Chap 7+8

Chương 7: Lễ vật của Anh nhi

Quan viên đến chúc mừng cũng không ngờ ngay cả Thất vương gia cũng đến đây, nhất thời cảm thấy hôm nay đến đây là rất đúng, có thể dựa vào hai đại thụ như anh em Phác Cát Chiêm này, mai sau nhất định rất có tiền đồ. Nhưng vui mừng vì Phác Cát Chiêm qua đi, lại thấy khó xử thay ông, bởi vì chủ tọa hôm nay chỉ chuẩn bị có một, hai vị vương gia ở trong triều đều có thế lực ngang nhau, ai ngồi lên vị trí chủ tọa đây, điều này rất đáng để nghiền ngẫm.

Kim Tại Liệt nhìn thấy chỉ có duy nhất một chủ tọa, trên mặt hiện lên vẻ cân nhắc, chủ tọa này không thể thuộc về ai khác ngoài hắn. Ở trước mặt hoàng đế, Kim Tại Liệt lúc nào cũng chịu áp chế của Kim Tại Hưởng, Kim Tại Liệt cũng không muốn trong trường hợp như hôm nay lại bị Kim Tại Hưởng đè đầu cưỡi cổ. Phác Cát Chiêm rơi vào thế khó xử, trong đầu nhanh chóng suy tính, Lục vương gia là một trong ba hoàng tử có thế lực lớn, hơn nữa ông vẫn luôn muốn lôi kéo, là người quan trọng được chọn cho ngôi vị hoàng đế; còn Thất vương gia là đứa con hoàng thượng yêu thương nhất, hoàng thượng từng không ngừng tỏ vẻ muốn phế truất thái thử, đổi lại lập Kim Tại Hưởng làm thái tử ở trước mặt những cận thần không dưới một lần, nhưng Kim Tại Hưởng lại không có khuynh hướng lôi kéo bất cứ ai trong triều đình.

Lúc Phác Cát Chiêm đang khó xử, lại nghe Kim Tại Hưởng nói: "Lục ca, xin mời ngồi." Dứt lời, không đợi Kim Tại Liệt cùng Phác Cát Chiêm đáp lại, Kim Tại Hưởng lập tức đi đến chỗ trống bên cạnh Phác Tú Anh ngồi xuống.

Khóe miệng Kim Tại Liệt hơi nhếch lên, vẫn là y thắng lợi.

Nhìn thấy hai vị vương gia đã vào chỗ, đầu mày Phác Cát Chiêm lúc này mới giãn ra, nở nụ cười, cũng hơi biểu hiện vẻ kiêu căng, có thể để cho hai vị vương gia đích thân đến quý phủ, trong đó lại có một vị được hoàng đế yêu thích, Thất vương gia không mời mà đến, là điều không phải người bình thường nào cũng làm được. Đồng thời, vẻ tươi cười trên mặt Đại phu nhân càng đậm, thầm nghĩ có hai vị Vương gia ở đây, mỹ danh hiền đức của bà nói không chừng có thể lọt vào tai thái hậu và hoàng hậu, sau này chắc sẽ bảo bà vào cung nhiều một chút, nghĩ đến đây, Đại phu nhân vội vã giục Phác Tú Anh: "Anh nhi, không phải con có chuyện muốn nói với cha mẹ sao, nói mau đi."

"Dạ, mẹ." Phác Tú Anh đứng lên, xách theo cái giỏ, "Hôm nay Anh nhi đến để cảm ơn cha mẹ, đặc biệt là mẹ, đối xử với Anh nhi như con ruột, đối đãi với Anh nhi tốt hệt như với đại tỷ, Anh nhi vô cùng cảm kích, đặc biệt mang đến lễ vật tốt nhất cho cha và mẹ."

"À, đứa nhỏ này." Đại phu nhân cười sâu hơn, "Mẹ đối đãi tốt với con là chuyện nên làm mà, ta và mẫu thân con như chị em, làm gì mà cám với ơn chứ."

Phác Cát Chiêm gật gù, hài lòng nhìn Đại phu nhân, lại nhìn qua Phác Tú Anh: "Anh nhi, ngươi mang theo cái gì đến vậy, lấy ra cho mọi người cùng xem nào."

"Dạ!"

Phác Tú Anh đặt giỏ lên bàn, mở nắp đậy ra.

"Cái gì vậy? Thối muốn chết!" Phác Uyển Huyền và Kim Tại Hưởng ở gần Phác Tú Anh nhất, nghe thấy mùi ôi thiu, Phác Uyển Huyền không nhịn được bèn dùng tay áo che mũi lại.

"Ối..."

Mùi chua chua thôi thối nhanh chóng tràn ngập trong điện, mọi người vươn cổ dòm ngó cái gọi là 'lễ vật tốt nhất', chỉ thấy trong giỏ có một thố canh mốc meo, một dĩa cá thối rữa, một chén cơm đã biến thành màu đen. Khi tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào 'lễ vật', thì Kim Tại Hưởng lại chỉ nhìn một mình Phác Tú Anh, khóe miệng y hơi nhếch lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng lúc trước.

"Hỗn láo!" Nhìn thứ Phác Tú Anh bày ra, Phác Cát Chiêm đỏ bừng mặt, lớn tiếng quát nàng, "Đây là thứ gì vậy! Còn không mau cút ra ngoài cho ta, đúng là mất mặt!"

"Anh nhi, ngươi đang làm gì vậy?" Nhìn thấy sự việc chệch khỏi dự kiến của mình, Đại phu nhân cũng nóng nảy.

"Con..." Phác Tú Anh hoang mang đi đến giữa điện, quỳ phịch xuống, mắt rưng rưng nói, "Xin phụ thân bớt giận, không biết Anh nhi đã làm sai cái gì mà chọc giận đến phụ thân, xin phụ thân trách phạt."

"Làm sai cái gì?" Phác Cát Chiêm mặt sa sầm, tức giận nói, "Ngươi mang mấy thứ bẩn thỉu này tới đây làm gì? Đúng là giống hệt mẫu thân ngươi, thích bị xem thường!"

~~~

Chap 8: Cút khỏi phủ Thừa tướng

"Mấy thứ bẩn thỉu?" Phác Tú Anh ra chiều nghi hoặc nhìn Phác Cát Chiêm, tiếp đó nhìn vào giỏ, điềm đạm nói, "Phụ thân, lễ vật Anh nhi mang đến sao là mấy thứ bẩn thỉu được chứ? Tiêu quản gia nói đây toàn bộ là thức ăn ngon nhất ở quý phủ, đã là ngon nhất, sao Anh nhi có thể một mình hưởng được, biết phụ thân mở tiệc chiêu đãi các vị đại nhân, Anh nhi muốn đem thức ăn ngon nhất đến tặng, chia sẻ với mọi người. Anh nhi... là Anh nhi không tốt, đã chọc giận phụ thân."

"Phác thừa tướng, bản vương thấy vị tiểu thư này cũng là có ý tốt mà." Kim Tại Liệt nghiền ngẫm nói, "Trái lại Bản vương thấy nên gọi quản gia kia tới hỏi một chút, ai đúng ai sai chẳng phải sẽ rõ ràng sao."

"Lão gia..." Đại phu nhân trong lòng chùn xuống, nhỡ như quản gia nói là bà căn dặn thì... Bà tuyệt đối không thể để quản gia vào, "Vương gia, đây là chuyện nhà chúng ta, sao dám làm phiền đến vương gia cùng các vị đại nhân chứ."

"Không sao!" Kim Tại Hưởng ưu nhã nhấp ngụm trà, chậm rãi nói.

"Vương..."

"Gọi Tiêu quản gia vào đây!" Phác Cát Chiêm cắt ngang lời nói của Đại phu nhân, hai vị vương gia đều lên tiếng, dù ông có mười lá gan cũng không dám phật ý hai người này.

Chốc lát, Tiêu quản gia bước vào điện, nhìn thấy thức ăn trong giỏ, lại nhìn thấy ánh mắt của Đại phu nhân, Tiêu quản gia nhanh chóng hiểu được tình hình.

"Tiêu quản gia, ngươi nói sao về chuyện này?" Phác Cát Chiêm lớn giọng quát.

"Nô tài không có làm gì cả." Tiêu quản gia trấn tĩnh nói.

"Tiêu quản gia, vừa rồi rõ ràng ngươi nói với ta đây là thức ăn ngon nhất trong phủ mà..." Phác Tú Anh sốt ruột nói, gấp đến độ nước mắt sắp chảy xuống.

"Tam tiểu thư, nô tài đâu có nói gì, xin Tam tiểu thư đừng đổ oan cho nô tài." Tiêu quản gia khó xử nói.

Trong lòng Đại phu nhân cười mỉa mai, biểu hiện ngoài mặt lại hiền lành: "Anh nhi, uổng cho ta đối đãi con như con ruột, không ngờ ngày đầu tiên con hồi phủ lại gây ra chuyện lớn thế này. Lão gia, hy vọng lão gia nể tình Mẫn nhi, đừng trách cứ Anh nhi."

"Đúng vậy, phụ thân." Lúc này, Phác Uyển Huyền cũng đứng lên, bày ra vẻ mặt lo lắng, "Phụ thân, Tam muội sống bên ngoài đã lâu, ít được dạy dỗ, nên làm ra chuyện khác người thế này cũng có thể tha thứ được. Con thân là đại tỷ, nguyện ý thay Tam muội chịu phạt, nếu cha muốn trách phạt Tam muội, vậy hãy trách phạt luôn cả nữ nhi."

"Mẫn nhi, Uyển Huyền, ta biết hai người tâm địa tốt, xem nó như con gái như chị em của mình, nhưng nó lại làm ra cái chuyện thấp hèn này, tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư độc ác như thế, hôm nay nhất định phải phạt nặng." Phác Cát Chiêm thở hổn hển nói.

"Cha, Anh nhi không nói bậy, người biết chuyện này còn có Thiên Thu trong phòng Đại phu nhân nữa, Thiên Thu có thể làm chứng giúp Anh nhi." Đối mặt với lời thề thốt phủ nhận của Tiêu quản gia và cơn thịnh nộ của Phác Cát Chiêm, Phác Tú Anh bối rối nói.

"Truyền Thiên Thu." Đại phu nhân nói, bà xác định Thiên Thu không thể làm chứng giúp Phác Tú Anh, truyền Thiên Thu, chỉ là để mình danh chính ngôn thuận trách phạt Phác Tú Anh mà thôi.

Mộc Tê mau chóng dẫn Thiên Thu đến.

"Thiên Thu, ngươi nói thật xem, thức ăn này là do Tiêu quản gia đưa đến cho Tam tiểu thư, còn nói đây là thức ăn ngon nhất trong phủ? Hà khắc Tam tiểu thư đúng không?" Đại phu nhân hỏi.

"Nô tỳ..." Khi Thiên Thu định lên tiếng phủ nhận chuyện này, bỗng nhiên nhìn thoáng qua túi hương trên tay Phác Tú Anh, Thiên Thu run lên, nhanh chóng sờ vào bên hông, chỗ treo túi hương giờ đây trống không.

"Người mau nói thật đi, chuyện này nhất định phải tra rõ ràng, đòi công đạo giúp người bị oan uổng." Đại phu nhân nói, bộ dạng công chính nghiêm minh.

"Nô tỳ thật sự có nghe Tiêu quản gia nói vậy." Thiên Thu cúi đầu, nói.

"Ngươi..." Sắc mặt Đại phu nhân thoáng u ám, "Thiên Thu, ngươi phải nghĩ kỹ trước khi nói."

"Phu nhân là đang uy hiếp nha đầu này sao?" Kim Tại Liệt lạnh lùng nói.

"Ta..."Đại phu nhân nghẹn lời, nhưng bà lập tức rõ tình thế hiện giờ, cúi người nói, "Vương gia, thần phụ chỉ muốn điều tra rõ ràng chuyện này thôi. Tiêu Chính, lão gia và ta giao chuyện trong phủ cho ngươi quản, ngươi lại ngầm hà khắc Tam tiểu thư, tùy tiện dối gạt Tam tiểu thư đáng bị tội gì?"

"Nô tài biết sai rồi, xin lão gia, Đại phu nhân trách phạt." Tiêu Chính quỳ xụp xuống đất, vội vàng cầu xin, hắn biết Đại phu nhân chỉ đang làm bộ, không có khả năng phạt nặng hắn, tuy rằng cầu xin nhưng trong lòng hắn cũng rất thoải mái.

"Không cần trách phạt," Phác Cát Chiêm lạnh lùng nói, nghe xong câu này, trong lòng Tiêu Chính vui vẻ, nhưng lại nghe thấy câu tiếp theo của Phác Cát Chiêm, "Người lập tức gói gém đồ đạc, cút khỏi phủ Thừa tướng!"

"Lão gia, lão gia tha mạng." Tiêu Chính không dám tin, lão gia bởi vì chuyện này lại đuổi hắn ra khỏi phủ.

"Còn không đi!" Đại phu nhân nói.

Nhìn thấy ánh mắt của Đại phu nhân, rốt cục Tiêu Chính không nói thêm gì nữa, im lặng lui ra ngoài. Mọi người trong điện dùng vẻ mặt khác nhau để quan sát chuyện này, không ai nói gì, giống như chuyện thế này ngày nào cũng xảy ra ở nhà họ, ai thích quản chuyện nhà người khác chứ.

"Vương gia, các vị đại nhân, ngại quá, để mọi người chê cười rồi, mời mọi người tiếp tục dùng cơm." Giải quyết xong chuyện này, Phác Cát Chiêm lập tức thay đổi dáng vẻ tươi cười, giống như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro