AllNhàn- Sau khi trọng sinh, Phạm Nhàn quyết định hủy hoại tất cả! (1-5)

Văn án: Phạm Nhàn sau khi tạo phản thất bại đã bị Khánh đế ra lệnh xử tử nhưng lại được trùng sinh lần nữa. Trở lại thời điểm sau cuộc phẫu thuật- map ám sát Huyền Không Tự. Hãy xem con cáo nhỏ trả thù như thế nào!!!!

01.
Y mở mắt ra lần nữa nhưng mọi thứ đều mờ nhòe.

Tiếng động xung quanh quá lớn đến nỗi y không thể nghe rõ. Có tiếng nước chảy, tiếng đồ vật bằng sắt va chạm, và tiếng kêu thảm thiết van xin tha thứ.

Phạm Nhàn không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tỉnh lại.

Y cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ phổi. Y cố gắng mở mắt. Đôi mắt dần dần tập trung và cuối cùng y nhìn thấy mọi thứ trước mặt.

Trọng sinh lần nữa?
Phạm Nhàn vẫn giữ được lý trí trong cơn đau dữ dội.

Mọi thứ trước mắt y vô cùng quen thuộc, là bức tranh y vẽ khi bị thương nặng và đang trong cung điện dưỡng thương, y buồn chán đến nỗi có thể sao chép chi tiết cả hoa văn và màu sắc của mọi thứ xung quanh.

Đây là phòng ngủ của Lý Vân Duệ - Cung Quảng Tín!

Vậy bây giờ là khoảng thời gian sau vụ ám sát ở Đền Treo, khi y giúp Khánh đế chặn một thanh kiếm và bị thương nặng, được đưa đến cung điện ...

"Ngươi phải chữa khỏi bệnh cho y, nếu không trẫm sẽ chôn tất cả các ngươi cùng với y."

Nghe được lời nói quen thuộc của Khánh đế, Phạm Nhàn dưới cơn mê không khỏi cười lạnh.

Thật là trớ trêu. Một giây trước, Khánh đế ra lệnh tra tấn y đến chết, giây tiếp theo lại muốn chôn thái y không chữa khỏi bệnh cho y.

Cuộc sống thực sự là một vở hài kịch...

Kim và chỉ đi qua các cơ quan nội tạng, xuyên qua da và thịt rồi khâu lại vết thương từng chút một.

Phạm Nhàn được cứu, nhắm mắt lại và suy nghĩ về những chiến lược trong tương lai.

Thời gian trọng sinh rất tốt, đúng lúc Khánh đế cảm thấy áy náy nhất với y, chưa kể Phạm Nhàn vừa cứu được tam hoàng tử ở Huyền Không Tự và được Dịch phi ủng hộ. Hiện tại, danh tính của đứa con ngoài giá thú vẫn chưa được tiết lộ...

Rất tốt, rất tốt!!!!

Phạm Nhàn tập trung suy nghĩ, trong phút chốc thậm chí còn không để ý đến cơn đau trên cơ thể.

Vì trời đã ban cho y một cơ hội sống khác nên việc trả thù là điều cần thiết.

Nhìn lại, có hai chuyện khiến Khánh đế tức giận nhất ở kiếp trước.

Một là Phạm Nhàn, với tư cách là con trai của Khánh đế, có ý định thoát khỏi sự kiểm soát của hắn và muốn giết chết hắn.
Thứ hai là chuyện giữa thái tử và Lý Vân Duệ.

Con đường thứ nhất hiện tại không khả thi đối với Phạm Nhàn.

Nhưng Phạm Nhàn biết Khánh đế đang nghĩ gì. Là một hoàng đế, người cai trị hoàng tộc, mối quan hệ loạn luân giữa con trai và em gái luôn là cái gai trong lòng và là nỗi xấu hổ không thể xóa nhòa.

Vì Khánh đế ghét loạn luân và phản bội, y sẽ chống lại hắn và khiến cả gia tộc họ Lý trở nên hỗn loạn hơn nữa!

Nếu Khánh đế biết con riêng của hắn và các con chính thống của hắn….liệu biểu cảm của hắn có thú vị hơn không?

Phạm Nhàn hưng phấn nghĩ!!!

Khi nghĩ đến việc trả thù vị hoàng đế cao quý kia, tất cả những thủ đoạn riêng tư không thể để lộ ra trước công chúng lần lượt hiện lên trong đầu y.

Người lớn tuổi nhất chỉ bàng quan, người thứ ba vẫn còn quá trẻ.
Phạm Nhàn quyết định trả thù thái tử và Lý Thừa Trạch.

Nghĩ đến cảnh thái tử quỳ dưới đất cầu xin lòng thương xót trước khi chết ở kiếp trước, Phạm Nhàn đã tử tế quyết định thả tên ngốc mềm lòng này đi trước.

Còn về Lý Thừa Trạch...
Nhớ lại đôi mắt nhìn chằm chằm vào y khi y bị tra tấn, Phạm Nhàn cảm thấy một nỗi hận thù cháy bỏng.

Kể cả có phải đánh đổi cả mạng sống, thì có quan trọng gì nếu y bị mắc kẹt trong mối quan hệ hoàng gia dơ bẩn này, một mối quan hệ lầy lội như đầm lầy?

Chỉ cần Khánh đế không vui thì Phạm Nhàn sẽ vui.

Phạm Nhàn, người đã trải qua sự tra tấn hai đời, đã không còn trạng thái tinh thần như trước nữa, mặc dù y cảm thấy mình đang suy nghĩ một cách bình tĩnh và lý trí.

Nhưng theo một cách nào đó, y đã phát điên...hoàn toàn phát điên...

Vừa trải qua sự tra tấn tinh thần, lại cố gắng giữ tỉnh táo và sống sót qua toàn bộ hành trình, Phạm Nhàn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Thái dương đau như kim châm, não của y trở nên như bột nhão. Cuối cùng, y ngất đi, trán đầy mồ hôi lạnh.

Khi tỉnh lại lần nữa, Phạm Nhàn cảm nhận được ánh mắt đang hướng về mình, toàn thân lập tức căng cứng.

"An Chi, ngươi thấy khỏe hơn chưa?"
Khánh đế ngồi bên cạnh giường, vẻ mặt bình thản lạ thường, trông giống như một người cha tốt bụng quan tâm đến con trai.

Đáng tiếc, người cha mà Phạm Nhàn muốn không phải là hắn, mà là Hộ Bộ Thượng thư Phạm Kiến, người ở rất xa trong phủ Phạm, không được phép đến thăm.

Trong nháy mắt, Phạm Nhàn đã thay đổi sắc mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Khánh đế, dường như không thể tin được Khánh đế đang đợi y tỉnh lại trước giường, vẻ mặt vô cùng cảm động, không cách nào báo đáp.

Người thiếu niên vừa mới được kéo trở về từ bờ vực tử vong, sắc mặt tái nhợt như tuyết, giống như đồ sứ trắng mỏng manh.
Phạm Nhàn chống người dậy và nửa người dựa vào ghế, bả vai tạo thành một đường cong mỏng trên bộ đồ ngủ trắng như tuyết.

"Bệ hạ..."
Giọng nói của y khàn khàn và hơi mũi, như thể có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng sau khi nhận ra thân phận của hắn, cuối cùng đã kiềm chế lại và chỉ thốt ra hai chữ này.

Khánh đế đặt bàn tay to lớn lên vai y, không cho y đứng dậy hành lễ.
"Ngươi làm tốt lắm ở Đền Treo." Khánh đế an ủi vị công thần bị thương nặng.

Nếu Phạm Nhàn nhìn thấy tên sát thủ liền xông tới giết chết, Khánh đế hẳn phải nghi ngờ khả năng người thiếu niên này đang cố gắng diễn trò.

Nhưng khi tên thích khách tấn công, phản ứng đầu tiên của Phạm Nhàn chính là cứu Tam hoàng tử ở gần y nhất, sau đó dùng thân mình giúp Khánh đế chặn kiếm...

Hành động này cho thấy Phạm Nhàn quả thực là người tốt bụng, nhưng y còn quá trẻ và thiếu sự rèn luyện...

Phạm Nhàn không ngờ Bệ hạ lại có nhiều tâm tư như vậy khi an ủi mọi người.

Y giả vờ kiệt sức, ho vài tiếng rồi ngã vào lòng Khánh đế.
Người thiếu niên này không phải giả vờ yếu đuối, mà là thật sự yếu đuối, máu từ khóe môi chảy ra, Phạm Nhàn dùng ngón tay lau đi.
Đầu ngón tay của y vô thức nắm lấy tay áo long bào của Khánh đế, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn nên lập tức rút ngón tay lại.

Khánh đế nhìn dáng vẻ thận trọng của chàng trai trẻ, nghĩ đến vết thương nghiêm trọng suýt nữa thì mất mạng của y, lại nghĩ đến đứa con trai còn chưa biết người mình cứu là cha ruột của mình, trong lòng lập tức mềm lòng, đưa tay đỡ chàng trai trẻ nằm xuống.

"Cảm ơn bệ hạ..."
Phạm Nhàn nằm ngửa, mái tóc hơi xoăn xõa ra trước mặt, trông yếu đuối như một con cáo trắng tuyết bị thương.

"Trẫm vẫn còn nhiều việc phải giải quyết..."
"Các con trai của trẫm có lẽ sẽ đến thăm ngươi vào chiều nay, vì vậy ngươi nên nghỉ ngơi trước."
Khánh đế xắn tay áo lên, làm động tác muốn rời đi.

"Bệ hạ, thần phải gặp mọi người sao? Thần có thể không gặp không ?"
Thấy Khánh đế đối xử tốt với mình, chàng thiếu niên hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của Phạm Nhàn, Khánh đế thậm chí không ngoảnh đầu lại mà nói:
"Bất cứ điều gì ngươi muốn".

Chậc chậc.
Phạm Nhàn nhìn vết máu mờ nhạt trên cổ tay áo của vị hoàng đế trung niên mà y vừa chà xát.
Y nở một nụ cười mơ hồ.

02
Đến trưa, Thái tử và Tam hoàng tử đều đến thăm.
Phạm Nhàn lấy cớ không khỏe rồi đuổi người đi.

Phải đến tận buổi tối, người mà Phạm Nhàn thực sự chờ đợi mới đến.

Lý Thừa Trạch hai tay nhét vào trong tay áo, thản nhiên đi vào phòng ngủ, thấy thiếu niên dựa vào giường, ánh mắt bình tĩnh, cầm sách trên tay đọc.

"Phạm Nhàn, ngươi khỏe lắm, bị một kiếm đâm trúng mà có thể hồi phục nhanh như vậy."
Nhị hoàng tử chậm rãi bước về phía Phạm Nhàn với giọng điệu lười biếng.
"Ngươi không cố ý làm mình bị thương chứ?"
Hắn cúi xuống tiến lại gần Phạm Nhàn, tò mò nhìn vết thương được băng bó bằng gạc.

Phạm Nhàn cũng không ngại ngùng, duỗi tay chân ra để hắn nhìn thấy thân thể y.

Vòng eo của y gầy gò, bụng được quấn nhiều lớp băng dày. Vết thương quá nghiêm trọng, máu chảy ra nhuộm đỏ lớp băng trên cùng.

Lý Thừa Trạch đưa tay sờ vào vết thương, muốn xem thử người kia có thật sự bị thương nặng, sắp chết hay không.

Trước khi đầu ngón tay chạm vào da thịt, Phạm Nhàn cuối cùng đã ngắt lời hắn bằng giọng khàn khàn.
"Này, Nhị hoàng tử, thần không có sở thích này."

Cuối cùng Lý Thừa Trạch cũng đứng lên và nói về mục đích chính của chuyến đi này.
Trước khi Phạm Nhàn đi Bắc Tề, mối quan hệ giữa hai người không mấy thân thiết, nhưng cũng có thể coi là có thể giao lưu.
Đáng tiếc, Phạm Nhàn hiện tại đã biết hắn và Lý Vân Duệ là cùng một phe, cô của hắn thật sự là người điên, làm đủ mọi cách để đắc tội với người khác, như ám sát, vu oan.
Những cách khác cũng được, nhưng cô ấy cũng đã giết chết Đằng Tử Kinh.

Lý Thừa Trạch đã sớm đoán được Phạm Nhàn sẽ quyết đấu sinh tử với Lý Vân Duệ, hiện tại hắn cũng bị con hồ ly này hận thấu xương.

Càng khiến người ta tức giận hơn là, vụ ám sát Phạm Nhàn ở Đền Treo là một thành tựu to lớn, xét theo thái độ của Khánh đế, người này chắc chắn sẽ trở thành một vị quan cao cấp, sự nghiệp phồn vinh.

Lần này hắn đến đây chỉ là muốn xem thái độ của Phạm Nhàn, nếu có thể thuyết phục y buông tha thù hận, gia nhập tông môn của hắn thì tốt, nếu không được, hắn phải giết chết y, ngăn cản y nghiêng về phía thái tử.

Lý Thừa Trạch chân thành phân tích ưu nhược điểm cho Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn lại chìm vào suy nghĩ, xoa xoa đầu ngón tay.

Trong số những người tham gia cứu viện ngày hôm đó có các huynh đệ của tam xứ Viện giám sát. Các huynh đệ không biết Phạm Nhàn bị đầu độc bằng loại thuốc gì, vì vậy họ chỉ đơn giản mang tất cả thuốc của tam xứ vào cung và để Phạm Nhàn tự phán đoán.

Cho nên Phạm Nhàn mới có cơ hội giấu bột Hồng Loan vào móng tay.
Như tên gọi của nó, Hồng Loan là một loại thuốc dành cho phụ nữ.

Bột không màu, không mùi và có thể hít qua miệng và mũi. Tác dụng kéo dài trong thời gian ngắn nhưng tác dụng của thuốc rất mạnh và rất khó chịu.
Sau khi uống thuốc, ngay cả đại tông sư cũng không thể kiểm soát được bản thân.

Sáng sớm Phạm Nhàn cố ý bôi máu lên tay áo của Khánh đế, y biết Khánh đế có thói quen uống trà vào mỗi buổi tối, màu đỏ rực rỡ như vậy, Phạm Nhàn không tin hắn sẽ không nhìn thấy.
Khi hắn nhìn thấy nó, hắn sẽ cảm thấy mềm lòng
Khi lòng hắn mềm lại, hắn sẽ đến cung điện để gặp y.

Phạm Nhàn giấu Hồng Loan trên đầu ngón tay, chờ Lý Thừa Trạch rơi vào bẫy.

Y muốn Khánh đế tận mắt chứng kiến cảnh con trai hắn đang ân ái với các cận thần trong phòng ngủ.
Để cho Khánh đế nhận ra đứa con mà hắn nuôi dưỡng thật kinh tởm.
Y muốn trở thành cái gai trong lòng Khánh đế, không thể xóa bỏ, không thể quên lãng, đâm sâu vào lòng tự tôn cao cả của hắn!
Y muốn làm nhục hoàng gia Nam Khánh và kéo mọi người xuống đầm lầy không đáy!
Y muốn mọi người xuống địa ngục!

Còn về việc nó có hỗn loạn hay không?
Phạm Nhàn không quan tâm.

"Nhị hoàng tử..." Phạm Nhàn nhẹ giọng nói, dùng ngón tay trắng nõn vuốt ve má Lý Thừa Trạch.
"Làm sao thần có thể tin được sự chân thành của ngài? Tin rằng ngài sẽ không làm tổn thương thần nữa sao?"

Lý Thừa Trạch còn giấu một kế hoạch dự phòng, đồng thời cũng tiết lộ một phần quyền lực phân phối cho Phạm Nhàn, thể hiện sự thành tâm của hắn.
Hắn muốn thuyết phục Phạm Nhàn lần nữa, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong hắn. Ngọn lửa nổ lách tách và cháy, và đôi mắt hắn đỏ lên.

"Là ngươi !"
Hắn nhận ra có điều gì đó không ổn và nhìn Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn luôn tàn nhẫn, sợ mọi chuyện không ổn nên cũng tự bỏ một phần thuốc cho chính bản thân.
Y cười, trong mắt tràn đầy ý cười, nốt ruồi nhỏ trên mũi khiến y trông giống như một con hồ ly xinh đẹp, vừa độc ác vừa hung dữ. "Nhị hoàng tử, thần chỉ lấy răng đổi răng thôi."

Trước đây Lý Thừa Trạch không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại làm như vậy, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Phạm Nhàn muốn hợp tác với hắn, nhưng lại sợ hắn nuốt lời, cho nên muốn dùng mối quan hệ mềm mỏng để củng cố quan hệ hợp tác.
Đến lúc đó, cả hai bên sẽ có đòn bẩy hơn, và mối liên kết sẽ sâu sắc hơn. Chi phí phản bội sẽ tăng đáng kể, và nó cũng sẽ ngăn chặn ai đó đâm sau lưng.
Đây là một phương pháp rất có lợi nhuận...

Đúng như dự đoán, Kinh đô vẫn quá bẩn. Ngay cả vị tiên nhân có thể viết "Làm sao ta có thể cúi đầu phục vụ những kẻ giàu có và quyền lực?" cũng đã sa sút đến mức này.
Lý Thừa Trạch tiếc nuối nghĩ.

03
"Thần vô tội!"
Lý Thừa Trạch vô thức giải thích.

Hắn quỳ dưới chân Khánh đế, khuôn mặt vốn ửng hồng của hắn đột nhiên biến mất, toàn thân run rẩy.

Vừa nói xong, hắn liền nhận ra đây chính là cái bẫy do Phạm Nhàn bày ra.

Nhưng với tư cách là một hoàng tử, việc thành lập bè phái để trục lợi cá nhân là một sai lầm lớn. Hắn không thể thành thật giải thích ý định thực sự của mình.
Hắn phải tự nuốt nước đắng này.

"Ngươi dám kêu oan sau khi làm một việc vô lễ và phản nghịch như vậy..."
"Cút khỏi đây ngay!"
Khánh đế vẫn còn tức giận, đá vào Lý Thừa Trạch.

Phạm Nhàn nghe thấy tiếng Lý Thừa Trạch loạng choạng bò ra khỏi cung Quảng Tín trong hoảng loạn.

Biết rằng y đã thành công nhỏ thuốc vào tim của Khánh đế.

Nếu không phải bây giờ thì khi nào?

Phạm Nhàn vùi mặt vào chăn, co ro lại, vẻ mặt đáng thương, như không muốn bệ hạ nhìn thấy toàn thân đầy thương tích.
Vết thương trên bụng vẫn còn rỉ máu, giường bệnh giống như vừa xảy ra án mạng, mùi máu tanh nồng nặc đặc biệt đáng sợ.

Khánh đế đứng đó, nhìn một cách khinh thường, không nói một lời.

Phạm Nhàn chờ đợi rất lâu nhưng không nhận được sự an ủi nào, y biết rằng Lão cáo già này có lẽ vẫn còn nghi ngờ y.
Y ngay lập tức từ bỏ việc giả vờ, ngừng chịu đựng cơn đau, nhắm mắt lại và ngất đi.

Khánh đế không thể đánh thức bệnh nhân ngất xỉu này để thẩm vấn, mọi sự sắp xếp đều phải đợi đến khi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể xem Nhị hoàng tử phải chịu hình phạt gì.

Trước khi mở màn, Khánh đế không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ chứng kiến một cảnh tượng buồn cười đến vậy.
Người con trai thứ hai được hắn nuôi dưỡng hơn mười năm thực sự đã đưa đứa em trai ngoài giá thú cùng huyết thống lên giường.

Khánh đế vẫn luôn lý trí, nhưng bây giờ hắn thực sự muốn giết người.
Ngực hắn phập phồng khi cố gắng kiềm chế cơn giận.

Hắn không biết liệu hắn tức giận vì "công sức bỏ ra để chuẩn bị" đã bị lãng phí hoàn toàn, hay vì đứa con ngoài giá thú của hắn bị chính anh trai ruột xâm hại.

Các con trai lớn lên trong cung điện, điều kiện vật chất của họ rất tốt, chưa kể đến điều kiện tinh thần. Các hoàng tử chưa bao giờ phải chịu đựng gian khổ từ khi còn nhỏ.

Chỉ có Phạm Nhàn là bị hắn bỏ lại ở Đạm Châu không được ai quan tâm trong hơn mười năm.
Khi y mới đến Kinh đô, vẫn mặc quần áo Đạm Châu lỗi thời và bị con cái của những người quyền lực và giàu có ở Kinh đô chế giễu là đồ nhà quê.

Nhưng đứa trẻ này lớn lên lại vô cùng xuất chúng, thậm chí có thể nói là người giỏi nhất trong thế hệ tiếp theo của hoàng tộc.
Phạm Nhàn là người chu đáo, tốt bụng, có tướng mạo vương giả, rất đẹp trai và sắc sảo.
Điều đáng chú ý nhất ở y là lòng trắc ẩn đối với mọi người trên thế giới.

Phạm Nhàn luôn tách biệt với thực tế, giống như một vị cứu tinh đứng ngoài cuộc, có thể cứu rỗi mọi người, đồng cảm với mọi người và tha thứ cho mọi người.
Chính sự tách biệt thỉnh thoảng khỏi thế giới này khiến Khánh đế vừa thích vừa ghét y.
Y trông rất giống người phụ nữ kia.
Một hoàng tử mà trông giống Diệp Khinh My quá thì không phải là điều tốt….

Nhưng bây giờ, y yếu đuối bị chính anh trai ruột đè xuống giường và cưỡng hiếp, nhưng lại hoàn toàn không biết thân phận của đối phương.

Vừa rồi y ở trên Đền Treo liều mạng chiến đấu, vì hoàng đế ngăn cản một kiếm, vì bảo vệ huynh đệ, bị hắn đuổi ra ngoài, liều mạng chiến đấu với thích khách.

Một khi y bị thương nặng và mất đi võ công, y trở thành đồ chơi của hoàng tử, chịu sự kiểm soát của người khác.

Phạm Nhàn là một người kiêu ngạo và tàn nhẫn, bị đối xử như vậy, nhất định muốn giết chết Thừa Trạch để giải tỏa hận thù.

Trong đầu Khánh đế hiện lên đủ thứ suy nghĩ.
Nhìn con cáo tội nghiệp đã ngất đi, cuối cùng hắn thở dài.
Quyết định đã được đưa ra...

Phạm Nhàn từ từ tỉnh lại, phát hiện y đã chuyển từ cung Quảng Tín đến thư phòng hoàng gia.

Bên cạnh y có một thái giám trẻ đang lau người cho y.
Phạm Nhàn đau nhức toàn thân không thể động đậy, y nhìn quanh, phát hiện ra tiểu thái giám kia chính là người quen cũ - là Hồng Trúc, y lập tức thả lỏng.

Y mấp máy môi và hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ:
"Còn bệ hạ thì sao?"

Hồng Trúc khẽ lắc đầu, tỏ ý bệ hạ không có trong cung.
Thái giám trẻ tuổi rất chăm chú, trước khi Phạm Nhàn kịp hỏi thêm điều gì, đã thì thầm vào tai y tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.

"Tiểu Phạm đại nhân, Nhị hoàng tử đã nhận được lệnh quản thúc của bệ hạ. Bệ hạ đã khiển trách quân cấm vệ và vệ binh Kinh thành, vạch rõ ranh giới giữa họ và Nhị hoàng tử..."
"Hôm qua, đại hoàng tử đã vội vã từ biên giới trở về, nói rằng khi người tỉnh lại sẽ tới thăm người."
"Ngoài ra... Bệ hạ đã ra lệnh rằng ngài không được rời khỏi Thư phòng trong thời gian dưỡng bệnh, và bất kỳ ai đến thăm ngài đều phải xin phép Bệ hạ."

Phạm Nhàn trầm ngâm, tại sao Khánh đế chỉ trừng phạt Lý Thừa Trạch. Theo lý mà nói, đứa con riêng dụ dỗ con trai chính thống lên giường, chẳng phải y nên bị trừng phạt và dạy cho một bài học sao?

Mặc dù trong mắt Khánh đế, y bị ép buộc và bị tra tấn.
Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ rằng Khánh đế là loại người vì lòng thương hại mà buông bỏ quân cờ đã vuột khỏi tay.

Y đã chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh bởi cả hai bên.

Nhưng bây giờ Khánh đế chỉ trừng phạt người con thứ, đối xử rất tốt với y, chỉ giam y trong thư phòng...

Có điều gì đó không ổn khi mọi thứ trở nên bất thường. Phạm Nhàn ngày càng không chắc Khánh đế đang nghĩ gì.

Khi Khánh đế vào cung, Hồng Trúc đang bưng một bát cháo cho Phạm Nhàn.

Thấy bệ hạ đến, Hồng Trúc quỳ xuống hành lễ. Khánh đế rất tự nhiên nhận nửa bát cháo, ngồi xuống bên cạnh giường của Phạm Nhàn, giơ tay tiếp tục đút cháo cho y.

Bình thường Phạm Nhàn sẽ không bao giờ dám mở miệng ăn, nhưng bây giờ lại muốn thử xem giới hạn cuối cùng của Bệ hạ là bao nhiêu.
Xem Khánh đế có thể chịu đựng được y đến mức nào.

Y ngoan ngoãn há miệng nuốt cháo. Phạm Nhàn run rẩy vì nóng, đầu lưỡi đỏ thò ra khỏi khoang miệng, thở hổn hển để làm mát.

Cháo đã nguội bên ngoài, nhưng bên trong vẫn còn sôi sùng sục. Hồng Trúc thổi từng ngụm một cho đến khi nhiệt độ vừa phải rồi mới đút cho Phạm Nhàn.

Khánh đế không hiểu chi tiết về việc chăm sóc người khác nên đã dùng thìa múc phần nóng nhất.
Nhưng Phạm Nhàn lại há miệng và nuốt vào.
Y cảm thấy cổ họng như sắp bị bỏng, mắt y lập tức bị sương mù bao phủ và bắt đầu ho.

"Trẫm đã bảo ngươi ăn chậm mà, sao ngươi lại vội thế?"
Khánh đế đặt bát xuống, nhận chiếc khăn tay từ tay Hồng Trúc đưa cho Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn uể oải lau khô người, khi mở miệng nói, giọng điệu đầy vẻ oán giận.
"Bệ hạ... Đây không phải lỗi của thần."

Khánh đế nghe thấy con cáo ám chỉ điều gì đó nên đã nói rõ quan điểm..
"Trẫm đã giam giữ nhị hoàng tử rồi, ngươi còn cảm thấy chưa đủ sao? Ngươi thật sự muốn trẫm giết hắn sao?"

"Thần chỉ là một quan bát phẩm. Làm sao thần dám đổ lỗi cho nhị hoàng tử về những sai lầm đó?"
Trong lời nói của Phạm Nhàn có vị chua.

"Ồ?"
Khánh đế nhướng mày, nhìn đứa con riêng với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Ý thần là... chuyện này đã được xóa bỏ rồi."
Phạm Nhàn nhíu mày, hiển nhiên không yên tâm, nhưng vẫn giải thích:
"Bệ hạ, kỳ thật thủ phạm gây ra chuyện này không phải là Nhị hoàng tử... Mặc dù lúc đó thần rất yếu, nhưng vẫn còn tỉnh táo. Hành vi của Nhị hoàng tử rất bất thường, có lẽ là do bị trúng thuốc nào đó..."
"Thần nghi ngờ còn có người khác đứng sau chuyện này..."

Phạm Nhàn thành thật giải thích thay Lý Thừa Trạch, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ngượng ngùng, vừa cảm thấy ghê tởm vừa muốn nói sự thật với Bệ hạ.

"Thần đoán lúc đó Nhị hoàng tử chỉ nghĩ thần là phụ nữ nên mới làm thế này..."
Liệu một vị thần tử bị tra tấn nhục nhã như vậy có đủ chân thành để biện hộ cho thủ phạm không?

Nhưng vẻ mặt của Khánh đế lại càng u ám hơn.
Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng của Phạm Nhàn, một lúc sau, đưa tay nhẹ nhàng ấn vào đôi hạt châu trên môi của thiếu niên.

Phạm Nhàn đau đớn rít lên, vô thức lùi về sau, gáy đập vào khung giường phát ra tiếng "bịch" trầm đục.

"Thật hiếm khi ngươi nghĩ theo cách này..."
"Ngươi nghi ngờ Thừa Trạch bị trúng thuốc gì đó. Trẫm đã lệnh thái y viện và viện giám sát điều tra rồi. Một lát nữa sẽ giải thích cho ngươi."

"Cảm ơn bệ hạ!"

Khánh đế nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng Phạm Nhàn lại sợ hãi, toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là Bệ hạ đã nghi ngờ y ngay từ đầu, nhưng ngài không bao giờ để lộ ra, thậm chí còn cố thử thách y bằng cách phế truất Lý Thừa Trạch khỏi vị trí hoàng tử.

Nếu Phạm Nhàn chỉ trèo lên thang, khó có thể nói liệu y có gặp rắc rối hay không.

Phạm Nhàn tin chắc rằng Hồng Loan do y chế tạo, ngoại trừ sư phụ Phí Giới, không ai có thể tìm ra manh mối.
Đương nhiên, sư phụ đứng về phía Phạm Nhàn, nên sự thật về vụ án dùng thuốc sẽ không được tiết lộ.

Phản ứng tự cho mình là đúng của Phạm Nhàn và hành động chủ động phàn nàn của y đã làm giảm đi rất nhiều sự nghi ngờ của Khánh đế. Hắn mỉm cười và kéo chăn của Phạm Nhàn lại gần hơn.

"Nghỉ ngơi một lát"
Khánh đế đứng dậy định rời đi, nhưng ống tay áo của hắn đã bị Phạm Nhàn nắm lấy.

Vị đại thần trẻ tuổi dùng ngón tay trắng nõn nắm chặt tay áo rồng, ngẩng đầu do dự hỏi: "Bệ hạ, thần muốn trở về nhà để tĩnh dưỡng."
"Thần đã lâu không gặp cha kể từ khi bị thương... và em gái thần nữa, thần nhớ họ."

Khi Khánh đế nghe Phạm Nhàn nói rằng y nhớ Phạm Kiến, vẻ mặt của hắn lại trở nên phức tạp..

"Ngươi nhớ nhà à?."
Khánh đế vung tay áo, hất ngón tay của thiếu niên ra.

"Trẫm sẽ lệnh cho Phạm Nhược Nhược vào cung cùng ngươi. Còn về việc trở về Phạm phủ... đừng nghĩ nữa. Cứ ở trong thư phòng của trẫm mà tự chăm sóc bản thân đi. Những chuyện khác ngươi không cần lo lắng."

04
Sau hơn mười ngày dưỡng thương trong cung, thương thế của Phạm Nhàn đã khá hơn một chút, hiện tại có thể ngồi xe lăn do thái giám đẩy đi dạo quanh hậu viện.

Những bánh xe gỗ ọc ọc trên con đường đá xanh ướt. Y ngồi lặng lẽ trong chiếc áo dài trắng rộng thùng thình với tay áo rộng, nhìn lên mái hiên nhỏ giọt của bức tường cung điện.

Mấy ngày nay, Phạm Nhàn luôn suy nghĩ một chuyện.
Đó là lý do vì sao Khánh đế lại khoan dung với y như vậy.

Khánh đế sẽ không vô cớ sủng ái một vị thần tử. Cho dù thần tử dùng thân thể mình để chặn kiếm thì cũng không thể. Quan hệ giữa hoàng đế và thần tử bị loại trừ.

Khi vụ bê bối bị phát hiện, Khánh đế lập tức lựa chọn giam giữ người con trai thứ hai trong nhà, đồng thời giảm bớt quyền lực của hắn, tạo điều kiện cho thái tử đàn áp, quan hệ cha con cũng bị xóa bỏ.

Dựa trên những cuộc điều tra trong vài ngày qua, Phạm Nhàn đã phát hiện ra rằng với tư cách là một quân vương, tính chiếm hữu của Khánh đế đối với y rõ ràng đã vượt quá giới hạn.

Sự chiếm hữu này không phải là tình yêu giữa người cai trị và thần dân, cũng không phải là tình yêu giữa cha và con. Thứ còn lại chỉ là...

Tình yêu giữa nam và nữ! ?
Khánh đế thực sự không thích y, đúng không?

Những suy nghĩ kỳ lạ của Phạm Nhàn…
Chẳng lẽ các hoàng đế thời xưa đều thích tìm người thay thế giống với Bạch Nguyệt Quang ? Khánh đế đã sưu tầm được rất nhiều người đẹp, nhưng hắn vẫn không thể quên được Diệp Khinh My...
Thậm chí hắn còn muốn đưa đứa con ngoài giá thú trông giống Bạch Nguyệt Quang vào hậu cung sao?

Thật sự... thú vị...
Phạm Nhàn sống một cuộc sống mới, không chỉ cực đoan hơn mà còn điên rồ hơn.

Sau khi nhận ra suy nghĩ của Khánh đế, điều đầu tiên y nghĩ đến là làm sao để dụ Khánh đế lên giường.

Hãy để Bệ hạ trải nghiệm cảm giác bị thế gian hiểu lầm, ghét bỏ và bị mắc kẹt trong bùn lầy.
Bệ hạ coi trọng danh tiếng nhất, xét theo kiếp trước, hắn quả thực đã trở thành một vị vua sáng suốt đi vào lịch sử.

Phạm Nhàn mỉm cười yếu ớt.

Đời này, y sẽ khiến Khánh đế mất hết danh dự, bị coi là kẻ coi thường đạo đức con người, dâm đãng và vô lý, khiến hắn bị phản bội và tấn công bởi chính những đứa con mà hắn đã kiểm soát suốt nửa cuộc đời...
Hãy để hắn lăn xuống khỏi ngai vàng của hoàng đế!

Mưa thu ảm đạm, gió lạnh thổi vào cổ áo Phạm Nhàn, khiến y kích động đến mức không nhịn được nắm chặt tay, che môi ho khan hai tiếng.
Thấy Phạm Nhàn không chịu nổi gió, Hồng Trúc bước nhanh hơn, đẩy y về phía thư phòng.

Vừa tới cửa, Đại hoàng tử đã sải bước dài đi tới.
"Ta vừa đi tìm ngươi, nhưng ngươi không có ở đó"
Đại hoàng tử cởi bỏ quân phục trước khi vào cung, mặc một bộ váy lộng lẫy, khiến hắn trông bớt đi vẻ nghiêm trang và sát khí.

"Điện hạ"
Phạm Nhàn ngồi trên xe lăn cúi chào lịch sự.
Biết rằng hắn có chuyện quan trọng cần bàn bạc, y vẫy tay bảo Hồng Trúc rời đi.

Y đặt đôi bàn tay dài, thon thả của mình lên bánh xe lăn, cố gắng tự mình điều khiển chuyển động của xe lăn.
Nhưng bánh xe bị kẹt chỉ sau hai vòng quay.
Phạm Nhàn cúi đầu nhìn, phát hiện tay áo trắng rộng của mình bị kẹt trong bánh răng, bánh xe lăn trên mặt đất ướt, bùn đất in trên tay áo trắng, nhuộm bẩn quần áo.

Một đôi bàn tay lớn nắm chặt tay cầm bằng gỗ của xe lăn, và Đại hoàng tử dễ dàng nhấc Phạm Nhàn cùng với chiếc ghế lên.
"Ngươi biết là đi lại bằng xe lăn rất khó khăn, nhưng ngươi vẫn mặc thứ này sao?"
Đại hoàng tử phàn nàn, đặt Phạm Nhàn bên giường, cảm thấy nhiệt độ người trong lòng quá thấp, liền đẩy y ra ngồi bên bếp lò.

Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, không trả lời.

Y cố ý ăn mặc như vậy. Chiếc áo choàng trắng tay rộng thùng thình trên người, khiến y trông càng cô đơn và yếu đuối hơn.

Với nước da vừa mới bình phục sau một cơn bạo bệnh, trông y càng giống một học giả hơn.
Thoạt nhìn, không ai nghĩ rằng y đã từng là cao thủ cấp chín, giết vô số người không chớp mắt.

Sự thật đã chứng minh rằng trang phục của Phạm Nhàn thực sự có thiện cảm hơn.
Vị đại hoàng tử vốn nghiêm túc nay lại vô thức chăm sóc Phạm Nhàn.

"Điện hạ, tới đây. Có chuyện gì không?"
Phạm Nhàn xoắn tay áo lên, duỗi đôi bàn tay tái nhợt và lạnh ngắt ra, đặt lên bếp lò để sưởi ấm.

Đại hoàng tử ngồi đối diện Phạm Nhàn, vẻ mặt uy nghiêm: "Mẫu thân ta nói với ta, mẫu thân ngươi đã từng cứu chúng ta."
"Mẹ ta và ta đều nhận ơn này, sau này nếu có khó khăn gì thì có thể đến tìm ta."

Phạm Nhàn nghiêng đầu nhìn đại hoàng tử: "Bất cứ khó khăn gì?"

Đại hoàng tử gật đầu không chút do dự.
“Ta sẽ cố gắng hết sức, đó là lời hứa của ta".

Phạm Nhàn không ngờ rằng đại hoàng tử lại gia nhập phe y sớm như vậy.

Thái tử chưa bị phế truất, Lý Thừa Trạch và Diệp gia chưa phản loạn, đại hoàng tử và y cũng chưa từng cùng nhau trải qua sinh tử chống lại quân phản loạn, nguyên nhân gì khiến hắn tin tưởng vào y nhanh như vậy?

Điều mà Phạm Nhàn không biết là, kiếp này Lý Thừa Trạch vì y mà bị giam lỏng trong phủ, khiến Ninh Tài Nhân thông qua thái độ của bệ hạ mà đoán trước được thân thế của Phạm Nhàn.

Ninh Tài Nhân coi trọng tình bạn và lòng biết ơn, mà đại hoàng tử cũng có tính khí giống như nàng.
Phạm Nhàn đã thể hiện sự dũng cảm trong Đền Treo, y không chỉ cứu em trai hắn mà còn hy sinh bản thân để đỡ kiếm cho phụ hoàng, điều này cho thấy y là một người rất trung thành và tốt bụng.
Vì vậy, sau khi biết mẹ của Phạm Nhàn đã cứu mạng hai mẹ con hắn, Đại hoàng tử đã nghe theo di nguyện của mẹ và thề sẽ bảo vệ Phạm Nhàn, thậm chí cho dù phải đánh đổi bằng cả mạng sống.

"Vậy thì Điện hạ, sao bây giờ không giúp thần một việc nhỏ nhỉ?"

"Ngươi nói".
Phạm Nhàn chắp tay, cảm thấy đặc biệt thoải mái.
"Xin hãy giúp thần chuyển lời tới Nhị hoàng tử."
"Cứ nói... thần sẽ xem xét những gì nhị hoàng tử đã hứa với thần."

Đại hoàng tử kinh ngạc, trong triều mọi người đều biết nhị hoàng tử đắc tội với Phạm Nhàn, cho nên bệ hạ đã tước bỏ quyền hành của hắn, giam vào ngục tối.
Theo logic mà nói, hai người này hiện tại hẳn phải chiến đấu đến chết...

"Tốt"
Đại hoàng tử không muốn hỏi thêm nữa, nhị đệ cũng là người có chủ kiến riêng, nếu Phạm Nhàn còn nguyện ý liên lạc với nhị đệ, vậy thì hai người không chỉ là kẻ thù.
Là đại ca, hắn không muốn nhìn thấy nhị đệ và Phạm Nhàn đánh nhau, sợ rằng cả hai đều sẽ gặp nạn.

Sau khi đuổi Đại hoàng tử đi.
Phạm Nhàn xoa xoa cánh tay, mới phát hiện mình lại sốt, toàn thân run rẩy, ngồi bên bếp lò cũng không ấm lên được.

Lúc đó Hồng Trúc cũng xuất hiện phía sau y.
Thái giám trẻ tuổi bế Phạm Nhàn trở lại giường, đắp cho y một chiếc chăn dày, lấy khăn tay thấm nước lạnh đắp lên trán y.
"Tiểu Phạm đại nhân hiện tại đã yếu rồi, không nên ra ngoài đón gió nữa."

Câu này nghe quen quen. Uyển Nhi chắc hẳn đã nghe nhiều lần rồi.
Phạm Nhàn bất lực kéo khóe miệng lại.
Khi Phạm Nhàn nghĩ đến cô gái lạnh lùng ngây thơ kia, y trở nên buồn bã.
Đáng tiếc kiếp này y không thể cùng Uyển Nhi có quan hệ gì nữa, hành động tiếp theo của y có thể sẽ gây ra một trận huyết chiến.
Nếu y đến gần cô gái đó lần nữa, y sẽ chỉ làm bẩn mắt cô ấy một cách vô ích.

Phạm Nhàn là một người tàn nhẫn.
Y đã nghĩ ra cách thực hiện bước tiếp theo để quyến rũ Khánh đế.

Phương pháp mà y chuẩn bị là tự mình uống thuốc, để thái y chẩn đoán triệu chứng độc dược còn sót lại, như vậy y có thể tự nhiên kéo Khánh đế lên giường, mà không làm hỏng tính cách của Khánh đế .

Y luôn tin rằng dù phương pháp có bẩn thỉu thì vẫn hiệu quả.
Nhưng điều y không ngờ là Khánh đế lại không nói một lời mà tặng y một con ngựa gỗ đặc biệt...

Ps: không thể nào đoán được bước tiếp theo của Cindy🤣

05
Khi thái y báo cáo Phạm Nhàn lại sốt cao, Khánh Đế không coi trọng mà chỉ hạ lệnh dùng thảo dược tốt để chăm sóc cho Phạm Nhàn.

Mãi đến khi thái y đến báo cáo lần thứ hai, Hồng Trúc vẫn còn do dự không dám mở miệng.
Khánh đế đặt tờ giấy sang một bên, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi hỏi: "Phạm Nhàn, có chuyện gì vậy?"

Thái y nhìn thái giám Hồng Trúc bên cạnh, lại nhìn Khánh đế nửa dựa vào long sàng, không biết nên giải thích thế nào cho khéo léo mới có thể giữ thể diện cho hoàng đế và tính mạng của mình.
"Bệ hạ, trong cơ thể tiểu Phạm đại nhân vẫn còn độc. Hiện tại độc đã phát tác, tiểu Phạm đại nhân đau đớn không chịu nổi. Bệ hạ, cần bệ hạ cho hạ thần một ít thuốc... nhưng..."

Hồng Trúc thấy thái y không có cách nào trả lời, sợ rằng thái y sẽ cố ý coi nhẹ bệnh tình của Phạm Nhàn, phá hoại kế hoạch của Phạm Nhàn, đành phải bẩm báo trước.
"Loại thuốc gì mà khó gọi tên thế? Thuốc có quý giá đến đâu, cũng có thể mua được."

Thấy Hồng Trúc đã nói như vậy, thái y cũng chỉ có thể thành thật trả lời.
"Bệ hạ, tiểu Phạm đại nhân bị tiêm một loại thuốc bí truyền, nếu có thể cho y vài... phụ nữ, bệnh tình sẽ thuyên giảm."

Khánh đế đặt tách trà xuống bàn, phát ra tiếng động nhỏ.

Thái y và Hồng Trúc đều run rẩy quỳ rạp xuống đất.

Cung điện được canh gác nghiêm ngặt, nhưng vị anh hùng vĩ đại vừa mới liều mạng bảo vệ hoàng đế vẫn bị trúng độc cấp thấp như vậy.
Việc Bệ hạ tức giận vì sự mất mặt của gia đình hoàng gia là điều bình thường.

Khi Khánh đế đến Ngự thư phòng, Phạm Nhàn không còn chịu đựng được tác dụng của thuốc nữa, tiếng rên rỉ đau đớn của y vang vọng khắp cung điện.
Toàn thân y nóng bừng, chăn mở ra, nửa thân trên lộ ra ngoài chăn.

Hôm nay Phạm Nhàn vẫn mặc đồ trắng, nhưng trông y không giống một vị tiên bị trục xuất như thường lệ.

Cổ áo bị chính tay y làm nhăn lại, rồi xòe ra, xương quai xanh thanh tú bị mồ hôi bao phủ.
Y giãy giụa trên giường với vẻ mặt cau có, đôi mắt đỏ hoe.
Bởi vì không thoải mái, đôi môi đỏ mọng của y vô thức mở ra, thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm, vô cùng xấu hổ.

Ánh mắt của vị quan trẻ tuổi vô hồn, thậm chí y còn không biết là Bệ hạ đã đến.
Lặp đi lặp lại "Đau quá...cứu với"

"Còn cách nào khác để cứu y không?" Khánh đế nhìn thái y phía sau.

Thái y vừa mới đề nghị phái mấy nữ tử đến cho Phạm Nhàn làm thuốc dẫn, nhìn thái độ của bệ hạ, có vẻ như không muốn làm vậy.

Thái y suy nghĩ một lúc rồi do dự đưa ra một phương án: "Có lẽ chúng ta có thể gọi quận chúa đến...". Những lời còn lại không bao giờ dám nói ra, và hắn cực kỳ dũng cảm khi nghĩ ra ý tưởng này.

Khánh đế không từ chối ngay lời đề nghị mà cúi đầu suy nghĩ.

Một đôi bàn tay ướt đẫm nắm lấy tay áo của Khánh đế.
Phạm Nhàn vừa rồi vẫn còn hôn mê, vội vàng lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ tràn đầy sự cự tuyệt: "Bệ hạ... Không được!"
"Uyển nhi nhìn thấy thần như vậy chắc chắn sẽ rất sợ hãi..."
Phạm Nhàn trong lòng thầm nghĩ, đó chính là cháu gái ruột của ngươi !? Ngươi có thể từ bỏ cô ấy, nhưng ta thì không.

Thái y cúi đầu, tiểu Phạm đại nhân đã đến mức này rồi, còn sợ đắc tội với thê tử chưa thành thân... Bọn họ còn dám khuyên can nữa sao?

Khánh đế nhìn xuống Phạm Nhàn, trong mắt tràn đầy cảm xúc không rõ ràng.
"Vậy thì làm sao ?"

Ánh mắt Phạm Nhàn lại bắt đầu đảo qua đảo lại, hiệu quả của loại thuốc này thật là bá đạo, nếu không phải ý chí mạnh mẽ của y, y đã sớm làm ra chuyện không đứng đắn trước mặt Khánh đế rồi.

"Bệ hạ, xin hãy... ừm... cho thần một xô nước đá... rồi bảo mọi người đi ra ngoài..."
Phạm Nhàn vốn rất đẹp, giờ đây khi dược hiệu phát tác, làn da của y càng thêm xinh đẹp.
Câu này được nói ngắt quãng, trăn trở, sống động.

Mọi người đứng xung quanh nghe vậy đều đỏ mặt, cảm thấy tiểu Phạm đại nhân thật sự rất quyến rũ, nếu bệ hạ thật sự đồng ý tìm mấy cung nữ đến giúp đỡ, chẳng phải tiểu Phạm đại nhân mới là người bị lợi dụng sao?

Thấy Khánh đế rất lâu không trả lời, y ngơ ngác nhìn vào mắt Khánh đế, thấp giọng thúc giục: "Bệ hạ... Thần cảm thấy không thoải mái."

Được sự đồng ý ngầm của Khánh đế, bọn hoạn quan bưng một thùng nước đá lớn lên. Phạm Nhàn nhìn thấy những viên đá nổi trên mặt nước, tỏa ra hơi lạnh.

Trước khi Phạm Nhàn xuống nước, thái y đã nhiều lần nhắc nhở tiểu Phạm đại nhân vẫn còn bệnh, nếu bị cảm lạnh sẽ dễ tái phát.

Đáng tiếc, Phạm Nhàn lại rất bướng bỉnh, không chớp mắt mà ngồi xuống, nhắm mắt lại, dựa vào bồn tắm để kiềm chế bản thân.

Một tấm màn được lắp xung quanh bồn tắm, tách biệt y với những người khác. Chỉ có cha và con trai ở lại phía sau tấm màn.

Nước đá chỉ có thể giải nhiệt trên bề mặt cơ thể, nhưng năng lượng bên trong vẫn đang cháy.
Phạm Nhàn run rẩy vì nước lạnh, môi tái nhợt, răng va vào nhau lập cập, y ôm chặt lấy mình và cuộn tròn thành một quả bóng.

Thế giới song băng và hỏa khiến y vô cùng đau đớn, khuôn mặt y thậm chí còn kinh khủng hơn trước khi bước vào nước băng.
Các mao mạch nhỏ vỡ ra, khiến khuôn mặt y ngày càng đỏ, từ hồng nhạt đến đỏ tươi, và thậm chí có xu hướng lan dọc theo cổ đến toàn bộ cơ thể.

Người ở dưới nước liên tục rên rỉ vì đau đớn cho đến khi ngất đi.
Khánh đế nhíu mày, sai người khiêng Phạm Nhàn đang bất tỉnh ra ngoài, đặt lại lên giường.

Mặc dù y đã ngất đi, nhưng lông mày vẫn nhíu lại và trông rất khó chịu.
Rõ ràng, ngâm trong nước đá chỉ có thể làm giảm các triệu chứng tạm thời chứ không thể loại bỏ chúng.

Sau một đêm diễn xuất chăm chỉ, Phạm Nhàn đã sẵn sàng cho một cuộc chiến kéo dài.

Nhưng khi Phạm Nhàn lại định tấn công vào ngày hôm sau, y không ngờ rằng Khánh đế lại sai người mang đến một con ngựa gỗ được chế tạo riêng.

Con ngựa gỗ này cao bằng nửa người, được làm theo hình vòng cung, cho phép người cưỡi và lắc qua lắc lại mà không bị ngã.
Con ngựa gỗ trông giống thật đến nỗi ngay cả bờm của nó cũng được sao chép y hệt.
Tuy nhiên, điểm khác biệt lớn nhất giữa thứ này và một con ngựa thành Troy thông thường là nó có một thanh gỗ nhô ra ở trên lưng.

Bề mặt của thanh gỗ rất nhẵn, có thể thấy được nó đã được đánh bóng cẩn thận nhiều lần bằng giấy nhám, khiến cho bộ phận này cực kỳ sáng bóng.

Phạm Nhàn mở to mắt, co rúm người lại, cảm thấy có chút sợ hãi.
"Bệ hạ, thứ này dùng để làm gì?"

"Tất nhiên rồi... đó là thuốc trẫm đưa cho ngươi."

H kéo rèm 🤣

Ps: cindy thật lợi hại…An Chi cũng lợi hại🤣

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro