Át chủ bài của ta là Bệ hạ

Cho xin vote với mọi người 🕯️
-----
Thái tử nắm tay Phạm Nhàn, thành tâm an ủi: "Phạm Nhàn, chuyện này không dễ dàng với ngươi. Nghe lời ta nói, huynh đệ. Đã đến lúc buông tay rồi."

Phạm Nhàn nhẹ nhàng tránh ra, mỉm cười nói: "Điện hạ đừng lo lắng."
Huynh đệ của ta là ai? Huynh đệ của ta là...
Y liếc nhìn Lý Thừa Trạch .

Lý Thừa Trạch nhìn y, hắn cảm thấy nếu không nói gì, thì thật là thiếu sót. Hắn đồng tình với thái tử và nói: "Thật hiếm khi ta cảm thấy những gì thái tử nói là đúng".
Hắn lại vỗ vai Phạm Nhàn và nở nụ cười quen thuộc.
"Phạm Nhàn, nếu có thể giúp, ta sẽ không đứng nhìn."

Phạm Nhàn cười giả tạo nói: "Nhị hoàng tử, ngài không cần lo lắng."
Haha - ngươi thực sự không ngồi yên -ngươi muốn tham gia và gây rắc rối -

"Này, đừng nói thế. Chúng ta là huynh đệ, nhị ca, đúng không?"
Thái tử vỗ ngực đau buồn và nói: "Nếu bầu trời sụp đổ, ta sẽ đỡ nó lên."

Phạm Nhàn không nhịn được cười, lộ ra một tia ác ý trêu chọc.
Y hỏi: "Thật sao? Điện hạ, ngài có thể giúp thần che giấu chuyện này không?"

Lần này thái tử không chịu nổi nữa, "Ờ..."

Lưng của thái tử hơi ướt mồ hôi. Nghĩ đến sự “an ủi” mà hắn vừa thốt ra, trong thời gian ngắn như vậy, hắn thấy khó mà lùi.
Nhưng hắn nhanh chóng nói một cách chắc chắn: "Tất nhiên rồi."

Lý Thừa Trạch  không nhịn được cười, vai hơi run, cũng vỗ nhẹ vai thái tử.
"Nếu đã có thái tử thì ta sẽ không xen vào chuyện này nữa."

Thái tử lại không vui: "Nhị ca, ngươi..."

Có tiếng bước chân vọng tới từ phía sau ba người.

Thái giám Hầu ho khan hai tiếng rồi lớn tiếng nói: "Mệnh lệnh của bệ hạ-"
Cả ba người cùng cúi chào.

"Truyền Tiểu Phạm đại nhân tới gặp Bệ hạ"
"Các hoàng tử khác nên về nhà, không nên ở lại trong cung chặn đường-"

Phạm Nhàn nở nụ cười gian xảo nói: "Xem đi, hai vị hoàng tử, các ngài thực sự không cần phải lo lắng về chuyện này."
"Không, đây là át chủ bài của thần--"

Thái tử còn muốn nói thêm điều gì nữa.

Thái giám Hầu ho thêm vài tiếng nữa để ngăn họ nói chuyện.

Lý Thừa Trạch khoanh tay bước đi, mỉm cười, liếc nhìn thái tử một cái rồi đi thẳng.
Sự khinh thường của hắn quá mức, thái tử muốn đuổi theo, nhưng Lý Thừa Trạch lai nhìn hắn bằng ánh mắt khác - đáng tiếc là hắn đột nhiên chạm phải bậc thềm cung điện, suýt nữa thì ngã -
Sau đó, hắn bình tĩnh vuốt tóc mái, chỉ có bước chân có vẻ hơi vội vã.

"Nhị ca, cẩn thận bước chân nhé..."
Giọng điệu thái tử thật chân thành.

Khi Phạm Nhàn thấy hai người bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt liền biến mất.
Y xoa mặt, thân thiết hỏi: "Bệ hạ có tức giận không?"

"Tiểu Phạm đại nhân~"
Hầu công công vội vàng dậm chân: "Đừng đoán ý của bệ hạ~"

Phạm Nhàn cười nói: "Với quan hệ giữa ta và Hầu công công, sao có thể nói là chúng ta đang đoán ý của bệ hạ? Chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi."

Thái giám Hầu nhăn mặt, giả vờ không nghe thấy gì, bước đi thật nhanh bằng những bước nhỏ.

Phạm Nhàn cười khẽ rồi sải bước đi theo phía sau.

Thư phòng hoàng gia .

Mùi gỗ đàn hương tỏa ra một làn khói nhẹ và mang lại cảm giác thiền tịnh nhẹ nhàng.

Phạm Nhàn cúi đầu, ống tay áo rộng có hoa văn mây buông xuống. Vẻ mặt y cung kính: "Bái kiến bệ hạ."

Khánh đế không nói gì, cũng không tức giận. Hắn chỉ hỏi: "Phạm Nhàn, hãy nói cho trẫm biết tại sao ngươi lại gây nhiều rắc rối như vậy."

Phạm Nhàn thốt lên: "Bệ hạ từng nói, thần làm việc không theo lối mòn, chứng tỏ bệ hạ rất tinh mắt."

Khánh đế đứng trước mặt Phạm Nhàn với vẻ mặt khinh thường, hắn mặc một chiếc áo choàng đen có hoa văn rồng.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Phạm Nhàn từ đầu đến chân nhiều lần - Phạm Nhàn vẫn đang cúi đầu.
Khánh đế thở dài: "Ngồi xuống."

Phạm Nhàn nhẹ nhõm nói: "Vâng."

Y thấy Khánh đế sắc mặt dịu lại, hắn cầm lấy tách trà, y vội vàng nói: "Bệ hạ, lúc trước ngài từng nói là đứng sau lưng thần mà--"
Y thì thầm khẽ nói: "Thần cũng đã nói với hai vị hoàng tử rằng ngài là át chủ bài của thần."

Khánh đế tức giận, lập tức mất hứng uống trà. Hắn chỉ đập mạnh tách trà xuống bàn.
Giọng nói của hắn lớn và dữ dội: "Phạm Nhàn, ngươi còn để tâm đến những thứ trẫm giao cho ngươi sao--"
"Trẫm không phải là tấm khiên mà ngươi có thể tùy ý sử dụng."

Khánh đế nằm chặt tách trà, mạch máu nổi rõ trên trán, như thể đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân.

Phạm Nhàn vội vàng đi đến bên cạnh Khánh đế , dùng đốt ngón tay trắng trẻo thon dài ấn vào trán hắn.
"Bệ hạ, xin đừng tức giận."

Hơi thở của Khánh đế dần dần bình tĩnh lại, như thể đã được Phạm Nhàn khống chế.

Khí thế bùng cháy và nổ lách tách như ngọn lửa đột nhiên bị một cơn gió thổi chuyển sang trạng thái ấm áp lạ thường.

Khánh đế ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giọng nói cũng trở lại bình thường: "Tiểu Phạm đại nhân, ngươi có lời bào chữa gì không? Trẫm đang lắng nghe."

Phạm Nhàn đã giải thích chi tiết về nguyên nhân xảy ra sự việc.

Trên thực tế, Phạm Nhàn luôn tuân thủ một nguyên tắc khi làm việc. Chỉ đôi khi người khác nhìn nhận dưới một góc nhìn khác và hoàn toàn phủ nhận y -

Và Phạm Nhàn vẫn luôn hiểu rằng Khánh đế có tầm nhìn xa.

Khánh đế  thở đều đặn: "Cho nên, ngươi không có lỗi gì cả."

"Thần sai rồi."
Phạm Nhàn thì thầm vào tai Khánh đế : "Thần không nên lúc nào cũng dùng danh nghĩa của bệ hạ để biện minh cho việc thần làm-"
"Bệ hạ..."
Trong giọng nói của y có chút oán hận: "Một viên quan hèn mọn như vậy sao có thể làm ngài buồn lòng..."
"Mọi thứ thần có đều từ Bệ hạ mà ra-"
Phạm Nhàn còn muốn nói điều gì đó buồn hơn nữa, nhưng Khánh đế đã phẩy tay ngăn lại.

"Bệ hạ?"

Khánh đế nắm lấy bàn tay đang nhào nặn của Phạm Nhàn và hôn nhẹ lên đó: "Trẫm quá thô bạo."

Khánh đế lại ngẩng đầu nhìn Phạm Nhàn, trong mắt y tràn đầy ủy khuất, hắn không nhịn được vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của y: "Trẫm còn chưa bắt đầu trừng phạt ngươi, sao ngươi lại thành bộ dạng này..."

"Thần không dám..."

Khánh đế quàng tay ôm lấy y và nói: "Đừng giả vờ nữa. Quá đáng lắm rồi."

Phạm Nhàn vội vàng chôn mặt vào trong áo choàng tối màu, mặt đối mặt ôm chặt cánh tay rộng lớn của Khánh đế, y cố gắng nhịn cười: "Sao có thể như vậy?"

Khánh đế khinh thường véo phần thịt mềm mại nhưng nhỏ xíu ở má y, nhưng lại sợ làm đau y nên nhẹ nhàng cào nó bằng những ngón tay thô ráp của bản thân.

"Trước tiên hãy nhịn cười đã."
Phạm Nhàn ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Khánh đế , y khéo léo đáp lại: "Thần thực sự rất vui khi được ở bên bệ hạ."

Khánh đế giơ tay lên, khuôn mặt của y được một bàn tay khổng lồ nâng đỡ. Khóe môi mím chặt của hắn hơi cong lên, và hắn vô thức mỉm cười.

Phạm Nhàn có một ý tưởng đê tiện: nếu y có thể kiểm soát được cơn giận của Khánh đế, y có thể khiến Khánh đế yêu mến y tận tụy hết lòng.

Đầu mũi hai người chạm vào nhau, cọ xát nhẹ nhàng, khóe môi hơi mát lạnh nhẹ nhàng cọ xát vào đôi môi đỏ tươi.

[Kết thúc]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro