(AllNhàn/Khánh Nhàn) Vị Ngọt (41-43+ Ngoại truyện)
41
Phạm Nhàn đã dành thời gian đến thăm Viện kiểm sát. Hiện tại y không có ý định tiết lộ thân phận của Tư Lí Lí. Thay vì kinh động địch, tốt hơn hết là nên chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra và xem ai đến và đi.
Phạm Nhàn đã tìm thấy Vương Khải Niên. Thông qua phần giới thiệu nhân sự viết tắt mà hệ thống đưa, y biết Vương Khải Niên là cộng sự thân cận của viện trưởng Viện Kiểm tra, việc truyền tin tức cho hắn cũng giống như truyền tin cho viện trưởng bí ẩn.
Vương Khải Niên bị sốc trước tin tức của Phạm Nhàn: "Thưa ngài, vị kỹ nữ này có thực sự là mật vụ Bắc Tề không?"
Phạm Nhàn gật đầu: "Trong hộp phấn son của cô ấy có giấu một tấm thẻ bài. Ngươi chỉ cần viết ra cô ấy đã tiếp xúc với ai và làm gì. Hãy cẩn thận."
Vương Khải Niên nhếch miệng cười, đưa tay ra hiệu. Phạm Nhàn đành phải lấy số tiền đã chuẩn bị sẵn ra: “Một tờ giấy bạc phải không?"
"Này, đại nhân rất tốt bụng, chuyện này ta sẽ xử lý đàng hoàng."
42.
Phạm Nhàn cảm thấy y gần như đã chuẩn bị sẵn sàng nên đưa thiệp và muốn tìm thời gian để gặp vị hôn thê của mình.
Dưới sự ra hiệu của Khánh đế, không ai dám ngăn cản Phạm Nhàn, nhưng họ không có ấn tượng tốt về chàng trai quê mùa này đã đến kỹ viện và đánh người chỉ hai ngày sau khi đến kinh đô. Trong số đó, Diệp Linh Nhi là người bực tức nhất. Cô vẫn chưa ngừng mắng, Lâm Uyển Nhi chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng ho khan. Một lúc sau, Diệp Linh Nhi ngừng nói và nhẹ nhàng vỗ lưng cô với vẻ mặt lo lắng. Có sự im lặng trong một khoảnh khắc.
Họ lặng lẽ chờ đợi.
Trong phòng kế bên, Khánh đế đang đợi Phạm Nhàn và xem xét công văn.
Lâm Uyển Nhi và những người khác không biết rằng hoàng đế đang ngồi ở phòng kế bên cách nhau một bức tường gỗ. Khánh đế không thông báo cho ai biết, chỉ có Hầu công công trầm lặng ở bên cạnh.
Ba người cùng nhau chờ đợi một ai đó.
Bầu không khí yên tĩnh kéo dài không lâu, Phạm Nhàn đúng lúc bước vào phòng, lúc này Khánh Đế cũng cảm nhận được tâm tình có chút khẩn trương của Phạm Nhàn. Nhưng sự lo lắng này nhanh chóng được thay thế bằng một chút ngạc nhiên và nhịp tim thoáng qua.
Khánh đế siết chặt cây bút mực, dù nhịp tim chỉ thoáng qua nhưng hắn đã bắt được.
Đó là thứ tình cảm ngượng ngùng chỉ mới xuất hiện cách đây đã lâu, và bây giờ hắn lại trải nghiệm nó theo một cách khác. Nhưng vào lúc này, Khánh đế không sẵn lòng tiếp nhận một cách tự nhiên như trước.
Hắn chống cự.
Hôm qua hắn còn tưởng Phạm Nhàn bị hắn thu hút, nhưng hôm nay hắn mới biết rằng Phạm Nhàn cũng có thể thích người khác.
Mặc dù không ai biết chuyện này, nhưng Khánh đế vẫn cảm thấy tức giận khi bị tát vào mặt; mặc dù hắn biết rằng Phạm Nhàn đang nói chuyện với Lâm Uyển Nhi về việc hủy bỏ hôn ước vào lúc này; Khánh đế vẫn không hài lòng với việc này..
Hắn nghĩ: Cáo luôn vô tư, vui tươi, luôn cần nhốt vào lồng mới biết ai là chủ nhân của nó.
Khánh đế không còn tự lừa dối mình nữa và sẵn sàng thừa nhận - hắn đã khao khát đứa con của chính mình. Có lẽ là vì Phạm Nhàn đã tìm kiếm hắn đầu tiên khi y bị bệnh, hoặc có thể là trước đó, ở Đạm Châu, khi hắn và cậu bé thân thiết như vậy.
Nếu tình cảm của hắn dành cho Phạm Nhàn chỉ là tình cảm của cha thì hắn nên an tâm vì nhịp tim nhất thời đó, để Phạm Nhàn có được nội khố và đưa hai người đến với nhau.
KHÔNG.
Hắn cảm thấy tức giận.
Giống như một người chồng bị phản bội phát hiện ra trong mắt vợ mình vẫn còn phản chiếu bóng dáng của người khác, hài lòng với quyết tâm hủy bỏ hôn ước của Phạm Nhàn;
Những thăng trầm cảm xúc của hắn nếu Phạm Nhàn biết được chắc chắn sẽ choáng ngợp hơn bao giờ hết.
Khánh đế cho rằng tình cảm của mình là tự nhiên, dù sao họ đã ngủ cùng nhau lâu như vậy. Nhưng hắn là người duy nhất nhớ được mọi thứ, và hắn có vẻ ngu ngốc như hồi còn trẻ.
Diệp Khinh Mi nói “tình yêu ngang nhau", An Chi của hắn chỉ nên để mắt đến hắn thôi.
(Diệp Khinh My: con mẹ mày!!!)
Khánh đế đặt cây bút mực trong tay xuống.
Với đôi mắt sắc bén, Hầu công công nhận thấy tay cầm được bao phủ bởi những đường may tinh xảo, như thể nó sẽ đứt ra ngay lập tức. Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ xuống.
Khánh đế nghe giọng nói dễ nghe của Phạm Nhàn - y vừa khỏi bệnh nặng, giọng nói còn hơi khàn, lúc này đang nói chuyện với người khác, ngồi trong phòng như không nhìn thấy ánh sáng. Khánh đế lại bực bội vô cớ, muốn đứng dậy nhưng lại ngồi xuống. Như thể hắn đang chiến đấu chống lại con người của mình và giữ bình tĩnh. Dường như lại nghe thấy giọng nói của ai đó.
"Bệ hạ, Phạm thiếu gia đã rời đi."
“Được rồi, chúng ta trở về thôi.” Khánh đế cảm thấy dâng trào cảm xúc. Và trái tim hắn không còn trống rỗng như trước mà tràn đầy hứng thú, giống như một con thú đang rình mồi.
43.
Phạm Nhàn vừa vào cửa đã biết có hai người đang trốn trong phòng bên cạnh, đồng thời y còn nghe thấy tiếng đầu bút cào vào giấy. Y đoán đó có thể là Khánh đế, nhưng dù là ai, họ cũng không thể ngăn cản quyết tâm hủy bỏ hôn ước của y - mặc dù quận chúa đã chọc vào gu thẩm mỹ của y.
520 có chút bối rối: "Ký chủ, chỉ vậy thôi sao? Nhưng lấy nội khố chẳng phải không còn lý do sao?"
Phạm Nhàn tâm tình vui vẻ hỏi: "Ngươi cảm thấy bệ hạ vì sao an bài cuộc hôn nhân này cho ta?"
520 do dự: "Bởi vì muốn đưa nội khố cho người? Nhưng sau khi hủy bỏ hôn ước, chẳng phải sẽ không còn lý do gì sao? Ta còn tưởng rằng chủ nhân còn có phương án dự phòng khác."
Phạm Nhàn cười ranh mãnh, "Ngươi cho rằng hoàng đế là cái gì? Một hoàng đế quyền lực to lớn muốn làm gì thì làm, người bên dưới còn có thể chống cự được? Về phần dự phòng, có lẽ những ngày này những cuộc gặp gỡ có thể di chuyển được một chút trái tim của một vị hoàng đế."
520 bị chuyện này vô cùng kinh ngạc: “Dạo này ký chủ chỉ giả vờ dính chặt, giống như một đôi tình nhân ?”
Phạm Nhàn tựa hồ đã đoán được ý nghĩ của hệ thống: “Cảm xúc là có thật, dù đầu óc không online. Nhưng ta biết, Khánh đế nhất định sẽ không tốt với ta mà không có lý do."
520 cảm thấy tiểu chủ nhân suy nghĩ có chút rời rạc, nhưng vẫn muốn nói: “Ký chủ, không có nam nhân nào đẹp trai bằng ngươi, phân tích của ngươi về hành vi của Khánh đế cũng không được coi là thẳng thắn. Ký chủ có cần ta sắp xếp một khóa học cung đấu không..."
Tâm trạng tốt của Phạm Nhàn lại biến mất, và y mắng 520 (đơn phương) trong lòng khi đi về phía Phạm phủ.
Ps: Chính truyện đã drop. Nhưng tác giả bù một ngoại truyện. Nên là HE!!!!
Ngoại truyện
Khánh đế biết rằng Phạm Nhàn và Diệp Khinh My rất giống nhau. Cùng coi thường quyền lực đế quốc, cùng những ý tưởng ngây thơ mà người bình thường không thể hiểu được, cùng một tài năng... Đôi khi hắn tự hỏi tại sao hai người họ lại thần kỳ đến vậy.
Thật bí ẩn. Nó làm cho mọi người muốn ngừng mà không được.
Nhưng Khánh đế cũng biết rằng Phạm Nhàn và Diệp Khinh My khác nhau.
Hắn đã từng yêu cô, lẽ ra cô cũng từng yêu hắn, nhưng tình yêu này không thể so sánh với hoài bão cả đời của cô.
Với lông mày nhạt, cô ấy có thể nhìn thấy tất cả đàn ông trên thế giới. Cô ấy đã làm vậy, nhưng cuối cùng cô ấy đã chết. Giống như một nữ thần vừa xuống nhân gian chơi đùa rồi lại trở về thiên giới.
Và Phạm Nhàn, giống như mẹ y, tin rằng mọi người đều bình đẳng và công lý phải được tôn trọng. Giống như tấm bia tưởng niệm trước cổng viện giám sát. Nhưng y sẽ không cố gắng thay đổi bất cứ điều gì. Y rất tình cảm, coi trọng mọi người xung quanh và quá mềm yếu. Mặc dù là con của nữ thần nhưng cuối cùng y sẽ bị ràng buộc bởi thế giới đầy rắc rối này trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Một ngày nọ, khi thời tiết vừa phải, Khánh đế đưa Phạm Nhàn đi chơi ở vùng quê. Phạm Nhàn nói rằng nếu ở trong cung quá lâu, y sẽ phát điên. Dù là hơi cường điệu nhưng việc đưa y đi chơi chỉ là chuyện nhỏ.
Phạm Nhàn đòi trèo cây, dù đã gần 30 tuổi nhưng y không hề cảm thấy xấu hổ. Thậm chí, y còn yêu cầu Khánh đế đi theo mình và nói rằng phong cảnh rất đẹp. Khánh đế không còn cách nào khác ngoài yêu cầu các vệ binh khác lùi lại một chút và đứng vững bên cạnh Phạm Nhàn. Quả nhiên nhìn về phía trước là một biển hoa, với những đàn bướm đủ màu sắc bay lượn giữa những bông hoa, một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Phạm Nhàn nhường chỗ cho hắn, vỗ vỗ cành cây rậm rạp nói: “Bệ hạ ngồi xuống.” Khánh Đế cũng chơi đùa với y, ngồi xuống bên cạnh người đó, đưa tay ôm người đó vào lòng. Phạm Nhàn cười trêu chọc: "Bệ hạ, ngài không có chút mệt mỏi nào sao?"
"Nếu em không thích điều gì đó nhàm chán, chúng ta có thể làm điều gì đó thú vị."
"Wow~ Bệ hạ, ngài đã thay đổi rồi!"
"Mún ép buộc. Cái gì, em muốn nó à?"
"Không, không, tình yêu thuần khiết khá tốt đấy, Tình yêu thuần khiết yyds."
“Em lại nói điều gì đó khó hiểu nữa.”
“Vậy thì bệ hạ không tò mò sao?"
"Em không phải là người đầu tiên nói như vậy”.
"Là mẹ ta à? Chẳng trách."
Hai người im lặng một lúc, nhìn biển hoa phía xa. Đột nhiên Khánh Đế lại lên tiếng: “Mẹ em yêu ta, nhưng ta chỉ là sự lựa chọn của bà, là lựa chọn tốt nhất để thực hiện ước mơ của bà. Đôi khi em cũng giống, như dù thế nào đi nữa ta cũng không bắt được em.”
"Ngài còn dám nhắc đến mẹ ta à? Cuối cùng bà ấy cũng bị ngài giết chết, lát nữa chúng ta đánh một trận nhé."
"Ta không trực tiếp tham gia, đánh không được."
"Già mà không biết xấu hổ. Tsk, tsk, tsk, tsk, tsk, tsk, tsk, tsk, tsk, tsk, tsk, bộ mặt của xã hội phong kiến."
"Phong kiến? Mẹ em cũng nói vậy."
Phạm Nhàn cười nhẹ, bắt đầu dùng kiến thức chuyên môn khắc sâu trong đầu để giải thích cho đại địa chủ lớn nhất trong xã hội phong kiến biết chế độ phong kiến và sự phát triển xã hội là gì.
“Vậy là mẹ em muốn xây dựng đất nước xã hội chủ nghĩa?”
“Chắc chắn cô ấy biết rằng không thể đạt được điều đó một mình, nhưng cô ấy vẫn làm được. Giống như vô số tâm hồn trong sáng và sáng chói trong lịch sử. Thực tế, ai đã học cấp 2 đều biết rằng xã hội phong kiến không thể trực tiếp bước qua xã hội chủ nghĩa, cô ấy thậm chí còn không thể tiếp cận được xã hội tư bản, chưa kể cô ấy là một nữ bác sĩ, học chuyên ngành khoa học và không quan tâm đến nghệ thuật tự do.”
Khánh đế đột nhiên nghe thấy nhiều từ mà hắn không hiểu, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy rằng Phạm Nhàn sắp tiết lộ bí mật sâu sắc nhất của mình. Hắn không nói nữa, chỉ ôm An Chi chặt hơn.
Phạm Nhàn lúc này rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ hay nhẹ nhõm như y nghĩ, y chỉ bình tĩnh kể lại mọi chuyện về kiếp trước. Bao gồm cả nguồn gốc của y, bao gồm cả nguồn gốc của ngôi đền - dù sao thì y cũng đã đập nát nó rồi. Khánh đế lắng nghe, lắng nghe thế giới thần tiên, lắng nghe ngày tận thế và lắng nghe sự thật mà không ai biết. Càng nghe, hắn càng ôm Phạm Nhàn chặt hơn.
"... Tuy nhiên, ngôi chùa không còn, xã hội có thể phát triển bình thường. Cho dù không có người Thiên Mạch, những người lao động vĩ đại cũng có thể viết nên lịch sử huy hoàng. Tất nhiên, không thể nhìn thấy sự trỗi dậy của chủ nghĩa tư bản., cứ yên tâm làm hoàng đế của ngài, Khánh quốc vẫn còn một chặng đường dài - trừ khi một vài Dương Quảng xuất hiện, nếu không sẽ không có sự giải cứu.”
Khánh đế tò mò hỏi: "Cái gì? Dương Quảng đã làm gì?"
Vì vậy Phạm Nhàn đã kể cho hắn nghe về những thành tựu to lớn của Hoàng đế Dương nhà Tùy.
Hai người trò chuyện cho đến khi mặt trời lặn. Khánh đế đột nhiên hỏi: “Nếu không nằm trên giường bệnh lâu như vậy, liệu em có giống mẹ em không?"
Phạm Nhàn trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nhìn vào mắt Khánh Đế: “Ta biết ngài đang lo lắng điều gì. Yên tâm, nếu không có chuyện gì, ta sẽ bảo vệ ngài suốt thời gian còn lại của cuộc đời ta."
" Gì cơ?”
“Ví dụ như nếu ta chết trẻ, ngài sẽ phải bảo vệ ta đến hết cuộc đời~"
"Nói chuyện vớ vẩn."
"Này, đừng tức giận, ta sẽ kể tiếp cho ngài nghe câu chuyện về Tần Thủy Hoàng."
"Chúng ta trước tiên trở về cung điện đi. Gần đến giờ ăn tối rồi."
"Được, trước tiên chúng ta đánh một trận."
“Ta đã bảo ta không tham gia mà."
"Người hiện đại chú ý đến sự trung thực và chính trực. Đừng lo lắng, ta sẽ không tát vào mặt ngài đâu."
"Ta vẫn nhớ vẻ ngoài dễ thương của em khi em lần đầu đến Kinh đô."
“ Được rồi, đừng nói nhảm, ta đói bụng, chơi xong sẽ về sớm ăn tối.”
Cuối cùng, Khánh đế trầm ngâm đỡ cơ thể chịu đòn của mình lên xe ngựa, bên cạnh Tiểu Phạm đại nhân nói: “Ồ, đòn đánh có chút ác liệt, bệ hạ, ngài phải nghỉ ngơi thật tốt. Thuốc sẽ dính trên người ta cả đêm mất. Sau đó sẽ ổn thôi. Chúng ta trở về sẽ tiếp tục nói về những điều vĩ đại của Tần Thuỷ Hoàng”
Khánh đế có lý do nghi ngờ rằng Phạm Nhàn không muốn ngủ với hắn nên tìm cớ.
The end~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro