AllNhàn- Mọi người đều yêu quý Tiểu Phạm đại nhân (6-10)

06
Tin Phạm Nhàn bị đầu độc đã được lan truyền rộng rãi ở Kinh đô.

Có tin đồn rằng vấn đề này có thể liên quan đến tranh chấp trong hoàng gia. Chắc chắn rằng Tạ Biên đã bị bắt và bỏ tù vào ngày hôm đó. Người ta nghi ngờ rằng Tạ Biên đã yêu cầu Phạm Nhàn ủng hộ nhóm của Nhị hoàng tử nhưng Phạm Nhàn không đồng ý nên Nhị hoàng tử ra lệnh cho người của mình đầu độc Phạm Nhàn trong cơn tức giận.

Cũng có tin đồn rằng một số người ghen tị với danh hiệu Thi tiên bất tử của Khánh quốc và không thể chịu đựng được danh tiếng của Phạm Nhàn ở Kinh đô nên đã tấn công Tiểu Phạm thi tiên một cách gay gắt.

Một tin đồn còn cường điệu hơn nữa là các vị tiên trên thiên giới nghe nói tiểu Phạm Thi tiên đang đau khổ dưới trần gian nên muốn gọi người về.

Nói tóm lại, tin đồn này ngày càng trở nên nham hiểm hơn khi nó lan rộng.

Sáng nay, Khánh đế đã triệu tập Phạm Kiến và Trần Bình Bình, ngay khi cả ba gặp nhau, họ đã bắt đầu cãi vã trong cung.

Phạm Kiến tức giận khi nghĩ đến chuyện đó, răng ngứa ngáy và râu rụng vài sợi. Nếu đi theo con đường ban đầu đã tính cho Phạm Nhàn, cưới Lâm Uyển Nhi, tiếp quản nội khố, giàu có sao đó có thể bỏ qua sự hỗn loạn trong triều đình, làm sao có thể có nhiều chuyện loạn như vậy?
Bây giờ thì xong rồi , Phạm Nhàn đang đau khổ!

Đó giờ hắn chưa từng thấy Phạm Nhàn gầy gò yếu đuối như vậy, tất cả là nhờ hai con cáo già các ngươi đấy!

Đứa trẻ hắn nuôi ở Đan Châu mang họ hắn, là con nhà họ Phạm. Khi đến Kinh đô, đứa nhỏ chỉ trở thành con tốt để bị lợi dụng và lợi dụng thôi!

Phạm Kiến tức giận đến mức gần như muốn nhổ nước bọt vào Khánh đế.

Khánh đế nghe được những lời tức giận của Phạm Kiến, hắn mím môi giận dữ, ai có thể ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra như thế này.

“Những đứa con của nhà họ Phạm ? Phạm Nhàn đang chảy dòng máu của trẫm! Thật tốt! Phạm Nhàn đang hồi phục vết thương ở Phạm phủ của ngươi, nhưng cuối cùng lại bị kẻ trộm đầu độc, Phạm phủ vẫn không làm tốt công việc phòng thủ? Lần này chúng ta có thể cứu đứa nhỏ, nhưng lần sau thì sao? Ai dám đảm bảo kẻ trộm sẽ không quay lại gây nguy hiểm cho sự an toàn của Phạm Nhàn? Nếu Phạm phủ không thể chăm sóc tốt cho Phạm Nhàn thì tại sao không chuyển người vào cung điện ngay bây giờ, nơi quân đội hoàng gia bảo vệ và thái y hoàng gia túc trực .. Thậm chí không có một con muỗi bay vào.”

Phạm Kiến nghe xong càng tức giận hơn, cười khẩy: “Bệ hạ, có manh mối gì cho thấy Phạm Nhàn bị kẻ trộm đầu độc không? Nếu không phải người ép y đi Bắc Tề, y đã không phải khổ sở như thế này ! Bây giờ thì tốt rồi, tất cả là lỗi của thần.”

Hai ông già qua lại, không ai thuyết phục được đối phương, gần như nhổ nước bọt và đánh nhau. Hầu công công bên cạnh sợ hãi đến mức cúi đầu xuống nhiều lần. Không thể nghe được nữa, Trần Bình Bình quay xe lăn, hơi ngẩng đầu lên nói: “Bệ hạ, thần nghĩ việc Phạm Nhàn bị đầu độc có gì đó đáng nghi."

Trần Bình Bình vừa nói xong, hai người đang tranh cãi liền dừng lại.

"Chúng ta đều biết rằng Phạm Nhàn đã bị thương nặng ở Bắc Tề và y đã may mắn được cứu sống. Ngày hôm đó, Tạ Biên cũng nằm trong số đó." Trần Bình Bình tiếp tục, "Trong sự việc này, Tạ Biên đã lẻn vào biệt thự của Phạm phủ và đúng lúc tìm được Phạm Tiên trúng độc, thần cảm thấy chuyện này quá trùng hợp."

Trần Bình Bình vẫn yêu cầu cấp dưới của hắn điều tra lý do tại sao người muốn hãm hại Phạm Nhàn lại sử dụng phương pháp này. Đối phương đầu độc Phạm Nhàn nhưng không sử dụng chất độc bạo lực hơn, tại sao không sử dụng vũ khí sắc bén như một con dao găm để giết người một cách nhanh chóng? Tại sao Tạ Biên lại tình cờ xuất hiện ở nhà Phạm Nhàn và đưa Phạm Nhàn đến viện giám sát ?

"Ý của ngươi là có lẽ Tạ Biên không muốn làm tổn thương Phạm Nhàn, nhưng lúc đó Tạ Biên đã vô tình vào phòng Phạm Nhàn nên có người đổ tội cho hắn?" Tuy nhiên, không thể hiểu tại sao lại muốn đầu độc Phạm Nhàn.

“Đúng vậy, e rằng người này còn ở cùng Phạm Nhàn."

Trần Bình Bình chậm rãi nói: "Lần này Phạm Nhàn bị đầu độc. Trong nhà không có dấu vết đánh nhau ngoại trừ một món đồ sứ vỡ. Phạm Nhàn không hề hấn gì ngoại trừ vết thương trên cổ tay. Lính canh của Phạm phủ ngày đó cũng vậy. Báo cáo rằng Phạm Nhàn không bị thương, đó là điều bất thường và cũng không có tín hiệu cầu cứu nào được gửi đến. Ngay cả người giúp việc chăm sóc y cũng nói rằng ngày hôm đó Phạm Nhàn vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng và không có gì bất thường cả.".

Phạm Kiến nghe được lời này không khỏi sắc mặt nghiêm túc. Sau lưng hắn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Ngày hôm đó, tình cờ Cao Đạt không có mặt ở nhà Phạm vì việc khác, những người khác không ở cùng Phạm Nhàn. Chẳng lẽ có người cố ý dụ đám người bảo vệ Phạm Nhàn đi để hoàn thành công việc?

Khánh đế quay đầu lại và vẫy tay ra hiệu cho Trần Bình Bình tiếp tục.

“Tạ Biên tìm thấy Phạm Nhàn nằm trong nhà vào ngày hôm đó, và ngay lập tức đưa Phạm Nhàn đến viện giám sát để giải độc. Mặc dù Tạ Biên có nghi ngờ nhưng hắn không có lý do gì để đầu độc Phạm Nhàn và sau đó đưa Phạm Nhàn đi giải độc. Điều này là không hợp lý”. Trần Bình Bình ngẩng đầu nhìn Phạm Kiến: “Từ đây có thể cho rằng Phạm Tiên đã bị tổn hại. Người đó rất có thể là người thân của Phạm Nhàn, hoặc ít nhất là người nhà họ Phạm. Người đó đã hiểu rõ lối sống của Phạm Nhàn và biết rằng Phạm Nhàn không thích có người xung quanh nên có thể đợi cho đến khi mọi người xung quanh Phạm Nhàn rời đi, khi đến lúc, dùng thuốc độc giết Phạm Nhàn!" Lúc này, giọng điệu của Trần Bình Bình ngày càng nghiêm túc và hắn nghiến răng nghiến lợi.

( Ừ, suy luận đúng rồi đó. Đúng 99% rồi)🙄

Nghe vậy, Phạm Kiến cảm thấy có lý nhưng cũng mâu thuẫn, nói: “Vậy tại sao hôm đó Tạ Biên lại lặng lẽ trèo tường đột nhập vào Phạm gia của ta? Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp hay là cố ý ? Ai sẽ được lợi từ cái chết của Phạm Nhàn?"

Dù Tạ Biên có bị tra tấn như thế nào trong ngục tối của viện, hắn cũng chỉ có thể khẳng định mình chỉ đi theo Nhị điện hạ mang lễ vật đến Phạm phủ thăm. Hắn lẻn vào, là bởi vì Điện hạ bị từ chối, không nhịn được tò mò lẻn vào.

Nhưng Trần Bình Bình không tin, Phí Giới không tin, Phạm Kiếm cùng Khánh Đế càng không tin.

Nhị hoàng tử đến triều đình xưng tội với Khánh đế. Hắn thẳng thừng nói rằng đã ra lệnh cho Tạ Biên trèo tường vì lo lắng cho vết thương của Phạm Nhàn.
Nhị hoàng tử bị Khánh đế phạt cấm túc ba tháng, nhưng đến nay bên thái tử vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ có liên quan tới thái tử?

Trần Bình Bình tin rằng Phạm Nhàn có thể đã bị ai đó xung quanh làm tổn thương. Người đó đã ép Phạm Nhàn nuốt thuốc độc trong khi lính canh và những người khác tránh xa Phạm Nhàn.

Trong lúc tranh chấp, cả hai đã vô tình làm vỡ bồn hoa trong nhà Phạm Nhàn. Và cổ tay của Phạm Nhàn bị gãy. Những vết thương trên cơ thể y cũng bắt nguồn từ việc này. (Ờ 🙄)

Nghĩ tới đây, Trần Bình Bình lại càng buồn bực hơn. Hắn nghĩ đến lúc đó Phạm Nhàn nhất định bất lực như thế nào, toàn thân bị thương, bị ép uống thuốc độc nhưng không thể phản kháng, chỉ có thể ngã xuống nền đất lạnh lẽo, chờ người đến tìm. Sau khi được giải cứu, y phải chịu đựng cơn đau nôn mửa và giải độc!

Nhưng khi Phạm Nhàn tỉnh dậy và hỏi ai đã cho y uống thuốc độc, Phạm Nhàn kiệt sức đến mức bối rối và bắt đầu nói nhảm và nói rằng y đã tự uống thuốc độc..

Tiếng khóc của Phạm Nhàn khi tỉnh dậy lần đầu tiên nhắc nhở Trần Bình Bình rằng người này có thể không chỉ muốn giết Phạm Nhàn mà còn muốn đe dọa và đe dọa Phạm Nhàn làm điều gì đó.

Họ thậm chí có thể đã làm nhiều việc hơn là chỉ đầu độc y, hoặc họ có thể đã làm điều gì đó cực đoan hơn trong khi Phạm Nhàn bị thương nặng và không thể chống cự.

Vì vậy, hắn đã yêu cầu Phí Giới kiểm tra cơ thể Phạm Nhàn từ trong ra ngoài để xem có vết thương hay dấu hiệu xâm phạm nào không.

Trần Bình Bình muốn bắt người đó và giết bằng ngàn thanh kiếm!

Ps: suy nghĩ nhiều ghê🤡

Phạm Nhàn là đứa trẻ mà hắn yêu quý trong lòng, con của tiểu thư. Hắn muốn bảo vệ y bất kể thế nào, hắn muốn Phạm Nhàn đạt được quyền lực cấp cao hoặc sự giàu có, nhưng giờ hắn không còn muốn bất kỳ thứ gì trong số đó nữa. Hắn chỉ muốn nhìn thấy y sống một cuộc sống bình yên, cưới vợ, sinh con và tránh xa nguy hiểm như những người bình thường.

Sau khi nghe những gì Trần Bình Bình vừa nói, Khánh đế đã chấp nhận suy đoán của hắn. Dù thế nào đi nữa, vụ đầu độc Phạm Nhàn hiện tại dường như có liên quan rất lớn và hắn đã ra lệnh điều tra nghiêm ngặt để loại bỏ những kẻ có ý định làm hại Phạm Nhàn.

Phạm Kiến thẳng thắn tuyên bố sẽ tự mình dọn dẹp nhà cửa, bất cứ ai cư xử kỳ lạ vào ngày hôm đó và nghi ngờ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà Phạm Kiến.

Lúc này Trần Bình Bình còn có lời muốn nói. Hắn ngẩng đầu giơ tay hành lễ, sau đó nhìn về phía Phạm Kiến, thẳng thắn nói: “Bệ hạ, thần tin rằng đã có tiền lệ ở Phạm phủ, nên Phạm phủ hẳn không an toàn.” Không để ý tới Phạm Kiện lúc này đang trừng mắt nhìn, với đôi mắt to như quả chuông, "Thần thành khẩn xin Bệ hạ cho phép Phạm Nhàn tiếp tục dưỡng thương trong viện giám sát cho đến khi tìm ra kẻ đứng sau.”

Lúc này, Phạm Kiến không cam lòng mà hành lễ: “Bệ hạ, Phạm Nhàn đã sống ở Phạm phủ của thần kể từ khi y vào Kinh đô. Hiện tại sức khỏe của y rất kém, nếu hoàn cảnh thay đổi đột ngột, y có thể không thể thích nghi."

Hai người nói qua nói lại, Khánh đế nghe nói thật là ồn ào, nghĩ rằng Viện giám sát quả nhiên sẽ an toàn hơn Phạm phủ, nên lập tức hạ quyết tâm, đồng ý yêu cầu của Trần Bình Bình. Hãy để Phạm Nhàn chuyển đến viện và để Phí Giới giúp y chăm sóc bản thân và giữ y an toàn.

Tuy rằng Phạm Kiến không muốn làm như vậy, nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng có lẽ sự an toàn của Phạm Nhàn hiện tại có thể được bảo vệ tốt hơn trong viện giám sát. Hắn chỉ có thể nói vài lời chua chát về những điều không tốt của viện giám sát, trợn mắt nhìn Trần Bình Bình một vài lần.

Cái chết của Phạm Nhàn khiến mọi người trong gia đình Phạm sợ hãi và muốn nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn mọi lúc.

Khi Phạm Nhàn bị thương vào ngày hôm đó, Cao Đạt nhìn xương bàn tay bị gãy của Phạm Nhàn để nhận tội với Phạm Kiến, và quỳ trong biệt thự ba ngày đêm trước khi tiếp tục canh giữ Phạm phủ.

Phạm Nhàn được hộ tống trở lại Phạm phủ sau khi y thoát khỏi sự nguy hiểm tại Viện giám sát. Ngủ say mấy ngày ở Phạm Phủ, thứ đầu tiên y nhìn thấy khi tỉnh dậy chính là khuôn mặt to lớn không cạo râu của Phí Giới.

Nhưng Phạm Nhàn dường như choáng váng trong giây lát, rồi đột nhiên mất kiểm soát, dùng tay chân đá và khóc và dùng răng cắn vào tay mình. Thấy vậy, Phí Giới nhanh chóng ôm lấy Phạm Nhàn và an ủi: Sư phụ ở đây, sư phụ ở đây, nhưng y vẫn đang giãy giụa và khóc không kìm được.

Ngũ Trúc nghe thấy tiếng động liền chạy vào nhà, trong đầu không nghĩ ra được phản ứng hợp lý nào.

Phí Giới ngơ ngác khi lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Nhàn khóc như một đứa trẻ, thấy Phạm Nhàn tiếp tục cử động và đá, chỉ có thể chậm rãi vỗ nhẹ vào cơ thể Phạm Nhàn để an ủi.

Lúc đầu Phạm Nhàn khóc, sau đó mệt mỏi thì khóc nức nở, rồi lại khóc mà ngủ thiếp đi.

Phí Giới gần như muốn khóc cùng Phạm Nhàn đã phải chịu đựng quá nhiều và bị oan ức. Hắn hận bản thân mình đã bất cẩn để cho Phạm Nhàn bị kẻ xấu đầu độc. Phạm Nhàn nên trách hắn lúc y gặp nguy hiểm đã không ở bên cạnh, Phí Giới nhìn Phạm Nhàn lại ngủ quên, lau đi khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, nhưng lại không khỏi siết chặt nắm tay ngày càng chặt chẽ hơn.

Phạm Nhàn tỉnh lại hai ngày sau.

Khi Phí Giới nhìn thấy Phạm Nhàn tỉnh dậy, hắn cẩn thận nhìn Phạm Nhàn. Thấy Phạm Nhàn chỉ chớp mắt và nhìn không có gì khác thường, hắn không khỏi cảm thấy vui mừng và một nụ cười nịnh nọt gần như tràn ra từ khuôn mặt.

Sau đó, hắn nhìn thấy Phạm Nhàn đang ăn một bát cháo kê nhỏ dưới sự cho ăn chậm rãi của mình, hắn càng vui mừng như có một người vợ nhỏ.

Hôm đó Phạm Nhàn nôn và giải độc nên có thể đã gây tổn thương bên trong bụng, Phí Giới cũng không dám cho y ăn quá nhiều vì sợ nôn ra ngoài như trước. Thấy Phạm Nhàn vui vẻ, hắn mới nhớ tới việc của mình.

Hắn nhét chăn bông của Phạm Nhàn, hạ giọng hỏi bên tai Phạm Nhàn: "Phạm Nhàn, hãy nói với sư phụ lúc trước là ai đã ép em uống thuốc độc, nói với sư phụ, sư phụ sẽ giúp em báo thù."

Phạm Nhàn chớp mắt, như đang nghĩ điều gì đó, hỏi Phí Giới chất độc là gì. Phí Giới ra hiệu giải thích, sau đó Phạm Nhàn dường như nhớ ra và nói: “Không ai ép ta uống. Ta đã tự uống.”

Phí Giới nghe xong lời này càng cảm thấy đau lòng hơn, có lẽ lần này Phạm Nhàn đã bị kích thích rất nhiều, hoặc có thể đã bị tên trộm đe dọa. “Thành thật mà nói, Phạm Nhàn, em không cần phải sợ hãi dù là ai, sư phụ sẽ giúp em giết hắn.”

Nhưng Phạm Nhàn vẫn nhắc lại, chính y đã uống thuốc và cắt vết thương, không ai ép buộc. Phí Giới nhịn không được lại hỏi thêm mấy câu, nhưng thấy Phạm Nhàn vẻ mặt ức chế sắp khóc, hắn cũng không dám hỏi thêm câu nào. Thấy Phí Giới không hỏi thêm câu nào nữa, Phạm Nhàn trấn an rằng sư phụ không cần phải lo lắng, y không sao cả. Và trao cho đối phương một nụ cười.

Hắn nhớ nụ cười này. Vào ngày Phạm Nhàn bị đầu độc, y cũng dùng nụ cười này để nhờ Phí Giới đến viện mang cho y một số sách y học để giải tỏa sự nhàm chán.

Phí Giới nghe thấy lời này hai mắt đỏ hoe, hắn không biết lần này Phạm Nhàn đã phải chịu đựng bao nhiêu kích thích và tra tấn, đến nỗi vừa mở mắt ra là có thể khóc lớn, bây giờ lại nói nhảm. Y đã bị tổn thương rất nhiều nhưng y vẫn an ủi hắn. Một ông lão đau buồn đến mức không cầm được nước mắt, nghĩ rằng kẻ trộm phải trả giá.

Phí Giới cứng cổ báo cáo sự việc với Trần Bình Bình, sau đó Trần Bình Bình đưa ra một số suy đoán trước mặt Khánh đế.

Trần Bình Bình tin rằng Phạm Nhàn từ chối nói ra ai muốn làm hại y, có thể vì y bị rối loạn tinh thần trước sự kích thích, hoặc vì y bị người đó đe dọa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, có vẻ như Tạ Biên, vật tế thần, sẽ không thể rời khỏi phòng giam của viện trong một thời gian.

07
Khi Phạm Nhàn tỉnh dậy, y nhìn thấy khuôn mặt không cạo râu của Phí Giới và phải mất ba giây y mới nhận ra rằng mình đã thất bại trong việc tìm đến cái chết.

Mọi cảm xúc dâng trào trong lòng, y không khỏi bật khóc cáu kỉnh vì sự cáu kỉnh và tuyệt vọng của mình. Y đá chân tay, khóc lớn nhưng không thể nguôi ngoai nỗi đau trong lòng. Y dùng hai tay vỗ vào ngực và khóc cho đến khi kiệt sức rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi Phí Giới hỏi ai đã cho y uống thuốc độc, y nói sự thật rằng y đã tự ăn, nhưng y bị coi là nói nhảm.

Sau khi đến Kinh đô, y đã đề phòng và nói dối suốt chặng đường, giữa việc lợi dụng và bị lợi dụng. Giờ y đã nói ra sự thật, không ai chịu tin y.

Trong lòng Phạm Nhàn hiện lên một tia tiếc nuối, khi Phí Giới hỏi rất nhiều câu hỏi, y cảm thấy đau lòng và lại bắt đầu rơi nước mắt.

Y không biết mình đã xảy ra chuyện gì, có lẽ y đã nói dối quá nhiều, hiện tại đang bị theo dõi từ trong ra ngoài, nhưng không ai chịu nghe lời y và tin lời y.

Y ngủ thiếp đi và khóc một lúc, trạng thái tinh thần của Phạm Nhàn lúc này dường như đã khá hơn. Y dần dần bớt ác cảm với việc ăn uống, Phí Giới không khỏi vui mừng khôn xiết khi thấy y ăn ngon miệng suốt ngày.

Khánh đế đã ra lệnh bí mật để Phạm Nhàn đến Viện giám sát để sửa chữa cơ thể của mình. Gia đình Phạm miễn cưỡng nhưng phải tuân theo mệnh lệnh, nhưng Phạm Nhàn đã kiên quyết chống lại sự việc và không chịu đi trong khi run rẩy và khóc.

Nhưng Khánh đế có vẻ quyết tâm để y rời khỏi Phạm phủ trước và đến Viện giám sát.

Trần Bình Bình và Phí Giới cảm thấy tiếc cho y khi khóc lóc và quấy khóc, nhưng không còn cách nào khác là phải bí mật đưa Phạm Nhàn đến Viện giám sát khi y đang ngủ.

Suy cho cùng, Phạm Nhược Nhược là một cô gái cẩn thận và đã lên kế hoạch để Phí Giới xây dựng một ngôi nhà giống hệt trong Viện giám sát, để Phạm Nhàn có thể mất cảnh giác.

Vì vậy Phạm Nhàn đã được Phí Giới quấn trong chăn và ôm thật chặt khi ngủ sau khi được châm cứu. Chiếc chăn bao phủ toàn bộ cơ thể của Phạm Nhàn.

Phí Giới nhẹ nhàng đặt người lên giường, vén chăn và quần áo lên, để lộ vết thương trên bụng Phạm Nhàn.

Trên cái bụng trắng nõn mịn màng của y có một vết thương xấu xí, lốm đồm và hơi đỏ. Bụng phập phồng lên xuống theo hơi thở của Phạm Nhàn, điều này cũng ảnh hưởng đến vết thương.

Đây là lần đầu tiên Trần Bình Bình tận mắt nhìn thấy vết thương trên eo và bụng của Phạm Nhàn, trong lòng càng thêm cay đẳng. Trên đường trở về Kinh, Phạm Nhàn không được điều trị y tế và bị viêm nhiễm liên tục nên bây giờ vết thương trông thật gớm ghiếc và đáng sợ:

Trên vết thương đỏ rực còn có những vết khâu, mơ hồ có thể nhìn thấy phần thịt mềm mới mọc trong bụng. Ngoài ra, còn có thể nhìn thấy bột thuốc màu vàng của Phí Giới ngày ngày rắc lên bụng. Vết đỏ được che bằng gạc.

Đây không phải là vết thương duy nhất trên cơ thể Phạm Nhàn. Thanh kiếm đã đâm khắp người Phạm Nhàn, và còn có một vết thương tương tự ở lưng dưới của y.

Chính vì vậy, khi Phạm Nhàn nằm, vết thương ở lưng dưới thường xuyên bị đè ép khiến Phạm Nhàn không thể tự mình di chuyển, phải nhờ người khác cẩn thận giúp y lật người lại để tránh chèn ép vết thương ở lưng dưới..
Vết thương trên lưng không tránh khỏi bị nén lại, nhìn có vẻ nghiêm trọng hơn, vết thương hiện tại xem ra đã được băng bó lại, ít nhất sẽ không còn máu chảy ra nữa.

Trong một khoảng thời gian, Phạm Nhàn chỉ có thể nằm trên giường, không thể cử động, đau đến mức không thể ngồi dậy được.

Cũng chính vì vết thương trước đó khiến Phạm Nhàn ngày đêm khó chịu, trạng thái tinh thần hết lần này đến lần khác sa sút.

Trong thời gian này, Phạm Nhàn luôn bị đánh thức bởi cơn đau khi có người giúp y lật người khi đang ngủ, và y sẽ phải đau thêm một chút mới có thể ngủ lại…

Bây giờ Phạm Nhàn đã hồi phục đến mức có thể di chuyển chậm rãi và độc lập, thậm chí có thể đi bộ một quãng ngắn với sự hỗ trợ của ai đó.

Phí Giới cẩn thận cắt chỉ khâu vết thương ở bụng của Phạm Nhàn. Vết khâu của vết thương đã kéo thịt bụng của Phạm Nhàn, và một ít máu không thể tránh khỏi khi tháo chỉ khâu. Phí Giới dùng gạc lau sạch vết thương và thay một ít thuốc sau khi thấy máu ngừng chảy ra. Phạm Nhàn chìm vào giấc ngủ chậm rãi dưới sự châm cứu của Phí Giới và không phải chịu đựng nỗi đau khi tháo chỉ. Tuy nhiên, vết thương ở lưng dưới của y vẫn phải đợi thêm vài ngày nữa mới có thể cắt bỏ được.

Trước đây, lúc tuyệt vọng nhất, Phạm Nhàn khi cần phải thay băng. Khi miếng gạc được tháo ra, nó kéo vào theo thịt trên cơ thể y, y chịu đựng cơn đau cào xé tim phổi nhưng không dám di chuyển.

Đôi khi, để kiểm tra sự hồi phục của vết thương, Phí Giới sẽ nhẹ nhàng mở vết thương để y có thể nhìn vào bên trong. Thường thì cơn đau khiến Phạm Nhàn gần như khuỵu gối và hét lên, nhưng Phí Giới lại nhờ người ôm lấy y.
Kết quả là, Phạm Nhàn cảm thấy như lần nào y cũng phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm trước khi thay quần áo, toát mồ hôi lạnh.

Trần Bình Bình biết rằng Phạm Nhàn có thể ghét hắn và đổ lỗi cho hắn, vì vậy hắn đã khôn ngoan tránh xa Phạm Nhàn trong Viện giám sát. Nhưng hắn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Phạm Nhàn khi y nhắm mắt ngủ, giấc ngủ của đứa trẻ không ổn định. Những vết thương ở phía trước và phía sau khiến y không thể xoay người và thay đổi tư thế theo ý muốn.

Đứa trẻ này có lẽ đang gặp ác mộng vào ban đêm.
Trần Bình Bình nhờ Phí Giới chuẩn bị một ít thuốc ngủ để giúp Phạm Nhàn nghỉ ngơi thoải mái.

Khi Phạm Nhàn tỉnh dậy, y biết mình đã ở trong Viện giám sát . Trong cơn choáng váng, Phạm Nhàn nhớ lại kiếp trước khi y nằm trên giường bệnh không thể cử động do bệnh nhược cơ.
Kiếp trước y bị người khác thương xót như vậy, không có người nào hỏi y có muốn hay không.

Vết thương trên cổ tay vẫn còn nhức nhối, nhắc nhở y về sự thất bại trong việc tìm kiếm cái chết trong quá khứ, nhưng bây giờ mọi người đang nhìn y kỹ hơn, từ trong ra ngoài, và y thậm chí không thể kiểm soát sự sống hay cái chết trong tay mình.

Phí Giới nhận thấy Phạm Nhàn đang có tâm trạng rất chán nản nên mỗi ngày đều thử nhiều cách khác nhau để cổ vũ y? Lúc đầu hắn đang vắt óc nghĩ ra một trò đùa thậm chí còn chẳng buồn cười chút nào, lúc sau đang kể một câu chuyện, lúc sau lại thể hiện màn trình diễn kém cỏi của mình.

Phạm Nhàn cẩn thận lắng nghe, nhưng lại không cảm nhận được trong lòng có bất kỳ dao động nào. Thẳng thừng nói rằng y mệt và muốn nghỉ ngơi. Phí Giới nghe thấy điều này nhanh chóng dừng hoạt động của mình, đắp chăn cho Phạm Nhàn và để Phạm Nhàn nghỉ ngơi thật tốt trước khi rời đi.

Phạm Nhàn nằm trên giường nhìn Phí Giới đóng cửa rời đi, nhưng y cũng biết rất rõ, ngoài phòng có rất nhiều cao thủ đang theo dõi y.

Các sư huynh ở tam xứ nghe nói sư đệ hiện đang dưỡng thương trong Viện giám sát, mỗi ngày đều buồn bã, không vui vì bị bọn trộm đầu độc trước đó, nên thay phiên nhau đến thăm Phạm Nhàn để cổ vũ.

Sau một thời gian, Lãnh sư huynh đã tự hào đến gặp Phạm Nhàn với nghiên cứu về chất độc mới nhất của mình. Hắn thậm chí còn ăn chất độc trước mặt Phạm Nhàn để chứng minh độc tính của nó và đã ngã xuống tại chỗ. Không ngờ, Phạm Nhàn nhìn thấy cảnh này lại càng lo lắng hơn, bị các sư huynh khác cõng xuống.

Một lúc sau, Tam sư huynh bắt chước bộ dáng người kể chuyện, muốn kể cho Phạm Nhàn, kết quả là nói với Phạm Nhàn rằng cô con dâu nhỏ đã tự sát do bị nhà chồng bắt nạt và ngược đãi. Khi Phí Giới nhìn thấy điều này, hắn đã đá đối phương, thậm chí còn thành thật nhổ nước bọt bảo đối phương đừng làm phiền Phạm Nhàn.

Vương Khải Niên ở lại với Phạm Nhàn trong một thời gian tương đối dài. Hắn mang theo một vài bó kẹo táo và một vài cuốn sách mới cho Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn từ khi vào viện đã suốt ngày uống cháo, lực chú ý của y hoàn toàn bị kẹo táo thu hút.

Phạm Nhàn và Vương Khải Niên trò chuyện một lúc, hỏi về việc Phạm Nhàn vừa mới hồi phục sức khỏe và thế cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Phạm Nhàn biết mình bị nhốt ở viện, không thể động đậy, y sờ sờ vết thương trên bụng, đang nghĩ cách thoát khỏi sự giám sát và kiểm soát của viện.

Khánh đế đến Viện giám sát để gặp Phạm Nhàn vào ngày thứ hai ở đó. Chiếc xe ngựa kín đáo được chuẩn bị đặc biệt đã đến cổng Viện giám sát mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, sau đó tiến vào gặp Phạm Nhàn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Khi mở cửa bước vào, Phạm Nhàn đang nằm nửa người trên giường đọc sách y học, nghe có tiếng động, ngẩng đầu nhìn Khánh đế, liền dừng việc đang làm để chào.

Khánh đế đi thẳng đến giường của Phạm Nhàn và ngồi xuống. Hắn nhìn cơ thể gầy gò rõ ràng của Phạm Nhàn, trên môi có lời quan tâm nhưng không thể nói ra.

Phạm Nhàn thấy hắn còn chần chừ, liền chủ động thăm dò hỏi: “Bệ hạ lần này đến thăm có chuyện gì quan trọng?"

Khanh đế đi tới đi lui để yêu cầu Phạm Nhàn tiếp tục làm việc sau khi nghỉ ngơi thật tốt. Thấy Phạm Nhàn im lặng, hắn lại tiếp tục nhắc đến việc hắn muốn chặt đầu Tạ Biên để giải thích cho thiên hạ.

Nghe được Tạ Biên về sau, Phạm Nhàn ngẩng đầu phản bác: "Bệ hạ, Tạ Biên thật sự là vô tội!"

"Phạm Nhàn, trẫm mặc kệ ngươi muốn bênh vực ai, ngươi không muốn nói là ai hại ngươi, nhưng chuyện này nhất định phải có giải thích."

“Bệ hạ,” Phạm Nhàn trong lòng thực sự bất đắc dĩ, “Thần tự mình uống thuốc độc, không phải lỗi của hắn, là Tạ Biên đã cứu thần.”

Trong lúc tranh chấp giữa hai người, Khánh đế đã đe dọa Phạm Nhàn bằng cách chặt đầu Tạ Biên để tiết lộ kẻ đã hãm hại y, nhưng Phạm Nhàn đã nói rằng đó là chất độc y đã tự uống. Tuy nhiên, Khánh đế hoàn toàn không tin và hỏi Phạm Nhàn rằng đang bảo vệ ai.

“Các ngươi đều không tin lời ta nói?” Thấy tranh cãi không có kết quả, Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Ta không cần ngươi báo thù cho ta, cũng không cần báo thù, Tạ Biên cứu ta, nhưng người lại muốn giết hắn ?"

"Vậy ngươi trước tiên nói cho trẫm biết ngươi đang bảo vệ ai! Trẫm nhất định sẽ đem kẻ đầu độc ngươi chém thành từng mảnh, đem hắn vứt ra nơi hoang dã."

“Bệ hạ,” Phạm Nhàn vừa khóc vừa cười, đứng dậy khỏi giường, đi đến chỗ Khánh đế đến mức thở gấp, hỏi: “Lúc này, không ai tin bất cứ điều gì thần nói. Thần đang bị quản thúc tại viện giám sát này. Thần vô dụng nên thần bị nhốt ở đây!”.

Phạm Nhàn càng nói càng khó chịu, quay mặt đi lau nước mắt và nước mắt, đôi vai run lên.

Khánh đế nghe xong những lời Phạm Nhàn nói thì rất đau lòng, nhưng bề ngoài vẫn hành động như một vị bệ hạ quen tính toán vẫn không tin lời Phạm Nhàn, thậm chí còn cảm thấy Phạm Nhàn đang cố gắng bảo vệ ai đó.

"Chỉ vậy thôi, không cần nhắc đến Tạ Biên nữa, chuyện này muốn có thể giải thích cho mọi người, phải có người nhìn thấy máu. Ba ngày nữa Tạ Biên sẽ bị xử tử.", hắn không muốn nói thêm gì nữa, lại xua tay nói: "Lại đây, giúp Phạm Nhàn nhanh chóng nghỉ ngơi."

Sau đó, hắn quay người rời khỏi phòng Phạm Nhàn, hoàn toàn không để ý đến những gì Phạm Nhàn nói. Phạm Nhàn bị hai người đàn ông trấn áp, chỉ có thể giãy giụa, kêu lên: "Bệ hạ, Tạ Biên thật là vô tội ! Bệ hạ!"

Nhưng không ai nghe lời y, Phạm Nhàn đã thở dốc vì tình trạng thể chất và tinh thần kém, và giờ y sắp liên lụy đến cái chết oan uổng của Tạ Biên.

Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn chỉ cảm thấy sự tồn tại của mình chỉ là một trò đùa. Vết thương trên tay còn đau nhức, y vô tình dùng tay còn lại gãi vết thương, theo cử động của Phạm Nhàn, vết thương bắt đầu chảy máu, nhưng y dường như không cảm thấy đau nữa, cho đến khi y gãi vết thương càng ngày càng mạnh, da gần như vỡ ra.

Phạm Nhàn lại khóc, dở khóc dở cười.

Vào ngày này, Viện giám sát có vẻ yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Spoil:
Tạ Biên đã bắt Phạm Nhàn làm con tin và trốn khỏi Viện giám sát !

08
Bệ hạ có mệnh lệnh! Tên trộm Tạ Biên đã đầu độc Đề ti Viện giám sát và sứ thần Phạm Nhàn trên đường, phá vỡ trật tự của Kinh đô. Hắn phải bị trừng phạt vì tội ác của mình. Người ta quy định rằng sẽ bị chặt đầu ba ngày sau đó để cảnh báo những người khác có suy nghĩ thứ hai.

Ngay khi chiếu chỉ của Khánh đế được ban hành, người dân trong chợ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn trước bữa ăn và sau bữa trà.

Có người thẳng thắn cho rằng nhị hoàng tử đã bất cẩn mà nuôi dưỡng một kẻ phản bội phản nghịch như vậy, sợ sau này toàn bộ thế lực của hắn sẽ bị kiềm chế. Người khác cho rằng có thể đây là kế hoạch của nhị hoàng tử, nhưng sau khi chứng kiến sự việc bại lộ, hắn bây giờ chỉ trốn trong phủ không nói một lời, không dám ra ngoài. Hiện tại hộ vệ của hắn sắp bị giết, hắn tựa hồ như chưa từng nghe nói qua...
Cuộc sống vẫn tiếp diễn…

Phạm Nhàn bắt đầu nghĩ cách cứu Tạ Biên ngay từ khi y biết rằng đối phương sẽ phải chịu một cái chết oan uổng do liên quan đến mình. Rõ ràng Tạ Biên là người đã cứu y, y không muốn Tạ Biên chết một cách khó hiểu trên đường phố như Đằng Tử Kinh, người đã tận tâm bảo vệ y.

Phí Giới vẫn nở nụ cười nịnh nọt và muốn nói chuyện với y, nhưng Phạm Nhàn lại phớt lờ.

Y đang suy nghĩ, đang suy nghĩ.

Dù đang tìm kiếm cái chết nhưng y không thể để người khác chết oan uổng vì mình. Từ góc độ này, y không còn cách nào khác ngoài việc gác lại việc theo đuổi cái chết của chính mình. Bất kể thế nào cũng phải giải cứu Tạ Biên khỏi Viện giám sát..

Nhưng phải làm thế nào? Các cơ quan trong Viện giám sát đầy rẫy nguy hiểm, được canh gác bởi các chuyên gia trong và ngoài. Bản thân y hiện tại đang suy sụp đến mức không thể làm gì, y thậm chí không thể trèo tường, và bây giờ y thậm chí có thể gặp khó khăn trong việc tìm kiếm nơi Tạ Biên bị giam cầm.

Bất chấp nguy hiểm và khó khăn, y quyết định thử.

Y nhớ rằng mỗi khi y muốn làm điều gì đó mà y không chắc chắn, người khác sẽ hỏi y có thực sự muốn làm điều đó không.
Và sau đó y luôn trả lời rằng y muốn thử nó. Nhưng y dường như gặp khá nhiều may mắn và cuối cùng mọi chuyện thường không diễn ra quá tệ.

Bây giờ y không biết thúc Ngũ Trúc ở đâu, thúc ấy từng biến mất một thời gian, nhưng bây giờ thì không thấy đâu nữa.

Có vẻ như y chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lần đầu tiên y đến phòng giam của Tạ Biện, chính Ảnh tử đã đưa y đến đó. Y nói với Trần Bình Bình rằng y muốn gặp Tạ Biên, và Trần Bình Bình đã sẵn sàng đồng ý.

May mắn thay, phòng giam nơi Tạ Biên ở không quá sâu. Giả vờ trò chuyện về những chuyện thường ngày, Phạm Nhàn cáo lỗi và đuổi Ảnh tử đi.

Phạm Nhàn bày tỏ lời xin lỗi với Tạ Biên. Nhìn thấy Tạ Biên vẻ mặt cay đắng cùng hận ý, Phạm Nhàn thẳng thừng nói: “Hiện tại, chỉ có ta có thể cứu ngươi, cũng chỉ có ta có thể cứu ngươi.”

Tạ Biên nhìn khuôn mặt tái nhợt và quầng thâm dưới mắt của Phạm Nhàn, nói: "Với bộ dạng của ngươi bây giờ, làm sao có thể cứu ta dưới mũi của Viện giám sát?"

"Ta có biện pháp cứu ngươi ra ngoài hoặc là trốn khỏi Viện." Phạm Nhàn dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Nếu ngươi bắt ta làm con tin. Viện giám sẽ để ngươi ra ngoài, nếu ta và ngươi vẫn bị Trần Bình Bình ngăn cản, cứ nói ta sẽ ép ngươi làm, bọn họ sẽ không làm khó ngươi và ta."

"Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi ? Tại sao lại muốn cứu ta?" Tạ Biên ngẩng đầu lên, thậm chí không tin những gì Phạm Nhàn nói.

"Bởi vì ta biết ngươi đã bị oan, ta không muốn bất cứ ai chết vì ta. Hơn nữa, ta muốn ngươi làm một việc cho ta để cứu ngươi."

Phạm Nhàn đạt được sự hợp tác để đổi lấy Tạ Biên giúp y thoát khỏi Kinh đô. Cả hai người đều biết rằng cơ hội của chuyện này rất mong manh, nhưng cả hai đều muốn thử một lần cuối cùng.

Tạ Biên dường như đã bị Viện giám sát tra tấn nghiêm trọng, vết thương trên cơ thể vẫn mơ hồ hiện rõ. Hai người nhìn nhau chằm chằm, Tạ Biên có lẽ biết lúc này chỉ có Phạm Nhàn mới có thể cứu được hắn, cho nên hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào Phạm Nhàn.

Cuộc chạy trốn của Tạ Biên và Phạm Nhàn thuận lợi đến không ngờ, giống như họ đã rơi vào một cái bẫy. Từ việc lấy chìa khóa từ Trần Bình Bình, đến mở cửa phòng giam, cho đến chuẩn bị xe ngựa rời khỏi Kinh đô, mọi thứ đều suôn sẻ một cách đáng ngờ.

Trên thực tế, Phạm Nhàn đã biết từ lâu rằng tất cả những điều này có lẽ đều nằm trong tay con cáo già Trần Bình Bình đó.

Trần Bình Bình nổi tiếng là người xảo quyệt và mưu mô. Phạm Nhàn luôn có cảm xúc mâu thuẫn với nhân vật này. Trần Bình Bình thường đối xử tốt với y nhưng sau khi Phạm Nhàn mất cảnh giác, hắn đã vô tình đâm vào lưng Phạm Nhàn. Khi lần đầu tiên y phát hiện ra Trần Bình Bình đã lợi dụng y như thế nào, y đã nhận ra tình yêu và sự chính nghĩa của y và đẩy y vào hố lửa. Y muốn bắt Trần Bình Bình và chất vấn hắn ngay lập tức. Nhưng sau đó khi gặp lại Trần Bình Bình, y cũng không hỏi cái gì.

Về cơ bản là vì mọi chuyện đã xảy ra và nó đã trở thành một sự thật dù y có hi vọng bao nhiêu đi nữa cũng không thể thay đổi được.

Phạm Nhàn sinh ra ở Kinh đô và lớn lên ở Đạm Châu.
Khi y còn nhỏ, mẹ y đã hy sinh để bảo vệ y và y ngay lập tức bị đuổi khỏi Kinh đô.
Sau đó y định cư ở Đạm Châu.
Khi y chín tuổi, y trở thành đệ tử của Phí Giới, từ đó y học hỏi và lớn lên trong sự đầu độc lẫn nhau giữa Sư phụ và trò.
Kể từ khi vào Kinh đô, y đã bước đi trên lớp băng mỏng, cố gắng từng bước một để có được chỗ đứng. Suy cho cùng, chính chàng trai trẻ tràn đầy nghị lực đã tìm được một chỗ đứng giữa dòng nước ngầm đang dâng trào của Kinh đô.

Nhìn lại hai thập kỷ cộng lại, y cảm thấy mình tự do và thoải mái hơn khi ở Đạm Châu.

Hai người phát hiện ra dấu vết của kỵ binh đen cách Kinh đô không xa, Tạ Biên đặt lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua cổ Phạm Nhàn theo kế hoạch.

Nơi đó có một cái hồ, gió xuân thổi nhẹ nhàng, hình bóng của Phạm Nhàn và Tạ Biên in trên mặt nước. Chẳng trách từ hành trình thuận lợi, không có nhiều người cản đường.

"Phạm Nhàn, quay lại với ta.” Trần Bình Bình vẫn ra vẻ như một trưởng lão có vẻ tốt bụng, dỗ dành một đứa trẻ để Phạm Nhàn quay lại Viện giám sát.

Nhưng Phạm Nhàn lại không muốn quay lại, lưỡi dao đã kề vào cổ y, vết thương trên bụng và lưng y đau nhức dưới hơi thở sâu. Một vòng người vây quanh họ với cung tên được rút ra, chờ đợi lệnh của Trần Bình Bình để đâm hàng nghìn mũi tên vào hai người họ.

Y cúi đầu, không nhìn vào mắt Trần Bình Bình. Nghĩ tới Tạ Biên bị oan sau lưng, đáp: "Trần viện trưởng, Tạ Biên bị vu oan. Chuyện xảy ra trước đó đều là lỗi của ta. Ta muốn chết, nhưng không muốn liên lụy đến người khác."

Đám người vây quanh đều rất yên tĩnh, Phạm Nhàn không nói nên lời, không ai lên tiếng nữa, bầu không khí bỗng trở nên trang trọng.

Trần Bình Bình nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ, nhưng hắn lại xem xét lại và nhớ lại mọi thứ về Phạm Nhàn trong khoảng thời gian này trong đầu. Sau khi im lặng nhìn xung quanh một lúc, Trần Bình Bình đột nhiên trở nên phấn khích. Hắn tức giận nói:
"Phạm Nhàn! Rốt cuộc ngươi muốn cái gì!"

Phạm Nhàn đột nhiên cười lớn. Chưa từng có ai hỏi y muốn gì, nhưng giờ đã ở thời điểm này, không ai sẵn sàng thay đổi.!!!

"Ta muốn chết! Ta muốn chết quá, không biết mình bị sao vậy, ngày nào cũng muốn chết, ta không xứng đáng với sự ủng hộ và yêu thương của viện trưởng ." Càng nói, y càng hưng phấn hơn.

Sau khi hít thở vài hơi, y tiếp tục: "Trần Bình Bình, ta chắc chắn không phải là người duy nhất có thể là quân cờ của ngươi. . Hãy coi ta như một quân cờ bị bỏ rơi và giết ta đi. Nhưng Tạ Biên vô tội, hắn đã cứu ta."..."

Khi Phạm Nhàn khóc lớn, Trần Bình Bình cảm thấy bất lực và tội lỗi đến mức độ chưa từng có.

Về phần Phạm Nhàn, y không thể phân biệt được Trần Bình Bình là chân thành rồi sau đó lợi dụng y hay là lợi dụng y từ đầu đến cuối. Nhưng trước đây, hắn hết lần này đến lần khác tàn nhẫn đẩy Phạm Nhàn vào nguy hiểm, dùng nội tâm nhân hậu ép y làm nhiều việc y không muốn làm.

Trong cuộc đối đầu giữa hai nhóm, Phạm Nhàn rõ ràng đang mất đi sức lực. Nhìn thấy Trần Bình Bình vẫn không có ý định thả họ ra, y không khỏi cảm thấy cay đắng và bất lực. Phạm Nhàn tưởng rằng mình đang bị hàng nghìn mũi tên đâm chết ở đây, tự mình chơi đùa, nhưng y tuyệt đối không muốn Tạ Biên vô tội chết sau khi bị liên lụy, chưa kể còn bị vu oan vì cứu mình.

Y giật lấy thanh kiếm từ tay Tạ Biên, làm động tác tự sát và nói với Trần Bình Bình: "Trần Bình Bình, ta biết ngươi sẽ không để ta đi, nhưng ngươi cũng sẽ không giết ta. Ta có thể quay lại với ngươi nhưng điều kiện là ngươi thả Tạ Biên đi trước, nếu không ta sẽ tự sát ở đây!"

Trần Bình Bình nhìn Phạm Nhàn kề kiếm vào cổ, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng tay lại đổ mồ hôi. Hắn không biết Phạm Nhàn muốn làm gì, càng sợ lần này Phạm Nhàn thực sự sẽ tự sát trước mặt hắn. Bây giờ Phạm Nhàn không còn nằm dưới sự kiểm soát nữa, và không ai biết y sẽ làm gì để làm hại chính mình. Hắn đã tốn rất nhiều thời gian để tìm ra người đầu độc Phạm Nhàn nhưng không tìm được gì. Bây giờ xem ra Phạm Tiên thật sự là...!

Trần Bình Bình hoảng sợ, mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng.
Hắn nhanh chóng dỗ dành Phạm Nhàn và yêu cầu y hạ kiếm xuống trước, sau đó yêu cầu tất cả kỵ binh của mình bỏ vũ khí xuống.

Phạm Nhàn nhìn Tạ Biên cưỡi ngựa đi xa. Cách Phạm Nhàn không xa là một cái hồ, tĩnh lặng như nước đọng, giống như trái tim của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn nhớ đến nơi này vào mùa hè, ở đây sẽ mọc lên một hồ lá sen và hoa sen, cũng như vỏ sen.

Thanh kiếm trong tay Phạm Nhàn rơi xuống đất kêu vang, trên mặt hiện lên nụ cười buồn bã, y nhìn thật sâu Trần Bình Bình cách đó không xa, rồi dùng hết sức chạy về phía nước Hồ Đàm.

Cậu bé rơi xuống hồ như một hòn đá nhỏ.

Nước hồ gợn sóng rất nhiều khi Phạm Nhàn nhảy xuống. Cậu bé vừa nhảy xuống từ từ chìm xuống và được một làn sóng người khác nhảy vào sau để cứu người.

Phạm Nhàn nghẹt thở, nước hồ lạnh lẽo khiến y không thể mở mắt nhưng vẫn cố gắng chìm xuống. Nhưng suy cho cùng, y cũng không thể thoát khỏi đám người đang muốn kéo y lên. Vài bàn tay to lớn đồng thời tóm lấy y, kéo y một cách đau đớn, nhấc y lên khỏi mặt nước.

Đầu y nhô lên khỏi mặt nước, và y bị sặc nước, cố gắng không để ai chạm vào mình. Khi y đang té nước một cách ngẫu nhiên, có người vô tình chạm vào vết thương trên lưng y, cuối cùng y mất khả năng chống cự khi một cơn đau nhói ập đến.

Trước khi hôn mê hoàn toàn, y cảm thấy có ai đó ấn mạnh vào ngực mình, một lực mạnh đến mức tưởng chừng như gãy xương. Bên tai vang lên tiếng động, một cơn gió thổi qua khiến y rùng mình vì lạnh. Y dường như nghe thấy giọng nói của Trần Bình Bình, đang kêu gọi y đừng ngủ nhưng y buồn ngủ đến mức thực sự không thể mở mắt.

Dưới áp lực mạnh mẽ, y phun ra vài ngụm nước hồ mà y ta đã nuốt trước đó, rồi rơi vào bóng tối vô tận.

09
Phạm Nhàn nhìn thấy Trần Bình Bình đang ngắm hoa một mình trong Viện giám sát nên bước tới và trò chuyện với hắn. Hắn nói rằng không biết chuyện gì đang xảy ra với những bông hoa này. Chúng không thiếu nước hay ánh sáng mặt trời, nhưng chúng dường như đang héo úa. Phạm Nhàn mỉm cười, ngồi xổm xuống, lật qua các loại hoa cỏ, nói rằng những hoa cỏ này sẽ không sao, y chính là vận mệnh của bọn nó.

"Trần viện trưởng, ngươi thật tốt bụng." Phạm Nhàn cười nói.
"Trần Bình Bình, còn có việc gì cần ta giúp ngươi sao?" Phạm Nhàn cười lạnh, trong mắt tràn đầy lãnh đạm cùng buồn bã.

Trần Bình Bình nhìn Phạm Nhàn ngày càng đi xa hơn. Y nhìn mình từ xa và vẫy tay chào chính mình. Đột nhiên có cái gì đó, hắn dường như có thể nghe thấy giọng nói của Phạm Nhàn cầu cứu hắn, rất xa nhưng lại rất sâu.

"Phạm Tiên!"

Trần Bình Bình đột nhiên tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Mở to mắt nhìn lên trần nhà trống rỗng. Hắn nhận ra đó là một giấc mơ và thở dài thườn thượt.

Ba ngày trước, Phạm Nhàn nhảy xuống hồ tự sát trước mặt Trần Bình Bình. Sau đó y được cứu, và sau đó, vẫn chưa tỉnh lại.

Phạm Nhàn ngâm mình trong nước, cho đến khi trái tim nguội đi, vết thương cũ trên lưng nứt ra, lưng dưới bắt đầu lan ra một màu đỏ chói.

Người kỵ binh vội vã đưa người trở lại Viện giám sát nhưng khi đến Viện, toàn bộ cơ thể y mềm nhũn và sắp chết.

Phí Giới rất ngạc nhiên và tiếp nhận Phạm Nhàn đang ướt sũng đang hấp hối. Làn da trắng hồng vốn có của y giờ đã trắng bệch, quần áo ở thắt lưng nhuộm màu đỏ.

Hắn ra lệnh cho mọi người chuẩn bị vài chiếc máy sưởi và nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của Phạm Nhàn.

Phí Giới đặt Phạm Nhàn ở tư thế nằm nghiêng và phát hiện vết thương không chỉ trắng bệch mà còn nứt nẻ. Sợi tơ dùng để khâu vết thương còn chưa kịp mở đã bị lệch ra khỏi vị trí, có lẽ sau khi chảy máu nhiều nên không còn chảy máu nữa.

Phí Giới nhẹ nhàng lau một ít nước trên vết thương bằng một miếng gạc và để ráo nước, sau đó từ từ gỡ bỏ sợi tơ lộn xộn dọc theo hướng vết thương.

Phí Giới kiểm tra bằng mắt, vết thương không có gì bẩn thỉu, hắn  rắc bột thuốc lên vết thương và khâu lại. Vết thương ở bụng trước cũng không khá hơn.

Trải qua một loạt trị liệu, Phạm Nhàn trần truồng đắp chăn dày, đặt mấy chiếc máy sưởi ở cạnh giường, Phí Giới nóng nực đổ mồ hôi, lại phát hiện tay chân Phạm Nhàn vẫn lạnh.

Phí Giới gần như ở lại trong ba ngày. Lúc đầu, y phát sốt khắp người và rối loạn nhịp thở. Khi nhấc chăn lên, nhìn thấy vết thương và vùng da xung quanh sưng tấy, qua lớp gạc có thể thấy vết thương vẫn đang chảy máu nhẹ.

Sau đó, cơn sốt ngày càng trầm trọng. Phí Giới đúc vài bát thuốc lớn, châm cứu và xoa bóp toàn thân trước khi dần khỏi bệnh. Sau đó, Phạm Nhàn thỉnh thoảng có những cơn thở khò khè và ho, như thể y không thể thở được, cơ thể thỉnh thoảng lại co giật.
Sau đó, Phạm Nhàn nôn ra máu. Nhìn thấy máu nôn ra từ từ đen kịt dần chuyển sang màu đỏ tươi tương đối bình thường, Phí Giới không khỏi cảm thấy vui mừng.

Hắn gỡ bỏ những chiếc kim lớn nhỏ trên người Phạm Nhàn và vui vẻ đợi Phạm Nhàn tỉnh lại.
Sau khi Phạm Nhàn tỉnh lại, y nằm trên giường một lúc cũng không có ai đề cập tới chuyện y nhảy xuống hồ.

Y thức dậy và ngủ, giống như một cục pin đã cũ, thời lượng pin rất ngắn và luôn cần được sạc lại định kỳ mới có thể tiếp tục sử dụng.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Phí Giới ra, trong tầm mắt không có bao nhiêu người sống nên khá là nhàn nhã. Có lẽ Trần Bình Bình nhận ra y không còn giống người thường nữa nên đã dọn hết đồ sứ ra khỏi phòng y, ngay cả những góc nhọn của bàn cũng được bọc bằng thứ gì đó. Có vẻ như căn phòng của y hơi trống trải.

Phí Giới thấy y ngày càng im lặng và khác thường, chắc biết y bị đau tim nên đã thêm thuốc ngủ vào thuốc đưa cho y mà không nói một lời. Sự kết hợp của thuốc và trạng thái tinh thần kém khiến Phạm Nhàn buồn ngủ cả ngày lẫn đêm.

Trần Bình Bình ra lệnh ở Viện giám sát không được phép bất cứ ai nhắc đến chuyện sống chết với Phạm Nhàn, đồng thời yêu cầu không để Phạm Nhàn làm mọi việc. Phạm Nhàn khó chịu về điều này.

Nghĩ đến tất cả những chuyện này, Trần Bình Bình mặc dù không muốn thừa nhận hay tin tưởng, nhưng trong lòng chỉ có thể thừa nhận rằng Phạm Nhàn vô cùng chán nản và mắc bệnh tim nên mới làm một số việc kỳ lạ không coi trọng mình.

Vương Khải Niên được Trần Bình Bình ra lệnh sử dụng các phương pháp khác nhau để làm cho Phạm Nhàn vui vẻ mỗi ngày. Hắn mang đến cho Phạm Nhàn tất cả các loại truyện dân gian mới, đồ ăn nhẹ mới được phát minh và các món ăn mới. Nói tóm lại, mọi việc đều thuận theo ý muốn của Phạm Nhàn, y nói gì thì làm nấy.
Hắn cũng thấy rằng Phạm Nhàn dường như không quan tâm đến tất cả những điều này và thường xuyên choáng váng với những suy nghĩ lang thang ở đâu đó. Sau khi Vương Khải Niên vỗ lưng, siết chặt tay và nói những lời tử tế trong vài ngày, Phạm Nhàn đã hạ thấp cảnh giác đối với Vương Khải Niên và hỏi Vương Khải Niên liệu hắn có nghe thấy Tạ Biên thế nào không.

Vương Khải Niệm nghẹt thở, nhưng toát mồ hôi: "Đại nhân, đừng làm khó tiểu nhân, tiểu nhân cái gì cũng không biết."

Phạm Nhàn mím môi sau khi nghe điều này, nghĩ rằng chắc chắn là con cáo già Trần Bình Bình đó muốn giấu y lần nữa, có lẽ thi thể của Tạ Biên đã bị vứt ở nơi hoang dã, vì vậy y chỉ có thể tự mình hỏi Trần Bình Bình.. Càng nghĩ, y càng tức giận. Y liếc nhìn Vương Khải Niên và yêu cầu Vương Khải Niên không nói nữa.

Y thực sự rất đau đớn, y không chết sau khi nhảy xuống hồ lần trước, nhưng y bị một vết thương xẻ đôi, hiện tại phần lưng dưới của y vẫn còn sưng tấy và y không còn biết khi nào vết sưng sẽ giảm bớt.

Y không thể lật người, tay chân không còn sức lực, thậm chí không thể nuốt thức ăn và chỉ có thể uống cháo kê. Sau khi uống xong, y lại bắt đầu nôn mửa, khi nôn ra thì vết thương lại đau, cơn đau khiến y mờ mịt. Phần lưng dưới của y sưng tấy đến mức không thể cử động, nhưng Phí Giới thường di chuyển và lật người y khi y đang ngủ, điều này sẽ đánh thức y khỏi cơn đau.
Không thể cử động, y chỉ có thể nằm trên giường với cảm giác đau nhức và yếu ớt. Y lên cơn sốt từng cơn, vừa nóng vừa lạnh, bị tra tấn đến mức không còn là con người nữa.

Nếu tỉnh táo hơn thì y đã không nhảy vào lúc đó, có nhiều cao thủ như vậy. Giờ hay rồi, y không thể cử động được.

Phạm Nhàn nhìn chung quanh, có lẽ là sợ y lại dùng những thứ này tự sát, ngay cả góc bàn cũng sẽ bị quấn lại, xem ra y chỉ có thể lập kế hoạch cho Vương Khải Niên này.

"Vương Khải Niên, ngươi có biết cảm giác chết là thế nào không?" Phạm Nhàn hỏi.

Vương Khải Niên: "Đại nhân vì sao lại nói như vậy? Tiểu nhân sao có thể biết được?"

Phạm Nhàn dừng một chút, nói: "Chắc là ta đã chết một lần, nhưng ta không nhớ nổi, giống như ngủ rất lâu vậy."

Vương Khải Niên sợ hãi, cho rằng Phạm Nhàn lại nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Đại nhân, xin ngài đừng nói nhảm, ta sợ hãi. Sống chết không phải chuyện có thể tùy tiện nói ra. Có quy luật sinh tử, vì ngài còn sống nên sống thật tốt theo ý của trời ".

Phạm Nhàn thở dài, ý y là hình như y đã chết một lần ở kiếp trước. Ở kiếp trước, y nằm trên giường bệnh, các triệu chứng ngày càng nghiêm trọng. Sau đó, y bị suy hô hấp và phải dựa vào máy thở để sống sót mỗi ngày. Sau này, sau này? Dường như nhiều cơ quan trong cơ thể đang suy yếu và y không còn cách nào khác là phải từ bỏ chính mình.

Có chút thần kỳ khi nói rằng lúc đó y vẫn còn hôn mê, nhưng y có thể biết rằng mình đã bỏ cuộc.

Kiếp trước y đã từ bỏ chính mình, kiếp này y vẫn muốn từ bỏ chính mình.

Hai kiếp cộng lại chỉ kéo dài mấy chục năm nhưng không thể thoát khỏi việc bị giam cầm trên giường, không thể cử động.

Vương Khải Niên nhìn thấy Phạm Nhàn đang ngủ nhàn nhã, liền giúp y chỉnh lại quần áo và chăn bông rồi rời đi. Phạm thiếu gia có khuôn mặt tuấn tú, hiện tại xem ra đã gầy đi mấy cân, hắn nghĩ sẽ phải mất một thời gian mới bình phục, nhất định có thể trở lại là Phạm thiếu gia khí phách như trước.

Vương Khải Niên rất thích đại nhân nhà hắn, y đối xử với mọi người rất tốt và có nụ cười rạng rỡ, vui vẻ. Hắn cho rằng mình đã ở Viện giám sát nhiều năm, nụ cười của những người hắn gặp đều ẩn chứa rất nhiều bí mật nên hắn tự nhiên bị tính cách thẳng thắn của Phạm Nhàn thu hút, mặc dù một phần nguyên nhân là do Phạm Nhàn không bao giờ nợ về tiền của mình.

Mặc dù ý tưởng này có phần hơi quá đáng, nhưng hắn thực sự coi Phạm Nhàn trước hết là em trai và sau đó là người mà hắn muốn phục vụ.

Bây giờ Phạm Nhàn như thế này, hắn thật sự không chịu nổi.

Như thường lệ, hắn báo cáo với Viện trưởng Trần những gì Phạm Nhàn đã làm và nói hôm nay sau khi Trần Bình Bình ra lệnh, hắn rời khỏi Viện giám sát và về nhà với vợ và con gái.

10
Phạm Nhàn nằm trên giường nhiều ngày sau khi nhảy xuống hồ, ngủ và thức thì ngủ nhiều hơn và thức ít hơn.

Trong khoảng thời gian này, có một số người đến gặp y nhưng đều bị từ chối.

Phạm Nhàn tựa hồ một mình ở Viện giám sát đã tìm được sự bình yên, nhưng ngoài Vương Khải Niên hàng ngày đến gặp y, còn có người ngày ngày theo dõi y, thậm chí ngay cả khi y đang ngủ cũng có người tuần tra bên ngoài. Phạm Nhàn cảm thấy mình bị trói và không thể làm gì được.

Phí Giới thấy tình trạng thể chất của Phạm Nhàn dường như đang dần được cải thiện trong giai đoạn này, và cảm thấy tiếc cho việc y phải hồi phục một mình nên đã cho phép Phạm Nhược Nhược và Phạm Tư Triệt đến thăm, hy vọng rằng họ có thể khai sáng cho bệnh tâm thần của Phạm Nhàn.

Phạm Nhược Nhược và Phạm Tư Triệt đã mang theo một số quà và thuốc bổ đến gặp Phạm Nhàn. Bây giờ Phạm Nhàn ngày nào cũng uống thuốc bổ, điều này khiến y không hề hứng thú chút nào.

"Ca ơi, người có thấy đau không? Tại sao vết thương của ca vẫn chưa lành?"

"Ca ơi, khi nào ca tiếp tục cập nhật Hồng Lâu? Hiệu sách của đệ sắp hết hàng để bán rồi."

"Phạm Tư Triết! Không thấy sức khỏe của ca ca không tốt sao, sao lại làm phiền ca ca bằng những chuyện này sao?"

"Tỷ," Phạm Tư Triệt buồn bã nói, “Nhìn xem, Phạm Nhàn đã tịnh dưỡng lâu như vậy rồi, dù sao cũng là tịnh dưỡng thôi, vậy thì huynh ấy cũng có thể tiếp tục viết về Hồng Lâu.”

Phạm Nhàn rất khó chịu khi nghe điều này, để thoát khỏi Phạm Tư Triệt, y phải đồng ý và nói rằng y sẽ tiếp tục viết Hồng Lâu. Tư Triệt vui vẻ quay trở lại theo mong muốn của Phạm Nhàn.

Phạm Nhược Nhược thở dài sau khi nhìn đứa em trai không vừa ý này rời đi, rồi nhìn Phạm Nhàn với đôi mắt đẫm lệ. Phạm Nhàn hỏi chuyện ở nhà, hỏi Phạm Kiến dạo này thế nào, còn hỏi Phạm Nhược Nhược dạo này thế nào, Phạm Nhược Nhược không khỏi rơi nước mắt khi thấy y quan tâm đến gia đình rất nhiều.
Phạm Nhược Nhược nói: "Ca, ở nhà mọi chuyện đều ổn, cha trông cũng bình thường, nhưng muội thấy ông ấy đang lo lắng cho ca lắm."

Thấy Phạm Nhàn không trả lời, Phạm Nhược Nhược tiếp tục nói: “Nghe nói có người dám ám sát ca ở viện giám sát, ca trở về Phạm phủ đi, muội sẽ chiếu cố người."

Phạm Nhàn lắc đầu: “Là bệ hạ đã ra lệnh cho ta đến Viện, sao có thể rời đi được? Đừng lo lắng cho ta, ta không sao."

Phạm Nhàn chạm vào đầu Phạm Nhược Nhược, sau đó hỏi Phạm Nhược Nhược gần đây đã xảy ra chuyện gì ở Kinh đô và kể cho y nghe những gì đã xảy ra với Tạ Biên sau đó.

Phạm Nhược Nhược lau nước mắt, đáp: “Nghe đồn Tạ Biên đã bị bí mật xử tử, nhưng cũng có tin đồn Tạ Biên vẫn chưa chết, kinh thành gần đây rất yên tĩnh, nhị hoàng tử bị giam giữ. Nhưng nghe nói Yến Tiểu Ất không biết tại sao lại chống lại mệnh lệnh ở biên giới, Bệ hạ muốn trừng phạt hắn nên bây giờ đã trở về Kinh, cũng không biết Yến Tiểu Ất phạm tội gì.”

Phạm Nhàn thầm nghĩ, y không biết Tạ Biên có chết hay không, nhưng vì Trần Bình Bình đã hứa sẽ không để Tạ Biên chết nên có lẽ hắn không thất hứa. Sự việc ngày hôm đó dường như đã bị Trần Bình Bình trấn áp. Ngoại trừ nhóm kỵ binh và người liên quan, dường như không có ai khác biết

Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn em gái mình. Y đã không nhìn kỹ muội ấy kể từ khi họ bị chia cắt ở Đạm Châu khi còn nhỏ.

"Nhược Nhược, ý ta là nếu một ngày nào đó ta đột nhiên không còn tồn tại trên thế giới này, muội sẽ ra sao?" Phạm Nhàn đột nhiên hỏi.

Phạm Nhược Nhược vốn là một cô bé nhạy cảm, sau khi y hỏi câu hỏi này, cô sợ đến mức khóc: "Ca ơi, bệnh của ca nhất định sẽ khỏi, đừng làm muội sợ. Gia đình đang đợi ca..."

Phạm Nhàn chậm rãi an ủi Phạm Nhược Nhược, nhưng y lại bắt đầu ho và thở khò khè. Thấy y khó thở, Phạm Nhược Nhược vội vàng rót cốc nước cho y uống, sau đó vỗ nhẹ lưng Phạm Nhàn từ trên xuống dưới để y bình tĩnh lại.

Không ngờ cái vỗ này lại càng nghiêm trọng hơn. Phạm Nhàn đang ngồi trên giường, nhưng khi cô vỗ y như thế này, y lập tức kêu lên đau đớn, hơi co người lại, dùng tay bám chặt vào ga trải giường và đứng dậy vô cùng đau đớn..

Phạm Nhược Nhược không khỏi muốn chạy ra khỏi phòng để gọi cho ai đó nhưng Phạm Nhàn đã túm lấy góc quần áo của cô. Phạm Nhàn lắc đầu, tỏ ý mình không sao.

"Ca ơi, ca sắp rời xa chúng ta phải không?" Phạm Nhược Nhược lắc đầu, lại khóc: "Nói thật đi, ca đang mắc phải một loại... bệnh nan y..."

"Nhược Nhược, muội suy nghĩ quá nhiều rồi, vết thương trước đây của ta còn chưa lành, ta... muốn gặp Đằng Tử Kinh."

"Đằng Tử Kinh? Đằng Tử Kinh đang từ trên trời quan sát chúng ta. Ca à, ca phải sống thật tốt để cho huynh ấy thấy rằng ca xứng đáng với việc huynh ấy mạo hiểm mạng sống của mình để cứu ca."

Cô có thể cảm nhận được rằng Phạm Nhàn đã trở thành một con người khác kể từ khi trở về từ Bắc Tề. Cô nghĩ đó là do vết thương quá nặng, nhưng cô không ngờ rằng Phạm Nhàn bây giờ đã trở nên khác biệt như vậy.

Phạm Nhàn dường như đã phải chịu rất nhiều bất bình nên cô đã hỏi Phạm Nhàn chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng loại bất bình nào có thể được bày tỏ? Huống chi Phạm Nhàn lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể lắc đầu không nói gì.

Còn chưa kịp chờ đợi câu trả lời của Phạm Nhàn, cô đã phát hiện Phạm Nhàn vừa mới ngủ say. Lúc trước cô đến đây, nhìn thấy rất nhiều người của Viện giám sát đang canh giữ, cô thấy kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, cô sợ rằng Phạm Nhàn đang bị Viện giám sát quản thúc.

Lời nói của Phạm Nhàn mơ hồ tiết lộ điều gì đó. Ca muốn gặp Đằng Tử Kinh? Người không còn trên thế giới? Có thể nào...?
Phạm Nhược Nhược không dám nghĩ nữa, sợ Phạm Nhàn mắc phải bệnh nan y nào đó. Nhưng là một cô gái bình thường, cô có thể làm gì?

Như nghĩ đến điều gì đó, cô vô tình mở quần áo của Phạm Nhàn khi y đang ngủ, đôi mắt cô mở to và nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô càng khó chịu hơn.
Phần eo và bụng của Phạm Nhàn bị thương đã lâu, không ngờ đến lúc này vẫn chưa bình phục. Vết thương được băng lại và không thể nhìn thấy. Vòng quanh eo y hơi đỏ và sưng lên. Điều đáng kinh ngạc hơn là những lỗ kim dày đặc ở lưng dưới, trừ khi nhìn kỹ.

Những lỗ kim do Phí Giới thường xuyên châm cứu để lại, khiến da của Phạm Nhàn trông hơi tím.
Nhưng không ai biết phải làm gì. Họ chỉ có thể hy vọng rằng Phạm Nhàn sẽ sớm khỏe lại và trở lại như trước đây.

Sức khỏe của Phạm Nhàn dần dần được cải thiện và y đã có thể di chuyển dần dần một cách độc lập.

Bằng cách nào đó, Phí Giới coi y như một người đàn ông nhỏ bé làm bằng thủy tinh, không thể bị đánh, mắng mỏ hay chạm vào. Ôm y và bắt y ngồi trên xe lăn giống như Trần Bình Bình.

Trần Bình Bình đã đến đây vài lần trong khoảng thời gian này, Phạm Nhàn mỗi lần nhìn thấy đối phương đều giả vờ ngất xỉu. Trần Bình Bình không hề khó chịu hay lộ liễu mà chỉ hỏi y vài câu, nói rằng nếu y có thắc mắc gì thì có thể đến hỏi hắn. Hắn cũng nói rằng y muốn đi bất cứ đâu trong Viện giám sát đều được. Nhưng nếu y muốn làm tổn thương chính mình, trước tiên y phải từ bỏ ý định đó. Ngoài ra còn có tam xứ, y không được phép chạm vào hoặc tiếp cận chất độc, kiếm, V.V.

Ngoài ra, bệ hạ muốn gặp y, không phải ở cung điện mà ở biệt viện Thái Bình.

Khi cảm thấy thoải mái hơn, hãy đến gặp bệ hạ .

Nếu có điều gì đó, hãy nói ra. Đừng làm mình xấu hổ và đừng giữ nó trong lòng.

Lúc này, Phạm Nhàn đột nhiên hỏi: “Tạ Biên, hắn còn sống sao?"

Trần Bình Bình trả lời: "Tạ Biên vẫn còn sống. Về phần hiện tại ở đâu, ta cũng không biết."

Nhìn thấy Phạm Nhàn không nói nữa, Trần Bình Bình bị Ảnh tử đẩy ra.

Phạm Nhàn có chút năng lượng nên chuẩn bị sẵn giấy mực, viết về Hồng Lâu trong phòng.

Cuốn sách "Hồng lâu" có lẽ viết về cái chết của Đại Ngọc.
Khi viết những dòng này, Phạm Nhàn đã nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình. Y muốn kết thúc tất cả, nhưng sau đó y nghĩ rằng mình không thể buông tay một số người, lại nghĩ rằng nếu y đi, Phạm Nhược Nhược và những người khác sẽ khó có thể chấp nhận.

Nhìn bộ dạng hôm nay của Phạm Nhược Nhược, nếu y thực sự qua đời, có lẽ cô ấy sẽ không thể chấp nhận được. Nhưng phải làm sao đây? Y quá đau khổ và không thể kiềm chế được bản thân.

Một khi một người đang ở trong trạng thái khó chịu, họ sẽ không thể nghĩ về điều gì đó một cách lý trí.

Ý nghĩ tìm đến cái chết nối tiếp nhau khiến y khó thở. Hôm nay Phạm Nhược Nhược đến không những không xoa dịu được nỗi đau trong lòng mà còn khiến y thêm khó chịu.

Bây giờ, y đã trở thành một con búp bê sứ trong Viện giám sát, không được phép chạm vào thứ này hay làm bất cứ điều gì, nhưng y cũng không còn sức lực để đối phó với chúng. Phạm Nhàn vẫn không mất cảnh giác trước những người xung quanh. Trần Bình Bình nói rằng Khánh đế muốn gặp y

Phạm Nhàn nghĩ thầm rằng "Hồng Lâu" đã được viết hết chương này đến chương khác, và y không biết liệu câu chuyện có thể kết thúc trước khi Phạm Nhàn chết hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro