Chap 75+76

Chap 75: Nàng không sao, thật tốt quá!

"Vù vù!" Trong sân đột nhiên truyền đến tiếng động, Phác Tú Anh và Mộc Tê đồng thời xông ra ngoài. Chỉ thấy có một người đứng ở trong sân, toàn thân đầy máu, y phục bị nhuốm đầy máu tươi, máu càng không ngừng nhỏ giọt xuống đất.

"Là ai?" Mộc Tê đứng chắn trước mặt Phác Tú Anh, hỏi!

"Là ta." Kim Tại Hưởng ngẩng đầu, nói.

"Điện hạ?" Nghe ra là giọng của Kim Tại Hưởng, giọng của Phác Tú Anh hơi run, trong mắt ánh lên vẻ hỗn loạn chưa từng có, hơi thở như bị kẹt ở cuống họng, miệng cô nặng nề hà hơi, cơ thể không khống chế được mà run nhẹ.

Kim Tại Hưởng đi lên trước, vươn tay, ôm chầm lấy Phác Tú Anh, để đầu nàng ở tại ngực mình, tay phải nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, khóe miệng nhếch cao, cười nói: "Nha đầu ngốc, ta không sao, đây đều là máu của người khác. Nàng không sao, thật tốt quá!"

Phác Tú Anh tựa vào lồng ngực của Kim Tại Hưởng, lẳng lặng lắng nghe nhịp đập trái tim hắn, nhiều năm sau đó, Phác Tú Anh có nói với Kim Tại Hưởng rằng, đó là thứ âm thanh ấm áp nhất, mạnh mẽ nhất mà nàng từng được nghe, nhịp đập con tim hắn làm nàng yên tâm.

"Gia, gia lủi cũng nhanh ghê!" Kinh Phong bay từ bên ngoài vào, đang bay lơ lửng chưa kịp tiếp đất, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bật người hối hận sao mình không về trễ hơn một chút, "Thuộc hạ ra ngoài hóng mát chút."

"Trán của người bị sao vậy?" Lúc này Phác Tú Anh mới nhìn thấy trên trán của Kim Tại Hưởng u lên một cục, nhịn không được hỏi.

"Khì khì!" Nhìn đến cái trán của Kim Tại Hưởng, Kinh Phong không nén nổi, cười khì, "Tiểu thư, tại gia muốn mau chóng quay về, không ngờ nhanh quá nên bị đụng vào thân cây."

"Ngươi thật lắm mồm!" Kim Tại Hưởng trừng mắt liếc Kinh Phong.

Kinh Phong rụt cổ, nén cười, xoay mặt đi chỗ khác.

"Thương Y không bị gì chứ?" Kim Tại Hưởng hỏi.

"Không sao hết, mau đi thay y phục đi." Phác Tú Anh ngượng ngùng đẩy Kim Tại Hưởng ra, nói.

"Ừm, đi thay ngay." Kim Tại Hưởng cười, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Trong phòng Đại phu nhân, Đại phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, Lưu quản gia đứng trước mặt bà, kể lại cảnh tượng mà ông nhìn thấy: "Phu nhân, nô tài quả thực trông thấy, những người đó vác theo đao, ở trong Trục Nguyệt Hiên, hình như là đến tìm người, sau đó lại bị Mộc Tê đuổi đi, không ngờ Mộc Tê đúng là giấu giếm tài năng."

"Khó trách mấy ngày này Trục Nguyệt Hiên đều canh giữ cửa." Đại phu nhân có chút đăm chiêu nói, "Hóa ra là bên trong có bí mật, nha đầu thối đó rốt cục đang làm gì, lại có thể kết oán với người trên giang hồ."

"Phu nhân, không chỉ có vậy, nô tài còn thấy Thất vương gia bị thương, toàn thân đầy máu, chắc chắn là bị thương không nhẹ."

"Hả?" Đại phu nhân nhíu mày, "Nha đầu chết tiệt kia rốt cục đang làm cái gì? Nếu Thất vương gia xảy ra chuyện ở trong phủ Thừa tướng, nhà họ Phác này liền tiêu tùng. Hoàng hậu xưa giờ đều yêu thương Thất vương gia, ngày mai ta sẽ tiến cung, báo lại tất cả với Hoàng hậu, những ngày tốt đẹp của con nha đầu thối đó chỉ đến đây là cùng, để cho nó vui vẻ thêm mấy ngày nữa đi."

"Phu nhân, nếu không còn chuyện gì khác, nô tài xin lui xuống trước."

"Ừ." Đại phu nhân gật đầu, "Tiếp tục chú ý động tĩnh của Trục Nguyệt Hiên, có biến động nhỏ gì cũng phải lập tức bẩm báo lại với ta."

"Dạ, phu nhân yên tâm."

"Ra ngoài đi."

Đại phu nhân nhếch môi cười lạnh, Phác Tú Anh, lần này chính là do ngươi tự làm tự chịu.

Kim Tại Hưởng thay y phục, lại tắm rửa một phen, cuối cùng tẩy hết sạch mùi máu tươi trên người.

"Gia, Phá Trận đến." Kinh Phong dẫn theo Phá Trận, cùng nhau đi đến.

"Gia, đêm nay trong phủ có thích khách đột nhập, hình như là nhắm vào gia, thích khách đến thẳng phòng ngủ của gia. Hiện tại đã bị bức lui, trong phủ không có thương vong." Phá Trận nói.

"Biết rồi." Kim Tại Hưởng nheo mắt, Kim Tại Liệt, huynh xuống tay cũng nhanh thật, "Bản vương không có ở trong phủ, các ngươi phải tỉnh táo một chút. Đi thăm dò lai lịch của thích khách này."

"Thuộc hạ đã rõ."

Ngày mười lăm tháng bảy, ngày giỗ của Tam di nương.

Sáng sớm, Đại phu nhân liền tiến cung.

Nghe thấy Tiêu Ôn báo lại có Thừa tướng phu nhân cầu kiến, Hoàng hậu hơi giật mình, "Truyền!"

Đại phu nhân tiến vào, hành lễ với Hoàng hậu: "Thần phụ thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

"Thừa tướng phu nhân không cần đa lễ, mau đứng lên đi." Hoàng hậu cười nói, "Phu nhân đến đây có chuyện gì?"

"Hoàng hậu nương nương, thần phụ không biết có nên nói hay không." Đại phu nhân ra vẻ muốn nói lại thôi.

"Phu nhân cứ việc nói đi." Hoàng hậu thân thiết nói.

"Là chuyện về Anh nhi nhà thần." Đại phu nhân dừng một chút, "Hôm qua, thần phụ phát hiện Anh nhi có lui tới với một số người trên giang hồ, không biết tại sao lại trêu chọc đến họ, người trên giang hồ thường đánh đánh giết giết, thần phụ biết được rất sợ hãi."

"À." Hoàng hậu thản nhiên nhìn Đại phu nhân, nói: "Hình như đây là chuyện trong phủ Thừa tướng mà."

"Hoàng hậu nói phải." Đại phu nhân mỉm cười xấu hổ, "Nhưng hôm qua thần phụ phát hiện, Thất điện hạ cũng bị liên lụy vào, còn bị thương không nhẹ, trong lòng thần phụ biết sự việc quan trọng, nên đến bẩm riêng với Hoàng hậu nương nương."

"Hưởng nhi bị thương?" Hoàng hậu biến sắc, "Tiêu Ôn, ngươi mau đi xem thương thế của Thất điện hạ thế nào, lập tức bẩm báo lại cho ta!"

"Dạ, Hoàng hậu, nô tài đi ngay. Xin Hoàng hậu đừng lo lắng quá mức, nếu Thất điện hạ bị trọng thương, nhất định sẽ có tin tức." Tiên Ôn nói.

"Ừm, ngươi đi xem trước đi rồi hẳn nói, truyền Thất điện hạ đến gặp bản cung!"

"Nô tài tuân lệnh."

"Phu nhân, bà có thể kịp thời báo với bản cung, bản cung rất vui, bà xem như cũng là một người biết đạo lý cơ bản. Về nhà cần phải dạy dỗ thêm Tam tiểu thư nhà bà, nó chơi thế nào bản cung không xen vào, nhưng không thể liên lụy đến Hưởng nhi." Hoàng hậu sắc mặt bình tĩnh, nói.

"Thần phụ đã rõ, nương nương dạy bảo đúng lắm. Thần phụ không quấy rầy nương nương nữa, xin cáo lui trước."

"Ừm, ngươi đi trước đi."

Đại phu nhân đi rồi, một lát sau, Tiêu Ôn trở lại.

"Thương thế của Hưởng nhi thế nào?" Hoàng hậu vội vàng hỏi.

Trong mắt Tiên Ôn nhanh chóng xẹt qua vẻ do dự, nhưng Hoàng hậu không phát hiện ra, Tiêu Ôn nói: "Hồi bẩm nương nương, trong phủ điện hạ có khách, điện hạ nói lát nữa sẽ đến đây."

"Bản cung hỏi vết thương của Hưởng nhi ra sao?" Hoàng hậu lớn tiếng nói.

"Cũng không đáng ngại."

"Vậy là tốt rồi, Hưởng nhi đến thì lập tức bẩm báo với bản cung."

"Nô tài rõ." Tiêu Ôn chần chờ một lát, muốn nói lại thôi.

"Ngươi muốn nói gì?" Hoàng hậu hỏi.

~~~

Chap 76: Tứ hôn

"Nương nương, nô tài cảm thấy, Tam tiểu thư không giống là người lỗ mãng như vậy, bên trong nhất định có nội tình gì đó. Theo nô tài biết, Đại phu nhân vẫn luôn không tốt với Tam tiểu thư, nói không chừng bà ấy có mưu mô gì khác."

"Sao ngươi biết được?"

"Đệ đệ của nô tài lúc trước là người hầu trong phủ Thừa tướng, nên nô tài cũng biết được chút ít."

Hoàng hậu gật đầu, nói: "Bản cung cũng thích nha đầu đó, nhưng tuyệt đối không thể làm hại Hưởng nhi, bằng không, bản cung phải ăn nói với Hoàng thượng thế nào, ăn nói với muội muội Tĩnh phi thế nào. Tiêu Ôn, lập tức truyền ý chỉ của bản cung, tứ hôn cho Bình Dương Huyền Quân cùng Đại công tử của phủ doãn Ngân Đô Lương Thế Toàn!"

"Nương nương..." Tiêu Ôn ngẩn ra, "Nương nương, xin suy nghĩ lại!"

"Bản cung đã quyết, đó là dâu trưởng của phủ doãn Ngân Đô, cũng không ấm ức cho nha đầu ấy."

"Nương nương..."

"Mau đi đi, theo lời bản cung nói mà làm!" Tiêu Ôn muốn nói thêm gì đó, lại bị Hoàng hậu cắt ngang.

"Dạ, nương nương."

Kim Tại Thượng từ trong cung tức tốc chạy đến Trục Nguyệt Hiên, lại bị Mộc Tê chặn ngoài cửa.

"Mau để ta vào đi, bản vương có chuyện quan trọng tìm thất ca!" Kim Tại Thượng lo lắng nói.

"Cửu vương gia xin chờ chút, để nô tỳ đi thông báo với điện hạ."

Nhìn thấy Kim Tại Hưởng đi ra, Kim Tại Thượng lập tức chạy đến, nhìn cục u trên trán của Kim Tại Hưởng, hỏi: "Thất ca, huynh không sao chứ?"

"Không sao, tìm huynh có chuyện gì?"

"Mẫu hậu biết huynh bị thương, triệu huynh vào cung, Tiêu công công không tìm được huynh nên đến tìm đệ, để đệ báo cho huynh biết. Ông ấy thì đi ứng phó trước với mẫu hậu."

"Hiện giờ ta sẽ theo đệ tiến cung."

Kim Tại Hưởng trở vào nói một tiếng với Phác Tú Anh, liền theo Kim Tại Thượng vào cung, có Mộc Tê ở lại, hơn nữa những người đó giữa ban ngày ban mặt chắc cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, Kim Tại Hưởng liền yên tâm tiến cung.

Kim Tại Hưởng đi không lâu, phủ Thừa tướng liền nhận được ý chỉ của Hoàng hậu, Đại phu nhân sai người mời Phác Tú Anh đến cùng nhau tiếp chỉ. Tiêu Ôn liếc Phác Tú Anh một cách bất đắc dĩ, nói: "Truyền ý chỉ của Hoàng hậu, con gái của Thừa tướng Phác Cát Chiêm, Bình Dương Huyền Quân Phác Tú Anh hiền lương thục đức, tướng mạo xuất chúng, nên se duyên với rể tốt. Lương Nguyên Phong, con trai của phủ doãn Ngân Đô Lương Thế Toàn, con người chính trực, cũng đến lúc phải thành gia lập thất, nay bản cung đặc biệt ban Bình Dương Huyền Quân cho Lương Nguyên Phong làm thê, chọn ngày thành hôn!"

"Thần nữ lãnh chỉ." Phác Tú Anh tiến lên tiếp chỉ, trên mặt không nhìn ra được biểu hiện gì.

"Tam tiểu thư, lát nữa nhớ tiến cung tạ ơn nhé." Tiêu Ôn lắc lắc đầu, "Chúng ta hồi cung trước."

"Đạ tạ công công đã nhắc nhở." Phác Tú Anh gật đầu, "Tú Anh đã hiểu."

Phác Tú Anh trở lại Trục Nguyệt Hiên dặn dò vài việc, cầm lấy cung bài của Hoàng hậu ban, tiến cung tạ ơn.

Thấy bóng lưng Phác Tú Anh ra khỏi phủ, Đại phu nhân không khỏi cười đắc ý, hát ngâm nga đi vào phòng của Phác Uyển Huyền. Vừa vào, liền nhìn thấy trên đất đều là giấy bị vo tròn.

"Bảo con luyện chữ cho tốt, con đang làm gì vậy?" Đại phu nhân tức giận hỏi.

"Luyện chữ có ích lợi gì?" Phác Uyển Huyền lại cầm tờ giấy lên, vo thành một cục, quăng mạnh xuống đất, "Hiện giờ toàn bộ kinh đô Kim Nguyệt đều biết con không bằng tiện nhân đó, rầu đã rầu muốn chết rồi, còn luyện chữ! Không luyện!"

"Ai da!" Đại phu nhân nhịn không được lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Phác Uyển Huyền, "Con lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như vậy, tương lai sao thành đại sự được? Hôm nay mẹ đến là muốn báo với con một tin tốt."

Mắt Phác Uyển Huyền sáng lên, "Tin tốt gì?"

"Nha đầu kia hôm nay đã bị Hoàng hậu nương nương ban cho Lương Nguyên Phong rồi." Đại phu nhân che miệng, cười thích chí.

"Mẹ nói thật à?" Phác Uyển Huyền vui vẻ ôm lấy Đại phu nhân nhảy cẫng lên, "Mẹ, là thật ư?"

"Tiêu Ôn đến truyền chỉ còn có thể là giả sao? Lúc này, nha đầu thối đó đang chạy vào cung tạ ơn kìa."

"Mẹ, con thực sự vui quá!" Phác Uyển Huyền mừng rỡ đến khoa tay múa chân, nói, "Mẹ, mẹ làm thế nào vậy?"

"Ha ha." Đại phu nhân cười lạnh, "Chẳng qua mẹ chỉ đến nói một chút với Hoàng hậu về vấn đề tác phong của Tam tiểu thư mà thôi, không ngờ Hoàng hậu lại hạ chỉ nhanh như vậy."

"Nếu Hoàng hậu đã hạ chỉ rồi, lần này, bất kể dùng cách gì cũng không thể xoay chuyển được, Phác Tú Anh, lần này ngươi rốt cục cũng xui xẻo rồi, để xem ngươi còn dám mơ mộng gả cho Thất vương gia nữa không! Nhưng mà gả cho Lương Nguyên Phong cũng lợi cho nó quá, phải gả nó cho một lão già mới đúng!"

"Dù sao nó cũng là Huyền Quân, Hoàng hậu sao dám làm chuyện như vậy, tóm lại, đá nó ra khỏi phủ Thừa tướng là êm chuyện, cha con sẽ lại nhanh chóng yêu thương con thôi. Nghe nói vợ của Lương Thế Toàn có tiếng là bà la sát, có một mẹ chồng ác độc như vậy, nó mà gả qua đó, để nó hưởng thụ đi."

"Phác Tú Anh à Phác Tú Anh, ngươi đúng là tự làm tự chịu!" Phác Uyển Huyền vẻ mặt đắc ý, "Muốn đấu với ta à, cũng không biết tự lượng sức mình."

Dịch Khôn Cung, Hoàng hậu đau lòng sờ lên cục u trên trán Kim Tại Hưởng, nói: "Hưởng nhi không sao là tốt rồi, nghe nói con bị thương, mẫu hậu sợ hết hồn."

"Mẫu hậu, nhi thần chỉ là không cẩn thận bị đụng vào thân cây một chút, để mẫu hậu lo lắng rồi." Kim Tại Hưởng mỉm cười ngượng ngùng.

"Sau này phải cẩn thận hơn, muội muội Tĩnh phi đã giao hai huynh đệ con cho bản cung, bản cung đương nhiên phải hết lòng chăm sóc các con."

"Mẫu hậu, con và Thất ca đã trưởng thành rồi..." Kim Tại Thượng nói.

"Đợi sau khi các con cưới vương phi, sinh đàn cháu trắng trẻo bụ bẫm cho bản cung, mới tính là trưởng thành...

"Mẫu hậu, thật ra Thất ca và Tam tiểu thư..."

"Thượng nhi, con ra ngoài trước đi, bản cung có chuyện muốn nói với Hưởng nhi." Bỗng nhiên sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, nói với Kim Tại Thượng.

"À, vậy nhi thần xin cáo lui trước." Kim Tại Thượng thông cảm nhìn Kim Tại Hưởng, lui ra ngoài trước.

Kim Tại Thượng đi rồi, Hoàng hậu lại ra hiệu cho mọi người xung quanh lui xuống, vẻ mặt nghiêm túc, uy phong: "Hưởng nhi, bản cung nghe nói quan hệ của con và Tam tiểu thư Phác gia khá thân thiết?"

"Mẫu hậu..." Nghĩ đến Phác Tú Anh, Kim Tại Hưởng không khỏi vui vẻ, "Nhi thần đúng là rất thích Tam tiểu thư."

"Không được!" Hoàng hậu tức giận nói, "Con có cô nương con thích, bản cung lý ra nên vui mừng mới đúng, nhưng Tam tiểu thư này, bản cung có nghe nói nó có dính dáng đến người trên giang hồ, vết thương của con cũng là bởi vì nó đúng không? Một nữ tử chưa chồng, lại dây dưa với nam nhân, còn ra thể thống gì!"

"Mẫu hậu, cảm giác thích này của nhi thần thực sự chỉ là của một mình nhi thần, không liên quan gì đến Tam tiểu thư, huồng hồ, vẫn đều là nhi thần đơn phương tình nguyện mà thôi, Tam tiểu thư cũng không nghĩ gì đến nhi thần." Kim Tại Hưởng giải thích.

"Hưởng nhi không cần nói, từ hôm nay trở đi, bản cung không muốn con thân cận với nó nữa! Lần này là u một cục, lần sau lỡ như trúng một đao thì phải làm sao?"

"Sao mậu hậu lại có thể võ đoán như vậy?" Sắc mặt Kim Tại Hưởng cũng dần lạnh đi, "Anh nhi là nữ tử tốt nhất mà nhi thần từng gặp."

"Hưởng nhi, mẫu hậu không muốn giấu giếm con nữa, trên đường con tiến cung, bản cung đã hạ chỉ, ban Tam tiểu thư của Phác thừa tướng cho Lương Nguyên Phong làm thê rồi, hiện giờ con nói gì cũng đều muộn!"

"Mẫu hậu!" Trên mặt Kim Tại Hưởng thoáng tức giận, "Sao mẫu hậu có thể tự quyết định?"

"Hưởng nhi là đang trách mẫu hậu sao?" Hoàng hậu nhắm mắt lại, vẻ mặt ánh lên khổ sở, "Mẫu hậu làm mọi chuyện đều là vì con!"

Kim Tại Hưởng lắc đầu nói: "Nhi thần sẽ không trách mẫu hậu, nhi thần chỉ biết sẽ lập tức hạ lệnh tra xét kỹ Lương gia, trước khi Anh nhi thành thân với Lương Nguyên Phong, sẽ tận diệt toàn bộ Lương gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro