Dục vọng
Mái tóc xoăn dài trên tấm ga trải giường màu trắng, ánh nến yếu ớt nhẹ nhàng trôi theo làn gió, người đang ngủ với đôi mắt nhắm nghiền, đôi lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt trắng trẻo và dáng người mảnh khảnh hiện rõ.
Người đang ngủ có ngoại hình độc đáo nhất thế gian. Khánh đế đặt đầu ngón tay lên khóe mắt của Phạm Nhàn.
Hắn biết rằng “bọn họ” đều sở hữu một loại bí ẩn không phù hợp với thế gian này, bất kể những suy đoán đó có đơn giản hay ảo tưởng.
Kết quả đã được định đoạt... một bên thua, và bên còn lại giờ đã nằm trong tay hắn.
Khánh đế nghiêng đầu, buông tay xuống khi nghĩ về điều này, sau đó hắn ngồi xuống mép giường, chống nửa người lên gối bằng khuỷu tay, để một lọn tóc rủ xuống mặt, che đi lông mày và mắt. Chỉ có đôi mắt sâu thẳm giữa những khe hở của mái tóc nhìn chằm chằm một cách nguy hiểm vào thiếu niên trẻ "thông minh" đang nằm bên cạnh hắn .
Y đã tạo ra rất nhiều phép màu và mang đến cho hắn rất nhiều điều bất ngờ và tai nạn.
Đồng tử của hắn ngày càng sẫm màu hơn vì sự thích thú và ham muốn. Một nỗi ám ảnh khó tả đủ sức phá vỡ điều cấm kỵ cứ trào dâng trong hắn, nhưng nó bị lý trí trói buộc chặt chẽ, không thể phá vỡ được vẻ ngoài giả tạo đó bằng bất cứ giá nào. Mặt hồ phẳng lặng như mặt nước, không đáy nhưng không hề gợn sóng.
"Hm...hai người trông giống nhau thật... quá tự tin...có chút chói lóa, nhưng..."
Một lúc lâu sau, như thể đã đưa ra quyết định, Khánh đế đưa tay ra và chạm vào đôi môi màu anh đào của Phạm Nhàn lần nữa. Sự ấm áp và mềm mại từ cái chạm giống như chất độc, dần dần lan tỏa khắp đầu ngón tay hắn.
Có thứ gì đó sâu thẳm trong con ngươi của hắn bắt đầu vỡ ra. Đó là một loại điên rồ và dục vọng mà thế gian không thể dung thứ. Sâu thẳm trong tim .. nó đang gào thét...
Hãy khiến y chỉ thuộc về một mình hắn ! Hãy để vinh quang của y chỉ được một mình hắn nhìn thấy. Hắn có quyền này. Cả thế gian đều thuộc về hoàng đế. Hơn nữa, trong cơ thể y có chung dòng máu với hắn... Lẽ ra phải như vậy.
Vô thức, Khánh đế tăng thêm sức mạnh của ngón tay, đôi môi nhạt màu của Phạm Nhàn chuyển sang màu đỏ tươi, quyến rũ đến mức khiến người ta không thể lý trí.
"Ha ha. Phạm Nhàn... ngươi thua rồi... cho nên, ngươi thuộc về trẫm ..."
Khánh đế cúi xuống hôn nhẹ lên môi người bên dưới, vừa thở dài vừa nói. Giọng nói của hắn khàn khàn và nội dung hắn nói ra là một bí mật hoàng gia gây sốc.
Đôi môi vốn chỉ đối diện với hắn giờ đây hơi hé mở, phát ra tiếng rên rỉ nhẹ. Giọng nói nhẹ nhàng dường như lấp đầy không khí bằng mật ong ngọt ngào. Quả thực là khác biệt. Khóe miệng của Khánh đế cong lên.
Hắn đưa tay ra và véo chiếc cằm gầy của y, buộc thiếu niên trẻ phải hé miệng ra.
[Kết thúc]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro