KhánhNhàn-Một giấc mộng (6-10)

06

Phạm Nhàn áp mặt vào lòng bàn tay của Khánh đế, lẩm bẩm: "Ký Lai Chi."

Khánh đế nắm tay y: "Tắc An Chi."
Khánh đế không biết Phạm Nhàn có nghe lời hắn nói hay không.

Phạm Nhàn ngồi trên chiếc chăn mềm mại, dưới ánh nến mờ ảo, hai người cùng nhau chia sẻ một luồng chân khí.

Y rất phấn khích vì Khánh đế đã trao cho y một bí mật lớn.
Thật không thể tin được.
Nhưng luồng chân khí bá đạo mới sinh trong cơ thể y sẽ không lừa gạt y.

Từ tình yêu nảy sinh nỗi buồn; từ tình yêu nảy sinh nỗi sợ hãi.

Y không thể hiểu được Khánh đế, y chưa bao giờ hiểu được hắn.
Y lo lắng không biết Khánh đế có đang lừa dối y nữa không.
Y sợ rằng Khánh đế lại lợi dụng y.

Lâm Tướng từng nói: "Điều gì khiến chúng ta, những vị thần tử, phấn khích nhất?"
"Không phải chỉ là một cuộc chiến với Bệ hạ thôi sao?"

Khi bầu trời dần tối, Phạm Nhàn khẽ giơ ngọn nến lên, dưới ánh sáng của ngọn lửa nhỏ, y hỏi Khánh đế bằng ánh mắt trìu mến: "Bệ hạ, thân phận của thần là gì?"

Khánh đế từng nói với y như vậy.
Phạm Nhàn nhớ rất rõ lúc Khánh đế ném huy hiệu đề ti của y.

Khánh đế cười lớn.
Thì ra An Chi vẫn còn hận.
Khánh đế vừa ôm lấy y vừa hỏi: "Ngươi nghĩ đó là gì?"

Xuyên qua lớp quần áo, Khánh đế theo thói quen vuốt ve lưng Phạm Nhàn, luồng chân khí cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo được phát huy khi hai người ở gần nhau.

Phạm Nhàn sửng sốt một lát, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, thăm dò hỏi: "Người yêu?"

"Được." Khánh đế lập tức nói: "Người yêu."

Rõ ràng là y là người đặt câu hỏi, vậy tại sao y cũng lại là người trả lời?

Phạm Nhàn không hề che giấu sự nghi ngờ của mình, y rất mong Khánh đế giải đáp cho y.

Khánh đế thấy vậy liền hỏi lại: "Trẫm vẫn luôn tò mò không biết ngươi nhìn trẫm thế nào."

Phạm Nhàn chỉ lắc đầu: "Thần không hiểu."

Khánh đế cười thành tâm: "Ngươi không hiểu sao?"

"Thần không nghĩ vậy."

Khánh đế xoa mặt Phạm Nhàn, sau đó véo cằm y: "Trẫm nghĩ ngươi nên trả lời."

Phạm Nhàn táo bạo quay đầu đi, y không thích tư thế này, y nhào vào ngực đối phương, hai tay ôm eo Khánh đế, dựa vào chỗ Khánh đế không nhìn thấy, cười gian xảo: "Thần không thể trả lời, bệ hạ đang làm khó thần ."
"Bệ hạ cố ý làm vậy."

Khánh đế xoa xoa lông mày, tuy rằng hai người rất gần gũi, nhưng cách làm việc trước kia đã quen, thật sự phải thay đổi.

Một đôi mắt sáng ngời đột nhiên thu hút tầm mắt của hắn, ngoan ngoãn như một con cáo nhỏ đang khát khao tình yêu. Khánh đế ghé sát vào cổ Phạm Nhàn, có một mùi hương quen thuộc.

Sau đó, một cảm giác quen thuộc khiến y run rẩy không kiểm soát được.
Tâm trí của Phạm Nhàn đột nhiên trở nên sáng suốt, y có một phát hiện mới.
Cùng một mùi hương, cùng một loại vải có thể xuất hiện trong giấc mơ của y.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, một khởi đầu quen thuộc.
Y hiểu rồi.
Đó không chỉ là giấc mơ của y.

Phạm Nhàn hơi nheo mắt, đây là lần đầu tiên y thấy rõ ràng như vậy, có lẽ Khánh đế quan tâm đến y nhiều hơn y nghĩ.

Đây là lần thứ hai Phạm Nhàn bắt lấy bờ vai của người trước mặt, khí tức bên trong của hai người hòa lẫn vào nhau, lúc đầu chỉ là giữa môi và răng, về sau càng ngày càng nhiều.

Y không biết loại năng lượng nào đã dập tắt ngọn nến.
Những gì người ta tìm kiếm trong cuộc sống không bằng một khoảnh khắc vui vẻ.

Lần này không phải là mơ, Khánh đế đã tỉnh táo hơn.

Có một số thứ mà hắn đã vứt bỏ trong suốt cuộc đời đã được phục hồi khi hắn tái tạo kinh mạch cho Phạm Nhàn. Bản chất con người là tham lam. Khi có được thứ gì đó, chắc chắn sẽ muốn nhiều hơn nữa.

Trong lúc thân mật, Khánh đế nghe được một câu nói khiến hắn bật cười.

"Bệ hạ... Ngài thực sự giống như một người thầy nghiêm khắc..."
"Họ chỉ nêu ra... những câu hỏi khó trả lời..."

07
Phạm phủ.

Vừa mới thảo luận xong Tam đại phường của Giang Nam với Đặng Tử Việt, Phạm Nhàn dựa vào hiên nhà nhìn trời, nhổ một cọng cỏ bên cạnh, gấp một thứ gì đó.
Quá bực bội nên không thể làm gì khác, sau khi bẻ ngọn cỏ thứ ba, Phạm Nhàn đã từ bỏ việc cố gắng bẻ ngọn cỏ.

Bầu trời đang tối dần và nguy hiểm đang rình rập khắp mọi nơi.

Trước khi y kịp nhận ra, một vài giọt mưa đã rơi xuống. Lúc đầu chỉ là mưa phùn, nhưng chúng dường như ngày càng lớn hơn.

Phạm Nhàn đưa tay hứng những giọt mưa, nhìn xung quanh mỉm cười nói: "Thời tiết hôm nay xấu quá."
"Ngươi nghĩ mọi người muốn về nhà phải không?"

Bóng đen di chuyển.
Âm thanh rút kiếm lạnh lẽo lộ ra sát ý.

Phạm Nhàn thầm nghĩ, đối phương thực sự rất tận tâm với công việc.
Y thản nhiên rút một vài vũ khí từ dưới đất, không biết là kiếm hay súng, rồi đánh lung tung.

Có một số mảnh đen rơi xuống, y sẽ yêu cầu Viện giám sát lấy đi sau, để xem có thông tin gì không.
Khả năng để lại thông tin nào đó là không cao.

Thật yên tĩnh và thanh bình.

"Chậc, phái nhiều sát thủ như vậy đến chỗ một người vừa mới bị thương nặng." Phạm Nhàn liếc nhìn mấy bóng đen còn lại đang nhanh chóng chay trốn, nói: "Thật sự là chuyện lớn."

Từ hôm qua trở về Phạm phủ, tin tức y là hoàng tử đã truyền khắp kinh đô, không biết hai ngày này có bao nhiêu đợt sát thủ đến đây.
Có thể là Hoàng hậu, Thái tử hoặc Nhị hoàng tử và Lý Vân Duệ.
Thật là chán.

Phạm Nhàn biết Khánh đế cố ý làm như vậy, trong lòng âm thầm cân bằng chân khí bá đạo vừa mới đấu với kẻ ám sát.

Ngày hôm sau, Phạm Nhàn theo Phạm Kiến tới triều đình.
Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn vào cung sau khi thân phận hoàng tử được công bố.

Hai ngày nay, Phạm Kiến đều ở nhà thở dài, Phạm Nhàn có dỗ dành cha thế nào cũng vô dụng, ngay cả dì Liễu cũng lo lắng cho sức khỏe của cha.

Trên đường đi, nhìn những ánh mắt của mọi người xung quanh, Phạm Kiến thực sự muốn xua đuổi những ánh mắt đó đi, sắc mặt càng trở nên nghiêm nghị hơn.
Đây là con trai của hắn, không phải của Khánh đế.
Trong lòng Phạm Kiến vô cùng hận Khánh đế, mỗi lần nghĩ tới đều càng thêm oán trách.

"Cha." Dưới ánh mắt soi mói của mọi người trong triều, Phạm Nhàn ngoan ngoãn kéo tay áo của Phạm Kiến.

Phạm Kiến nhìn quanh rồi đáp lại rất to.

Phạm Nhàn nhìn phản ứng của cha mình, cười khẽ, trong lòng rất vui vẻ.

Khi ngẩng đầu lên, y đụng phải đại hoàng tử đang có vẻ mặt bối rối, và thái tử đang vỗ vai y và bày tỏ tình yêu với y. Ngay cả nhị hoàng tử cũng chào y với vẻ mặt vui mừng.

Phạm Nhàn cúi chào ba người họ với nụ cười đặc trưng của mình.

Thái tử nói đại khái là chúng ta đều là anh em tốt, không cần phải lịch sự.

Khi đến chính điện, lúc cha y và mọi người đang đi về phía nội điện, y lại nhìn thấy Tân Kỳ Vật quen thuộc ở ngoại điện.

"Này, Tân đại nhân." Phạm Nhàn ôm lấy Tân Kỳ Vật từ phía sau, "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, chào buổi sáng, tiểu -Phạm - Phạm - Phạm - Đại nhân." Tân Kỳ Vật giơ tay chỉnh lại vương miện, vì quá kinh ngạc nên có chút bối rối, sợ mất phép tắc trước cung điện.

Trong lúc chờ Bệ hạ vào triều, Phạm Nhàn không có việc gì làm nên bắt đầu tán gẫu: "Tân đại nhân, ngươi xem mọi người xung quanh đều nhìn ta như thế nào."

"Được rồi, được rồi, được rồi - nhất định là vì tình huynh đệ sâu sắc giữa Thái tử và Tiểu Phạm đại nhân." Tân Kỳ Vật run rẩy vì sợ hãi.

Phạm Nhàn "Ồ" hồi lâu, "Thì ra là tình anh em sâu sắc."

Y thì thầm với Tân Kỳ Vật: "Tân đại nhân, huynh đệ, hai chữ này khó mà nói cùng một lúc được."

"Ái chà." Tân Kỳ Vật giơ tay lên muốn tát bản thân một cái.

Phạm Nhàn vội vàng ngăn lại, nói đùa: "Không sao, bọn họ không nghe thấy."
Y lập tức nói với những người xung quanh: "Các vị đại nhân, chính là như vậy."

Mọi người đều phản hồi.

Tân Kỳ Vật cảm thấy bản thân có thể không đội được vương miện một cách đàng hoàng.

Điện ngoài và điện trong được ngăn cách bằng một cửa sổ chạm khắc hình tròn, giữa điện trong và ngai rồng được treo một tấm rèm mỏng.

Một bóng người màu đen sẫm bước tới chậm rãi, vững vàng và mạnh mẽ.

Đột nhiên, cả đại sảnh trở nên im lặng.

Phạm Nhàn nghĩ: Ồ, hiệu trưởng lại đến rồi.
Vâng, đây cũng là sự tôn kính của hoàng đế.

Ừm, nhưng vừa nhìn thấy Khánh đế ngồi ở đó, y đột nhiên nhớ tới những “vết tích” trên người mình vẫn chưa biến mất khi y mặc quần áo sáng nay.
Quả nhiên là một con thú.

Phạm Nhàn vui mừng nghĩ rằng Khánh đế có thể cũng gặp vấn đề tương tự.

Y vừa định cắn ngón tay mình, nhưng rồi y nhớ ra rằng vết cắn ở ngón tay một lúc sau đã biến mất.
Y phải thừa nhận rằng mình đã thua.

08

Lần này y không phải là nhân vật chính, cho nên Phạm Nhàn không khỏi nhớ tới Lại Minh Thành lần trước, nhớ tới quá khứ của người khác thật sự là không tốt.

Nhưng không sao, y sẽ quen sau vài lần thôi, con người vốn vậy mà.
Nếu không thể hòa giải thì chỉ có thể quen dần với nó.

Tất cả các quan đại thần xung quanh đều cúi đầu, chỉ có Phạm Nhàn vẫn ngẩng đầu nhìn về phía trước, không hề che giấu.

Quả nhiên, bên cạnh tướng quân Tần và Trần Bình Bình, không còn vị trí nào dành cho Tể tướng Lâm nữa.
Thời gian trôi nhanh quá.

Mặc dù họ ở rất xa nhau, ánh mắt của họ đột nhiên chạm nhau và họ nhìn nhau từ xa.

Đại sảnh không lớn, chỉ có hai tầng rào chắn, nhưng vẫn đủ xa.

Phạm Nhàn vô cùng thẳng thắn và táo bạo, trong lòng y biết rõ, tất cả đều là vì chút quan hệ thân thiết đó.

Mặc dù y vẫn luôn như vậy.

Sự dịu dàng và chiều chuộng mà y đã trải qua vẫn còn in đậm trong tâm trí, và y chỉ có thể nói rằng y cảm thấy tự tin hơn nữa.

Lúc vào triều, Khánh Đế có chút lo lắng cho sức khỏe của Phạm Nhàn, dù sao buổi sáng đứng cũng khá mệt.
Bây giờ nhìn vào con người năng động và tràn đầy sức sống này, thật vô ích khi phải quan tâm đến điều đó.
Khánh đế đưa tay lên mũi và mỉm cười để che giấu.

Hắn không bao giờ cảm thấy bị xúc phạm bởi hành vi của Phạm Nhàn, và điều đó là tốt.
Hắn chỉ có thể nói rằng nó có thể không giống vậy nếu thay đổi thành người khác.

Dưới đó, các quan vẫn còn cãi vã lẫn nhau, Thái tử thì cố gắng làm người giảng hòa, còn Nhị hoàng tử thì giỏi nhất trong việc gây rối.

Khánh đế cau mày nhìn Thái tử, người rất giỏi về giáo lý, và Nhị hoàng tử, người rất giỏi về ngoại giao.

Đại Hoàng tử ngồi cạnh hai người bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến việc nước, thái độ quá bình tĩnh.

Hắn nghĩ Phạm Nhàn là một chàng trai tốt, hoạt bát và chu đáo.
Con người luôn thích so sánh.

Tuy nhiên, hôm nay hắn đặc biệt chú ý đến Phạm Kiến, người có vẻ ngoài bình thường.

Có thể thấy, Phạm Nhàn quả thực rất giỏi trong việc dụ dỗ Phạm Kiến.

Khánh đế suy nghĩ, tự hỏi tại sao Phạm Nhàn không bao giờ thường xuyên dụ dỗ hắn.

Triều đình vẫn tiếp tục cuộc tranh luận như mấy chục năm qua, và Khánh đế muốn liếc nhìn Phạm Nhàn, nhưng lần này hắn thấy rằng y thực sự đã ở rất xa.

Những tấm rèm trước mặt hắn thực sự rất khó chịu.

Có lẽ Phạm Nhàn thậm chí còn không biết rằng hai người họ đang nhìn nhau.

Phạm Nhàn quyết tâm, y cược rằng ở khoảng cách xa như vậy, người ở trên sẽ không thể nhìn rõ được tình hình bên dưới, nhất là với một người như y - ngồi ở hàng ghế sau.

Người ta thường so sánh các quan đại thần với phi tần. Trong điện có rất nhiều quan đại thần, nhưng đối với Khánh đế hiện tại mà nói, giống như ngủ chung một giường nhưng lại mơ những giấc mơ khác nhau.

Nhân vật chính không phải là Phạm Nhàn, tình hình triều đình căng thẳng trở nên nguy hiểm.
Có tranh luận hay không thì cũng giống như đang diễn một vở kịch đã được định sẵn.

Bây giờ Lâm tể tướng đã rời đi, số người cùng xem chương trình này đã giảm đi một người.

Khánh đế nhận thấy Phạm Nhàn rất phù hợp với chức Tể tướng.

Sau khi nhìn thấy Khánh đế, Phạm Nhàn liếc mắt sang bên phải, thấy Tân Kỳ Vật đang ngủ gật, y vui vẻ vỗ tay về phía đối phương.

Tân Kỳ Vật từ trong mộng tỉnh lại, lại sợ hãi, vô thức nhìn quanh.
Hắn không thể làm mất lòng y. Y là con trai của hoàng đế.

Phạm Nhàn rất vui vẻ, nhưng Tân Kỳ Vật lại không vui.

Phạm Nhàn thấy thái độ tức giận nhưng không nói ra của Tân Kỳ Vật, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, trêu chọc Tân Kỳ Vật cũng không còn thú vị nữa.
Y hỏi khẽ: "Tân đại nhân không tức giận sao?"

Tân Kỳ Vật cúi đầu, thấp giọng nói: "Ta dám sao?"
Hoàng tử, hoàng tử, hoàng tử.
Tân Kỳ Vật tự nhủ ba lần trong lòng, sau đó nở nụ cười nịnh nọt nổi tiếng, nhưng nghĩ đến triều đình, vẫn thì thầm: "Tiểu Pham đại nhân, ngài muốn nói với ta điều gì?"

Phạm Nhàn chỉ thấy bộ dạng nịnh nọt này của đối phương giống như khi gặp thái tử nên chỉ nói: "Không có gì, không có gì."

Lúc đầu, y thực sự có chút phấn khích, nghĩ rằng: "Ngươi có biết cha ruột của ta là ai không?" Nhưng dù vậy, y vẫn thích mọi thứ mà cha mang đến cho mình.

Phạm Nhàn lại nhìn về phía nội điện, nhìn cha mình, cha có vẻ không mấy vui vẻ.
À, không, có người lại làm cha buồn nữa rồi.

Phạm Nhàn tập trung sự chú ý vào cha mình và lần đầu tiên dùng thị lực phi thường của mình để phân biệt một cách cẩn thận.
Quả thực, các quan chức cấp cao thường hay buôn chuyện hơn.

Người ở ngoài điện liếc nhìn y, người ở trong điện liếc nhìn cha y.

Phạm Nhàn lặng lẽ trừng mắt nhìn Khánh đế đang ngồi trên ngai vàng.
Y cầu nguyện trong lòng, không thấy được. Hehe, không thấy được.

Khánh đế chứng kiến mọi việc và cảm thấy vô cùng đố kỵ.

Rõ ràng y đã ở Đạm Châu hơn mười năm, mới trở về Kinh Đô không lâu, vì sao Phạm Kiến lại được Phạm Nhàn sủng ái như vậy?

Hắn phải nói chuyện với Phạm Nhàn sau.

Phạm Kiến vốn đã không vui, ngẩng đầu lên liền phát hiện Khánh đế đang nhìn hắn với ánh mắt mơ hồ.
Hắn thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Khánh đế nữa.

Không, ngươi đã cướp con trai ta, sao ngươi dám nhìn ta như thế.
Nếu ngươi không thích thì giết ta đi. Ta là cha thực sự.

Phạm Kiến cố gắng kiềm chế cơn tức giận, cầm lấy tấu sớ, lặp lại nhân, nghĩa, lễ nhiều lần.

09

Sau phiên triều, Hầu công công bên cạnh Khánh đế vội vàng ngăn Phạm Nhàn lại và nói: "Phạm công tử, bệ hạ triệu kiến người."

"Ta á?" Phạm Nhàn chỉ vào mình.
Khánh đế vẫn cảm thấy y chưa đủ tầm quan trọng trong tâm bão sao?
Nhưng thành thật mà nói, “Được rồi, cứ làm đi."

Những đồng nghiệp xung quanh liếc nhìn không biết bao nhiêu lần và thở dài một lúc lâu.

Phạm Kiến vốn định đưa con trai về trước, nhưng khi nhìn thấy Hầu công công thì sắc mặt lại trở nên nghiêm nghị.
Biểu cảm cực kỳ miễn cưỡng đi kèm với lời nói trái ngược: "Bệ hạ đã triệu tập, xin đừng để bê ha phải chờ đợi."

"Được rồi, cha."
Phạm Nhàn vội nói: "Cha, nhớ đợi con về ăn cơm nhé."

"Ừ." Phạm Kiến vỗ vai Phạm Nhàn, sắc mặt của hắn lại tốt hơn.

Phạm Nhàn cũng ra hiệu "tạm biệt" với Phạm Kiến.

Phạm Nhàn lo lắng, nếu có chuyện gì muốn nói, trong phiên triều tại sao không trực tiếp thảo luận lại phải chuyển đến thư phòng của Khánh đế.

Mỗi lần Phạm Nhàn đi vào Tử Cấm Thành, y đều thích nhìn xung quanh, muốn xem có thể gặp được Cung Điển hay không.
Ồ, hắn đã bị giáng chức sau vụ ám sát ở Đền Treo.
Phạm Nhàn lại muốn xoa đầu.

Đồ ăn vặt đang được người hầu đưa ra, y lấy vài món ưa thích như thể đó là món quen thuộc.
Người ta nói rằng giới quý tộc có vẻ không thích những món ăn này và không hề đụng đến chúng.

Thái giám Hầu lại thở dài ở phía trước.

"Hầu công công, sao vậy? Ngươi cũng muốn ăn một miếng sao?" Phạm Nhàn vẫn cầm một miếng đưa qua, "Ta còn một miếng chưa ăn."

"Tiểu Phạm đại nhân..." Hầu công công không nhịn được lại giậm chân: "Nô tài không dám."

Phạm Nhàn đã đến trước cung điện và quyết định ăn nốt miếng cuối cùng trước khi gặp Khánh đế.

Chưa kịp nuốt, y đã thấy bọn thái giám trước điện bắt đầu giục y, Hầu công công càng thêm lo lắng.
Đây là hậu quả của việc ăn uống lén lút mà không quản lý thời gian tốt.

Phạm Nhàn bị Hầu công công đẩy, vội vàng chạy tới, chỉ cắn một miếng cuối cùng, còn chưa nuốt xuống.

Y tự nhủ: "Thật là ngột ngạt".
Ai có thể cho y một cốc nước?
Đúng lúc y cảm thấy mình sắp nghẹn thở và trợn mắt, Khánh đế mặc long bào đen xuất hiện, mang theo một tách trà.

Phạm Nhàn nhận lấy, uống một ngụm lớn để giải tỏa nhu cầu cấp bách, nuốt xong, vô thức nói: "Cảm ơn--"

Ừm, ai đó quen quen.
"--Ah--Bệ hạ--"

Khánh đế vỗ nhẹ lưng Phạm Nhàn để trấn an: "Sao ngươi vội vã ăn thế? Lần sau trẫm sẽ chuẩn bị một phần cho ngươi, đừng cố giành những phần đã bị lấy đi."

Phạm Nhàn cong môi: "Ăn trộm không phải ngon hơn sao?"

Đột nhiên Phạm Nhàn hành lễ, Khánh đế đã một tay cầm lấy tách trà từ tay Phạm Nhàn, tay kia giữ chặt Phạm Nhàn, không cho y quỳ xuống.

Khánh đế kéo Phạm Nhàn, trực tiếp đẩy y ngồi xuống ghế: "Ngồi, ngồi, ngồi. Trẫm đã nói rồi, nếu không muốn quỳ thì đừng quỳ."

Sau đó, hắn quay lại chỗ ngồi riêng và đặt tách trà mà Phạm Nhàn đã uống xuống trước mặt.
Khánh đế lại phất tay, người hầu vốn đang đun nước pha trà thấy vậy, liền pha một tách trà mới đưa cho Khánh đế trước, sau đó đưa cho Phạm Nhàn.

Khánh đế chỉ vào Phạm Nhàn nói: "Thêm một chút nữa, đưa cho y trước."

Trà vốn là nhiệt độ mà Khánh đế ưa thích, trước tiên rơi vào tay Phạm Nhàn. Phạm Nhàn vui vẻ nhận lấy, nói: "Ồ, bệ hạ thật tốt bụng."
"Ừ, trà cũng rất ngon."

"Ngươi có thế uống gì?" Khánh đế mắng y như thường lệ.

Phạm Nhàn còn muốn nói thêm vài lời, nhưng nhìn thái giám thêm nước nóng vào tách trà y vừa uống, sau đó Khánh đế bình bình tĩnh nhấp một ngụm nhỏ.

Tách trà vốn không nóng lắm nhưng tai y giờ đã trở nên hơi nóng.
Cổ họng Phạm Nhàn hơi ngứa, muốn ho một cái.

Sau khi ho xong, Khánh đế vô tư đặt tách trà xuống, dùng giọng điệu ân cần của người lớn tuổi nói: "Sao vậy? Ngươi bị cảm lạnh mấy ngày trước rồi."

Phạm Nhàn vội vàng nói: "Không phải vậy."

Khánh đế tò mò: "Không phải thật sao?"

Phạm Nhàn quay đầu nhìn lại, ánh mắt nghiêm túc trả lời: "Thật sự không phải vậy."

"Tốt lắm." Khánh đế nói, "Tức là ngươi đã nghỉ ngơi tốt rồi. Trông ngươi có vẻ rất sung sức."

Phạm Nhàn phát hiện mỗi lần gặp Khánh đế, y đều rất thụ động, tại sao lời nói của hắn, y lại nghe không hiểu? Đây hẳn không phải là vấn đề của y.

Phạm Nhàn nghi ngờ nhìn Khánh đế, muốn nhìn rõ điều gì đó.

Khánh đế hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

Mục đích ban đầu là để kiềm chế hành vi ngày càng ngang ngược của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn tức giận: "Ngài không phải bảo thần tới đây sao, tại sao còn hỏi thần tại sao lại tới đây?"

10.1

Khánh đế nhướng mày, muốn làm dịu tình hình khó xử này, giơ tay lên vẫy, đám hoạn quan lần lượt đi ra ngoài.

Sau khi tiến thêm trong mối quan hệ với Khánh đế, Phạm Nhàn trở nên hơi nhạy cảm với tình huống này và hoàn toàn quên mất rằng trong cuộc trò chuyện thường ngày với Khánh đế trước đó, mọi chuyện vốn đã như vậy.

Y thấy Khánh đế sắc mặt ổn thỏa liền nói: "Bệ hạ, ngài khiến thần cảm thấy nguy hiểm."

Khánh đế hỏi: "Ngươi có cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm không?"

Phạm Nhàn ôm chặt lấy mình, cố gắng kéo ghế ra xa: "Thần không gặp nguy hiểm sao?"

Cùng lúc đó, giọng nói của Khánh đế và giọng nói của Phạm Nhàn vang lên: "Chân khí của ngươi vẫn chưa hồi phục sao?"

Khánh đế nhìn Phạm Nhàn đang hoảng loạn, gân xanh trên trán gần như nổi lên, lúc này mới hiểu được ý của Phạm Nhàn.

Ồ, xin lỗi.
Phạm Nhàn nhận ra mình đã hiểu sai ý của Khánh đế, cố gắng tập trung ánh mắt xuống đất, hy vọng có thể chuộc lại nỗi mất mặt mà mình đã phải chịu.

À, khuôn mặt này có lẽ hơi bị vỡ rồi.

Y cảm thấy mình thật vô vọng và có thể sẽ không bao giờ giữ được thể diện nữa.
Tại sao y lại trở nên như thế này? Ai có thể đến cứu y?

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng hơn trước.

Khánh đế thở dài, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Phạm Nhàn, vỗ nhẹ vào người y và nói: "Không sao đâu."

Phạm Nhàn có chút ủy khuất, trước nay y chưa từng căng thẳng như vậy.
"Trước đây thần không như thế này."

Thấy vậy, Khánh đế nhẹ nhàng vỗ về chàng: "Được rồi, bảo bối à, ban đầu ngươi không như thế này."

Khi Phạm Nhàn nghe đến cách xưng hô này, những ký ức tươi đẹp lại ùa về trong tâm trí và y lại nguyền rủa Cẩu hoàng.

Khánh đế có chút không hiểu vì sao con cáo nhỏ này càng ngày càng tức giận, ôm lấy Phạm Nhàn, hôn lên trán y an ủi.
Tuy ngắn nhưng chứa đựng sự dịu dàng tột cùng.

Phạm Nhàn cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ địch mạnh mẽ, sắc mặt càng thêm nóng bừng, lập tức quay đầu nhìn Khánh đế, mái tóc đen xoăn mềm mại của y cuốn vào trong tay Khánh đế.

Rõ ràng là y sắp cho nổ tung, vậy tại sao Cẩu hoàng vẫn còn bình tĩnh như vậy?

"Bệ hạ..." Phạm Nhàn không nhịn được nữa, cảm thấy mình sắp bị nấu chín, "Có thể nói cho thần biết ngài muốn thần làm gì không?"
Xin Khánh đế hãy thả y đi được không?

Phạm Nhàn sẽ không bao giờ thừa nhận vấn đề của mình.
Thân phận của hai người, hừ, dù thế nào đi nữa, y cũng có thể đứng trên lập trường đạo đức mà chỉ trích.
Phạm Nhàn bình tĩnh lại.

Khánh đế nói: "Trẫm tới tìm ngươi chỉ để hỏi xem chân khí của ngươi hoạt động như thế nào thôi."

Phạm Nhàn cảm thấy bình thường hơn một chút: "Thần vẫn sống khỏe mạnh, một đấm là có thể giết chết đám thích khách."

Điều này có nghĩa là Khánh đế rất không tử tế khi cố tình tiết lộ tin tức y là hoàng tử, và Chúa mới biết điều này đã đưa y vào nguy hiểm như thế nào.

"Chỉ cần còn sống." Khánh đế truyền một luồng chân khí vào vai Phạm Nhàn. Bởi vì hắn vì Phạm Nhàn mà tái tạo kinh mạch, chân khí có thể lưu thông qua lại như là bản nguyên của nhau.

Cho dù trước đó hai người có ngụy trang dày đến đâu thì lúc này chân khí của họ còn trần trụi hơn cả da thịt.
Không ai trong số họ nói rõ điều đó.

Đúng như Phạm Nhàn đã đoán Khánh đế hẳn là một trong tứ đại cao thủ, và Khánh đế biết rằng Ngũ Trúc và chùa lẫn Phạm Nhàn đều đang giấu hắn điều gì đó.

Phạm Nhàn chớp mắt, y rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn. "Bệ hạ, thế nào rồi?"

"Hai ngày nay thần luyện tập rất tốt." Sau khi kiểm tra xong, Khánh Đế cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mọi chuyện hẳn là đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. "Ngươi đã tiến bộ rất nhiều."
"Có vẻ như cấp độ của sát thủ cần phải được nâng cao."

Phạm Nhàn từ chối: "Cảm ơn, nhưng không cần thiết đâu."

Nhìn thấy Khánh đế ngồi trở lại chỗ cũ, Phạm Nhàn hoàn toàn thả lỏng.

Khánh đế nhấp thêm một ngụm trà trên bàn, cảm thấy không đủ ấm nên dời trà ra xa. Hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ và tính toán rằng thời gian đã gần đúng. "Vậy tại sao ngươi không ở lại ăn tối?"

"Bệ hạ đối xử với thần rất tốt." Phạm Nhàn lấy ra lời đã chuẩn bị sẵn, "Thần còn nhờ cha và dì để lại một ít đồ ăn cho thần ."

"Chậc." Khánh đế đẩy tách trà ra rồi nói: "Nghe có vẻ đáng tiếc nhỉ?"

Phạm Nhàn giả vờ tiếc nuối: "Thần cũng nghĩ vậy."
Y phủi tay áo và cúi chào: "Vậy thần quay về nhé?"

"Trở về." Khánh đế cố nén cảm xúc, không biểu lộ ra ngoài, nhưng có thể thấy bàn tay cầm tách trà có chút bất an.

Phạm Nhàn vỗ cánh như chim thoát khỏi lồng, nóng lòng muốn bay đi, dáng người có chút chói mắt.

Khánh đế đâm một nhát, "Giống như trẫm là một loại tai họa hay quái vật vậy."

Phạm Nhàn nghe vậy, gần như ngã xuống đất vì hoảng loạn, thầm nghĩ: Ngài còn đáng sợ hơn cả tai họa hay dã thú.

10.2

"Bệ hạ đối xử tốt với thần nhưng thần còn nhờ cha và dì giữ lại chút thức ăn cho thần."

Vừa dứt lời, Khánh đế liền nhướng mày: "Giống như đang đề phòng điều gì đó."

Phạm Nhàn tức giận nói: "Thần không có."

Khánh đế liếc nhìn đôi má ửng hồng, vẫn thích ngượng ngùng hơn là lo lắng, cười nói: "Được rồi, không cần."

Phạm Nhàn tức giận, cảm thấy Khánh đế không tin.
Y thực sự có ý nghĩ này, nhưng không thể tiết lộ.
Bởi vì hôm nay y đã mất đủ mặt rồi.

Không sao đâu. Phạm Nhàn lạc quan vui vẻ vẫn luôn rất giỏi trong việc hòa giải với chính mình.

Phạm Nhàn thở dài một hơi, chỉ vào cửa, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Khánh đế: "Vậy... thần xin phép cáo từ trước nhé?"

"Được rồi, trẫm không giữ ngươi ở lại đây nữa." Khánh đế nói, "Chỉ là Phạm Kiến có con cái đi cùng, trẫm không có phúc phận đó."

Phạm Nhàn rời đi.

Khánh đế không nói gì, lấy ra một tấu sớ, nhìn vài giây, trong lòng có chút bực bội.

Vừa tới cửa cung, Phạm Nhàn đã không còn nhìn thấy Khánh đế qua lớp rào chắn nặng nề nữa, bước chân rõ ràng đang chậm lại của y đột nhiên dừng lại.

Khi thái giám Hầu thấy y đi ra, định vào hỏi bệ hạ xem có nên dọn đồ ăn không.

Phạm Nhàn ngăn lại, thì thầm với Hầu công công một lúc.

Cửa thư phòng lại mở ra, Khánh đế cho rằng đã đến giờ ăn tối, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Hôm nay không cần ăn tối ."

Phạm Nhàn thò đầu ra: "Nhưng thần hơi đói."

Khánh đế rời mắt khỏi tấu sớ trên tay và bắt gặp đôi mắt đang nhấp nháy của con cáo nhỏ.

Khánh đế hiểu rằng Phạm Nhàn rất giỏi dỗ người.
Nhưng Khánh đế không cười, chỉ bình tĩnh hỏi: "Sao ngươi lại trở về?"

Mái tóc đen xoăn đung đưa theo chủ nhân của nó và nhảy trở lại phía trước.
Phạm Nhàn đi tới nói: "Mỗi ngày thần làm một việc thiện, chăm sóc người già."

Sắc mặt của Khánh đế hơi thay đổi, hắn dùng một tay vỗ vào mông Phạm Nhàn.

Có một tiếng "bốp" giòn giã và ánh mắt cảnh báo của hắn.

Phạm Nhàn nhe răng, che lấy chỗ bị đánh.
Nó không đau, nhưng...

Bây giờ y càng cảm thấy ủy khuất hơn, nhưng khi nhìn vào mắt Khánh đế, y phải mím môi im lặng để tỏ ý mình sẽ ngoan ngoãn.

Lúc này, Hầu công công đi vào xin chỉ thị.

Khánh đế gật đầu, thái giám Hầu lui xuống chuẩn bị.
Khánh đế đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi giơ tay: "Ngươi không đói sao?"

Phạm Nhàn hừ một tiếng, nắm chặt lòng bàn tay của Khánh đế, nghiêng người sang một bên, thấp giọng nói: "Bệ hạ, sau này xin hãy cẩn thận."

Khánh đế chỉ đáp: "Vậy thì hãy cẩn thận lời nói trước đã."

Phạm Nhàn lập tức hất tay hắn ra, y đến đây là để làm việc tốt, nhưng không ngờ lại bị mọi người không chào đón.
Y giả vờ thờ ơ và lịch sự rồi nói: "Thần tuân lệnh ngài."

Khánh đế cảm thấy đau đầu.

Con cáo nhỏ lúc này có vẻ hơi câm lặng.

Khánh đế muốn nắm tay lại nhưng bị cố tình tránh né.
Sau nhiều lần cố gắng tóm lấy chân cáo nhưng không thành, Khánh đế nheo mắt lại và túm lấy eo Phạm Nhàn.

Trước khi Phạm Nhàn kịp phản ứng, thân hình cao lớn của thiếu niên trẻ đã bị Khánh đế nhấc bổng lên.
Cảm giác mất trọng lượng ập đến, Phạm Nhàn liên tục nói: "Bệ hạ, xin hãy thả thần xuống--"

Khánh đế không nói gì, chỉ đặt Phạm Nhàn lên vai, hai tay ôm chặt hông, nhanh chóng đi ra ngoài.

Khi bước ra khỏi phòng, y nhìn thấy một vùng sáng rộng lớn.
Phạm Nhàn xấu hổ, thành công mất mặt ở ngoài cửa.
Những người trẻ tuổi quan tâm đến danh tiếng của mình.
Nếu như một đám người nhìn thấy bộ dạng này của y, sẽ có thái độ gì? Mọi người đều sẽ cho rằng y đang tức giận với Khánh đế.

Trên đường đi, các hoạn quan hai bên đường mà Khánh đế đi qua đều cúi đầu, không dám động đậy, sợ nhìn thêm nữa sẽ mất đầu.

Đã đến địa điểm ăn tối quen thuộc của gia đình.

Khánh đế bèn đặt y xuống. Phạm Nhàn muốn nói gì đó nhưng bị Khánh đế ngăn lại.

Một bàn tay nắm lấy cằm Phạm Nhàn.
Đôi môi đỏ mọng khẽ hở bị liếm nhẹ.
Chiếc lưỡi mềm mại và linh hoạt xâm nhập qua khe hở.
Lúc đó, đầu óc y trống rỗng, như thể y bị kẹt trong một hũ mật ong.
Phạm Nhàn ngơ ngác mở to mắt, con ngươi sáng ngời lộ ra một tầng sương mù.

Khánh đế hôn y với vẻ quyết tâm, hắn rất giỏi chinh phục thành thị và lãnh thổ, có thể khiến Phạm Nhàn mất thành trong nháy mắt.

Niềm đam mê giữa môi và răng của họ ngày càng mãnh liệt hơn, không gian giữa họ nóng bỏng và dính dính, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước bọt hoà quyện vào nhau.

Phạm Nhàn không nhịn được dùng lưỡi câu trở về, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy dục vọng mãnh liệt, móng vuốt giãy dụa yếu ớt đặt lên người Khánh đế, đầu hàng trước dã thú hung hăng kia.

Các hoạn quan ở hai bên đồng loạt quỳ xuống khi Khánh đế hôn Phạm Nhàn, không ai dám thở mạnh.
Không ai dám thúc giục hai người họ ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro