KhánhNhàn- Cắt trăng (1-2)
Bộ này khiến tui rap diss Cindy dã man... tính cách Cindy bộ này đẳng cấp tiền mãn kinh...
01
Phạm Nhàn nhớ nhà.
Nhưng y nghĩ rằng như vậy vẫn chưa đủ, Khánh đế phải thả y đi.
Một buổi sáng...
"Sao An Chi lại dậy sớm thế?"
Phạm Nhàn ngồi im lặng trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm vào hình ảnh gầy gò ốm yếu của mình trong chiếc gương đồng.
"Bệ hạ, An Chi có đẹp không?"
Lời nói của Phạm Nhàn đột nhiên thốt ra, ngay cả Khánh đế cũng phải do dự một lúc.
"Trông đẹp, đẹp lắm”.
Phạm Nhàn nở nụ cười khổ, trong mắt hiện lên chút nước mắt.
"Nhưng An Chi có vẻ không sống được lâu nữa."
Đây không phải là lời nói dối, mấy ngày nay Phạm Nhàn đã sớm nhận ra thân thể mình có vấn đề, cho nên thường xuyên nửa đêm tự bắt mạch, mạch đập ngày càng hỗn loạn, yếu ớt.
Sau đó, y thường xuyên bị hồi hộp, hoặc nôn ra máu mà không báo trước, sau đó ý thức còn lại của y sẽ dần dần biến mất và y sẽ ngất đi.
"Đừng nói nhảm".
"Thần học y từ nhỏ. Làm sao thần có thể không biết cơ thể mình như thế nào chứ?"
Sau khi nghe vậy, Khánh đế cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn, hắn nói với hoạn quan bên cạnh bằng giọng buồn bã: "Gọi thái y."
Phạm Nhàn nắm lấy góc áo của Khánh đế, cười nói: "Vô dụng thôi, đừng làm phiền bọn họ nữa"
Phạm Nhàn lắc đầu không nói gì thêm nữa, quay xe lăn về phía cửa sổ.
Cửa sổ mở hé, ánh hoàng hôn phản chiếu nhẹ nhàng trên khung cửa sổ, tạo nên bóng lá cây sung bên ngoài chiếu vào trong nhà.
Vào sáng sớm mùa hè, cây cối xanh tươi, hoa nở khắp nơi, trái cây chín và hương thơm ngào ngạt.
Phạm Nhàn giống như một con bướm gãy cánh.
Khánh đế nhìn thiếu niên trẻ từ phía sau: Dưới vẻ ngoài đẹp trai như vậy, ngồi yên lặng trên xe lăn, bất kể nhìn từ góc độ nào, thiếu niên này đều là một thiếu niên trẻ đẹp trai, phong độ và lịch lãm phi thường.
Nhưng thiếu niên trẻ đã bị nhiễm căn bệnh này.
Khánh đế bước lên trước, đóng chặt cánh cửa sổ đang mở một nửa.
Ánh nắng mặt trời không thể chiếu vào khiến cung điện rộng lớn càng trở nên tối tăm hơn.
"Bệ hạ, ngài còn lo lắng thần sẽ bỏ trốn sao?"
"Dù sao thì gió buổi sáng vẫn mát mẻ hơn"
"Ở đây lại không có ánh sáng nữa rồi..."
Phạm Nhàn không biết là ánh sáng trong cung điện đã biến mất hay là ánh sáng trong lòng y đã biến mất.
"Bệ hạ, ngài có thể mở cửa sổ cho thần được không... chỉ cần hé một chút thôi... trong này tối quá".
Khánh đế quay xe lăn của Phạm Nhàn lại, đẩy thẳng đến bên giường.
"Hầu công công, truyền lệnh cho người thắp nến, càng nhiều càng tốt"
"Vâng, nô tài sẽ chuẩn bị ngay."
Khánh đế đưa tay ra muốn đỡ Phạm Nhàn từ trên xe lăn xuống, nhưng Phạm Nhàn lại tránh đi.
"Bệ hạ, thần tự làm được."
Bàn tay của Khánh đế dừng lại giữa không trung, trông có vẻ hơi ngượng ngùng. Nhưng bất kể Phạm Nhàn nói thế nào, hắn vẫn cố chấp ôm lấy Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn im lặng nhìn Khánh đế đắp chăn cho mình rồi vội vã rời đi.
Tại sao hắn lại tốt với y thế?
Phạm Nhàn không hiểu nổi.
Có thể nào một người như vậy cũng yêu con trai ruột không?
Những ngọn nến đã được thắp sáng, nhưng căn phòng vẫn tối đen như mực.
Ngực của Phạm Nhàn phập phồng rất nhiều, nhưng không đều, lúc dài lúc ngắn.
Lúc đó, tim y đau nhói, từng cơn đau liên tiếp, như hàng trăm mũi kim đâm vào tim.
Cùng với nỗi sợ không thể cử động được đôi chân, y chỉ có một ý nghĩ trong đầu: về nhà.
Đây không phải là nhà của y nên đêm nào y cũng mất ngủ.
Có thể nói không ngoa rằng kể từ khi bị quản thúc tại cung Quảng Tín, y chưa bao giờ thực sự ngủ.
——
"Thức dậy chưa?"
Phạm Nhàn cố gắng xác định giọng nói của người đàn ông một lúc lâu mới trả lời: "Bệ hạ muốn gì ở thần?"
"An Chi."
Ngươi đang nhìn gì thế? Ngươi nhìn con trai ngươi bị chính tay ngươi đẩy đến bờ vực tuyệt vọng, rồi lại giả vờ là người tốt để an ủi nó?
Thật nực cười!
"Thần hiện tại là một người vô dụng, nhưng thần vẫn có quyền lực. Nếu bệ hạ có chỉ thị gì, xin hãy trực tiếp nói cho thần biết. Không cần phải vòng vo như vậy."
Không có gì ngạc nhiên khi những lời nói vô lễ như vậy lại phát ra từ miệng Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn được sủng ái như thế nào? Mọi người đều biết.
"Phạm Nhàn, đừng đoán ý của trẫm." Khánh đế cầm lấy bát thuốc ở đầu giường, múc một thìa nhỏ, thổi rồi nói: "Uống thuốc đi."
Phạm Nhàn không cần nhìn, chỉ cần ngửi là biết:
Có chất độc ở đây.
Đây là loại chất độc mãn tính sẽ phá hủy cơ thể con người từng chút một cho đến khi người đó mất hết mọi khả năng và trở nên liệt giường như một mẫu vật.
Loại thuốc này không gây tử vong nhưng nó là sự tra tấn.
Y không biết tại sao Khánh đế lại làm như vậy.
Khánh đế hẳn đã đoán được Phạm Nhàn sẽ nhận ra loại thuốc này, nhưng vẫn hạ độc.
Phạm Nhàn càng ngày càng sợ hãi, mấy ngày nay y hôn mê, rốt cuộc là Khánh đế đã cho y uống bao nhiêu loại thuốc này mà y không biết?
Mọi thứ về Phạm Nhàn, bao gồm cả những bất thường về thể chất của y, hóa ra đều có lý do.
Phạm Nhàn cố ý nghiêng đầu sang một bên, tránh chiếc thìa đang đưa đến gần miệng mình.
"An Chi, ngoan ngoãn nghe lời"
Phạm Nhàn đưa tay ném chiếc thìa và bát thuốc xuống đất.
Chiếc bát vỡ tan thành từng mảnh trên mặt đất, nhưng Khánh đế không hề trách y.
Hắn có cách thuyết phục Phạm Nhàn.
"Hầu công công, kêu người đưa thuốc tới đây."
Phạm Nhàn nhìn Khánh đế với vẻ mặt khó hiểu.
"An Chi, ngươi sẽ sớm biết thôi".
Một lúc sau, một hoạn quan bị một nhóm lính canh lôi tới.
"Trảm."
Người lính đứng cạnh nhận được lệnh và chặt đầu hoạn quan đó.
Khánh đế nói nhẹ chữ "trảm".
Đó chỉ là một cuộc sống rẻ tiền, đừng lo lắng về nó.
Đầu của thái giám lăn sang một bên giường của Phạm Nhàn:
Ánh mắt người chết như muốn nổ tung, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn với ánh mắt căm hận.
Khánh đế che mắt Phạm Nhàn lại và nói: "An Chi đừng sợ, trẫm sẽ cho người dọn dẹp ngay."
Những người dưới quyền Khánh đế làm việc rất nhanh và chỉ trong thời gian ngắn đã dọn dẹp sạch sẽ Cung điện Quảng Tín.
Vết máu đã được lau sạch như thể không có chuyện gì xảy ra.
Khánh đế bỏ bàn tay che mắt Phạm Nhàn ra, nhưng lại nhìn thấy nước mắt trong mắt Phạm Nhàn.
Khánh đế đỡ Phạm Nhàn dậy, đặt y dựa vào giường, sau đó ôm y vào lòng, liên tục vỗ nhẹ lưng y.
"Tại sao..."
"An Chi, ngươi quá mềm lòng"
Khánh đế vẫy tay với người hầu bên cạnh, một cung nữ cầm bát thuốc khác đi về phía Khánh đế.
Khánh đế cầm lấy bát thuốc, dùng thìa khuấy đều, múc một thìa thuốc rồi lại đưa đến miệng Phạm Nhàn.
"Nếu An Chi không uống thì sẽ thành ra thế này", Khánh đế chỉ vào cung nữ đưa thuốc.
Phạm Nhàn nhìn cung nữ đang quỳ dưới đất, rồi lại nhìn Khánh đế đang có vẻ mặt tinh nghịch.
Y run rẩy mở miệng.
Phạm Nhàn không thể để người khác chết vô cớ vì mình nữa.
Phạm Nhàn là người mềm yếu giống như mẹ của y.
Nhưng chính vì y mềm lòng nên y mới có nhiều điểm yếu trong tay người khác như vậy.
Chén thuốc đã gần cạn, Khánh đế đặt bát thuốc trong tay xuống.
Hắn than thở về lòng tốt của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn thực sự đã đánh đổi sự tự do trọn đời của mình chỉ để đổi lấy một vài mạng người rẻ tiền.
"Trẫm về trước đây, mấy ngày nữa trẫm sẽ quay lại."
Phạm Nhàn không nói gì, chỉ thoát khỏi vòng tay của Khánh đế, ngã mạnh xuống giường.
Phạm Nhàn không biết mình bắt đầu uống thuốc từ khi nào, cũng không biết mình đã uống thuốc trong bao lâu.
Bây giờ y đã khám phá ra bí mật của thuốc, nhưng y không thể chống lại được.
Bởi vì mạng sống của ai đó đang đè nặng lên y.
Cho nên, Phạm Nhàn chỉ có thể tuân theo.
Cho đến khi y trở thành một kẻ vô dụng, một món đồ chơi trong tay kẻ khác.
Thỏa hiệp...
Mấy ngày nay Phạm Nhàn khá là yên tĩnh, lúc Khánh đế đến, chỉ nhìn y uống thuốc độc, ngoài ra không có gì khác để bận tâm.
Chỉ là sức khỏe của Phạm Nhàn ngày càng kém đi.
"Tiểu Phạm đại nhân, đến giờ uống thuốc rồi."
Người mang thuốc đến chính là cung nữ ngày đó, Phạm Nhàn rất quen thuộc với nàng, thường cùng nàng trò chuyện cho đỡ buồn chán.
Tên của người hầu gái là Lan Hi, lớn hơn Phạm Nhàn hai tuổi.
Tại sao lại có hai người cùng một độ tuổi, một người thì cao quý, còn người kia chỉ là một con kiến?
Phạm Nhàn uống hết mà không hề suy nghĩ.
Bởi vì y nghĩ Lan Hi là một cô gái cần cù, không thể vì y mà để cô mất mạng vô ích.
Một số thuốc đã đi vào khí quản và làm Phạm Nhàn ngạt, khiến y ho không ngừng.
Lan Hi thấy vậy liền nhanh chóng đưa cho y một chiếc khăn tay.
"An Chi, lần sau đừng uống nhanh như vậy." Khánh đế chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn dừng lại một lát, giọng nói hơi khàn khàn: "Thần phải uống thuốc này bao lâu..."
Khánh đế cười, nhưng tiếng cười của hắn vô cùng nham hiểm, đến nỗi khó có thể biết được là hắn đang vui hay đang tức giận.
"Bệ hạ, ngài thật sự muốn thần nằm trên giường mãi sao?"
"Ngươi chỉ cần làm theo những gì trẫm bảo."
Phạm Nhàn không để ý đến Khánh đế đang ngồi bên cạnh mà nói với Lan Hi đang đứng: "Lan Hi, đẩy ta đến cửa sổ."
"Không cần, tự trẫm đẩy ngươi."
"Bệ hạ, thần hiện tại đã ở trong tình trạng như vầy, không thể dễ dàng di chuyển, nhưng thần sẽ không nhảy ra khỏi cửa sổ này đâu."
Sau khi nghe Phạm Nhàn nói như vậy, Khánh đế không biết nên nói gì.
Phạm Nhàn không cần ai đẩy, y chỉ cần quay tay lái và tiến lại gần cửa sổ.
Sau cơn mưa, không khí trong lành, cây cối xanh tươi và hoa nở rộ. Những giọt sương trong vắt lăn trên đầu ngọn cỏ, lấp lánh ánh sáng đầy màu sắc như những viên ngọc trai.
Mặc dù cửa sổ chỉ mở một nửa, nhưng sức nóng của mùa hè vẫn không thể ngăn cản. Mùa hè giống như một cô bé nghịch ngợm, hoạt bát nhảy nhót, cuối cùng hóa thành một cơn gió, cố gắng xông vào nhà.
Trong suốt thời gian bị quản thúc tại gia, chỉ có hoa cỏ, cây cối và côn trùng ngoài cửa sổ mới nói với Phạm Nhàn rằng y vẫn còn sống và y là một con người.
Phạm Nhàn đè nén sự khó chịu trong lòng, lặng lẽ nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa sổ.
Nhưng Phạm Nhàn đã chết.
Hoàn toàn khác so với lần đầu y đến Kinh đô.
Người ta thường nói rằng ngọc bích không thể trở thành vật dụng hữu ích nếu không được đánh bóng.
Nhưng ngay cả ngọc bích tốt nhất cũng sẽ vỡ.
Hơn nữa, mọi người...
Phạm Nhàn cảm thấy cổ họng ngọt ngào, một ngụm máu tươi trào ra.
Đây không phải là lần đầu tiên y nôn ra máu mà không có lý do.
Phạm Nhàn dùng tay áo lau sạch vết máu còn sót lại trong miệng.
Sau đó, y vẫn tiếp tục nhìn những bông hoa như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng những chiếc lá trước cửa sổ đã nhuốm đầy máu của Pham Nhàn.
Phạm Nhàn đưa tay ra ngoài cửa sổ, toàn bộ thân trên nghiêng về phía trước, muốn lau sạch bụi bẩn trên lá cây.
Trong mắt người khác, hành động này giống như muốn nhảy xuống vậy.
Một bàn tay to lớn đẩy Phạm Nhàn trở lại xe lăn, vẻ mặt Khánh đế tức giận, trong đôi mắt rực lửa có chút lo lắng.
"Bệ hạ...thần..."
"Không phải ngươi đã nói là ngươi không có khả năng nhảy sao? Tại sao ngươi lại làm thế?!"
"Thần không... Thần chỉ..."
Trước khi Phạm Nhàn kịp nói hết lời, Khánh đế đã bế y lên và đi về phía giường.
Nhiệt độ cơ thể của người trong vòng tay hơi lạnh, loại cảm lạnh bệnh hoạn và bất thường.
Phạm Nhàn gầy quá.
Xương trên vai dường như nhô ra khỏi cổ áo, khiến Khánh đế vô cùng đau đớn.
Khánh đế phủ nhiều lớp chăn lên người Phạm Nhàn, nhưng cơ thể của y dường như có ý nghĩ riêng, không giữ ấm được.
"Ai đó, đóng hết cửa sổ lại!"
Phạm Nhàn không thể chống cự.
Tất cả những gì y có thể làm là nhìn từng tên hoạn quan khiêng củi để che mất nguồn sáng duy nhất.
"Bệ hạ, ngài đang làm lồng cho thần sao?"
"Cái lồng là dành cho tù nhân. An Chi không phải là tù nhân, cho nên không phải ở trong lồng."
"Vậy tại sao lại giam cầm thần ở đây? Và đóng kín tất cả cửa sổ?"
"Sau này ngươi sẽ hiểu.”
Sau khi Khánh đế rời đi, nơi đây lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Hầu hết các cửa sổ đều được đóng kín, nhưng vẫn có một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào qua các khe hở.
Y không biết những khoảng trống này là do tay nghề kém hay là do cố ý để lại.
Điều này cũng tốt, vì ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua và khó phân biệt ngày và đêm.
"Lan Hi, ngươi nghĩ vì sao bệ hạ lại làm như vậy..."
Lan Hi vội cúi đầu nói: "Nô tỳ không dám nói thêm nữa..."
Phạm Nhàn nhìn Lan Hi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Đúng vậy. Ở thời đại này, nói càng ít càng tốt.
Nếu không, sẽ bị chặt đầu.
Con người sinh ra không bình đẳng
Nếu không, hoạn quan đó đã không phải chết vô ích vì sự bất tuân của y.
Phạm Nhàn không có ý định trách cứ Lan Hi, cười nói: "Sau này nếu còn nói như vậy, thì đừng trả lời ta nữa."
"Giúp ta lấy mấy viên thuốc an thần kia đi," Phạm Nhàn ra lệnh.
"Vâng"
Sau khi Lan Hi mang thuốc tới, Phạm Nhàn đổ một viên thuốc màu nâu sẫm từ trong lọ thuốc ra và nuốt vào cùng một ít nước.
"Thưa thiếu gia, bây giờ mới giữa trưa mà thiếu gia định ngủ nữa sao?"
"Tốt hơn là ngủ thiếp đi còn hơn là ngồi đó không làm gì cả."
"Thưa thiếu gia, xin hãy ngủ đi. Nô tỳ sẽ trông chừng."
"Ta không biết lần này ta sẽ bất tỉnh bao nhiêu ngày nữa."
"Đừng lo lắng, thưa thiếu gia. Lan Hi sẽ luôn ở bên thiếu gia."
"Lan Hi, khi ta thực sự trở thành người tàn tật, có thể ta sẽ cần người khác giúp ta đi lại, ngồi xuống, nằm xuống. Đến lúc đó, ngươi sẽ rất bận rộn."
"Nô tỳ rất may mắn khi được làm việc cho thiếu gia, thưa Tiểu Phạm đại nhân ."
Phạm Nhàn ngừng giao tiếp với Lan Hi, từ từ nhắm mắt lại.
02
Tình trạng hôn mê kéo dài càng lúc càng dài. Phạm Nhàn ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Nhưng y vẫn cảm thấy mệt mỏi, mệt đến nỗi không thể giơ tay lên được.
Phạm Nhàn nhổ máu trong miệng rồi lại nhổ ra một ngụm bọt máu.
Ánh trăng nhỏ xuyên qua khe cửa sổ gỗ chiếu vào, không quá sáng, nhưng trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, đối với Phạm Nhàn mà nói, cũng là có chút an ủi.
"Lan Hi?"
"Nô tỳ ở đây"
“Hãy thắp nến"
"Vâng"
Cung điện Quảng Tín dần sáng lên nhờ ánh lửa, bầu không khí u ám đã biến mất.
"Ra ngoài trước đi và để ta một mình một lúc"
"Nhưng..."
"Sao vậy, ngươi vẫn lo lắng có người ám sát ta sao?"
Lan Hi liên tục ngoái đầu lại, Phạm Nhàn khuyên can một lúc lâu mới đuổi cô ra ngoài.
Tiểu cung nữ này là người tốt giống như Hồng Trúc.
Phạm Nhàn thực sự nghĩ rằng họ là một cặp trời sinh.
Đã lâu rồi Phạm Nhàn không gặp Hồng Trúc.
Dựa theo tính cách của Khánh đế, hắn chắc chắn sẽ không để Hồng Trúc hầu hạ y.
Vị hoàng đế già này rất cảnh giác.
Này, chú cáo nhỏ sinh ra từ chú cáo già.
Phạm Nhàn liếc nhìn bát thuốc trên giường, vô thức nôn khan.
Thuốc này làm y muốn nôn. Y thực sự muốn đập vỡ cái bát thành từng mảnh!
Dù y nghĩ gì thì y vẫn phải uống.
Phạm Nhàn rút tay ra khỏi chăn và với lấy chiếc bát sứ.
Tay Phạm Nhàn run đến nỗi bát thuốc không vào được dạ dày mà còn đổ ra đất.
Cựu cao thủ bát phẩm giờ đây ngay cả một cái bát cũng không thể cầm nổi.
Y đưa thuốc lại gần môi, một mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào đầu y.
Ngay lúc y sắp uống hết, một người đàn ông đột nhiên lao vào từ cửa và giật lấy bát từ tay Phạm Nhàn.
Sau đó đập mạnh bát thuốc xuống đất.
Có tiếng va chạm lớn, nhưng không có lính canh nào tiến vào.
Phạm Nhàn nhìn cung nữ và thái giám ngã xuống đất ở cửa, cười nói với người đàn ông lỗ mãng này:
"Tiểu Ngôn, ngươi lại gặp rắc rối rồi"
Người đàn ông kéo tấm vải đen che mặt ra:
Là Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân nhìn người trước mặt, im lặng hồi lâu.
Gương mặt của Phạm Nhàn trắng bệch như tuyết mùa đông, nhưng lại toát lên vẻ đẹp mong manh và trong sáng.
Tóc của Phạm Nhàn được chải mượt và những chiếc gai đã được gỡ bỏ.
Y thậm chí còn học cách thỏa hiệp.
Giọng nói của Ngôn Băng Vân run rẩy, chỉ vào chiếc bát vỡ trên mặt đất và nói: "Ngươi đã uống loại thuốc này bao lâu rồi..."
Phạm Nhàn lắc đầu không trả lời.
Y chỉ cố gắng ngồi dậy trên giường và lặng lẽ nhặt một mảnh vỡ.
Phạm Nhàn nắm chặt tay, mảnh sứ cắt vào da thịt, cắm sâu vào lòng bàn tay, máu nhỏ giọt xuống giường, nở rộ mấy đóa mẫu đơn đỏ.
"Tiểu Ngôn đại nhân, ngươi có thể giết ta, nhưng không thể đập vỡ cái bát này..."
Ngôn Băng Vân nhanh chóng tách ngón tay của Phạm Nhàn ra, nhẹ nhàng lấy mảnh sứ mắc kẹt trong lòng bàn tay y ra.
"Ta không muốn bất cứ ai phải chết trước mặt ta nữa..."
Trong lúc Ngôn Băng Vân đang mơ màng, vô tình nhìn thấy chiếc xe lăn bên cạnh giường.
Hắn cũng để ý đến Phạm Nhàn, phần thân dưới được quấn chặt trong một tấm chăn lụa.
Ngôn Băng Vân đột nhiên ngồi xuống.
Hắn vuốt ve tấm chăn trên chân Phạm Nhàn, bất lực nhìn y.
Phạm Nhàn gật đầu.
Ngôn Băng Vân chỉ muốn có được câu trả lời từ phản ứng của Phạm Nhàn, nhưng khi câu trả lời của Phạm Nhàn được đặt trước mặt, hắn cảm thấy hắn không thể chấp nhận được.
Hắn ghét vị hoàng đế này đến tận xương tủy!
Đôi mắt của Ngôn Băng Vân đỏ lên vì hận Khánh đế, đó là nỗi đau và sự tức giận sâu sắc, là sự thương tiếc cho tất cả những gì Phạm Nhàn đã trải qua.
Phạm Nhàn chưa từng thấy Ngôn Băng Vân như thế này.
Rõ ràng người bị tra tấn là Phạm Nhàn, nhưng tại sao Ngôn Băng Vân lại có vẻ đau khổ hơn cả y?
Ngôn Băng Vân không còn để ý đến chuyện gì nữa, hắn cõng Phạm Nhàn trên lưng, đứng dậy bỏ chạy.
"Ta sẽ giải cứu ngươi..."
"Vô dụng thôi."
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo choàng đen đã đi tới.
"An Chi đi đâu?"
Ngôn Băng Vân giật mình, dừng lại.
Phạm Nhàn nở nụ cười ngoan ngoãn và tinh nghịch, thò đầu ra từ phía sau Ngôn Băng Vân.
"Bệ hạ, thần muốn Tiểu Ngôn đại nhân dẫn thần đi chơi."
"Ra ngoài chơi à?"
"Những ngày này thần chỉ có thể ở trong cung điện và không thể đi đâu cả, nên thần cảm thấy rất chán nản."
Khánh đế gật đầu, ánh mắt dừng lại ở lòng bàn tay vẫn còn đang chảy máu của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn cảm thấy mình phải diễn thật tốt nên lập tức thận trọng hỏi: "Bệ hạ, ừm... thần có thể đi được chưa?"
Khánh đế nhấc Phạm Nhàn ra khỏi lưng Ngôn Băng Vân và nhét lại vào trong chăn.
"KHÔNG".
"Nếu không thể ra ngoài, Tiểu Ngôn đại nhân, ngày mai quay lại nói chuyện với thần được không?"
Khánh đế nhìn vẻ mặt cầu xin của Phạm Nhàn, cuối cùng cũng mềm lòng.
"ĐƯỢC RỒI".
Phạm Nhàn nháy mắt với Ngôn Băng Vân, Ngôn Băng Vân lập tức hiểu ý, khom người chào Khánh đế, nói:
"Nếu không còn chuyện gì nữa, thần xin cáo từ trước, ngày mai lại đến thăm Tiểu Phạm đại nhân."
Kế hoạch này đã bị hủy bỏ, và Ngôn Băng Vân trở về Viện giám sát với tâm trạng buồn bã.
Trần Bình Bình lau tay vịn xe lăn, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực:
"Phạm Nhàn thế nào rồi?"
Ánh mắt của Ngôn Băng Vân trống rỗng, không trả lời. Hắn chỉ nắm chặt tay hơn.
Trần Bình Bình chú ý tới động tĩnh nhỏ của Ngôn Băng Vân, mất hết bình tĩnh.
"Rất tệ?"
"Viện trưởng, ngài nói... Một người ngày nào cũng uống thuốc độc thì có thể tốt đến mức nào?"
Trần Bình Bình điều chỉnh lại hơi thở, thở dài nói: "Bất kể mất mát gì, chúng ta cũng phải cứu Phạm Nhàn...!"
Trần Bình Bình hiểu rất rõ tính tàn nhẫn của Khánh đế.
Hắn không biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì Phạm Nhàn sẽ ra sao.
Phạm Nhàn không thể chết.
Trong mắt Trần Bình Bình hiện lên vài cảnh tượng trước đây của hắn và Phạm Nhàn.
Lúc đó, Phạm Nhàn rất thông minh, đôi mắt long lanh như nước, luôn nhìn hắn bằng ánh mắt gian xảo, cong cong như một con cáo nhỏ.
Trần Bình Bình, sống vì Diệp Khinh Mi và Phạm Nhàn.
——-
Khánh đế kéo tay Phạm Nhàn ra trước mặt, trên đôi tay trắng nõn thon dài này có mấy vết thương ghê rợn, da thịt lộn ngược, có chỗ mơ hồ thấy xương cốt lộ ra.
Có thể thấy được lúc đó Phạm Nhàn đã nắm chặt mảnh vỡ như thế nào.
"Đó chỉ là một cuộc sống vô giá trị, ngươi thực sự muốn mạo hiểm"
Khánh đế ra lệnh cho người hầu mang gạc và thuốc bột đến, và quyết định tự mình băng bó cho Phạm Nhàn.
Hắn nhẹ nhàng đổ bột xung quanh vết thương và băng lại từng lớp gạc.
Phạm Nhàn đau đớn rụt tay lại, nhưng cũng không có động tĩnh gì lớn.
"Ngươi thực sự chỉ muốn ra ngoài chơi thôi sao?"
"Thực ra.."
Phạm Nhàn có một ưu điểm, đó là khi nói dối, y không đỏ mặt hay căng thẳng, chỉ nói dối theo đúng nghĩa đen.
Khánh đế suy nghĩ một lúc rồi vung tay đuổi mọi người ở đây ra ngoài.
Khi chỉ còn lại Khánh đế và Phạm Nhàn trong cung Quảng Tín, Khánh đế lộ ra vẻ hung dữ.
Hắn túm lấy cổ áo Phạm Nhàn, kéo nửa thân trên của y xuống giường, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc không thể nghi ngờ, đè ép y: "Ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết chuyện của ngươi sao?!"
"Bệ hạ, còn có điều gì mà ngài không biết sao? Thần nghĩ... trong số những cung nữ và hoạn quan hầu hạ thần, hẳn phải có một người là người của ngài."
"Chát--"
Khánh đế đột nhiên giơ tay tát một cái thật mạnh vào Phạm Nhàn, âm thanh vang vọng trong không khí.
Điều mà Khánh đế ghét nhất là có người cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
Một chút màu đỏ tươi từ từ chảy ra từ khóe miệng Phạm Nhàn, giống như một bông hồng đỏ như máu nở rộ trên làn da nhợt nhạt.
Nhưng Khánh đế cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn vòng tay qua cổ Phạm Nhàn, từ từ siết chặt hơn.
Hắn thực sự muốn bóp chết con sói con không nghe lời này!
Đôi mắt của Phạm Nhàn vì thiếu oxy mà trở nên mờ đi, thế giới trước mắt dần tối sầm lại, mỗi lần hít thở đều giống như đang giãy dụa dưới biển sâu.
Phạm Nhàn nghĩ rằng mình sắp chết.
Nhưng Khánh đế đã buông tay trước khi nhịp tim của Phạm Nhàn ngừng đập, để lại một mình Phạm Nhàn thở hổn hển.
Khánh đế thản nhiên ném y xuống đất. Phạm Nhàn đụng phải chiếc ghế tròn bên cạnh giường, cảm thấy đau nhói, da trán bị lưỡi dao sắc cắt đứt, máu từ từ chảy xuống má, để lại dấu vết ấm áp. Y lăn xuống đất.
Phạm Nhàn đột nhiên nôn ra hai ngụm máu, vừa chịu đựng đau đớn vừa hung dữ nhìn Khánh đế nói: "Bệ hạ... thà... giết thần đi..."
Khánh đế dùng chân nâng cằm Phạm Nhàn lên, cúi đầu nhìn y: "Giết ngươi thì quá dễ dàng rồi."
Nói xong, Khánh đế quay người rời khỏi cung Quảng Tín, nói với Hầu công công ở ngoài cửa: "Không cần ai lo lắng cho y, cứ để y nằm dưới đất là được!"
——-
Phạm Nhàn không còn nhìn thấy nữa.
Thái y nói rằng đây là trường hợp cơn giận dữ tấn công vào tim và sẽ ổn sau một thời gian.
Hãy nghỉ ngơi thật yên tĩnh, đừng lo lắng quá nhiều .
Mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng khi nào mọi thứ trở lại bình thường còn tùy thuộc vào việc cẩu hoàng đế có gây phiền phức cho y hay không.
Phạm Nhàn không nhớ nổi mình đã sống sót như thế nào.
Y chỉ nhớ là y bị sốt cao đêm qua.
Sau đó, một người đi lại bên cạnh y một lúc lâu trước khi do dự bế y lên.
Khánh đế bước tới trước mặt Phạm Nhàn và vẫy tay trước mặt y.
Mặc dù động tác của Khánh đế rất nhẹ nhàng nhưng vẫn tạo ra được chút gió.
"Bệ hạ, đừng vẫy nữa, thần không giả vờ đâu"
Khánh đế hắng giọng một cách ngượng ngùng, xoa xoa ống tay áo bằng vải mỏng.
Phạm Nhàn yếu ớt dựa vào mép giường, tóc tai rối bù, vài sợi tóc dính ướt vào mặt, trên trán còn chưa lau sạch máu.
Phạm Nhàn rất gầy. Y rất cao nhưng lại có rất ít thịt trên cơ thể.
Khánh đế đã bị mê hoặc.
Vết thương trên miệng Phạm Nhàn, máu trên trán, dấu ngón tay màu tím trên cổ và đôi mắt trống rỗng luôn nhắc nhở Khánh đế:
Đều là lỗi của hắn khiến Phạm Nhàn trở nên như vậy!
Phạm Nhàn duỗi tay, mò mẫm trên chiếc bàn thấp cạnh giường, cảm thấy không có gì, bàn tay giơ lên khẽ run.
"An Chi đang tìm kiếm điều gì?"
Phạm Nhàn quay đầu về phía phát ra âm thanh, nhưng ánh mắt vẫn cúi xuống.
"Tại sao hôm nay lại không có thuốc?”
"Trẫm dừng lại vì ngươi"
Phạm Nhàn không giấu được sự hoảng sợ, môi run rẩy khi mở ra rồi khép lại, "Bệ hạ... Thần thực sự không cố ý... Xin bệ hạ đừng làm khó dễ bọn Lan Hi! Chính thần đã làm vỡ bát thuốc ngày hôm đó... Và thần chỉ làm vỡ bát sau khi uống xong... Bệ hạ..."
Khánh đế ngắt lời Phạm Nhàn, múc một thìa cháo đưa đến miệng Phạm Nhàn: "Chuyện này không liên quan, An Chi cứ yên tâm, cung nữ kia rất có năng lực, biết cách hầu hạ người khác, trẫm sẽ giữ nàng lại cho ngươi."
Vị đắng của món canh thuốc thông thường thay thế bằng vị ngọt của cháo, khiến Phạm Nhàn tạm thời mất cảnh giác.
“Thần có thể tự làm được"
Khánh đế không để ý đến phản ứng của Phạm Nhàn, chẳng những không rút thìa lại mà còn đổ cháo vào miệng Phạm Nhàn
Phạm Nhàn không dám phát ra tiếng nhai, cháo có lẽ đã trôi vào dạ dày rồi.
Khánh đế cảm thấy xấu hổ vì đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc ai đó.
Nhưng đó không phải là trường hợp này.
Phạm Nhàn sợ hãi.
Khi Phạm Nhàn nghĩ đến cảnh cha ruột suýt nữa bóp cổ mình đến chết, y không khỏi run rẩy.
Tốt hơn là y không nên nhìn thấy, ít nhất y không phải đối mặt với sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong đôi mắt Khánh đế.
Ánh nắng vàng rực rỡ như vàng ròng, len lỏi qua khe cửa sổ và nhẹ nhàng tràn ngập khắp căn phòng.
Phạm Nhàn đưa hai tay lên che mắt.
Mặc dù trời tối nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng.
Phạm Nhàn có chút không thể tin được.
Cửa sổ không được đóng kín sao? Vậy ánh sáng tự nhiên này đến từ đâu?
“Đây có phải là ánh sáng mặt trời không?"
"Đúng"
"Bệ hạ đã mở cửa sổ?"
"Trẫm nghĩ, để An Chi tắm nắng và hít thở không khí trong lành có thể giúp mắt ngươi hồi phục."
Khánh đế đẩy y đến cửa sổ rồi ngồi xuống bên cạnh y, tay cầm khăn ướt.
Chiếc khăn ẩm nhẹ nhàng lau trán Phạm Nhàn, lau đi từng chút máu.
Sau khi lau sạch hoàn toàn, vết thương lớn trên trán Phạm Nhàn mới lộ ra.
Vết thương rất sâu và một số phần có màu đỏ sẫm nhạt.
Ánh mắt của Khánh đế nhìn vào vết bầm tím trên cổ Phạm Nhàn.
Hắn đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào nó.
Phạm Nhàn đột nhiên nắm chặt cổ tay của Khánh đế, thân thể hơi run rẩy, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.
"Xin lỗi... Thần đã vô lễ... Mong bệ hạ tha thứ..." Phạm Nhàn dường như nhận ra điều gì đó, bàn tay y rời khỏi cổ tay Khánh đế, yếu ớt đặt trên chân.
Hành động của y khiến chiếc áo trắng tinh tuột khỏi vai y một nửa.
Cơ thể của Phạm Nhàn đầy vết thương và vết bầm tím.
Khánh đế nhìn thoáng qua. Phạm Nhàn có làn da trắng nên điều đó dễ thấy hơn.
Có phải ngày hôm đó không?
Khánh đế thầm hỏi trong lòng.
"Bệ hạ?" Phạm Nhàn vỗ tay rồi mò mẫm xung quanh.
Khánh đế kéo cổ áo đang tuột xuống của Phạm Nhàn lên, không nói một lời.
Sau khi làm xong mọi việc, hắn đi thẳng ra khỏi cung Quảng Tín.
Phạm Nhàn ở lại một mình, lắng nghe tiếng bước chân dần xa dần, ngơ ngác ngồi bên cửa sổ.
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Phạm Nhàn trở nên thoải mái hơn.
Mỗi buổi sáng, sau khi ăn sáng, y thường ngồi bên cửa sổ suốt cả ngày.
Đôi khi Lan Hi sẽ đọc sách cho Phạm Nhàn nghe.
Mọi thứ dường như đều ổn, ngoại trừ đôi mắt của y.
Mặc dù Phạm Nhàn kiên trì bôi thuốc mỗi ngày nhưng mắt vẫn không khá hơn.
Thái y nói rằng Tiểu Phạm đại nhân rất lo lắng.
Lo lắng... ?
Phạm Nhàn che mắt bằng miếng gạc trắng, làn da của y trông càng nhợt nhạt hơn trên lớp gạc.
"Thiếu gia có thấy chán không?
"
Hay là Lan Hi đọc sách cho thiếu gia nghe nhé?"
"Không." Phạm Nhàn đưa tay về phía mặt trời, cảm nhận hơi ấm từ đầu ngón tay: "Không hề nhàm chán, ta có thể một mình tắm nắng bên cửa sổ, không vướng bận những phiền não của thế gian, không phải rất tuyệt sao?"
"Thiếu gia xứng đáng được gọi là Thi tiên bất tử, cuộc sống của thiếu gia thật trong sáng!"
———-
Và rồi Phạm Kiến lại đến gây chuyện trong cung.
"Phạm Nhàn là con trai thần! Thần muốn đưa con trai thần về nhà!"
Khánh đế vội vàng xử lý công việc và ra lệnh cho Phạm Kiến rời đi.
"KHÔNG"
Vị hoàng đế già này đặc biệt bướng bỉnh. Một khi hắn đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển được hắn.
Ngoại trừ Phạm Nhàn.
Khánh đế lặng lẽ tiến vào cung Quảng Tín, nhưng không hề nghênh ngang đi vào, chỉ lặng lẽ nghe lén cuộc đối thoại giữa Phạm Nhàn và Lan Hi.
Khóe miệng Phạm Nhàn vừa mới nhếch lên, lại trễ xuống: "Ngươi nói, gia đình là phiền phức nhất trên đời sao?"
"Nô tỳ tin rằng gia đình là chỗ dựa vững chắc và không thể so sánh với bất kỳ điều gì khác."
"Ồ..." Phạm Nhàn cúi đầu: "Vậy tại sao cha ta lại không đến thăm ta?"
"Cha quên rằng mình có một đứa con trai ngu ngốc đang bị nhốt trong cung điện sao?"
Lan Hi hơi cúi đầu, không nói gì.
"Ta nhớ cha, nhớ dì, nhớ anh chị em của mình và ta muốn về nhà nhiều hơn nữa"
Khánh đế siết chặt đôi tay giấu trong tay áo sau tấm rèm và lặp đi lặp lại lời của Phạm Nhàn trong đầu:
“Ta muốn về nhà..."
Hắn không tiếp tục nghe lén cuộc trò chuyện của họ nữa mà lặng lẽ bước ra ngoài.
"Triệu Phạm Kiến vào cung"
Khánh đế không chịu nổi bộ dạng đáng thương của Phạm Nhàn nên đã dẫn Phạm Kiến đến cung Quảng Tín.
Tuy nhiên, Khánh đế đã đặt ra một quy tắc bất thành văn cho Phạm Kiến:
Chỉ có thể đi theo sau hắn và không thể nói chuyện với Phạm Nhàn
Phạm Kiến nóng lòng muốn gặp con trai nên nghiến răng chấp nhận.
Bên trong cung điện Quảng Tín...
Phạm Nhàn nghe thấy tiếng bước chân, vô thức quay đầu về phía cửa.
"Bệ hạ"
"An Chi lắng nghe thật kỹ và nhận ra ngay đó là trẫm."
"Bệ hạ tới một mình sao?"
"Còn gì nữa?"
"Nhưng thần nghe thấy tiếng bước chân của hai người."
Phạm Kiến rất lo lắng phía sau.
Cuối cùng hắn cũng được gặp con trai nhưng hắn thậm chí còn không thể đuổi nói chuyện với con hắn. Hắn tức giận đến mức nào?
"Đó là cận vệ của trẫm ."
"Ồ... vậy thì để tên thị vệ này làm thị vệ cho thần thì sao?"
Không đợi Khánh đế trả lời, Phạm Nhàn nói tiếp: "Thần bị bệnh, cung nữ trong cung Quảng Tín quá nhiều, thần nghĩ để một người thị vệ bên cạnh sẽ an toàn hơn, đúng không?"
Phạm Nhàn giơ tay lên nói với Phạm Kiến: "Giơ tay ra."
Phạm Kiến ngoan ngoãn duỗi tay ra, Phạm Nhàn duỗi ba ngón tay ra đặt lên cổ tay của Phạm Kiến.
"Cha lại làm việc quá sức rồi.”
Đầu tiên, Phạm Kiến rất kinh ngạc, sau đó ánh mắt từ Phạm Nhàn chuyển sang Khánh đế, chạm mắt với Khánh đế.
"Bệ hạ..." Phạm Kiến thầm thì với Khánh đế.
Khánh đế vẫy tay ra hiệu không sao.
"Cha ơi, cha vẫn còn lờ con sao..."
Giọng nói của Phạm Nhàn càng lúc càng nhỏ, dường như trong lòng tràn đầy oán hận.
Làm sao Phạm Kiến có thể nhìn Tiên Nhi không vui, vội vàng nói: "Không thể nào! Làm sao cha có thể không để ý tới Tiên Nhi!"
Giọng nói của Phạm Kiến tuy vui vẻ nhưng tâm trạng lại nặng nề.
Tại sao Phạm Nhàn mà hắn vô cùng trân trọng lại trở thành thế này?
Phạm Kiến ngồi xổm trước mặt Phạm Nhàn: "Tiên Nhi, làm sao con nhận ra ta là của cha con~"
Phạm Nhàn đặt tay lên vai Phạm Kiến và ôm chặt.
“Bởi vì cha khác với những người khác"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro