Chap 3 : Bí mật của cơn mưa

Đêm đen sụp xuống như tấm màn nhung đặc, dày và ướt đẫm mưa, phủ trùm khắp ngóc ngách thành phố đang chìm vào cơn say tĩnh lặng. Đường phố vắng lặng đến mức tiếng bước chân của Phainon trên nền gạch ẩm ướt như vang vọng lên gấp bội. Mưa rơi lác đác, từng giọt rơi đều đặn xuống mái tôn rỉ sét, tạo nên bản nhạc nền mơ hồ, lạnh lùng cho một đêm chẳng khác gì bức tranh u tối của sự chết chóc.

Ánh đèn đường xuyên qua màn mưa như những tia lửa le lói, ấm áp nhưng yếu ớt đến thảm thương. Những con hẻm sâu hun hút bên cạnh, với những mảng tường bong tróc và bóng dáng các toà nhà đổ nát, như đang âm thầm chứng kiến những bí mật mà thời gian đã cố tình chôn vùi.

Phainon bước nhanh, vội vã, khuôn mặt gần như được giấu kín dưới chiếc áo khoác tối màu, mũ trùm sâu xuống tới sát mắt. Ba lô đeo sau lưng nặng trĩu, đầy những tài liệu hắn vừa chiếm được trong một phi vụ liều lĩnh. Thường ngày, hắn vẫn hay rẽ vào các ngôi nhà hoang để tránh sự theo dõi, nhưng hôm nay lại dừng lại trước một tiệm cà phê cũ kỹ, cửa kính nứt vỡ, bảng hiệu đã mờ nhòe bởi lớp bụi dày hàng năm trời.

Đáng chú ý là ổ khóa điện tử hiện đại với màn hình nhỏ phát sáng lạnh lùng màu xanh. Phainon nhìn kỹ rồi rút điện thoại ra, gõ nhanh một chuỗi ký tự mật.

"Được rồi, mở đi," hắn lầm bầm, giọng khàn khàn.

Cánh cửa phát ra tiếng "tách" nhẹ, mở ra một khe hở vừa đủ để hắn lách người vào.

Bên trong tiệm cà phê, ánh sáng mờ ảo phát ra từ các màn hình máy tính và thiết bị công nghệ cao, làm nổi bật căn phòng được cải tạo lại tỉ mỉ thành một nơi ẩn náu bí mật. Bàn phím phát sáng màu xanh lam như những dòng mã hóa đang chạy dọc trên màn hình. Ghế xoay cũ kỹ nhưng chắc chắn đặt giữa phòng, như một ngai vàng cho vị chủ nhân bí ẩn.

Phainon đặt ba lô xuống bàn, thở dài rồi mở ra xấp tài liệu dày đặc được mã hóa bằng những ký hiệu quân sự cấp cao. Hắn nhìn chăm chú, mắt ánh lên sự căng thẳng.

"Chúng mày... đang giấu cái gì trong đống giấy này?"

Tay hắn lướt nhanh trên bàn phím, nhập các dòng lệnh giải mã. Mắt không rời màn hình khi hàng loạt đoạn văn nhấp nháy hiện ra, xen lẫn những phần bị bôi đen hoặc mã hóa chặt chẽ. Nhưng những gì còn sót lại cũng đủ khiến hắn sững sờ.

Trên màn hình hiện lên dòng chữ:

"CHƯƠNG TRÌNH KHU9 — Phân loại đối tượng: cảnh sát không đạt chuẩn / nghi ngờ phản bội / có dấu hiệu rối loạn tâm lý."

"Mục đích: thử nghiệm tăng cường thể chất và tinh thần bằng liệu pháp sinh học nâng cao. Tỉ lệ sống sót: 23%. Được thông qua bởi Hội đồng An ninh Cấp Tối Mật."

"Lệnh Xử Lý: 'Biến mất hợp pháp' dưới vỏ bọc tai nạn hoặc mất tích khi thi hành nhiệm vụ."

Phainon ngẩng mặt lên, cắn môi, ánh mắt đầy hoang mang xen lẫn căm phẫn:

— "Thử nghiệm... 23% sống sót... thì 77% còn lại..." Hắn nghẹn ngào, giọng nói như sắp gãy vụn.

Bàn tay run run đặt lên bàn kính, hắn quay ra cửa sổ, nhìn ra mưa đêm rơi đều trên mặt đường trơn trượt.

— "Họ xem mạng người như rác, như... những món đồ chơi ."

Một tờ giấy nhỏ rơi ra từ tập hồ sơ. Hắn cúi xuống nhặt lên. Những bức ảnh nhiều cảnh sát được ghi chú là "nghỉ việc vì lý do cá nhân" , con dấu đỏ in lên nên chẳng thấy mặt khiến lòng hắn lạnh ngắt.

Trong số đó, một khuôn mặt khiến tim Phainon như ngừng đập — Mydei, người cảnh sát cứng đầu từng siết cổ tay hắn trong một lần đối đầu căng thẳng. Đôi mắt lạnh lùng nhưng trong sáng vẫn in đậm trên tấm ảnh nhỏ.

— "Cậu ta... vẫn còn đó."

Phainon cắn môi, đôi mắt lóe lên tia hy vọng mờ nhạt.

— "Có thể... Mydei là đồng minh cuối cùng."

Hắn đứng dậy, bước tới chiếc bảng kính lớn trên tường, lấy bút vẽ sơ đồ nối ba điểm chính: cơ sở nghiên cứu Khu 9, trụ sở cảnh sát trung ương, và một địa điểm không tên được định vị qua tọa độ GPS trong tập hồ sơ.

Viết bên dưới sơ đồ:

— "Mydei phải thấy cái này. Nhưng không được quá dễ dàng."

Phainon nghiêng người, mắt chăm chú nhìn bản đồ, rồi cười khẽ, giọng đầy mưu mô:

— "Phải để lại dấu vết... một manh mối khiến cậu ta tự tìm đến. Không phải để bắt hắn, mà để cứu hắn khỏi... chính tổ chức đang điều khiển."

Tiếng mưa vẫn rơi đều đều, xen lẫn tiếng gió rít qua khe cửa như lời thì thầm của bóng tối.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào màn hình giám sát, một nụ cười nhỏ cong lên trên khóe miệng :

— "Đến lúc rồi, Mydei. Cậu không thể quay đầu được nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro