Hãy cùng nhau đấu tranh chống chủ nghĩa đế quốc và phong kiến!(Chương 2)
Kỳ thi mùa xuân sắp đến, Phạm Nhàn cũng bận rộn, tuy cảnh tặng quà và hối lộ cho y trong vở kịch chỉ có vài cảnh, nhưng khi thực sự du hành thời gian thì lại khác.
Phạm Nhàn hiện tại không dám ở nhà, thật sự sẽ có người trèo tường tới đưa cho y một tờ giấy nhỏ.
Ngoài ra, Lại ngự sử sau khi bị bịt miệng cưỡng bức rời khỏi thư phòng của hoàng gia. Về cơ bản hàng ngày đều đến nhà họ Phạm chỉ để mắng mỏ y, đồng thời mỗi ngày tham một buổi.
Nhưng nếu có thể cứu được mạng của ông già nhỏ bé này, Phạm Nhàn cảm thấy y nên chịu mắng vậy.
Nếu nhà họ Phạm không thể ở lại,và Viện giám sát cũng không muốn đi, Phạm Nhàn chỉ có thể vào cung.
“Bệ hạ, thần tới mời ngài uống rượu, báo cáo kì thi mùa xuân.” Phạm Nhàn bước đi nhanh nhẹn, vừa bước vào thư phòng hoàng gia đang định nói sẽ đến uống trà thì chợt nhìn thấy thái tử bên cạnh. Y nhanh chóng thay đổi lời thoại.
Khánh đế liếc nhìn Phạm Nhàn, sau đó quay sang Lý Thừa Càn, "Được rồi, vì mọi thứ đã sẵn sàng, đến lúc xuất phát đi." Sau khi nghe Khánh đế nói, thái tử giơ tay đồng ý, sau đó quay người rời đi.
Mới đi được hai bước, hắn hơi quay người lại, liền thấy Phạm Nhàn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Khánh Đế, hai tay còn có ý thức với lấy đồ ăn vặt trên bàn. Nhưng Khánh đế trông không hề tức giận chút nào.
Lý Thừa Càn dường như đang nghĩ gì đó không dám nhìn nữa và nhanh chóng rời đi.
“Bệ hạ, ngài vừa nói gì?" Nhìn thấy Phạm Nhàn cầm bánh đậu xanh ăn một cách thích thú, Khánh đế xua tay cho những người khác ra ngoài rồi rót một ly nước trên bàn rồi đẩy đến trước mặt Phạm Nhàn. “Ăn từ từ thôi, sẽ không có ai tranh giành với ngươi đâu".
"Không có gì, thái tử chỉ muốn nói cho ta biết chuyện đứa thứ hai chuẩn bị xong để rời khỏi Kinh đô. Mọi thứ đã thu dọn xong, hai ngày nữa hắn sẽ rời đi."
"Tuy rằng người đã rời khỏi Bắc Kinh, nhưng thủ đoạn của bọn hắn vẫn còn, ngươi nên cẩn thận một chút, tuy rằng chúng ta có kịch bản, nhưng bọn họ có thể không chịu ảnh hưởng của chúng ta mà thay đổi cốt truyện.". Hắn sợ Phạm Nhàn vô tình bị thương, đây không phải là kĩ thuật, bị thương thật sẽ thực sự nguy hiểm.
“Ta hiểu được hiệu ứng cánh bướm, nhưng phương hướng chung của cốt truyện sẽ không thay đổi. Hơn nữa, boss lớn nhất ở phía sau chính là bệ hạ, nhưng bây giờ bệ hạ và viện trưởng đều đứng về phía ta, ta cần gì phải lo lắng." Phạm Nhàn nói rồi hơi ngẩng đầu lên, dường như đặc biệt tự hào.
Nhìn bộ dáng của Phạm Nhàn, Khánh đế cảm thấy người này thực sự rất giống một con cáo nhỏ.
Khánh đế cười nhẹ, nhưng cũng không nói gì nữa mà đổi chủ đề: “Dạo này ngươi không thể ở Phạm phủ được nữa, nên đến chỗ ta để tránh sự chú ý?"
Nghe vậy, Phạm Nhàn đặt đồ ăn vặt trong tay xuống, có chút do dự nói: "Đừng nhắc tới. Gần đây người tặng quà đến Phạm Phủ gần như đã xuyên thủng ngưỡng cửa nhà ta, thậm chí có người còn trèo qua tường. Nửa đêm người không biết đâu, ta suýt chút nữa tưởng rằng có ma."
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Phạm Nhàn, Khánh đế ác ý nói: "Hay là ta nhờ Trần Bình Bình giúp ngươi dạy cho những người đó một bài học nhé?"
"Không phải vậy, bọn họ chỉ gây rối hai ngày nay thôi, sau đó sẽ không có chuyện gì." Nhìn thấy Phạm Nhàn liên tục xua tay, Khánh đế giả vờ không hài lòng. "Sao vậy? Ngươi có sao không?Thực sự coi ta là Khánh đế à? Ta sẽ đối xử với mạng sống con người như vậy à?"
"Tìm ở đâu? Ta biết thúc của chúng ta có tâm với thiên hạ, nhân hậu. Dù sao thúc đã đóng vai rất nhiều vị hoàng đế yêu nước, sao thúc lại không biết rằng nền tảng của một quốc gia là nhân dân." Nụ cười nịnh nọt của Phạm Nhàn, thậm chí nốt ruồi trên chóp mũi trông rất đáng yêu, Khánh đế không hề khó chịu chút nào.
Khánh đế lấy một miếng đồ ăn nhẹ trong đĩa và nhét nó vào miệng Phạm Nhàn, "Ta biết ngươi là người nói chuyện giỏi nhất. Ăn nhiều hơn."
Phạm Nhàn nở nụ cười, ngoan ngoãn ăn đồ ăn trong miệng.
Khi Trần Bình Bình đến, hắn thấy Khánh đế đang ngồi trên ghế dài đọc sách và Phạm Nhàn ở bên cạnh không biết đang viết gì.
"Bệ hạ.” Nghe được giọng nói của Trần Bình Bình, Phạm Nhàn đi đến bên cạnh Trần Bình Bình: “Thúc, sao thúc lại tới đây?”
"Ta đoán hai ngày này ngươi sẽ không thể ở Phạm phủ, cho nên ta nghĩ ngươi sẽ tới cung điện, muốn gặp ngươi, cho nên ta mới tới." Phạm Nhàn nhanh chóng bước tới và đẩy đối phương đến chiếc ghế dài.
"Vừa rồi ta đang phàn nàn với bệ hạ. Những người tặng quà đó thật đáng sợ. Nhưng may mắn thay, một khi kì thi mùa xuân trôi qua sẽ ổn thôi." Nghe Phạm Nhàn nói, Trần Bình Bình khẽ gật đầu "Nếu cần bất cứ điều gì, chỉ cần nói trực tiếp với Viện giám sát."
"Cám ơn thúc, hiện tại ta không cần gì cả, dù sao chúng ta cũng có đủ nhân lực. Khi cần, ta sẽ trực tiếp nói với thúc." Phạm Nhàn mỉm cười tiếp nhận lòng tốt của Trần Bình Bình.
Khánh đế nhìn hai người vẻ mặt vui vẻ, không khỏi ho khan một tiếng, tựa hồ muốn thu hút sự chú ý. 🤣
Đương nhiên, Phạm Nhàn rất nhanh hiểu được ý tứ, vội vàng quay đầu nhìn về phía Khánh Đế: "Đương nhiên là phải làm phiền bệ hạ, không có bệ hạ ủng hộ, ta không thể vượt qua được."
"Bệ hạ và thúc. Chuyện công và chuyện riêng ngươi đều phân biệt rất rõ ràng.” Khánh đế nói ra những lời này ghen tị đến nỗi Hầu công công lập tức yêu cầu phòng bếp chuẩn bị thêm điểm tâm.
Nếu như Phạm Nhàn còn chưa ngửi ra mùi chua nồng nặc như vậy thì y không còn xứng đáng là con cáo nhỏ số một ở Kinh đô nữa.
"Không phải là ta lo lắng bản thân quá vô liêm sỉ, phạm sai lầm lớn tiếng trước mặt người ngoài sao? Bệ hạ nhất định sẽ không nỡ trừng phạt ta, nhưng làm như vậy cũng sẽ làm tổn hại thể diện của Bệ hạ. Nếu như quan viên như Lại ngự sử nghe thấy, họ sẽ lại yêu cầu bệ hạ trừng phạt ta."
Nhìn thấy Phạm Nhàn chớp mắt và ngụy biện với vẻ mặt ngây thơ, Khánh đế cảm thấy như thể thực sự nhìn thấy một cái đuôi lớn có lông màu đỏ lủng lẳng phía sau Phạm Nhàn.
Khánh đế nhắm mắt lại. Hắn không thể tưởng tượng hơn, nếu không hắn sẽ chóng mặt vì sự dễ thương.
Phạm Nhàn đáng thương nhìn Trần Bình Bình bên cạnh, sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu của Phạm Nhàn, Trần Bình Bình mỉm cười, "Được rồi, bệ hạ, xin đừng trêu chọc y nữa. Y phải suy nghĩ về kì thi mùa xuân vừa qua. Mấy ngày nữa, nhất là buổi tối y sẽ ngủ không ngon chút nào, ta thấy mặt y không hồng hào như hai ngày trước, chắc chắn y mệt lắm."
Nghe được Trần Bình Bình nói, Khánh Đế nhìn về nhía Phạm Nhàn thấy dưới mắt đối phương quả thực có một tia hắc ám, nghĩ đến, đến đây đột nhiên, nơi này vẫn là một nơi tràn đầy nguy hiểm, cho dù là mọi người đều đang háo hức dõi theo, đang bảo vệ y, nhưng vẫn có một số mối nguy hiểm.
"Quên đi, lần này ta thả ngươi đi. Nếu thật sự cảm thấy hai ngày này ngươi thật sự ngủ không ngon thì hãy vào cung đi. Khi ta ở đây, không ai dám làm gì cả." Giả vờ không quan tâm, Phạm Nhàn vui vẻ như hoa: "Này, ta biết bệ hạ đối với ta là tốt nhất mà."
Khánh đế không nói gì nữa mà tiếp tục nhìn vào tấu sớ trong tay. Tuy rằng hắn du hành đến đây, nhưng vì bảo vệ đất nước, hắn cũng không thể không làm một chưởng quầy rảnh tay.
Phạm Nhàn ở trong cung rất lâu, mãi đến tối mới rời đi.
“Nếu không được thì tối nay hãy ngủ trong cung đi, về tới Phạm phủ có thể sẽ không ngủ ngon.” Nghe được lời của Khánh đế, Phạm Nhàn mỉm cười xua tay: “Ta vẫn trốn tránh mọi người nên hai ngày nay ta không về nhà nhiều, cũng không gặp cha và Nhược Nhược. Khi mùa xuân đến, ta sẽ không về nhà trong vài ngày, để đề phòng họ khỏi lo lắng, ta sẽ quay lại dùng bữa với họ.”
Lời nói của Phạm Nhàn khiến Khánh đế không có lý do gì để ngăn cản y. Phạm Kiến là cha con trên danh nghĩa của y, và hắn thực sự không thể ngăn cản y. Nhưng khi mùa xuân bắt đầu, không chỉ Phạm gia không thể gặp được Phạm Nhàn, mà chính hắn cũng không thể gặp được. Điều quan trọng hơn là nếu không có người tặng quà, Phạm Nhàn sẽ không thường xuyên chạy vào cung.
Khi Trần Bình Bình đến Viện giám sát, vẫn có thể nhìn thấy Phạm Nhàn. Đáng tiếc, hắn không thể đi đâu vì bị mắc kẹt trong cung điện, và có rất nhiều chuyện đang diễn ra trong cung. Mỗi ngày không những phải duyệt rất nhiều tấu sớ mà còn phải diễn trước mặt rất nhiều người. Đây chỉ đơn giản là công việc 24 giờ một ngày, cả ngày lẫn đêm.
Phạm Nhàn nói xong, cảm thấy bầu không khí xung quanh Khánh Đế dường như trở nên có chút buồn bực, còn chưa kịp phản ứng, Trần Bình Bình ở bên cạnh đã liếc y một cái.
Phạm Nhàn chớp chớp mắt, dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Đêm nay ta về Phạm phủ ăn cơm, ngày mai đến cung ăn cơm, ta chỉ muốn trong cung nghỉ ngơi một đêm. Dù sao, có thúc ở bên cạnh, chắc chắn sẽ tốt hơn nghỉ ngơi ở Phạm Phủ."
Vừa nói xong, Phạm Nhàn rõ ràng cảm giác được tâm tình của Khánh Đế dễ chịu hơn, liền thở phào nhẹ nhõm.
Khánh đế xua tay nói: "Được rồi, ngươi đi đi, ngày mai chuẩn bị cho ngươi một ít món ăn yêu thích cùng đồ ăn nhẹ."
"Được rồi, cảm ơn thúc." Phạm Nhàn mỉm cười gật đầu, sau đó đẩy Trần Bình Bình ra.
Trên đường ra khỏi cung điện, Trần Bình Bình nói: "Đừng nghĩ rằng hắn sẽ hạnh phúc khi trở thành Khánh đế. Giống như ngươi và ta, hắn không cảm thấy thoải mái ở nơi xa lạ và nguy hiểm này. Ngươi phải biết điều đó. Có quá nhiều người nhớ thương vị trí của hắn.”
Nghe Trần Bình Bình nói, Phạm Nhàn gật đầu với vẻ mặt có chút trịnh trọng, "Ta biết, vì vậy thúc, thúc cũng phải cẩn thận, bởi vì có rất nhiều người sợ Trần Bình Bình, và cũng có rất nhiều người muốn giết Trần Bình Bình."
"Yên tâm, có Ảnh tử, dưới đại tông sư không có đối thủ." Trần Bình Bình không phải nói to mà tin tưởng vào sức mạnh của kịch bản.
"Ta tin lời thúc ta nói. Chỉ cần hai thúc ở đây, ta không có gì phải lo lắng." Phạm Nhàn mỉm cười đáp lại lời của Trần Bình Bình.
“Trở về nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ sắp xếp người đến nhà họ Phạm, không còn ai dám trèo tường nữa. Nếu có thì ngươi có thể tự mình quyết định, muốn làm gì thì làm.”
"Ta biết hai thúc là tốt nhất đối với ta.”.Phạm Nhàn vừa nói vừa không nhịn được ôm lấy Trần Bình Bình, khiến Trần Bình Bình sửng sốt một lúc, sau đó không khỏi mỉm cười “Nếu bệ hạ và Phạm Kiến biết được chuyện này, có lẽ họ sẽ ra tay. Toàn bộ Kinh đô sẽ có mùi chua."
"Vậy thì đừng để bọn họ biết. Chuyện ôm này chỉ có chúng ta biết." Nghe Phạm Nhàn nói, Trần Bình Bình gật đầu, cố ý không nhắc tới toàn bộ kinh thành không có chuyện gì mà Khánh Đế không biết…🤷
Lúc Phạm Nhàn trở về nhà, trong nhà đang chuẩn bị bữa tối. Nhìn thấy Phạm Nhàn quay lại, Phạm Kiến không quan tâm đến người đang kêu đói, kéo y vào thư phòng trước.
"Tiên nhi, cha có chuyện muốn hỏi con." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phạm Kiến, Phạm Nhàn có chút bối rối, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: "Cha, chuyện gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối và vô tội của Phạm Nhàn, Phạm Kiến không thể nói ra những tin đồn mà bản thân đã nghe được, nhưng thái độ của Bệ hạ đối với Phạm Nhàn gần đây thực sự đáng nghi.
"Cha? Có chuyện gì vậy?" Phạm Nhàn cảm thấy hơi sợ hãi khi thấy Phạm Kiến chỉ nhìn y với vẻ mặt lo lắng nhưng không nói gì.
Một lúc sau, Phạm Kiến xua tay: "Không, không có gì. Không phải nói đói sao? Đi ăn trước đi."
Bị Phạm Kiến đuổi ra khỏi thư phòng, Phạm Nhàn càng bối rối hơn: "Chuyện gì vậy?"
Trong bữa tối, Phạm Nhàn cảm thấy tâm tình mọi người trong bàn ăn có chút không ổn, y quay đầu nhìn Liễu Như Ngọc, nhưng dì chỉ mỉm cười bảo Phạm Nhàn ăn thêm đồ ăn.
Lại nhìn Phạm Tư Triệt, hắn có vẻ muốn nói, nhưng lại bị ánh mắt của Liễu Như Ngọc ngăn cản. Phạm Nhược Nhược chỉ mím môi với Phạm Nhàn với một nụ cười hơi lo lắng và không nói gì.
Sau bữa tối, Phạm Nhàn không thể chịu đựng được nữa nên tìm Phạm Nhược Nhược và hỏi chuyện gì đã xảy ra.
"Ca, chuyện này muội cũng nghe nói, những người kia cái gì đều không biết, đang nói nhảm, ngươi đừng tức giận." Nghe Nhược Nhược lời nói, Phạm Nhàn trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Nhược Nhược, ngươi cẩn thận nói cho ca biết." Thấy Phạm Nhàn thật sự không biết gì, Phạm Nhược Nhược suy nghĩ một chút, sắp xếp lại lời nói, sau đó nói: "Muội không biết tại sao, gần đây trong dân gian đồn đại rằng ca ca, khi còn trẻ đã trở thành giám khảo mùa xuân, thường xuyên bị bệ hạ triệu đến ở trong cung, không chỉ vì tài năng văn chương xuất sắc của ca, mà còn bởi vì..."
Phạm Nhàn cau mày. Y luôn cảm thấy những lời tiếp theo của Nhược Nhược sẽ khiến y bị sốc hàng trăm năm.
"Chính vì dung mạo nổi bật và tính cách quyến rũ của ca mà bệ hạ nhìn ca khác lạ như vậy. Thậm chí còn có tin đồn rằng người là con cáo trong truyện đã tu luyện tà thuật, nên có thể quyến rũ quân vương..." Phạm Nhược Nhược càng nói giọng càng nhỏ càng tức giận.
Ca ca nàng quả thực rất đẹp trai, thực sự xinh đẹp, nhưng những người không biết chuyện gì đang xảy ra lại có thể sỉ nhục Phạm Nhàn như thế này? Bọn họ có biết ca ca đã phải chịu bao nhiêu bất công và phải chịu bao nhiêu đau khổ vì điều này không?? Làm sao có người có thể lợi dụng những tin đồn như vậy để vu khống ca ca.
Đôi mắt của Phạm Nhàn mở to, nhưng sau đó y lại cười. Y biết bản thân bị khán giả gọi là tiểu hồ ly, nhưng những người ở đây cũng vậy sao?
Cáo tu luyện tà thuật ? Sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, bạn không được phép tu luyện tà thuật, được chứ? Ồ, nhân tiện, đây có lẽ là tương lai và y không biết liệu có thể tu luyện tà thuật hay không.
Nhìn thấy Phạm Nhàn không có chút tức giận, Phạm Nhược Nhược có chút kinh ngạc, "Ca, nghe xong những tin đồn này, không tức giận sao?"
"Tại sao ta phải tức giận vì những điều vô nghĩa này? Phạm Nhược Nhược, ta phải nói rằng những gì muội nói với ta nghe giống như một câu chuyện. Nó khá thú vị." Phạm Nhàn nói với một nụ cười trên khuôn mặt.
Thấy Phạm Nhàn thật sự không quan tâm, Nhược Nhược thở phào nhẹ nhõm: “Ca ca vẫn là người rộng rãi, nghe vậy cũng không tức giận thật sự. Những người đó không biết ca ca đã khó khăn đến thế nào, nhưng họ vẫn nói nhảm như thế. Nếu muội biết ai đã tung tin đồn, muội sẽ cho đối phương một bài học”.
Nghe Nhược Nhược nói xong, Phạm Nhàn giơ tay vỗ nhẹ đầu nàng, "Trên thế giới này có nhiều người nhàm chán như vậy, bọn họ đang gây rắc rối. Nếu vì những chuyện vô vị này mà lãng phí sức lực tiêu hao cảm xúc, không đáng thế thôi. Luôn có những người thích sủa, nhưng chúng ta chỉ cần giữ nguyên ý định ban đầu và là chính mình. Chỉ cần dạy cho họ một bài học là được”.
Nhìn Phạm Nhàn, Nhược Nhược cảm thấy trong lòng địa vị của ca ca càng tăng lên, nàng liên tục gật đầu, “Đúng vậy, ta nghe lời ca ca, giống như một bài thơ ca từng nói, bất kể gió thổi từ đông sang tây hay đông sang tây, tâm vẫn bất động.”
Phạm Nhàn mỉm cười không nói gì, nhưng bây giờ y đã hiểu Phạm Kiến và dì Liễu trước đây đang làm gì. Y thực sự không ngờ rằng một tin đồn xa vời như vậy lại khiến họ hoảng sợ như vậy.
Phạm Nhàn không có ý định làm gì vì sau một thời gian, tin đồn cũng tự biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro