-5-

Như thường lệ, Hyacine chào đón anh bằng đôi mắt xanh ngọc lấp lánh và nụ cười rạng rỡ, hai bím tóc màu kẹo bông gòn khẽ đung đưa khi cô nhảy chân sáo đến gần chào hỏi. Chỉ có điều, lần này cô chợt khựng lại, vẻ mặt thường ngày tươi vui đã biến mất khỏi khuôn mặt đáng yêu. Cô đứng bất động, như thể những bánh răng trong bộ não đột ngột ngừng quay.

Mydei nhìn cô, chờ đợi.

"Ừm..." Hyacine thốt lên, vẻ mặt đầy ngơ ngác. Ánh mắt cô từ từ lướt xuống vết bầm trên cổ anh.

Nhu cầu giải thích lớn dần theo từng giây trôi qua.

"Phainon mới đánh dấu mùi lên tôi gần đây. Cậu ta cũng lỡ cắn tôi một cái."

Hyacine chớp mắt. Ica bé bỏng bên cạnh khẽ kêu lên một tiếng lo lắng.

"A!" Cô reo lên, giọng hơi lớn hơn bình thường. Môi cô lại cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, dù lần này, nó hơi run rẩy ở khóe miệng, "Vâng, được rồi. Tuyệt vời! Hai người đang ở bên nhau à?"

"Ở bên nhau?" Mydei cau mày, "Chúng tôi chỉ là dành nhiều thời gian cho nhau."

Anh không phải kẻ ngốc. Anh biết cô đang ám chỉ điều gì, nhưng anh cũng không có ý định để cuộc trò chuyện trôi theo chiều hướng đó.

"Thôi bỏ đi." Hyacine cười lớn, vẫy tay, "Để tôi lấy thuốc cho anh. Cứ đứng yên đây nhé." Cô nhảy chân sáo đến tủ thuốc, lục lọi tìm kiếm.

Mydei dõi theo từng cử động của cô, ánh mắt chăm chú khi Hyacine tìm ra những lọ thuốc quen thuộc với sắc xanh dương và trắng. Không tránh khỏi, tâm trí anh lại lạc lối, theo con đường nó quen thuộc nhất, Phainon. Dường như dạo này anh chỉ toàn nghĩ về hắn. Lẽ ra không nên như vậy, nhưng đó lại là sự thật.

May mắn thay, Hyacine rất nhanh nhẹn, cô lấy thuốc xong, rồi nhún nhảy quay lại trước mặt anh, trao tận tay.

"Của anh đây! Lượng thuốc này dùng được thêm một tháng nữa."

"Cảm ơn cô." Mydei đáp.

"Rất sẵn lòng!" Hyacine mỉm cười tươi tắn như mọi khi. Ica bé nhỏ kêu lên một tiếng thích thú bên cạnh, bay lượn giữa cơn mưa cầu vồng lấp lánh. Mydei đưa tay vuốt ve chú kỳ lân mũm mĩm, mỉm cười khi nó lại kêu lên và dụi đầu vào tay anh.

"Hyacine, có loại thuốc nào để ngừng..." Anh ngập ngừng, không thể nói hết lời. Hyacine là bác sĩ và anh tin tưởng cô, nhưng thừa nhận sự ám ảnh bất thường của mình với Phainon còn khó hơn nhổ răng, "Thôi, không có gì."

Hyacine nghiêng đầu nhìn anh.

"Tôi có mùi gì?" Mydei hỏi. Câu hỏi này đã đè nặng trong đầu anh từ lâu. Những lời đồn đoán về việc anh có mùi ngọt ngào và đầy sức sống (fertile) luôn lặp đi lặp lại, nhưng nó quá mơ hồ không có cái nào rõ ràng về anh có mùi gì. Việc biết được mình có mùi ngọt ngào khiến sống lưng anh lạnh buốt.

"Hả?" Đôi mắt xanh ngọc mở to.

"Tôi không nghĩ mình có thể tự ngửi thấy mùi của bản thân." Mydei nói, khẽ cau mày, "Những lời đồn chưa bao giờ nói rõ, mà việc hỏi thẳng thì không thể."

"Hiểu rồi!" Hyacine gật đầu.

"Tôi đoán là..." Cô đưa tay vuốt cằm, vẻ trầm tư hiện rõ trên gương mặt thanh tú, "Một sự pha trộn giữa lựu chín và mật ong."

Mydei chớp mắt. Lựu.

À.

Mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ. Tim anh thắt lại, hơi thở như bị nghẹn lại trong lồng ngực. Phainon ghét pheromone của anh. Không thích lựu không phải ngẫu nhiên mà anh chính là lý do.

"Hãy nhớ, đó là mùi của anh trước kỳ phát tình. Khi đến kỳ, mùi hương sẽ tăng cao, ngọt ngào hơn để thu hút bạn đời. Tôi chưa có cơ hội đánh giá mùi hương thường ngày của anh, nhưng có lẽ nó vẫn sẽ có mùi lựu, chỉ là không nồng đến mức này."

"Tôi có mùi lựu," Mydei nhắc lại. Vẻ mặt anh trùng xuống. "Tôi hiểu rồi..."

"Có chuyện gì không, ngài Mydei?" Hyacine hỏi, "Anh có ổn không?"

"Tôi ổn." anh đáp, nhưng lời nói nghe có phần gượng.

Thật ngốc nghếch.

Anh không nên bận tâm đến như vậy. Việc Phainon không thích mùi hương của anh chẳng quan trọng. Ai cũng có sở thích riêng. Không phải lỗi của Phainon khi không thích lựu.

Tuy nhiên Hyacine, vẫn tinh mắt như thường lệ, khẽ nhíu mày trước vẻ lúng túng trên mặt anh. Mydei vội vã nhét mấy lọ thuốc vào túi, cố kìm nén cảm xúc trước khi bàn tay anh bóp nát lấy chúng.

"Mùi hương của anh thực sự rất dễ chịu." Hyacine trấn an, đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh.

Anh trân trọng cử chỉ đó nhưng nó chẳng làm vơi đi chút nào nỗi đau âm ỉ đang dâng lên trong lòng. Kinh nghiệm nhiều năm đã giúp anh giữ được vẻ mặt bình thản, "Cảm ơn cô."

Văn phòng của Hyacine luôn rộn ràng và sinh động, khác hẳn với những chiếc lều ọp ẹp nơi anh từng được băng bó. Đồ trang trí cầu vồng dễ thương phủ kín các bức tường, còn bàn làm việc của cô thì đầy ắp những món đồ lặt vặt, nào là thú nhồi bông Chimera, kẹo bông gòn màu hồng và cả những bông hoa móc len tinh xảo.

Dù phải giải quyết vô số thương vong và gánh vác trách nhiệm nặng nề với tư cách là Trưởng y sĩ của Okhema, Hyacine vẫn giữ được vẻ vô tư, luôn nở nụ cười rạng rỡ và đôi mắt lấp lánh. Anh ngưỡng mộ sự kiên cường ấy, nhất là trong những thời khắc khó khăn này.

Với một tiếng thở dài nhẹ, Hyacine đi về phía bàn làm việc và ngồi xuống. Khoảnh khắc tiếp theo chìm vào sự im lặng trầm ngâm. Cô đan chặt hai bàn tay vào nhau.

Cuối cùng, Hyacine cất lời: "Ngài Mydei."

"Có gì sao?"

Hyacine mím môi, vẻ nghiêm trọng hiện rõ: "Xin lỗi nếu tôi đã quá lời, nhưng với tư cách là bác sĩ của anh, tôi phải nói thật. Anh nên thận trọng với việc để ngài Phainon đánh dấu mùi lên mình. Việc ở gần anh ấy và các alpha khác là một chuyện, nhưng việc để họ đánh dấu mùi lên anh có thể ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc. Mùi hương của ngài Phainon trên người anh rất nồng, và với tôi, có vẻ như anh ấy đã cọ xát vào tuyến giao phối của anh. Hiện tại, anh vẫn ổn định và chưa có dấu hiệu suy giảm, nhưng tôi có nghĩa vụ phải cảnh báo cho anh biết những rủi ro."

Mydei chớp mắt.

"Dù đang dùng thuốc, anh vẫn là một omega." Vẻ mặt cô dịu lại, "Tôi không có ý xúc phạm đâu, ngài Mydei."

Anh không thể trốn tránh bản năng của mình.

Ý nghĩa đã quá rõ ràng dù không ai nói thành lời.

"Tôi hiểu... Tôi sẽ cẩn thận hơn."

*

*            *

Mydei nhận ra một điều quan trọng khi anh lại phải băng qua thành phố để trở về nhà.

Anh vừa bước qua hành lang đá cẩm thạch thứ năm trong đêm thì thấy thế là đủ. Trời đã gần chạm đến phần tư cuối của giờ hạ màn, và điều anh khao khát nhất lúc này chỉ là được quay lại giường, tận dụng từng giây phút nghỉ ngơi trước khi ngày mới bắt đầu. May thay, hôm nay anh không có quá nhiều việc phải làm, nên anh có thể thư giãn một chút, có lẽ là làm vài animations về chimera mới.

Thật khó để thừa nhận, nhưng xét trên thực tế, nếu anh cứ phải mất nhiều thời gian đi đi lại lại như thế này, thì tốt nhất anh nên chuyển đến gần hơn. Làm như vậy, anh sẽ không còn phải đối mặt với những chuyến đi đầy rủi ro hay cảnh phải thức dậy giữa đêm, vội vã len lỏi qua các hành lang và con hẻm tối như một loài vật sống về đêm nhút nhát, dễ bị giật mình bởi những bóng đen di chuyển và những âm thanh lạ lẫm.

Trong từ điển Kremnos không có từ nào diễn tả chính xác ý "Tôi quá mệt vì phải đi bộ cả giờ băng qua thành phố chỉ để đến gặp bác sĩ", nhưng có lẽ anh sắp phải tự nghĩ ra một từ mới và thêm nó vào từ điển của mình.

Anh vừa rẽ qua góc cua hành lang thì suýt nữa đâm sầm vào một cơ thể ấm áp.

Ai lại thức vào giờ này cơ chứ? Dù không phải lỗi của đối phương, anh vẫn gần như muốn gầm gừ với người đó vì đã phá vỡ sự yên tĩnh.

"Ôi, coi chừng!" người đó kêu lên, "Hả? M-Mydei?"

Mùi hương quen thuộc của mùa xuân thoảng qua mũi anh, nó nồng hơn thường lệ, như mùi cam quýt tươi sáng đang được nướng dưới ánh mặt trời.

Phainon đứng ngay trước mặt anh, khoác trên người chiếc chiton trắng mềm mại, kiểu áo vừa kín đáo vừa tôn lên cơ ngực săn chắc của hắn. Mydei nhớ mình đã mua nó cho Phainon sau khi chứng kiến thảm họa thời trang mang tên "áo sơ mi vàng tươi kết hợp quần tím sẫm" mà anh ta từng yêu thích.

Phainon đã bĩu môi, ra sức để bảo vệ gu ăn mặc chướng mắt của mình,cho đến khi Aglaea đi ngang qua và khẽ cau mày. Lúc đó anh ta mới lặng lẽ chấp nhận thay đổi.

Chiếc choker đen vẫn siết chặt quanh cổ, hằn rõ lên làn da nhợt nhạt và che khuất hình khắc mặt trời rực rỡ bên dưới. Mydei khoanh tay trước ngực với một lực hơi mạnh, dứt ánh nhìn khỏi Phainon và hỏi, "Tại sao cậu lại thức vào giờ này?"

Người cuối cùng anh không muốn gặp bây giờ là Phainon, nhưng dường như may mắn chưa bao giờ đứng về phía anh.

"Tôi cũng muốn hỏi anh câu đó." Phainon cười, nhưng ngay lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt thờ ơ khi hắn nói, "Không ngủ được...ra ngoài hít thở không khí."

"Hừm."

"Trông anh rạng rỡ đấy." Phainon nói. Đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ qua đôi môi khô.

"Còn cậu trông tệ lắm." Mydei nói dối.

"Cảm ơn." Phainon dụi mắt. "Thật vui khi biết điều đó..."

"Về nhà đi, Đấng Cứu Thế." Mydei nói, xoay người định bước đi. Anh không có thời gian cho chuyện này, nhất là khi sức nặng của những viên thuốc trong túi nhắc nhở anh về những thiếu sót của bản thân.

Nhưng Phainon bất ngờ nắm lấy cổ tay anh, giọng khàn khàn, pha lẫn chút khẩn thiết: "Tôi có thể ngủ cùng anh không?"

Bị bất ngờ, Mydei giật mạnh tay lại: "...Cái gì?"

Phainon vung tay loạn xạ, như thể đang cố gắng đánh lạc hướng. Với một tràng cười gượng gạo, hắn thử lại: "Xin lỗi, tôi mệt quá-À, ý tôi là... Tôi có thể về nhà cùng anh không?"

"Trong bếp tôi có lựu đấy," Mydei đáp cộc lốc, "Tôi không muốn anh cảm thấy khó chịu. Tôi biết mình khiến anh ghê tởm đến mức nào." Anh không thể ngăn được lời nói cay nghiệt, cũng chẳng thể thu lại lời lẽ lỡ miệng.

Khỉ thật. Anh chỉ hy vọng Phainon không nhận ra.

Vẻ mặt Phainon tối sầm lại, hàng mi đổ bóng lên đôi mắt hắn. Giọng Phainon hạ thấp: "Nghe này, tôi xin lỗi về chuyện sáng nay. Tôi không biết chuyện gì đã khiến mình hành xử như thế. Bình thường tôi không như vậy..."

"Có đấy," Mydei cắt ngang, giọng gay gắt. "Buông tay tôi ra."

"Được rồi, nhưng không đến mức tệ như thế này." Phainon nói, rồi thả tay anh ra. Ngay lập tức, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn biến mất và hắn nhìn Mydei bằng đôi mắt xanh lấp lánh, mở to, môi dưới khẽ chu ra, "Làm ơn?" Phainon nhích lại gần. "Mydei... Làm ơn?"

Anh không có thời gian cho chuyện này. Anh đã bắt đầu cảm thấy nhức đầu, thái dương nhói nhẹ. Ánh bình minh của Kephale quá chói chang, gay gắt hơn cả những gì anh có thể chịu đựng vào giờ này. Anh gần như mong đêm vĩnh cửu quay lại.

Hãy nói với Phainon là không.

Bảo anh ta về nhà và hãy để anh yên. Anh không muốn ở gần Alpha này. Không phải lúc này. Không phải khi anh biết rằng Phainon không thể chịu đựng được con người thật của anh, thứ bị che lấp sau từng lớp thuốc men.

Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt lấp lánh đó, ánh sáng trong trẻo ấy đã khiến ý chí anh lung lay. Những bức tường đá mà anh dày công dựng lên bắt đầu rạn vỡ rồi sụp đổ dưới sức nóng của mặt trời rực rỡ.

"Được rồi." Mydei nghiến răng nói. "Chỉ đêm nay thôi."

Nụ cười rạng rỡ mà Phainon đáp lại thật chói lòa.

Mydei chỉ cảm thấy hối hận.

*

*           *

Đây không phải lần đầu tiên họ ngủ chung giường, chuyện này đã quá quen thuộc rồi. Họ đã trải qua vô số nhiệm vụ mà kết quả là phải ngủ chung trong một chiếc lều nhỏ, chật chội, hoặc tệ hơn, thậm chí cùng thuê một phòng trọ cũ kỹ chỉ có duy nhất một chiếc giường, rõ ràng không được thiết kế cho hai người đàn ông trưởng thành.

Phainon thường trằn trọc trong giấc ngủ. Hắn còn có thói quen nằm dang chân dang tay như một con sao biển và bám chặt lấy bất cứ thứ gì gần nhất, dù đó là gối, đống chăn, hay một người, như thể muốn kéo hết hơi ấm của thế giới về phía mình.

May thay, giường của Mydei đủ rộng để cả hai không phải tranh giành lãnh thổ. Chỉ cần tưởng tượng một đường ranh vô hình ở giữa, là mỗi người đều có không gian riêng, yên ổn và thoải mái.

Anh khẽ chúc Phainon ngủ ngon nhưng chỉ nhận được một tiếng lầm bầm đáp lại. Từ khi đặt chân vào phòng, Phainon im lặng lạ thường, ánh mắt cứ dán chặt vào những góc nhà của Mydei, khác hẳn vẻ nói nhiều, cười nói rộn ràng trên đường về. Mục tiêu chú ý mới nhất của hắn là tấm ga giường màu đỏ sẫm, và mỗi hơi thở của Phainon đều gấp gáp, không ổn định.

Kỳ lạ thật, nhưng thôi kệ. Mydei quá mệt mỏi để bận tâm. Mi mắt anh nặng trĩu, dù Phainon đang quằn quại bên cạnh, anh vẫn cố thả mình vào khoảng không mơ hồ giữa tỉnh và mê. Cho đến khi một sức nặng bất ngờ kéo anh trở lại thực tại, một bàn tay siết vai, một lồng ngực rắn chắc áp sát lưng anh.

Không biết bằng cách nào, Phainon đã chiếm trọn nửa giường của anh, quấn lấy anh trong khi ngủ, thậm chí còn siết chặt hơn mỗi khi Mydei cố vùng ra. Chính những khoảnh khắc này đã nhắc nhở Mydei rằng Phainon mạnh mẽ đến mức nào, với thân thể rắn rỏi, kỷ luật, ẩn dưới lớp áo giáp của một chiến binh dạn dày.

Một ý nghĩ thoáng qua đầu anh, anh có thể đấm Phainon để thoát ra. Nhưng rồi, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hắn tỉnh dậy, hờn dỗi như một đứa trẻ bị tổn thương, Mydei lại thấy rùng mình. Không, anh không thể. Và có lẽ, anh cũng chẳng thực sự muốn.

... Ít nhất tạm thời thì không.

Bởi vì Phainon đang cương cứng.

Mydei cảm thấy ngạt thở, khi Phainon áp sát vào phần mông anh, chân hắn luồn vào giữa hai đùi anh. Anh nghiến chặt răng. Bị giam hãm thế này, bị bao bọc bởi mùi hương mùa xuân, cơ thể họ khít chặt vào nhau như hai mảnh ghép, cơ thể anh bắt đầu tự động phản ứng. Anh cương lên với tốc độ chóng mặt, và chất dịch ẩm ướt bắt đầu rỉ ra giữa hai đùi.

Chết tiệt. Mydei cắn môi và nhắm nghiền mắt, cố tự trấn tĩnh.

Không phải anh chưa từng chạm vào Phainon trước đây, họ đã có không ít những va chạm vô ý. Điều đó hoàn toàn tự nhiên khi xét đến mối quan hệ thân thiết và việc họ tắm chung thường xuyên. Anh đã thấy Phainon khỏa thân quá nhiều lần, gần như không thể đếm nổi. Alpha đó có một thói quen khó chịu là kéo anh đến nhà tắm bất cứ khi nào có thể, thậm chí ép anh dậy khỏi giấc ngủ ngon lành để đi cùng.

Đây chỉ là phản ứng sinh lý thông thường, Mydei tự nhủ. Anh chỉ đang suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề.

Chỉ có điều Phainon vẫn cứ rúc gần hơn, mũi hắn khẽ chạm vào vùng gáy đang nóng lên của anh. Như một cử động vô thức nhưng lại chứa đầy chủ ý.

"Đấng Cứu Thế" Mydei nghiến giọng, "Tôi biết anh chưa ngủ."

"Mmm..." Phainon lầm bầm, cau mày. Tay hắn đặt lên ngực Mydei, bóp nhẹ một cái. "Đang cố..."

"HKS... Buông tôi ra. Tôi không phải gối ôm của ."

"Không muốn..."

"Dương vật của cậu đang chọc vào mông tôi đấy." Mydei rít lên.

"À... xin lỗi. Lỗi của tôi..." Phainon lầm bầm, nhưng không hề có ý định nhúc nhích hay buông ra.

Thêm hai mươi phút im lặng ngột ngạt trôi qua. Mydei nghiêm túc cân nhắc lợi, hại của việc đấm vào mặt Phainon. Anh chuẩn bị hành động thì Phainon cuối cùng cũng rút ra, khuôn mặt méo mó vì bực bội, hắn vồ lấy quần áo của mình một cách điên cuồng, giật phăng chiếc chiton và ném nó bay nửa phòng. Hơi nóng cháy bỏng từ hai cơ thể từng quấn quýt nay rút đi, và vì những lý do anh thà không nghĩ đến, Mydei thấy mình tiếc nuối sự mất mát đó.

"Nóng... Sao lại nóng thế này?" Phainon càu nhàu, sự bực bội thấm vào từng lời nói. Mùi hương của hắn trở nên nồng đậm hơn, không còn là mùi xuân dịu nhẹ, mà là thứ gì đó ấm hơn, rực hơn, như mặt trời đang phát ra những tia lửa. Không phải khét, cũng chẳng phải tro tàn. Chỉ là khác đi.

*

*           *

Cho phép Phainon ở lại qua đêm là một sai lầm. Một sự sơ suất từ phía Mydei, bởi việc anh không thể nói "không" với Phainon.

Không chỉ phải trải qua giấc ngủ tệ hại nhất đời, Mydei còn phải chịu đựng mùi hương của Phainon vương khắp nơi, ám trên ga giường, thấm vào đồ nội thất, len lỏi trong từng ngóc ngách căn phòng. Cả căn nhà anh nồng nặc mùi Phainon, khiến lời cảnh báo của Hyacine vang vọng trong đầu Mydei mãi không dứt. Anh chỉ cầu mong thuốc vẫn còn tác dụng, đặc biệt sau khi Phainon đã cọ xát vào người anh trong lúc ngủ.

Sáng hôm sau, Phainon vội vã chào tạm biệt. Ban đầu, Mydei định rủ hắn ở lại ăn một bữa sáng, một bữa tự nấu đơn giản, có thể sau đó cùng đi dạo nhưng xem ra Phainon đã có kế hoạch khác.

"Cảm ơn vì đã cho tôi ở lại qua đêm." Phainon cười tươi, khuôn mặt đỏ bừng một cách kỳ lạ.

"Gặp lại anh sau nhé, Mydei!" Rồi hắn mở toang cửa trước vầ chạy biến, như thể thấy ma.

Thôi kệ vậy, Mydei nghĩ.

Vài giờ sau, Mydei nhận được tin nhắn từ Phainon nói rằng kỳ phát tình (rut) của hắn đến sớm hơn dự kiến và hắn không thể tham gia buổi đấu tập thường lệ của họ.

Sớm ư? Điều đó không ổn chút nào. Anh không nhớ Phainon từng có kỳ phát tình sớm bao giờ, đặc biệt là một kỳ phát tình đủ mạnh để khiến hắn nghỉ ngơi. Một phần trong anh cám dỗ muốn đến thăm, xem Phainon có ổn không, có lẽ mang theo chút đồ ăn vặt và nước uống. Nhưng khi anh nói điều đó với Hyacine, cô nhìn anh như thể anh mọc thêm hai cái đầu.

"Không!" Hyacine hoảng hốt, vẫy tay loạn xạ. "Điều đó còn nguy hiểm hơn cả việc để anh ta đánh dấu anh đấy!"

Với những thay đổi bây giờ, anh nên lường trước câu trả lời này. Anh đã từng thấy các alpha khác trong kỳ phát tình, chứng kiến sự hủy diệt mà họ có thể gây ra trên chiến trường. Các alpha trong kỳ phát tình là những chiến binh liều lĩnh và hung bạo nhất, và các alpha Kremnos không ngại khoe khoang giới tính thứ hai của họ. Xét trên mọi khía cạnh, Phainon khá ôn hòa, cũng như những alpha khác ở Okhema.

Trước đây, Mydei chưa bao giờ hiểu được sự thay đổi đột ngột ấy, vì sao những chiến binh vốn thân thiện lại có thể lao vào nhau, điên cuồng xé toạc cổ họng bạn bè.

Giờ thì anh hiểu và đáng buồn thay, anh có thể ngửi thấy nó.

Trong lúc vội vàng rời đi, Phainon đã quên lấy chiếc áo của mình. Hắn gần như bỏ trốn khỏi nhà Mydei trong tình trạng trần trụi, chỉ mặc chiếc quần dài mỏng màu xám, để lộ gần như toàn bộ cơ thể. Chiếc áo màu ánh trăng nằm vắt trong góc phòng ngủ, như một lời mời gọi không lời.

Điều này là sai. Sai một cách trầm trọng. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

Mydei cúi xuống, nhặt chiếc áo lên. Đôi tay khẽ run, anh từ từ đưa nó lên mũi, hít sâu.

Một tiếng gầm gừ trầm đục thoát ra khỏi cổ họng anh. Đó là phản ứng vô thức, không thể kiểm soát. Một hơi ấm dâng lên trong ngực, và khóe môi anh khẽ cong.

Chỉ sau đó anh mới nhận ra rằng anh đã gầm gừ (purring).

*

*          *

Người Kremnos ưa thích sự riêng tư. Họ đã tự tách mình ra, dựng nên một khu định cư riêng ở rìa Okhema, bất chấp sự không hài lòng của nhiều người và sự phản đối từ Viện Nguyên Lão. Ban đầu, ý định là đồng hóa: để một phần nhỏ hòa nhập vào tổng thể lớn hơn. Một số người được giải cứu từ các thành bang và làng mạc lân cận đã hòa nhập thành công vào đời sống ở Okhema, nhưng hàng nghìn năm xung đột và chiến tranh dai dẳng đã khiến Okhema và Thành Kremnos mãi mãi đứng ở hai chiến tuyến.

Nhờ nỗ lực chung của anh và Aglaea, căng thẳng đã giảm đáng kể so với những năm đầu, dù tình hình cư trú vẫn không có gì thay đổi.

Tốt nhất là anh nên chuyển đến Dinh thự dành cho Hậu Duệ Chrysos. Anh không thể mãi lén lút đi gặp Hyacine, cũng không thể tiếp tục chịu đựng những lời xì xào của dân thành bang hay những câu hỏi dai dẳng từ đồng bào mình. Một vài alpha lớn tuổi, bảo thủ, vẫn không ngừng hỏi anh về cô gái omega kia đã đi đâu, rồi lẩm bẩm về mùi hương ngọt ngào của cô ta ra sao và liệu cô ta có thể sinh ra những đứa con khỏe mạnh, cường tráng hay không.

Omega sẽ không đủ tư cách làm nữ hoàng, nhưng nhưng họ có thể trở thành vợ của vua. Kể từ khi thành lập Thành Kremnos hàng nghìn năm trước, vua và nữ hoàng Kremnos đều là alpha. Theo truyền thống, omega không thích hợp để cai trị.

Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng anh. Anh cố lờ nó đi.

Dù sao đi nữa, anh đã quyết định, thu dọn đồ đạc của mình, vài bộ quần áo, một ít vật dụng cá nhân, những thứ thiết yếu, và quan trọng nhất là thuốc. Anh đã gửi thông báo cho Krateros về việc chuyển đi, nhưng vẫn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Mùi hương của Phainon chính là giọt nước tràn ly. Mydei nhìn chằm chằm vào chiếc áo bị vò nát nằm bừa bãi trên giường rồi nhanh chóng nhét nó vào túi, phớt lờ sự thôi thúc muốn hít thêm một hơi nữa. Anh sẽ giặt sạch nó và trả lại cho Phainon vào lần gặp mặt tới, anh cố gắng dập tắt cảm giác xấu hổ đang châm chích trên da mỗi khi nhớ lại hành động anh vừa làm trước đó.

Dinh thự dành cho Hậu Duệ hoàng tráng vô cùng, trải dài trên một khu đất rộng lớn ở sườn đồi phía sau Thiên Cung Vân Thạch. Anh từng đến đây vài lần trước đó khi Aglaea triệu tập các Hậu Duệ, nhưng anh chưa bao giờ ở lại.

Cô ấy vẫn chưa nói với anh khi nào Cipher sẽ trở về, song anh chắc chắn là sẽ sớm thôi.

Một lớp rào chắn phép thuật bao quanh nơi này, chỉ cho phép những Hậu Duệ bước vào. Mydei lướt qua sân, bước lên những bậc thang cẩm thạch được đánh bóng, tiếng giáp chân lộc cộc theo mỗi bước đi. Dinh thự này là kiến trúc tiêu biểu Okhema: những cột đá trắng tinh xảo, hoa văn uốn cong màu lam điểm xuyết trên tường.

Trong khi người Kremnos chuộng đường nét sắc bén và góc cạnh thì người Okhema lại hướng đến sự mềm mại và uyển chuyển. Một bên là đe dọa, một bên là thanh lịch. Một bên là đỏ thẫm, một bên là xanh đại dương.

Mydei tìm đường đến lối vào phía sau, chọn căn phòng ở tận cùng cuối dinh thự, vốn bị bỏ trống, chưa từng được sử dụng trước đây, nhưng đã được trang bị đầy đủ nội thất. Những Hậu Duệ khác đã chọn phòng của mình, mỗi người rải rác dọc hành lang chính, đặt vào đó vài món đồ trang trí để lại dấu vết sinh hoat. Nội thất trong căn phòng mới này vẫn mang phong cách chung của dinh thự, trắng và xanh dương, huy hiệu Okhema treo nổi bật trên tường. Không gian rộng lớn, đủ cho một vị vua, với phòng tắm riêng và đồ đạc được lau dọn kỹ lưỡng đến mức không bám một hạt bụi.

Sau khi đặt hành lý xuống, Mydei thong thả đi dọc hành lang, tự vẽ một bản đồ trong đầu. Trời đã khuya, tiếng bước chân anh khẽ khàng trên sàn đá cẩm thạch. Castorice, người mà anh nghe nói sống ở đây như một cư dân thường trực, hẳn đã ngủ, và anh không muốn đánh thức cô.

Thế nhưng khi ngang qua khu bếp chung, anh phải khựng lại. Castorice đang ngồi bên bàn, trước mặt là kim móc và những cuộn len đủ màu sắc cầu vồng khác nhau. Cô khe khẽ rung chân theo nhạc, vừa ngân nga một mình trong khi chờ ấm nước sôi.

Họ thoáng chạm mắt, và Castorice gần như bật dậy khỏi ghế.

"Ngài Mydei." Castorice chào, mắt cô mở to, chớp lia lịa như cú, vẻ ngạc nhiên đến mức chính cô dường như không tin người đang đứng trước mặt mình là thật. Cô vội đứng thẳng dậy, cúi chào, hai bàn tay nhỏ nhắn đan lại một cách cung kính.

"Castorice." Mydei khẽ đáp, "Xin lỗi nếu tôi khiến cô giật mình."

Cô lắc đầu liên tục. "Không, không phải vậy... chỉ là tôi không nghĩ sẽ có ai khác ở đây."

"Tôi sẽ ở lại dinh thự này từ bây giờ." Mydei nói, giọng đều đặn.

Đôi môi cô khẽ mở thành hình chữ O. Dù không quen thân, anh biết Castorice là kiểu người có gì hiện lên hết trên khuôn mặt, cố giữ điềm tĩnh, nhưng chẳng bao giờ giấu được cảm xúc.

Castorice nhanh chóng lấy lại vẻ lịch thiệp, giọng nhỏ nhẹ: "Tôi đang pha một ít trà thảo mộc vùng núi, anh có muốn một tách không?"

"Thật tuyệt, cảm ơn cô."

Cô cố nở một nụ cười nhưng nó biến mất nhanh như khi nó xuất hiện. Lông mày cô nhíu lại, nét mặt thoáng nghi hoặc. Khi ánh mắt tím của cô dừng lại ở cổ anh, Mydei nhận ra vì sao, đôi má cô lập tức ửng hồng, và cái nhìn kia chỉ khiến anh càng thêm ý thức về vết bầm đậm màu trên da, món "quà" từ một người nào đó.

Cảm giác muốn đưa tay che cổ thật mãnh liệt. Anh lại quên mất vết bầm này. Lần nữa. Thật kỳ lạ là nó vẫn chưa biến mất.

"Tôi có thể ngồi chứ?" anh hỏi, cố giữ giọng bình thản.

"Ồ, vâng, vâng!" cô nói khi nhích qua và vội vàng dọn dẹp những món đồ vương vãi trên bàn, nhưng lại làm rơi một vài thứ xuống sàn.

Mydei cúi xuống giúp cô nhặt chúng lên. "Tôi có đang làm phiền cô không?"

Cô lắc đầu lia lịa, mái tóc tím nhạt khẽ lay động, "À... không. Không phải.... chuyện đó..." Giọng cô nhỏ dần, đôi má đã đỏ ửng giờ càng rực hơn, gần như sánh với hoa văn đỏ thẫm khắc trên da anh.

Bối rối, cô khẽ lí nhí: "Không có gì đâu... Ngài Mydei, anh khỏe chứ?"

"Tôi khỏe." Mydei nói bình thản. "Còn cô?"

"Ổn ạ." Castorice nói, ánh mắt lơ đãng liếc ngang liếc dọc. Má cô càng ngày càng ửng hồng, đến mức đôi tai cô gần như bốc khói. Cô gắng sức trả lời, giọng nói ngập ngừng, "Mọi thứ, ừm, gần đây rất tốt..."

Thông thường, cô không dễ lúng túng đến vậy. Trong suốt những năm ở Okhema, anh chưa từng thấy cô mất bình tĩnh như thế.

Sự im lặng bao trùm căn bếp. Chỉ còn lại tiếng nước reo khe khẽ trong ấm nước. Castorice cúi đầu, tập trung vào việc chuẩn bị trà, lấy hai chiếc cốc thủy tinh rồi quay lưng lại với anh.

Sự im lặng kéo dài khiến Mydei bắt đầu thấy áy náy. Điều cuối cùng anh làm lại là khiến cô khó xử trong chính nơi cô đang sống. Có lẽ anh nên xem xét lại quyết định ở lại dinh thự này, vốn là lựa chọn thuận tiện nhất, nhưng anh không muốn xâm phạm sự bình yên của Castorice.

Mydei quan sát cô từ từ pha trà rồi ngồi xuống, mỗi bước đi đều run rẩy. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng. Vừa hối lỗi vừa có chút ngại ngùng, anh nói: "Nếu sự có mặt của tôi khiến cô không thoải mái, tôi có thể rời đi. Không sao đâu."

"Không!" Castorice kêu lên, tay đập mạnh xuống mặt bàn gỗ. Âm thanh vang dội khiến Mydei thoáng giật mình trước sự quyết liệt bất ngờ của cô. "Chỉ là... À, xin lỗi, nhưng... Ưm.. Tại sao anh lại có mùi của ngài Phainon?"

À.

"Tôi để cậu ta đánh dấu mùi lên người tôi." Mydei giải thích, nâng cốc trà lên và thổi nhẹ hơi nóng đang bốc ra. Anh không định nhắc đến việc Phainon đã bám lấy anh suốt đêm, cọ xát vào cổ anh và từ chối buông ra. Dù sao, đó cũng sẽ là lần cuối cùng anh để chuyện như thế xảy ra.

"À..." Castorice khẽ đáp, lông mày nhíu lại khi ánh mắt cô dán chặt vào tách trà trước mặt như thể nó là vật thể hấp dẫn nhất trên đời. Tay cô siết chặt quai cốc, các ngón trở nên tái nhợt vì lực nắm quá mạnh.

"Tôi... hiểu rồi." Cô nhấp một ngụm nhỏ, rồi giữ chiếc cốc nóng hổi trước môi quá lâu, như đang cố trốn tránh ánh nhìn của anh.

Anh không hiểu phản ứng của cô. Có gì sai sao? Lo lắng, Mydei lên tiếng: "Chẳng phải đó là điều bạn bè với nhau thường làm sao? Đánh dấu mùi cho nhau?"

Castorice phun trà. Một phần bắn thẳng vào mặt Mydei, phần còn lại văng khắp bàn và sàn cẩm thạch. May mà trà không quá nóng, chỉ có vị chanh cay xè khiến mắt anh nhòe đi và tóc mái ướt đẫm.

Anh đứng hình, nhìn cô trân trối. Trước là Phainon, giờ đến Castorice, có vẻ anh chẳng bao giờ được yên.

"Ôi trời ơi, xin lỗi! Xin lỗi, ngài Mydei!" Castorice hoảng loạn bật dậy, nhưng trượt chân ngay tức khắc, loạng choạng vung tay giữa không trung, hai bím tóc tím đung đưa điên cuồng sau lưng.

Không kịp nghĩ, Mydei vươn tay giữ lấy cô. Bàn tay anh đặt lên vai cô và ngay khoảnh khắc ấy, cơn choáng ập đến. Một làn sương mờ bao trùm ý thức, cảm giác nặng nề, mệt mỏi kéo anh chìm xuống. Trong chớp mắt, anh lại thấy mình đứng trước Dòng sông Linh Hồn, nơi anh đã bao lần dừng chân. Nhưng mùi hương mật hoa dại dịu ngọt đã kéo anh trở về với căn bếp nhỏ, tiếng nước sôi vẫn lăn tăn trên bếp.

"Ngài Mydei?" Castorice thốt lên kinh hãi, giọng run rẩy, mắt mở to hoảng hốt. Với sức mạnh ngoài dự đoán, cô giật người thoát khỏi tay anh, lùi liền bốn bước, giữ khoảng cách cẩn thận.

Mydei chớp mắt vài lần khi làn hào quang quanh mình dần tan. Anh lắc nhẹ đầu, hít sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi khẽ nói: "Tôi ổn. Không sao đâu."

"Lần này tôi không giết anh." cô thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào không khí. "Lần trước thì có..."

Anh nhớ chuyện đó. Một trận đấu vật tay mà Castorice giành chiến thắng vì anh bị cuốn đến Dòng sông Linh Hồn trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Tôi không chết." anh khẳng định lại vì không nghĩ ra được lời nào thích hợp hơn.

Ngập ngừng, cô tiến lên ba bước. Lập tức, Mydei cảm nhận được sự lôi kéo quen thuộc của cái chết, lạnh lẽo, âm ỉ như hàng ngàn ngón tay vô hình đang khẽ chạm lên da anh, thì thầm những lời mời gọi êm ái. Nhưng rồi, mùi hương của Castorice lại len qua màn sương ấy, nhẹ nhàng, trong trẻo, dịu đến mức khiến anh bám chặt lấy hiện thực.

Dù bao quanh bởi hào quang của sự mục rữa, chính mùi hương ấy vẫn giữ anh lại. Đó là một sự mâu thuẫn kỳ lạ. Omega có thể trấn an omega khác, anh nhớ lại.

Cô vươn tay, động tác chậm rãi, run rẩy trong từng nhịp thở. Khi lòng bàn tay họ chạm nhau, làn sóng tử khí yếu đi thấy rõ.

"Anh có thể chạm vào tôi." Castorice thốt đầy kinh ngạc.

Anh định giải thích, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Cuối cùng, anh chỉ khẽ gật đầu, nhìn gương mặt Castorice sáng bừng trong niềm vui thuần khiết nhất.

*

*            *

Kể từ đó, Mydei và Castorice ăn sáng cùng nhau mỗi ngày. Đó là một thói quen nhỏ, giản dị, được hình thành chỉ vì cả hai đều là người dậy sớm và thật vui khi có người bầu bạn vào đầu ngày.

Họ thay phiên nhau nấu ăn, đôi khi cả bữa tối nếu cả hai đều ở nhà. Castorice có cả một danh sách dài những món cô muốn thử, còn Mydei thì thích mày mò với thử nghiệm kỹ thuật và nhiệt độ, tìm kiếm hương vị hoàn hảo trong từng chi tiết nhỏ. Có gì đó thật bình yên trong việc thái nguyên liệu, nghe tiếng xèo xèo vang lên khi chúng chạm vào mặt chảo nóng.

Bị cuốn vào guồng quay của những sự kiện gần đây, mãi đến bây giờ anh mới thực sự có thời gian để thở, để nấu nướng và tận hưởng không khí yên bình nơi dinh thự. Việc thay đổi môi trường đúng là một điều tốt. Ít nhất, ở đây anh có thể dạo bước giữa khu vườn rộng mà không bị hàng trăm ánh mắt dò xét của đồng bào mình dõi theo.

Hôm nay đến lượt Castorice nấu. Cô làm bánh bông lan dầu ô liu phủ đường caramen. Cả hai cùng thưởng thức chiếc bánh mềm, xốp và thơm ngọt với nước ép lựu tươi. Thật không may, mỗi lần uống thứ chất lỏng đỏ thẫm, chua chát ấy, anh lại phải nén mình, trấn áp những tiếng thì thầm dai dẳng trong tâm trí, những lời nhắc nhở về những điều anh không thể kiểm soát. Anh chỉ hy vọng điều đó sẽ sớm qua đi.

Phainon vẫn đang trong kỳ nghỉ, nên anh cũng chẳng có nhiều việc phải làm. Đáng ra, anh có thể ra sân tập cùng các đồng đội, nhưng cuối cùng lại chọn ở lại bên Castorice. Cô ngồi cạnh anh trên chiếc sofa trong phòng khách, vừa lướt điện thoại vừa thỉnh thoảng chìa ra cho anh xem những video dễ thương, trong khi anh tập trung làm video animation mới nhất của mình. Castorice đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều kể từ khi anh chuyển đến và anh mừng vì điều đó.

"Ngài Phainon có biết anh sống ở đây không?" cô hỏi, vừa bỏ một quả nho vào miệng.

Mydei lắc đầu: "Không. Tôi chưa nói với cậu ta."

"Gần đây anh ấy không xuất hiện. Anh ấy ổn chứ?"

Anh cau mày nhẹ, trả lời ngắn gọn: "Cậu ta đang trong kỳ phát tình."

"Ồ." Castorice xoay xoay quả nho trong tay, giọng khẽ đi. "Tôi hiểu rồi."

Nghĩ đến Phainon trong kỳ phát tình khiến Mydei thấy lạ lùng. Anh không muốn nghĩ đến điều đó, càng không muốn tưởng tượng thêm.

"Tôi có thể hỏi ý kiến cô không?" Anh đẩy chiếc máy tính xách tay về phía cô, cho cô xem một đoạn clip ngắn về một chimera trắng đang ríu rít đuổi theo một con chimera màu cam trông rất bực dọc.

"Dĩ nhiên rồi." cô đáp, nhưng rồi khựng lại, đôi mắt tím mở to kinh ngạc, "Anh là Chè Quả Mật ư?!"

Mydei gật đầu.

"Các video của anh dễ thương quá! Tôi thích lắm," Castorice cười rạng rỡ. "Tôi đã nghĩ hai con chimera đó trông quen quen..." Cô đặt ngón tay lên môi, trầm tư. "Chúng là anh và ngài Phainon phải không?"

"Đúng vậy."

"Tại sao ngài Phainon lại có sừng?"

"Vì cậu ta là một con chimera xảo quyệt." Mydei trả lời. "Đừng để bị vẻ ngoài ngây thơ của cậu ta lừa."

Castorice cười khúc khích: "Ngài Phainon năng động nhưng vô hại mà. Chè Quả Mật trông có vẻ kinh hãi quá. Ôi trời..."

Được tiếp thêm sinh lực, Castorice vụt đứng dậy, chạy vào phòng rồi trở lại với một cuốn sổ màu tím trong tay. Cô lúng túng đưa nó cho anh, đôi má hồng ửng lên rõ rệt khi anh lật xem. Trong sổ là những câu chuyện cô viết, đầy tưởng tượng, ngây ngô nhưng đáng yêu một cách chân thành. Mydei đọc lướt qua, không giấu được nụ cười, rồi dành cho cô vài lời khen thật lòng.

Nội dung có hơi phóng túng, hơi hoang đường nhưng so với những chuyện anh từng trải qua cùng Phainon, thì chẳng có gì gọi là "quá đáng" cả. Dù sao, việc ngủ chung giường và cảm nhận hơi nóng của Phainon áp sát lưng mình chắc cũng đã vượt xa mức "vô hại" rồi.

"Anh không giận sao?" Castorice hỏi, Castorice hỏi nhỏ, giọng pha chút ngạc nhiên lẫn lo lắng.

Mydei lắc đầu, nhẹ nhàng đặt cuốn sổ trở lại bàn: "Không." anh đáp, giọng trầm và điềm tĩnh, "Tại sao tôi lại phải giận chứ?"

"Tôi đã cho ngài Phainon xem, và anh ấy đã cười không kiểm soát."

"Cô có muốn tôi đánh cậu ta không? Tôi có thể đấm vào đầu cậu ta thay cô." Mydei đề nghị.

Castorice vội vàng lắc đầu: "Không, không. Không cần làm chuyện đó. Anh ấy không có ý xấu đâu. Tôi nghĩ là tôi đã làm anh ấy bất ngờ thôi."

"Đôi khi cậu ta thật thiếu tinh tế." Mydei thở dài, "Tôi gần như muốn thay mặt cậu ta xin lỗi cô."

*

* *

Phainon rên rỉ.

Móng tay hắn cắm chặt vào ga giường khi hắn gồng mình cho một đợt nữa. Hắn cắn môi, nanh sắc găm vào thịt mềm, rỉ ra máu đỏ thẫm. Đó là một nỗ lực để ngăn bản thân hét lên vì tuyệt vọng. Nó hiệu quả nhưng chỉ ở mức vừa đủ. Tiếng hét thoát ra chỉ là một tiếng rít đầy đau đớn.

Bàn tay còn lại tự an ủi dương vật. Cảm giác chạm vào như thiêu đốt, hắn nhắm nghiền mắt, khụy người xuống giường, đầu gối run rẩy vì kiệt sức.

"Chết tiệt." Phainon gầm gừ, giọng khản đặc.

"Khốn nạn."

Đây là kỳ phát tình tệ nhất mà hắn từng trải qua trong đời.

Hắn thậm chí không thể rời khỏi căn phòng, ngay cả việc lấy chút sức lực để ăn cũng là điều quá sức. Hắn biết nếu liều lĩnh bước ra ngoài bây giờ, rất có thể mình sẽ mất kiểm soát.

Tóc mái đẫm mồ hôi dính khó chịu trên trán. Toàn bộ cơ thể hắn đau nhức, ngọn lửa cháy dữ dội như đang thiêu đốt các dây thần kinh. Nó nuốt chửng mọi thứ, mang đầy tính hủy diệt. Hắn đã không còn đếm được mình trải qua bao lần lên đỉnh, nhưng nó vẫn không đủ. Không bao giờ là đủ.

Nút thắt của hắn cứ nhấp nhô ra vào. Không có omega bên cạnh, hắn không thể hoàn thành quá trình hình thành nút thắt, bị mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận kéo dài, không thể giải tỏa.

Thông thường chuyện này không nghiêm trọng đến vậy. Nhưng lần này khác biệt.

Lạy Kephale, chỉ ước có ai đó đánh hắn bất tỉnh cho đến khi những hormone điên dại kia lắng xuống.

Thời gian trở nên hỗn loạn, hắn trôi nổi giữa tỉnh và mơ. Không hẳn là ngủ nhưng cũng không hẳn là thức. Thị giác của hắn nhòe đi, đầu óc nặng nề và rối tung, màu sắc trong phòng hòa vào nhau.

Trong bóng tối, hình xăm mặt trời và dấu vàng dưới xương quai xanh phát ra ánh sáng mờ ảo. Trong cơn mê man, hắn tháo chiếc choker và ném nó xuống sàn. Nó siết chặt lấy cổ hắn như lớp da thứ hai, khiến hắn thấy nghẹt thở, như bị một bàn tay vô hình siết chặt cổ họng.

Mồ hôi nhỏ giọt xuống thái dương khi hắn siết chặt hai nắm tay. Tiếng thở gấp và những âm thanh trầm khàn thoát ra từ môi khi cơn cực khoái dâng cao. Cảm giác rạo rực lan khắp người, khiến từng chuyển động của hắn trở nên hỗn loạn. Ngọn lửa trong hắn bùng lên dữ dội, thiêu đốt mọi ý niệm tỉnh táo.

Đầu hắn quay cuồng. Hình ảnh Mydei lướt qua tâm trí.

Mydei với khuôn mặt ửng hồng đáng yêu, đôi môi căng mọng quấn chặt lấy dương vật của hắn khi anh cố gắng nuốt xuống. Mydei khỏa thân với đôi chân dang rộng và chiếc cổ trần, van xin được chiếm hữu, được đánh dấu.

Mydei áp mông mình vào dương vật của Phainon khi anh ấy nhìn Phainon với ánh mắt mời gọi được đụ và lấp đầy cho đến khi anh ấy chỉ còn là một mớ hỗn độn vì xuất tinh.

"Mydei, Mydei, Mydei....." Phainon lẩm nhẩm

Ôi, phải rồi.

Hắn sẽ đụ Mydei suốt đêm, đẩy anh ấy lún sâu vào tấm nệm cho đến khi anh ấy hét lên, khóc nức nở, hắn sẽ cắ nanh vào chiếc cổ chưa mang bị đánh dấu ấy, để sắc vàng của máu nhuộm lên da. khóa nút thắt alpha kia cho đến-

Rồi đột ngột, tiếng chuông điện thoại vang lên. Bực bội, hắn chụp lấy chiếc điện thoại thì thấy một tin nhắn từ chính đối tượng ham muốn của mình.

Tin nhắn của Mydei ghi: "Đã mấy ngày rồi tôi không nghe tin gì từ cậu. Đấng Cứu Thế, cậu có ổn không?"

Phainon khẽ bật cười. Có lẽ hắn sẽ ổn nếu Mydei ở đây, nhún nhảy và vấy bẩn chính mình trên dương vật hắn.

Phainon ném điện thoại sang một bên và tiếp tục việc của mình, lần này thô bạo hơn, theo đuổi cơn khoái cảm cực độ vừa bị gián đoạn một cách thô lỗ.

Hắn tha thiết muốn Mydei đến đây. Nhưng điều đó là không thể.

Một sai lầm duy nhất, một phút mất kiểm soát. Hắn đã van nài được về nhà Mydei và ngủ lại trên chiếc giường ấy. Chỉ để rồi bị bao phủ hoàn toàn bởi mùi hương đáng nguyền rủa vương trên những tấm ga giường và chăn gấp ngăn nắp ấy.

Hắn đã cố gắng phớt lờ, cố ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng. Chỉ một cử động nhỏ của Mydei trong không gian chung của họ cũng đủ khiến những luồng điện mảnh run rẩy len lỏi khắp người hắn.

Mydei ở ngay đó, gần đến mức hơi thở như quấn vào nhau nhưnghắn không thể không tiến lại gần. Giống như một rắn hổ mang chờ tấn công, cơn phát tình đã ập đến mà hắn không kịp chuẩn bị. Dương vật hắn bỏng rát bên dưới chiếc quần bó sát, van xin được giải phóng. Từng sợi thần kinh trong hắn căng lên đến tột độ, chỉ để giữ bản thân không cọ xát vào mông của Mydei như một kẻ mất lý trí. Hơi nóng bốc dồn lên, khiến từng cái chạm, từng nhịp thở giữa hai người đều trở nên quá mức rực cháy.

Nanh hắn đau nhức, và mắt cũng cay xè. Mỗi hơi thở anh hít vào đều hổn hển, đứt quãng. Mùi hương lựu ngọt ngào, mùi của một omega đang trong kỳ động dục len lỏi trong không khí, hòa vào từng hình ảnh về Mydei trong tâm trí.

"Alpha..." Mydei khẽ gọi, giọng nói trầm thấp, êm như mật. Hàng mi dài khẽ run, và làn da trần nơi đùi lấp lánh trong lớp dịch trong suốt, ngọt ngào như giọt mật rỉ ra từ cánh hoa chín muộn.

Hơi thở Phainon dồn dập khi Mydei quỳ xuống, dâng hiến bản thân cho hắn trong dáng vẻ vừa yếu mềm vừa mê hoặc. Những ngón tay hắn khẽ vươn ra phía sau, xoa bóp theo những đường cong vòng tròn chậm rãi, để lại ánh nhấp nhánh của lớp dịch trong suốt phủ lên da. Nơi ẩn sâu bên trong co thắt nhẹ mỗi lần Mydei thử nhấp ra rồi lại ấn vào, khiến những tiếng rên rỉ ngọt lịm tan giữa hơi thở gấp gáp.

Đôi mắt vàng lim dim, hàng mi khẽ run trong hơi thở đứt quãng. Giọng Mydei khàn đi, hòa lẫn giữa van nài và khao khát, thì thầm như một lời cầu xin ngọt ngào: "Làm tôi đi, Phainon... khiến tôi trở thành của anh..."

Mùi lựu tràn ngập không khí, ôm lấy hắn như một vòng tay ngọt ngào đầy mê hoặc. Mydei thơm quá, ngọt ngào, đậm đà và tràn trề sức sống, như đang âm thầm van nài được chiếm lấy. Tất cả, từng hơi thở, từng đường cong, đều thuộc về hắn.

Không cần suy nghĩ, Phainon căn chỉnh vị trí rồi lao vào nơi ấm áp ướt mềm, tận hưởng cảm giác lưng Mydei cong lên khi những ngón tay thon siết chặt ga giường. Má anh ấy ửng hồng, đôi mắt vàng viền đỏ mờ sương, đẹp đến mức khiến Mydei trông như một thiếu nữ bị bắt nạt.

Phainon bị kích thích đến tột cùng. Chỉ có hắn mới có thể khiến Mydei trở nên mê người đến thế.

"Sâu hơn." Mydei thở dốc, giọng khàn đi giữa những nhịp thở đứt quãng. Anh thiếu kiên nhẫn đẩy chiếc mông tròn về phía Phainon, cọ xát xuống khi rên rỉ, "Tôi muốn anh vào hết..."

Hơi nóng như thiêu như đốt. Mydei thật tuyệt vời khi quấn lấy anh.

"Anh tiếp nhận tôi thật tốt." Phainon rên rỉ. "Nhìn anh kìa-"

Điện thoại hắn reo lên.

Như mảnh thủy tinh mong manh, ảo mộng vỡ tan. Hắn bị kéo phăng khỏi cơn mê, ném trở lại căn phòng tối, nơi chỉ còn bàn tay là bạn đồng hành. Dương vật căng cứng, bị kích thích đến mức đau nhức, vẫn rỉ ra những giọt dịch nóng bỏng, từng mảnh ký ức khát khao chập chờn rồi tan biến theo mỗi tiếng chuông chói tai.

Run rẩy, hắn vươn tay chụp lấy điện thoại, cái tên MYDEI sáng rực trên màn hình.

Đừng nghe. Đừng.

Hắn nhắc máy.

"Đấng Cứu Thế." giọng trầm của Mydei vang lên, trầm ấm đến mức khiến toàn thân Phainon căng cứng. Một cơn giật mạnh lan xuống bụng dưới, buộc anh phải cắn chặt môi để kìm lại tiếng rên suýt bật ra.

"M-Mydei..." Phainon ho khẽ, "Dạo này thế nào?"

"Cậu đã đọc tin nhắn của tôi mà không trả lời." Mydei nói, "Giọng cậu nghe khản quá. Có uống đủ nước không đấy?"

Sắp rồi. Chỉ một chút nữa thôi. Tay hắn siết chặt dương vật khi thân thể khẽ đung đưa theo nhịp thở đứt quãng.

"Ưm... Tôi ổn. Mệt một chút, mới tỉnh thôi." Hắn cô gắng trêu chọc, nhưng hơi thở lạc nhịp. "Anh cô đơn à? Nên mới gọi cho tôi sao?"

"Tôi chỉ muốn biết cậu có ổn không."

Giọng Mydei thật chân thành, đến mức khiến Phainon gần như nghẹt thở. Dương vật phản bội của anh lại co giật.

"A-Anh... Anh đang làm gì thế?" Phainon hỏi, đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi khô khốc.

"Đi mua đồ tạp hóa. Castorice gửi lời chào. Cậu có muốn mua gì không? Tôi có thể mang qua."

Castorice. Cái tên đó khiến lòng hắn chùng xuống, rồi dâng lên một cảm giác khó chịu mơ hồ, vô lý nhưng không thể phủ nhận.

"Thôi. Tôi ổn... T-Tôi phải cúp máy đây," Phainon nghiến giọng.

"Khoan đã-"

"Tạm biệt."

Hắn hoảng loạn kết thúc cuộc gọi, rồi khụy xuống nệm. Hắn nhắm chặt mắt và bàn tay vẫn không ngừng thủ dâm cho đến khi xuất tinh. Một cơn cực khoái xé toạc, đau đớn và không thỏa mãn. Dương vật hắn đau nhức, quá tải vì sử dụng liên tục nhiều giờ, nhưng dương vật vẫn căng cứng, không chịu buông tha dù đã kiệt sức.

Phainon nện mạnh nắm đấm xuống giường, một tiếng hét bật ra từ tận đáy cổ họng.

-o0o-

Không một bạn bè, chiến hữu nào đánh dấu mùi của mình lên người nhau đâu

Hai người rất cần xin lỗi hai chữ bạn bè đấy
(;¬_¬)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro