Chap 5+6

Chap 5: Anh nhi đến cảm ơn mẹ

"Thiên Thu à, tam tiểu thư không tin đây là thức ăn ngon nhất trong phủ, ngươi tới đây làm chứng cho ta đi, nô tài nào dám lừa Tam tiểu thư." Tiêu quản gia vừa nói, vừa hướng mắt về phía Thiên Thu.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu quản gia, xem ra hai người họ đã từng thông đồng với nhau rất nhiều lần, Thiên Thu lập tức hiểu ý của Tiêu quản gia: "Đúng vậy, Tam tiểu thư, người xem đi trong canh này còn có rau, ngày thường chỉ có nước không, người nhìn con cá này xem, mặc dù đã có mùi, nhưng Đại tiểu thư cũng đâu được ăn. Thức ăn của Tam tiểu thư, toàn là ngon nhất."

"Các người nói dối trắng trợn!" Nguyệt Lan vô cùng tức giận, nhịn không được chỉ trích Tiêu quản gia cùng Thiên Thu.

"Nguyệt Lan, không được vô lễ." Phác Tú Anh cười, " Tiết kiệm là tốt, chúng ta cần phải noi theo gương cha mới phải. Đa tạ Tiêu quản gia quan tâm." Phác Tú Anh đứng lên, lảo đảo một chút, đụng vào Thiên Thu.

"Tam tiểu thư, người không sao chứ?" Thiên Thu đỡ lấy Phác Tú Anh.

"Không có việc gì, làm phiền tới Thiên Thu rồi."

"Tam tiểu thư nghỉ ngơi đi." Khóe miệng Tiêu quản gia hiện lên một nụ cười đắc ý, hậu viện của phủ Thừa tướng, ngoài trừ đại phu nhân, còn không phải hắn một tay che trời sao.

"Tiểu thư, chuyện này..." Nguyệt Lan tức đến giậm chân, sự bảo vệ của Nguyệt Lan đối với Phác Tú Anh, ai cũng nhìn ra được.

Cả quá trình Mộc Tê không nói gì, trên mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc gì, điều này khiến cho Phác Tú Anh coi trọng nàng hơn.

"Dọn thức ăn vào đi, lát nữa ta đi xem náo nhiệt." Khóe miệng Phác Tú Anh hiện lên nụ cười nhạt.

Đúng thời gian, Phác Tú Anh xách giỏ đi ra ngoài.

"Tiểu thư, người đi đâu?" Nguyệt Lan hoảng hốt giữ Phác Tú Anh lại, " Đêm nay thừa tướng mở tiệc tiếp khách, tiểu thư không nên ra ngoài, ngộ nhỡ đụng chạm vị đại nhân nào..."

"Nguyệt Lan không cần lo lắng, nơi ta muốn đi, chính là tiệc tối nay."

"Tiểu thư, lão gia không thích người, tiểu thư mạo muội đến, chỉ sợ lão gia sẽ xử phạt người."

"Các ngươi cứ đợi ở Trục Nguyệt Hiên đi, mình ta đi là được."

"Tiểu thư, nô tỳ đi theo người." Mộc Tê nói.

Phác Tú Anh sửng sốt, không nghĩ tới Mộc Tê lại có can đảm này, "Đi thôi."

Trong điện tổ chức yến tiệc ở phủ Thừa tướng, Phác Cát Chiêm và Phác Cát Vũ ngồi ở hai bên, vị trí chủ tọa để trống. Đại phu nhân và Phác Uyển Huyền cũng tham dự yến hội, Phác Cát Chiêm sao có thể bỏ qua cơ hội để Phác Uyển Huyền xuất đầu lộ diện, huống chi đêm nay có một nhân vật quan trọng xuất hiện, nếu Phác Uyển Huyền có thể kết thân, cũng không uổng công phủ Thừa tướng đã mất bao năm để bồi dưỡng nàng.

Quan viên không ngừng đi đến chúc mừng, nói những lời tâng bốc nịnh bợ, trên mặt Phác Cát Chiêm cùng Phác Cát Vũ không giấu được vẻ kiêu ngạo, ngoài miệng lại nói những lời khiêm tốn dối trá.

"Tam tiểu thư, người không thể vào được." Ngoài cửa điện, Tiêu quản gia ngăn Phác Tú Anh lại.

"Tiêu quản gia, tiểu thư tìm lão gia là có việc cần bẩm báo, xin ngài đi báo cho." Mộc Tê cố ý lớn giọng nói.

Phác Tú Anh liếc mắt khen ngợi nhìn Mộc Tê, miệng lại trách cứ nói, "Mộc Tê không được vô lễ, phải nhìn xem đây là đâu chứ."

"Nô tỳ biết sai rồi." Mộc Tê cúi đầu, thuận miệng nói.

Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Đại phu nhân đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Phác Tú Anh nhíu mày hỏi, " Anh nhi, con tới đây làm gì?"

"Mẹ, nghe nói cha và mẹ mở tiệc đãi khách, Anh nhi tới để cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ vẫn luôn quan tâm tới Anh nhi, giờ lại còn chiếu cố để Anh nhi hồi phủ, trong lòng Anh nhi vô cùng cảm kích." Phác Tú Anh ngoan ngoãn nói.

"Vậy mau vào đi." Trên mặt Đại phụ nhân hiện lên nụ cười quỷ dị, nếu Phác Tú Anh tới tận đây để cảm ơn bà, không thể nghi ngờ là cho Đại phu nhân thể diện cùng thỏa mãn lòng ham hư vinh thật lớn của bà, ngày mai thôi, sự khoan dung rộng lượng, mỹ danh của bà đối xử tử tế với thứ nữ sẽ lan truyền khắp nơi. Nghĩ đến đây, Đại phu nhân nhanh chóng đón Phác Tú Anh vào điện.

~~~

Chap 6: Lần đầu gặp mặt

Nhìn thấy Phác Tú Anh bên cạnh Đại phu nhân, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Phác Cát Chiêm lập tức xụ xuống. Phác Uyển Huyền cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đại phu nhân, Đại phu nhân nháy mắt về phía nàng, Phác Uyển Huyền lập tức hiểu ý gật đầu.

"Phu nhân đưa Phác Tú Anh tới đây làm gì?" Vẻ mặt Phác Cát Chiêm âm trầm hỏi.

"Lão gia, ta sẽ nói cho ông biết sau." Đại phu nhân mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Anh nhi, con tự chọn một chỗ ngồi xuống đi."

"Cám ơn mẹ." Phác Tú Anh đi đến vị trí xa nhất, ngồi sau Phác Uyển Huyền.

"Tiểu thư nào vậy, sao mà đẹp đến thế?"

"Dáng người cùng dung mạo này, còn hơn cả Đại tiểu thư, không kiêu căng ngạo mạn, còn hơn tới vài phần."

"Nhưng, chưa gặp qua vị tiểu thư này bao giờ, không biết đã có hôn phối hay chưa..."

Phác Tú Anh vừa xuất hiện, liền khiến cho quan viên trong phòng phải chú ý, khen ngợi, dời sự chú ý từ người Phác Uyển Huyền sang Phác Tú Anh hết. Nghe tiếng thì thầm to nhỏ của mọi người, Phác Uyển Huyền lạnh lùng trừng mắt nhìn Phác Tú Anh vài lần, tay cầm chén rượu khẽ run.

Phác Cát Vũ nghiêng đầu hỏi: "Đại tẩu, tiểu thư nào vậy, sao mà đẹp đến vậy?"

Lòng Đại phu nhân trầm xuống, trăm lần không nghĩ tới sự xuất hiện của Phác Tú Anh lại đoạt đi danh tiếng của Phác Uyển Huyền, cục tức này làm sao bà nhịn nổi: "Nhị thúc, ngươi không nhớ sao? Đây chính là Tam tiểu thư, con của Tam di nương đó."

"À, hoá ra là đứa con gái khắc chết chính mẹ ruột của mình đó à." Trên mặt Phác Cát Vũ lập tức bày ra vẻ chán ghét.

Mọi người nghe nói Phác Tú Anh chính là Tam tiểu thư, lại còn khắc chết mẹ ruột mình, vẻ mặt đầy nuối tiếc, lập tức chuyển chủ đề nói sang việc khác.

"Anh nhi, không phải con có chuyện muốn nói với cha mẹ sao?" Đại phu nhân cười, bà không muốn Phác Tú Anh ở đây thêm một giây phút nào nữa, để Phác Tú Anh nói xong sẽ đuổi nàng về. Vừa rồi nhìn phản ứng trong mắt bọn họ, tuy nói Phác Tú Anh căn bản không có chút uy hiếp nào tới Phác Uyển Huyền, nhưng đều nhìn về phía Phác Tú Anh, khiến cho trong lòng bà có chút hoảng hốt.

Bộ dáng Đại phu nhân ôn nhu hiền lành, khiến cho toàn bộ quan viên có mặt phải hâm mộ, cứ nghĩ đến con cọp cái ở nhà mình, trong lòng càng thêm hâm mộ Phác Cát Chiêm.

"Anh nhi. . . . . ."

"Lục vương gia đến, Thất vương gia đến!" Phác Tú Anh chuẩn bị nói, liền nghe thấy quản gia cao giọng hô.

Không chậm trễ, mọi người lập tức đứng dậy, đồng loạt quỳ gối xuống, hành lễ với hai vị vương gia: "Tham kiến Lục vương gia, tham kiến Thất vương gia."

Vẻ uy nghiêm và khí thế của hai người , ép đến nỗi mọi người không dám cử động.

"Đứng dậy đi."

Mọi người đứng dậy, chờ hai vị vương gia ngồi xuống. Phác Cát Chiêm đã sớm biết Lục vương gia sẽ tới, nên cũng không lấy làm ngạc nhiên khi thấy Kim Tại Liệt, bất ngờ là cả Thất vương gia, Kim Tại Hưởng cũng tới.

Phác Tú Anh ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào Kim Tại Liệt. Kiếp trước, đây cũng chính là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Kim Tại Liệt vẫn anh tuấn như vậy, chiếc cẩm bào màu đen càng làm tôn lên dáng người cao lớn của hắn, ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn tú đủ để khiến tất cả nữ tử điên cuồng vì hắn.

Còn Thất vương gia Kim Tại Hưởng bên cạnh Kim Tại Liệt, Phác Tú Anh không có ấn tượng mấy, kiếp trước nàng chỉ biết Thất vương gia thích yên tĩnh, không hay đi ra ngoài, rất giỏi dụng binh, mẫu phi của hắn, Tĩnh quý phi, khi còn sống rất được hoàng đế nước Kim Nguyệt sủng ái, sau khi Tĩnh quý phi qua đời, hoàng thượng liền chuyển tình yêu thương của mình với Tĩnh quý phi lên người Kim Tại Hưởng, có thể nói trong tất cả hoàng tử, Kim Tại Hưởng là người được sủng ái nhất. Kiếp trước Kim Tại Hưởng quá mức mờ nhạt, Phác Tú Anh không nhớ rõ, ngày hôm nay của kiếp trước là hai vị vương gia cùng nhau tới. So với một Kim Tại Liệt ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt của Kim Tại Hưởng càng thêm góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt sâu thẳm âm u đọng lại chút ánh sáng lạnh lẽo, y phục đen tuyền, khắp người tản ra một mùi người lạ chớ tới gần. Một người luôn khiêm tốn như Kim Tại Hưởng vì cớ gì mà tham dự yến tiệc này, Phác Tú Anh trầm tư không lý giải nổi.

Từ lúc Kim Tại Liệt tiến vào, ánh mắt của Phác Tú Anh và Phác Uyển Huyền luôn dõi theo hắn. Cảm nhận thấy ánh mắt của người khác phái nhìn mình, Kim Tại Liệt nghiêng đầu, gật đầu với hai chị em, ánh mắt của chị em họ một người nóng như lửa, một người thì sợ sệt. Kim Tại Liệt không nhìn ra, sâu trong ánh mắt sợ sệt của Phác Tú Anh, là giá lạnh như sương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro