AllNhàn-Mọi người đều yêu quý Tiểu Phạm đại nhân (16-20+Ngoại truyện)

16
Trần Bình Bình nghe tin Phạm Nhàn lại đổ bệnh không rõ nguyên nhân, liền phái Ảnh tử đích thân đi tìm hiểu tin tức.

Phí Giới nói với hắn rằng Phạm Nhàn vô tình bị ngã và bị thương. Đó không phải là vấn đề lớn và y chỉ cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.

Phạm Nhàn còn đang ngủ, ngủ không vui, hơi nhíu mày, hô hấp tựa hồ không đều.

Đối mặt với các loại hành vi khác thường của Phạm Nhàn, Phí Giới có chút bất lực.

Hắn sợ chết khiếp trước sự bốc đồng tức giận của chính mình, và cảm thấy vô cùng tội lỗi. Y mỏng manh như một chú mèo con sợ hãi, sao có thể nói những lời cay nghiệt như vậy với y.

Phạm Nhàn lúc này có vẻ đang lâm vào tình thế khó khăn. Khánh đế và những người khác dường như quan tâm đến Phạm Nhàn, nhưng hắn không biết họ đang che giấu điều gì.

Hắn chợt nghĩ đến mẹ của Phạm Nhàn, người phụ nữ phi thường đã thành lập Viện giám sát.
Lúc đó Kinh đô cũng có vẻ yên bình, Diệp Khinh My đang mang thai, mọi người đều mỉm cười mong chờ đứa con chào đời.

Nhưng Diệp Khinh My đã chết, hung thủ còn chưa bị bắt được, càng khó tin hơn là dường như có chút ngầm hiểu biết. Tất cả các thế lực lớn đều nhất trí tránh né chuyện này, viện giám sát thậm chí còn ra lệnh bí mật rằng vấn đề này sẽ được giải quyết. Hãy để nó trôi qua.

Diệp Khinh My đã chết nhưng Kinh đô trông vẫn yên bình.

Một nỗi sợ hãi sâu sắc lan tràn trong lòng Phí Giới, hắn đi đi lại lại trong phòng Phạm Nhàn và cân nhắc rất lâu trước khi chuyển một chiếc ghế tựa vào phòng Phạm Nhàn, kể từ bây giờ, ít nhất là để đảm bảo rằng Phạm Nhàn an toàn vào ban đêm. Hắn sẽ biết ngay nếu có bất kỳ rắc rối nào.

Sáng sớm, một ngày hoạt động nữa ở Viện giám sát lại bắt đầu.
Phạm Nhàn được Vương Khải Niên đánh thức, hiếm khi người đầu tiên y nhìn thấy khi tỉnh dậy hôm nay không phải là Phí Giới mà là Vương Khải Niên.

Phạm Nhàn nheo mắt lại, quay người nhìn bốn phía, vẫn không thấy Phí Giới đâu cả.
Phạm Nhàn đặt tay lên giường, muốn ngồi dậy, Hắn liền nhanh chóng đỡ y ngồi dậy, cười hỏi: "Đại nhân, hôm nay thoải mái không?"

Phạm Nhàn liếc nhìn Vương Khải Niên với nụ cười tâng bốc trên khuôn mặt và phớt lờ.

Mấy người hầu mang nước nóng tới, giúp Phạm Nhàn tắm rửa một chút, sau đó chỉnh sửa lại mái tóc xoăn đen dài của y, trông có vẻ hơi lộn xộn vì y đã ngủ rất lâu.

Nhìn thấy Vương Khải Niên còn tại cười nịnh nọt, Phạm Nhàn cảm thấy có chút khó hiểu khó hiểu, đành phải hỏi: "Hôm nay Vương tiên sinh sao vậy?"

Vương Khải Niên chào nói: "Ai, chuyện này ta không dám nhận, chỉ là vợ ta lại có tin vui thôi, ta không khỏi vui mừng."
Sau đó, hắn tiếp tục che miệng và cười khúc khích.

Phạm Nhàn mím môi, chỉ có thể nói chúc mừng.

Một lúc sau, Phí Giới mang bữa sáng hôm nay lên. Bữa sáng là cháo kê nấu loãng với một ít nấm hương và thịt nhỏ bên trong, trông rất ngon.

Cùng với cháo kê còn có một bát nước đen như mực.

Về chuyện hai người cãi nhau ngày hôm đó, Phí Giới không bao giờ hỏi lại y nữa, cũng không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa. Nhưng từ khi phát hiện ra vết thương trên người mình, Phí Giới mỗi ngày lại có thêm một nhiệm vụ, đó là giúp Phạm Nhàn cắt đi những chiếc móng tay dài của mình, mỗi ngày khi Phạm Nhàn đang ngủ sẽ kiểm tra xem có hay không có bất kỳ dấu hiệu hoặc vết thương mới nào không.

Phí Giới ngày hôm đó dường như đã nói rất nhiều, nhưng Phạm Nhàn thực ra chỉ nhớ rằng hắn  đã yêu cầu Phạm Nhàn không chết trong Viện giám sát, điều này sẽ hủy hoại danh tiếng của Phí Giới.

Điều này có ý nghĩa.

Phạm Nhàn ngơ ngác, thường xuyên phát hiện chính mình nhớ không rõ ràng sự tình. Dường như y đã quên rất nhiều chuyện ngày xưa, ba ngày thường coi như hai ngày, không khơi dậy được những hứng thú khác.

Thỉnh thoảng y tưới cây nhưng luôn quên tưới nước ngay sau khi tưới, ngày nào y cũng phải tưới nước hai ba lần, gần như ướt cả rễ cây.

Vì vậy, khi Phí Giới nói với y rằng Khánh đế đã tuyên y vào cung, y dần nhớ lại những gì bệ hạ đã nói với y và lời đe dọa mà bệ hạ đã đưa ra ngày hôm đó.

Vương Khải Niên nghe xong im lặng, chủ động giúp Phạm Nhàn thay quần áo và thay đồ trước khi vào cung.
Phạm Nhàn không từ chối nữa mà tỏ ra nghiêm túc.

Cây sơn trà nhỏ trong sân đã mọc cành mới trông rất đẹp.

Kiệu của y không được phép vào cung, dừng lại ở ngoài cổng cung, Hầu công công đã đích thân đợi ở ngoài. Y đã lâu không được triệu tới cung điện, trong cung vẫn yên tĩnh như cũ, nhìn thấy vẫn là tòa kiến trúc uy nghiêm như trước, có một số cư dân trong cung đang cúi đầu chậm rãi bước đi.

Khi đi dạo quanh cung điện, Hầu công đã kể cho Phạm Nhàn rất nhiều chuyện trong cung, thực chất chỉ là những chuyện tầm thường mà Phạm Nhàn không thích nghe.

Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy nơi này giống như cái lồng khổng lồ, ở đó có những người chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh một cách máy móc, sống bấp bênh bên cạnh bệ hạ. Cung điện này sắp nuốt chửng y.

Đi vào bên trong, Khánh Đế còn đang chơi cung nỏ, Phạm Nhàn đi vào cũng không thèm nhìn.

Phạm Nhàn có chút mệt mỏi đứng ở một bên, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

“Phạm Nhàn, ngươi có biết hôm nay trẫm gọi ngươi đến làm gì không?” Khánh Đế đột nhiên hỏi.

Phạm Nhàn trầm mặc một lát, mới chậm rãi trả lời không biết.

Khanh đế cau mày, không hài lòng với câu trả lời của y, nói thêm: “Nghe nói sau khi gặp trẫm ngày hôm đó, ngươi trở lại Viện giám sát đã bị bệnh. Ngươi quên mất những gì trẫm đã nói với ngươi ngày hôm đó.?"

Phạm Nhàn thở dài đáp: “Thần không quên ngày đó thần tới đây là để trả lời vấn đề của bệ hạ."

"Ồ? Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Ngươi không muốn thương lượng với trẫm nữa à?" Khánh đế  chế nhạo, "Phạm Nhàn, ngươi nên hiểu rằng không ai ở Khánh quốc có thể thương lượng với trẫm."

Phạm Nhàn ngẩng đầu nói: “Tiêu tiền bối nói cho thần biết, vị trí của miếu là ở cực bắc, một nơi rất lạnh giá, hắn chỉ nói với thần như vậy, những việc khác thần cũng không biết."

"Được rồi, nếu ngươi không muốn tiếp tục thì quên đi, sau này trẫm sẽ có cách của mình." Hắn xua tay, hạ nhân dâng lên một ít đồ ăn trong cung, nói: "Ăn cơm trước đi, trẫm không đói. Trẫm sẽ chỉ nhìn ngươi ăn thôi."

Phạm Nhàn chậm rãi di chuyển bát đũa, từng miếng một đưa vào miệng, giống như đang ăn rất khó khăn.

Khánh đế nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó cười lạnh hỏi: "Phạm Nhàn, ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám giết ngươi sao?"

Phạm Nhàn buông bát đũa trong tay xuống, cười lạnh nói: "Bệ hạ, người hiện tại có thể giết thần."

"Vậy ngươi không sợ có độc trong đồ ăn sao? À, đúng rồi, ngươi học theo Phi Giới, sử dụng độc dược khá giỏi."
Hắn vừa dứt lời, liền có người báo cáo Cung Điển có việc muốn cầu kiến, Khánh Đế đành phải để Phạm Nhàn tiếp tục ăn một mình, còn hắn đến thư phòng gặp Cung Điển.

Lần này Khánh đế dường như không còn làm khó Phạm Nhàn nữa, cũng không bắt đầu tranh luận hay tranh cãi gì nữa.

Phạm Nhàn vừa nhìn thấy mọi người rời đi, liền bắt đầu nhìn quanh phòng. Căn phòng rộng và nằm ở vị trí cao trong cung điện.

Y chậm rãi bước ra ngoài. Mặt trời rất sáng và y có thể nhìn thấy nhiều phong cảnh.

Sau đó, y từ từ leo lên tường cung điện, nhưng Hầu công công lập tức gọi y. Phạm Nhàn sửng sốt, không biết mình rốt cuộc đang làm cái gì. Y chỉ nghĩ có chút buồn cười khi trèo lên tường cung điện và khiến rất nhiều người xung quanh phải lo lắng.

Y buông tay trái ra một lúc, trong cung có mấy người kinh ngạc kêu lên, lại buông tay phải ra một lúc, khiến bọn họ càng thêm lo lắng, không dám nói một lời.

Phạm Nhàn cảm thấy việc này rất thú vị, tiếp tục chậm rãi bò. Thân hình lắc lư khiến Hầu công công run lên vì sợ hãi.
"Phạm Tiên! ối, trên đó nguy hiểm, nhanh xuống đi."

Bọn họ đều nóng lòng, nhưng lại không dám lại gần, sợ Phạm Nhàn vô tình ngã xuống, liền vội vàng gọi người báo bệ hạ mau tới. Thân hình đung đưa trông như sẽ đổ nếu có gió thổi.

Phạm Nhàn có chút khó chịu khi nghe thấy giọng nói sắc bén của Hầu công công, sau đó định thần lại và nhận ra mình đang ở trên tường cung điện, có rất nhiều người đang nhìn mình.

Sư phụ của y trước đó đã nói, y không thể chết ở Viện giám sát, nếu chết ở đây, sư phụ cũng sẽ không trách y...

Nếu y chết ở đây, Khánh đế sẽ không còn đe dọa y bằng mạng sống của gia đình Phạm, khi đó dì Liễu, Phạm Kiến, Phạm Nhược Nhược và Phạm Tư Triệt đều sẽ được an toàn.

Khánh đế sau khi nghe tin liền vội vàng chạy tới, chỉ nhìn thấy khoảnh khắc Phạm Nhàn buông tay ngã xuống.

Giống như một mảnh giấy nhỏ bay trong gió, bồng bềnh và rơi xuống.

Khánh đế như phát điên, bắt đầu sử dụng nội lực và theo Phạm Nhàn nhảy xuống, cố gắng kéo người lên, nhưng đã quá muộn. Tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là thi thể của Phạm Nhàn nằm trên mặt đất.

Đôi mắt của Phạm Nhàn hơi nhắm lại. Y dường như không bị đau nhiều. May mắn thay, y vẫn còn nhịp thở và mạch đập.
Y trông có vẻ hơi đáng sợ, máu chảy ra từ khóe mũi và miệng. Cơ thể y thỉnh thoảng co giật, và một vũng máu nhỏ từ dưới cơ thể chảy ra.

Vũng máu nhỏ đặc biệt đỏ tươi, bắt mắt.

Hắn nhẹ nhàng bế xác Phạm Nhàn lên rồi chạy về phía phòng ngủ của hắn như bay, hét lớn: "Thái y!!"

Ps: chap này ad dịch mà đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác!!!!

Cú sốc đầu tiên: Không ngờ Khánh đế sẽ không do dự mà nhảy theo!!! Trong giây phút đó hắn không có toan tính hay âm mưu gì cả. Mọi suy nghĩ đều cuốn bay. Chỉ có duy nhất một bản năng là níu kéo An Chi của hắn lại!!!

Tui chỉ mún nói: nếu biết trước như vậy, tội tình gì phải hành hạ người ta như thế!!!

Cú sốc thứ 2 là cứu không kịp? Chẵng phải đại tông sư sao? Đại tông sư không phải là người sao? Cindy, ngài nói mà ?

Tui chỉ mún nói: đại tông sư cũng không thắng được Định luật Newton!!! Định luật Newton win!!

Vậy cú sốc nào sốc hơn? Ad cảm thấy cú sốc 1. Thiệt sốc!!!!

17
Khánh đế đã ngăn chặn việc Phạm Nhàn nhảy từ trên cao xuống và không cho phép bất kỳ tin đồn nào lan truyền.

Hắn triệu tập tất cả các thái y hoàng gia, và yêu cầu Phí Giới đến để chẩn đoán và điều trị cho Phạm Nhàn.

Chuyện đã xảy ra như vậy, chưa đầy nửa giờ, hài tử vẫn đang ăn trước mặt hắn, trong nháy mắt đã rơi xuống vũng máu, máu chảy ra từ miệng và mũi.

Hài tử? Phạm Nhàn là máu thịt của hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ thực sự coi y là con ruột của mình. Khi Phạm Nhàn ngã xuống trước mắt, hắn cảm thấy hối hận.

Phạm Nhàn được bế vào cung điện và nằm trên chiếc giường mà Khánh đế thường nghỉ ngơi.

Y rơi từ trên cao xuống, may mắn thay, không đập đầu xuống đất. Xung quy y là một nhóm ngự y, đôi bàn tay run rẩy kiểm tra vết thương.

Phạm Nhàn không thể thở dễ dàng, và nôn ra máu từ cổ họng, vặn vẹo khó chịu khi bất tỉnh.

Vị thái y hoàng gia với trái tim run rẩy, cú ngã của Phạm Tiên có thể đã làm tổn thương nội tạng do chấn động. Bây giờ, xem ra vết thương cũ của Phạm Nhàn vẫn chưa lành, e rằng lại thêm những vết thương mới.
Hắn sợ rằng dù cứu lại được nhưng thời gian của Phạm Tiên cũng không còn nhiều.

Nhưng thái y nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Khánh đế, run rẩy không dám lên tiếng, vì vậy một nhóm người tụ tập lại để bàn bạc cách tiếp tục chữa trị cho Phạm Nhàn.

Thấy nhóm người thảo luận không tìm ra được giải pháp, Khánh đế tức giận đuổi họ đi, nói rằng nếu Phạm Nhàn chết thì tất cả thái y và chín gia tộc của họ sẽ được chôn cùng.

Các thái y nghe được lời này cũng không dám lên tiếng.

Phí Giới nghe tin Phạm Nhàn bị thương trong cung, vội vàng mang hộp thuốc vào cung, nhưng hắn không ngờ rằng Phạm Nhàn lại bị thương nặng đến vậy.
May mắn thay, không đập đầu xuống đất, nhưng phổi bị tổn thương, khiến cho Phạm Nhàn có máu trong ngực, hơi thở vẫn ngắt quãng và yếu ớt.

Hắn nhờ người bế Phạm Nhàn lên và cẩn thận đừng để đầu y rơi xuống. Hắn đắp chăn và đặt  chiếc gối sau lưng, sau đó nhẹ nhàng đặt Phạm Nhàn nửa nằm xuống, không để y nằm thẳng, nếu không y sẽ khó thở và ngực sẽ đau.

Hắn bôi thuốc đặc lên vùng tím trên ngực rồi quấn gạc từng lớp.
Sau khi kiểm tra cẩn thận tứ chi của Phạm Nhàn, may mắn thay, dường như không có gì nghiêm trọng ngoại trừ một số vết xước. Nghiêm trọng hơn nữa là những vết thương vô hình bên trong các cơ quan nội tạng của Phạm Nhàn do cú va chạm gây ra.

Phạm Nhàn hôn mê, Phí Giới không ngừng chú ý đến máu chảy ra từ miệng và mũi, sợ rằng nó có thể vô tình làm nghẹn cổ y đến mức không thể thở được.
Một số miếng gạc luôn được chuẩn bị sẵn bên giường để có thể dọn dẹp càng sớm càng tốt khi y ho và nôn ra máu liên tục.

Phí Giới sợ nhất buổi tối sẽ không có người chú ý, hắn phải sắp xếp mấy thái giám trẻ tuổi trong cung thay phiên nhau trông chừng vào ban đêm, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi hắn kịp thời.

Những thái giám trẻ tuổi đó chưa từng chứng kiến bi kịch như vậy bao giờ. Họ đều cúi đầu đứng bên cạnh Phạm Nhàn, thỉnh thoảng lấy hết dũng khí mới dám đưa tay chạm vào mũi Phạm Nhàn, xác nhận rằng Phạm Nhàn đang thở đều đặn.

Thái y viện Hoàng gia đã lấy ra tất cả các loại thảo mộc quý hiếm của mình để Phí Giới lựa chọn và sử dụng cho Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn nằm ngửa không ngủ được, thân thể luôn từ từ trượt xuống, thỉnh thoảng lại phải giúp y điều chỉnh. Khánh đế sai người đến chỉnh lại tấm ga trải giường phía sau và thay nó bằng chất liệu mềm hơn.

Khánh đế rất tức giận về việc Phạm Nhàn nhảy khỏi cung điện, và hắn không biết bản thân đang tức giận với chính mình hay với Phạm Nhàn. Hắn cho rằng cái chết của Phạm Nhàn không có sự đồng ý của hắn, vì vậy Phạm Nhàn không đủ tư cách để chết..

Dù rất khó chịu nhưng ban đêm Khánh đế vẫn thường đưa tay sờ trán và kiểm tra mạch đập.

Cũng giống như một người cha bình thường, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi đứa con ốm yếu khó chịu của mình, hồi hộp chờ đợi con tỉnh lại.

Hắn thường hỏi Hầu công công xem buổi tối Phạm Nhàn có ngủ ngon không, có ho ra máu nữa không, thậm chí còn hỏi Phí Giới từng cái một, khi quay người lại và thở phào.

Phạm Nhàn ngủ mấy ngày, mới từ từ tỉnh lại. Y đưa mắt nhìn mấy lần đồ đạc xung quanh, nhưng vẫn không biết mình đang ở đâu.

Thái giám trẻ dường như đã nghe thấy động tĩnh nhỏ, lần lượt ngẩng đầu lên khi nhìn thấy y đã tỉnh lại, họ nhanh chóng thông báo cho Phí Giới đang ở bên ngoài.

“Đây chính là cung điện hiện tại của bệ hạ”. Phí Giới nói với y.
Y rơi từ cao xuống nhưng may mắn là không bị thương nặng. Phí Giới nói rằng ngực y đã bị gãy và y không thể cử động được nữa. Sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi phục.

Phạm Nhàn gật đầu, nhưng đột nhiên bắt đầu nghẹn ngào và ho.

Cơ thể y chuyển động theo cơn ho, khiến ngực y đau nhức, y cảm thấy rất ngột ngạt và không thể cử động tay chân.

Phí Giới nhặt chiếc khăn tay đưa lên miệng Phạm Nhàn và y ho ra một ngụm máu.
Phí Giới an ủi y và nói rằng đó là máu ứ trong ngực và nhổ ra là điều tốt.
Hắn từ từ an ủi Phạm Nhàn có vẻ đang bất an, nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Phạm Nhàn cau mày nói với Phí Giới rằng ngực y dường như bị đè lên và đau, y cảm thấy rất khó chịu.

Phí Giới chỉnh lại đầu của Phạm Nhàn và bảo y uống thuốc giảm đau sau đó cơn đau sẽ biến mất. Phạm Nhàn gật gật đầu, lúc Phí Giới xoay người chuẩn bị rời đi, y muốn giữ sư phụ lại, lại phát hiện cánh tay của mình không còn chút sức lực nào.

Y mở miệng nhưng không biết phải nói gì. Y hành động như một đứa trẻ hư hỏng và không muốn Phí Giới bỏ đi, nhưng Phí Giới vẫn rời đi.

Y cảm thấy không thoải mái và cố gắng tự ngồi dậy nhưng lại ngã xuống vì kiệt sức.
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi cú va chạm trước đó lên ngực nên tình trạng thở khò khè của Phạm Nhàn không bao giờ thuyên giảm, thường xuyên khiến y khó thở.

Đang suy nghĩ lung tung trong phòng, y nghe thấy ngoài cửa có mấy thái giám trẻ đang dùng giọng kìm nén chào bệ hạ, nên y lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Không phải một người bước vào mà là ba người. Ba người cố ý đi chậm lại vì sợ làm phiền Phạm Nhàn, lại thấy Phạm Nhàn hình như lại ngủ quên.

Y nghe thấy tiếng xe lăn của Trần Bình Bình, sau đó cảm thấy một bàn tay hơi thô ráp chạm vào trán y. Y không biết đó là ai.

Nhưng khi ba người bắt đầu thấp giọng nói chuyện, y liền hiểu rằng họ là Trần Bình Bình, bệ hạ Phạm Kiến.

Phạm Kiến rất buồn, đứa trẻ đã không được khỏe mạnh kể từ khi y trở về từ Bắc Tề. Cứ ba ngày lại có tin bị bệnh nặng, và mỗi lần bệnh lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Nhìn thấy Khánh đế không chịu để Phạm Nhàn trở về Phạm Phủ, trong lòng càng tức giận hơn, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.

Khi nghe tin Phạm Nhàn lần này vô tình rơi từ tháp cung điện xuống, hắn nghiêm trọng cúi đầu xuống, chống lại sự thôi thúc muốn nhìn chằm chằm vào Khánh đế.

Ba người thấp giọng nói chuyện tranh luận, nhưng Phạm Nhàn nghe không rõ. Y nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi dâng trào, có chút buồn ngủ. Y cố gắng hết sức nhưng không nghe thấy họ đang nói gì. Cơn đau trong lồng ngực đã rất gần.

Hô hấp dần dần trở nên khó chịu, Phạm Nhàn không khỏi thở khò khè ho khan, giống như bị nhấn chìm trong nước, không khí trong phổi bị thứ gì đó không rõ nguyên nhân hút đi.

Y không nhịn được muốn ngồi dậy hít một hơi thật sâu, nhưng Khánh đế và Phạm Kiến cứ giữ chặt y, không cho y di chuyển.
Y cảm thấy chán nản đến mức muốn đẩy cả hai ra, nhưng y có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của vài người đang bảo y đừng cử động.

May mắn thay, Phí Giới đã chạy tới và kéo họ đi. Hắn đỡ Phạm Nhàn đứng dậy và vỗ nhẹ vào lưng y để y cúi xuống thở dốc.
Phạm Nhàn hơi há miệng, dùng toàn lực ép không khí xung quanh vào lồng ngực, sau đó lại đẩy không khí ra ngoài. Cơ thể y nhịp nhàng theo nhịp thở mạnh mẽ, y cảm thấy ngực mình đau nhức, như có vật gì đè lên ngực, y muốn dùng tay vỗ vào ngực mình để dễ chịu hơn.

Nhưng không có tác dụng, y dường như không còn sức để nhấc tay lên nên sư phụ vỗ vào lưng y, dường như cú vỗ càng mạnh hơn.

Phạm Nhàn vô cùng đau đớn, đau nhức, ngột ngạt, trước mắt không nhìn rõ, xung quanh tai dường như rất ồn ào.

Y nôn ra một ngụm máu hiến tặng dưới sự vỗ về của Phí Giới. Một lúc sau, y ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi thở không còn khó chịu nữa, ngã xuống trong vòng tay của Phí Giới. Phí Giới thấy hô hấp của y dần dần thuận lợi, chậm rãi đặt y xuống, cho y uống chút nước.

Tận mắt nhìn thấy Phạm Nhàn thở khò khè khó chịu, ba người dường như bị sốc và đồng loạt im lặng.

Phạm Nhàn bình tĩnh lại, không hề ngủ mà quay đầu nhìn chằm chằm ba người.

Khánh đế là người đầu tiên chú ý đến ánh mắt của Phạm Nhàn, nhưng không biết vì lý do gì mà hắn không dám đối mặt với ánh mắt của Phạm Nhàn nữa.

Cuối cùng, hắn vẫn bại trận, chậm rãi đi về phía trước, có chút mất tự nhiên, nói: "Phạm Nhàn, ngươi có đói không? Trẫm sai người nấu cho ngươi một tô mì."

Trong một lúc, căn phòng im lặng.
Phí Giới mắng thầm vì đã hỏi một câu hỏi kỳ lạ. Thực tế, món ăn đó Phạm Nhàn không thể ăn được, nhưng hắn lại không thể hiện ra ngoài.

Phạm Nhàn không để ý tới hắn, quay đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong phòng chỉ có vài tiếng nói, thái giám trẻ bước tới và thay ga trải giường bẩn bằng ga trải giường mới.

Khanh đế  cẩn thận tỏ ra có chút quan tâm đến Phạm Nhàn nhưng không chịu thừa nhận điều đó. Phạm Kiến nhìn thấy tất cả và chửi rủa trong lòng rằng đối phương đáng bị như vậy. Phạm Kiến chậm rãi đi đến bên giường Phạm Nhàn, nói Phạm Nhàn nên nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta rời đi trước.

Phạm Kiến có phần mong đợi Phạm Nhàn sẽ đáp lại mình sau khi chờ đợi một lúc lâu, đúng lúc Phạm Kiến gần như nghĩ rằng mình không thể chờ đợi được nữa thì thấy Phạm Nhàn điều chỉnh đầu óc, thở nhẹ một tiếng: "Ừm".

Tiếng “Ừm” nhỏ này khiến Phạm Kiến vô cùng vui mừng, trong lòng cảm thấy tự hào, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra nghiêm nghị, hắn đang cười nhạo Khánh đế và Trần Bình Bình.

Các ngươi xứng đáng với điều đó. Đứa trẻ này bây giờ chỉ đáp lại ta và phớt lờ các ngươi.

Khánh đế cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại ghen tị với Phạm Kiến, vung tay áo ra lệnh cho tất cả mọi người trừ những người phục vụ Phạm Nhàn rời đi, để Phạm Nhàn nghỉ ngơi thật tốt.

Chỉ có Trần Bình Bình vẻ mặt vẫn như cũ bình tĩnh, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, thật ra hắn không tin những gì Khánh đế nói, Phạm Nhàn chỉ là vô tình rơi khỏi tháp, làm sao có thể vô tình rơi xuống trong cung điện khi có rất nhiều người hầu ở đó?

Là vô tình ngã xuống, hay là cố ý bị đẩy xuống, hay là Phạm Nhàn vẫn không từ bỏ ý định tìm cái chết, hay là còn có cái gì khác.
Trần Bình Bình cảm thấy tức giận trong lòng và phải điều tra rõ ràng mọi việc.
18
Sáng sớm, trong một khoảng sân vắng vẻ trong cung điện.
Phạm Nhàn đang nằm trên giường, đọc một cuốn sách không rõ nguồn gốc, trong phòng chỉ có y và ba thái giám trẻ.
Một người đang cúi đầu chờ đợi, một người nhẹ nhàng đánh vào chân Phạm Nhàn, một người khác bóp tay Phạm Nhàn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh duy nhất là tiếng Phạm Nhàn lật trang sách.
Phạm Nhàn không chịu được cảm giác bị phục vụ, luôn muốn xua đuổi đám tiểu thái giám phiền toái này, nhưng vừa nói ra, bọn họ liền quỳ xuống đất khóc.
Sau khi qua lại, Phạm Nhàn để họ ở lại, Phạm Nhàn dần dần quen thuộc với họ.
Phạm Nhàn không có việc gì làm nên cùng thái giám trẻ trò chuyện. Những thái giám nhỏ bé đó trông gần giống nhau, và Phạm Nhàn thực sự không thể biết họ là ai.
Phạm thiếu gia đẹp trai, nổi tiếng, tính tình lại có vẻ hiền lành, chưa bao giờ đánh đập hay mắng mỏ họ, lại rất lễ phép nên họ đặc biệt nịnh nọt. Ngoài việc hơi sợ hãi khi bị đuổi đi, thiếu gia vẫn tốt hơn rất nhiều so với những tên chủ nhân xấu tính luôn đánh đập và mắng mỏ họ.
Phạm Nhàn đã tịnh dưỡng trong cung nhiều ngày như vậy, y cũng nghe được không ít lời đàm tiếu trong cung từ những vị thái giám trẻ tuổi này, cũng không đến nỗi nhàm chán như vậy. Phạm Nhàn cảm thấy trải nghiệm cuộc sống của những người thái giám trẻ tuổi này khá khốn khổ. Họ đều là những người không hề biết cha mẹ mình, và đã được đưa vào cung khi còn nhỏ. Họ thậm chí còn không có họ.
Rõ ràng y chỉ là khách sáo với họ, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, dạy họ vài câu nhưng lại được họ cảm ơn và đối xử chân thành.

Phạm Nhàn nghĩ rằng những người này mặc dù có địa vị thấp kém trong triều đại phong kiến, phải cúi đầu trước người khác nhưng trái tim họ vẫn trong sáng và nồng nàn. Y chỉ mong sau này họ vẫn có thể duy trì được sự quý giá này.
Phạm Nhàn đọc sách có chút mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ, y cảm thấy có người dùng khăn nóng lau mặt cho mình. Tay chân của người đó rất nhẹ nhàng. Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn dường như nghe thấy một tiếng "Phạm Nhàn" trầm thấp.
Phạm Nhàn, đây là y kiếp này tên, có người đang gọi y.
Phạm Nhàn tỉnh lại, chậm rãi nhìn thấy người trước mặt, y tựa hồ sửng sốt một lát, trong mắt có nhàn nhạt nước mắt.
Trước mặt y là một người đàn ông mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm nghị, vải lụa đen che mắt.
Phạm Nhàn kiên định nhìn hắn, một lúc lâu mới kêu lên: "Ngũ Trúc thúc .."
Chỉ cần nghe người đàn ông trầm giọng trả lời: “Là ta đây.”
Sau khi nhận được phản hồi, chớp mắt để xác nhận rằng đó không phải là ảo giác mà là thúc Ngũ Trúc của mình, y mở to mắt rồi lập tức ngồi dậy và ôm chặt lấy đối phương. Phạm Nhàn ôm chặt Ngũ Trúc, như thể cả cơ thể y đang rơi vào vòng tay của Ngũ Trúc, nghĩ về quá khứ, y không khỏi khóc.
Y khóc to và ngắt quãng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng vì khóc. Khi Ngũ Trúc đi vắng, y phải chịu rất nhiều bất bình, áp lực và đau đớn. Thúc Ngũ Trúc, người y luôn tin tưởng, lại không bao giờ ở bên cạnh y.
Sẽ là nói dối nếu nói rằng trong lòng y không trách Ngũ Trúc .
Trước đây y đã quen dựa dẫm vào Ngũ Trúc, y có thể chịu đựng được điều đó, nhưng khi nhìn thấy thúc Ngũ Trúc, mọi bất bình và đau đớn đều ùa về.
Ngũ Trúc có vẻ choáng váng, ngồi thẳng dậy, ôm người bất động mà khóc, thỉnh thoảng chạm vào Phạm Nhàn  để bày tỏ sự an ủi.
Nhưng Phạm Nhàn không muốn. Nghĩ đến tất cả những điều này, y lại bắt đầu đánh và mắng Ngũ Trúc.
Y cứ nức nở hỏi đi hỏi lại những câu hỏi giống nhau, thúc đã đi đâu, sao không quay lại, sao thúc không ở đây khi ta bị thương và đau khổ.

Có một câu hỏi cuối cùng mà Phạm Nhàn đã suy nghĩ hàng nghìn lần: Thúc Ngũ Trúc, thúc không cần ta nữa sao?
Phạm Nhàn kêu lên một cách tuyệt vọng và đau đớn. Những dao động mạnh mẽ trong cảm xúc khiến ngực y đau nhức và khó thở trong một lúc, nằm trên giường thở dốc, nước mũi và nước mắt.
Ngũ Trúc không trả lời câu hỏi trước đó của y, chỉ có thể nói đi nói lại với y rằng ta sẽ không bao giờ không muốn ngươi.
Ngũ Trúc hoảng sợ trả lời y từng cái một, nhưng hắn thực sự không biết mình đã ở đâu trong khoảng thời gian này.
Phạm Nhàn khóc một lúc lâu mới từ từ bình tĩnh lại, mới cúi đầu lẩm bẩm: “Ta trách lầm người, rõ ràng là ta muốn chết không sống nổi, bây giờ ta lại trách người đã đi đâu.”
"Phạm Nhàn, ngươi đừng nói như vậy."
Phạm Nhàn mỉm cười, không tiếp tục chủ đề mà hỏi: "Ngũ Trúc, khoảng thời gian này thúc đã đi đâu."
Ngũ Trúc vẫn chưa trả lời được câu hỏi của y mà chỉ có thể trả lời: “Ta không nhớ."
Phạm Nhàn nhìn quanh và thấy từng thái giám trẻ đang nằm gọn gàng trong phòng. Việc này chắc chắn là do Ngũ Trúc làm để giấu họ với người khác.
"Phạm Nhàn, ngươi bị thương.” Ngũ Trúc bỗng nhiên nói, nắm lấy tay Phạm Nhàn bắt mạch, nói tiếp: “Phạm Nhàn, ngươi rất yếu, cần nghỉ ngơi."
“Bây giờ ta có nên nằm xuống rồi thúc không biết đi đâu nữa không?" Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng bất an. Sau khi nhận được sự đảm bảo của Ngũ Trúc rằng hắn sẽ không đi đâu, Phạm Nhàn vẫn không tin và không chịu nghe lời ..
Ánh mắt vừa động, Phạm Nhàn liền nói ra rất nhiều lời. Ngũ Trúc chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời. Cuối cùng, Phạm Nhàn đề cập rằng y muốn rời khỏi cung điện và đi nơi khác.
Ngũ Trúc không hỏi y muốn đi đâu, nói tóm lại, rời khỏi cung điện trước. Hắn sẽ đưa Phạm Nhàn đi bất cứ nơi nào y muốn.
Phạm Nhàn được Ngũ Trúc cõng ra khỏi cung điện. Tấm lưng rộng và dày của Ngũ Trúc ôm chặt toàn bộ cơ thể Phạm Nhàn khi bay lên bay xuống trên những bức tường cao của cung điện.
Cuộc hành trình có vẻ yên bình và suôn sẻ.

Cung điện rất rộng lớn, tường thành cao bao bọc người bên trong từng tầng một. Nhắc tới cung điện, Phạm Nhàn chỉ đến đó vài lần, phần lớn đều đi tới đi lui vội vã, chưa bao giờ nhìn kỹ hơn các cung điện của các vị vua cổ đại.
Chỉ là lần này, y giống như nhìn thoáng qua tòa nhà tráng lệ này.
Phạm Nhàn quay đầu nhìn về phương xa, trong lòng thầm quyết định sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Vậy còn Khánh đế thì sao, còn hoàng tử thì sao, y không bao giờ muốn dính líu đến chuyện đó nữa.
Quá khứ sẽ bị gió thổi bay đi phải không?
Ngũ Trúc dừng lại trước mộ người quá cố ở ngoại ô Kinh đô. Hắn nhẹ nhàng đánh thức Phạm Nhàn đang nằm ngủ.
Trong ngôi mộ này có một tấm bia đá, trên đó có khắc dòng chữ "Lăng mộ của người chồng quá cố Đặng Tử Kinh", hình như cách đây không lâu đã có người đến dọn dẹp.
Phạm Nhàn chậm rãi ngồi xuống trước mộ, bối rối nói nhiều. Khi hưng phấn, y ho ra một ngụm máu, nhanh chóng lau đi.
"Đằng Tử Kinh, ta đã báo thù cho ngươi rồi."
"Ta đi đây, chắc một thời gian nữa ta sẽ không về Kinh đô nữa. Ta định cùng Ngũ Trúc thúc về Đạm Châu sống ở đó. Nước ở Kinh đô rất sâu, ta không muốn bơi trong nước bùn này nữa."
Phạm Nhàn vừa nói vừa nuốt khan, không nói nên lời. Sự cay đắng trong lòng y không thể giải quyết được.
Y ngồi trước mộ hồi lâu, Ngũ Trúc cũng ngồi cùng y hồi lâu.
Ngũ Trúc hỏi y dự định đi đâu trong tương lai.
Phạm Nhàn nhìn bầu trời: “Thế giới rộng lớn như vậy, không có nơi nào chúng ta không thể ở? Tại sao chúng ta không trở về Đạm Châu và sống như trước đây?”
Y nhờ Ngũ Trúc đến Phạm phủ để lấy lại chiếc hộp do Diệp Khinh My để lại, sau đó họ trở về Đạm Châu sống cùng nhau.
Không ngờ Trần Bình Bình tới nhanh như vậy, bọn họ đã bị bao vây.
Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn yêu cầu Phạm Nhàn quay lại cùng mình.

Nhưng Phạm Nhàn không muốn, y không muốn quay về.
"Trần Bình Bình, coi như ta đã chết, ta không phải con chó của ngươi, làm ơn thả ta đi." Phạm Nhàn cầu xin.
"Phạm Nhàn, nếu ta để ngươi đi như vậy, bệ hạ cũng sẽ không để ngươi đi. Trên thế giới này không có chỗ cho ngươi, ngươi có thể tin ta. Ta sẽ để ngươi đi, nhưng nếu ngươi cho ta thời gian. Ta sẽ giúp ngươi từng bước một. Ta sẽ tìm cách sắp xếp để ngươi có thể sống cuộc sống của mình một cách cởi mở, ngươi hãy tin tưởng ở ta."
Phạm Nhàn lắc đầu: “Sao ngươi lại mong đợi ta tin tưởng ngươi, tin tưởng rồi lại bị lợi dụng? Nếu ta quay lại với ngươi, ta thậm chí còn không thể khống chế được sự sống chết của mình.”
Thấy Phạm Nhàn không chịu nghe lời mình, hắn chớp mắt nặng nề và nói với Ngũ Trúc đang chiến đấu với Hắc kỵ: "Ngũ Trúc, nếu ngươi mang y đi, y sẽ chết!"
Trong lúc nhất thời, Ngũ Trúc dừng cuộc chiến với Hắc Kỵ, quay người nhìn thật sâu vào Phạm Nhàn.
Trần Bình Bình tiếp tục hét lên: “Trước đây y bị thương nặng như vậy, còn chưa khỏi hẳn. Nếu y  cùng ngươi lang thang khắp nơi, không có thuốc thang và thuốc men, ngủ ngoài trời thì làm sao có thể sống sót! Ngươi có muốn không? Ngươi sẽ giết y!"
Phạm Nhàn lắc đầu, lo lắng nhìn Ngũ Trúc.
Trần Bình Bình lại nói: "Đưa y trở lại Viện giám sát là lựa chọn tốt nhất, y sẽ được điều trị tốt nhất, y sẽ không chết."
Phạm Nhàn vô cùng bất đắc dĩ, nhưng y chỉ có thể đặt hy vọng vào Ngũ Trúc. Ngũ Trúc đã kiểm tra mạch của Phạm Nhàn trước đó và biết những gì Trần Bình Bình nói là sự thật, nếu hắn nhất quyết muốn đưa y đi, điều đó sẽ chỉ khiến y rơi vào tình thế nguy hiểm hơn.
Và...hắn không còn có thể bảo vệ Phạm Nhàn nữa.
Hắn không muốn Phạm Nhàn chết .
Ngũ Trúc đến gần Phạm Nhàn hơn một chút, đột nhiên mỉm cười và nhẹ nhàng giúp Phạm Nhàn chỉnh lại thái dương lộn xộn của y.
Phạm Nhàn nhìn thấy Ngũ Trúc đang mỉm cười với mình, sau đó nhìn Trần Bình Bình phía sau, có chút bối rối.
Đối với Ngũ Trúc, hắn giống như một người cố vấn và một người bạn, một người mà y đã tin cậy trong nhiều năm.

Trong khoảnh khắc mỉm cười ngắn ngủi đó, Ngũ Trúc đã tính toán được câu trả lời trong đầu.
Y dường như nghe thấy lời xin lỗi nhỏ nhẹ của Ngũ Trúc, sau đó y cảm thấy gáy đau nhức và không biết gì khác.
Trần Bình Bình và Ngũ Trúc hứa rằng họ sẽ đảm bảo an toàn cho Phạm Nhàn và sẽ không để y gặp tai nạn nữa. Khi Phạm Nhàn khỏi bệnh, y có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn hoặc không bao giờ quay lại Kinh đô.
Phạm Nhàn cuối cùng được đưa trở lại Viện giám sát, y từ từ ngủ trên lưng Ngũ Trúc, Ngũ Trúc từng bước bế y trở lại. Cũng giống như hơn mười năm trước, Ngũ Trúc cũng làm như vậy, từng bước một, đưa đứa bé trên lưng về Đạm Châu.
Ps: thở dài🥹
19
Phạm Nhàn dường như nhìn thấy chính mình ở kiếp trước trong khoảng không.
Phạm Thận là một đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Luôn khao khát tình cảm gia đình nhưng lại sợ hãi tình cảm gia đình từ khi còn nhỏ. Y là sinh viên khoa văn học và là sinh viên đứng đầu khoa văn ở trường đại học.
Khi còn học đại học, vì có điều kiện tốt nên y kết bạn được nhiều người và trở thành chủ tịch hội sinh viên.
Khi đó, y là người có tinh thần phấn chấn, vui vẻ cùng nhóm cán bộ hội sinh viên và luôn có nhiều bạn bè xung quanh.
Dù trong lòng cảm thấy cô đơn nhưng y vẫn có thể tận hưởng niềm vui của cuộc sống.
Thật đáng tiếc khi không ai có thể nói lời "Chúc mừng năm mới” với y trong đêm giao thừa dù xung quanh có rất nhiều bạn bè.
Nỗi cô đơn này đặc biệt rõ ràng vào ban đêm khi hàng nghìn ngôi nhà lên đèn.
Khi camera quay lại, Phạm Nhàn nhìn thấy những mảng màu trắng, một màu rất lạnh.
Lúc đầu, y được chẩn đoán mắc bệnh nhược cơ, thỉnh thoảng y đột nhiên ngã xuống, sau đó chỉ sau hai hoặc ba tháng, tình trạng trở nên trầm trọng hơn khắp cơ thể.
Lúc đầu sẽ có hai ba người đến gặp y, các tiền bối, đệ tử và cố vấn cũng đến;
Cuối cùng, Phạm Thận thực sự trông xấu xí.

Một người không thể cử động toàn thân chỉ có thể mở mắt và ngơ ngác nhìn lên trần nhà; khí quản ở cổ được cắt ra và nối với máy thở; bằng cách này, có thể cung cấp nhu cầu dinh dưỡng của mình.
Kỳ thật y rất đau, nhưng lại không thể kêu lên, chỉ có thể nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Y thực ra không muốn chết, nhưng khát vọng sống của y đã bị sự cô đơn và tra tấn vô nhân đạo dần dần cạn kiệt, y chỉ có thể đếm từng ngày cái chết của mình.
Nỗi cô đơn này đã ở bên y rất lâu rồi.
Cuối cùng y cũng chết. Y nghĩ rằng phải mất một thời gian dài, nhưng thực tế chỉ chưa đầy nửa năm.
Y đã không thể bước đi bình yên khi qua đời. Một số nhân viên y tế đã chen lấn và cố gắng kéo y lại. Có tiếng máy móc chói tai vang lên bên tai y, rất đau đớn và khó chịu.
Phạm Thận chợt nhận ra hình như mình có khả năng cử động nên liều mạng hét lên, dùng hết sức vặn vẹo tỏ ra bất mãn và đau đớn nhưng vẫn có người giữ chặt y.
Âm thanh máy móc sắc bén trong tai y biến mất, thay vào đó là "Phạm Nhàn".
Phạm Nhàn? Y không phải Phạm Nhàn, y là Phạm Thận
Không, y là Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn vẫn bị vài âm thanh đó kéo ra khỏi cơn ác mộng. Y mở mắt ra, đầu đau nhức, trước mặt là Phí Giới và Ngũ Trúc.
Y tỉnh dậy từ ký ức kiếp trước, vẫy tay xác nhận rằng mình thực sự có thể cử động, và sau đó y đã bình phục.
Thấy y hoảng sợ, Phí Giới chậm rãi an ủi nói: "Tỉnh lại sẽ không sao đâu. Ngươi có thấy khó chịu không? Chắc chắn là đang mơ. Có đói không? Sư phụ làm gì đó cho ngươi ăn."
Phạm Nhàn gật đầu, sau đó lắc đầu nhìn rõ y đang ở đâu, ánh mắt tối sầm.
Phí Giới thấy y và Ngũ Trúc dường như có điều gì đó muốn nói, nên sau vài lời chỉ dẫn, hắn chủ động rời đi và chuẩn bị bữa thuốc cho Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn bất mãn nhìn hắn, tựa hồ muốn hắn giải thích.
Ngũ Trúc trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi đáp lại ánh mắt của y, giải thích: “Ta đem ngươi đi, ngươi sẽ chết; ở lại, ngươi có thể sống."

Phạm Nhàn hỏi ngược lại : "Không phải thúc nói sẽ đưa ta đi bất cứ nơi nào ta muốn sao?"
Ngũ Trúc: “Chờ ngươi khỏi bệnh rồi đi.”
“Ngươi là ai mà có quyền quyết định ta đi hay ở?"
Ngũ Trúc: “Ngươi ở lại dưỡng thương vẫn là lựa chọn tốt hơn.”
"Ta có thể tự chăm sóc bản thân mình."
Ngũ Trúc lại trầm mặc, sau đó trầm giọng hồi lâu: “Ta không muốn ngươi chết.”
“Vậy ngươi nghĩ ta có thể sống sót nếu ở lại Viện giám sát?"
Ngũ Trúc: “Hiện tại phân tích, ít nhất ngươi sẽ không chết."
"Vâng, thúc Ngũ Trúc. Thúc đã lựa chọn đúng đắn khi theo đuổi lợi thế và tránh bất lợi."
Phạm Nhàn cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nói chuyện với Ngũ Trúc, y cũng không còn sức lực mà khóc lóc ầm ĩ nữa, huống chi khóc lóc ầm ĩ cũng chẳng thay đổi được hiện trạng chút nào.
Huống chi Ngũ Trúc đi ra ngoài lâu như vậy, lúc trở về lại chỉ nói “Không nhớ”.
Ai biết được Ngũ Trúc sẽ bỏ y lại ở đâu.
"Tiểu thư đã chết." Ngũ Trúc đột nhiên nói.
Phạm Nhàn thắc mắc tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, chỉ đáp: “Mẹ đã mất nhiều năm rồi, ta biết.”
Ngũ Trúc: “Ta cũng không muốn ngươi chết.”
Phạm Nhàn im lặng.
Ngũ Trúc: "Sau này không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi được.”
"Thúc đi đâu?"
Ngũ Trúc không trả lời mà lấy từ trong lòng ra một túi nhỏ đựng kẹo hạt dẻ rang và một bó kẹo táo rừng đưa cho Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn sửng sốt và đưa tay ra nhận lấy. Cái túi nhỏ đựng hạt dẻ rang đường chứa đầy thịt hạt dẻ vàng óng, chắc hẳn Ngũ Trúc đã bóc ra cho y khi y còn đang ngủ, giúp y đỡ tốn công tự bóc vỏ.

Phạm Nhàn ăn một miếng thịt hạt dẻ, vừa ngọt vừa nếp, lại có chút ấm áp.
Sau đó lại ăn thêm một viên kẹo táo nữa, vị chua ngọt lan tràn trong miệng Phạm Nhàn. Ngũ Trúc đưa tay lên cằm Phạm Nhàn nói: "Nhổ lõi ra.”
Phạm Nhàn cúi đầu nhổ lõi táo gai vào tay Ngũ Trúc.
Sau khi ăn thêm mấy hạt dẻ rang đường và mấy ngụm thuốc Phỉ Kiệt đưa tới, y lại nằm xuống nghỉ ngơi, Ngũ Trúc lặng lẽ nhìn y.
Khánh đế biết về việc Phạm Nhàn trốn thoát, nhưng Khánh đế không báo động cho hai người mà chỉ yêu cầu Trần Bình Bình dẫn người ngăn chặn họ.
Chỉ cần Phạm Nhàn còn ở Viện giám sát, hắn có thể tạm thời đảm bảo an toàn cho Phạm Nhàn, nhưng tương lai thì sao?
Sau khi Phạm Nhàn quay lại Viện giám sát, y bị cảm lạnh, nhưng may mắn là y không bị sốt.
Di chứng tổn thương cơ thể dần dần xuất hiện. Bát canh thuốc này được đổ xuống nhưng chẳng có tác dụng gì.
Y bị thở khò khè và ho suốt cả ngày, tức ngực và khó chịu, và phải mất một tháng y mới khỏi bệnh cảm lạnh thông thường.
Phí Giới ngày nào cũng cau mày, mái tóc rối bù của hắn đã bạc đi.
Ngũ Trúc suốt ngày ở bên cạnh y, chậm rãi an ủi Phạm Nhàn nhưng y cảm thấy không thoải mái, nên thường xuyên hai người đều không nói nên lời.
Mỗi khi trời sáng, Ngũ Trúc sẽ giúp Phạm Nhàn tưới nước và bón phân cho cây dược liệu của mình. Hắn cũng sẽ cẩn thận tẩy giun cho cây sơn trà nhỏ, tưới nước cho cây dược liệu đã trở thành việc cần làm hàng ngày của Ngũ Trúc.
Phạm Nhàn sẽ tiếp tục viết Hồng Lâu của mình với sự giúp đỡ của Ngũ Trúc, mỗi ngày viết một chút. Phạm Tư Triệt gửi thư nói rằng Hồng Lâu quá khốn khổ, tất cả đều thích cái kết của sự đoàn tụ và niềm vui., và luôn muốn Phạm Nhàn viết vui vẻ hơn.
Tốt nhất là hãy để Đại Ngọc sống lại và sống hạnh phúc cùng Bảo Ngọc. Đây là điều mà tất cả mỹ nhân tài năng và phu nhân trong cung đều mong muốn được nhìn thấy.
Y chỉ mỉm cười và phớt lờ những gì Phạm Tư Triệt nói.
Trên đời này làm sao có thể có nhiều như vậy đoàn tụ cùng vui mừng?
20
Phạm Nhàn cuối cùng đã không thể sống sót qua mùa đông cực kỳ lạnh giá năm đó.
Mấy ngày gần đây, y bệnh nặng, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường uống thuốc.
Căn bệnh hiểm nghèo liên miên kéo dài nửa năm đã cướp đi sinh mạng của y, cuối cùng y qua đời vào một ngày có trận tuyết đầu mùa.
Như Lâm Đại Bảo đã từng nói, khi một người chết, người đó sẽ đi đến một nơi rất xa và sẽ không thể gặp lại nhau trong một thời gian dài cho đến một ngày, mọi người sẽ đi đến nơi đó.
Phạm Nhàn đã đi tới nơi đó.
Phạm Nhàn khá yên bình khi y rời đi vào ngày hôm đó với tinh thần tốt, y ngồi trên ghế dài, đắp chăn dày và đắm mình trong ánh nắng mùa đông đã tắt từ lâu. Phí Giới ở bên y và từ từ ngủ gật.
Khi đó, sau khi Phạm Nhàn đọc xong cuốn sách Hồng Lâu viết liên tục không lâu, Vương Khải Niên mang bức thư từ Đạm Châu gửi cho Phạm Nhàn, nhìn thấy Phạm Nhàn và Phí Giới đang ngủ gật trong sân, hắn đã đợi một lúc lâu.
Hắn thu mình lại, thời tiết có vẻ lạnh hơn một chút, những bông tuyết dường như rơi thưa thớt.
"A, thật ra là có tuyết rơi." Vương Khải Niên đưa tay ra, cười thầm nói.
Hắn đánh thức Phí Giới và muốn chuyển Phạm Nhàn vào nhà để giữ ẩm.
Không ngờ, Phạm Nhàn hoàn toàn lạnh cóng, không thở.
Hai người họ xác nhận lại nhiều lần trước khi xác nhận rằng Phạm Nhàn thực sự đã rời đi.
Người thiếu niên trông vẫn như vừa ngủ rất lâu, vẻ mặt điềm tĩnh, hiền lành.
Y sẽ không bao giờ có cơ hội đọc bức thư từ Đạm Châu mà Vương Khải Niên cầm trên tay.
"Tiểu Phạm đại nhân, có lẽ đã về tiên giới." Vương Khải Niên nói.
Tuyết vẫn rơi dày đặc và tiếp tục rơi trong nhiều ngày, bao phủ toàn bộ Kinh đô.
Tin tức về cái chết của tiểu Phạm thi tiên lan nhanh như cháy rừng, và toàn bộ Kinh đô chìm trong sự u ám và đau buồn.
Trần Bình Bình, Phí Giới, Vương Khải Niên và những người khác đích thân đưa thi thể của y về Phạm phủ.

Ngũ Trúc ở bên cạnh Phạm Nhàn suốt ba ngày. Hắn không hiểu tại sao Phạm Nhàn suốt đời lại không chịu tha thứ cho hắn, và hắn cũng không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại chết mặc dù hắn đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Hắn tưởng rằng ở lại viện, Phạm Nhàn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp dưới sự bảo vệ của hắn và Trần Bình Bình, nhưng mọi thứ không như hắn đã phán đoán.
Tiểu thư đã chết, Phạm Nhàn cũng chết. Hắn không biết phải tìm ai để trả thù.
Hắn đến hỏi Trần Bình Bình tại sao Phạm Nhàn chết và ai đã giết y.
Ông lão tóc trắng ngồi trên xe lăn im lặng hồi lâu mới trả lời: “Là chúng ta đều ép y phải chết."
Ngũ Trúc vẫn không xác định, liền hỏi lại: “Ta nên giết ai?"
Trần Bình Bình lại lắc đầu.
“Phạm Nhàn đã chết.” Ngũ Trúc nhấn mạnh.
Trần Bình Bình im lặng.
"Ngươi đã hứa y sẽ sống tốt." Ngũ Trúc lại nói.
Trần Bình Bình vẫn im lặng, không thể đối mặt với lời nói của Ngũ Trúc.
Phạm Nhàn qua đời, tang lễ được tổ chức tại Phạm phủ, cả gia đình khóc đến tan nát cõi lòng.
Ngày hôm đó có rất nhiều người đến và khóc.
Tuyết vẫn đang rơi dày đặc.
Người cũ đã qua đời, nhưng cuộc sống của người còn sống vẫn tiếp tục.
Phạm Kiến đã thêm tên của Phạm Nhàn vào cây gia phả. Sân của y ở Phạm phủ ngày nào cũng được dọn dẹp, và hắn chậm rãi đọc cuốn sách di cáoo của Phạm Nhàn có tên là Hồng Lâu.
Mọi người thường nói rằng lối viết của y cũng mang tính nhân văn như chính y, và Phạm Kiến hy vọng có thể hiểu được thế giới nội tâm của Phạm Nhàn thông qua cuốn sách này.
Phí Giới thất vọng về cả bản thân và Kinh đô vì cái chết của Phạm Nhàn nên đã chủ động tìm việc ở một nơi xa xôi và rời Kinh đô.
Vợ của Vương Khải Niên sắp sinh con, hắn và con gái đang mong chờ, hy vọng có được một thiếu gia.

Nhị hoàng tử vẫn ăn lẩu hàng ngày trong phủ, nhưng điểm khác biệt là hắn không còn ăn lẩu một mình nữa - Tạ Biên cuối cùng cũng quay lại với nhị hoàng tử.
Khánh đế trước đó đã bẻ gãy chiếc cung yêu thích của mình do cái chết của Phạm Nhàn.
Tiếc là Phạm Nhàn không còn ở đây nữa.
Ngũ Trúc cuối cùng đã trở thành người giữ mộ của Phạm Nhàn, quanh năm ở bên cạnh y, nhưng cuối cùng hắn lại bị chùa triệu hồi.
Thời gian trôi qua, mọi người sẽ sớm quên nó.
Phạm Nhàn có một điều ước trong suốt cuộc đời là quay trở lại Đạm Châu để gặp nãi nãi.
Y từng có cơ hội trốn khỏi cung điện, trốn khỏi Kinh đô và thoát khỏi sự kiểm soát của người khác. Đó là cuộc đấu tranh cuối cùng trong cuộc đời y, nhưng mọi hy vọng đều bị lưỡi kiếm của Ngũ Trúc cắt đứt.
Y là người suốt ngày tìm kiếm cái chết, và cái chết là sự giải thoát cho y.
Nhưng điều buồn cười là trong những ngày cuối đời, y vẫn bất đắc dĩ phải buông bỏ thế giới, y buộc mình phải viết xong Hồng Lâu và chờ đợi mùa xuân năm sau đến.
Đáng tiếc cuối cùng y không thể chờ đợi được nữa, bởi vì cơ thể y thật sự không thể chống cự được nữa. Không tìm kiếm cái chết, không treo cổ, không nhảy khỏi tòa nhà hay uống thuốc độc, chỉ là cơ thể đã đạt đến giới hạn và cuối cùng không còn gì để làm.
Y từ chối tha thứ cho nhiều người và bản thân cho đến khi chết.
Phạm Nhàn sinh ra ở Kinh đô và mất ở Kinh đô.
Cuộc hành trình khá suôn sẻ, y được mệnh danh là Thi tiên của Khánh quốc. Y được kính trọng như một học giả kiểu mẫu trong thế giới, đồng thời y cũng là một quan chức của triều đình.
Y sống một cuộc sống khó khăn và cuối cùng y không thể trở lại Đạm Châu nơi y sinh ra và lớn lên.
Thành phố Đạm Châu, bên trong Phạm phủ.
Một bà già với mái tóc hoa râm chống gậy đang đọc sách trong sảnh, những nếp nhăn trên khuôn mặt hiện rõ dấu vết của thời gian. Nàng tựa hồ nghĩ đến cái gì, ngoài cửa hỏi: "Thiếu gia có hồi âm không?"
Người đáp lại bà ở bên ngoài là một cô bé thông minh, mỉm cười nói: “Bẩm phu nhân, vẫn chưa. Đạm Châu xa xôi, thư từ Kinh đô phải chờ mấy ngày.”

Bà lão lắc đầu: “Đứa bé này đã lâu không viết thư rồi.”
Cô bé an ủi: "Thiếu gia đang ở Kinh đô, chắc chắn y cũng đang nhớ đến phu nhân!"
Thành phố Đạm Châu vẫn bình yên, Phạm phu nhân vẫn đang chờ đợi hồi âm của cháu trai đã đi xa đã lâu, vẫn đang đợi cháu quay lại gặp lại.
Bà lão tóc trắng ngẩng đầu chờ đợi, không biết thư mình gửi đi ngày qua ngày đã đến tay Phạm Nhàn hay chưa, vẫn đang đợi.
Giống như tiểu Phạm Nhàn năm đó, ngẩng đầu ở cửa nhà Phạm, mỗi ngày đều chờ đợi kỵ sĩ áo giáp đỏ đến.
Nhưng Phạm Nhàn đã đợi được, lão phu nhân có lẽ đã không thể đợi được nữa.
The end.
Ps: dịch xong chính truyện ad có rất nhiều cảm xúc. Giống như Viện trưởng đã nói: là bọn họ giết chết Phạm Nhàn!!!
Ước nguyện duy nhất của An Chi là được về Đạm Châu với nãi nãi nhưng cũng không thực hiện được. Nếu lúc đó Ngũ Trúc chọn đưa Phạm Nhàn đi thì y sẽ sống hay chết? Thật ra y vẫn sẽ chết mà thôi nhưng y sẽ được chết trọn vẹn hơn, không day dứt nhưng hiện tại. Điều đáng buồn hơn là thời gian trôi đi mọi người sẽ dần quên đi và đặc biệt là Ngũ Trúc. Ai đọc tác phẩm gốc sẽ biết sau khi về miếu, kí ức sẽ bị xoá đi, trở về một con số 0. Hắn sẽ quên đi Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn tới chết cũng không tha thứ cho bất cứ ai cả, kể cả chính bản thân y.
Thật ra có một chi tiết trong truyện thể hiện sự trả thù của An Chi chính là việc y trồng cây trong Viện. Diệp Khinh My sau khi trồng hoa trong viện đã chết. Phạm Nhàn cũng vậy. Có thể nói xuyên suốt câu chuyện đều nhìn thấy ác ý của An Chi đối với Trần Bình Bình là lớn nhất. Nên hành động này của An Chi có rất nhìu ý nghĩa khác nhau. Nhưng sau cái chết của An Chi thì chính những cây thuốc này khi Trần Bình Bình nhìn thấy sẽ là lưỡi dao sắc gén khoén từng miếng thịt trong tim hắn. Vì chính hắn đã trực tiếp giết Phạm Nhàn!!!
Phạm Nhàn đi vào ngày tuyết đầu mùa rơi nhưng điều đáng bùn nhất ở đây là có một truyền thuyết cho rằng chỉ cần người có tình cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau.
Chết có lẽ là sự giải thoát lớn nhất và sự trả thù lớn nhất đối với Phạm Nhàn. Chỉ có thể hi vọng kiếp sau hay kiếp sau nữa y vĩnh viễn được tự do tự tại, sống một đời bình an hạnh phúc.
Phạm Nhàn lẫn Phạm Thận khi chết đều chưa tới 20.🥹

Ngoại truyện
Tên ta là Trần Bình Bình.
Tên ban đầu của ta không phải Trần Bình Bình, mà là Trần Ngũ Thường.
Khi ta còn trẻ, có một cô gái tên là Diệp Khinh My. Cô gái đó là một nhân vật huyền thoại, nhưng sau đó cô ấy đã qua đời.
Cô gái đó đã bỏ lại một đứa trẻ tên Phạm Nhàn, nó có đôi mắt giống cô và giống cô trong từng cái nhăn mặt và nụ cười.
Nhưng sau đó, đứa bé cũng qua đời.
Phạm Nhàn chết và được chôn cất cách ngoại ô kinh đô không xa. Đó là một nơi tốt đẹp và sạch sẽ.
Hắn nghe nói trước khi chết y đã nói rằng muốn được chôn cất cách Đằng Tử Kinh không xa. Có lẽ những người sắp chết đều có linh cảm sẽ rời bỏ thế giới này, trong đó có y.
Mùa đông năm ấy cực kỳ lạnh giá, tuyết rơi dày đặc nối tiếp nhau.
Hoa cỏ trong nhà kính ở sân viện lại sống dậy khi mùa đông chuyển sang mùa xuân.
Phạm Nhàn có một tác phẩm để lại tên là "Hồng Lâu ", được y viết không liên tục khi bị bệnh nặng. Những bản thảo viết tay lộn xộn của y luôn dính máu.
Thật buồn cười khi nói rằng khi còn sống, Phạm Nhàn liên tục tự sát để cố gắng chết, nhưng y chết vì bệnh nặng, ngọn đèn cuối cùng và dầu cạn kiệt, và nỗi tuyệt vọng sâu sắc cuối cùng trong thế giới.
Trần Bình Bình đã xem "Hồng Lâu" từ đầu đến cuối nhiều lần, nhưng hắn không khỏi rơi nước mắt và khó chịu đến mức không thể xem được nữa.
Hắn vô cùng hối hận vì đã không phát hiện ra những tiếng kêu cứu và cầu cứu của Phạm Nhàn đắm chìm trong cuốn sách càng sớm càng tốt, đồng thời không thực sự quan tâm đến những gì Phạm Nhàn muốn và không muốn.
Hắn thậm chí còn tưởng tượng Phạm Nhàn đã vất vả như thế nào để viết những dòng chữ này trong những ngày cuối đời, bàn tay gầy guộc của y có thể cầm được cây bút như thế nào và đôi môi nứt nẻ của y có thể bộc lộ những gì trong lòng như thế nào.
Dù phải chịu nhiều đau khổ nhưng may mắn đứa trẻ đã ra đi thanh thản.

Căn phòng nơi Phạm Nhàn hồi phục ở Viện giám sát vẫn được dọn dẹp hàng ngày, rất nhiều đồ vật được đặt như lúc y còn ở đó, như đang đợi y trở về.
Cây sơn trà trước cửa đã phần nào bị hư hại do cái lạnh mùa đông. Phải mất rất nhiều công sức để hồi sinh nhưng hiện tại nó vẫn đang phát triển tốt. Sẽ không lâu nữa có thể ăn được quả sơn trà vàng chua ngọt.
Hôm nay, một lứa trẻ mới đến Viện giám sát. Chúng phải được đào tạo từ nhỏ để trở thành điệp viên của Viện. Thế hệ này dường như có trình độ chấp nhận được.
Hôm nay có người lại cố ám sát hắn, nhưng đáng tiếc là họ đã thất bại.
Khi người già đi, có rất ít thứ để mất.
Có người trong Viện lại sắp nổi loạn, hắn nghĩ nên tha hay giết hết?
Rốt cuộc y có ghét hắn không?
Trần Bình Bình thường ngồi trước gốc cây sơn trà một mình, thường thở dài một mình như nhớ ra điều gì đó.
Những đứa trẻ mới vào Viện giám sát sẽ được dạy rằng cây sơn trà là vật yêu thích của viện trưởng và không được phép chạm vào;
Nhóm thiếu gia gật đầu, không biết tại sao, nhưng họ thường xuyên nhìn thấy bóng dáng buồn bã của Trần Bình Bình, cũng không có người hỏi tại sao.
Nghe nói Phạm gia đã đến Đạm Châu để gặp bà cụ. Lão nhân quả thật có chút cô đơn. Có thêm con cái đến thăm bà thì tốt.
Vợ và con của Đằng Tử Kinh hiện đang được Viện giám sát bí mật bảo vệ.
Hắn đang già đi và có lẽ muốn nghỉ hưu.
Trần Bình Bình tự cười nhạo chính mình.
Nhưng Viện kiểm sát vốn muốn giao lại cho Phạm Nhàn. Đó là công sức của mẹ y, hắn thực sự không muốn giao nó cho người khác.
Phạm Nhàn...
Trần Bình Bình cuối cùng không khỏi run rẩy hét lên, nhưng không có ai đáp lại hắn.
Phạm Nhàn...

Phạm Nhàn!
Tốt. Tất cả đã biến mất, tất cả đã biến mất.
Diệp Khinh My rời đi, để lại Phạm Nhàn ở lại.
Nhưng Phạm Nhàn cũng đã rời đi.
Rốt cuộc, họ không muốn ở lại.
Trong thế giới hỗn loạn này, hắn không có ai để bảo vệ.
Hắn chợt nhớ đến những lời cuối cùng trong di sản của Phạm Nhàn:
“Ai làm quan thì vận mệnh sẽ héo mòn;
Đối với người giàu, vàng bạc của họ không còn nữa;
Người nhân từ sẽ thoát khỏi cái chết;
Quả báo không thương tiếc, rõ ràng;
Ai nợ mạng sống thì mạng sống đã được trả;
Ai nợ nước mắt cũng đã cạn nước mắt rồi!
Việc đền đáp ân oán và quả báo không hề nhỏ. Sự chia ly và đoàn tụ đã được định trước.
Muốn biết cuộc đời mình ngắn hay ngắn, hãy hỏi kiếp trước, về già, giàu có là may mắn.
Những người nhìn xuyên qua nó sẽ thoát vào hư không;
Bị ám ảnh, ta mất mạng một cách vôích.
Nó giống như một con chim đã ăn hết thức ăn và lao vào rừng, để lại một vùng đất rộng lớn màu trắng!”
Tại sao hắn không thấy tiếng khóc của Phạm Nhàn ở giữa lời thoại!
Y có biết rằng mình sẽ chết trong mùa đông trắng xóa không?
Ông già đáng thương đang ngồi trước cây sơn trà nhỏ, hai hàng nước mắt từ từ chảy ra, trong lòng vừa tức giận vừa đau đớn, nhưng lại cảm thấy bất lực và hận chính mình không có khả năng sống lại!
Hắn khóc lóc thảm thiết nhưng không thể thay đổi gì cả.

Hắn cảm thấy có lỗi nhưng không bao giờ có thể trả được.
Hắn biết sự sống và cái chết là định mệnh, nhưng hắn hận rằng mình không thể đánh đổi mạng sống này lấy mạng sống khác để mang đứa trẻ trở về.
Thời gian vẫn đang trôi qua nhưng Phạm Nhàn đã không còn ở đó nữa.
[TOÀN VĂN HOÀN]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro