Đế Vương x Cáo Nhỏ
Trong chớp mắt, cây cung sắt uốn cong thành hình trăng tròn, đầu mũi tên đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo, rãnh dây cung cắn chính xác vào sợi dây được làm bằng gân hươu.
Mũi tên sắt đen nhắm vào con hổ đang chuẩn bị lao vào con mồi.
Phạm Nhàn đột nhiên quay đầu lại nhìn-
Y kinh ngạc khi thấy mũi tên lông vũ mang theo một luồng gió mạnh, xé toạc không khí và đâm thẳng vào mắt con hổ.
Con hổ hú lên một tiếng ngắn, rung chuyển cả mặt đất, rồi im bặt ngay lập tức.
Mũi tên lạnh lẽo xuyên qua da thịt và máu, xuyên qua đầu và đóng chặt vào cây cổ thụ cao lớn.
Đôi mắt đen sáng nhìn chằm chằm vào bóng dáng quen thuộc của Khánh đế.
Khánh đế cất cung đi, trong tiếng khen ngợi của mọi người, hắn cưỡi một con ngựa đen to lớn tiến về phía y.
Không, Khánh đế dường như đang tiến về phía con hổ-
Trên thực tế, Phạm Nhàn không biết y đã biến thành hồ ly như thế nào khi đang trên đường trở về từ Bắc Tề, y cũng không biết y xuất hiện ở bãi săn này như thế nào.
Lúc đầu y không biết mình đang ở đâu, y chỉ biết rằng mình phải tránh những mũi tên đang bắn về phía mình.
Sau đó, y gặp phải một con hổ mà người thường không dám lại gần, y không ngờ rằng thân thể mới của y lại hấp dẫn cái miệng đầy máu của con thú này.
Nhưng bây giờ y mới nhận ra y đang ở trong bãi săn của Khánh đế .
Nhưng..y bây giờ chỉ là một con cáo thôi...
Phạm Nhàn cố gắng che giấu thân thể yếu ớt dưới một cụm đèn lồng vàng đỏ rực, nhưng -
Y rụt đầu lại và không dám cử động.
Nhưng cơ thể y vẫn run rẩy một cách vô thức.
Ngựa của Khánh đế từ từ tiến đến, sau đó hắn xuống ngựa như thể muốn kiểm tra con mồi.
Khi những người lính canh nghe thấy tiếng sột soạt, họ vô thức giơ cung tên về phía phát ra âm thanh.
Từng lớp mũi tên nhắm vào bộ lông đỏ rực lạ lẫm dưới chiếc đèn lồng vàng.
Qua những bông hoa, bộ lông hiện rõ những chi tiết nhỏ lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời và rất khó nhận ra.
Khánh đế phất tay một cách thản nhiên, mọi người đều nghe theo lệnh của hắn, vội vàng cất cung tên đi. Khánh đế định đẩy những chiếc đèn lồng vàng ra xa.
"Bệ hạ, nếu dưới hoa có hung thú nào dám khiêu chiến thánh thể--"
Khánh đế chỉ liếc nhìn một cái, đám thị vệ thân tín lập tức im lặng.
Những cánh hoa mềm mại đang nở rộ bị ép xuống, con cáo nhỏ toàn thân đỏ như ngọn lửa mở đôi mắt đen như pha lê ra trong sự bối rối.
Con cáo nhỏ nhẹ nhàng đặt hai chân trước lên cành hoa, cố gắng tránh ánh mắt của mọi người.
Mọi người lúc này mới phát hiện, phần môi, bụng và bốn chân của con cáo đỏ rực đều có màu trắng như tuyết, hai màu đỏ trắng bổ sung cho nhau, trông rất đáng yêu.
Khánh đế cười khẽ một tiếng.
Hắn cúi xuống, một tay giữ chặt cổ con cáo non và tay kia đỡ thân nó.
Hắn nhấc cả con cáo lên.
Phạm Nhàn dùng móng vuốt cào xước bộ quân phục màu đen cứng ngắc của Khánh đế, bộ quân phục này quá cứng, làm cho móng vuốt mềm mại của y hơi bị đau.
Nhưng lúc này không còn cách nào khác, y chỉ có thể bám chặt vào quân phục bằng những móng vuốt nhỏ của mình.
Khánh đế dường như hiểu được hành động cào xước quần áo của Phạm Nhàn, hắn nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng họa tiết rồng vàng sẫm đang mặc.
Chiếc áo choàng bao bọc hoàn toàn con cáo nhỏ mềm mại.
Phạm Nhàn được bao bọc ấm áp trong lớp vải nhuộm mùi gỗ đàn hương và y hít một hơi thật sâu.
Khu rừng ẩm ướt vào đầu mùa xuân vẫn còn quá nguy hiểm đối với một con cáo nhỏ như y, và y cần sự ấm áp.
Là một con cáo, không bị coi là một động vật nguy hiểm--Khi so sánh, điều đó khiến y cảm thấy thoải mái hơn.
Phạm Nhàn không nhịn được rên khẽ một tiếng để an ủi.
Y rên lên một tiếng sắc nhọn nhưng không khó chịu, y vô thức che miệng bằng những chiếc móng vuốt nhỏ vì sợ hãi, y ngước nhìn Khánh đế bằng đôi mắt tròn xoe.
Khánh đế chỉ điều chỉnh cách bế, gấp áo choàng lại rồi bế y về, nhưng những ngón tay thô ráp của hắn lại chạm vào bộ lông mượt mà của con cáo, nhào nặn nhẹ nhàng.
Chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay cái Khánh đế có chút khó chịu với con cáo nhỏ vì nó ấm từ nhiệt độ cơ thể.
Phạm Nhàn nhìn kỹ, một lát sau mới biết, chiếc nhẫn ngọc đen này dùng để khống chế dây cung.
Vào ngày này, mọi người đều biết rằng Khánh đế đã săn được một con cáo nhỏ ở khu săn bắn của hoàng gia.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Phạm Nhàn ngày nào cũng theo Khánh đế đi quanh cung điện.
Phạm Nhàn cảm thấy, y đã biến thành hồ ly rồi thì không thể làm gì được nữa. Cách tốt nhất để giải quyết là tiếp tục miễn cưỡng ở trong vòng tay của Khánh đế .
Khánh đế nhìn chằm chằm vào con cáo nhỏ, nghĩ rằng: "Đã đến đây, hãy ở lại --"
Ngón trỏ của hắn hơi giơ lên, lướt qua lướt lại dọc theo bộ lông mềm mại, hắn cười nói: "Vậy trẫm gọi ngươi là An Chi nhé."
Phạm Nhàn vội vàng dựng thẳng đôi tai cáo đỏ rực của mình.
Cái gì?
An Chi?
Y e rằng Khánh đế đã biết điều gì đó.
Bên tai Phạm Nhàn truyền đến tiếng cười khẽ, xem ra tâm trạng của Khánh đế rất tốt.
Đôi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết không ngừng di chuyển trên bụng Khánh đế.
Lúc này, bàn tay to lớn của Khánh đế luôn giáng xuống đầu y, xoa xoa bộ lông bên tai y.
"Thật vô lý."
"Giống như y."
Một ngày nọ, trong lúc đang ngủ trưa, Khánh đế bị quấy rầy. Lúc này, Phạm Nhàn đang cuộn mình trong ống tay áo rộng buông thõng của Khánh đế.
"Bệ hạ - Bệ hạ -"
"Tiểu Phạm đại nhân chết trên đường trở về từ Bắc Tề-"
Khánh đế giật mình tỉnh dậy, dáng vẻ nghiêm trang và điềm tĩnh thường ngày của hắn trở nên có chút bối rối.
Tay áo được kéo lên theo chuyển động của hắn, con cáo nhỏ đã lăn xuống với một tiếng động.
Phạm Nhàn vốn đang choáng váng sau khi bị đánh thức, đầu óc còn chưa kịp xử lý những lời thái giám vừa nói, toàn thân đã lăn khỏi ghế.
Đau quá... đau quá...
Cơ thể nhỏ bé của y không thể chịu đựng được sự tra tấn.
Phạm Nhàn ngã xuống đất, lắc đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên:
Không phải bây giờ--
Đó là tin y mất!
Đôi mắt sáng ngời nhìn Khánh đế, đôi đồng tử đen kịt vẫn luôn giống như vực sâu, bây giờ lại giống như đã mất đi lý trí.
Khánh đế chưa bao giờ như thế này.
Khánh đế muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, không phát ra âm thanh nào.
Lòng bàn tay hắn đập xuống bàn như thể đang kìm nén cảm xúc.
Sau một hồi im lặng, hắn cười lạnh: "Y, Phạm Nhàn, sao có thể dễ dàng chết như vậy?"
Phạm Nhàn nhận thấy ánh mắt của Khánh đế đang nhìn y.
Tuy nhiên, lông tơ khắp người y đều dựng đứng--
Một cái nhìn rất... nguy hiểm.
Ánh mắt của Khánh đế hiện lên vẻ ghê tởm khi nhìn y, tiếp theo là sự lạnh lẽo thấu xương vô tận.
Nhưng cảm giác này chỉ kéo dài trong chốc lát.
Sau đó, Khánh đế mỉm cười đưa tay ra với y: "An Chi, đến đây--"
Bốn chữ ngắn ngủi này khiến Phạm Nhàn phản ứng rất nhanh, tranh thủ lợi thế tránh khỏi nguy hiểm. Y chịu đựng cơn đau trong cơ thể, lao về phía tay Khánh đế .
Y luôn cảm thấy nếu không làm như vậy, y có thể sẽ gánh chịu một hậu quả khôn lường.
Khánh đế đã nghĩ đến cách đối xử với con cáo "An Chi" này -Hoặc bị ném vào một cái lồng đầy thú dữ -Hoặc bị giết chết một cách nhân đạo -Hoặc chỉ nhốt lại và không cho ăn.
Nhưng khi nhìn thấy con hồ ly vô thức chịu đau và lao về phía hắn, Khánh đế lại thay đổi ý định.
Xem ra con cáo này còn hiểu chuyện hơn cả Phạm Nhàn ngu ngốc.
Cứ giữ mạng sống của nó trước đã.
[Kết thúc]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro