8: TÔI VỀ NHÀ CẬU!
Quán vừa đóng cửa, Mydei đang thu dọn bàn thì Phainon đã lững thững tiến tới, tay đút túi quần, mặt tỉnh bơ như thể vừa nghĩ ra chuyện hiển nhiên nhất đời:
“Tối nay tôi về nhà cậu.”
Mydei ngẩng lên, cau mày:
“Không.”
Phainon chẳng buồn hỏi lý do, chỉ lặp lại:
“Tôi về nhà cậu.”
“Không.”
“Vậy tôi đi theo cậu.”
“Phainon.” — Giọng Mydei hạ thấp, pha chút cảnh cáo.
Nhưng anh đã nhún vai, bước vòng qua bàn, bắt đầu giúp Mydei xếp ghế như thể mình là nhân viên chính thức của quán. Emma với Ryan đang lau quầy thì liếc nhau cười lén.
Emma thì thầm: “Coi bộ tối nay có chuyện.”
Ryan gật: “Ờ, có người lì dữ quá.”
Mydei không nói nữa, cố gắng dọn dẹp nhanh. Nhưng khi ra đến cửa, cậu nhận ra Phainon vẫn thong thả đi sát sau lưng.
“Cậu không hiểu chữ ‘không’ à?”
“Tôi hiểu.” — Anh mỉm cười, ánh mắt thản nhiên nhưng giọng đầy ý tứ — “Nhưng tôi cũng hiểu là… cậu sẽ không để tôi đứng một mình trước cửa nhà.”
Mydei dừng bước, quay lại nhìn anh. Khoảng vài giây im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng gió đêm lùa qua phố vắng. Cuối cùng, cậu thở dài:
“Cậu… đúng là phiền chết được.”
Phainon lập tức nở nụ cười chiến thắng, bước nhanh hơn để đi ngang hàng với cậu.
“Phiền mà được về nhà cậu thì tôi phiền cả đời cũng được.”
---
Căn hộ của Mydei nằm trên tầng 5 của một khu chung cư yên tĩnh.
Hành lang trải thảm xám, thoang thoảng mùi nước giặt và hương gỗ. Khi cánh cửa mở ra, Phainon lập tức cảm nhận được thứ hương ngọt dịu, quen thuộc đến mức như kéo thẳng anh vào.
Vanilla.
Không chỉ là chút hương còn sót lại từ tiệm, mà là vanilla ấm áp, quện với hơi thở của không gian đã được Mydei sống trong lâu ngày.
“Cởi giày.” — Mydei nhắc, vừa đi vào vừa cúi xuống đặt túi đồ trên bàn.
Phainon cởi giày, nhưng thay vì ngoan ngoãn, anh bước chậm rãi quanh phòng khách.
Căn hộ gọn gàng, không bày biện nhiều nhưng đâu đó vẫn có những chi tiết khiến người ta nhận ra chủ nhân:
Một kệ sách với vài cuốn dạy làm bánh xen lẫn tiểu thuyết.
Bộ ấm trà đặt trên bàn gỗ sáng màu.
Và… một chiếc ghế sofa to bất thường, vừa đủ để một người cao to như Mydei nằm duỗi chân.
Phainon chống tay lên thành ghế, cúi đầu ngửi thử. Mùi vanilla ở đây đậm hơn, như thể sợi vải đã thấm qua từng lần Mydei ngồi nghỉ sau giờ làm.
“Đừng ngửi đồ của tôi.” — Giọng Mydei vang lên từ bếp.
Anh quay lại, thấy Mydei đang mở tủ lạnh, lưng quay về phía mình.
Ánh đèn vàng hắt xuống, làm mái tóc vàng-đỏ của cậu rực hơn, và đường cong vai rộng dẫn xuống sống lưng thẳng tắp… khiến anh muốn tiến lại gần.
“Tôi tưởng cậu mời tôi về nhà.” — Phainon nói, tiến thêm vài bước.
“Tôi không mời.” — Mydei đáp, vẫn không quay lại.
Phainon đứng ngay sau, đủ gần để vanilla pha chút hương sữa từ tủ lạnh ùa thẳng vào khứu giác. Anh cười nhẹ, giọng trầm xuống:
“Thế thì coi như tôi tự mời.”
Mydei khẽ liếc qua vai, vừa lúc thấy ánh mắt đó của Phainon — thứ ánh mắt không phải Alpha nào cũng có, vừa kiêu ngạo vừa ôm trọn một ý đồ rất rõ ràng.
“Đừng làm loạn nhà tôi.” — Cậu cảnh cáo, nhưng giọng đã mềm đi một chút.
Phainon không đáp, chỉ lùi ra và thả mình xuống sofa, vẫn dõi theo từng cử chỉ của Mydei. Vanilla trong không khí như càng đậm hơn khi cửa sổ đóng lại, nhốt hai người vào cùng một không gian.
---
Phainon nằm dài trên sofa, hai tay gối đầu, mắt vẫn bám lấy bóng dáng Mydei trong bếp.
Tiếng dao cắt trên thớt, tiếng nước sôi lục bục… tất cả hòa với hương vanilla quện vào nhau, khiến căn hộ nhỏ như chật lại.
“Cậu muốn ăn gì?” — Mydei hỏi, không nhìn lên.
“Cậu.” — Phainon đáp ngay, giọng nhẹ tênh nhưng đủ để Mydei khựng tay.
Mydei quay phắt lại, mắt nheo lại cảnh cáo. Nhưng Phainon đã bật cười, chống khuỷu tay ngồi dậy, tiến về phía bếp như con mèo đang tiếp cận con mồi.
“Đừng có đùa.” — Mydei lùi lại một bước khi Phainon đến gần, nhưng lưng cậu nhanh chóng chạm vào tủ lạnh.
Phainon chống tay lên mặt bàn bên cạnh, vây Mydei giữa hai cánh tay mình. Khoảng cách quá gần khiến hương bạc hà từ anh xen lẫn vanilla của Mydei, tạo ra một làn khí vừa mát lạnh vừa ngọt ngào, khiến tim cậu đập nhanh hơn.
“Tôi không đùa.” — Giọng Phainon trầm xuống, mắt khóa chặt ánh nhìn của Mydei.
“Cậu… tới đây để ăn cơm.” — Mydei cố giữ giọng bình tĩnh.
“Tôi tới đây để ở bên cậu.”
Im lặng vài giây, chỉ còn tiếng thở của cả hai.
Phainon cúi xuống, mũi gần chạm vào cổ Mydei, hít sâu như muốn ghi nhớ mùi vanilla tận sâu trong trí nhớ. Mydei cứng người, nhưng lại không đẩy ra.
“Pheromone của cậu…” — Anh khẽ cười — “Ngọt thật đấy.”
Câu nói như đánh trúng điểm yếu, Mydei đỏ mặt, lập tức nghiêng đầu né sang bên.
Nhưng Phainon không để cậu thoát, bàn tay anh vòng ra sau eo, kéo nhẹ Mydei lại gần hơn. Khoảng cách giờ chỉ còn đủ để cả hai cảm nhận rõ nhịp tim của nhau.
“Cậu đang… vượt giới hạn.” — Mydei nói khẽ.
“Giới hạn là để phá.” — Anh đáp.
Cảm giác nóng lan dần từ nơi tay anh đặt đến tận gáy, Mydei nuốt khan, cố trấn tĩnh. Cuối cùng, cậu đặt tay lên ngực Phainon, đẩy nhẹ.
Phainon thở dài, nhưng cũng chịu lùi một chút, để không khí bớt căng.
“Ăn trước đã.” — Mydei nói, quay lưng lại, cố tránh ánh mắt kia.
“Tôi ăn bất cứ thứ gì cậu nấu… miễn là sau đó tôi vẫn được ở lại đây.” — Phainon mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự chiếm hữu ngấm ngầm.
Bữa tối trôi qua trong sự im lặng lạ lùng. Không phải im lặng của xa cách, mà là im lặng của những thứ chưa kịp nói ra, như mồi lửa chỉ cần một tia nhỏ là bùng cháy.
Khi đồng hồ điểm 11 giờ, Phainon vẫn ngồi trên sofa, không có dấu hiệu muốn rời đi.
Mydei bước ra từ phòng tắm, tóc còn ướt, áo phông rộng rãi khiến đường vai và ngực lộ rõ hơn.
Phainon ngẩng lên, ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường.
“Tôi ngủ ở đâu?” — Anh hỏi, giọng trầm.
“… Sofa.” — Mydei đáp ngắn gọn, nhưng vành tai đã đỏ.
Phainon cười khẽ, ngả người xuống, ra chiều chấp nhận. Nhưng khi Mydei quay lưng vào phòng, anh khẽ nói đủ để cậu nghe:
“Sớm muộn gì… cậu cũng sẽ cho tôi ngủ cạnh.”
Cánh cửa phòng khép lại, để lại Phainon một mình giữa hương vanilla phảng phất khắp căn hộ. Anh nhắm mắt, mỉm cười như đã đạt được một nửa mục tiêu.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro