Chap 5 : Bí Mật Đằng Sau Cánh Cửa
Trời rạng sáng trong cơn mơ hồn độn, nhưng Mydei chỉ muốn ở lại trên giường thêm vài giây nữa. Hàng mi dính nặng, ánh đèn trần nhà lù mờ như ánh chép, vệt sáng mờ nhạt len qua rèm cửa. Bên ngoài, mưa vẫn rơi tành tềnh, tiếng nước nhỏ tí tách rơi xuống mái tôn như một bản nhạc buồn không lời. Âm thanh đó khiến anh nhớ về cuộc hội ngộ bên quán cà phê cũ tối qua — nơi những câu chuyện chưa nói hết, những ánh mắt đầy toan tính và những bí mật giấu kín chực chờ bùng nổ.
Mydei nghiến răng, cố gắng thoát khỏi lớp mơ mộng mờ ảo. Cảm giác bứt rứt trong lòng không cho phép anh ngủ thêm nữa. Chiếc điện thoại đặt trên bàn đầu giường liên tục nhấp nháy, tin nhắn từ trụ sở cảnh sát hiện lên như một lời thúc giục không thể bỏ qua. Anh ngồi dậy, mắt nhắm nghiền, đẩy lại những suy nghĩ nặng trĩu.
Anh bật dậy, tắt màn hình thiết bị liên lạc, rồi rút SIM ra khỏi máy. Tiếng tin nhắn vẫn vang vọng trong đầu, nhưng anh không muốn bị làm phiền bởi bất kỳ cuộc gọi hay thông báo nào lúc này. Mở laptop lên, màn hình phát sáng trong bóng tối, anh mở file ghi âm Phainon để lại.
Giọng nói của Phainon vang lên, trầm ấm và đầy bí ẩn:
"Tôi đang đứng gần khu 9. Hãy đến, nếu anh muốn biết sự thật, dưới đoạn ghi âm này là địa chỉ khu 9."
Mydei ngồi im, mắt dán vào màn hình. Có điều gì đó trong câu nói khiến anh cảm thấy nhói lòng, như một thách thức.
Anh biết, cuộc gặp này không chỉ đơn thuần là chuyện trao đổi thông tin. Có thể đó là cái bẫy, cũng có thể là cơ hội để giải mã chuỗi bí ẩn mà anh đang dõi theo.
Mydei gập laptop lại, khoác vội chiếc áo khoác ngoài rồi bước ra xe. Gót giày của anh nặng nề như lòng ngực, nặng nề bởi những hoài nghi, bởi những ký ức chưa thể nguôi ngoai. Bên ngoài, mưa vẫn rơi đều, những con đường ố màu nước mưa trượt dài trong ánh đèn lờ mờ, lạnh lùng như chính tâm trạng anh lúc này.
Anh mở điện thoại , nhắn cho cấp trên xin nghỉ phép 2 ngày
Anh thầm nghĩ, chỉ còn 48 giờ — 48 giờ để tìm ra sự thật, để không để mọi thứ trôi vào quên lãng.
Tại khu bãi container gần rìa rừng, nơi mà ánh đèn pha lờ mờ chiếu sáng một không gian xám xịt, hoang phế, Mydei dừng xe. Không khí ở đây đặc quánh mùi dầu mỡ, bụi bặm và cả sự chết chóc tiềm ẩn. Anh bước ra, tay đặt trên chuôi súng như một phản xạ.
Phainon đã chờ sẵn. Anh ta ngồi trên một thùng container lật ngược, tay nghịch lửa châm thuốc, làn khói bay lên mờ ảo trong ánh sáng vàng vọt. Gương mặt Phainon hiện lên vẻ tinh quái pha chút mỉa mai.
"Anh đến nhanh thật," hắn cười khẽ, giọng đùa cợt, "như thể đang đến một cuộc hẹn hò vậy."
Mydei không thèm trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Ngậm mồm."
Phainon nhún vai, nhìn chăm chăm Mydei: "À, cái đó nghe quen lắm nhỉ?"
Mydei rít từng hơi thở, ánh mắt kiên định: "Tôi đến để đi vào khu 9. Dẫn đường."
Phainon nhếch mép, đôi mắt lóe lên một tia nguy hiểm:
"Anh biết xuống đó nghĩa là gì không?"
Mydei đáp lại, giọng bình thản: "Biết. Có thể chết. Cũng có thể không quay lại."
Phainon đứng lên, bước lại sát gần Mydei, giọng nói như thách thức:
"Thế là... đi theo tôi?"
Mydei nhìn về dãy container xám ngắt trước mặt, lòng dậy sóng, rồi gật đầu:
"Chỉ một lần. Để xem anh nói dối cao siêu đến mức nào."
Phainon cười rộng, nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh:
"Và nếu là thật?"
Mydei quay nhìn về phía khu vực khu 9, trong đầu đã sẵn sàng cho mọi tình huống:
"Thì có thể tôi sẽ ngừng coi anh là một tên tội phạm."
Phainon nhún vai, nở nụ cười khẩy:
"Và bắt đầu coi là gì?"
"Là tên phiền phức có khi... cũng đáng tin."
Phainon cười lớn, đẩy mạnh vai Mydei một cái:
"Có nghĩa là... ta lại đồng đội?"
"Im đi trước khi tôi đổi ý."
Hai người bước vào trong bóng tối dày đặc của khu 9, nơi mà ánh sáng gần như không lọt qua. Không gian ở đây trống trải, với những thùng container xếp chồng cao, tạo thành mê cung ngột ngạt. Tiếng mưa bên ngoài như dội lại từ những bức tường kim loại lạnh lẽo, vang lên đều đều, rợn người.
Phainon mở đường, vừa đi vừa rít thuốc. Anh cẩn trọng quan sát xung quanh, từng bước chân đều như đánh dấu một sự sống còn.
"Khu 9 không phải là nơi dành cho người yếu tim," Phainon nói, giọng nặng nề hơn, "Ở đây, những kẻ lạc lối thường không bao giờ tìm thấy lối ra."
Mydei nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sắc bén:
"Tôi đã quen với chuyện đó. Nhưng hôm nay, tôi không có quyền sai lầm."
Phainon dừng lại, quay lại nhìn Mydei:
"Anh còn nhớ ngày đó không? Khi chúng ta lần đầu gặp nhau, trong đám khói thuốc mờ mịt và tiếng súng vang vọng?"
Mydei nhếch mép cười gượng:
"Đó là ngày mà tôi không ngờ lại phải hợp tác với một tên tội phạm như anh."
Phainon cười khẩy:
"Và tôi cũng vậy. Nhưng đôi khi, sự sống còn buộc ta phải hợp tác với kẻ thù cũ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro