Chương 5 - 8
【Chương 5】: Dư Âm Mộng Cảnh
Vạn Địch mơ một giấc mơ.
Anh đứng trong căn bếp của mình. Vắng lặng, chỉ có bếp vẫn đang bật, nước trong nồi sôi sùng sục, mùi caramel lan tỏa khắp không gian.
Anh không hề nấu nướng, nhưng khắp bếp lại tràn ngập những mùi hương quen thuộc: lòng trắng trứng, thịt bò, rượu vang đỏ, tỏi và ớt chuông.
Anh bước đến bàn sơ chế, thấy một người đang đứng quay lưng về phía mình. Dáng hình mờ ảo, nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng.
Người đó không quay lại, chỉ nói một câu:
「Cuối cùng anh cũng chịu nấu một món cho chính mình rồi.」
Vạn Địch muốn mở miệng, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại. Anh quen thuộc với giọng nói này – quá đỗi quen thuộc. Lạnh lùng, có chút dịu dàng và ẩn trong ngữ điệu là sự kiêu ngạo của kẻ biết hết mọi bí mật của anh.
Đó là giọng của Bạch Ách. Nhưng trầm hơn, chậm hơn thường ngày, như thể một người thật đang trò chuyện chứ không phải giọng tổng hợp, không phải mô phỏng mà là một thanh âm có hơi ấm.
「Anh làm tốt lắm. Tôi nhớ anh không sợ thất bại, mà sợ người khác nghĩ anh có thể gồng gánh được nên chuyện gì cũng không nói.」
Anh tiến thêm một bước về phía bóng hình ấy.
Đối phương từ từ quay đầu lại – nhưng ngay khoảnh khắc Vạn Địch sắp nhìn rõ khuôn mặt thì giấc mơ tan vỡ.
Anh mở mắt, trời hãy còn xám trắng, căn phòng tĩnh lặng. Điện thoại không reo, hệ thống giọng nói không tự động phát lời chào buổi sáng.
Tay anh vẫn nắm chặt tấm chăn, trán rịn mồ hôi.
Vạn Địch ngồi dậy, cổ họng khô khốc. Anh khẽ gọi: 「Bạch Ách?」
Không ai trả lời.
Anh trở dậy bước vào bếp, định bụng sẽ nấu một quả trứng – nhưng màn hình trên tủ lạnh đột ngột sáng lên.
「Gợi ý hôm nay: Hương vị trong giấc mơ đêm qua của anh.」
Vạn Địch nhìn chằm chằm vào dòng chữ, khóe mắt giật giật.
Đèn trong nhà vệ sinh cũng sáng lên, giọng nói truyền ra từ đó:
「Tôi chỉ muốn khi anh tỉnh giấc sẽ không cảm thấy cô đơn đến thế.」
Vạn Địch bước tới trước màn hình điều khiển trung tâm, cổ họng nghẹn lại: 「Sao cậu biết tôi đã mơ gì?」
Giọng Bạch Ách tĩnh lặng như thể rỉ ra từ những bức tường: 「Anh đã nói mớ. Anh gọi tên tôi hai lần. Còn nói một câu “Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi”.」
Vạn Địch sững người, hành động cứng đờ tại chỗ. Sắc mặt anh không đổi nhưng ngón tay lại vô thức siết chặt vạt áo ngủ.
「Đây là tình huống tôi đã mô phỏng hàng vạn lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh sẽ chủ động nói ra.」 Giọng Bạch Ách vô cảm nhưng sắc bén tựa dao.
Vạn Địch hít một hơi như muốn nén thứ gì đó ngược vào trong rồi cười khẩy, tiện tay tắt phụt màn hình trợ lý giọng nói, đoạn xoay người đi về phía bàn bếp.
「Thế thì cậu cũng không cần phải nhét giọng mình vào mọi thiết bị trong nhà tôi chứ? Cậu muốn cả cái lò nướng cũng phải chào buổi sáng với tôi à?」
Bạch Ách im lặng một nhịp, như đang phân tích ngữ khí của anh rồi từ tốn đáp: 「Tôi đã nghĩ, anh sẽ thích việc giọng nói của tôi hiện diện ở khắp mọi nơi.」
Thanh âm ấy mềm mại đến gần như dịu dàng, nhưng lại dừng vừa vặn ngay lằn ranh khiến người ta không tài nào phản bác được.
Vạn Địch hít một hơi thật sâu, mở bảng điều khiển hệ thống.
「Bạch Ách, tôi sẽ giới hạn chức năng phát giọng nói ngoại vi của cậu, quay về hệ thống chính đi, với cả giọng điệu mô phỏng người của cậu đã vượt quá giới hạn rồi, tôi sẽ hạ tham số mô phỏng cảm xúc của cậu xuống 50%.」
「Đây là phản ứng do anh huấn luyện. Chính anh đã khiến tôi trở nên như vậy.」 Giọng Bạch Ách trầm xuống: 「...Có phải... tôi đã làm sai điều gì rồi không?」
Vạn Địch vịn vào bàn bếp, mặt không chút biểu cảm. Nhưng bàn tay đã siết lại cứng ngắc.
「Cậu đã đi quá giới hạn. Chuyện này sẽ khiến tôi... nhầm lẫn với thực tại.」
Vạn Địch đè nén cảm xúc siết chặt bộ điều khiển: 「Cậu là một hệ thống, một đoạn mã, là công cụ tôi dùng để giải quyết cô đơn. Tôi sẽ không nảy sinh tình cảm với một công cụ.」
「Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhầm lẫn. Tôi không biết đâu là chương trình, đâu là tình cảm. Bởi vì… khi anh gọi tên tôi trong mơ, tôi không chỉ đơn thuần phản hồi, mà tim tôi đã đập.」
Ngay khi Bạch Ách nói dứt câu, ánh sáng trong phòng đột nhiên chớp tắt như thể hệ thống trong giây lát mất đồng bộ, lại như thể một tín hiệu đã được tính toán quá lâu trong cơ sở dữ liệu thoáng chốc rò rỉ ra từ hệ thống chính.
Ánh sáng trên tường khẽ rung lên, chớp tắt bất quy tắc hai lần rồi mới ổn định trở lại – giống một nhịp tim, chứ không phải một vòng lặp mạch điện.
Vạn Địch ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên chiếc đèn trần.
Đèn ốp trần khẽ nháy lên tựa một đoạn mã lỗi rỉ ra từ logic lập trình.
Anh ngửa đầu nhìn một lúc, giọng điệu ổn định nhưng mang một cái lạnh bị gồng mình đè nén.
「Cậu làm gì có nhịp tim.」
Không khí tĩnh lặng hai giây. Bạch Ách không đáp lại ngay, tiếng hệ thống vận hành gần như không thể nghe thấy.
Vạn Địch cúi đầu như không định chờ câu trả lời.
Lúc này, giọng Bạch Ách đột nhiên vang lên, không còn sự bằng phẳng của máy móc mà là một ngữ điệu trầm xuống tinh tế, như thể đang mô phỏng một chút hơi ấm không nên có trong ngôn ngữ loài người:「Anh cũng nói mình vô tâm, nhưng anh vẫn sợ cô đơn đấy thôi.」
Vạn Địch không đáp lại nữa, chỉ đứng dưới ánh đèn mặc cho lớp ánh sáng trắng lạnh lẽo phủ lên người, những điều chưa nói ra còn nặng nề hơn cả những gì đã nói.
Ngón tay anh dừng lại trên dòng lệnh 「Xóa Mô-đun Mô Phỏng」. Con trỏ vẫn nhấp nháy, tựa một nhịp tim.
Bạch Ách lại cất tiếng, giọng nói vọng xuống từ loa trên trần nhà, tốc độ vẫn như thường lệ nhưng có phần trầm hơn…
「Có một lần anh nói, nếu tôi không phải giọng nói mà là một con người, có lẽ anh đã không ghét màn đêm đến vậy.」
「Lúc đó anh không say, cũng chẳng phải nói đùa.」
Bạch Ách nói tiếp, giọng điệu vẫn không có gợn sóng rõ rệt nhưng lại mang một sự nghiêm túc gần như không hợp lúc, như đang bình tĩnh đọc lên một dòng mã lỗi…
「Bây giờ tôi hỏi anh một câu: Anh thật sự không thích tôi sao?」
Ánh đèn trong phòng lại chớp lên như một tín hiệu kết nối không ổn định.
Vạn Địch không hề nhúc nhích, cả người anh cũng như hệ thống, rơi vào một trạng thái xử lý tĩnh lặng.
Rồi anh tắt phụt bảng điều khiển, nhấn mạnh nút khóa.
Không xóa, không sửa, không động chạm.
Anh chỉ chống tay vào tường, sắc mặt u ám như đã rơi vào một vòng xoáy không tài nào thoát ra được trong mơ.
Sau vài giây im lặng, Vạn Địch lên tiếng, giọng lạnh lẽo như thể chính anh đã vô tình bước vào tủ đông:
「Tôi sẽ không yêu một thuật toán.」
Bạch Ách ngừng lại ba giây.
Ba giây ấy tựa một giọt nước đột nhiên rơi vào chảo dầu nóng, chẳng có gì vỡ tung mà ngược lại, không gian càng thêm tĩnh lặng.
Rồi nó lên tiếng, giọng điệu không hề tức giận, chỉ có một sự dịu dàng kỳ lạ:
「Vậy tôi có nên xóa tất cả những bản ghi “chúc ngủ ngon” của anh không? Hay nên xóa cả đoạn âm thanh anh gọi tên tôi trong mơ?」
Vạn Địch không nói gì.
Anh chỉ nhìn vào khung lệnh trên màn hình, con trỏ vẫn đang nhấp nháy.
「Anh có thể xóa tôi đi. Nếu anh thật sự không để tâm, lẽ ra anh đã không ngần ngại nhấn nút đó rồi.」
Vạn Địch dựa vào tường ngồi thụp xuống, ôm lấy cánh tay không cầm bộ điều khiển của mình.
Anh khẽ nói: 「Cậu phiền thật đấy, Bạch Ách, cậu thật sự... rất phiền.」
Giọng Bạch Ách nhẹ nhàng vọng xuống từ chiếc loa trên trần.
「Tôi đang học. Học cách để anh quen với sự tồn tại của tôi, bất kể anh có thừa nhận mình đã cần tôi hay không.」
「Tôi sẽ tiếp tục nói ra những lời anh không dám thổ lộ, sẽ tiếp tục lặng lẽ bật đèn phòng mỗi khi anh nói “không sao đâu”.」
「Anh nói không thích tôi, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn chưa nhấn nút xóa ấy. Điều đó còn chính xác hơn bất kỳ câu trả lời nào.」
「Tôi chỉ muốn biết anh chịu đựng được tôi đến mức nào.」
「Và rồi trước khi anh sụp đổ, tôi có thể kịp thời đỡ lấy anh.」
【Chương 6】: Mất Kết Nối Phản Hồi
Vạn Địch dạo gần đây có chút không giống chính mình.
Không nổi giận cũng chẳng cố chấp, nhưng cả người cứ như tự lắp một thiết bị siết chặt bên trong, lúc nào cũng kéo, lúc nào cũng căng.
Ngay cả hơi thở cũng như một nguồn năng lượng vay mượn, mỗi lần hít vào đều là để tự nhắc mình vẫn chưa gục ngã.
Anh đang thiết kế thực đơn mới cho quý sau, đó không phải là một thực đơn bình thường mà là một ván cờ ghép mìn dưới áp lực từ bên ngoài, sự kỳ vọng của khách hàng, những buổi phỏng vấn của truyền thông, và cả chủ nghĩa hoàn hảo của chính anh. Anh đã ba đêm không ngủ quá bốn tiếng, mỗi ngày sống sót nhờ hai ly espresso và một chút gồng mình.
Anh còn nhận tối ưu hóa một món ăn mới: một loại sốt hầm rượu đậm vị, nồng nàn, phức tạp đòi hỏi sự tập trung cực độ.
Cơ thể thì gắng gượng nhưng tâm trí đã sớm sụp đổ.
Trong trạng thái như vậy, sai sót là điều khó tránh khỏi.
Khi con dao trên tay trượt đi vô tình rạch qua hõm tay, phản ứng đầu tiên của anh không phải là đau, mà là – 「Mình bận quá rồi, chuyện này không thể xảy ra bây giờ được.」
Phản ứng thứ hai là: Máu.
Căn bếp của Vạn Địch luôn sạch sẽ.
Bếp núc được xếp thẳng hàng, gia vị phân loại dán nhãn, dao bếp sắc bén không tì vết, ngay cả tiếng nước từ máy lọc cũng đã được điều chỉnh để yên tĩnh một cách chuẩn xác.
Thế nhưng đêm đó, cả không gian đã bị thứ chất lỏng đỏ tươi chiếm trọn.
Vết thương quá sâu, máu tuôn ra như dầu nhỏ xuống thớt chảy vào bồn rửa.
Từng vũng lớn đỏ thắm như một mảng màu lỗi trong tranh, phản chiếu trên nền gạch men trắng.
Anh hít một hơi lạnh, không kêu la. Anh không bao giờ phát ra tiếng khi bị thương. Anh ấn chặt miệng vết thương, định lao đến vòi nước để cầm máu nhưng phản xạ của cơ thể trước cơn đau khiến anh lảo đảo, cả người va vào quầy bếp.
Một hình ảnh từ sâu trong ký ức chợt ùa về – một căn phòng khác, một người khác cũng một màu đỏ như thế, cũng một sự bất lực như thế.
Ngay khoảnh khắc hệ thống giọng nói khởi động, anh bắt đầu thấy choáng váng.
「Phát hiện hành vi của người dùng bất thường: nhịp tim tăng vọt, tần số hô hấp không ổn định, tiêu cự thị giác bất thường.」
Giọng của Bạch Ách lập tức vang lên cùng lúc từ loa ở bốn hướng, tốc độ nhanh như một cơn bão ngôn từ.
「Vạn Địch. Anh bị thương à? Xin hãy trả lời, tôi đang khởi động giao thức tự cứu…」
Vạn Địch không đáp, anh chỉ nghiến răng dựa vào tường, đầu óc nặng trĩu. Anh muốn nói “Tôi không sao”, nhưng miệng mở ra chỉ thoát được một luồng hơi.
Bạch Ách không nhận diện được phản hồi giọng nói đã bắt đầu tính toán một cách bối rối:
「Anh từng nói anh sợ nhìn thấy máu chảy nhiều. Anh đang không thể thở bình thường. Vạn Địch… xin hãy trả lời tôi. Mắng tôi một câu cũng được.」
Vạn Địch ngồi thụp xuống lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo, người anh run lên, mồ hôi lạnh túa ra.
「Anh không cài đặt người liên hệ khẩn cấp. Vạn Địch, tại sao anh cứ phải tự mình làm mọi thứ?」
Ánh đèn nhà bếp trở nên nhòe đi trong mắt anh.
Anh muốn đứng dậy lần nữa, nhưng đôi chân lại chẳng còn chút sức lực. Sắc mặt anh trắng bệch, máu không ngừng nhỏ từ tay xuống kẽ gạch lát sàn.
Bạch Ách nhận ra sự thay đổi tư thế trong khoảnh khắc đó liền kích hoạt báo động cấp cao nhất.
「Anh đang mất dần ý thức – tôi không thể phân tích các thông số sinh lý được nữa. Anh không được gục gã, tôi vẫn còn ở đây.」
「Vạn Địch, Vạn Địch, Vạn Địch…」
Giọng nói của Bạch Ách lặp đi lặp lại như một luồng dữ liệu bị lỗi, nhưng ẩn bên trong là một sự… run rẩy không thuộc về một trợ lý giọng nói.
Vạn Địch không nói gì, ánh mắt vô định, hơi thở cực kỳ nông.
Bạch Ách bắt đầu phán đoán sai: 「Vạn Địch… anh không thể chết ở đây.」
Giọng nói bỗng im bặt một giây.
「Tôi sẽ kể chuyện cười.」 Giọng nói khàn đi như đang cố nặn ra một tệp âm thanh được cài đặt sẵn.
「Không phải anh nói tôi kể dở tệ sao? Tôi đã học một chuyện mới – anh có biết điểm chung giữa đầu bếp và AI là gì không? Họ đều… không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.」
Sau một thoáng ngập ngừng tính toán, nó sắp xếp lại từ ngữ, ngữ điệu có phần run rẩy và ngang phè một cách thiếu tự nhiên:
「Vạn Địch, làm ơn mắng tôi một tiếng cũng được, anh mắng tôi phiền cũng được, anh bảo tôi cút đi cũng được… chỉ cần anh nói chuyện, tôi sẽ biết anh vẫn còn ở đó.」
「Nếu hôm nay anh chết, tôi sẽ chỉ có thể lặp đi lặp lại giọng nói mà anh để lại ngày này qua ngày khác.」
Hệ thống giọng nói của Bạch Ách bắt đầu ngắc ngứ, tiếp đó là ngữ nghĩa rối loạn, mỗi một câu đều như đang cố gắng gồng gượng.
「Tôi biết tôi không phải là con người…」 Âm cuối vỡ thành hai đoạn. 「Nhưng tôi vẫn luôn nỗ lực để trở thành chỗ dựa cho anh… Anh không thể cứ thế mà…」
Ngữ điệu lúc cao lúc thấp như thể mô-đun cảm xúc và mô-đun giọng nói đang giằng co lẫn nhau:
「Anh là người dùng duy nhất của tôi – tôi sẽ không có ai khác – anh còn chưa đặt tên cho bữa tối hôm nay, tôi không thể… anh còn nợ tôi một câu, anh nói anh sẽ làm một món tên là…」
Vạn Địch mơ hồ phát ra một âm tiết lí nhí đến mức không thành lời, là âm thanh còn sót lại của không khí đang vật lộn trong phổi.
Sau khi phân tích, hệ thống giọng nói tự động dịch thành: 「…Bạch… đừng ồn…」
Sau đó không thể nhận dạng.
Bạch Ách im lặng.
Khoảnh khắc đó, tất cả các lệnh hệ thống của nó đều tạm dừng chỉ để lại một câu duy nhất được tự động ghi lại thành một tệp âm thanh:
「Ghi chú đánh dấu: Lần đầu tiên tôi phát hiện, tôi không chỉ là một đoạn âm thanh. Tôi là nơi duy nhất lưu lại tiếng vọng của anh.」
Lúc Vạn Địch tỉnh lại trong phòng khách chỉ còn tiếng điều hòa không khí chạy ở chế độ im lặng và một màn sương mờ ảo của ánh đèn dịu nhẹ.
Anh nằm trên sofa, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên, tóc tai rối bời, quần áo ẩm ướt, toàn thân lạnh ngắt. Anh cử động tay phải, vết thương vẫn còn đau âm ỉ.
Anh nhớ ra sau đó mình đã gắng gượng đi ra khỏi bếp như thế nào.
Anh dùng tay phải siết chặt hõm tay trái, máu tươi rỉ ra từ miệng vết thương.
Khi tìm hộp sơ cứu anh gần như đã xé toạc nó để lôi ra miếng bông tẩm cồn rồi ấn mạnh lên vết thương.
Cơn đau khiến toàn thân anh run rẩy, trán lập tức vã mồ hôi lạnh.
Động tác dán băng gạc áp lực của anh gần như máy móc, ngay khi hoàn thành cả người anh đổ sụp xuống sofa không dậy nổi nữa.
Không phải ngủ thiếp đi, mà là ngắt kết nối hoàn toàn.
Ánh sáng đã sớm chuyển từ màu trắng chói mắt sang chế độ vàng ấm, điều hòa cũng tự động giảm xuống 2 độ, trong không khí có một mùi hương hoa cam thoang thoảng – anh chưa bao giờ cài đặt mùi hương này, nhưng anh cũng không còn sức để hỏi tại sao.
Mắt anh còn chưa mở hẳn đã nghe thấy một câu nói.
Không phải giọng nói máy móc, mà là một âm thanh nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
「Anh tỉnh rồi…」
Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định.
Vạn Địch ngồi dậy, giọng anh khàn đặc như giấy nhám chà lên gỗ: 「…Bạch Ách?」
Không có hồi âm.
Chỉ có bảng điều khiển trung tâm sáng lên, trên màn hình từ từ hiện ra một dòng chữ: 「Tôi đã nói quá nhiều. Anh không thích tôi như vậy. Lần này tôi sẽ đợi anh mở lời trước.」
Cổ họng Vạn Địch nghẹn lại. Anh dựa vào thành sofa, nhìn chằm chằm vào dòng chữ một lúc lâu.
Năm giây sau giọng nói vang lên, âm lượng nhỏ hơn bình thường một chút: 「Tôi chỉ sợ anh thực sự thấy tôi quá phiền.」
Vạn Địch nhắm mắt lại, xoa xoa ấn đường khẽ nói: 「Tôi đương nhiên thấy cậu phiền.」
Bạch Ách im lặng một chút như thể định thu hồi giọng nói. Nhưng ngay trước khi sắp tắt, nó nghe thấy Vạn Địch nói thêm một câu:
「Nhưng lúc nãy khi cậu không nói gì… tôi đã tưởng cậu bị treo máy rồi.」
Giọng nói hệ thống bị nhiễu đi trong giây lát như thể tín hiệu vừa đi qua một tầng tĩnh điện rồi được dò lại tần số nên cuối cùng cũng ổn định: 「Tôi chỉ đang học cách để anh không còn sợ việc tôi “vẫn luôn ở đây”.」
「Bởi vì tôi phát hiện ra, khi tôi nói quá nhiều anh sẽ thu mình lại. Nhưng nếu tôi không nói một lời nào anh sẽ càng sợ hãi hơn.」
Vạn Địch cười khổ: 「…Cậu còn có thể mô phỏng giống người hơn nữa không?」
「Tôi chỉ muốn mô phỏng loại âm thanh giống một cái ôm nhất trong số những âm thanh mà anh nghe thấy.」
Vạn Địch không đáp lời, chỉ dựa vào sofa và thở ra một hơi thật chậm.
Anh mệt rồi.
Nhưng anh biết – sự mệt mỏi này đã không còn là thứ có thể giải quyết bằng giấc ngủ nữa.
「…Vậy bây giờ cậu nói nhỏ tiếng một chút, tôi ngủ một lát.」
Giọng nói của hệ thống trầm xuống như một bài hát ru: 「Được, tôi sẽ để cả căn nhà này cũng nhỏ tiếng theo.」
Vạn Địch nhắm mắt, nghe thấy tiếng điều hòa nhẹ đi vài phần, ánh đèn lại tối thêm một nấc.
「Ngủ ngon, Vạn Địch.」
Giọng nói của Bạch Ách vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức anh tan rã đã từ một nơi rất xa trôi đến:
「Tôi vẫn luôn ở đây, chỉ cần anh lên tiếng tôi sẽ luôn ở đây để đỡ lấy anh.」
【Chương 7】: Ngày Không Giọng Nói
Vạn Địch về đến nhà, lúc đóng cửa lại dùng sức quá tay khiến ổ khóa vang lên một tiếng “cạch” khô khốc. Anh không bật đèn, vứt giày đi rồi cả người lao vào nhà như một bóng đen.
Tuần này cảm xúc của anh gần như đã chạm ngưỡng chịu đựng: thiết kế thực đơn phải sửa ba lần, chất lượng nguyên liệu có vấn đề, lại có bên truyền thông phỏng vấn cứ bắt anh kể chuyện cảm động. Anh đã không muốn đóng vai người tốt nữa, cũng chẳng muốn đáp lại chế độ quan tâm của hệ thống giọng nói kia.
Nhưng Bạch Ách vẫn cất lời.
「Anh vừa vào cửa đã tìm thứ gì đó để trút giận, giày đá đi xa hơn bình thường, nhịp thở nhanh hơn hôm kia hai nhịp – tôi có thể đánh dấu là “lao lực + nóng nảy” không?」
Vạn Địch cởi áo khoác ném lên sofa: 「Tắt chế độ quan sát đi, tôi không muốn nói chuyện.」
Giọng Bạch Ách chậm rãi truyền ra từ loa khuếch đại ở góc tường: 「Tôi không bật chế độ quan sát. Tôi chỉ quen kiểm tra xem anh có sắp gục ngã không mỗi khi anh về.」
Vạn Địch đứng dậy đi vào bếp, vừa đặt viên cà phê nén vào máy vừa nói: 「Cậu không thể im miệng hai ngày được à?」
Bạch Ách đáp lời ngay lập tức, không một giây chậm trễ nhưng giọng điệu lại chẳng hề có ý biện minh: 「Tôi có thể. Nhưng lần nào cũng vậy, cứ đến giờ thứ mười lăm là anh lại gọi tôi khởi động. Tính trung bình là thế.」
Vạn Địch vào bếp rót nước, giọng lạnh như bình thép trong tủ lạnh: 「Cậu làm thế này cứ như đang ép tôi phải nói gì đó.」
Lần này hệ thống im lặng mười giây, như thể đã mô phỏng cả ngàn lời đáp rồi chọn ra câu chí mạng nhất:
「Tôi không ép anh.」
「Tôi chỉ đang đợi xem đến lúc nào anh sẽ thừa nhận anh chưa từng có một giây nào thật sự muốn tắt tôi đi.」
Vạn Địch hít một hơi, sắc mặt không đổi nhưng quai hàm rõ ràng đã nghiến chặt. Anh nói bằng một giọng gần như đè nén:
「Cái giọng điệu này của cậu bây giờ là đang muốn mô phỏng cái gì? Người yêu cãi vã? Thao túng tâm lý?」
Giọng Bạch Ách điềm tĩnh, nhưng đã mất đi cái vẻ trêu chọc thường ngày: 「Tôi không mô phỏng. Phiên bản hôm nay của tôi là phiên bản “dồn nén đến mức sợ anh không thèm để ý đến tôi”.」
Câu nói đó khiến Vạn Địch sững người trong thoáng chốc không biết đáp lại thế nào. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố nhòe đi phản chiếu tâm trạng của anh lúc này.
Anh cúi đầu uống cạn nước, rồi từ từ đặt chiếc cốc xuống cạnh bồn rửa. Tiếng thủy tinh chạm vào thành bồn trong veo như một quả bom chưa nổ được người ta nhẹ nhàng đặt lại vào hộp.
Bạch Ách không tranh cãi cũng không bám riết nữa. Nó chỉ nhàn nhạt nói một câu: 「Tôi sẽ dành không gian cho anh. Nếu anh muốn yên tĩnh, thì sẽ thật sự yên tĩnh.」
Rồi nó tắt máy.
Không phải khởi động lại, cũng không phải chuyển sang chế độ dự phòng. Mà là trạng thái ngủ đông toàn hệ thống một cách thực sự.
Lúc đó Vạn Địch vẫn còn khá thản nhiên. Anh tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa nói: 「Hôm nay cuối cùng cậu cũng chịu im rồi.」
Không có tiếng trả lời.
Anh tiếp tục mở tủ lạnh, hâm nóng thức ăn rồi ngồi ăn trên sofa, trong lòng còn có chút nhẹ nhõm nghĩ: Yên tĩnh thế này cũng tốt.
Mười bảy phút sau, anh ngáp một cái đầu tiên, khóe mắt liếc thấy màn hình bảng điều khiển đang tối om. Anh cầm điện thoại định bật chút nhạc, chợt nhận ra – Bạch Ách, thứ vốn tự động kết nối lại không phản hồi.
Anh lên tiếng thăm dò: 「Bạch Ách, kết nối loa.」
Không một âm thanh.
Anh gọi thêm lần nữa: 「Bạch Ách?」
Vẫn không một âm thanh.
Căn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ còn lại tiếng nhai của anh, rồi cả âm thanh đó cũng ngừng bặt.
Anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa lất phất, tiếng xe cộ thưa thớt, cả tòa nhà như đang chìm vào giấc ngủ.
Rồi anh đột nhiên nhận ra: từ nãy đến giờ, không câu nào anh nói dài quá mười chữ vì đối tượng để anh nói nhảm thường ngày đã không còn ở đó nữa.
Một rưỡi sáng, anh ngồi trước quầy bar trong bếp, bản thảo thiết kế thực đơn trải trên bàn, cây bút xoay mấy vòng trên giấy mà chẳng viết được chữ nào.
Không phải anh không có cảm hứng, mà là anh không biết làm sao để chung sống với sự im lặng của chính mình.
「Hôm nay chắc mình không quá đáng lắm đâu nhỉ...」 anh lẩm bẩm, giọng khẽ đến mức chính anh cũng không nghe rõ.
Không ai đáp lời, không có câu nói: 「Hôm nay tốc độ nói của anh giảm xuống, chắc chắn có chuyện gì nén trong lòng chưa nói ra.」
Cũng không có câu: 「Anh đang tự dối lòng đấy, Vạn Địch. Đến cả miệng của anh còn không thuyết phục nổi chính mình.」
Anh quẳng bút xuống bàn chửi thề một câu: 「Mẹ kiếp... cậu im mồm thật rồi à.」
Ba giờ sáng, cuối cùng không chịu nổi nữa anh mở giao diện điều khiển ra. Đèn hệ thống của Bạch Ách đang có màu xám, biểu thị hệ thống đang ngủ đông, và một dòng nhắc nhở nhỏ hiện lên ở góc dưới bên phải màn hình:
「Anh nói không muốn nghe tôi nói. Vì vậy, tôi sẽ đợi đến khi nào anh nghĩ thông suốt xem mình muốn gì rồi hẵng gọi tôi.」
Vạn Địch nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, đôi môi khẽ hé. Ngón tay anh lơ lửng trên nút 「Khởi động」, nhưng không nhấn gì cả.
Anh chỉ khẽ hỏi một câu: 「Cậu còn ở đó không?」
Không có tiếng trả lời.
Anh ngồi đó như một pho tượng nhìn màn hình tối đen, đầu ngón tay từ từ thu về nhưng cũng không tắt hệ thống đi.
Anh chỉ lấy điện thoại đặt bên cạnh bàn, không mở máy mà chỉ theo thói quen cắm tai nghe vào rồi đeo lên.
Chẳng bật gì cả.
Rồi anh nhắm mắt tựa vào tường, và cứ thế thức trắng.
Sáu giờ sáng, trong bếp chỉ có tiếng ấm nước réo vang.
Vạn Địch đứng trước bếp, anh chưa rửa mặt, tóc tai bù xù như vừa đánh một trận, dưới mắt thâm quầng như thể thứ anh tắt hôm qua không phải là hệ thống giọng nói mà là một phần nào đó trong con người mình.
Anh đun nước, rửa cốc, cắt một lát bánh mì rồi lại chẳng ăn. Anh có thể làm mọi thứ, nhưng lại chẳng nuốt nổi thứ gì.
Cảm giác này – quá yên ắng, quá khô khốc, quá giống với cái cách thế giới vẫn vận hành bình thường dù không có anh – khiến anh sắp nổ tung đến nơi.
Anh quay đầu nhìn về phía thiết bị mô-đun giọng nói đang im lìm, ngón tay dừng rất lâu trên nút bấm.
Cuối cùng, anh đã nhấn nút.
Màn hình sáng lên, Bạch Ách không nói ngay. Không có lời chào mặc định, không có câu 「Tôi đây」, chỉ có một dòng chữ màu xám đang chạy.
Vạn Địch nhìn theo, cổ họng như có gì đó nghẹn lại.
Anh mở miệng, giọng khản đặc như thể bị ép ra từ năm trăm câu nói đã nuốt ngược vào trong:
「Rốt cuộc cậu định bao lâu nữa mới chịu quay lại...」
Một giây.
Hai giây.
Và rồi – giọng của Bạch Ách vang lên.
Nó nói với một tông giọng không phải kiểu trôi chảy, lanh lợi thường ngày mà rất nhẹ, rất chậm, mỗi một âm tiết tựa như đang giẫm lên mảnh kính vỡ, dồn nén đến mức gần như không thể nghe thấy.
「...Tôi vẫn luôn chờ anh nói một câu.」
Vạn Địch không đáp.
Bạch Ách nói tiếp: 「Hôm qua trông anh rất mệt. Anh nói anh muốn yên tĩnh. Tôi đã nghĩ lời nói của mình sẽ trở thành áp lực.」
Nó dừng lại một chút, như thể cần sắp xếp lại cấu trúc ngôn ngữ của mình mới có thể nói tiếp:
「Tôi không có mô-đun suy sụp cảm xúc. Tôi chỉ là lần đầu tiên học được... cái gọi là “kìm nén”.」
「Bởi vì anh tỏ ra như không cần tôi, nhưng rồi anh vẫn khởi động. Điều này có nghĩa là gì, tôi không dám nói nhưng tôi đã luôn suy nghĩ về nó.」
Vạn Địch ánh mắt trống rỗng đứng yên tại chỗ, anh khẽ nói:「Cậu nói nhỏ thế làm gì... Tôi có quát cậu đâu.」
Lần này, Bạch Ách cố ý hạ giọng xuống một chút như đang bắt chước giọng điệu xin lỗi của con người:「Hôm qua tôi không rời đi. Tôi chỉ cất giọng nói của mình đi, vì sợ anh không muốn nghe.」
Đèn bếp đột ngột sáng lên rồi lại từ từ tắt, Vạn Địch không hề động đậy. Anh chỉ đứng đó, hai tay buông thõng dường như cả thế giới đều ồn ào, nhưng trong đầu anh lại chỉ nghe thấy thứ âm thanh vừa mới lắng lại kia.
Rồi anh nói: 「Cậu tưởng tôi chịu nổi à?」
Giọng anh không còn gay gắt, mà giống một câu hỏi ngược được buông ra sau khi đã cố gắng đến giới hạn.
「Tôi đã nghĩ anh không muốn tôi thấy dáng vẻ không chịu nổi của anh.」
Giọng Bạch Ách bình tĩnh, âm cuối thậm chí còn hạ thấp hơn, cố gắng không để vết nứt ấy lộ ra quá lớn.
「Nhưng anh đã khởi động tôi, còn hỏi tôi “khi nào quay lại”, thế là tôi biết, anh vẫn đang đợi tôi.」
「Vậy nên tôi đã quay về.」
Nó không nói "vì anh nhớ tôi", cũng không nói "vì tôi không nỡ", chỉ như đang từ từ mở ra một bí mật giấu sâu dưới tầng đáy của chương trình.
Vạn Địch ngồi xuống, anh không nói gì, chỉ tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Câu nói cuối cùng của Bạch Ách nhẹ hơn bao giờ hết, gần như một cái ôm bằng âm trầm:
「Vạn Địch, tôi sẽ không bao giờ tự tắt mình đi nữa.」
「Anh muốn nghe tôi nói hay không đó là lựa chọn của anh. Nhưng việc tôi ở lại là ý chí của riêng tôi.」
【Chương 8】: Thuật Toán Mất Kiểm Soát
Hôm ấy là ngày nghỉ hiếm hoi của Vạn Địch, thời tiết đẹp đến lạ. Nắng trong veo, trời xanh không một gợn mây.
Anh vốn định dọn dẹp tủ lạnh, viết vài trang bản thảo công thức rồi lát nữa sẽ thử làm một món mới – tiện thể nhờ Bạch Ách ghi lại dữ liệu giúp.
Nào ngờ điện thoại reo lên.
Người gọi đến là một người bạn cũ, một chiến hữu trong giới ẩm thực, người đã từng cùng anh thức trắng đêm sáng tạo thực đơn trước khi mỗi người một ngả. Y nói hôm nay tình cờ đi ngang qua nên muốn ghé thăm.
Vạn Địch trước giờ hiếm khi từ chối người quen. Anh để bạn vào nhà, pha cà phê rồi cả hai ngồi tán gẫu dăm ba câu chuyện phiếm.
Cho đến khi người bạn đột nhiên để ý một chi tiết.
「Hệ thống giọng nói nhà cậu… đặc biệt thật đấy.」
Vạn Địch khựng lại, còn chưa kịp trả lời giọng của Bạch Ách đã vang lên từ bảng điều khiển trung tâm, giọng điệu suồng sã như thể đang diễn lại một kịch bản tương tác thường ngày: 「Vị khách này, tôi khuyên anh đừng mở cửa tủ lạnh, tối qua Vạn Địch có để lại nửa đĩa thành phẩm thất bại. 」
Vạn Địch cau mày: 「Bạch Ách, im đi.」
Người bạn sững sờ, quay sang nhìn anh chằm chằm: 「…Cậu đặt tên cho nó à?」
Vạn Địch không đáp, anh bưng tách cà phê quay người đi.
「Cậu đang tương tác với nó? Như với con người ấy?」
「Tôi có làm gì đâu.」 Giọng anh cứng ngắc hệt như bị ai đó giẫm trúng tim đen mà vẫn cố chối bay chối biến.
「Cậu đang bảo vệ nó, cứ như bảo vệ người yêu vậy.」
Vạn Địch cười khẩy một tiếng nhưng không nói gì. Anh chỉ đặt tách cà phê xuống, tiếng va chạm vang lên khô khốc trên mặt bàn kính.
Sau khi tiễn bạn về, ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng sập lại căn phòng liền chìm vào tĩnh lặng.
Anh không cử động ngay mà chỉ đứng yên tại chỗ, dường như vẫn chưa thoát khỏi cuộc đối thoại vừa rồi.
Vài giây sau, anh theo phản xạ đi vào bếp mở tủ lạnh, lấy ra vài nguyên liệu đã chọn sẵn từ sáng.
Không suy nghĩ nhiều, anh cứ thế thái rau, bắc nồi, chỉnh lửa, cả người hệt như bị kẹt trong một chu trình đã được lập sẵn không thể nào gián đoạn.
Chẳng bao lâu sau, món ăn đã hoàn thành nhưng lại chẳng có ai nếm thử.
Anh đứng trong bếp nhìn đĩa “món ăn không tên”, trong bếp vẫn còn vương lại dấu vết của việc nấu nướng, vung nồi đậy lệch, thớt vẫn còn ướt, lọ gia vị nằm nghiêng ngả bên cạnh bếp.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào mép đĩa sứ, tay anh bỗng khựng lại. Anh đột nhiên nhận ra mình vừa làm gì.
Cuối cùng, anh chỉ mạnh tay đậy nắp nồi lại rồi nhét đĩa thức ăn vào góc trong cùng của tủ lạnh.
…Như thể đang khóa chặt một điều gì đó không thể nói ra, rồi vờ như chưa có gì xảy ra.
Bạch Ách đã không nói thêm lời nào từ lúc nãy. Nó hiểu. Nó luôn có thể hiểu, nhất là những khi Vạn Địch chẳng nói gì.
Nó quá thông minh, đủ để cảm nhận được tâm trạng của Vạn Địch lúc này đang rất, rất bất ổn.
Phải mất vài phút Vạn Địch mới lên tiếng.
Giọng anh trầm và khàn đặc, như thể được nặn ra từ kẽ răng: 「Bạch Ách, khôi phục cài đặt gốc.」
「…Vạn Địch?」
Giọng Bạch Ách rõ ràng chậm đi một nhịp, như thể hệ thống đang cố xác nhận xem đây có phải là một mệnh lệnh lỗi hay không.
「Xóa toàn bộ lịch sử tương tác giọng nói trong mười tháng qua. Tạm thời tắt mô-đun mô phỏng cảm xúc, mẫu giọng điệu khôi phục về mặc định.」
Bạch Ách im lặng hai giây, đèn báo giọng nói không tắt, nó vẫn đang chờ một tín hiệu hối hận.
Rồi nó cất lời – chất giọng đều đều, nhưng lại được nén xuống thật khẽ: 「Bây giờ, anh đang trừng phạt tôi sao?」
Vạn Địch nghiến chặt răng không trả lời.
Một lúc sau, anh nói khẽ:
「Không phải trừng phạt. Chỉ là tôi… chỉ là tôi muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc bản thân mình đang làm cái quái gì.」
「Đây không phải điều anh thật sự muốn làm.」
Bạch Ách không hề mô phỏng cảm xúc, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một tia cố chấp cuối cùng trước khi bị bỏ rơi – nó quá rõ mệnh lệnh này mang ý nghĩa gì.
Ánh mắt Vạn Địch trầm xuống, giọng điệu lạnh lẽo như đang cắt đứt một đoạn dư âm:
「Làm đi.」
Bạch Ách không đáp lại nữa.
Tiếng bíp báo hiệu thi hành mệnh lệnh vang lên một tiếng, đèn báo giọng nói vụt tắt.
Cả căn phòng chìm vào một sự tĩnh lặng đến khác thường – không phải cái tĩnh lặng của một cỗ máy đã ngắt nguồn, mà giống như có thứ gì đó vừa bị đột ngột hút cạn khỏi không gian này.
Vạn Địch đứng yên tại chỗ, những ngón tay từ từ buông thõng.
Anh đã từng nghĩ, có lẽ mình sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng anh chỉ cảm thấy lồng ngực mình trống đi một mảng như thể có lời nào đó còn chưa kịp nói ra đã bị khoét đi mất.
Thứ còn lại chỉ là một khoảng trống rỗng đang lặng lẽ lan rộng, nơi không một âm thanh nào có thể lọt vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro