KhánhNhàn-Chồng nhỏ mang bầu chạy trốn của đế vương (1-5)
Đoán xem HE, BE hay OE nào 🤣
01
Một ngày tốt lành bắt đầu bằng việc phải dậy sớm.
Mặt trời đã lên cao trên cành cây, ánh nắng chiếu xuống lá cây, khuấy động làn sương ẩm ướt buổi sáng, vừa đủ để trung hòa sức nóng như thiêu đốt của mặt trời.
Phạm Nhàn ngáp dài khi bước đi trên đường, chào hỏi mọi người y gặp phải.
Triệu thúc vác cuốc về nhà, trán đầy mồ hôi chào Phạm Nhàn, trên mặt vẫn nở nụ cười thành thật: "Cha Nguyên Bảo, hôm nay dậy sớm thế?"
Phạm Nhàn ngượng ngùng xoa cái đầu lộn xộn của mình, khô khan nói: "Đi, đi đón Nguyên Bảo."
"Nguyên Bảo sáng sớm lại đi câu cá à?"
Phạm Nhàn xấu hổ chôn chân xuống đất: "Ừ, đúng rồi, sở thích của con bé chỉ có vậy thôi..."
"Nguyên Bảo là đứa trẻ ngoan ngoãn và biết quan tâm. Con ta chắc mới thức dậy, huống hồ là đi câu cá..."
Như thể trái tim y đột nhiên bị một mũi tên xấu hổ đâm xuyên qua, và những ngón chân xấu hổ của y nhanh chóng đào ra một cái hố nhỏ.
Phạm Nhàn ngượng ngùng phụ họa theo Triệu thúc: "Nguyên Bảo không thích vận động, ngủ không nhiều, còn Phúc Bảo nhà thúc thì hoạt bát, chơi mệt thì để thằng bé ngủ thêm..."
Triệu thúc cũng liên tục trả lời là "có".
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, Phạm Nhàn quyết định nhanh chóng kết thúc chủ đề: "Khi nào có thời gian, bảo Phúc Bảo đến nhà ta chơi với Nguyên Bảo nhiều hơn. Nguyên Bảo là đứa trẻ nhút nhát, không biết chủ động chơi với người khác."
Triệu thúc cười thành tâm nói: "Được, khi nào về thúc sẽ nói với thằng bé. Đi đón hài tử đi. Nếu một thời gian không thấy cha đâu, hài tử sẽ lo lắng lắm."
"Triệu thúc, ta đi trước đây." Phạm Nhàn nói rồi nhanh chóng bước đi.
Mũi y ngửi thấy hơi nước trong vắt, con đường lầy lội biến thành những mảnh đá ghép. Những bông hoa và cây cối vốn dĩ vẫn nằm theo thứ tự ở hai bên đường bắt đầu mọc lên một cách tùy tiện, từng chút một từ dưới đất, bên cạnh những phiến đá, và trong các khe hở, mạnh mẽ hướng lên trên về phía ánh sáng mặt trời.
Bước ra khỏi con đường đầy hoa dại và cỏ dại, quang cảnh trước mắt đột nhiên mở ra, hơi nước ẩm ngưng tụ thành dòng nước róc rách, uốn lượn quanh chân Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cây nấm xanh nhỏ “mọc” trên một tảng đá trên mặt nước và cây nấm xanh nhỏ đang canh giữ chiếc giỏ cao bằng một người...
Phạm Nhàn cúi đầu nhìn bộ đồ Phạm Nguyên Bảo đang mặc, nheo mắt cười, hét lớn với cây nấm xanh: "Phạm Nguyên Bảo!"
Cây nấm xanh đột nhiên xuất hiện, mặc dù rõ ràng là "sức mạnh" của nó chỉ có thể được phản ánh qua tốc độ.
Phạm Nhàn bước nhanh về phía trước, tự nhiên đưa tay ra. Phạm Nguyên Bảo lấy ra một chiếc mũ rơm từ trong ba lô của cô. Phạm Nhàn lấy mũ đội lên đầu, thắt chặt lại, cúi người đưa tay về phía Phạm Nguyên Bảo.
Phạm Nguyên Bảo lễ phép đưa tay nhỏ chặn trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc.
Phạm Nhàn mím môi có chút không vui, hơi nghiêng người, cầm ba lô lên. Không ngờ hôm nay ba lô lại nhẹ đến bất ngờ.
Phạm Nhàn lắc chiếc ba lô trống rỗng chỉ còn lại một chiếc cần câu nhỏ và một lọ thức ăn cho cá, nói với giọng điệu hả hê: "Lần này Phạm tiểu thư đã trở thành người tay không rồi."
Phạm Nguyên Bảo đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào tay Phạm Nhàn và kéo y xuống.
"Con gặp Vương thúc khi đang câu cá. Thúc ấy nói có thể giúp con mang cá ra chợ bán. Cá mới đánh bắt là tươi nhất và ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Phạm Nhàn định hỏi tại sao không đợi y đến. Y có chút bất mãn, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Ánh mắt y sáng lên, và y có vẻ hơi tự hào khi phát hiện ra lỗi của Phạm Nguyên Bảo.
Trước khi kịp mở miệng, Phạm Nguyên Bảo đã chậm rãi nói thêm.
"Con nói với Vương thúc là sẽ cho thúc ấy 2% hoa hồng. Con sợ Vương thúc không muốn, nên kể cho thúc ấy nghe chuyện Tử Lộ chuộc người, Vương thúc đồng ý."
Phạm Nguyên Bảo vừa dứt lời, đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo về phía sau, Phạm Nhàn đưa tay đỡ lấy cô, xoay người cô lại đối diện với y, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đồng chí Phạm Nguyên Bảo, xin hãy nhớ rằng con chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Con cần phải dựa vào người lớn và cư xử giống một đứa trẻ hơn. Đừng hành động như một người lớn với khuôn mặt nghiêm nghị mỗi ngày. Hãy cư xử như một đứa trẻ năm tuổi bình thường, được không?"
Phạm Nhàn nhéo mặt Phạm Nguyên Bảo, xoa xoa, cảm giác vẫn tốt như thường.
Phạm Nguyên Bảo không nhúc nhích, mặc Phạm Nhàn nhéo mình, cố gắng nói rõ ràng: "Con biết rồi, cha."
Phạm Nhàn buông tay cô ra, lưu luyến xoa xoa đầu ngón tay mềm mại, sau đó nắm tay Phạm Nguyên Bảo cùng cô sánh bước.
"Con đã làm gián đoạn kế hoạch của ta một chút, vậy con có ý tưởng mới nào cho ngày mua sắm hôm nay không?"
"Lần trước con nói muốn thử bánh bao hấp mới của cửa hàng. Hôm nay quầy hàng ảo thuật sẽ mở. Chúng ta có thể mua hai bát nước đường bên cạnh và xem trong nửa giờ, sau đó đến tiệm mì dưới gốc cây keo lớn để ăn. Sắp đến trưa rồi, thúc bán kẹo táo tàu sẽ đến. Chúng ta có thể mua thêm hai quả kẹo táo tàu tặng em trai của bà Lưu, và mua một quả dưa rẻ hơn..."
"Không tệ, không tệ. Đồng chí Phạm Nguyên Bảo an bài vẫn phong phú như vậy, hôm nay muốn ban thưởng gì?"
"Không có phần thưởng nào cả, tất cả là nhờ cha. Cha là người thông minh nhất thế giới, còn con chỉ đứng thứ hai."
Phạm Nhàn dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nhéo mặt Phạm Nguyên Bảo: "Con ngốc này, sao lại giỏi ăn nói thế? Nhỡ cha thấy kiêu ngạo quá thì sao?"
Phạm Nguyên Bảo nghiêm túc nói, giọng điệu bình thản, không chút cảm xúc: "Cha là người đàn ông thông minh nhất, đẹp trai nhất trên đời, cha có chút tự hào cũng không sao."
Bàn tay Phạm Nhàn dừng lại, sau một hồi im lặng, y nhìn xuống Phạm Nguyên Bảo với vẻ mặt phức tạp: "Nguyên Bảo, hứa với cha, sau này con sẽ là một đứa con ngoan, được không?"
"Con giống như một tên đại thần gian trá, cho dù có làm đủ mọi chuyện xấu, hoàng đế cũng sẽ bị con lừa gạt."
Phạm Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn Phạm Nhàn, nghiêm túc nói: "Cha, cha đang PUA Nguyên Bảo đấy. Cha từng nói, không ai được tùy tiện bình luận về một người, nhất là bình luận không hay."
Phạm Nhàn nghẹn ngào, y ngồi xổm xuống, nghiêm túc xin lỗi Phạm Nguyên Bảo: "Cha sai rồi, Nguyên Bảo vẫn luôn là đứa con ngoan."
Phạm Nguyên Bảo bắt chước hành động thường ngày của Phạm Nhàn, kiễng chân lên chạm vào đầu Phạm Nhàn: "Ừm, cha cũng là một người cha tốt."
Cuối cùng, nửa buổi sáng bận rộn do Phạm Nguyên Bảo sắp xếp cũng kết thúc, hai người nhẹ nhàng đi đến tiệm mì. Phạm Nhàn ngồi trên ghế dài, xin ông chủ một bát mì.
Phạm Nguyên Bảo ngoan ngoãn đặt cái bánh bao vừa cắn một miếng xuống và uống gần hết ống nước đường bằng tre trước mặt Phạm Nhàn, ngoan ngoãn mỉm cười.
Phạm Nhàn hừ lạnh một tiếng, tức giận cắn một miếng bánh bao.
Phạm Nguyên Bảo đứng dậy, cầm lấy hai chiếc đũa, đẩy đĩa mì vừa gắp đến trước mặt Phạm Nhàn, giọng điệu nịnh nọt nói: "Cha ăn trước đi."
Phạm Nhàn trợn mắt nhìn cô, tức giận nói: "Cha con sắp chết ngạt rồi."
Phạm Nhàn nhét chiếc bánh vào miệng và đẩy sợi mì ra.
Phạm Nguyên Bảo ngượng ngùng cười rồi cầm đũa lên.
Đột nhiên, một tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến, dần dần đến gần, đám người ồn ào kia lập tức trở nên yên tĩnh, bụi đất tản ra trong không khí.
Đạm Châu rất xa xôi, ngựa rất ít, huống hồ là nhiều ngựa như vậy... Phạm Nhàn ném chiếc bánh bao trong tay, đội mũ rơm lên, bế Phạm Nguyên Bảo lên.
Phạm Nguyên Bảo nhai xong mì trong miệng, trốn vào trong ngực Phạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Cha, sao vậy?"
Môi của Phạm Nhàn mím lại thành một đường thẳng, y vuốt ve lưng Phạm Nguyên Bảo, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, Nguyên Bảo. Hôm nay chúng ta không đi mua sắm nữa, sau này cha sẽ bù đắp cho con. Hôm nay chúng ta về nhà trước nhé."
Vừa nói, y vừa ôm Phạm Nguyên Bảo vào lòng, chen vào đám đông.
Phạm Nguyên Bảo ngoan ngoãn nép vào lòng Phạm Nhàn, tựa mặt vào ngực cha, lắng nghe tiếng tim đập dữ dội của cha, dùng giọng nói an ủi thì thầm: "Cha đừng sợ, chúng ta sẽ sớm về nhà thôi."
02
Phạm Nguyên Bảo ngơ ngác nhìn Phạm Nhàn đang vội vã thu dọn đồ đạc, y cuộn hai túi, một túi lớn và một túi nhỏ, sau đó sắp xếp mọi thứ trong phòng.
Phạm Nhàn ngồi xổm xuống, đeo bảo vệ cổ tay cho Phạm Nguyên Bảo, đeo túi nhỏ vào cổ cô, xoa đầu cô, vén mái tóc xoăn nhỏ bên tai ra sau tai, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, giọng điệu nghiêm túc nói.
"Nguyên Bảo, lời cha dặn rất quan trọng, con phải nhớ kỹ."
"Đầu tiên, cha rất yêu Nguyên Bảo, cho nên dù cha không thể ở bên Nguyên Bảo, cha vẫn luôn nghĩ đến Nguyên Bảo, trong lòng cha chỉ có một mình Nguyên Bảo. Nhưng cha phải đi đâu đó vì một việc gì đó, mà nơi đó lại không thích hợp với một đứa trẻ ngoan ngoãn như Nguyên Bảo, cho nên cha không thể mang Nguyên Bảo theo được."
"Nhưng cha hứa khi xong việc sẽ quay lại tìm Nguyên Bảo. Nguyên Bảo đã là một cô bé rất có năng lực. Nguyên Bảo có thế tự chăm sóc bản thân và đợi cha về, đúng không?"
Phạm Nguyên Bảo nắm chặt bó hoa nhỏ trong tay, cô cắn miếng thịt trong miệng và gật đầu nặng nề.
Phạm Nhàn mỉm cười, vỗ đầu cô bé khích lệ: "Thứ hai, cha sẽ giao cho Nguyên Bảo một nhiệm vụ nhỏ. Nguyên Bảo hiện tại là một đứa trẻ có năng lực, vì vậy Nguyên Bảo phải tự chăm sóc bản thân, không được làm phiền bất kỳ thúc, dì, ông bà nào. Cho dù họ có đề nghị giúp con, con cũng phải từ chối, bởi vì đây là nhiệm vụ cha giao cho Nguyên Bảo. Như vậy sẽ không ai nghĩ rằng Nguyên Bảo là một đứa trẻ vô lễ. Khi cha trở về, cha sẽ mang Nguyên Bảo đi xin lỗi những người tốt bụng đó, và Nguyên Bảo vẫn sẽ là một đứa trẻ ngoan."
"Thứ ba, cha và thúc Ngũ Trúc đã thỏa thuận là sẽ đợi thúc ấy ở căn cứ bí mật của cha và Nguyên Bảo, nhưng bây giờ cha phải đi có việc gấp, nên Nguyên Bảo chỉ có thể thực hiện lời hứa và đợi thúc Ngũ Trúc ở căn cứ bí mật. Cố gắng đừng ra ngoài, vì nếu thúc Ngũ Trúc đến mà không tìm thấy chúng ta, thúc ấy sẽ nghĩ chúng ta không giữ lời hứa..."
Phạm Nguyên Bảo yếu ớt hỏi Phạm Nhàn: "Nếu thúc Ngũ Trúc không tới thì sao?"
"Nếu như tất cả đồ ăn trong căn cứ bí mật mà cha chuẩn bị cho Nguyên Bảo đều không còn, thì chứng tỏ là thúc Ngũ Trúc đã không giữ lời hứa, chúng ta cũng sẽ không đợi thúc ấy nữa. Nguyên Bảo cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà cha giao cho, cho nên Nguyên Bảo không cần phải ở lại căn cứ bí mật nữa. Đem con dao găm nhỏ mà cha đưa cho con giấu vào trong quần áo, lấy cái bọc nhỏ mà cha chuẩn bị cho con và hai cái bình nhỏ mà cha giấu trong căn cứ bí mật, đi tìm Triệu thúc, đưa cái bọc đó cho thúc ấy, nói với thúc ấy rằng thúc ấy chỉ cần gửi một lá thư đến Phủ Phạm ở thành Đạm Châu, sau đó nói với thúc ấy rằng chỉ cần lá thư được chuyển đến, thúc ấy sẽ nhận được một cái bọc nhỏ như thế này."
"Nhưng Nguyên Bảo không thể tùy tiện mở cái bọc nhỏ này ra, bởi vì bên trong cha đã niệm chú rồi. Chú ngữ này là dành cho Triệu thúc. Nếu Nguyên Bảo mở cái bọc ra, chú ngữ sẽ mất hiệu lực."
"Nếu như Triệu thúc cầm lấy bọc nhỏ rồi đi giao thư, con cho thúc ấy một viên thuốc từ trong bình nhỏ màu đỏ ở căn cứ bí mật, ma pháp sẽ giải trừ. Nếu như thúc ấy không đi giao thư, con chỉ cần nói cho thúc ấy biết trong bọc nhỏ có ma pháp, nếu như không đi, sẽ bị phạt."
"Nếu Triệu thúc muốn hại con, cứ làm theo lời cha đã dạy, dùng mũi tên ma thuật trên vòng tay dọa thúc ấy. Nhưng nhớ kỹ, mũi tên đầu tiên không được nhắm vào Triệu thúc. Chúng ta phải cho mọi người cơ hội sửa chữa sai lầm."
"Con đã thuộc hết lời cha nói chưa?"
Phạm Nguyên Bảo nghiêm túc gật đầu.
"Con có thể nói lại cho cha nghe không? Cha sợ con bỏ sót điều gì đó. Nguyên Bảo có thể giúp cha nhớ lại không?"
Giọng nói của Phạm Nguyên Bảo có chút khàn khàn, ngắt quãng nhắc lại lời Phạm Nhàn vừa nói.
Hô hấp của Phạm Nhàn càng lúc càng nặng nề, y gần như không thể khống chế được bản thân, y cố gắng mở to đôi mắt đau nhức, đợi đến khi Phạm Nguyên Bảo nói xong câu cuối cùng mới ôm cô vào lòng.
Y nín thở trong lồng ngực rồi thở ra, làm ẩm cổ họng khô khốc của mình và lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt bằng ngón tay.
"Nguyên Bảo là đứa trẻ thông minh nhất thế gian. Cha luôn rất tự hào về con. Nguyên Bảo là món quà tuyệt vời nhất mà thế gian ban tặng cho cha..."
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, Phạm Nhàn nhấc một tấm ván gỗ cho Nguyên Bảo trốn vào trong, giọng điệu lo lắng, cảnh cáo: "Cho dù nghe thấy tiếng gì cũng không được ra ngoài, hiểu chưa?"
Phạm Nguyên Bảo ôm chặt chiếc túi nhỏ của mình, nhìn tấm ván gỗ che khuất ánh sáng bên ngoài và khuôn mặt của cha mình, rồi co ro trong góc, vùi đầu vào chiếc túi mà cha đưa cho, thân hình non nớt không ngừng run rẩy.
"Cái này... cái này..." Thôn trưởng kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, nụ cười trên mặt lập tức biến thành ngượng ngùng, trốn sang một bên, không dám nói một lời.
Phạm Nhàn ngồi trên bậc đá ở cửa, bên cạnh có một cái túi lớn, y cầm lên, đeo lên lưng, cảm khái nói: "Cung tướng quân đích thân đến đón ta, ta thật sự rất vinh hạnh!"
Cung Điển nhảy xuống ngựa, toàn bộ binh lính lập tức xuống ngựa, tiếng áo giáp hỗn loạn, ầm ĩ khiến Phạm Nhàn cảm thấy khó chịu.
Cung Điển chắp tay hành lễ: "Tiểu Phạm đại nhân, ngài quá khách khí, ta cũng chỉ tuân lệnh bệ hạ."
"Xin đừng làm ta mất mặt, Tiểu Phạm đại nhân."
Cung Điển phất tay, hai tên thị vệ tiến lên, Phạm Nhàn giơ tay phòng thủ, đồng thời tránh ra phía sau: "Cung tướng quân, ta không nói sẽ không cùng ngươi trở về..."
Cung Điển chỉ nói lời xin lỗi: "Không thể trái với ý nguyện của bệ hạ, hy vọng Tiểu Phạm đại nhân tha thứ."
Chiếc túi trên người Phạm Nhàn rơi xuống đất, bụi bay mù mịt, tay bị người nào đó giữ lại, y cười cười muốn nói đùa.
Đầu gối truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, trong nháy mắt, y nửa quỳ trên mặt đất, tiếng xương gãy giòn tan vang lên, y cố nén tiếng kêu đau đớn sắp trào ra khỏi cố họng, chậm rãi nằm trên mặt đất, thở hổn hển, dần dần nuốt xuống cơn đau đớn thống khổ.
Hai tên lính kéo y lên, đôi chân bất lực của Phạm Nhàn lê trên mặt đất, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười giễu cợt, giọng nói yếu ớt nhưng lời nói lại sắc bén: "Cung tướng quân, một cao thủ cấp chín, lại sợ một kẻ vô dụng đã mất hết chân khí như ta chạy trốn sao?"
"Đừng trách ta, Tiểu Phạm đại nhân. Ta chỉ làm theo lệnh của bệ hạ thôi."
"Bệ hạ cảm thấy Tiểu Phạm đại nhân chạy quá xa, nên lệnh cho ta đánh gãy chân ngài... Chuyến đi này sẽ có thái y tháp tùng ngài, Tiểu Phạm đại nhân không cần lo lắng xương cốt bị thương..."
Phạm Nhàn cười lớn, rồi thở dài: "Bệ hạ vẫn chu đáo như ngày nào..."
"Còn một điều nữa, Tiểu Phạm đại nhân có một cô con gái tên là Phạm Nguyên Bảo?"
Phạm Nhàn cười nói: "Ta buồn chán nuôi một đứa trẻ mồ côi, cái gì? Chẳng lẽ bệ hạ ra lệnh mang nó về sao?"
"Bệ hạ không nhắc đến..." Cung Điển đổi chủ đề, nói: "Nhưng đứa trẻ năm tuổi, nếu để một mình ở nơi hẻo lánh này, e rằng khó có thể sống sót. Vẫn nên mang nó về đi, bệ hạ sẽ quyết định."
Trong lúc nói chuyện, Phạm Nhàn còn chưa kịp nói gì thì đã có mấy tên lính tiến vào trong nhà, Phạm Nhàn lười biếng nhắm mắt lại để bọn họ lục soát.
Một lát sau, mấy tên lính tay không đi ra, Cung Điển nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Đứa trẻ kia hiện tại ở đâu?"
"Tất nhiên là ta đã giao phó nó cho người khác rồi..."
Cung Điển hỏi: "Cửa nào, nhà nào?"
"Ừm... Nhà cô Vương ở cửa thôn... Không, không... Nhà Triệu thúc... Hình như không phải... Nhà bà Tống..." Phạm Nhàn nheo mắt cáo nói: "Thế nào, Cung tướng quân, đoán xem ta giấu đứa trẻ ở đâu?"
"Tập hợp toàn bộ dân làng lại và lục soát từng ngôi nhà! Những ai báo cáo tội ác sẽ được thưởng hậu hĩnh! Bất kỳ ai che giấu sự thật và thì sẽ gây tai họa cho cả gia đình và sẽ bị giết không thương tiếc!"
"Chuyện này..." Trưởng thôn có chút ngượng ngùng, không khỏi nhìn về phía Phạm Nhàn.
"Được rồi, đi trước tìm đi. Nhưng ta muốn phiền Cung tướng quân mang ghế đến cho ta. Ta sợ hai người này mệt rồi, không đỡ được ta. Chân ta không đứng được đâu. Nếu ta vô tình ngã, mọi người sẽ vất vả, đúng không?"
"Mang một cái ghế lại đây!" Sau khi ghế đến, Phạm Nhàn lười biếng nằm trên ghế. Cung Điển đi đến trước mặt y, khom người, "Xin hãy giúp ta một việc, nói cho ta biết sự thật, để chúng ta có thể sớm trở về Kinh."
Phạm Nhàn khẽ thở dài, "Vốn dĩ ta không muốn nói cho ngươi biết... nhưng bây giờ Cung tướng quân đã nói, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết sự thật..."
"Đứa trẻ đó..." Phạm Nhàn ghé sát vào tai Cung Điển, thì thầm: "Ta đã giết nó..."
Đối mặt với vẻ cau có của Cung Điển, Phạm Nhàn chậm rãi nằm xuống: "Nhìn xem, ta đã nói rồi mà ngươi không tin, còn muốn hỏi nữa... Cung tướng quân, ngươi nên phái người đi tìm kiếm càng sớm càng tốt. Việc tìm kiếm kết thúc càng sớm, ta sẽ càng ít phải chịu đau khổ."
"Vậy thì phải làm phiền Tiểu Phạm đại nhân chờ thêm một chút nữa thôi."
"Tập hợp mọi người trong làng và lục soát mọi ngôi nhà. Sau khi lục soát xong, dẫn dân làng đi lục soát tất cả những nơi có người có thể ẩn náu. Đừng bỏ sót bất kỳ nơi nào!"
"Vâng!"
Mãi đến tận buổi tối, Phạm Nhàn mới chợp mắt một lát, đám binh lính đã tản đi dần dần quay trở lại, nhìn đám người vẫn chưa có gì.
Cung Điển lại lục soát căn nhà, thậm chí còn giẫm lên ván gỗ trên sàn. Khi Cung Điển ngồi xổm xuống, Phạm Nhàn chậm rãi nói: "Nếu Cung tướng quân muốn phá nhà, sao không đốt luôn đi? Ngươi nghĩ sao?"
Cung Điển tức giận đứng dậy: "Tiểu Phạm đại nhân, lời này của ngài quá xúc động, nhưng ta vẫn rất tò mò..."
"Tại sao ngài lại giết đứa trẻ đó?"
"Ta không muốn làm phiền Bệ hạ ra tay." Phạm Nhàn buồn bực nói: "Ta biết ta sai rồi, Bệ hạ sẽ không bỏ qua đứa bé này. Nhưng ta đã làm Bệ hạ thất vọng rồi, sao có thể để đứa bé này trở thành cái gai trong mắt ta và Bệ hạ? Cho nên ta phải tự mình ra tay..."
"Không chỉ giải thích cho Bệ hạ mà còn chấm dứt nỗi lo lắng của ta nữa..."
Cung Điển không khỏi thở dài: "Tiểu Phạm đại nhân, anh hùng giữa loài người!"
Phạm Nhàn nheo mắt: "Cung tướng quân, ngươi quá nhân từ... Nếu ta phải ở lại thêm vài ngày, sao không gọi thái y tới xem thử..."
Phạm Nhàn chỉ vào chân mình nói: "Lòng ta bây giờ có thể chịu đựng được, nhưng thân thể thì không chịu đựng được nữa..."
"Không cần, chúng ta đi thôi. Cảm ơn Tiểu Phạm đại nhân đã vất vả hôm nay."
"Cung tướng quân, quá khách khí, trên đường đi xin chiếu cố..."
03
"Cung tướng quân, đi rồi lại dừng, phải mất bao lâu mới tới được kinh đô?" Phạm Nhàn thò đầu ra khỏi xe ngựa, than phiền.
"Tiểu Phạm đại nhân, đường gập ghềnh, người lại bị thương, không nên làm việc quá sức. Cho nên, chỉ có thể ở lại trên đường thêm một chút, tránh làm thương tích thêm trầm trọng."
Giọng điệu của hắn rất chân thành và dường như hắn luôn nghĩ cho y ở mọi nơi.
Phạm Nhàn dựa vào cửa sổ xe, mỉm cười hỏi: "Cung tướng quân thật tốt bụng, nếu hỏi lại thì chính là ta vô lễ, phản bội lòng tốt của Cung tướng quân."
Cung Điển dường như không nghe thấy giọng điệu mỉa mai của y, khom người chào Phạm Nhàn, lễ phép nói: "Tiểu Phạm đại nhân, lời nói của ngài quá tử tế. Nhưng mà, đây là công việc của ta."
"Cung tướng quân." Phạm Nhàn đột nhiên lớn tiếng quát, nụ cười trên mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: "Chúng ta không cần khách khí như vậy, ngươi tới đây là vì nhiệm vụ, nhưng có lẽ đã sớm muốn thoát khỏi gánh nặng này rồi. Còn ta, ta chỉ muốn biết bệ hạ sẽ đối xử với ta như thế nào, sống hay chết, để ta có thể chết nhanh một chút..."
"Theo lý mà nói, không ai muốn trì hoãn thêm nữa. Trong trường hợp này, ta hy vọng Cung tướng quân có thể tiết kiệm mọi công sức và nhanh chóng lên đường. Ngươi nghĩ sao?"
Cung Điển khẽ gật đầu, hiển nhiên là đồng ý, nói: "Vậy ta sẽ làm theo lời Tiểu Phạm đại nhân nói."
Rèm xe được hạ xuống, bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo và yên tĩnh.
Cung Điển thúc ngựa rời khỏi xe ngựa, dặn dò một người lính bên cạnh: "Ta sẽ truyền tin về Kinh Đô một lát, đoàn xe không nên chậm trễ nữa, mười ngày nữa sẽ về kinh."
Xe ngựa vẫn đang trên đường đi, và tin nhắn đã được chuyển đến bàn làm việc trong cung điện.
"Năm ngày nữa..." Khánh đế vân vê cần câu trong tay, hỏi: "Không phải nói mấy ngày nữa sẽ khỏi sao? Sao vẫn chưa có tin tức gì?"
Hầu công công bước lên đáp: "Đã gần khỏi bệnh rồi, nhưng trông vẫn còn hơi yếu, nên người hầu không dám báo tin."
"Đủ rồi." Khánh đế đứng dậy, tay cầm cần câu, Hầu công công cũng nhanh chóng đi theo.
"Ngươi nghĩ trẻ con thích gì? Một chiếc cần câu có đủ không?"
Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng đến Kinh đô sau một hành trình dài và gập ghềnh. Mọi người đến và đi vội vã trên phố. Có tiếng rao hàng và tiếng ồn ào. Đám đông chen chúc nhau, tạo nên một cảnh tượng ồn ào và buồn tẻ.
Y hẳn đã từng rời đi, nhưng cũng giống như chưa từng rời đi. Cây cầu rực rỡ sắc màu, dòng nước chảy, những người nông dân và trẻ em của ngày hôm qua dần dần phai nhạt, cảnh tượng phồn hoa dần dần bị những bóng người xám trắng trước mặt y che phủ, bị ánh nắng chói chang thiêu đốt, không thể nhìn rõ.
Trong màu xám buồn tẻ này, y chỉ rút lui trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi bị kéo trở lại. Y thuộc về nơi này. Đây là số phận của y và y không thể trốn thoát hay thay đổi nó.
Nhưng trong những ký ức vui vẻ đang dần bị che khuất ấy, hình ảnh một cô bé tóc xoăn và hai búi tóc phản chiếu trong màu xám chói lóa, ngày càng sáng hơn.
Cô con gái nhỏ của y, Nguyên Bảo của y sẽ bước đi trong thế giới sôi động, ngắm nhìn những ngọn núi xanh, dòng nước trong vắt, những cây cầu nhỏ và những ngôi nhà để tưởng nhớ y.
Cô sẽ đi qua nhiều con đường mà y muốn đi nhưng chưa từng đi, đến những nơi y muốn đến nhưng không thể đến, ăn những món y muốn ăn nhưng không thể ăn, gặp gỡ nhiều người mới và nhiều điều mới mẻ, và đo lường vùng đất này bằng chính bản thân cô.
Cô bé sẽ được tự do và hạnh phúc, mang theo tình yêu của mọi người dành cho mình, cùng với tình yêu của y, trong suốt cuộc đời.
Nàng sẽ không phải là một chú chim trong lồng, nàng sẽ là cơn gió tự do giữa trời và đất.
"Tiểu Phạm đại nhân, chúng ta tới rồi."
Màn xe ngựa đột nhiên được vén lên, Phạm Nhàn mở mắt, dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt bị ánh sáng kích thích nơi khóe mắt, được dìu xuống xe ngựa, được dìu đến xe lăn, đẩy về phía trước.
Ngay khi đến nơi cần đến, y có thể nghe thấy tiếng ồn bên trong.
"Bệ hạ, Tiểu Phạm đại nhân đã tới, thần xin cáo từ."
Tiếng động đột nhiên dừng lại, Cung Điển lui về phía sau, Phạm Nhàn bị đặt vào trong đại điện, vô cùng yên tĩnh, không khí xung quanh giống như lập tức tràn vào trong cơ thể y, khiến y hít thở không thông.
Phạm Nhàn nắm chặt tay vịn, muốn lấy chút hơi ấm từ đó, nhưng chỉ có luồng khí lạnh của mồ hôi từ lòng bàn tay thấm vào, lan tỏa khắp toàn thân.
Một góc áo choàng trắng xuất hiện trước mặt, Phạm Nhàn đột nhiên ngẩng đầu lên, theo thói quen mỉm cười.
Khánh đế nhìn xuống y, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo, cẩn thận đánh giá y.
Phạm Nhàn cảm thấy toàn thân bị khí lạnh bao phủ, vừa rồi bên ngoài đổ một chút mồ hôi, hiện tại quần áo đều dính vào người, cảm giác như chìm vào bùn lạnh, ý thức từng tấc từng tấc chìm xuống.
"Ngươi đã giảm cân."
Khánh đế chậm rãi bước đến trước mặt Phạm Nhàn, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào chân y.
Bản năng của y nhanh hơn phản ứng ngụy trang của y, y vô thức nắm lấy xe lăn và cố gắng né tránh bằng một chút sức mạnh trên đôi chân của mình. May mắn thay, cơn đau ở chân đã giúp y lấy lại ý thức.
Bàn tay của Phạm Nhàn từ từ thả lỏng, để cho Khánh đế đặt tay lên chân mình, lực nhẹ nhàng mang đến cảm giác ngứa ran run rẩy.
Khánh đế nhẹ nhàng hỏi: "Còn đau không?"
Phạm Nhàn cười nói: "Đương nhiên là đau, nhưng đây là điều thần đáng được hưởng."
Khánh đế từ từ đứng dậy, xắn tay áo lên, hứng thú nhìn y: "Vậy ngươi nói cho trẫm biết, ngươi đã sai ở đâu?"
"Thần đã phạm tội ngoại tình, sinh ra đứa con ngoài giá thú, nhưng thần không hối cải, lại bỏ đi không lời từ biệt, khiến bệ hạ lo lắng và đau khổ."
Khánh đế khẽ cười lạnh, nghiêng đầu nhìn y với vẻ khó hiểu: "Ngươi nghĩ những lời này bao lâu rồi?"
Phạm Nhàn ngẩng đầu, vẻ mặt thành khẩn: "Mỗi lời đều xuất phát từ tận đáy lòng."
Vẻ mặt của Khánh đế càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Trong mắt ngươi, trẫm keo kiệt như vậy sao?"
"Ngươi không thể có con với một người phụ nữ sao?"
"Thần biết mình có lỗi, đã phụ lòng bệ hạ. Thần lợi dụng lòng tin của bệ hạ, rời khỏi cung điện. Từ đó đến nay đã năm năm không có tin tức gì của thần..."
Khánh đế giơ tay ngăn cản y nói tiếp: "Trẫm không trách ngươi, chuyện này trẫm cũng sai."
"Đứa trẻ đó hiện giờ ở đâu?"
"Vẫn ở Đạm Châu." Phạm Nhàn đột nhiên nhíu mày, biểu cảm có chút phức tạp: "Năm đó, thần bị tập kích thương ở Giang Nam, được một nữ nhân cứu ra, dưới sự chăm sóc của nàng, thần đã yêu nàng..."
"Thần thậm chí còn giả chết, hy vọng có thể mãi mãi ở bên nàng..." Phạm Nhàn nắm chặt nắm đấm, trên mặt hiện lên một tia đau đớn: "Nhưng thần không ngờ nàng lại lợi dụng lúc sinh con, dùng đứa bé làm mồi nhử để cùng thần chết..."
"Thần không cảnh giác nên để lại một vết thương ở eo và bụng. Thần phải gọi Nhược Nhược đến khâu lại... và thần không biết lúc đó thần ghét hay yêu đứa trẻ đó hơn..."
"Đúng lúc bệ hạ dẫn người tới đây... Nhưng sau đó, khi đứa bé được ba tháng tuổi, đột nhiên sốt cao, nôn ra máu... Lúc đầu, thần chỉ muốn rời cung để gặp nó, nhưng trong một thời gian thần si mê..."
"Thần biết mình đáng chết, cho nên không dám mang đứa bé này đến trước mặt bệ hạ. Thần đã ở bên nàng năm năm, cũng đã hoàn thành trách nhiệm của một người cha. Thần chỉ hy vọng nàng có thể sống một cuộc sống bình yên và bình thường trong kiếp này..."
Khánh đế thở dài, giọng điệu trách móc: "Ngươi thật là tàn nhẫn... Dù sao nó cũng là máu mủ ruột thịt của ngươi..."
"Hầu công công !"
Phạm Nhàn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, khi ánh mắt chạm phải người trong vòng tay Hầu công công, máu trong người y như ngừng lại trong giây lát, tai cũng bắt đầu ù đi.
Phạm Nguyên Bảo dụi mắt, thân thể nhỏ bé run rẩy, ngay cả tiếng rên rỉ cũng vô cùng yếu ớt, vừa nhìn thấy Phạm Nhàn, nàng vội vàng quay đầu, trốn vào trong ngực Hầu công công.
Khánh đế bước tới bên Hầu công công, nắm lấy Phạm Nguyên Bảo, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi.
"Đừng khóc, đừng khóc. Nguyên Bảo là đứa con ngoan, đều là lỗi của cha con."
Phạm Nhàn cảm thấy cổ họng mình đột nhiên bị vật lạ vô hình chặn lại, ngay cả nuốt nước bọt cũng đau đớn, y bất lực nhìn Phạm Nguyên Bảo trong lòng Khánh Đế, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.
Y dùng tay chống đỡ và ngồi dậy, nhưng ngay giây tiếp theo y ngã xuống đất vì đau đớn.
Khánh đế lấy khăn che mắt Phạm Nguyên Bảo lại, đặt cô bé vào lòng Hầu công công, bảo Hầu công công đưa Phạm Nguyên Bảo đi, sau đó quay lại đỡ Phạm Nhàn.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Phạm Nhàn, y nắm chặt tay Khánh đế như người chết đuối tóm lấy một khúc gỗ trôi dạt, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ không che giấu được.
"Bệ hạ, thần biết mình sai rồi. Thần thực sự biết mình sai rồi. Xin đừng làm hại Nguyên Bảo. Nàng không biết gì cả. Bệ hạ, ngài có thể trừng phạt thần. Thần có thể chịu bất kỳ hình phạt nào. Xin bệ hạ, Nguyên Bảo vô tội..."
Khánh đế ôm chặt lấy y, dùng sức kéo y lên khỏi mặt đất, vuốt ve lưng y để an ủi.
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên.
"An Chi, ngươi quá để ý tới loại sinh vật tà ác này rồi.”
04
Không còn nữa...
Trên đường đi, bọn họ vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu nhìn, phát hiện đã đến cửa cung, Phạm Nhàn ngồi xe lăn nghiêng người, cúi đầu chào Hầu công công.
Thái giám Hầu cúi chào đáp lại, trên khuôn mặt hằn dấu vết thời gian, nở nụ cười dịu dàng.
Vào cửa Phạm phủ, cha, dì Liễu, Nhược Nhược đã ở đó canh giữ, Phạm Nhàn cảm thấy gông cùm trên người mình đột nhiên nới lỏng, lông mày nhíu lại, oán hận bĩu môi: "Cha, dì Liễu, Nhược Nhược, con đói."
Buổi tối, Phạm Nhược Nhược nhẹ nhàng gõ cửa, tay cầm bát canh.
"Ca ơi, muội vào được không?"
"Đi vào."
Trong phòng không có đèn, Phạm Nhược Nhược đặt bát canh xuống đất, dưới ánh trăng mò tìm lửa, căn phòng đột nhiên sáng lên.
Khi Phạm Nhược Nhược đưa y về phòng, cô để y ở đó. Nửa buổi chiều, y không hề động đậy, vẫn ở nguyên chỗ cũ, vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Phạm Nhược Nhược nhanh chóng cầm lấy chén canh, đặt lên bàn rồi đi lấy một bộ quần áo mặc vào người Phạm Nhàn.
Mặc dù vẫn đang là mùa hè, nhưng mùa thu đang đến gần và độ ẩm vào ban đêm rất cao, rất dễ bị cảm lạnh.
Vừa chạm vào tay Phạm Nhàn, Phạm Nhược Nhược đã run lên vì lạnh, cô nhíu mày, quấn chặt quần áo quanh người y, cầm bát canh nóng hổi trên bàn, đưa vào tay Phạm Nhàn: "Uống trước đi."
Nói xong, cô chạy nhanh vào phòng trong, đem giường và chăn ra, vừa ra ngoài, liền bị cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài làm cho hoảng sợ.
Phạm Nhàn toàn thân dính đầy bùn đất, ngồi trên mặt đất càng thêm khó coi, trong tay vẫn cầm bát, nhìn thấy Phạm Nhược Nhược, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, vừa bối rối vừa khẩn trương.
"Nhược Nhược, thực xin lỗi... Ta.."
Phạm Nhược Nhược nhanh chóng mở cửa, gọi người hầu, chuẩn bị nước nóng và dọn dẹp nhà cửa.
Phạm Nhàn tóc xoăn ướt, quấn khăn, ngồi lên giường, y quan đã đợi lâu tiến lên bắt mạch.
"Không có gì nghiêm trọng. Có lẽ Tiểu Phạm đại nhân đã không ăn nhiều trong nhiều ngày. Ăn quá nhiều thịt và cá cùng một lúc, nên dạ dày bị khó chịu. Ta sẽ kê một ít thuốc để nuôi dưỡng và tiêu hóa thức ăn. Vài ngày nữa là ổn thôi."
"Vậy thì làm phiền ngài rồi. Ta đưa ngài đi nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị trà nóng và đồ ăn nhẹ, sau đó sắp xếp xe đưa ngài về."
Phạm Nhược Nhược sắp xếp xong mọi việc rồi mới trở về phòng của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn ngồi đó, quấn chăn, nước từ tóc chảy xuống chăn, thấm ướt chăn, khăn lau mặt được đặt ngay ngắn bên cạnh.
Phạm Nhược Nhược thở dài, cầm khăn tắm lên nhẹ nhàng giúp Phạm Nhàn lau khô.
Phạm Nhàn sững sờ một lúc, sau đó nắm tay Phạm Nhược Nhược nói: "Được rồi, ta tự mình làm."
Phạm Nhược Nhược kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh y: "Ca, ca làm sao vậy?"
Phạm Nhàn dừng lại, rồi nhanh tay hơn, xoa đầu một cách thô bạo.
"Không có gì đâu. Chỉ là ra khỏi nhà lâu quá thôi. Ta nhớ đồ ăn dì Liễu nấu. Ta không để ý nên ăn nhiều quá..."
Giọng điệu của Phạm Nhược Nhược có chút nghiêm túc: "Ca, nói thật đi."
Phạm Nhàn chậm rãi dừng động tác, mái tóc rối tung che khuất trước mắt, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ vẫn biết chuyện của Nguyên Bảo... Nguyên Bảo hiện tại đang ở trong cung..."
"Cái gì?" Phạm Nhược Nhược đột nhiên đứng dậy. "Vậy bệ hạ có biết thân phận của Nguyên Bảo không?"
"Ta không biết." Phạm Nhàn cười khổ: "Nếu ta biết..."
"Nhưng Nguyên Bảo dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của bệ hạ mà!"
"Nhưng điều bệ hạ thiếu nhất chính là cái gọi là quan hệ huyết thống!" Giọng nói của Phạm Nhàn đột nhiên trở nên lạnh lùng và cứng rắn: "Bệ hạ sẽ chỉ coi Nguyên Bảo là quái vật, là sản phẩm vô đạo đức, là quái vật không phù hợp với lẽ thường của thế gian!"
"Hắn sẽ phá hủy bất cứ thứ gì hắn cảm thấy nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, giống như trước đây, hắn cũng muốn giết ta..."
Phạm Nhàn vẫn còn nhớ rõ lần đó, khi y say rượu, y ngồi ngơ ngác giữa đống bẩn thỉu, Khánh đế đứng đó thờ ơ, nhìn xuống y...
Đó là sự ghê tởm và ý định giết người không che giấu.
Nếu không phải y là người đang đau đớn, y thực sự không thể biết được ai đang lợi dụng ai.
Y cho rằng quá khứ đã qua, đáng tiếc, lại có chuyện ở Huyền Không Tự... Phạm Nhàn mỗi lần nghĩ đến đều hối hận, thậm chí còn có một ý nghĩ điên rồ: Nếu như y không chiến đấu kiên cường, bệ hạ thật sự chết... thì mọi thứ đều sẽ không như vầy...
Nhưng không có nếu... Y có đau không? Y đau đớn mọi lúc. Nhưng y có hạnh phúc không? Trước kia y vẫn luôn vui vẻ, nhưng thành thật mà nói, niềm vui đó không chỉ có Nguyên Bảo mang đến cho y, mặc dù có chút bệnh hoạn, nhưng y không thể không thừa nhận, khi ở bên người mang đến cho y nỗi đau, y đôi khi cũng cảm thấy vui vẻ...
Vì vậy, khi biết mình có thể có con, ý định phá thai xuất phát từ nỗi sợ hãi bản chất con người chỉ kéo dài trong vài ngày...
Y muốn giữ đứa trẻ, bất kể cô bé có khuyết tật hay không, bất kể điều này có hợp lý hay không, bất kể giá cả ra sao, y đều muốn giữ cô bé.
Lúc đó, Nguyên Bảo vẫn còn chưa thành hình nhưng tình yêu không thể lý giải này chắc chắn không phải là thứ tình cảm gia đình, mà là tình yêu mà ngay cả bản thân y cũng không biết nó đến từ đâu.
Khi đó, y rất thích Khánh đế, thậm chí còn có kỳ vọng không thể che giấu.
Nhưng điều này cũng vô ích thôi...
05
Trong cung điện có người đến người đi, có người lên đến đỉnh cao, có người rơi vào vũng bùn chỉ trong chớp mắt. Tuy nhiên, để lại tên tuổi ở một nơi như cung điện, người ta phải có một số kỹ năng và phương tiện. Trong số đó, những người có thể đứng ở vị trí cao trong một thời gian dài và không ai có thể lay chuyển được phải là những người xuất chúng nhất.
Mệnh lệnh vừa mới ban ra ngày hôm qua, nhưng người mà hắn muốn gặp, hôm nay đã quỳ ở bên ngoài. Ngay cả Khánh đế cũng không nhịn được nhìn Hầu công công một cách nghiêm túc, tò mò hỏi.
"Ngươi đã nói gì với Phạm Nhàn? Sao lại tới nhanh như vậy?"
"Nô tài không nhắc tới cái gì cả, chỉ nói là tiểu công chúa nhớ Tiểu Phạm đại nhân."
"Hừ." Khánh đế cười lạnh một tiếng, tờ giấy trong tay rơi xuống bàn.
"Y thực sự quan tâm đấy."
"Ngươi nên nói với y rằng trẫm đã ngược đãi đứa con của y đến mức bị bệnh."
Giọng điệu của Hầu công công có chút hoảng hốt, vội vàng nói: "Lão nô chưa từng nhắc đến bệnh tình của tiểu công chúa!"
"Ngươi không nói thì sợ gì?" Khánh đế liếc mắt nhìn Hầu công công rồi nói: "Cho dù có nói thì sao? Trẫm thật sự muốn xem phản ứng của y..."
Ánh mắt của Khánh đế trở nên lạnh lẽo khi nhìn ra mặt trời treo cao bên ngoài.
"Ngươi phải nói cho y biết ngay bây giờ. Nếu y cũng bị bệnh trong cung, ngươi phải chăm sóc y!"
Hầu công công sửng sốt một lát, không biết vì sao bệ hạ lại tức giận. Nhưng bản năng sinh tồn vẫn thúc đẩy hắn lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ, sau khi phiên triều kết thúc, thần sẽ phái người báo cho Phạm Kiến đại nhân!"
Nhưng Khánh đế lại cầm tờ giấy lên, hiển nhiên là không muốn nghe, không muốn tin.
Hầu công công lúc này thực sự rất sốt ruột, muốn đi ra ngoài quỳ xuống, thử thăm dò hỏi: "Vậy nô tài có nên đi mời Tiểu Phạm đại nhân vào không?"
"Y muốn gì? Y muốn đến đây để đóng vai nạn nhân, vậy nên trẫm phải thực hiện mong muốn của y."
Thì ra Bệ hạ vẫn còn chút lý trí... Hầu công công lặng lẽ cố gắng đứng dậy, nhưng Khánh đế ho khan, Hầu công công chậm rãi quỳ xuống... Hắn không xứng với lý trí của Bệ hạ...
Sách lật sang trang khác, Khánh đế nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
"Ngươi thật sự muốn đi chăm sóc y sao?"
...Quỳ gối là sai và đứng cũng sai...
"Vậy thì nô tài sẽ đặt một chiếc ghế và mang một ít đồ uống giải khát..."
Khánh đế quay lại nhìn tấu sớ, nhưng lại gõ nhẹ ngón tay xuống bàn.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán Hầu công công: "Nô tài đi lấy ô ..."
Tiếng gõ dừng lại.
Thái giám Hầu quyết định thêm chút gia vị: "Hay là thêm vài viên đá nhé..."
Lông mày của Khánh đế giãn ra, hắn mỉm cười: "Ngươi muốn dời giường của trẫm sang cho y không ?"
Hầu công công lúc đầu không nhịn được cười theo Khánh Đế, nhưng sau đó phát hiện có điều không ổn, nụ cười trên mặt cứng đờ, mặt nhăn lại như quả mướp đắng khô héo.
"Nô tài sẽ sắp xếp ngay bây giờ..."
Khánh đế quay lại chú ý vào tấu sớ.
----
Khi Phạm Nhược Nhược biết được phụ thân cô bị một tiểu thái giám theo dõi sau khi từ triều đình trở về, nàng cảm thấy có điều không ổn, nàng gõ cửa mấy lần, nhưng không có người trả lời.
Trong cơn hoảng loạn, nàng đá tung cánh cửa, gây ra một tiếng động lớn...
Phạm Nhược Nhược vội vã chạy vào, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Phạm Nhàn đang lục lọi trong hộp. Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn cô em gái yếu đuối đáng yêu của mình, chiếc hộp trong tay rơi xuống đất, bình sứ bên trong lăn lóc trên sàn nhà, giống như trái tim tan vỡ của Phạm Nhàn lúc này.
Phạm Nhược Nhược thở hổn hển: "Ca, ca không sao chứ?"
Phạm Nhàn nuốt nước bọt, chỉ vào cửa: "Ta không sao, nhưng cửa có ổn không?"
Phạm Nhược Nhược quay đầu nhìn thoáng qua: "Không sao, xem ra vẫn có thể dùng được."
"Ồ, vậy thì tốt." Phạm Nhàn thở dài một hơi, cẩn thận nói: "Muội nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm chút việc."
"Ca ơi, ca đang tìm gì vậy? Muội sẽ giúp ca tìm."
Một lúc sau, Phạm Nhàn lấy ra ba chai thuốc mình tìm được và bắt đầu giới thiệu.
"Đây là thuốc giảm đau. Một viên sẽ có tác dụng. Ba viên sẽ giúp trông tốt hơn ngay cả khi da bị lột và xương bị gãy."
Sắc mặt của Phạm Nhược Nhược có chút xấu xí.
Phạm Nhàn tự hào giới thiệu loại tiếp theo: "Đây là thuốc độc. Nó giết người ngay lập tức khi tiếp xúc với máu. Nếu hít phải, có thể chết."
"Còn cái này, hiệu quả có chút chậm, là độc dược mãn tính, uống vào, một thời gian sau sẽ cần thuốc giải." Nói đến đây, Phạm Nhàn khẽ chép môi, có vẻ hơi bất mãn với lọ thuốc vô hại này.
Phạm Nhược Nhược có chút hài lòng với hai bình thuốc còn lại: "Ca, thuốc giải đâu? Ca chưa tìm thấy sao?"
"Không có thuốc giải." Phạm Nhàn cười hiền lành: "Ta không định để hắn sống."
"...Ca, ca giỏi quá!" Phạm Nhược Nhược nhìn Phạm Nhàn với vẻ ngưỡng mộ và bắt đầu vỗ tay.
"Ca ơi, ca lấy những thứ này bằng cách nào?"
Phạm Nhàn chỉ vào xe lăn của mình, vỗ nhẹ rồi cười đắc ý: "Ta khoét rỗng tay vịn này rồi."
Vừa nói, y vừa kéo tay vịn ra, lật đổ nó, và một lưỡi dao hẹp không có cán rơi ra... một bó kim tẩm độc...
Phạm Nhược Nhược kêu lên một tiếng, giơ ngón tay cái lên với Phạm Nhàn: "Ca, ca chuẩn bị thật tốt, lần này nhất định có thể mang Nguyên Bảo về..."
Phạm Nhàn cười vỗ vai Phạm Nhược Nhược: "Chăm sóc bản thân thật tốt. Đã đọc kỹ sách y khoa mà ta để lại cho muội chưa? Nói với cha đừng tức giận nữa. Cha trông không đẹp khi mặt lạnh. Còn dì Liễu thì lại là người tốt. Hãy hiếu thảo với cô ấy. Còn Tư Triệt... có lẽ giờ đã là một nhà tư bản lớn rồi..."
“Ca ơi, ca bị sao vậy?"
"Ta giết chết Cẩu Hoàng, không thể cứ thế chạy về nhà được, ta phải sống một cuộc đời phiêu bạt khắp thiên hạ cùng Nguyên Bảo, không thể trở về gặp mọi người nữa, ta phải lưu lại vài câu."
Phạm Nhược Nhược gật đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng vô cùng ngây thơ.
Phạm Nhàn xoa đầu, may mắn là Nhược Nhược. Nhược Nhược luôn tin tưởng y vô điều kiện, tin rằng y có thể làm được mọi chuyện.
Bình thuốc độc chết người này là để lại cho chính y, có tác dụng nhanh nhưng cũng rất đau, uống thuốc giảm đau sẽ không đau nhiều như vậy. Bình thuốc độc mãn tính để lại cho Cẩu Hoàng, phương thuốc giải độc thì nằm trong sách y khoa để lại cho Nhược Nhược.
Trong vụ ám sát này, y sẽ mang Nguyên Bảo ra và không ai bị hại.
Phạm Nhàn nuốt thuốc giảm đau, chống tay vào bàn từ từ đứng dậy, cơn đau ở chân dần biến mất, chỉ còn lại cảm giác tê dại, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, mồ hôi hột lăn dài trên trán. Y quỳ trên mặt đất, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Bởi vì thuốc, ngoại trừ nhiệt độ, y không còn nhạy cảm với bất cứ thứ gì nữa. Ngay cả khi nhìn vào cung điện cao lớn, y cũng không cảm thấy hối hận, căm ghét hay buồn bã. Y đờ đẫn đến nỗi dường như không có cảm xúc, giống như đang đối xử với một người xa lạ.
Đột nhiên, một nhóm người chạy ra và tất cả đều sững sờ trong giây lát.
Một chiếc ghế đệm, một mái che, một chiếc bàn nhỏ đựng đồ giải khát và một bình đựng đá lớn chứa đầy đá được bày ra.
"Đây là... tắm nắng..."
Thái giám Hầu đỡ Phạm Nhàn ngồi xuống, sau đó ra lệnh cho thái giám trẻ tuổi bên cạnh quạt.
"Tiểu Phạm đại nhân, tiểu Phạm tổ tiên, lần sau đừng làm như vậy, nếu làm xin hãy báo trước cho nô tài biết được không? Người thậm chí còn không biết quần áo của nô tài đều bị ướt khi ở trong đó..."
Phạm Nhàn ngượng ngùng cười: "Hầu công công, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ta được. Trời nóng quá..."
Hầu công công trừng mắt nhìn y, không ngừng quạt quạt: "Lão nô đổ mồ hôi lạnh!"
"... Thật xin lỗi, Hầu công công. Trước tiên hãy uống một tách trà rồi ngồi xuống một lát..." Phạm Nhàn định đứng dậy nhường chỗ.
Thái giám Hầu hoảng sợ đẩy người kia ra: "Đừng, đừng, nô tài không chịu được..." Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần Phạm Nhàn, thì thầm: "Bệ hạ đang nhìn chúng ta."
Phạm Nhàn từ từ ngẩng đầu qua tán cây và nhìn thấy một mảnh quần áo tối màu trên bục cao...
Phạm Nhàn nheo mắt hỏi: "Đây đều là lệnh của bệ hạ sao?"
Hầu công công dừng lại một lát, chiếc quạt trong tay cũng chậm lại: "Đây đều là ý tưởng của nô tài."
"Cảm ơn Hầu công công."
Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào đài cao được mặt trời chiếu sáng, chậm rãi thở dài: "Mật ong của bệ hạ chính là độc dược của ta..."
"Tiểu Phạm đại nhân?"
"Không sao đâu. Ta chỉ đang nghĩ là người lại cứu ta lần nữa, Hầu công công..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro