Chiếm hữu

"Người mà Phạm Nhàn thích à?"
Khánh đế  nắm chặt mũi tên rồi quay lại nhìn Hầu công công với vẻ bối rối. Mặc dù hắn tỏ ra bối rối, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự tàn nhẫn.

Những điệp viên bên dưới báo cáo rằng Tam hoàng tử Phạm Nhàn đã xử lý các vụ án ở Viện giám sát trong những ngày gần đây, sức khỏe thể chất và tinh thần đều tốt. Điều bất thường duy nhất là y vẫn luôn tìm người để hỏi về cách...cách theo đuổi người y yêu.

"... Vâng" Hầu công công sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống. Hắn nói nhiều như vậy, nhưng Khánh đế chỉ nắm được mấy chữ quan trọng nhất.

Khánh đế đứng đó như đang suy nghĩ điều gì đó. Uống gần hết tách trà, hắn chậm rãi nói: "Ngươi lui xuống trước đi."

Khánh đế không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi tay dưới ống tay áo rộng của hắn đã bóp nát đầu mũi tên vừa đánh bóng thành từng mảnh.

"An Chi, ngươi đã tìm được người mình thích chưa?" Khánh đế suy nghĩ khi ngồi trên chiếc ghế thấp trong thư phòng, nghiền thuốc súng.

Phạm Nhàn đã ở bên cạnh hắn suốt mười sáu năm. Trong mười sáu năm, Phạm Nhàn chưa từng rời khỏi Kinh đô, cũng chưa từng rời xa hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Khánh đế luôn dành cho Phạm Nhàn mọi thứ tốt đẹp nhất.

Trong năm hoàng tử, chỉ có một mình y được giữ bên cạnh hắn. Y được phép vào thư phòng của Khánh đế , nơi mà ngay cả thái tử cũng không thể tùy ý vào được. Hắn ra lệnh cho Phí Giới dạy y độc để tự bảo vệ mình. Khi thái tử sống ở Đông Cung, y được ban cho cung Quảng Tín. Y được tặng rất nhiều đồ trang sức, dược liệu và sách hướng dẫn bí mật. Y cũng được bổ nhiệm làm đề ti Viện giám sát, cơ quan quan trọng nhất ở Khánh quốc...

Nói trắng ra, cho dù là vị trí thái tử, chỉ cần y muốn, Khánh đế cũng sẽ không chút do dự mà ban cho y.

Khánh đế cảm thấy hắn đã cho đủ rồi, nhưng y vẫn chưa thỏa mãn sao? Không đủ hài lòng đến mức thích người khác?

Không để ý đến xe lăn của Trần Bình Bình đang lùi về sau, Khánh đế đã dùng sức đè xuống.
"Bùm!" Thuốc súng lập tức phát nổ, bắn ra những tia lửa khắp mặt Khánh đế .

Sau khi xác nhận Khánh đế không sao, Trần Bình Bình có chút thất vọng tiến lại gần hỏi: "Bệ hạ, ngài không sao chứ?"

"Gọi Phạm Nhàn đến thư phòng!!!"

Vào thời điểm đó, Phạm Nhàn đang dạy học cho người con thứ tư là Lý Thừa Bình tại cung của Dịch phi. Y vẫn còn bối rối khi Khánh đế gọi y đến thư phòng. Nhưng vừa bước vào, y liền thấy Khánh đế phủ một tấm vải trắng lên mặt.

Vị đại tông sư nằm trên ghế dài cong khóe miệng và gọi người lại.
"Sao lúc này An Chi mới tới?" Trước khi Phạm Nhàn kịp hỏi có chuyện gì thì Khánh đế đã lên tiếng trước.

"Thần đang dạy học cho Thừa Bình ở cung Dịch phi, nên đã lãng phí chút thời gian." Phạm Nhàn phát hiện y đã quên hành lễ, y nghĩ ngợi nhưng không làm gì cả.

"Tứ đệ quan trọng hơn trẫm sao?" Khánh đế kéo chiếc khăn trắng xuống, để Phạm Nhàn nhìn thấy những đốm đen trên mặt hắn do vụ nổ gây ra.

Phạm Nhàn không nhịn được buồn bực, y định trèo lên ghế nhìn kỹ hơn, nhưng Khánh đế giơ tay ngăn cản, chỉ vào chiếc hộp màu trắng trên bàn nhỏ: "Có thuốc mỡ, bôi lên cho trẫm."

"Phụ hoàng ơi, phụ hoàng làm thế nào vậy?" Phạm Nhàn nhúng ngón tay vào thuốc mỡ rồi thoa lên mặt Khánh đế, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

"Hả, Trần Bình Bình không nói với ngươi sao?"
Khi Trần Bình Bình tìm thấy Phạm Nhàn, hắn đã nói với y rằng Khánh đế bị thương do vụ nổ thuốc súng, nhưng y không ngờ rằng nó lại nghiêm trọng đến vậy. "Không nghiêm trọng đến vậy đâu. Nếu biết thế này, thần đã không đến chỗ tứ đệ rồi."

Những lời này cho Khánh đế biết rằng hắn quan trọng hơn Tứ đệ rất nhiều.

Đương nhiên, Khánh đế sẽ không nói cho Phạm Nhàn biết rằng một số vết thương là do hắn tự gây ra. Dù sao thì y cũng không thể biết được.

Khánh đế rất hài lòng với câu nói này, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Ngươi vẫn muốn dạy đứa thứ tư, trước tiên hãy tự luyện chữ của mình đã."

"Phụ hoàng, phụ hoàng còn trách nhi thần sao. Không phải phụ hoàng đã dạy nhi thần viết nửa năm rồi mà vẫn không viết được sao?" Hơi thở ấm áp của Phạm Nhàn phả vào mặt Khánh đế khiến hắn hơi nhột.

"Ngươi.." Khánh đế quay đầu lại, thấy khuôn mặt của Phạm Nhàn đang ở rất gần hắn. Môi họ tình cờ chạm vào nhau. Trong giây lát, thư phòng của Khánh đế  tràn ngập bầu không khí mơ hồ...

Chỉ trong vài hơi thở, Khánh đế muốn túm lấy đầu Phạm Nhàn, nhưng khi hắn định đưa tay ra, Phạm Nhàn đã đứng dậy và vô tình né tránh.

"Phụ hoàng ơi, phụ hoàng  thuốc đã bôi rồi." Tai Phạm Nhàn đỏ lên, y cúi đầu ngại ngùng như một cô gái.
Không đợi Khánh đế trả lời, Phạm Nhàn vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài: "Con trai của người ngày khác sẽ đến thăm người!"

Khánh đế ngồi trên ghế lắc đầu cười, sau đó đứng dậy đi đến nhà vệ sinh trong cung.

Vài ngày sau, không đợi Phạm Nhàn đến gặp, Khánh đế đã yêu cầu Phạm Nhàn trở về cung. Khi Phạm Nhàn nghe nói Khánh đế đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho mình ở Vườn Mai, y vui mừng chạy tới.

Y có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trước khi bước vào khu vườn. Tuyết trong vườn mận vẫn chưa tan, mặc dù đã là mùa xuân nhưng y vẫn cảm thấy hơi lạnh. Trong vườn chỉ còn lại một vài bông hoa mận đỏ, nhưng cánh hoa và lớp tuyết trắng còn sót lại vẫn còn bám chặt trên cành, trông giống như một bức tranh thủy mặc.

Đôi ủng da cừu của Phạm Nhàn làm tan tuyết, y nhảy chân sáo vào vườn mận, nhưng bị ai đó chặn lại ở cửa. "Phạm Tiên!"

"Tiểu Ngôn? Làm sao ngươi vào được?"

Ngôn Băng Vân có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Ta đã xin viện trưởng lệnh bài cho phép ra vào cung bất cứ lúc nào giống như ngươi, sau đó Hầu công công mới cho ta vào."

"Ồ, ngươi muốn nói gì?" Nghe vậy, Phạm Nhàn mỉm cười với Ngôn Băng Vân, đôi mắt sáng ngời.

Khánh đế quan sát tất cả những điều này trong vườn.
....? An Chi có thân mật với mọi người như vậy sao? Có vẻ như y không bao giờ nhận ra nụ cười của mình hấp dẫn đến thế nào, và y luôn mỉm cười với người khác bằng đôi mắt nheo lại.

"Tiểu Ngôn?" Ngôn Băng Vân sửng sốt cho đến khi Phạm Nhàn vẫy tay trước mặt hắn thì hắn mới phản ứng lại. "Ta.. Ta chỉ muốn tặng ngươi một thứ. Ta mới phát hiện ra khi ngươi đang điều tra một vụ án ở viện giám sát.."

"Tiểu Ngôn thiếu gia học nói lắp từ khi nào vậy? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Phạm Nhàn lập tức che miệng cười. Mắt y đột nhiên đảo tròn như thể y nghĩ ra điều gì đó. "Nếu ngươi muốn tặng quà thì cứ tặng đi. Không phải là ta không thích ngươi đâu... món quà ngươi tặng ta..."

Phạm Nhàn phản ứng kịp thời để sửa lại lời vừa thốt ra. Y nhìn sang Ngôn Băng Vân ở phía đối diện, thấy hắn đang đỏ mặt từ tai đến tận mặt.

Khánh đế nắm chặt nắm đấm, đầu ngón tay đỏ tươi, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay. Người Phạm Nhàn thích không phải là hắn sao?

Ngôn Băng Vân lấy từ trong tay ra một mặt dây chuyền ngọc bích màu xanh lam. Ngay lúc hắn định nắm lấy tay Phạm Nhàn và cẩn thận trao cho y, hắn bị một luồng chân khí mạnh mẽ thổi bay.

Phạm Nhàn thậm chí không kịp phản ứng khi Tiểu Ngôn đang ngã xuống, y ngơ ngác nhìn về phía Khánh đế , nhưng Khánh đế lại túm lấy y và ấn mạnh.

"......An Chi, tại sao vậy? Là do phụ hoàng không tốt với ngươi sao?" Khánh đế dùng ngón tay cái vuốt ve môi Phạm Nhàn, đôi mắt đen như đáy vực.

Phạm Nhàn chưa kịp trả lời thì đã bị Khánh đế chặn lại. Câu hỏi vừa rồi dường như chỉ là lời độc thoại nội tâm của Khánh đế mà thôi.

Phạm Nhàn mở to mắt, cố gắng vùng vẫy nhưng Khánh đế đã tóm lấy cổ tay y và ghim lên trên đầu.

Đôi chân của Phạm Nhàn trở nên yếu ớt vì bị hôn, đôi mắt mờ nhòe, y không biết từ lúc nào y đã bị đưa đến một ngôi nhà nhỏ ở Mai Viên.

"Phụ hoàng.. ngươi... đ..." Khánh đế vẫn không cho hy cơ hội nói chuyện, hắn đã tàn nhẫn cướp mất không khí trong miệng y.

Khánh đế cảm thấy hắn đã phát điên từ lâu rồi, bị Phạm Nhàn làm cho phát điên. Lý trí bị kìm nén trong nhiều năm đã bị phá vỡ chỉ trong một ngày. Bất chấp sự phản kháng, Khánh đế vẫn hung hăng tấn công Phạm Nhàn.

Làm sao hắn có thể để người khác hái bông hoa hồng mà hắn đã trồng trong mười sáu năm?

"Ngươi là do trẫm nuôi dưỡng, nên ngươi phải là của trẫm!"
"Ngươi không được phép thích người khác, hiểu không?"
"Đừng khóc, An Chi..."
"Nếu ngươi mệt mỏi, đừng ra ngoài nữa"

Không khí mát mẻ trong tòa nhà nhỏ ban đầu hòa lẫn với hương hoa mận nhanh chóng được thay thế bằng không khí nóng nực pha lẫn mùi tanh nhẹ. Chân khí chảy qua và tòa nhà nhỏ trở nên ấm áp không thể diễn tả được.

Trước khi Khánh đế đi, hắn đã quàng một thứ gì đó vào eo Phạm Nhàn.

Phải đến ngày hôm sau, Phạm Nhàn mới tỉnh dậy. Y đưa tay chạm vào mặt dây chuyền ngọc trắng như trăng mà Khánh đế ban tặng, khóe miệng hơi nhếch lên.

[Kết thúc.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro