KhánhNhàn-Chồng nhỏ mang bầu chạy trốn của đế vương (6-10)
06
Phạm Nhàn chỉ mặc một chiếc áo lót, ngồi trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm, buồn chán nhìn những vệt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống đất, dùng ngón tay chà xát, để lại một dấu vết trên mặt đất.
Quá buồn chán nên Phạm Nhàn cảm thấy hứng thú, y vén tóc ra phía trước, bốc một nắm, dùng tay hứng những giọt nước rồi bắt đầu viết trên mặt đất.
Tấu sớ được lật đi lật lại trong tay Khánh đế, nhưng người bên dưới không hề nhúc nhích, y không phải là loại người có thể ngồi yên một chỗ.
Tất nhiên là y đang gây rắc rối.
Quả nhiên, không ai biết Phạm Nhàn đang vui vẻ viết gì, nhưng nhìn vẻ mặt của y, chắc chắn không phải chuyện tốt. Khánh đế lặng lẽ đứng dậy, đứng bên cạnh Phạm Nhàn, chỉ nhìn thấy bốn chữ: Con rùa ba ba.
Người bên cạnh đột nhiên thở dài, khiến Phạm Nhàn sợ đến mức phải di chuyển chân, ôm chặt đầu gối, thậm chí còn có vẻ hơi ủy khuất.
Khánh đế liếc nhìn y rồi nói: "Chân của ngươi đã lành rồi."
Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn Khánh đế, thành thật nói: "Lúc đến đây thần đã uống thuốc rồi, bây giờ không còn đau nữa."
Khánh đế quay mắt nhìn về phía chiếc đệm nơi Phạm Nhàn đang ngồi.
Phạm Nhàn hiểu ý của Khánh đế, chống người dậy, đẩy đệm ra, quỳ thẳng người xuống.
Khánh đế hừ lạnh một tiếng, đá văng chiếc đệm ra, ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn Phạm Nhàn.
"Có đau không?"
"Thần biết Bệ hạ muốn thần học được bài học từ chuyện này."
Khánh đế cười lạnh: "Vậy ngươi có nhớ không?"
"Thần sẽ nhớ điều đó."
"Không chân thành."
Phạm Nhàn ngoan ngoãn cười: "Không dám phụ lòng tốt của bệ hạ, nhất định phải nói ra điều bệ hạ muốn nghe, nếu không thì uổng công vô ích."
Khánh đế tức giận cười: "Xem ra trong lòng không nhớ, cũng không thể nói ra thành lời."
"Tuy rằng muốn lấy lòng bệ hạ, nhưng thần không dám lừa gạt bệ hạ, nếu không chính là lừa gạt hoàng đế."
"Không dám nói dối?" Khánh đế lặp lại lời nói, đứng dậy, không nhìn y nữa.
"Ngươi đã trốn năm năm... và có một đứa con..."
"Thần có tội. Bệ hạ, thần sẽ chấp nhận hình phạt hoặc là chết." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Thần chỉ muốn cả thần và đứa trẻ đều được sống."
Khánh đế không nói gì, trong điện yên lặng một lát.
Đột nhiên Khánh đế hỏi: "Trong mắt ngươi, trẫm là ai?"
"Kỳ thủ." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Khánh đế, trên mặt hiện lên nụ cười: "Bệ hạ lấy chúng sinh làm quân cờ, dùng lòng người để đánh cờ, tính toán từng bước, cân nhắc từng việc."
Khánh đế cười lớn, tỏ vẻ đồng ý.
"Ngươi đã đi xa năm năm rồi cứ ba tháng lại đổi chỗ một lần."
"Ngươi đi chợ bảy ngày một lần và ngươi gọi đó là 'ngày mua sắm."
"Đứa trẻ đó thích câu cá và thích đồ ngọt giống ngươi, và thích ăn mì."
"Ngươi thật may mắn. Mỗi lần chuyển đến một nơi mới, ngươi có thể thuê cả một sân với giá rẻ nhất. Ngươi luôn có thể bán sách với giá năm mươi lượng một cuốn bằng nét chữ đẹp của mình..."
"Tất cả đều là do trẫm. Trẫm tính toán lòng người, cho rằng ngươi có thể đoán được mọi thứ. Trẫm vẫn luôn cho rằng ngươi có thể nhìn ra manh mối từ những chi tiết này, khiến ngươi mềm lòng, sớm trở về. Cũng là do trẫm, trẫm cân nhắc lợi hại, cảm thấy ngươi không thể chịu đựng được khi có một đứa trẻ ở bên ngoài, cho nên trẫm để ngươi một mình chạy nhảy bên ngoài cùng một đứa trẻ năm năm mà không lo lắng!"
Giọng nói của Khánh đế rất lạnh lùng, dường như không có cảm xúc gì, nhưng lại khiến lòng người trì trệ, cảm thấy có chút cô đơn.
Trước kia khi ở bên ngoài, y cảm thấy trời cao biển rộng, không có gì đáng lo ngại. Năm năm không có vẻ là một khoảng thời gian dài. Nhưng bây giờ khi y suy nghĩ kỹ hơn, y mới nhận ra thế giới này phức tạp đến thế nào. Y chỉ là một người đứng ngoài cuộc, không tự mình trải nghiệm.
Phạm Nhàn há miệng, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng vẫn cố chấp thẳng lưng hỏi: "Bệ hạ đã tìm được thần... Cho nên bệ hạ coi thần là trò cười đúng không? Bệ hạ thấy buồn cười, cho nên chờ năm năm, nhìn thần hoảng loạn, hiện tại không muốn chờ nữa, cho nên dùng thủ đoạn sấm sét bắt thần, chỉ để thấy thần cúi mình trước ngài, nịnh hót ngài?"
"Phạm Nhàn..." Khánh đế bước đến bên cạnh y, thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự quỳ xuống sao?"
"Bây giờ ngươi đang quỳ, ngươi thật sự đang sợ hãi hay chỉ đang tuân theo quy tắc là không được phạm sai lầm?"
Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn hắn, không chút do dự hỏi lại: "Bệ hạ muốn thần quỳ, là muốn thần tuân thủ quy củ để người khác nhìn, hay là muốn thần khuất phục, sợ hãi?"
"Trẫm cho ngươi năm năm, năm năm..." Khánh đế thở dài, nhắm mắt lại, cơ mặt không tự chủ được co giật, tự giễu nói: "Năm năm kia là trò đùa, người cười nhạo trẫm chính là ngươi..."
"Phạm Nhàn, trở về đi. Về sau..." Đột nhiên có người nắm lấy cổ tay Khánh đế. Hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn Phạm Nhàn.
Bàn tay đang nắm lấy tay Khánh đế của Phạm Nhàn từ từ trượt xuống, hai tay chống đỡ trên mặt đất, nhưng vẫn cố gắng kéo một góc áo của Khánh đế.
Trán Phạm Nhàn lấm tấm mồ hôi, yếu ớt nói: "Bệ hạ, ngài có thể kéo thần lên trước không? Thuốc đã hết tác dụng rồi..."
Khánh đế kéo gấu áo, nghiêng người không nhìn y, nhưng lại rất uy nghiêm đưa tay ra.
Nhưng tay của Phạm Nhàn vẫn chưa giơ lên, Khánh đế nhíu mày nhìn y.
Phạm Nhàn quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy dữ dội.
Khánh đế cau mày không vui, thở ra một hơi, đi đến trước mặt Pham Nhàn, muốn đỡ y dậy.
Phạm Nhàn kêu lên đau đớn, nắm chặt cánh tay của Khánh đế, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn, hòa lẫn với nước mắt: "Bệ hạ, người có thể đối xử tốt với thần hơn không? Thần không chịu nổi..."
Trước khi kịp nói hết lời, Phạm Nhàn đã bị Khánh đế nhấc bổng lên đặt lên bàn, các tấu sớ nằm rải rác khắp sàn nhà.
"Cảm ơn bệ hạ." Bàn tay của Phạm Nhàn vẫn còn quấn quanh cổ Khánh đế, Khánh đế định hất tay y ra.
Phạm Nhàn đã ngã thẳng vào lòng Khánh đế, bản năng lập tức chiến thắng lý trí, Khánh đế giữ chặt y, cuối cùng vẫn không buông tay.
"Hầu công công, gọi thái y đến."
Thái giám Hầu đang chờ ở bên ngoài, cảm thấy chân mềm nhũn. Mọi chuyện đã xong, bây giờ phải hầu hạ Tiểu Pham đại nhân.
-----
Khi Phạm Nhàn tỉnh lại, y nhìn thấy một đôi mắt mở to, nheo lại vì vui mừng khi thấy y tỉnh lại.
Trong mắt Phạm Nhàn hiện lên vẻ dịu dàng, khóe môi cong lên thành một nụ cười, y hơi cúi người bế Phạm Nguyên Bảo lên, cúi đầu xoa xoa thân thể nhỏ bé của cô.
"Nguyên Bảo, cha nhớ con nhiều lắm."
Phạm Nguyên Bảo vỗ đầu Phạm Nhàn như một người lớn nhỏ, an ủi: "Cha, ngoan nhé. Nguyên Bảo cũng nhớ cha lắm. Con khỏe lắm. Thúc đã chăm sóc con, làm con vui lắm. Con không buồn chút nào."
Phạm Nhàn ngẩng đầu, chọc chọc khuôn mặt tròn trịa của Phạm Nguyên Bảo:
"Nhưng cha buồn vì không được nhìn thấy Nguyên Bảo. Nguyên Bảo lại không buồn đến thế. Nguyên Bảo không thích cha nhiều như cha thích Nguyên Bảo."
Biểu cảm của Phạm Nguyên Bảo có chút nghiêm túc, cô tiến lại gần Phạm Nhàn, vỗ vai y thật mạnh, chỉ trích: "Cha, cha lại PUA Nguyên Bảo rồi."
Phạm Nhàn lộ vẻ đau lòng: "Thì ra Nguyên Bảo nhìn cha như vậy. Cha còn buồn hơn."
Phạm Nguyên Bảo nhảy xuống giường, chạy vài bước, đưa bát trà cho Phạm Nhàn, sau đó chật vật trèo lên giường.
Phạm Nhàn nhìn tách trà trong tay, chớp mắt vẻ khó hiểu.
"Cha ơi, cha nên uống nước."
Phạm Nhàn bất đắc dĩ mím môi, thở dài một hơi. Được rồi, y nên im lặng.
Nhưng trước khi y kịp nuốt trà, nó đã bị phun ra ngoài.
Nguyên Bảo ghé sát vào tai y thì thầm: “Cha ơi, thúc có phải là mẹ con không?"
07
Phạm Nhàn dùng tay áo lau sạch nước còn sót lại trên mặt, vẻ mặt kinh ngạc:
"Bảo tỷ, tỷ biết được điều này từ đâu?"
Phạm Nguyên Bảo trừng mắt nhìn người cha không đáng tin cậy của mình, chống cằm thở dài: "Nguyên Bảo chỉ đoán vậy thôi, nhưng bây giờ cha đã nói cho Nguyên Bảo biết rồi."
Phạm Nhàn vẫn tiếp tục kinh ngạc: "Ý ta là, sao tỷ lại có thể nghĩ ra ý tưởng vô lý như vậy?"
Phạm Nguyên Bảo nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Cha, con có sai không?"
Phạm Nhàn cảm thấy có lỗi nhưng vẫn thành thật: "Không phải vậy..."
Phạm Nguyên Bảo vỗ nhẹ vào cánh tay cha mình để an ủi.
"Cha nói con hơi khác những đứa trẻ khác. Con là con của cha. Nhưng người khác nói với Nguyên Bảo rằng cha là người xấu. Con không phải kẻ ngốc. Cho nên Nguyên Bảo chỉ có cha thôi”.
"Chính thúc ấy đã chia cắt con với cha. Cho nên thúc ấy là kẻ xấu."
Phạm Nhàn im lặng, vùi đầu vào chăn, cảm thấy ngột ngạt vì cái logic đơn giản này, y bán mình vì một bài kiểm tra, thậm chí không cần phải đấu tranh...
Nhưng Phạm Nguyên Bảo lại tiến đến, ân cần hỏi thăm: "Cha ơi, cha làm sao thế?"
"Con có thể trấn an cha mà... Cha đang tức giận..." Phạm Nhàn cố nở một nụ cười trên khuôn mặt bực bội của mình.
"Cha đừng tức giận, Nguyên Bảo sẽ giúp cha bắt nạt mẹ." Phạm Nguyên Bảo sờ đầu Phạm Nhàn, vẻ mặt nghiêm túc.
Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn cô, có chút không tin, hỏi: "Con có ý kiến gì hay không?"
"Nguyên Bảo định lại mắc bệnh dài ngày, sau đó..." Khuôn mặt vốn ít khi lộ ra chút kiêu ngao của Phạm Nguyên Bảo trở nên tái nhợt, cô che miệng, chậm rãi xuống giường, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng phản ứng của Phạm Nhàn rõ ràng nhanh hơn, y túm lấy Phạm Nguyên Bảo đang muốn chạy trốn, giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Sao con lại bị bệnh?"
"Cẩu hoàng có ngược đãi con không?"
Bộ não thông minh của Phạm Nguyên Bảo khựng lại một lát, sau đó lập tức trả lời: "Không, không, cẩu hoàng đối với con rất tốt. Thúc ấy đã chăm sóc con khi con bị bệnh. Thúc ấy tốt như cha vậy."
Phạm Nhàn trở nên dịu dàng, xoa đầu Phạm Nguyên Bảo, ôm cô vào lòng: "Vậy Nguyên Bảo thích thế này..." Phạm Nhàn dừng lại một lát, sau đó tiếp nhận cách xưng hô của Nguyên Bảo với Khánh đế, trong lòng thầm vui mừng trả thù: "Mẹ.. Nguyên Bảo thích mẹ sao?"
Phạm Nguyên Bảo bò ra khỏi vòng tay y, lắc đầu với Phạm Nhàn, giải thích trước khi Phạm Nhàn nổi giận: "Mẹ đối xử với con rất tốt, nhưng mẹ không cho con gặp cha. Mẹ còn PUA Nguyên Bảo, yêu cầu Nguyên Bảo không được thích cha, còn ép cha nói rằng cha không thích Nguyên Bảo... Nguyên Bảo không thích mẹ..."
Phạm Nguyên Bảo vẫn đang nghiêm túc mắng Khánh đế thì Phạm Nhàn lại kéo mạnh cô vào lòng.
Phạm Nhàn ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: "Nguyên Bảo của chúng ta sao lại thông minh như vậy!"
Phạm Nguyên Bảo khó khăn ngẩng đầu lên trong vòng tay Phạm Nhàn, theo bản năng nịnh nọt: "Bởi vì con giống cha, cha ơi! YYDs!"
Phạm Nhàn sững người một lát, buông Nguyên Bảo ra, sau đó lấy tay che miệng Phạm Nguyên Bảo, vẻ mặt nghiêm túc: "Nguyên Bảo, đừng khen nữa, cha đã xấu hổ rồi..."
"Nhưng mà..." Phạm Nhàn đổi chủ đề, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạm Nguyên Bảo xoa xoa: "Cha sinh ra đứa bé thông minh như vậy, cha thật sự rất tuyệt vời!"
"Nhưng cha muốn hỏi đồng chí Nguyên Bảo thông minh một câu: Người của mẹ con bắt được con bằng cách nào?"
——
"Thúc ơi, con có chuyện muốn nói với thúc."
Khánh đế đặt tờ giấy trong tay xuống và vẫy tay gọi Phạm Nguyên Bảo tới.
Hầu công công đặt Phạm Nguyên Bảo xuống, Nguyên Bảo khẽ cảm ơn Hầu công công rồi chạy đến trước mặt Khánh đế.
Khánh đế nhấc Nguyên Bảo lên đặt vào lòng, nhẹ giọng nói: "Cha con trông thế nào? Bây giờ vui vẻ hay không vui vẻ?"
Phạm Nguyên Bảo nhìn vào mắt Khánh đế, nghiêm túc hỏi: "Thúc có quan tâm đến cha không?"
Khánh đế giơ tay véo mặt Nguyên Bảo: "Có."
"Vậy tại sao thúc không nói cho cha biết? Tại sao cha lại buồn và khóc trước mặt thúc?"
Không khí yên tĩnh trong chốc lát, Hầu công công cố gắng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại tinh thần. Quả nhiên, đứa trẻ do tổ tiên sinh ra mặc dù có đáng yêu đến đâu, vẫn là một tiểu tổ... Tốt nhất là không nên nghe, vì vậy Hầu công công bịt tai lại...
Khánh đế không tức giận, ít nhất trên mặt vẫn còn nụ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ dò xét: "Những lời này là cha con dạy con sao?"
Phạm Nguyên Bảo lắc đầu: "Bởi vì thúc đã làm sai chuyện gì đó, nên cha không muốn nhắc đến nữa."
"Nhưng Nguyên Bảo biết, nếu mình quan tâm đến ai đó thì không nên làm người đó buồn. Sao thúc lại không biết điều này?"
Khánh đế đột nhiên cười lớn, đặt Nguyên Bảo xuống đất, cúi đầu nhìn nàng: "Nguyên Bảo bây giờ đã lớn rồi, ta có thể nói cho Nguyên Bảo biết ý nghĩ của việc ta làm không?"
Phạm Nguyên Bảo gật đầu.
"Ta quan tâm đến cha con và không muốn làm tổn thương y, nhưng tiền đề là cha con cũng quan tâm đến ta." Khánh đế nói với giọng điệu bình tĩnh: "Nhưng sự tồn tại của con cho ta biết rằng Phạm Nhàn không quan tâm đến ta."
Phạm Nguyên Bảo có chút buồn bực nắm lấy góc áo của Khánh đế, hỏi: "Tại sao?"
"Lần sau khi gặp cha, con có thể kể cho y nghe những gì ta đã nói."
Nhưng Nguyên Bảo không để ý đến điều đó.
Trong tất cả những điều mà cha cô đã trải qua cùng cô trong quá khứ, và tất cả những bài học mà cha đã dạy cô, không có câu hỏi hoa mỹ nào, không có sự lừa dối tự cho mình là đúng. Mọi thứ trong quá khứ của cô đều nói với cô răng cô có suy nghĩ độc lập, rằng cô có thể tự mình suy nghĩ và phán đoán, rằng cô sẽ không buồn vì được mất và đánh giá, và cô sinh ra đã có can đảm để đối mặt với mọi thứ.
Phạm Nguyên Bảo bình tĩnh hỏi thẳng Khánh đế: "Có phải vì thúc không thích con, nhưng cha lại thích con, nên thúc mới không vui không?"
Khánh đế nhíu mày, nói với ý trêu chọc nàng: "Con nghĩ là ta không thích con sao?"
"Con không biết, nhưng con biết thúc đối xử tốt với con vì cha con."
"Tại sao?" Vẻ mặt của Khánh đế càng thêm hứng thú: "Chẳng lẽ ta không thể thích con sao?"
Phạm Nguyên Bảo kiên quyết lắc đầu: "Không phải, vì chúng ta chỉ mới gặp nhau."
"Được rồi, Nguyên Bảo quả thực đã trưởng thành rồi." Khánh đế đứng dậy, nắm lấy tay Nguyên Báo: "Nhưng Nguyên Báo phải biết, nếu hai người quan tâm lẫn nhau, sẽ không có con với người khác. Nói cách khác, nếu cha con quan tâm đến ta thì sẽ không có Nguyên Bảo."
Phạm Nguyên Bảo nhanh chóng hiểu ra: "Thúc, ý của thúc là Nguyên Bảo còn có mẹ khác đúng không?"
Khánh đế thở dài bất lực, vỗ đầu Nguyên Bảo: "Con chỉ nên có một người mẹ thôi..."
"Thúc ơi, thúc có nghĩ mẹ của Nguyên Bảo là người khác không?"
... Dù sao thì vẫn là một đứa trẻ. Dù có thông minh đến đâu thì cũng có giới hạn.
Nhưng Khánh đế vẫn kiên nhẫn nói với nàng: "Tuy rằng ta cũng hy vọng con là con của ta, nhưng..."
Bây giờ đến lượt Nguyên Bảo im lặng.
Cô khẽ thở dài, chớp mắt rồi chỉ vào mình:
"Con tên là Nguyên Bảo-"
"Cha con nói rằng con là món quà từ thiên đường. Cha không biết liệu đó có phải là điều bất ngờ mà Chúa gửi đến cho cha và người cha yêu hay không..."
"Vậy thì tên của con bao gồm họ của cha và tên của người mà cha yêu-"
"Vậy tên con là Phạm Nguyên Bảo."
Ps: nói tới nước này mà Cindy còn không đoán ra thì…cửa ra bên kia mời ngài cút🙂
Nguyên Bảo said: cái nhà này mà không có tui là xong rồi💪
08
Vừa bước vào phòng, Khánh đế nhìn thấy Phạm Nhàn ngã xuống đất, xe lăn cũng bị lật sang một bên.
Phạm Nhàn ngồi bệt dưới đất, không biết đã ngồi đó bao lâu.
Khánh đế đến gần y, cho đến khi hắn cúi xuống bế y lên, nhưng y chỉ quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Khánh đế, đôi mắt đẹp của y mơ hồ, không ai biết trong đầu y đang nghĩ gì.
Khánh đế đặt Phạm Nhàn lên giường, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng có người nắm lấy tay áo của hắn, Khánh đế quay lại nhìn Phạm Nhàn.
Đôi mắt cáo tuyệt đẹp của Phạm Nhàn dường như chứa đầy nước mắt, y kéo tay áo hắn một cách ủy khuất, thận trọng thì thầm: "Bệ hạ..."
Khánh đế ngồi xuống bên giường, Phạm Nhàn đột nhiên ôm chặt lấy eo hắn.
"Bệ hạ..."
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự mơ hồ đầy quyến rũ, giống như một con quái vật trong truyện cổ tích muốn nuốt chửng trái tim của mọi người.
Khánh đế vuốt lưng y: "Có chuyện gì vậy?"
Vừa mới mở miệng, một đôi môi đã lướt qua, nắm lấy tay hắn rồi đặt lên eo y.
Khánh đế cắn nhẹ môi Phạm Nhàn, sau đó véo phần thịt mềm mại ở eo Phạm Nhàn.
"Bệ hạ, ngài không thích... sao?"
Phạm Nhàn vòng tay qua cổ Khánh đế, có chút khó hiểu hỏi.
"Ngươi đang làm gì thế?"
"Có lẽ thần chỉ nhớ bệ hạ thôi ?" Phạm Nhàn tiến lại gần, toàn thân đè lên người Khánh đế.
Bàn tay của Khánh đế đột nhiên đặt lên chỗ hõm eo của Phạm Nhàn, lướt qua eo y, dùng chút sức nhấc nửa người y lên, ném sang một bên. Trong nháy mắt, thế công thủ của hai người đột nhiên thay đổi.
Phạm Nhàn mỉm cười, chậm rãi rút cánh tay đang vòng quanh cổ Khánh đế, đặt lên vai hắn, ngón tay chậm rãi chạm vào cổ hắn, bàn tay còn lại trượt vào bên trong đùi Khánh đế, chậm rãi ấn vào phần thịt mềm mại bên trong.
Khánh đế cảm thấy ngày càng căng cứng dưới sự trêu chọc những ngón tay, ánh mắt cũng ngày càng lạnh lẽo, giọng điệu giễu cợt.
"Phạm Nhàn, điều này không giống ngươi ."
Quả nhiên, ngay sau đó, Phạm Nhàn rút một con dao găm từ dưới gối ra, đặt lên mạch đập bên cổ Khánh đế.
"Bệ hạ, xin người hãy cho thần biết thúc Ngũ Trúc ở đâu?"
Khánh đế cười, ngón tay hắn chậm rãi di chuyển theo làn da mềm mại của Phạm Nhàn, giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi đã từng gặp hắn chưa?"
"Bệ hạ, chú ý." Phạm Nhàn chậm rãi xoay lưỡi dao, đặt lên cổ Khánh đế, gõ nhẹ hai cái. Cổ họng Khánh đế run lên hai lần, nhưng tay hắn vẫn chậm rãi di chuyển xuống, nắm lấy đầu gối hơi cong của Phạm Nhàn, dùng sức nâng lên.
Đối mặt với đôi lông mày giận dữ của Phạm Nhàn, hắn nhẹ nhàng ấn vào đầu gối y.
"Trẫm chưa gặp lại hắn kể từ khi mẹ ngươi mất."
Phạm Nhàn cười lạnh: "Cung tướng quân là người quản lý cấm quân, là người bảo vệ hoàng cung, vậy mà lại đi ngàn dặm đến Đạm Châu để tìm thần."
"Nếu như thần có chân khí thì tốt rồi, nhưng hiện tại thần rõ ràng là một kẻ vô dụng ..."
"Cho nên... Hắn không phải vì thần mà đi Đạm Châu..." Ánh mắt Phạm Nhàn tràn đầy sự lạnh lẽo: "Là bởi vì bệ hạ cần một cao thủ cấp chín xác nhận một chuyện..."
"Trước kia ở Thái Bình Sơn trang, bệ hạ từng nói với thần, Cửu phẩm là cảnh giới vượt quá tầm với của người thường, có thể dựa vào tiếng thở qua cửa mà phán đoán được số người trong phòng, giết người mà không ai phát hiện..."
"Cho nên, việc ta giấu Nguyên Bảo dưới lòng đất chỉ là trò đùa với Cung Điển... nhưng hắn lại tin vì bệ hạ bảo hắn tin, hay nói đúng hơn, bệ hạ chỉ muốn hắn xác nhận một điều, rằng Nguyên Bảo sẽ ở lại Đạm Châu."
"Cho nên sau khi Cung Điển và thần hoành tráng rời khỏi Đạm Châu, ngài chắc chắn rằng thúc Ngũ Trúc ẩn núp trong bóng tối sẽ xuất hiện... Cho nên lúc đó, một cao thủ khác mà ngài để lại ở Đạm Châu cũng sẽ xuất hiện..."
"Ngoại trừ đại tông sư, trên thiên hạ không ai có thể địch lại Ngũ Trúc. Trẫm đã phái Cung Điển đến Đạm Châu, trong kinh thành đều không có người, ngươi cho rằng trẫm sẽ thả Hồng Tứ Tường ra khỏi cung chỉ để giết Ngũ Trúc sao?" Khánh đế nói với giọng điệu bình tĩnh.
"Nếu trẫm muốn giết hắn, trẫm có thể dùng ngươi dẫn hắn đến Kinh đô. Đến lúc đó, tất cả các đại tông sư đều sẽ cố gắng ngăn cản hắn, và các cận vệ hoàng gia sẽ bao vây hắn. Cho dù hắn có là người của thần miếu, hắn cũng không sống sót được!"
Khánh đế đột nhiên cao giọng, giọng điệu lạnh lùng, từng chữ vang vọng: "Bởi vì không phải trẫm muốn giết hắn, mà là chùa! Trên thực tế, chùa không muốn giết hắn, mà là muốn giết ngươi!"
"Ngươi từ Giang Nam trở về, đây không phải lần đầu tiên ngươi dùng cái chết giả để lừa gạt trẫm, nhưng là lần thứ hai. Trẫm sẽ giam ngươi trong cung, không cho ngươi tùy ý nữa."
"Người trong chùa đến đây để sửa chữa lỗi lầm và xóa bỏ tà giáo. Mẹ của ngươi và ngươi chính là những lỗi lầm cần được sửa chữa và xóa bỏ."
"Nhưng ngươi vẫn nhất quyết chạy ra khỏi cung điện."
Khánh đế thở dài: "Vô số thị vệ được lệnh bảo vệ ngươi trong năm năm, nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài. Trẫm không còn lựa chọn nào khác..."
"Vậy tại sao lại là thúc Ngũ Trúc! Thúc ấy là người duy nhất trên thế giới này cùng ta lớn lên và luôn chăm sóc ta!"
Bàn tay của Phạm Nhàn run rẩy kịch liệt, dao găm lướt qua da thịt của Khánh đế, để lại một vết máu. Khánh đế nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Vì trẫm muốn ngươi sống nên hắn phải chết!"
"Tại sao bệ hạ lại đưa ra lựa chọn thay cho ta?"
Khánh đế nắm tay Phạm Nhàn, nói từng chữ một: "Bởi vì đã quá muộn rồi! Ngươi nói xem, nếu bây giờ trẫm và Nguyên Bảo cùng ở trong tình huống như vậy, ngươi sẽ làm thế nào!"
"Phạm Nhàn, trẫm cũng chỉ là giống như ngươi mà thôi..."
"Ngươi có thể trách trẫm, oán hận trẫm, thậm chí muốn giết trẫm, trẫm sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm... nhưng trẫm chưa bao giờ làm ngươi thất vọng!"
Phạm Nhàn nhíu mày, nước mắt không thể kìm nén mà chảy xuống, dao găm trong tay rơi xuống bên cạnh gối, bị Khánh đế quét xuống dưới gầm giường.
"Ta không còn thúc Ngũ Trúc nữa. Ta sẽ không bao giờ gặp lại thúc ấy nữa..."
Phạm Nhàn ôm chặt cổ Khánh đế, vùi đầu vào lòng ngực hắn, khóc lớn.
Khánh đế xoa xoa eo y, đỡ y ngồi dậy, vỗ nhẹ lưng y an ủi.
Tiếng khóc dần dần chuyển thành tiếng nức nở.
Sau một lúc lâu, người trong ngực mới dần dần buông lỏng, Khánh đế đỡ lấy gáy Phạm Nhàn, chậm rãi giúp y ngủ, sau đó cẩn thận đứng dậy rời khỏi cung điện.
"Chăm sóc y thật tốt và mua xe lăn mới vào ngày mai."
Hoàng hôn buông xuống, mặt trăng ẩn sau những đám mây đen, ngay cả một tia sáng cũng không thể lọt qua, chỉ có tiếng côn trùng kêu yếu ớt phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong bóng tối.
09
"Cha ơi, cha ơi, cha ơi."
Phạm Nguyên Bảo có nhiệm vụ đóng vai trò là chiếc đồng hồ báo thức nhỏ bé và ồn ào.
Phạm Nhàn nheo một mắt nhìn, định vị vị trí đồng hồ báo thức, đứng dậy, đưa tay ra, bế cô lên, đặt lên giường, bịt miệng cô lại, đè cô xuống rồi ngủ tiếp.
Phạm Nguyên Bảo trở mình trong vòng tay Phạm Nhàn, ôm chặt cha mình và vỗ nhẹ lưng cha một cách an ủi.
Quả nhiên, sau một hồi lâu trì hoãn, Khánh đế cuối cùng cũng từ triều đình trở về, vừa vào cung đã thấy hai người một lớn một nhỏ, nằm cạnh nhau trên giường, một người trùm chăn, một người mở mắt, đang nhìn hắn.
Khánh đế ngồi xổm xuống, khẽ chào Phạm Nguyên Bảo và hỏi: "Con đã ăn sáng chưa?"
Phạm Nguyên Bảo cố gắng dùng miệng diễn đạt: "Không."
Trong mắt Khánh đế hiện lên ý cười, cũng bắt chước nàng nói: "Con đói không?"
Phạm Nguyên Bảo nheo mắt cười, sau đó sờ bụng, thành thật gật đầu.
Khánh đế cẩn thận đặt Phạm Nguyên Bảo xuống, sau đó hơi quay người ra ngoài điện, ra hiệu cho nàng rời đi.
Phạm Nguyên Bảo cẩn thận, từng bước đi đến cửa cung, vẫy tay chào tạm biệt Khánh đế .
Khánh đế cẩn thận muốn đặt cánh tay của Phạm Nhàn lên người hắn, nhưng lại nghe thấy Phạm Nhàn rên rỉ bất mãn. Khánh đế nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh Phạm Nhàn tỉnh dậy trong tâm trạng không tốt, dứt khoát từ bỏ. Hắn đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, đặt cánh tay hắn lên cánh tay Phạm Nhàn.
Quả nhiên, chớp mắt đã gần trưa rồi. Phạm Nhàn di chuyển cánh tay cứng ngắc của mình, ấn mạnh vào thủ phạm gây ra cơn đau của mình. Thịt cứng và chặt dưới bàn tay khiến y cảm thấy hơi khó chịu. Y tức giận vặn mạnh nó...
Khánh đế hít một hơi khí lạnh, cơn buồn ngủ ban đầu của hắn lập tức biến mất, còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen đã đập tới, bản năng của thân thể đã lập tức tiếp quản, Khánh đế đưa tay ra bắt lấy.
Phạm Nhàn cố gắng đứng dậy để ngăn lại, nhưng y cảm thấy đau ở chân và rên rỉ, sau đó lại ngã xuống. Khánh đế giơ tay lên và nắm lấy cánh tay của Phạm Nhàn, ngăn chặn thêm tổn thương cho đôi chân vốn đã yếu ớt của y.
Khánh đế và Phạm Nhàn đều cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Phạm Nhàn: May mắn là cẩu hoàng đã bắt được y nếu không y sẽ gặp rắc rối lớn.
Khánh đế: May mắn thay hắn bắt kịp, nếu không sẽ lại thêm mối hận mới vào mối hận cũ...
"Cha ơi, cha đã thức dậy chưa?"
Phạm Nguyên Bảo nghe thấy tiếng động ngoài cung, chạy vào nhìn Khánh đế đứng dưới đất, một tay cầm gối, tay kia ôm Phạm Nhàn, còn có Phạm Nhàn ngoan ngoãn ngồi xuống, tay kia cũng ôm cánh tay Khánh đế, nhưng sắc mặt vẫn còn ửng hồng vì mới tỉnh dậy, tư thế ngủ không tốt nên có chút lộn xộn. Hai người ngượng ngùng nhìn nhau, cô nhanh chóng che mắt, lễ phép cúi đầu: "Cha, thúc, xin lỗi đã làm phiền hai người."
Phạm Nhàn: ???
Sau đó, y trừng mắt nhìn Khánh đế và hỏi: "Bệ hạ đã dạy nàng?"
Chỉ mới chăm sóc đứa bé chưa đầy nửa tháng - ngây thơ nhưng lại có khát vọng sống mãnh liệt - Khánh đế đã nhanh chóng đưa ra một lý do mà tất cả đàn ông đều biết nhưng không bao giờ sai để ngăn chặn cơn thịnh nộ của đối phương lan rộng.
"Đứa trẻ vẫn còn nhỏ."
Hiển nhiên, cái cớ này không có tác dụng thực chất. Tất nhiên, lý do chính là còn có những mâu thuẫn lớn khác.
Phạm Nhàn ăn xong bữa sáng được mang đến tận giường, sau đó ôm chăn buồn bã một mình.
Phạm Nguyên Bảo thận trọng thò đầu ra khỏi điện, đội một chiếc mũ rơm nhỏ và mỉm cười với Phạm Nhàn.
Trong lòng Phạm Nhàn đột nhiên mềm lại, y ngồi thẳng dậy, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên.
Phạm Nguyên Bảo chạy đến giường, trèo lên giường rồi đội chiếc mũ rơm giống hệt lên đầu Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn bị đẩy xuống hồ bơi trong phòng ngủ, ngẩn người ra.
Y nhớ mang máng rằng đây từng là ao nuôi cá chép koi, nhưng giờ nó đã trở thành ao hoang dã, với những con cá đen và xấu xí bơi lội tự do trong đó...
"Cái này, cái này..." Phạm Nhàn chỉ vào ao nước, vẻ mặt nghi hoặc: "Là sau chuyến đi, ta nhớ nhầm, hay là bệ hạ bắt đầu theo đuổi sự hoang đường?"
Hầu công công đang sắp xếp một chiếc ghế nhỏ cho Phạm Nguyên Bảo, chậm rãi trả lời: "Là vì tiểu công chúa cảm thấy cá trong ao quá ngốc, nên bệ hạ đã sai người thay cá trong ao bằng một mẻ mới, tiểu công chúa cũng rất vui vẻ câu cá."
Phạm Nhàn chép miệng, nhéo mũi Phạm Nguyên Bảo: "Con còn nói mình không phải là thần gian trá sao?"
Phạm Nguyên Bảo ngoan ngoãn đưa mặt cho cha, để cha véo cho bớt giận.
Phạm Nhàn nhìn cô, cơn giận ban đầu còn yếu ớt của y lập tức bùng phát. Y nhìn hồ nước tối đen và những con cá xấu xí đang bơi xung quanh với vẻ mặt có chút kiêu ngạo, phức tạp: "Bệ hạ, bây giờ còn biết thưởng thức cá sao?"
Thái giám Hầu cũng đáp lại bằng nụ cười phức tạp: "Bệ hạ quả thực ít đến hơn..."
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Bệ hạ, đã đến lúc điều chỉnh lại gu thẩm mỹ của bản thân rồi..."
Thái giám Hầu: ... Quả nhiên, hắn không nên trông đợi điều gì.
Khi Khánh đế ra ngoài nghỉ ngơi sau khi đọc xong một nửa tấu sớ, hắn nhìn thấy hai người đội mũ rơm, một lớn một nhỏ, đang ngồi câu cá cạnh nhau.
Sau đó nhanh chóng biến thành ba chiếc mũ rơm.
Nhưng bầu không khí rõ ràng không hòa hợp như Khánh đế nhìn thấy lúc đầu... bởi vì hai người không nói một lời...
Khánh đế cũng lý trí giữ im lặng, nhưng im lặng cũng vô ích. Khi Khánh đế bắt được con cá thứ ba, vẻ mặt hả hê của Phạm Nguyên Bảo đã chuyển thành vẻ đồng cảm...
Quả nhiên, giây tiếp theo, Phạm Nhàn khẽ hỏi: "Bệ hạ, ngài đã đọc xong hết các tấu sớ chưa?"
Bàn tay của Khánh đế khẽ trượt, con cá lại rơi vào tay rồi vung cái đuôi béo ú chạy mất.
Phạm Nhàn ngước mắt cười, không che giấu tiếng cười: "Bệ hạ, ngài nên trở về đọc tấu sớ !"
Phạm Nguyên Bảo thò đầu ra từ bên cạnh, vừa thương cảm vừa sợ bị trút giận, nói: "Bệ hạ, xin hãy quay về đọc tấu sớ ."
Tác động thị giác mà hai người gần như giống hệt nhau mang lại rõ ràng không chỉ là một cộng một đơn giản. Khánh đế vô thức đưa tay ra và véo khuôn mặt của người lớn tuổi hơn, giọng điệu dịu dàng.
"Tốt."
Trong lúc Phạm Nhàn còn chưa kịp phản ứng, Khánh đế đã nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Phạm Nhàn xoa xoa khuôn mặt ngứa ngáy, phàn nàn với Phạm Nguyên Bảo: "Có phải vì ta bảo hắn đi làm nên hắn không vui không?"
Phạm - tên tiểu thần gian trá - Nguyên Bảo cong môi, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, bệ hạ lười biếng quá."
Phạm Nhàn vui vẻ trả lại khuôn mặt nhăn nhó cho Nguyên Bảo.
——
“Cốc--cốc--"
Đột nhiên, có tiếng gọi lạ nhưng đều đặn từ bên ngoài cửa.
Phạm Nhược Nhược do dự một chút, đi đến cửa, tiếng ồn bên ngoài dần dần biến mất, cô mở cửa sổ bên, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi dựa vào cửa.
Phạm Nhược Nhược vội vàng mở cửa, người bên ngoài liền ngã vào trong.
"Ngũ Trúc thúc, thúc có chuyện gì vậy?"
Ngũ Trúc đột nhiên ngồi dậy, máy móc lặp lại: "Mau bảo Phạm Nhàn rời đi, mau bảo Phạm Nhàn rời đi--"
10
"Bệ hạ, xin hãy mang con cá trong ao về."
Ánh sáng và bóng tối ấm áp và mơ hồ chiếu lên người Phạm Nhàn, trông y mềm mại và thanh thoát, ngay cả lời nói cũng xa cách, khiến mọi người giữ khoảng cách.
"Ngày mai trẫm sẽ hỏi Nguyên Bảo."
Phạm Nhàn nhíu mày: "Không cần đâu, Nguyên Bảo sẽ nghe lời thần ."
"Nguyên Bảo tự quyết định đi."
Nhưng điều này không làm Phạm Nhàn dao động, ngược lại còn khiến y cười khẩy.
"Bệ hạ, ngài cũng biết nghĩ đến cảm nhận của người khác sao?"
Khánh đế củi mắt nhìn Phạm Nhàn, đôi lông mày thanh tú và đôi mắt của chàng trai trẻ giờ đây sắc sảo và lộng lẫy trong đêm tối.
"Phạm Nhàn, trẫm vẫn luôn học tập."
Vẻ mặt chế giễu của Phạm Nhàn dừng lại, sau đó chuyển thành vẻ bối rối. Trái tim vốn treo cao trên sợi dây giận dữ của y đột nhiên rơi xuống, đập vào ngực y với một tiếng động trầm đục.
Đáng lẽ nó không nên rung chuyển, nhưng nó lại rung chuyển.
Lúc này Phạm Nhàn mới nhận ra Khánh đế đã thay đổi rất nhiều, thậm chí y còn không hề nhận ra...
Y nghĩ về những gì mình sẽ gặp phải khi trở về, một căn nhà trống trải, một sự giam cầm sẽ nhốt y trong một không gian nhỏ hẹp, một cái lồng mà y không bao giờ có thể thoát ra, và y sẽ xé xác và kéo lê nó trong bóng tối với sự oán giận, dành phần đời còn lại trong cuộc sống đấu tranh bất tận và tra tấn lẫn nhau...
Nhưng so với những gì y mong đợi thì bây giờ có vẻ mọi thứ thực sự hài hòa...
Sự hòa hợp kỳ lạ này khiến nỗi sợ hãi và oán hận ban đầu của y tan biến đôi chút. Y vô thức tháo bỏ lớp ngụy trang, những cảm xúc vốn phải ẩn sâu bên trong hiện ra như những chiếc gai nhọn...
Nỗi đau và sự tra tấn không thể bào mòn ý chí và tinh thần của một người mãi mãi, nhưng cảm xúc có thể dễ dàng làm được điều đó. Thứ dễ nhận thấy nhất là sự độc ác, chứ không phải sự ấm áp được ngụy trang.
Khánh đế cảm thấy cảm xúc của Phạm Nhàn bắt đầu dao động, liền đưa tay chạm vào cơ thể y để an ủi và xin lỗi.
"Đừng tới đây!"
Phạm Nhàn đột nhiên kêu lên một tiếng sắc nhọn, thân thể co rụt lại, ánh mắt cảnh giác và sợ hãi nhìn hắn.
Khánh đế thu tay lại, gần như ngay lập tức đã hiểu được nỗi sợ hãi của Phạm Nhàn.
Hắn ngồi xổm xuống, lúc này đã ở vị trí thấp hơn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn, giọng điệu ôn hòa có sức thuyết phục: "An Chi, Nguyên Bảo là đứa trẻ rất ngoan."
"Cô ấy bảo trẫm không nên làm ngươi buồn."
"Tại sao?"
Khánh đế ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Nhàn, nước mắt trào ra từ đôi mắt trong trẻo và không hề kiêng nể của chàng trai trẻ, khóe mắt mở to giờ đã cụp xuống, nhuốm màu đỏ buồn bã.
Hắn vốn thích nhìn Phạm Nhàn khóc, nhìn thiếu niên kiêu ngạo kia cúi đầu, biểu thị sự khuất phục. Hắn thèm khát cảm giác khống chế sự yếu đuối của thiếu niên, chỉ có hắn mới có thể cảm thụ được.
Điều mà thế gian thích nhất là phá hủy vẻ đẹp và chứng kiến sự tốt đẹp thuần khiết bị ô nhiễm.
Khánh đế giơ tay lau nước mắt, bình tĩnh đáp: "Đã lâu rồi trẫm không mài cung tên..."
Những mũi tên bụi bặm nằm im trong hộp lạnh, Khánh đế một mình ngồi trong cung, mở cánh cửa cung điện đóng chặt, phía sau là dãy núi và dòng sông mà hắn có thể nhìn từ đài cao.
"Bệ hạ, ngài không muốn ngắm cảnh sao?"
Sau khi hỏi xong, Phạm Nhàn không nhịn được cười thành tiếng, y nhớ ra trên đài bây giờ không có gì thú vị, trong ao có cá mà Nguyên Bảo muốn bắt.
Khánh đế bị nụ cười của y mê hoặc, đưa tay lên chạm vào mặt y.
"Nhưng bệ hạ ơi, đã quá muộn rồi." Phạm Nhàn nắm tay Khánh đế, cười nói: "Ta không thể không hận ngài..."
Khánh đế cảm thấy mu bàn tay đau nhói, Phạm Nhàn chậm rãi thu tay lại, cây kim bạc giữa các ngón tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Kim độc, nhưng nó không giết chết ngài đâu. Nó sẽ đau một lúc, chỉ để dạy cho ngài một bài học thôi."
Khánh đế từ từ đứng thẳng dậy, sự dịu dàng trong mắt dần biến mất, hắn lại biến thành vị hoàng đế lạnh lùng và kiêu ngạo kia.
"Nhưng ngài cũng không ở thế bất lợi." Phạm Nhàn nghiêng đầu, ngoan ngoãn cười: "Nguyên Bảo, nàng là con của ngài."
"Ta sinh nàng, Nhược Nhược giúp ta sinh bằng phương pháp mổ lấy thai. Nếu ngài không tin, ngài có thể hỏi."
Khánh đế nhíu mày một lát rồi hỏi Phạm Nhàn: "Tại sao? Ngươi lại muốn giữ nàng ?"
Phạm Nhàn cười thản nhiên: "Có lẽ lúc đó ta bị điên rồi."
Khánh đế tức giận nói: "Một đứa trẻ có đáng để ngươi liều mạng vì nó không?"
Phạm Nhàn cười tự giễu: "Cứ coi như là ta nợ ngài đi. Bây giờ cũng trả đủ rồi."
"Nếu ngài cảm thấy không đủ --" Phạm Nhàn lấy ra một viên thuốc, bỏ vào trong miệng, đưa bàn tay trắng nõn cho Khánh đế xem, híp mắt cười đắc ý.
"Ta sắp chết rồi-"
Sau một lúc...
Sau một tách trà...
Khánh đế vẫn nhìn y bằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Phạm Nhàn không còn giữ được nụ cười trên mặt nữa.
Pham Nhàn có vẻ hơi xấu hổ: "Thuốc này chưa chắc có tác dụng... nếu không ta sẽ lại chết mất..."
Bàn tay của Khánh đế từ từ đưa ra, Phạm Nhàn theo bản năng ôm đầu, nhắm mắt lại.
Y bị đánh vào đầu, không quá mạnh cũng không quá nhẹ, nhưng không đau nhiều, chỉ tê và ngứa thôi.
"Ngủ sớm đi." Khánh đế quay người định rời đi thì có người kéo tay áo hắn lại.
Phạm Nhàn đáng thương nhìn hắn: "Bệ hạ, nếu ta nói ta không cố ý thì ngài có tin không?"
Khánh đế nhìn y với vẻ thờ ơ.
Phạm Nhàn nắm chặt tay áo, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm: "Bệ hạ, thuốc giải này có thể điều chế được, chỉ là cần chút thời gian..."
"Phạm Nhàn, ngươi cho là ngươi quá thông minh hay là ngươi cho rằng trẫm là kẻ ngốc?"
"A--" Phạm Nhàn sửng sốt trước câu hỏi này.
"Thuốc độc của các ngươi đều là giả, chẳng lẽ cây kim này là thật sao?"
Phạm Nhàn sửng sốt một lát, sau đó cười nịnh nọt: "Bệ hạ là người sáng suốt, còn thần... thần là kẻ ngu xuẩn..."
Khi y nói, giọng nói của y trở nên yếu hơn.
Sau khi mọi người rời đi, Phạm Nhàn nằm ngửa trên giường, lẩm bẩm: "Quên chuyện thuốc đi, kim tiêm của ta gần sát người ta, không nên..."
Dưới ánh nến, Khánh đế xoa xoa vết thương khó thấy trên tay, khi ngọn nến cháy hết, bấc đèn đột nhiên nổ tung, phát ra tiếng nổ giòn tan.
Cửa cung mở ra, Khánh đế bước ra: "Hầu công công, mời Phạm Nhược Nhược ngày mai đến cung."
"Vâng--"
Lời còn chưa dứt, cửa cung đã đóng sầm lại, Hầu công công nhìn ánh nến khắp cung điện, chậm rãi thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro