên lợi dụng lúc ta sơ hở mà trộm đi."
"Thật?" Phác Tú Anh cũng không tin, Diệp Thần là ai, Kim Tại Liệt có thể trộm đồ từ trong tay hắn sao?
"Đã như vậy rồi ta còn lừa ngươi sao?" Diệp Thần bưng mông lại, không dám ngồi cũng không dám đứng, đành phải cố hết sức khom thắt lưng, "Kim Tại Liệt rất giảo hoạt, ta cũng bị hắn lừa."
"Được, ta tạm thời tin ngươi, nếu ngươi dám gạt ta...." Chuyển hướng tháp sắt, "Nghe nói ngươi còn một đệ đệ?"
Tháp sắt gật gật đầu, "Hắn còn cường tráng hơn cả thảo dân, hắn có thể kiên trì đến năm ngày năm đêm."
"Tốt lắm, lần sau gọi đệ đệ ngươi đến."
Diệp Thần suýt nữa ngất xỉu, ngàn vạn lần không nên đắc tội nữ nhân này. Nữ nhân này là yêu quái sao?
Ngày hôm sau, chiến trận bình ổn, Kim Tại Hưởng dẫn quân trở về, Kim Tại Liệt bại trận bỏ chạy, hắn thừa dịp loạn mà bỏ trốn, không ai biết hắn đi nơi nào.
"Diệp Thần nói linh đan ở trong tay Kim Tại Liệt?" Trong phòng, Kim Tại Hưởng hỏi Phác Tú Anh, "Có thể giả hay không?"
"Hắn hẳn là sẽ không gạt ta."
"Bây giờ ta liền phái người đi tìm, bất kể như thế nào cũng phải tìm được hắn!" Kim Tại Hưởng kêu bốn người Kinh Phong tiến vào, bảo họ đi tìm Kim Tại Liệt.
Y giúp Phác Tú Anh ngồi xuống, "Anh nhi, không nên làm nhiều việc vất vả, bây giờ nàng là hai người, chỉ cần tìm được Kim Tại Liệt là chúng ta có thể trở về Ngân Đô. Hiệp nghị ngừng chiến đã ký kết xong rồi, nên có một thời gian để xoa dịu nữa."
"Đại ca nhất định sẽ không sao, nếu không Cẩm Phàm tỷ tỷ cùng đứa nhỏ trong bụng phải làm sao đây?"
"Yên tâm," hôn lên mái tóc đen của nàng, "Đại ca nhất định sẽ không có việc gì, nàng phải dưỡng thân thể thật tốt, nếu như huynh ấy tỉnh lại thấy nàng gầy gò như vậy thì huynh ấy nhất định sẽ rất khó chịu. Nào, uống chết bát cháo này đi."
Kim Tại Hưởng múc từng muống đút cho nàng, vẻ mặt dịu dàng tình cảm, còn có nhè nhẹ lo lắng, không biết có thể thuận lợi tìm Kim Tại Hưởng hay không, tình hình của Cát Phong ngày càng nguy cấp rồi.
Ngày thứ ba, mấy người Kinh Phong lục đục chạy trở về, nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của bọn họ thì biết ngay là tìm không được.
"Gia, đã tìm khắp trong phạm vi vài trăm dặm, ngay cả bóng người đều không có, có thể nào hắn đã chết rồi không?"
"Đã chết thì cũng nên thấy thi thể chứ!" Kim Tại Hưởng hạ giọng, không nghĩ tới lại đánh thức Phác Tú Anh thật vất vả mới ngủ được, "Khẳng định là đã tìm qua mỗi chỗ rồi chứ?"
"Tìm khắp cả rồi, quả thật không có."
Kim Tại Hưởng nhíu mày, trong lòng phiền muộn, vậy phải làm sao bây giờ?
"Có thể ta biết hắn trốn ở đâu." Thanh âm của Phác Tú Anh vang lên phía sau khiến bọn họ giật nảy mình.
"Sao tỉnh rồi?" Kim Tại Hưởng giãn mày ra, không muốn làm cho nàng lo lắng, "Hắn ở đâu? Ta đi tìm."
"Ta đi cùng chàng."
"Không được! Trời nhiều băng tuyết, rất nguy hiểm." Y không thể lại để cho nàng bị thương tổn.
"Chỗ kia chỉ có ta tìm được thôi! Không phải có chàng ở bên cạnh rồi sao? Chàng chịu trách nhiệm bảo vệ ta cùng đứa nhỏ." Làm nũng là đòn sát thủ của nữ nhân, Kim Tại Hưởng đành phải đầu hàng.
Sau đó, Phác Tú Anh lại bảo Kim Tại Hưởng chế một ít thuốc, chuẩn bị một chút sau đó liền mang theo bốn người Kinh Phong xuất phát.
Bọn họ tiến đến mục tiêu, nơi có độ cao cao nhất so với mặt nước biển trên đại lục Đông Lăng là sơn tuyết. Phác Tú Anh biết nơi đó là vì kiếp trước nàng đã cùng Kim Tại Liệt có lần bị đánh bại, bọn họ cùng nhau trốn ở nơi đó, tránh được sự truy lùng của kẻ khác, sao đó mới trở về nước Kim Nguyệt.
Nàng có dự cảm Kim Tại Liệt sẽ tới nơi đó, nếu không thì cũng sẽ không phải tìm khắp nơi cũng không thấy hắn. Tuyết sơn không có đường đi, Kim Tại Hưởng thật cẩn thận điều khiển ngựa, chỉ sợ sơ xuất làm ảnh hưởng đến người ngồi trên.
Giữa đỉnh núi có một cái động, Kim Tại Liệt ngồi giữa một đống toàn bình với lọ, nơi này từng có cao nhân ở qua, trong mỗi một bình là một loại thuốc, đều là kịch độc. Hắn để từng loại để trước mặt, lần lượt quan sát, khóe miệng gợi lên nụ cười khiến kẻ khác rét run.
"Kim Tại Hưởng, bản vương thiếu chút nữa thì thành công, ngươi vì sao lại phá hư chuyện tốt của ta? Ta sẽ không tha cho ngươi, còn có nữ nhân lòng dạ độc ác kia nữa, bản vương cũng phải giết nàng! Sau đó sẽ giết Kim Lam Triêu, nước Kim Nguyệt vẫn là của ta!" Hắn vuốt ve bình dược, "Ngươi đúng là bảo bối, ta còn không biết làm sao để giết bọn họ nữa chứ."
Hắn đem độc dược cất vào, định bụng nghỉ ngơi vài ngày rồi đi xuống núi. Giữa mơ mơ màng màng, hắn nghe được một trận tiếng bước chân, lập tức cảnh giác mở to mắt. Chỉ thấy mấy người Kim Tại Hưởng đã tới trước mặt hắn, hắn cứ nghĩ là mình đang nằm mơ, nhất định là do quá muốn giết bọn họ rồi. Lại dùng sức chà chà mắt một cái mới phát hiện ra mọi thứ đều là thật.
~~~
Chap 352: Kiếp trước kiếp này- Đại kết cục
Kim Tại Liệt bỗng nhiên đứng lên, liên tục lui về phía sau, "Các ngươi... Sao lại biết ta ở chỗ này?"
"Giao linh đan ra đây!" Phác Tú Anh nói.
"Hóa ra là vì linh đan, các ngươi tới thật đúng lúc, không cần ta xuống núi giết các ngươi!" Kim Tại Liệt cười độc địa, lặng lẽ mở bình thuốc độc ra. Loại thuốc độc này chỉ cần hít vào một chút cũng đủ để lấy mạng. Hắn đã uống qua thuốc giải cho nên không cần lo lắng.
Quả nhiên, sau một lát, tất cả mọi người đều ngã xuống. Kim Tại Liệt cười ha ha hai tiếng, những người này quả thực là không biết tự lượng sức mình, dựa vào cái gì mà đấu cùng hắn chứ!
Hắn mang theo kiếm, đi đến bên người Kim Tại Hưởng, lẩm bẩm, "Kim Tại Hưởng ơi Kim Tại Hưởng, ngươi vẫn rơi vào tay của ta. Ngươi biết không? Từ nhỏ ta đã muốn giết ngươi, nhưng mà vẫn không có cơ hội, có thể tự tay giết ngươi là chuyện mà cả đời này ta cảm thấy vui vẻ. Ngươi chết rồi, Kim Tại Thượng không đáng gây trở ngại cho ta, ta sẽ quay về nước Kim Nguyệt, lấy lại thứ thuộc về ta!"
Nói xong, hắn lại nhìn sang Phác Tú Anh, thật lâu không nói gì, rồi lại thật lâu sau mới nói một câu: "Ngươi nữ nhân không có lương tâm này, ta phải giết ngươi thế nào đây? Ngươi dám mang thai đứa con của Kim Tại Hưởng, trước tiên ta sẽ lấy đứa nhỏ trong bụng ngươi ra trước! Trước hết giết ngươi cùng nghiệt chủng, ngươi nói xem lúc Kim Tại Hưởng tỉnh lại thì sẽ cảm thấy như thế nào? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thực là vui vẻ!"
Hắn cầm thanh kiếm lạnh như băng mà khoa tay múa chân trên bụng Phác Tú Anh, nghĩ đến nàng lần này đến lần khác cự tuyệt mình, lại ở dưới người Kim Tại Hưởng mà hầu hạ, còn có cả con nữa, ánh mắt hắn liền hằn lên những tia máu đỏ, tức giận sâu đến mức cắn nuốt lý trí của hắn. Hắn chậm rãi giơ kiếm lên, trong mắt phát ra tia sáng âm lãnh, "Đi chết đi!"
Sao lại thế này? Cánh tay đột nhiên bị giữ lại, muốn động cũng không động đậy được. Kim Tại Hưởng gắt gao giữ lấy tay hắn, đoạt lấy thanh kiếm của hắn, keng một tiếng ném kiếm sang một bên.
Sau đó, Phác Tú Anh, Kinh Phong, Ngụy Thành, Lâm Dạ, Phá Trận cũng tỉnh lại, trào phúng mà nhìn hắn.
Ngụy Thành vỗ vỗ bùn đất trên người, "Tiểu thư, người thật sự tính toán rất tài tình, biết được hắn nhất định sẽ dùng độc. Bội phục, bội phục."
Phác Tú Anh cười cười, nàng làm sao mà tính toán như thần được, chẳng qua là vì kiếp trước đã tới đây, biết ở đây có những thứ đó cho nên mới dùng thuốc giải trước để đề phòng ngộ nhỡ mà thôi, không nghĩ tới là lại dùng tới.
"Lại là ngươi!" Kim Tại Liệt nhìn chằm chằm Phác Tú Anh, hận không thể không lôi nàng ra mà đâm vài nhát. "Nữ nhân đáng chết, bản vương với ngươi có thù hận gì mà ngươi lần này đến lần khách đối nghịch với ta!"
Kim Tại Hưởng đặt kiếm lên trên cổ Kim Tại Liệt, "Giao linh đan ra đây!"
"Hừ! Đừng mơ! Giao ra rồi để các ngươi giết ta sao? Kim Tại Hưởng, ta sẽ ngu ngốc như vậy sao? Ngươi nằm mơ đi! A, ngươi cho ta ăn cái gì?"
Kim Tại Liệt cảm giác được có một viên thuốc bị bỏ vào trong miệng mình, sau đó lập tức tan ra, muốn nhả ra nhưng lại không thể cử động được. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy trên người đau đớn không thể chịu được, như là bị ngàn vạn con rắn độc cắn xé, cảm giác hít thở không nổi.
"Còn không nói sao?"
"Đừng mơ!" Kim Tại Hưởng kiên trì. "Đưa thuốc giải cho ta!"
Lại một viên nữa bay vào, Kim Tại Liệt nhất thời cảm thấy ngay cả xương cốt cũng đều đau, cái loại đau này hắn chưa từng bị, so với bị nấu chín còn khó chịu hơn. Hắn té trên mặt đất, thân thể lui lại, không thể động đậy.
Ngụy Thành đi tới, lấy ra một lọ thuốc màu đỏ trên người hắn đưa cho Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng nhìn nhìn trên mặt lập tức trở nên vui mừng, "Là linh đan."
"Thật sự?" Phác Tú Anh kích động không thôi. Thật sự tìm được đan dược, đại ca được cứu rồi. Diệp Thần không lừa nàng, thật sự ở trên người Kim Tại Liệt.
Kim Tại Hưởng gật đầu, "Đúng vậy."
Lúc này ai cũng không chú ý rằng Kim Tại Liệt đang chậm rãi đứng dậy, cố hết sức nắm lấy thanh kiếm trong tay. Ánh sáng lóe lên hướng về Kim Tại Hưởng.
"Phụp!" Kim Tại Liệt nhìn kiếm trên người mình, vẻ mặt kinh ngạc, sao lại thế này? Hắn chỉ là lảo đảo giơ kiếm một cái thế mà nhát kiếm kia lại xuyên qua thân thể hắn.
Có máu chảy ra, một giọt, hai giọt, tí tách chảy ra.
"Lục ca!" Kim Tại Hưởng hô lên một tiếng. Cho dù hắn hận Kim Tại Liệt nhưng thấy một màn như vậy cũng không thể không dứt lòng.
Kim Tại Liệt chậm rãi ngồi xuống, thân thể càng không ngừng run rẩy. Phác Tú Anh giẫm lên máu hắn, đứng ở trước mặt hắn. Hóa ra nàng cũng có thể ở vị trí cao như vậy để nhìn xuống nam nhân này. Kiếp trước, chính mình bò dưới đất mà cầu xin hắn.
Kim Tại Liệt mơ hồ nhìn người trước mắt, một màn chưa bao giờ gặp lại hiện lên trước mắt rất rõ ràng.
"Phác Tú Anh, tiện nhân ngươi cũng dám bất kính với ái phi của trẫm! Người đầu, đánh gãy hai chân của tiện nhân này!" Giọng điệu Kim Tại Liệt âm trầm, vẻ mặt đầy lửa giận.
"Hoàng Thượng, Anh nhi trước sau gì cũng là muội muội của thần thiếp, thần thiếp không đành lòng để muội ấy phải chịu khổ như thế, Hoàng Thượng có thể mang thần thiếp rời khỏi đây hay không." Phác Uyển Huyền rúc vào trong lồng ngực Kim Tại Liệt, vẻ mặt hoảng sợ, trong mắt lại ngưng tụ ý cười.
"Ái phi đúng là quá lương thiện, là trẫm không tốt, để cho ái phi bị sợ hãi, bây giờ trẫm mang ái phi về tẩm cung của trẫm, rồi sau đó sẽ an ủi ái phi thật tốt." Bàn tay to của Kim Tại Liệt vuốt ve lên bụng Phác Uyển Huyền.
"Hoàng Thượng, người thật là xấu xa." Phác Uyển Huyền không coi ai ra gì mà hô lên.
"Uyển Huyền nói rất đúng, người trẫm yêu chính là nàng. Nhiều năm như vậy, chỉ cần đụng tới thân thể của ngươi trẫm đều cảm thấy ghê tởm, nếu không phải vì ngôi vị Hoàng đế thì tiện nhân ngươi đừng mơ trẫm sẽ liếc mắt nhìn ngươi một cái."
"Kim Tại Liệt, Phác Uyển Huyền, rốt cục ta cũng rõ rồi, nhiều năm như vậy là do ta không có mắt. Ta cầu xin hai người hãy để cho ta được gặp phụ thân một lần cuối cùng."
Phác Uyển Huyền ngồi xổm xuống trước mặt Phác Tú Anh: "Muội muội, hôm này trời rất lạnh, trên đường còn có vô số tên ăn mày, bọn họ rất đáng thương, có thể có rất nhiều người cả đời này cũng chưa nếm thử qua mùi vị của nữ nhân. Tỷ tỷ thấy muội còn trẻ như vậy mà đã làm ma thì cứ nên để muội làm một người phong lưu trước khi làm ma đi, trước khi chết còn được hưởng thụ một hồi."
Phác Tú Anh gắng sức chịu đựng, vô số tên ăn mày ở trên người nàng từ trên xuống dưới. Kim Tại Liệt dường như nhìn thấy phẫn hận trong mắt nàng, thấy được sự thê lương trong mắt nàng.
"Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
" Đời đời kiếp kiếp, chỉ có hận thù sâu sắc là sẽ không biến mất. Kiếp trước tạo nguyên nhân thì kiếp sau sẽ bị quả báo."
Nguyên nhân tạo ra từ kiếp trước thì kiếp sau sẽ bị quả báo? Là mộng hay sao? Vì sao lại chân thật như vậy? Trong đầu Kim Tại Liệt nhanh chóng các loại cảnh tượng, có nữ tử gọi hắn là Liệt ca ca, có nữ tử nguyện ý vì hắn thử độc, vì hắn chắn tên, có nữ tử yêu hắn như sinh mệnh, chính hắn phụ bạc nàng, khiến nàng mang theo nỗi hận thù trở lại.
Hóa ra là như vậy? Ngắn ngủi vài khắc nhưng mà đã cho Kim Tại Liệt thấy được cả đời trước rồi. Cố hết sức mở to mắt ra, nhìn Phác Tú Anh, hóa ra là kiếp trước bọn họ còn có một đoạn duyên phận như vậy. Khó trách nàng lại có thể chán ghét hắn như vậy, khó trách nàng mỗi lần nhìn thấy hắn đều hận không thể giết chết hắn. Kiếp này, hắn chết dưới chân nàng, nguyên nhân kiếp trước, quả báo kiếp sau. Nàng chính là cái kết cả đời hắn. Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, giờ khắc này hắn thừa nhận hắn có yêu nàng. Kiếp trước nàng cũng từng yêu hắn còn hơn cả yêu bản thân mình.
Kim Tại Liệt tựa đầu, từ từ chuyển sang hướng Kim Tại Hưởng, hàm răng trắng nhuộm máu đỏ. Kim Tại Hưởng, ta thắng bởi vì nàng yêu ta trước mới yêu ngươi. Thân thể của hắn lại ra sức run rẩy hai cái, rốt cục cũng nhắm hai mắt lại.
Gương mặt Kim Tại Hưởng hiện lên vẻ đau lòng, cùng với bốn người Kinh Phong đào một cái hố ở trên núi tuyết, đem thi thể của Kim Tại Liệt chôn xuống, lại vun thành một nấm mồ.
Phác Tú Anh nhẹ nhàng thở dài. Người đã chết, mọi chuyện yêu hận đều tiêu tan. Đường đường là Lục vương gia thế mà lại thi thể lại chôn cất ở một nơi dã ngoại, ngay cả từ đường của Kim gia cũng không thể vào được.
Đứng ở trước mộ một lát mọi người mới xuống núi, phải về trước khi Cát Phong bị chất độc phát tác.
Linh đan không hổ là trấn điện chi bảo của Thánh điện, mới ăn vào một lát mà Cát Phong đã tỉnh lại, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
"Đại ca, huynh không sao rồi, thật tốt quá." Phác Tú Anh vui quá mà khóc, nhịn không được mà nước mắt rơi xuống.
Cát Phong ngẩng đầu, vuốt vuốt lên trán của nàng, "Nha đầu ngốc, đại ca còn muốn bảo vệ muội mà, không sao đâu."
"Khụ khụ!" Nhìn thấy động tác của Cát Phong, người nào đó lại ghen tị. Y kéo Phác Tú Anh ra, đem tay mình phóng tới đặt trong tay Cát Phong, "Đại ca, ngươi rốt cục cũng tỉnh."
Phác Tú Anh nhíu mày, hờn dỗi đi ra khỏi phòng.
Cát Phong lại tịnh dưỡng mười ngày sau đó quay về Ngân Đô.
Kim Lam Triêu tổ chức dạ yến long trọng để đón gió tẩy trần cho bọn họ. Nước Kim Nguyệt có thể lấy được thắng lợi không thể không kể đến công lao của Thất vương gia và Thất vương phi. Tiếng hô của cả triều đình càng ngày càng lớn, vô số quan viên đã sớm viết bài sớ đề xuất Thất vương gia làm Thái tử.
Đêm đó, Kim Lam Triêu đều ban thưởng phong hào cho các tướng quân còn sống, trích ngân lượng gửi về cho người nhà các tướng sĩ đã chết. Cát Phong nhiều lần lập công, được phong làm Đại tướng quân nắm giữ binh quyền cao nhất nước Kim Nguyệt.
Tiểu thế tử nằm trong lồng ngực Phác Tú Anh không ngừng cựa quậy. Tuy rằng đã lâu không gặp nhưng mà được nhìn thấy Phác Tú Anh nó liền không cần những người khác nữa, còn bắt Phác Tú Anh phải bồng nó.
Kim Tại Hưởng cau mày, ôm lấy tiểu Thế tử đưa cho Nguyệt Lan. Không thể để tiểu tử thối này làm bị thương đứa nhỏ của y.
"Tam nha đầu, con mấy tháng rồi?" Kim Lam Triêu cười ha ha hỏi.
"Năm tháng."
"Ha ha, tốt lắm! Trẫm lại muốn có thêm một tôn tử."
Sau khi dạ yến tan, Kim Lam Triêu gọi Phác Tú Anh và Kim Tại Hưởng vào trong ngự thư phòng, sắc mặt có chút trầm trọng.
"Hưởng nhi, lão Lục đâu?"
Kim Tại Hưởng nhìn Phác Tú Anh, thấy nàng lắc đầu với mình liền tiện nói, "Lục ca bỏ trốn rồi, chẳng biết đi đâu, nhi thần đã phái người đi tìm cũng không có tin tức, không biết đã trốn đi đâu nữa." Y nhìn thấy đầu mày Hoàng Thượng hơi giãn ra. Có lẽ là nghĩ đến Kim Tại Liệt còn sống, cho dù sau này không còn được gặp lại nhưng chỉ cần còn sống là được.
"Nghiệt tử này! Lại có thể làm ra chuyện không có tính người như vậy, nếu nó dám trở về ta liền đánh gãy chân nó."
"Phụ hoàng còn có chuyện gì nữa không?"
Kim Lam Triêu gật gật đầu, "Mấy huynh đệ các con giờ chỉ còn lại con cùng lão Cửu, tiểu Hoàng tử lại quá nhỏ, trầm cũng đã già rồi, tính tình lão Cửu thì bất ổn, trọng trách này, Hưởng nhi, con phải giúp trẫm rồi."
Nghe ra ý của ông, Kim Tại Hưởng không trả lời ngay. Vị trí kia y thật sự không có hứng thú, nhưng mà nó lại liên quan đến vận mệnh nước Kim Nguyệt.
"Hoàng Thượng, không phải còn có tiểu Thế tử sao?" Phác Tú Anh cười nói, "Vả lại, Hoàng Thượng, người vẫn chưa già."
"Tam nha đầu, Kim gia nắm giữ nước Kim Nguyệt mấy trăm năm sao có thể là trò đùa của trẻ con được chứ."
"Phụ hoàng, Anh nhi nói đúng. Thân thể người còn rất khỏe mạnh, bây giờ nói chuyện này còn sớm. Thế tử là con trai của Đại ca, nó kế thừa chính tông nên cũng là danh chính ngôn thuận. Nhi thần cam đoan nhất định sẽ nuôi nấng, dạy dỗ nó thành tài, tương lai sẽ có ngày đảm nhận được trọng trách này. Trước đó, nhi thần sẽ tận lực giúp đỡ nó.
"A, Hưởng nhi, sao con lại có thể chống đối như vậy chứ? Trẫm thấy là con muốn mình nhàn hạ thì có!" Kim Lam Triêu lắc đầu. Kim Tại Hưởng từ chối là việc ông biết trước, nhưng y lại cự tuyệt một cách quả quyết như vậy khiến trong lòng ông vẫn thấy rất thất vọng.
"Xin phụ hoàng thành toàn."
"Được rồi, được rồi." Kim Lam Triêu phất tay, "Trẫm không ép con nữa, nhưng trẫm hy vọng con suy nghĩ lại."
"Nhi thần đã quyết định, phụ hoàng vẫn nên suy nghĩ đến phương án mà nhi thần đề xuất đi."
"Xú tiểu tử ngươi!" Kim Lam Triêu trừng mắt, "Tam nha đầu, con quản nó đi!"
Phác Tú Anh bật cười, không nghĩ đến Hoàng Thượng sẽ nói ra những lời không biết làm thế nào như vậy. Kim Tại Hưởng đắc ý cười, cùng nàng cáo lui.
Nguyệt Lan và Tiểu Điệp vây quanh người Phác Tú Anh, vui vẻ bàn bạc chuyện nên chuẩn bị những gì cho đứa nhỏ còn chưa được sinh ra kia. Kim Tại Hưởng vuốt ve bụng nàng, trong lòng một hồi kích động.
Vừa trở lại phủ đã thấy Kim Tại Thượng, Mộc Tê, Cát Phong, Trần Cẩm Phàm đều ở trong phủ chờ bọn họ. Ba phụ nữ mang thai tụ lại một chỗ, nói không thể nào hết chuyện.
Các nam nhân thì lại ở bên cạnh thưởng trà, nói chuyện trời đất. Tại sao lại không uống rượu? Bởi vì nương tử đại nhân có lệnh không cho phép uống rượu.
Tới đêm khuya, khách khứa mới cáo từ đi về.
Kim Tại Hưởng đưa Phác Tú Anh trở về phòng ngủ trước, rồi lại vội vàng chạy ra. Một lát sau lại chạy về, đôi tay ở trên người nàng bắt đầu không an phận.
"Kim Tại Hưởng, ta giờ đang mang thai, chàng chịu đựng cho ta!" Phác Tú Anh tức giận nói.
"Hắc hắc." Kim Tại Hưởng không dừng lại, ngược lại càng càn quấy thêm." Nương tử, ta vừa đến hỏi đại phu, ông ta nói năm tháng là có thể rồi, ta chỉ cần nhẹ một chút là được. Chúng ta đã năm tháng rồi không có..."
"Chàng lại có thể đi hỏi đại phu!" Phác Tú Anh ôm mặt, "Ta sao còn mặt mũi mà gặp người khác! Chàng lên trên trường kỷ ngủ cho ta!"
"Nương tử, nàng nhẫn tâm sao?" Nói xong, y liền cúi xuống giữ lấy đôi môi của nàng, người dưới thân trong nháy mắt bị hòa tan, chủ động hôn đáp trả.
Một lúc lâu sau, tuy rằng không được thỏa mãn lắm nhưng mà Kim Tại Hưởng cũng không dám tiếp tục. Thời kì đặc biệt này vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn.
Năm năm sau.
Thất vương phủ, một tiểu nha đầu mắt ngọc mày ngài ngồi ở trên bàn đu, Tiểu Điệp ở bên cạnh đẩy bàn đu.
"Tiểu Điệp, ta muốn ngồi cái dây đu hình con hổ kia!" Tiểu nha đầu chỉ vào cái bàn đu bên cạnh nói.
"Được, Quận chúa, nô tỳ ôm người qua đó!" Nhìn thấy một loạt bàn đu trong sân, Tiểu Điệp vừa lắc đầu vừa thở dài, "Thất điện hạ thật đúng là rất yêu thương Quận chúa. Quận chúa nói thích bàn đu hình động vật là người liền sai người làm mỗi bàn đu hình một động vật, vì thế cho nên trong sân toàn là bàn đu."
Bỗng nhiên, tiểu nha đầu nhìn thấy một bóng người màu đỏ ở ngoài cửa, lập tức nhảy xuống khỏi bàn đu, chạy vội qua, gắt gao ôm lấy chân người nọ, "Thương Y!"
"Gọi thúc thúc!" Thương Y sửa lại.
"Được, Thương Y!"
Thương Y một chưởng chụp vào trên gáy nó, đứa nhỏ này thật đúng là có bản lĩnh khiến người ta tức chết. Cũng không biết là giống mẹ hay là giống cha nó nữa, hoặc là sự kết hợp giữa hai người bọn họ.
"Thương Y, ta muốn chơi bàn đu!"
"Để Tiểu Điệp mang ngươi đi chơi đi, ta muốn tìm phụ vương và mẫu phi của ngươi."
"Không được, bọn họ bận rồi."
"Bận chuyện gì?"
"Phụ vương nói muốn sinh cho ta một tiểu đệ đệ."
Thương Y không nói gì, ban ngày ban mặt mà cũng không bớt phóng túng đi một chút, còn dạy hư trẻ con. Y ôm lấy tiểu nha đầu, đặt nó lên trên bàn đu.
"Người ôm ta!" Tiểu nha đầu ra lệnh, Thương Y đành phải tuân mệnh.
Ghé vào trong lồng ngực Thương Y, tiểu nha đầu bỗng nhiên rưng rưng nước mắt, "Thương Y, phụ vương và mẫu phi không thương ta, ngươi mang ta về cùng người được không? Ta ở đây ăn không đủ no, ngủ cũng không ngon giấc," Nó nhéo nhéo một vòng quanh bụng mình, "Người xem xem, ta gầy thế này."
Thương Y thở dài, "Vật nhỏ, thu hồi nước mắt của người lại. Cha ngươi sẽ để ngươi đói sao? Ngươi có muốn ăn thịt hắn hắn cũng đồng ý."
"Ô ô ô! Thương Y, người không thương ta!" Nước mắt tiểu nha đầu ồ ạt chảy xuống, "Lớn lên ta muốn gả cho người, người lại đối xử với ta như vậy?"
Thương Y trợn tròn mắt. Ông trời của tôi ơi, cái này là ai dạy nó vậy?
Tiểu nha đầu ngừng khóc, "Ta biết người thích mẫu phi của ta, nhưng mà mẫu phi đã có phụ vương rồi, người cũng nên suy nghĩ đến ta đi?"
"Nhưng mà ta lớn hơn người những hai mươi lăm tuổi." Vẻ mặt của Thương Y rất nghiêm túc nói.
"Ta sẽ không ruồng bỏ người vì người già..."
"Thương Y, ngươi lại câu dẫn nữ nhi của ta?" Kim Tại Hưởng ở bên cạnh rống lên, đoạt lấy tiểu nha đầu từ trong lồng ngực của Thương Y.
Trong lòng Thương Y thầm kêu oan, ai câu dẫn ai đây?
Phác Tú Anh đi ra, sau lưng đi theo một tiểu tử khoảng năm, sáu tuổi. Tiểu tử kia trừng mắt liếc Thương Y một cái, "Không cho phép lại đến tìm muội muội của ta. Muội muội, muội là nữ hài tử, phải cẩn thận. Còn có, có thích cũng nên thích những người đồng trang lứa, muội xem hắn già như vậy, hai người không thích hợp!"
"Đi đi đi!" Thương Y tức giận nói, "Xú tiểu tử, nhanh đi đọc sách đi, học làm một Hoàng đế như thế nào cho tốt. Thanh Ngọc Môn của ta lại mới sửa sang, mời các ngươi tới xem!"
Lại sửa sang....
Lúc này, mấy người Ngụy Thành, Lâm Dạ, Phá Trận lén lút muốn chuồn ra khỏi cửa, vì thấy Kinh Phong vội vàng chạy tới, "Tại sao lại không gọi ta!"
Trên mặt mấy người họ lộ vẻ khó xử, chỉ nghe thấy trong sân bên cạnh truyền đến tiếng Nguyệt Lan la lên, "Kinh Phong, chàng trở về cho ta, tã của con còn chưa giặt!"
Mấy người Ngụy Thành cười to, ngươi thành thân, giờ cứ phải hâm mộ chúng ta rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro