Tập 1:

Người ta hay gọi tôi là "Phainon" – ánh dương của lớp A3, linh hồn của đội bóng rổ, và theo lời thầy giám thị, là người duy nhất khiến cái sân trường này cảm thấy như thể đang không héo mòn qua ngàn vạn bài kiểm tra.

Không phải phô trương, nhưng tôi chỉ là một học sinh bình thường thôi. Bình thường đến mức:

– Tám giờ đến lớp, mười giờ ngủ gật.

– Biết tên tất cả các bác lao công.

– Thường tặng giáo viên đồ ăn vặt dù chẳng ai xin.

– Và có thể chơi với bất kỳ ai... từ mọt sách đến quậy phá.

Tôi yêu mọi người. Và ngược lại, mọi người (ít nhất là tôi nghĩ vậy) cũng yêu tôi. Ai lại không thích một người vui vẻ, dễ gần và luôn đem bánh ngọt đến lớp chứ?

Tôi tự hào là ánh nắng nhỏ giữa sân trường này. Cho đến khi... hắn đến.

Hắn – chính là Mydei.

Thiếu gia thứ thiệt, tóc vàng óng ánh, quần áo luôn thẳng nếp như vừa bước khỏi sàn catwalk. Ánh mắt lạnh lùng như thể chỉ cần tôi đến gần thôi là hắn sẽ tung một cú 0,0001 giây tới tôi vì "phí phạm khoảng khắc hắn hít thở".

Ngay buổi sáng đầu tiên, tôi chạy ra định bắt chuyện kiểu thân thiện:

"Chào cậu! Cậu là học sinh mới phả-"

" Ừ "

Ừ.

????

Tôi đứng đơ giữa sân, tay vẫn đang giơ ra như mấy đứa nhóc vẫy tay diễu hành đầu năm tiểu học.

Còn cái người kia ..thì đi lướt qua. Không cười. Không hỏi gì cả. Chỉ bước đi, để lại tôi – người vừa cố gắng vì hoà bình giữa các tầng lớp xã hội – một cú đâm chí mạng vào lòng tự trọng.

Tôi tức.

Tôi, Phainon – chú cún hướng ngoại của mọi nhà, lần đầu tiên trong đời, không ưa một ai đó.

Và cái người đó, lại còn ngồi NGAY SAU TÔI suốt cả học kỳ này.

BANA₫₫##&@BANANA##&₫&+@

____________

Theo sức mạnh cún con và tình bạn diệu kỳ, tôi đã tìm hiểu được thông tin về cái người #₫&#& đẹp trai đó.

Thiếu gia nhà giàu, chảnh chọe, kín tiếng, mắt khinh người – tên là Mydei.

Mỗi lần tôi quay xuống hỏi bài, hắn trả lời đúng 5 từ hoặc ít hơn.

Lần gần nhất tôi nghĩ hắn ta thân thiện:

" Tớ thấy hôm nay trời đẹp—"

"Cậu phiền quá."Ờ cảm ơn. Tôi ghi nhận.

Tôi tự nhủ: có thể hắn chỉ ngại ngùng.

Rồi sau hai tuần, tôi đúc kết được chân lý: Không. Hắn chỉ không thích tôi. Hoặc không thích... nhân loại.

Nhưng mà, tôi là ai?

Phainon – là thiên thần chứ không phải nhân loại, vậy nên dù phải đối đầu với cái tủ lạnh biết đi như Mydei, tôi vẫn sẽ khiến hắn phải cười. Một lần. Ít nhất một lần.

...Cơ thể này sẽ làm tan chảy tảng băng ngăn tôi đi tiếp trên con đường tìm hiểu con người!

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro