KhánhNhàn-Chồng nhỏ mang bầu chạy trốn của đế vương (11-14)
11
Khi Khánh đế gặp Nguyên Bảo lần đầu tiên.
Nàng chống đối tất cả mọi người.
Đứa trẻ quấn mình trong chăn, co ro ở góc phòng, nhìn mọi người một cách cảnh giác.
Mùa hè nóng nực, đầu nàng đổ mồ hôi nhưng vẫn quấn mình như quả bóng. Chả trách lại sốt. Thật buồn cười và đáng thương.
Khánh đế cầm lấy lọ thuốc bên cạnh, đi đến bên giường ngồi xuống, dùng tay gõ vào trụ giường bằng gỗ, phát ra tiếng vang giòn giã.
"Nguyên Bảo, tới đây."
Đứa trẻ trốn trong chăn nhìn Khánh đế một lúc, sau đó từ từ đưa bàn tay nhỏ bé từ dưới chăn ra, thân thiện chào hỏi.
"Thúc ơi, ta tên là Phạm Nguyên Bảo, thúc có thể cho ta biết tên của thúc không?"
Khánh đế khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng khuấy thuốc trong bát.
Một lúc sau, hắn chậm rãi nói: "Lý Vân Tiềm."
Đứa trẻ nhấc tấm chăn đang che chắn lên, bò đến trước mặt Khánh đế, đưa tay ra xin bát thuốc trong tay Khánh đế.
"Thúc ơi, ta tự uống được."
Khánh đế đưa bát thuốc cho Phạm Nguyên Bảo, nhìn nàng nhanh chóng uống thuốc, cả khuôn mặt lập tức nhăn lại, lộ ra vẻ đau đớn.
Khánh đế mỉm cười đưa một viên kẹo vào miệng nàng, đợi nàng nuốt hết vị đắng, mới đưa cho nàng một cốc nước nóng để súc miệng.
Phạm Nguyên Bảo ngoan ngoãn cười: "Cảm ơn thúc."
Khi đôi mắt đó nheo lại, trông chúng giống hệt như đôi mắt của người cha xảo quyệt của nàng.
Khánh đế thản nhiên hỏi: "Bọn họ không chăm sóc tốt cho con sao? Tại sao con không dùng những thứ bọn họ đưa cho con ?"
Phạm Nguyên Bảo vội vàng lắc đầu: "Không phải, vì cha không cho phép con tùy tiện ăn đồ ăn của người lạ."
Khánh đế có chút tò mò: "Ta chưa từng gặp con."
"Thúc không phải người xa lạ." Phạm Nguyên Bảo cười thành thật: "Cha đã kể cho con nghe về thúc rất nhiều lần rồi..."
"Thúc thích uống trà và ăn quýt."
"Thúc thích làm cung tên, bắn cung, đọc sách và câu cá."
"Thúc rất ấn tượng, có đôi mắt đẹp và giọng nói dễ nghe."
"Nhưng tóc lúc nào cũng rối bù và thúc luôn đi lại trong bộ đồ ngủ."
"Và thúc có tính khí thất thường và không kiên nhẫn..."
"Thúc có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại có những suy nghĩ nghiêm túc nhất..."
Khánh đế có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Phạm Nhàn khi nói những lời này với Nguyên Bảo...
Trước đây Phạm Nhàn cũng đã từng ...
Hắn quá quan tâm đến Phạm Nhàn... Hắn quan tâm y đến mức không thể bỏ qua...
"Thúc không phải là người xa lạ."
"Cha đã kể cho con nghe về thúc rất nhiều lần rồi..."
----
"Ta tên là Nguyên Bảo-"
"Cha nói rằng con là món quà từ thiên đường. Cha không biết liệu đó có phải là điều bất ngờ mà Chúa gửi đến cho cha và người cha yêu hay không..."
"Vậy thì tên của ta bao gồm họ của cha và tên của người mà cha yêu-"
"Vậy tên ta là Phạm Nguyên Bảo."
----
"Nguyên Bảo, nàng là con của ngài."
Vị hoàng đế coi lòng người như quân cờ lần đầu tiên hỏi một câu rất ngốc nghếch: "Tại sao? Lại giữ nàng lại?"
Hắn tức giận: "Một đứa trẻ có đáng để ngươi liều mạng không?"
Bây giờ hắn đã biết câu trả lời.
Khánh đế im lặng, dưới ánh nến mờ nhạt, từng mũi tên trong tay hắn lần lượt bị gãy. Hắn không cần mũi tên sắc nhọn có thể xuyên thủng áo giáp nữa. Hắn cúi người nhìn vào vũng cá đen.
Hắn đang thẳng thắn đối mặt với điểm yếu của bản thân.
Vào khoảnh khắc này, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy ánh sáng của thế giới này trong bóng tối của cung điện.
12
Phạm Nhược Nhược không hiểu vì sao người trên ngai vàng lại muốn gặp nàng cho đến khi nàng vào cung.
Nàng chỉ có thể thận trọng chờ đợi, cố gắng không phạm sai lầm.
Hai chân nàng gần như tê liệt vì quỳ. Hầu thái giám, người luôn tỏ ra tử tế, bước từng bước nhỏ về phía nàng và vẫy tay chào nàng.
Phạm Nhược Nhược nhìn quanh, không thấy có ai, cô đập mạnh đôi chân tê dại của mình, cố gắng đứng dậy.
Thái giám Hầu vội vàng chạy tới đỡ nàng.
"Hầu công công, bệ hạ có chuyện gì quan trọng muốn gặp thần sao?"
Thái giám Hầu cười đáp: "Cô nương một lát sẽ biết thôi."
Phạm Nhược Nhược mỉm cười đáp lại, từ từ cụp mắt xuống, chỉ còn lại tiếng tim đập dữ dội bên màng nhĩ.
Bên trong Phạm Phủ, trong phòng của Phạm Nhàn, Ngũ Trúc đang ngồi ở cửa đột nhiên mở mắt ra.
----
"Phạm Nguyên Bảo, cẩn thận, ta nhìn thấy con .."
"Ta sẽ tới bắt con ngay"
Góc quần áo giấu trong tủ co lại, điên cuồng thể hiện sự nghiêm túc.
Phạm Nhàn nhịn cười, đẩy xe lăn ra khỏi tủ rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Ánh mắt y tình cờ chạm phải người ở ngoài cửa.
"Ca!"
---
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, Ngũ Trúc đứng dậy, núp trong bóng tối, áp chặt vào cửa, lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Một cái bóng dần dần đông lại trên giấy cửa sổ. Trước khi người bên ngoài kịp đứng yên, một mũi nhọn sắt đen đã xuyên qua thuyền và hướng thẳng đến mặt người đó.
----
Tủ đột nhiên bị kéo mở, Phạm Nguyên Bảo đúng lúc nở nụ cười khen ngợi.
"Nguyên Bảo, cô của con tới rồi."
---
Ngay khi thanh sắt bị kẹp chặt, Ngũ Trúc liền biến nó thành một cái kẹp, bay về phía trước và đá tung cánh cửa ra.
----
"Cô ơi, cháu chào cô, cháu tên là Phạm Nguyên Bảo."
Phạm Nguyên Bảo ngẩng đầu, ngoan ngoãn chào Phạm Nhược Nhược, Phạm Nhược Nhược ngồi xổm trước mặt cô, nhéo mặt cô.
"Xin chào, cô là dì Nhược Nhược của cháu."
----
Người đàn ông bên ngoài nhà bị lực tấn công của Ngũ Trúc đẩy lùi, gió mạnh thổi bay mũ trùm đầu của hắn, để lộ khuôn mặt.
Khánh đế nở nụ cười hiền hậu: "Lão Ngũ, đã lâu không gặp."
---
"Ngũ Trúc thúc, hôm nay ta đi thăm ca ca, còn có cả Nguyên Bảo nữa. Nguyên Bảo bắt được hai con cá, ta mang về..."
Phạm Nhược Nhược vui vẻ bước vào sân, bị cảnh hỗn loạn trong sân làm cho khiếp sợ, vội vàng chạy mấy bước đóng cửa sân, sắc mặt dần dần tái nhợt nhìn cánh cửa vỡ nát trên mặt đất.
-----
"Phạm Nguyên Bảo, con trốn có kỹ không?"
Phạm Nguyên Bảo núp trong góc, tuyệt vọng nháy mắt với Khánh đế vừa bước vào cung điện.
Phạm Nhàn dùng khăn che mắt, vừa đẩy xe lăn vừa mò mẫm về phía trước bằng hai tay.
Khánh đế chỉ tay về phía Phạm Nhàn, Phạm Nguyên Bảo rón rén đi ra khỏi cung điện, nắm lấy tay Khánh đế.
Phạm Nguyên Bảo thở dài như người lớn, vẻ mặt ngượng ngùng: "Cha đang chơi trốn tìm với con, con cứ bị cha bắt gặp. Cha thấy chán nên muốn tăng độ khó."
"?"
Phạm Nguyên Bảo nắm tay Khánh đế và bắt tay: "Con muốn đi câu cá..."
"Vậy thì hãy gọi ta là cha và ta sẽ giúp con tìm ra giải pháp."
Phạm Nguyên Bảo rụt tay lại: "Con không muốn đi câu cá nữa."
Khánh đế cười lớn, vỗ đầu Phạm Nguyên Bảo: "Hầu công công có thể dẫn con đi câu cá không?"
"Nguyên Bảo, ta chạm vào con rồi!" Phạm Nhàn đưa tay ra, nhưng không chạm vào thứ gì.
Y không nản lòng mà bắt đầu lay động tinh thần của Phạm Nguyên Bảo: "Ta có thể cảm nhận được hơi thở của con, con có ở đây không?"
Một thất bại nữa.
Nhưng đột nhiên sau lưng vang lên tiếng vải cọ xát, Phạm Nhàn mỉm cười, di chuyển xe lăn về phía phát ra tiếng động, nhưng thân hình lại đột nhiên xoay người tấn công.
"Ta bắt được con rồi!"
Phạm Nhàn kiêu ngạo cởi bỏ tấm gấm che mắt, ngượng ngùng rút tay về.
"Bệ hạ, tại sao ngài lại ở đây?"
Khánh đế liếc nhìn ống tay áo của Phạm Nhàn, nhướng mày hỏi: "Trẫm không thể đến sao?"
"Được, đương nhiên có thể. Cung điện này là của bệ hạ." Phạm Nhàn nghiêng đầu nhìn về phía sau Khánh đế.
"Bệ hạ, Nguyên Bảo ở đâu?"
"Trẫm bảo con bé ra ngoài chơi."
Vừa nói, hắn vừa dùng ngón tay búng nhẹ trán Phạm Nhàn: "Nếu muốn chơi thì đừng kéo Nguyên Bảo đi chơi cùng."
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên khiêu khích nói: "Vậy thì không thể làm phiền Bệ hạ chơi với thần sao?"
"Trẫm đồng ý."
"Nhưng thần muốn ngủ, bệ hạ đi thong thả." Nói xong, y đẩy xe lăn muốn rời đi, nhưng ngay sau đó, xe lăn phát ra tiếng kêu oán hận.
Phạm Nhàn đã bị nhấc lên.
"Không cần vội, trẫm dẫn ngươi đi gặp một người."
Phạm Nhàn tức giận lắc chân trong lòng Khánh đế: "Bệ hạ, sao không đưa xe lăn cho thần? Thần có thể tự đi được mà."
"Hay là trẫm thả ngươi xuống ngay bây giờ nhé?"
Phạm Nhàn nhìn xuống đất, cố họng nghẹn lại, ôm chặt lấy Khánh đế: "Vậy thì chỉ có thể làm phiền Bệ hạ."
Khánh đế cười khẽ, nhẹ nhàng lay Phạm Nhàn trong lòng. Phạm Nhàn hoảng sợ, tiến lại gần Khánh đế, ôm chặt hơn.
Khánh đế nhìn vẻ hoảng loạn trên mặt y, trong mắt tràn đầy ý cười. Phạm Nhàn bĩu môi không vui, quay đầu đi, cố chấp muốn dời thân thể khỏi Khánh đế.
Khánh đế không thèm quan tâm đến y, cứ để y nổi cơn thịnh nộ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy.
"Nhìn kìa, người mà ngươi muốn gặp."
Phạm Nhàn buồn chán ngẩng đầu, nghe thấy lời của Khánh đế, có chút không kiên nhẫn quay đầu lại, trong lòng chấn động, theo bản năng giãy dụa suýt nữa ngã xuống.
Khánh đế dời ghế để y ngồi xuống an toàn, sau đó đứng bên cạnh y.
Phạm Nhàn có chút bất lực chống tay lên đầu gối, cố gắng mỉm cười, nhưng nỗi oán hận luôn đến nhanh hơn niềm vui, chỉ có thể cong khóe miệng, đôi mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt.
" Ngũ Trúc thúc, thúc tới thăm ta à."
Ngũ Trúc không trả lời, hơi nghiêng đầu, như đang nhìn Phạm Nhàn, một lát sau, quay đầu nhìn về phía Khánh đế, nghiêm mặt hỏi.
"Phạm Nhàn, ở đâu?"
Phạm Nhàn kinh ngạc quay đầu nhìn Khánh đế, Khánh đế đặt tay lên vai Phạm Nhàn, nhẹ nhàng bóp, nói: "Là Phạm Nhàn."
Ngũ Trúc đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Phạm Nhàn, tay của Khánh đế vẫn đặt trên vai Phạm Nhàn, nhìn Ngũ Trúc, chăm chú theo dõi phản ứng của hắn.
Nhưng Ngũ Trúc chỉ vỗ nhẹ vai Phạm Nhàn, im lặng ngồi xuống, không nói một lời. Nhưng khí tức xung quanh hắn đột nhiên trở nên yên tĩnh, giống như hắn đã ngừng thở.
"Ngũ Trúc thúc." Phạm Nhàn theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng Khánh đế đã giữ chặt vai y.
"An Chi, ngươi về trước đi, để cho hắn nghỉ ngơi một lát."
Phạm Nhàn nhíu mày, mím môi, khẽ gật đầu.
Trong phòng, Phạm Nhàn bị đặt trên giường, đột nhiên hỏi.
"Bệ hạ, Ngũ Trúc thúc đã quên thần rồi sao?"
Giọng nói của Phạm Nhàn rất bình tĩnh, nhưng hai tay lại nắm chặt vạt áo trước của Khánh đế.
"Hắn vẫn nhớ tên của ngươi." Khánh đế chỉ đơn giản ôm y ngồi trên giường: "Lúc chúng ta tìm thấy hắn, chỉ sau khi nghe thấy tên của ngươi hắn mới chịu đi cùng chúng ta."
Phạm Nhàn mỉm cười, vùi mình vào trong lòng Khánh đế, ôm chặt lấy cổ hắn, giọng nói có chút buồn bã: "Bệ hạ, đa tạ bệ hạ."
Khánh đế nhẹ nhàng chạm vào lưng y.
"Đi ngủ sớm đi. Ngũ Trúc thúc của ngươi sẽ có thái y chăm sóc."
Phạm Nhàn đột nhiên ôm lấy eo hắn, giọng nói yếu ớt.
"Bệ hạ, đêm nay thần không ngủ được. Bệ hạ có thể ở cùng thần không?"
Ánh nến yếu ớt gợn sóng trong đôi mắt lấp lánh của y và bóng tối tạo thành một vòng cung quyến rũ ở khóe mắt.
Niềm khao khát bị kìm nén bấy lâu nay bỗng trào dâng và phá vỡ sự kiềm chế vốn đã mong manh.
Khánh đế cúi đầu, nghiêng cằm, từ từ dùng ngón tay cái vuốt ve môi y.
Phạm Nhàn không né tránh mà chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi đầy đặn khẽ mở.
Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt y từ từ di chuyển sang bên má y, nâng má y lên, Khánh đế cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi y.
"Đi ngủ sớm nhé."
Phải mất một lúc lâu, Phạm Nhàn mới lấy lại tinh thần, lúng túng kéo chăn đắp, sau đó ủ rũ nằm xuống giường.
Y thở dài: "Bệ hạ, mấy năm nay không được sao?"
13
"Không có vật nặng nào đập vào não nên không có tổn thương nào. Nhưng hắn không nhớ gì về quá khứ nên có thể là trường hợp mất trí nhớ."
"Bệnh mất hồn rất khó chữa bằng thuốc, cách phục hồi tùy thuộc vào bản thân bệnh nhân. Tốt nhất là dẫn vị này đi thăm lại nơi cũ, gặp lại bạn cũ. Biết đâu có thể nhớ lại..."
"Chỗ cũ-" Phạm Nhàn chống đầu ngồi xuống bên cạnh Ngũ Trúc: "Ngũ Trúc thúc, thúc muốn đi đâu?"
Ký ức đầu tiên của y và Ngũ Trúc là những viên gạch đá xanh trên đầu ngày càng ngắn lại, và những con đường đá dưới chân ngày càng hẹp lại. Đó là Đạm Châu dưới màu khói xám xanh.
"Thúc ơi, thúc có muốn về Đạm Châu không?"
Phạm Nhàn không ngờ Ngũ Trúc sẽ trả lời mình, dù sao ngay cả bản thân cũng quên mất, nhưng không ngờ Ngũ Trúc lại đột nhiên lên tiếng.
"Phạm Nhàn..."
"Này!" Phạm Nhàn hưng phấn đáp lại: "Thúc còn nhớ không?"
Nhưng rõ ràng đó chỉ là một từ khóa được kích hoạt đột ngột.
"Phạm Nhàn... Đạm Châu..."
Phạm Nhàn đột nhiên im lặng, giọng nói rất khẽ, như đang lẩm bẩm: "Nhưng Phạm Nhàn đang ở Kinh Đô."
Ngũ Trúc thúc nhớ đến Phạm Nhàn, nhớ đến Phạm Nhàn ngày xưa ở Đạm Châu xa xôi, nhưng Phạm Nhàn đã không còn nữa, Phạm Nhàn còn lại hiện đang ở Kinh Đô.
Phạm Nhàn không bao giờ có thể quay lại Đạm Châu nữa.
"Nguyên Bảo, con có muốn về Đạm Châu không?"
Bàn tay đang câu cá của Phạm Nguyên Bảo run lên, con cá sắp cắn câu sợ hãi, vung đuôi tránh ra, chỉ để lại gợn sóng trên mặt nước.
Phạm Nguyên Bảo lắc đầu kiên quyết: "Con thích ở bên cha."
"Nhưng thế giới của Nguyên Bảo không có thúc, dì, hay con cá nào khác... Cũng không có núi sông. Nguyên Bảo sẽ không cô đơn sao?"
"Có cha ở đây, Nguyên Bảo không còn cô đơn nữa."
Phạm Nhàn mỉm cười dang rộng vòng tay, Phạm Nguyên Bảo ném cần câu trong tay rồi nhào vào lòng cha mình.
Phạm Nhàn ôm chặt lấy Phạm Nguyên Bảo, dường như hai người không thể tách rời.
"Nhưng cha hy vọng Nguyên Bảo có thể nhìn thấy điều này."
-----
Khi Khánh đế từ triều đình trở về. Nghe tin Nguyên Bảo khóc lóc thảm thiết, đóng chặt cửa, không chịu gặp ai.
Phạm Nhàn hiếm khi không dỗ dành nàng, y đã quay trở lại cung điện.
Hai đứa trẻ, một lớn và một nhỏ, cùng lúc nổi cơn thịnh nộ và thật khó để ai có thể xoa dịu chúng.
Khánh đế đến phòng ngủ của Phạm Nhàn trước tiên, chỉ thấy một người cuộn mình trong chăn đang hờn dỗi một mình.
Khánh đế vỗ nhẹ vào chăn rồi hỏi: "Có phải Nguyên Bảo khiến ngươi không vui không?"
Chiếc chăn rung lên bất mãn, để lộ một bàn chân và một phần bắp chân, giọng nói trầm khàn vang lên: "Không."
"Vậy thì ngươi làm cho Nguyên Bảo không vui?"
Chiếc chăn tự tin nói: "Được thôi..."
Khánh đế cười, vỗ nhẹ vào chăn: "Vậy ngươi tức giận vì chuyện gì?"
"Bệ hạ, ngài là người đưa thư cho Nguyên Bảo sao?" Một góc chăn bất mãn bị nhấc lên, lộ ra một cái đầu lông lá và một đôi mắt tức giận. Đôi lông mày đẹp trai của y nhướng lên, không giống như đang tức giận, mà giống như đang làm nũng, muốn người khác dỗ dành.
Khánh đế ngồi xuống bên giường, xoa đầu Phạm Nhàn vốn đã rối bù: "Đương nhiên là không rồi, An Chi luôn đúng."
Đôi lông mày vốn nhướn lên của y giờ đây trĩu xuống vì thất vọng, và y ngả vào vòng tay của Khánh đế.
Một cảm giác ấm áp đột nhiên tràn tới, Khánh đế vội vàng né tránh.
Phạm Nhàn ngồi thẳng dậy, thở dài, mở toang chăn ra, lộ ra một mảng lớn da thịt bị che phủ đã chuyển sang màu đỏ.
Khánh đế liếc nhìn rồi đưa tay giúp y đắp chăn lên người.
Phạm Nhàn cố gắng rút tay ra khỏi chăn, kinh ngạc nói: "Bệ hạ, sắp đến mùa hè rồi."
Khánh đế vẫn bình tĩnh: "Ngươi lạnh quá."
Sau đó hắn lại phủ chăn lên người y lần nữa.
"Thần không..." Bỗng nhiên, Phạm Nhàn ý thức được điều gì đó, chỉ đơn giản ôm chăn chạy, Khánh đế vội vàng ngăn cản y.
Phạm Nhàn nắm chặt cánh tay của Khánh đế, đôi mắt cáo cười đắc ý: "Bệ hạ, ngài tham lam sắc đẹp của thần."
Khánh đế nhếch môi, mỉm cười có chút khách khí: "Trẫm đã tắm rồi..."
Phạm Nhàn cúi đầu nhìn lớp áo lót dính chặt vào người mình, sau đó dụi mặt vào tay Khánh đế... rồi cười một cách nham hiểm.
"Bây giờ không còn tác dụng nữa rồi."
Ánh mắt của Khánh đế tối lại, đột nhiên nắm chặt eo y, nhấc lên.
Phạm Nhàn ngẩn người một lát, lười biếng hỏi: "Bệ hạ, ngài muốn mời thần cùng tắm sao?"
Phạm Nhàn bị khiêng ra khỏi cung điện, hét lớn: "Bệ hạ, quan hệ giữa ban ngày ban mặt là phạm quy!"
Khánh đế bước đi rất vững vàng.
Phạm Nhàn cẩn thận nói: "Bệ hạ, nơi này có một đứa trẻ!"
Phạm Nhàn bị ném vào trong hồ nước, ngồi xuống, đồ lót vốn đã lộn xộn của y hiện tại nổi trên mặt nước, căn bản không che được những thứ nên lộ ra và những thứ không nên lộ ra... Cho nên, y cố tình mở rộng hai tay, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Bệ hạ, đẹp không?"
Khánh đế nắm chặt tay áo, ngồi xổm xuống, rửa tay, quay người rời đi mà không nói một lời, nhưng sự chán ghét vẫn hiện rõ trong hành động của hắn.
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ, không có tình yêu sao?"
"Bệ hạ, xin ngài nhớ đón thần sau nhé!"
Khánh đế kiên quyết rời đi, để lại một mình Phạm Nhàn, vùi mặt vào nước và phun bọt vì tức giận.
---
Phạm Nguyên Bảo cũng vùi mình trong chăn khóc nức nở, cảm thấy có người vỗ về mình, cô hé một khe hở nhìn ra, thấy là Khánh đế, cô ủy khuất ngừng khóc, chui ra từ dưới chăn, vừa khóc vừa ôm lấy cổ Khánh đế.
"Mẹ ơi, cha không cần con nữa..."
Khánh đế dừng lại, vỗ nhẹ lưng Phạm Nguyên Bảo, nhưng giọng điệu vẫn chậm lại: "Cha con chắc có khó khăn riêng "
Khánh đế nhẹ nhàng nắm lấy vai Phạm Nguyên Bảo, nhìn vào mắt nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Cha đã nói gì với con? Nguyên Bảo, con có thể nói cho ta biết không?"
--
Khánh đế đến nơi thì Phạm Nhàn đã gần như sưng phù.
"Bệ hạ đến quá sớm, thần vẫn chưa thể bay được."
Phạm Nhàn oán hận nhìn Khánh đế, nhưng sắc mặt của đối phương còn xấu hơn cả y.
Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy lại bình tĩnh, mím môi cố gắng nở nụ cười.
"Bệ hạ, ngài có thể đi vài bước không? Chân của thần vẫn chưa lành hẳn."
Nhưng Khánh đế vẫn tỏ ra thờ ơ.
Phạm Nhàn thở dài, không biết mình đã đắc tội gì với vị tổ tiên này, nên quyết định dựa vào chính mình.
Y từ từ chống đỡ mình trên bệ đá và cố gắng ngồi dậy, nhưng tay y trượt và y theo bản năng đá chân ra. Cơn đau nhói ngay lập tức hút hết sức lực của y và y ngã xuống nước.
Một ngụm nước nghẹn ở cổ họng, hai chân cũng không có sức lực để vẫy, chỉ có thể liều mạng vẫy tay muốn kêu cứu, trong lòng thầm than thở, y không phải là người đầu tiên bị nước tắm của chính mình làm chết đuối chứ...
Sức lực trong tay y ngày càng yếu đi, nỗi buồn trong lòng y ngày càng mạnh mẽ. Y có thể sống sót nếu y đứng lên, nhưng y đang chết đuối trong bồn tắm? Đừng dựa dẫm vào bất kỳ ai, đặc biệt là những người không đáng tin cậy, những người có khuôn mặt thay đổi nhanh hơn bất kỳ ai khác...
Khi ý thức của y đang trôi dạt, một cánh tay kéo y lên, ý chí sống của y lại được khôi phục. Phạm Nhàn tuyệt vọng bám vào người Khánh đế, tóc rũ xuống trước trán, có thể tưởng tượng được y thảm hại đến mức nào.
Nhưng vì phải nhờ người khác giúp đỡ nên Phạm Nhàn chỉ có thể ngoan ngoãn cười.
"Bệ hạ..."
Trước khi y kịp nói hết lời, một luồng hơi thở lạnh lẽo đột nhiên ập đến, một lần nữa cướp đi hơi thở vốn đã không ổn định của y.
Phạm Nhàn chỉ có thể ôm chặt lấy vai Khánh đế và há miệng cố gắng hít chút oxy để sống sót.
Nhưng điều này chỉ làm tăng thêm sự kiêu ngạo của Khánh đế. Phạm Nhàn liên tục lui về phía sau chỉ khiến cho gốc lưỡi bị kéo đau đớn. Dưới sự đau đớn, không có sự dịu dàng nào có thể khiến người ta chìm vào, mà chỉ có sự kháng cự dưới sự cướp bóc.
Phạm Nhàn cắn lưỡi và nghiến chặt bằng răng để ngăn cản. Nhưng Khánh đế không hề lùi bước, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, sau đó nắm lấy eo Phạm Nhàn, ép Phạm Nhàn phải nhích lại gần hắn, đưa tay đến chỗ cong của chân Phạm Nhàn, nhấc lên.
Phạm Nhàn hoảng sợ muốn đẩy Khánh đế ra, nhưng hắn đột nhiên buông tay y ra, Phạm Nhàn chỉ có thể ôm chặt lấy cổ hắn, giống như ôm một khúc gỗ trôi dạt giữa dòng nước lũ.
Phạm Nhàn dùng giọng điệu cầu xin: "Bệ hạ, chúng ta thay đổi chỗ đi..."
"Hmm..." Sự xâm nhập đột ngột của vật thể lạ khiến y lập tức cong lưng và cố gắng thoát ra...
Nhưng bắp chân của y lại bị giữ chặt, thật xấu hổ và ngượng ngùng...
Khi vật lạ xâm nhập, nước chảy vào. Nước ấm ban đầu dường như đang sôi... Làn da của y dần chuyển sang màu đỏ thẩm.
Cánh tay của Phạm Nhàn đang ôm Khánh đế bắt đầu yếu đi, giọng điệu cũng bắt đầu lộ ra vẻ yếu đuối: "Bệ hạ..."
Lời cầu nguyện của y dường như đã mang lại một tia thương xót, vật thể lạ kia chậm rãi rút lui. Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ôm chặt lấy Khánh đế, biểu thị sự khuất phục...
Nhưng rõ ràng y đã quên rằng sự nhượng bộ của y sẽ không nhận được bất kỳ sự thương xót nào.
"Bệ hạ!" Phạm Nhàn run rẩy kêu lên.
Dưới tác động của dòng nước, lớp thịt mềm mại vốn căng cứng và nhạy cảm đã bị tách ra hoàn toàn, vật cứng hung hăng phá vỡ mọi lớp phòng thủ, đâm sâu vào nơi mềm mại nhất của cơ thể.
Phạm Nhàn nắm chặt áo của Khánh đế, đôi môi ướt át hơi hé mở, hơi thở khó khăn, đôi mắt đỏ hoe.
"Bệ hạ, hãy chậm lại..."
Nhưng Khánh đế chỉ thờ ơ và coi thường sự xấu hổ của y.
Nhưng Phạm Nhàn không để ý đến biểu cảm của Khánh đế, chỉ có thể thụ động chìm vào trong nước ấm, ngay cả ý thức cũng bị nước đánh tan...
Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn mới phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, hơi cong người, hướng về phía Khánh đế gần hơn, tấm màn che trôi bồng bềnh đùa giỡn với mặt nước gợn sóng... Thân thể y áp vào môi Khánh đế, những giọt nước từ trán y rơi xuống cổ Khánh đế...
"Bệ hạ, ngài có thể hôn thần được không?"
Thân thể và lời nói của y nịnh nọt, quyến rũ, và cố gắng hết sức để giữ hắn lại, nhưng Khánh đế đột nhiên tàn nhẫn đứng dậy khỏi mặt nước, kéo theo Phạm Nhàn đi cùng...
Khi làn da ấm áp của y chạm vào không khí lạnh lẽo, Phạm Nhàn không khỏi rùng mình, y co người lại một cách ngượng ngùng, nằm trên phiến đá lạnh lẽo, đắp một chiếc chăn mỏng...
Lúc này, Khánh đế đang cúi đầu nhìn y, ngoại trừ lớp áo ngoài ướt sũng, Khánh đế trông không khác gì ngày thường...
Chỉ có bản thân y, không có phẩm giá...
Khánh đế kéo tay áo, ống tay áo rộng rơi xuống, che kín hai bàn tay, quay người lại, bình tĩnh nói: "Nhàm chán."
Phạm Nhàn quấn chặt tấm chăn mỏng quanh người, nhìn về hướng Khánh đế rời đi, cười lạnh một hồi lâu.
Thích và không thích đều như sự thúc đẩy của khoảnh khắc. Thích đến một cách khó hiểu, giống như một đám cháy rừng đột ngột bùng cháy hoàn toàn và rầm rộ. Nhưng khi chán chỉ một cơn gió mạnh sẽ thổi bay cả tro tàn.
Trong nhiều ngày liên tiếp, cung điện mà bình thường y có thể đi qua chỉ bằng vài bước chân dường như lại rộng lớn đến nỗi y không bao giờ tìm thấy nó.
Đây là sự che giấu có chủ đích.
"Nhàm chán." Phạm Nhàn đột nhiên thở dài.
---
"Cha ơi, có chuyện gì vậy?"
Phạm Nhàn nhéo mặt Phạm Nguyên Bảo nói: "Không có gì đâu, Nguyên Bảo, chúng ta về nhà thôi."
Khuôn mặt hồng hào của Phạm Nguyên Bảo đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, cô đứng dậy, nắm lấy tay Phạm Nhàn.
"Được, Nguyên Bảo sẽ nghe lời cha."
Ngày Phạm Nhàn rời khỏi cung điện, y quay đầu nhìn lại cung điện uy nghiêm, cửa cung sâu thẳm, trong viện tĩnh mịch, chung quanh không có người quen, giống như y chỉ đi ngang qua một lát, hiện tại đã trở về điểm xuất phát.
Phạm Nhàn quay lại vẫy tay: "Ngũ Trúc thúc, Nguyên Bảo, chúng ta đi thôi!"
Chiếc xe ngựa đi ra khỏi cổng thành và gặp một người quen ở cổng thành.
Phạm Nhàn thò đầu ra khỏi xe ngựa và nói: "Này, Cung tướng quân, ngài định mang theo đống hành lý này đi công tác à?"
Cung Điển chắp tay hành lễ: "Bệ hạ ra lệnh, thần rất vinh dự khi được đồng hành cùng Tiểu Phạm đại nhân."
"Thật trùng hợp? Vậy thì ta muốn nhờ Cung tướng quân chăm sóc ta thật tốt trên đường đi."
Cung Điển miễn cưỡng cười nói: "Tiểu Phạm đại nhân, ngài quá khách khí, đây là bổn phận của ta."
Cung Điển đỡ Phạm Nhàn lên xe ngựa. Phạm Nhàn thở dài thành tâm: "May mắn là Cung tướng quân đang đi công tác, nếu không thì ta thật sự không biết phải làm gì trên chặng đường này."
"Tiểu Phạm đại nhân, ngài quá khách khí rồi. Dù sao, sau này ta lại phải làm phiền ngài nữa rồi."
"Cung tướng quân định đi Đạm Châu à?"
Cung Điển khẽ gật đầu. Phạm Nhàn ngượng ngùng gãi đầu: "Cái này..." Sau đó, y nắm chặt tay, khom người xin lỗi: "Là ta đã cản trở Cung thống lĩnh."
"Tiểu Phạm đại nhân quá khách khí, dù sao ta cũng sẽ sống ở Đạm Châu cả đời."
Ngay cả kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Phạm Nhàn càng cảm thấy xấu hổ hơn, y cười ngượng ngùng và buồn bã dựa lưng vào ghế.
"Bệ hạ..." Phạm Nhàn hung dữ nói: "Bệ hạ có chuyện gì không ổn sao?"
Một giọng cảnh báo nhàn nhã vang lên từ bên ngoài xe ngựa: "Tiểu Phạm đại nhân, cẩn thận lời nói."
"Xin lỗi, xin lỗi." Phạm Nhàn vội vàng xin lỗi, ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa, Cung Điển cũng rời xa xe ngựa.
Phạm Nguyên Bảo đưa một miếng cam, Phạm Nhàn cầm lấy, vừa nhai vừa nghĩ: "Phạm Nguyên Bảo, con cho là bệ hạ đang nghĩ gì?"
"À, không có gì nhiều."
Không có gì--
Phạm Nhàn đột nhiên ngồi dậy, nhìn thẳng vào Phạm Nguyên Bảo.
Phạm Nguyên Bảo nghiêng người tránh ánh mắt của Phạm Nhàn.
"Phạm Nguyên Bảo!" Phạm Nguyên Bảo run rẩy, ôm chặt Ngũ Trúc, bắt đầu than phiền: "Thúc Ngũ Trúc, cha con đang bắt nạt con."
Ngũ Trúc quay đầu nhìn Nguyên Bảo, sờ đầu nàng, sau đó lại im lặng.
Phạm Nhàn chống nạnh nói: "Phạm Nguyên Bảo, con vẫn là đứa trẻ tuyệt vời!"
Phạm Nguyên Bảo giấu đầu sau lưng Ngũ Trúc. Phạm Nhàn vỗ nhẹ tấm ván gỗ dưới chân. Phạm Nguyên Bảo từ từ thò đầu ra, sau đó có vẻ như đã quyết tâm điều gì đó.
"Con nói với mẹ rằng cha không muốn con nữa, và rồi mẹ nói mẹ sẽ tìm cách..."
Phạm Nhàn tức giận cười, nhưng không biết nên tức giận với ai, đành nằm xuống cười khổ.
"Bệ hạ...ngài học thực sự rất nhanh..."
Ngôi nhà mà y quan tâm không chỉ có Đạm Châu.
---
Ba tháng là đủ để biến một ao cá ban đầu hoang dã và hung dữ thành những ao cá dần dần tròn trịa và hiền lành, tụ lại với nhau thành một khối đen.
Khánh đế giơ tay ném một miếng thức ăn cho cá ra xa, con cá trong nháy mắt nhảy lên, vây quanh cướp lấy thức ăn.
"Bệ hạ lại nuôi lợn nữa à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Khánh đế dừng lại, đánh rơi bát trên tay.
Hắn quay lại và nhìn lại.
Hai người, một lớn một nhỏ đứng sau lưng hắn. Phạm Nhàn nắm tay Phạm Nguyên Bảo và chào hỏi.
Khánh đế tỏ vẻ thờ ơ, nhẹ giọng hỏi: "Sao ngươi lại trở về?"
"Thần không biết. Có thể là thần nhớ nhà."
Chàng trai trẻ ngẩng mặt lên, nụ cười trên môi dưới ánh nắng mặt trời càng thêm tươi sáng.
Khánh đế khẽ nhếch khóe môi, dang rộng hai tay về phía Phạm Nhàn, chàng trai trẻ chủ động lao tới ôm chầm lấy hắn.
Con cáo thông minh đã chủ động bước vào bẫy của thợ săn, và từ đó con cáo hoang dã và hung dữ bắt đầu học cách đầu hàng.
14
Khánh đế sẽ không biết hai người họ nóng lòng muốn trở về Kinh đến mức nào.
Khánh đế lặng lẽ buông đũa chỉ gắp được hai miếng thức ăn xuống, uống vài ngụm trà để lấp đầy dạ dày, sau đó cam chịu đứng dậy, kéo "hai đứa bé" cùng lúc ngã xuống, thỏa mãn sờ bụng lên. Hắn lạnh lùng không để ý đến tiếng rên rỉ bất mãn của hai người, tàn nhẫn dẫn đầu lớn nhỏ tiêu hóa thức ăn trong cung.
"Bệ hạ, thần buồn ngủ." Phạm Nhàn kéo tay Khánh đế ngồi xổm xuống, bắt đầu bày trò. Đứa nhỏ hơn cũng làm theo, nhưng vì thân thể có hạn, tay không đủ sức, chỉ có thể cố gắng tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống kéo một góc tay áo của Khánh đế, cũng bĩu môi, oán giận lẩm bẩm: "Bệ hạ, con muốn ngủ."
Khánh đế nhẹ nhàng kéo tay áo của Phạm Nguyên Bảo lên, sau đó cúi xuống bế nàng lên.
Phạm Nhàn ngơ ngác nhìn bàn tay vừa buông lỏng ra một lát rồi lại nắm chặt, đứng dậy, bắt đầu ra vẻ lão nhân.
"Mẹ con nói đúng. Con ăn nhiều quá. Con cần phải tập thể dục đúng cách để giữ gìn sức khỏe và ăn nhiều đồ ăn ngon hơn."
Phạm Nhàn lẩm bẩm một mình cho đến khi tay bị nắm lấy và kéo mạnh, lúc này y mới nhận ra Khánh đế đã dừng lại.
Hắn cau mày nhìn Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn cũng ngơ ngác quay lại nhìn, sau đó quay đầu lại suy nghĩ.
"Mẹ..." Khánh đế nhếch khóe môi, cười lạnh một tiếng, quay đầu đưa tay chạm vào bụng Phạm Nguyên Bảo.
"Tại sao lại là mẹ?"
Phạm Nguyên Bảo không hiểu sao lại hưng phấn: "Bởi vì cha là cha của con, vậy thúc là mẹ của con."
"Ồ, cha có nói vậy với Nguyên Bảo không?"
Cảm thấy có chút tội lỗi, Phạm Nhàn chắp tay sau lưng, lén lút đi theo.
Sau khi nghe được điểm mấu chốt, y nhanh chóng bịt miệng Phạm Nguyên Bảo lại và định nhấc Nguyên Bảo lên.
"Bệ hạ chắc cũng mệt rồi, để Nguyên Bảo vận động một chút."
Nó không nhúc nhích... Phạm Nhàn ngượng ngùng rụt tay về.
Khánh đế đang đi trước mặt, tay áo ôm lấy Phạm Nguyên Bảo, đột nhiên giật giật...
Phạm Nhàn có chút buồn chán, muốn nắm lấy ống tay áo rộng của Khánh đế, lúc này, một bàn tay thò ra từ trong ống tay áo.
Phạm Nhàn nhìn bóng lưng nghiêm túc của Khánh đế, mỉm cười, sau đó đặt tay lên tay hắn, luồn tay qua các ngón tay cho đến khi lòng bàn tay hai người đan vào nhau và nắm chặt.
Hơi ấm từ lòng bàn tay lan tỏa đến tận tim và sưởi ấm khuôn mặt y.
Đứa trẻ ngủ rất nhiều, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sau đó, Hầu công công ôm Nguyên Bảo đi.
Chỉ còn lại Phạm Nhàn và Khánh đế lang thang vô định trong cung điện.
Mọi thứ ở đây thật yên tĩnh, y luôn cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó.
Phạm Nhàn ho khan vài tiếng rồi hắng giọng: "Bệ hạ, trong những ngày thần vắng mặt, ngài đã làm những gì?"
Y đã hối hận sau khi nói xong. Những câu hỏi vô nghĩa gì vậy...
Không ngờ, Khánh đế lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: "Vào triều, đọc sách, cho cá ăn..."
"Ồ." Phạm Nhàn có chút buồn bực đáp lại, không biết muốn nghe đáp án gì, nhưng luôn cảm thấy không thỏa mãn.
"Trẫm tự hỏi liệu ngươi có vui vẻ khi ở ngoài không, ngươi có ăn ngon, ngủ ngon không, và khi nào ngươi sẽ trở về..."
Sự cô đơn lập tức bị nụ cười không thể che giấu thay thế. Phạm Nhàn bước nhanh vài bước, quay đầu nhìn về phía Khánh đế.
"Bệ hạ, ngài nhớ thần đến vậy sao?" Nụ cười vẫn còn trên môi, nhưng giây tiếp theo, y đột nhiên nhíu mày, hất tay Khánh đế ra.
"Xem ra bệ hạ không thật lòng muốn thả thần đi!"
"Ngài nói như vậy, giả vờ, phái Cung tướng quân qua đó. Cung tướng quân có tội tình gì mà bị lưu đày đến nơi xa xôi đó cùng thần ..."
"Nếu thần không quay lại thì sao? Trói thần lại và bẻ gãy chân thần... hoặc đe dọa thần bằng Nguyên Bảo..."
Khánh đế đột nhiên dừng lại, nhìn đôi lông mày hơi đỏ của chàng trai trẻ vì tức giận: "Trẫm chưa từng nghĩ tới..."
Cơn giận của Phạm Nhàn đột nhiên dịu đi, nhưng y vẫn cố chịu đựng, mím môi, nhìn thẳng vào Khánh đế, cố gắng dập tắt ngọn lửa giận còn sót lại.
"Trẫm không nghĩ đến sự trở về của ngươi. Trẫm chỉ muốn biết về ngươi thôi."
"Nếu như thần thật sự không bao giờ trở về nữa thì bệ hạ sẽ làm sao?" Phạm Nhàn tò mò hỏi.
"Tin tức của ngươi mấy ngày nữa sẽ về, nhưng còn hơi xa..." Khánh đế bình tĩnh nói: "Trước kia... trẫm cũng từng làm như vậy."
Chàng trai trẻ bước tới và ôm hắn.
Trên người hắn không có gió hay sương giá, nhưng hắn cảm thấy rất lạnh. Hắn đứng ở một nơi cao, tất cả gió ồn ào trên thế gian đều thổi về phía hắn, nhưng cuối cùng xoay tròn quanh hắn, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Phạm Nhàn buông Khánh đế ra, chắp tay sau lưng, cúi đầu bước vài bước: "Bệ hạ, thần không có ý gì khác, chỉ là đột nhiên cảm thấy ngài có chút đáng thương."
"Ngài đã già rồi mà vẫn cô đơn, không ai quan tâm đến ngài, con trai ngài cũng chẳng hiếu thảo gì..."
Phạm Nhàn lẩm bẩm một mình, sau đó ngẩng đầu, thấy Khánh đế lạnh lùng nhìn mình, hai tay chắp sau lưng, có chút ngượng ngùng... nhưng vẫn ngẩng cao đầu, có chút kiêu ngạo: "Bệ hạ, thần nói thật, ngài không nên giận thần chứ?"
Khánh đế không để ý đến y nữa, bước đi trên con đường đá trong cung điện, bỏ lại y ở phía sau: "Trẫm không có thời gian để buồn rầu và chán nản..."
Đột nhiên, có người nắm lấy cánh tay của Khánh đế, khiến hắn run rẩy giây lát.
Người thiếu niên mỉm cười nói: "Bệ hạ, ngài sẽ không đáng thương nữa, từ nay về sau thần sẽ đi cùng bệ hạ."
Ánh mắt của Khánh đế khẽ động, nhưng thấy thiếu niên đã buông tay hắn ra, đi về phía trước: "Bệ hạ cũng rất bận, không thể quấy rầy ngài quá nhiều. Thỉnh thoảng, thần sẽ mang Nguyên Bảo vào cung an ủi ngài, quan tâm đến sức khỏe của ngài."
"Dù sao thì ngài cũng đã lớn tuổi rồi. Bệ hạ nên thư giãn khi có thể... Dù sao thì ngài cũng không còn đủ lớn để làm việc chăm chỉ nữa, vì vậy đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân..."
Cánh tay của y bị ai đó nắm chặt, Phạm Nhàn quay đầu lại liếc nhìn Khánh đế một cái.
Sắc mặt của Khánh đế không tốt, giọng điệu bình tĩnh có chút nghiến răng: "Trẫm chưa già đến thế đâu."
Phạm Nhàn khoanh tay, trên mặt lộ vẻ bao dung và đồng cảm: "Vâng vâng, bệ hạ còn trẻ."
"Bệ hạ không phải là người bất lực. Khi thần rời khỏi Kinh đô, Bệ hạ đã rất uy nghiêm..."
Ngay sau đó, Phạm Nhàn đã bị nhấc lên.
Phạm Nhàn nhíu mày nhìn Khánh đế, hai tay vòng qua cổ, thì thầm vào tai hắn: "Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng muốn thể hiện uy lực của bản thân với thần sao?"
Phạm Nhàn được hộ tống đến tận phòng ngủ, ngay cả khi được đặt trên giường, y vẫn nhìn Khánh đế bằng đôi mắt lấp lánh...
Sau đó, trong sự mong đợi háo hức của y, Khánh đế từ từ tiến lại gần...
Quấn y trong chăn...
Ánh mắt mong đợi của Phạm Nhàn dần trở nên lạnh lẽo...
Dưới ánh nhìn sắc bén, Khánh đế vỗ nhẹ vào Phạm Nhàn đang quấn trong chăn và nhẹ nhàng an ủi anh: "Ngươi đã đi một chặng đường dài, hãy nghỉ ngơi sớm đi."
Khi hắn sắp rời đi, hắn cúi đầu và cảm thấy đau nhói ở các ngón tay.
"Bệ hạ, ngài có choáng ngợp không?"
Khánh đế lặng lẽ rút tay ra, giúp Phạm Nhàn quấn lại chăn, giọng điệu có chút khuyên nhủ: "Thái y mỗi ngày đều bắt mạch cho trẫm, trẫm vẫn khỏe mạnh. Ngươi không cần lo lắng, trẫm chỉ là không thèm những thứ này mà thôi."
Phạm Nhàn lại kéo chăn ra, có chút tức giận: "Bệ hạ không tham lam sao? Nhưng ngài có thể nghĩ đến cảm thụ của thần không?"
"Thần bao nhiêu tuổi rồi? Ở tuổi này, thần cũng phải bắt đầu mất đi ham muốn giống như ngài sao? Thần không phải cũng nên đi khám để kiểm tra mạch sao?"
Khánh đế đau đầu nhíu mày, vừa định nói chuyện thì Phạm Nhàn đã đưa tay ngăn lại.
"Thế này nhé, chúng ta cùng lùi lại một bước, thần sẽ làm. Thần còn trẻ, bệ hạ cũng có thể thử hưởng thụ."
Khánh đế nghẹn ngào, xắn tay áo lên, chuẩn bị chạy trốn: "Ngươi đã mệt, đi ngủ sớm đi."
Nhưng chưa kịp đi được vài bước, hắn đã nghe thấy tiếng động mạnh, Phạm Nhàn vội vã chạy qua, vừa chạy vừa chửi thề: "Không, không, ta sẽ không phục vụ ngài nữa..."
Khánh đế nằm lấy đầu y, nói: "Trước tiên ngươi hãy đi giày vào!"
"Đừng lo lắng, Bệ hạ."
"Vậy thì ngươi định đi đâu?"
Phàn Nhàn tức giận vẫn chưa nguôi, cười lạnh nói: "Bệ hạ không có dục vọng, không có yêu cầu, nhưng thần không thể khống chế, thần phải có quyền theo đuổi hạnh phúc tình dục."
"Có nghĩa là gì?"
"Theo nghĩa đen." Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Thần định tìm mẹ cho Nguyên Bảo."
Sắc mặt của Khánh đế tối sầm lại.
Sau đó Phạm Nhàn được khiêng lên.
Nghe thấy tiếng vải rách, Phạm Nhàn khàn giọng than thở: "Hừ, không ngờ bệ hạ đã lớn tuổi như vậy mà vẫn còn muốn vui chơi."
"Phạm Nhàn, hôm nay ngươi thật sự không muốn sống sao?"
[TOÀN VĂN HOÀN]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro