KhánhNhàn- Nếu yêu, hãy nhốt người lại (1-2)

Đôi lời của người dịch: mọi người ơi. Vote với comment cho tui với...please.. để tui có động lực 😌
Ai hướng nội thì chỉ cần vote là được. Ai hướng ngoại thì để lại comment với 😭
❤️❤️❤️

01
Nếu như Phạm Nhàn sớm biết thì đã không thể tùy tiện tiến vào Thái Bình sơn trang, y tuyệt đối không nghĩ tới khi tiến vào sẽ gặp phải đội cung thủ cấp chín. Mặc dù rất phiền phức, nhưng dù sao y cũng phải tiến vào!

Trong lúc Ngũ Trúc thúc đang chiến đấu với Yến Tiểu Ất bên ngoài viện, ý chí chiến đấu của Yến Tiểu Ất đã trỗi dậy, không kịp chú ý đến tình hình trong viện, Phạm Nhàn lợi dụng chỗ ẩn núp trong rừng, vòng ra phía sau Thái Bình viện.

Trong toàn bộ viện ngoại trừ Yến Tiểu Ất, không có cao thủ cấp chín nào khác. Yến Tiểu Ất và đám binh lính bị Ngũ Trúc thúc dụ ra ngoài viện, với bản lĩnh của Phạm Nhàn, trèo tường là chuyện dễ như trở bàn tay. Bởi vì y thường xuyên làm như vậy, ví dụ như trèo qua tường ở sân nhà Lâm Uyển Nhi.

Sau khi hạ cánh, Phạm Nhàn nhanh chóng quan sát bố cục của sân và nắm được đại khái trong đầu, để lập kế hoạch thoát thân sau đó. Tin tức mà thúc Ngũ Trúc cung cấp cho y rất đầy đủ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phạm Nhàn lập tức biết cách lẻn vào tòa nhà mà mẹ y từng ở.

Ngay cả thủ lĩnh của đội thị vệ cũng đã đến. Phạm Nhàn tự nhận bản thân không phải là người cẩn thận, nhưng y rất coi trọng mạng sống của mình. Y không dám vào thẳng bên trong nên đứng ngoài nhà và quan sát tình hình trước.

Sau khi đứng đó một lúc, y thực sự không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Y mở cửa, đi vào phòng và đóng sầm cửa lại. Tuy nhiên, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa gỗ khi mở ra khiến y sợ đến nỗi không dám thở. Không có tình huống bất ngờ nào xảy ra cho đến khi cánh cửa đóng lại. Y dựa lưng vào cửa và thở dài.

Y đặt tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch, thầm nói trong lòng: "Tiểu Phạm thiếu gia, ngươi sợ cái gì? Lúc bốn tuổi ngươi đã đánh bay đầu sư phụ ba lần rồi. Chỉ là cung thủ cấp chín, Ngũ Trúc thúc nhất định có thể làm được. Thúc ấy nhất định có thể giữ người ở bên ngoài. Nơi này ngay cả một con ruồi cũng không có, đừng sợ, vì Ngũ Trúc thúc, phải giữ bình tĩnh lại."

Sau khi chuẩn bị tinh thần, Phạm Nhàn ung dung bước vào, không quan tâm đến người khác.

Có rất nhiều quần áo phụ nữ treo trên tường phòng trong, chắc hẳn chúng là của mẹ y. Nhìn xung quanh, Phạm Nhàn cảm thấy kỳ lạ, quần áo treo trên tường làm gì?
Hơn mười năm đã trôi qua, quần áo để ngoài không khí lâu như vậy, làm sao có thể không phai màu, không mục nát?

Y không có việc gì phải quan tâm đến những chuyện vô lý. Y lắc đầu, vứt bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn, lập tức ngồi xuống giường bắt đầu nhấc chăn lên, lật gối lên, mở nệm ra. Tay chân y di chuyển rất nhanh, nhưng vẫn không tìm thấy chìa khóa.

Y vẫn chưa tìm thấy chìa khóa thì đột nhiên dừng lục lọi và đứng cứng đờ sang một bên, bởi vì có mùi của một người khác trong phòng!

Phát hiện kinh ngạc này khiến lòng Phạm Nhàn chấn động, nỗi hoảng loạn mà y kìm nén khi bước vào cửa lại hiện về, càng hoang mang, đầu óc càng hoạt động nhanh hơn.

Phạm Nhàn lúc này đã đưa ra quyết định, y hạ tay đang dừng lại xuống, động tác nhẹ nhàng và chậm rãi nhất thu tay lại. Y đặt rất nhiều bom khói để thăm dò Thái Bình sơn trang, chỉ cần y đủ nhanh và không gây ra tiếng động, sẽ không có ai nghi ngờ y.

Bởi vì lúc lập kế hoạch không nghĩ tới việc giết người, Phạm Nhàn cũng không mang theo quá nhiều độc dược, càng không nói đến độc dược có thể giết người trong im lặng. Y nghiến răng, hy vọng tình hình sẽ không đến mức phải trực tiếp xông vào.

Phạm Nhàn lấy con dao găm giấu trong giày ra, nín thở và rón rén bước về phía trước như một con mèo, cúi xuống để xác định xem ai đang ở sau bức màn và liệu đó có phải là người mà y có thể đối phó hay không.

Một bước, hai bước, ba bước, bóng người sau bình phong dần dần xuất hiện trước mặt Phạm Nhàn - người đàn ông đưa lưng về phía y. Người đó đang ngồi trên một chiếc đệm trên sàn gỗ dưới mái hiên, trước mặt là trung tâm của hồ nước. Trước mặt có một chiếc bàn, trên bàn có bộ ấm trà, trà thơm và bánh ngọt. Hắn đang thong thả thưởng thức phong cảnh, uống trà và ăn bánh.

Nhưng mà, cảnh tượng nhàn nhã buổi chiều này lại khiến Phạm Nhàn vừa kinh ngạc vừa chấn động, không phải vì nguyên nhân nào khác, người này nhất định chính là Khánh đế! Mặc dù Phạm Nhàn chỉ gặp Khánh đế vài lần, nhưng thân hình và phong thái của Khánh đế đã khắc sâu vào trong tâm trí, khó có thể quên được. Phạm Nhàn chỉ cần nhìn bóng lưng của Khánh đế là có thể xác định được thân phận. Điều này khiến Phạm Nhàn mất bình tĩnh, đồng tử co lại đột ngột, toàn thân run rẩy, y thở ra một hơi dài.

Phạm Nhàn tức giận, cả đời thông minh, bỗng nhiên trở nên ngu ngốc trong chốc lát, ngoại trừ Khánh đế, không ai có quyền ra lệnh cho thủ lĩnh thị vệ cung điện, Yến Tiểu Ất, đi kiểm tra biệt viện.

Tâm trạng hiện tại của y chỉ có thể dùng từ "Chết tiệt" để hình dung. Y muốn giết người trong thầm lặng nhưng lại phát hiện ra người đó chính là Khánh đế. Còn có chuyện gì tệ hơn thế này nữa? Thật là một sự thất bại trong cuộc sống!

Phạm Nhàn mím chặt môi, adrenaline dâng trào dữ dội. Đã quá muộn để hối hận vì đã không kiểm tra cẩn thận khi vào nhà. Phản ứng tiếp theo của y là đưa tay cầm dao găm ra sau lưng, lùi lại và cố gắng lặng lẽ rút lui vào trong nhà. Tim y đập thình thịch, nghĩ rằng chỉ cần Khánh đế không nhìn thấy y, chuyện này sẽ dễ dàng được che giấu.

Khánh đế đã nhận ra điều đó ngay từ lúc Phạm Nhàn trèo qua tường vào hậu viện, chưa kể đến tiếng động lớn mà y gây ra sau khi vào nhà, giống như tiếng chiêng hoặc trống đập vào tai ai đó và nói rằng: "Ta đến đây để trộm đồ trong nhà ngươi".

Khánh đế không nhịn được cười, tên khốn kiếp này tuyệt đối không biết kiềm chế, nếu không có Ngũ Trúc bảo vệ, không biết sẽ chết như thế nào.

Hôm nay, người cha phải dạy cho đứa trẻ hư này một bài học.

Khánh đế không khoa trương, biết Phạm Nhàn đã phát hiện ra hắn, hắn đứng dậy, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hoảng sợ và nụ cười cứng ngắc của Phạm Nhàn. Khánh đế muốn cố ý hù dọa, cho nên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không biểu lộ cảm xúc gì. Tuy rằng đôi mắt tinh nghịch cùng khóe miệng nhếch lên khó thấy đã tiết lộ một ít suy nghĩ của hắn, nhưng đáng tiếc lại khiến Phạm Nhàn hoảng sợ càng thêm hoảng sợ.

Bước chân của Khánh đế không nhanh không chậm, nhưng mỗi bước chân dường như đều đè bẹp trái tim đang đập điên cuồng của Phạm Nhàn. Mỗi lần hắn tiến lên một bước, Phạm Nhàn lại lùi một bước. Bước chân lùi của y nhỏ hơn nhiều so với bước chân của Khánh đế, người bước đi mạnh mẽ hơn. Chưa đi được hai bước, Khánh đế đã dừng lại trước mặt Phạm Nhàn.

Mặc dù Khánh đế thấp hơn Phạm Nhàn vài tấc, nhưng lại dựa vào khí chất cường đại bẩm sinh của một vị đế vương, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến Phạm Nhàn khiếp sợ, y không dám lùi thêm nữa, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn.

Chỉ cách Khánh đế nửa cánh tay, Phạm Nhàn ngửi thấy mùi hương nồng nặc thoang thoảng nơi chóp mũi. Giống như đàn hương, nhưng lại không giống đàn hương, là một mùi hương vô cùng phức tạp, uy nghiêm khiến người ta vô thức nguyện ý khuất phục.

Khóe miệng cứng ngắc của Khánh đế hơi nhếch lên.
Người đàn ông uy nghiêm cười nửa miệng nhìn thiếu niên trước mặt, đôi mắt của Phạm Nhàn gần như chìm trong hoảng loạn.

Khánh đế đưa tay phải ra sau lưng Phạm Nhàn, từng ngón tay trắng nõn nắm chặt của thiếu niên, hắn mạnh mẽ tách ra, tàn nhẫn lấy đi con dao găm đẫm mồ hôi lạnh.

"Tiểu tử, đừng suốt ngày chơi đồ nguy hiểm." Khánh đế dùng hai ngón tay cầm chuôi dao găm, vung vẩy trước mắt Phạm Nhàn, sau đó cầm trong lòng bàn tay, dùng tay áo che lại, "Trẫm giữ cho ngươi."

Phạm Nhàn ở Đạm Châu nhiều năm như vậy, mỗi ngày viện giám sát đều sẽ viết một bản báo cáo chi tiết về hoạt động của y, đặt trên bàn làm việc trong thư phòng. Khánh đế chắc chắn biết Phí Giới là sư phụ của Phạm Nhàn, từ nhỏ đã ăn độc như ăn cơm, dao găm kia có lẽ cũng đã tẩm độc, cho nên dù Phạm Nhàn có bị dao găm đâm vào người cũng không sao.

Nghe có vẻ ổn phải không? Nhưng Khánh đế không vui nên đã tịch thu con dao găm.

Môi Phạm Nhàn run rẩy, dường như muốn giải thích điều gì đó về chuyện này, nhưng đầu óc trống rỗng, không nói được lời nào, hoặc là không biết phải nói gì. Mãi đến khi Khánh đế đi ngang qua, mùi hương đàn hương bao phủ lấy y, y mới tỉnh táo lại, ngón tay bị tách ra sau lưng cuối cùng cũng khôi phục, hai tay lại buông thõng xuống hai bên đùi.

Trải nghiệm này thật sự quá kích thích, Phạm Nhàn thầm than thở, kiếp trước hay kiếp này y đều chưa từng gặp phải chuyện kích thích như vậy. Khi y nghĩ rằng Khánh đế cũng gần tương đương với nguyên thủ quốc gia, và y đang lục lọi trong ngôi nhà cũ của mẹ y như một tên trộm, nhưng đột nhiên y thấy nguyên thủ quốc gia tối cao đang theo dõi y lục lọi trong nhà, điều đó không đủ thú vị sao?

Trên mặt Phạm Nhàn thực sự nở nụ cười, nhưng thực ra bên trong lại rất lo lắng! Thời gian y đồng ý với Ngũ Trúc thúc không lâu, Yến Tiểu Ất hẳn sẽ sớm quay lại thôi...

Không, việc Yến Tiểu Ất có trở về hay không cũng không quan trọng! Khánh đế đã tới, sao có thể tự ý rời đi!

Không khí trong phòng yên tĩnh nhưng lại tràn ngập cảm giác ngượng ngùng mãnh liệt, sự ngượng ngùng đến từ Phạm Nhàn. Cuối cùng, chính Khánh đế phá vỡ thế bế tắc giữa hai người: "Được rồi, đừng giả vờ cười sau lưng trẫm nữa. Ngươi không thấy khó chịu khi mặt cứng đờ sao?" Hắn khoát tay ra hiệu cho Phạm Nhàn đến bên cạnh hắn.

"Được, bệ hạ nói đúng." Sắc mặt Phạm Nhàn trầm xuống, thân thể thả lỏng, hai tay khom người, bước từng bước nhỏ khoa trương đến bên cạnh Khánh đế.

"Ngươi có biết chủ nhân của biệt viện này là ai không?" Giọng điệu của Khánh đế rất thản nhiên, giống như chỉ đang hỏi thăm mà thôi.

Nhưng Phạm Nhàn nghe vậy, lông tơ toàn thân dựng đứng, vô thức nhướn mày, lại nở nụ cười xã giao: "Không biết, hôm nay thần cùng mọi người ra ngoài chơi, đi ngang qua đây thấy khát nên vào xin nước uống. Bệ hạ, ngài có biết chủ nhân của viện này là ai không?"

"Ha ha", Khánh đế buồn cười vì cái lý do vô lý này. Chỉ có Phạm Nhàn mới có can đảm ở trước mặt hắn với đôi mắt mở to mà nói láo như vậy. Thật là can đảm.

Phạm Nhàn lặng lẽ ngước mắt quan sát biểu tình của Khánh đế, tuy rằng thỉnh thoảng cảm thấy khó hiểu trước thái độ cưng chiều của Khánh đế, nhưng chuyện hôm nay đối với y đã quá mức rồi!!!

"Trẫm đương nhiên biết chủ nhân của biệt viện này là ai, mẹ ngươi là Diệp Khinh Mi." Trọng âm trực tiếp đặt ở "Diệp Khinh Mi"- ba chữ này lập tức đập vào trong đầu Phạm Nhàn.

Làm sao Khánh đế biết được điều đó? Làm sao bệ hạ biết hôm nay y đến đây là vì chuyện của mẹ ?
Trong lòng Phạm Nhàn liên tiếp hiện lên những nghi vấn, y kinh hãi, trong trạng thái hôn mê.

Khi y không chú ý, đột nhiên y cảm thấy đau ở cổ, mắt tối sầm lại và ngất đi. Khánh đế giơ tay ra ôm chặt lấy chàng trai trẻ đã gây ra nhiều rắc rối ở kinh thành này. Nhìn xuống chàng trai trẻ đang bất tỉnh, Khánh đế không khỏi thở dài, lông mày và đôi mắt của chàng trai trẻ rất giống mẹ y, thậm chí có nơi còn nhìn thấy bóng dáng của hắn, điều này càng làm cho vẻ đẹp của chàng trai trẻ trở nên sắc sảo và nổi bật hơn.

Yến Tiểu Ất quỳ ở ngoài cửa, lớn tiếng cầu xin Khánh đế chỉ thị, nhưng tay đã đặt trên cung.

Thính lực của một cao thủ cấp chín vô cùng phi thường, Yến Tiểu Ất là cung thủ cấp chín duy nhất, thính lực càng mạnh hơn, hắn rõ ràng nghe được tiếng hít thở của hai người trong phòng, nhưng trước khi hắn rời đi, trong phòng chỉ có một mình bệ hạ.

Hơn nữa, hai tiếng thở hổn hển quấn vào nhau, hắn khó có thể phân biệt được vị trí của bệ hạ và người lạ kia, sợ người kia bắt bệ hạ làm chuyện không đứng đắn, hắn lớn tiếng hỏi, âm thầm nhắm vào.

"Vào đi." Khánh đế ra lệnh, giọng nói tràn đầy năng lượng, không giống như bị bắt làm con tin. Yến Tiểu Ất cất cung đi.

Nếu bệ hạ không sao, chĩa dao sắc vào bệ hạ chính là tội bất kính.

"Đặt người lên xe ngựa của trẫm, thu dọn đồ đạc, về cung." Yến Tiểu Ất vội vàng đón lấy người trong tay Khánh đế, đó là một thiếu niên, có lẽ là cùng nhóm với người đã dụ hắn ra ngoài.

Nhưng vẻ mặt của Khánh đế lại rất bình thản, Yến Tiểu Ất không rõ suy nghĩ của Khánh đế nên đành phải hỏi: "Đây là chuyện gì?"

"Con của trẫm, ngươi tốt nhất nên cẩn thận." Khánh đế nói một câu bình tĩnh khiến Yến Tiểu Ất giật mình. Mặc dù tò mò tại sao Khánh đế lại giấu đứa con riêng ở bên ngoài hơn mười năm, bây giờ lại định mang về cung điện, nhưng người mà hắn đang ôm có liên quan đến bí mật hoàng gia, đây không phải là chuyện mà một chỉ huy thị vệ như hắn có thể hỏi thăm.

“Vâng!"

2
Giống như không ai biết Khánh đế đến khi nào, cũng không ai biết hắn rời đi khi nào.

Biệt viện ẩn núp bên ngoài Kinh đô lại bị khóa chặt. Nó nằm ở một khu vực xa xôi hẻo lánh và hiện đang được Khánh đế ra lệnh canh gác nghiêm ngặt. Trừ khi chính Khánh đế đến, nếu không sẽ không ai có thể vô tình đột nhập và phá vỡ sự yên tĩnh của nó. Khánh đế từ từ hạ tấm màn đen xuống, không còn nhìn cảnh vật phía sau cỗ xe ngựa đang dần dần biến mất vào hư không nữa.

Tiểu tặc xin nước, đang ngủ say trên đùi Khánh đế, sấm sét cũng không đánh thức được, đây tự nhiên là do Khánh đế làm. Bởi vì Phạm Nhàn đã học võ công với Ngũ Trúc từ nhỏ, lại có nội lực cường đại, nên những đòn đánh thường vào gáy sẽ không thể khiến Phạm Nhàn bất tỉnh lâu dài.

Ngoài ra, Phạm Nhàn cũng học được kỹ thuật sử dụng độc từ Phí Giới của Viện giám sát. Ngoài ra, y còn học được thói quen xấu của lão độc sư là tự mình thử độc. Mặc dù y không thực sự miễn dịch với tất cả các loại độc, nhưng thuốc thông thường không thể làm gì y.

Không thể làm bất tỉnh hay ngất đi được. Khánh đế không còn cách nào khác, đành phải ra lệnh cho Yến Tiểu Ất đưa Phạm Nhàn lên xe ngựa, hiếm khi hắn rộng lượng đến mức để cho người khác gối đầu lên đùi quý giá của hắn. Khi Khánh đế nghĩ đến những khó khăn mà Phạm Nhàn đã mang đến cho hắn, hắn không khỏi véo đôi má trắng trẻo của cậu bé: "Ngươi, ngươi, hôm nay trẫm sẽ tha cho ngươi."

Giọng điệu của hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng lại giống như cưng chiều hơn. Hắn luồn ngón tay vào mái tóc xoăn của Phạm Nhàn, tìm một vài huyệt đạo và ấn vào, đảm bảo rằng Phạm Nhàn sẽ không tỉnh lại trong vòng bốn hoặc năm giờ.

"Ngủ ngon nhé, khi tỉnh dậy sẽ thấy mình đang ở nhà." Vài tiếng cười khẽ vang lên trong cỗ xe rộng rãi, rồi nhanh chóng bị át đi bởi tiếng bánh xe lăn trên những phiến đá xanh và tiếng vó ngựa lọc cọc.

Anh trai mất tích rồi!
Phạm Nhược Nhược mở mắt ra, phát hiện chung quanh không có người, đoán chừng Ngũ Trúc hẳn là đã đi rồi. Nghĩ rằng mình đã đi ra ngoài một lúc lâu, nàng quay về, tùy tiện bịa ra một cái cớ, nói với đám người Diệp Linh Nhi, nàng sẽ rời đi, sau đó hành động, vòng qua một chỗ không xa phía sau Thái Bình sơn trang chờ Phạm Nhàn.

Cô bé trốn trong rừng đợi hơn nửa tiếng, Phạm Nhàn vẫn không ra, mí mắt phải của Phạm Nhược Nhược liên tục giật giật, mơ hồ cảm thấy bất an. Có lẽ anh trai đã tụ họp với mọi người rồi, nếu bây giờ nàng không về thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nàng kìm nén dự cảm không lành, mang theo hy vọng này đi theo con đường đã đi.

Trên đường trở về, mọi người đều tụ tập lại nghỉ ngơi, liếc mắt một cái, tất cả mọi người và xe ngựa đều ở đó, chỉ không có Phạm Nhàn!

Phạm Nhược Nhược lo lắng, chạy đến trước mặt Lâm Uyển Nhi, giọng điệu gay gắt hỏi: "Vừa rồi khi ra ngoài, có phải người của Lâm tể tướng bắt anh trai ta không?"

Lâm Uyển Nhi bối rối trước câu hỏi đột ngột của Phạm Nhược Nhược: "Chúng ta không phải đã thỏa thuận rồi sao? Không phải." Sau đó, cô nhanh chóng nhận ra: "Nhược Nhược, anh trai muội  gặp rắc rối à?"

Lâm Uyển Nhi đột nhiên lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Phạm Tư Triệt và Đại Bảo nhìn sang, Phạm Tư Triệt đặt cá tôm trong tay xuống, lớn tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thấy vẻ hoảng loạn của Lâm Uyển Nhi không có vẻ gì là giả tạo, Phạm Nhược Nhược đành phải an ủi mọi người trước rồi mới bàn bạc. "Không sao, không sao. Nơi này có con bọ, làm chúng ta sợ." Lâm Uyển Nhi đáp lại, khi sự chú ý của mọi người đều hướng về nơi khác, cô nháy mắt với Diệp Linh Nhi, nắm tay Phạm Nhược Nhược đi đến một nơi yên tĩnh hơn.

Phạm Nhược Nhược quay đầu nhìn những người khác ở đây, sau khi xác định không có ai chú ý đến mình, mới thì thầm với Lâm Uyển Nhi: "Anh trai mất tích rồi." Cô lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, không thể bình tĩnh nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Chuyến đi chơi hôm nay là vỏ bọc cho chuyến viếng thăm Biệt viện Thái Bình. Người lập kế hoạch này là Phạm Nhàn, ngoài ra còn có bài kiểm tra không ngờ của Lâm Tể Tướng, và bây giờ anh trai đột nhiên biến mất. Cô không thể tự mình vào Biệt viện Thái Bình, cũng không biết Lâm tể tướng sẽ phản ứng thế nào khi biết kết quả thử nghiệm.

Khắp nơi đều có vấn đề, ngay cả người thông minh như Phạm Nhược Nhược cũng không biết Phạm Nhàn đã xảy ra chuyện gì, hiện tại thế nào.

Những người đến tham gia chuyến đi chơi này đều là hậu duệ của các gia tộc danh tiếng ở Kinh đô, người mất tích không thể che giấu được. Trước khi họ trở về Kinh đô, tin tức về sự mất tích của Phạm Nhàn đã truyền đến Phạm phủ và Viện giám sát, và đến tai Phạm Kiến và Trần Bình Bình.

Nghe được tin tức này, đầu tiên là Phạm Kiến kinh ngạc, vụ ám sát trên phố Ngưu Lan mới xảy ra không lâu, hơn nữa Trần Bình Bình phụ trách Viện giám sát, đã phái vô số người đi điều tra vụ ám sát Phạm Nhàn, toàn bộ người dân Kinh đô đều bị Viện giám sát theo dõi, không có động tĩnh gì.

Nếu có người ở Kinh đô làm việc này, Trần Bình Bình sẽ biết ngay đó là ai. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì từ Viện giám sát, e rằng sự việc không đơn giản.

Không ai có thể lặng lẽ đưa Phạm Nhàn đi mà không bị phát hiện.

Nếu có thì chỉ có thể là người trong cung điện. Vừa nghĩ đến khả năng này, sự kinh ngạc lúc trước của Phạm Kiến liền biến mất, thay vào đó là nỗi lo lắng vô tận. Hắn vội vàng gọi Liễu Như Ngọc, nói sơ qua lý do đến cung điện, bảo cô xử lý mọi việc trong phủ, sau đó nhanh chóng thay quần áo, đi vào cung.

Trần Bình Bình cũng nghĩ đến điều Phạm Kiến cân nhắc, nhưng không vội vào cung, lệnh cho người tập hợp mang tất cả động tĩnh trong ngoài Kinh đô hôm nay, báo cáo cho hắn. Trần Bình Bình cho rằng sự mất tích của Phạm Nhàn tuyệt đối không đơn giản, với tư cách là người ủng hộ mạnh mẽ nhất của Phạm Nhàn, khi tình hình còn chưa rõ ràng, hắn chỉ có thể kiểm tra xem có thiếu sót gì không, lấp đầy khoảng trống cho Phạm Nhàn, để không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào trên bề mặt.

Kết quả là sau khi kiểm tra, hắn đã phát hiện ra rất nhiều điều. Ví dụ như sự không muốn từ bỏ của Lâm Nhược Phủ và chiến lược tiến lùi của Thái tử Lý Thừa Càn. Trần Bình Bình cười lạnh, quả thực là lão cáo già ở triều đình nhiều năm, vô cùng cảnh giác, nếu không phải vì đứa con trai ngu ngốc muốn giết Phạm Nhàn, thì đối phương đã là một “bố vợ” tốt rồi.

Chỉ cần Trần Bình Bình còn ở đây, lão cáo già kia sẽ không bao giờ có thể tìm ra chân tướng về cái chết của Lâm Củng!

Sau khi lật qua các mục về Lâm Nhược Phủ và Lý Thừa Càn, có một báo cáo về tất cả các nơi trong phạm vi vài dặm quanh chỗ Phạm Nhàn đi chơi. Sau khi liếc nhìn, Trần Bình Bình phát hiện ra nơi đặc biệt nhất. "Thái Bình viện?"

Khi Phạm Kiến đến, Khánh đế đang trải giấy viết chữ, không hề có ý định chú ý đến hắn. Phạm Kiến kiên nhẫn đứng ở một bên, đợi hai phần tư giờ, nhưng thấy Khánh đế vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Phạm Nhàn an toàn làm hắn lo lắng không thôi, không nhịn được há miệng, muốn nói chuyện, nhưng Khánh đế một câu ngăn cản, nói, "Đợi ở đó" cũng không ngẩng đầu lên.

Đợi hơn nửa giờ, Phạm Kiến đứng một bên nghe được Trần Bình Bình cũng đã xin phép vào cung, ngoại trừ lo lắng, còn có chút buồn bực.

Khi Hầu Công Công cung kính bẩm báo rằng Trần Bình Bình đang đợi lệnh của Khánh đế ở ngoài cửa, Khánh đế dừng bút: "Hôm nay là ngày mấy? Ngọn gió nào đưa các ngươi đến đây gặp trẫm? Truyền hắn vào đi." Đối mặt với ánh mắt oán hận của Phạm Kiến, Khánh đế dang rộng hai tay, cười nói.

Một lát sau, Trần Bình Bình cũng tới đại sảnh. Khánh đế nhìn hai người một đứng một ngồi, căn cứ vào tình hữu nghị nhiều năm của bọn họ, đoán chừng bọn họ đến là vì chuyện của Phạm Nhàn. "Nói đi, các ngươi muốn gì ở trẫm?"

Phạm Kiến không thể chờ đợi thêm nữa, mở lời trước: "Bệ hạ, Phạm Nhàn mất tích rồi, thần xin hỏi bệ hạ, bệ hạ có biết Phạm Nhàn ở đâu không?" Phạm Kiến lo lắng nhất là trưởng công chúa làm, nàng là một kẻ điên, tùy hứng hành động không quan tâm hậu quả, thời gian càng kéo dài, Phạm Nhàn càng nguy hiểm.

Khánh đế không để ý đến sự vô lễ của Phạm Kiến, nhưng cũng không trả lời trực tiếp, mà quay đầu nhìn Trần Bình Bình nói: "Có chuyện gì?."

Trần Bình Bình hai tay khom lưng chào Khánh đế, chậm rãi nói: "Phạm Nhàn có lẽ đang ở trong cung, đã được bệ hạ an bài." Lời nói của hắn không chỉ khiến Phạm Kiến kinh ngạc mà ngay cả Khánh đế cũng kinh ngạc, hắn khá hứng thú, cười hỏi: "Ý của ngươi là gì?"

"Chỉ là đoán thôi." Trần Bình Bình cười không nói gì. Khánh đế chỉ vào hắn và nói, "Ngươi, lão cáo già." Một bản sao báo cáo mà Trần Bình Bình nhận được cũng sẽ được nộp lên bàn làm việc trong thư phòng của Khánh đế. Tất nhiên, hắn hiểu ý của Trần Bình Bình.

"Phạm Kiến, ngươi đang nhầm lẫn mối quan hệ. Ngươi có biết Phạm Nhàn hôm nay đi đâu không?" Câu hỏi cố ý của Khánh đế khiến Phạm Kiến lập tức hiểu ra tại sao phải đợi đến khi Trần Bình Bình xuất hiện Khánh đế mới chú ý đến hắn.

Hắn không tỏ ra kiêu ngạo mà lập tức hỏi Trần Bình Bình: "Hôm nay Phạm Nhàn đi chơi ở đâu vậy?"

"Biệt viện Thái Bình."

Địa danh quen thuộc này gợi lại trong tâm trí Phạm Kiến nhiều kỷ niệm đẹp, tất nhiên cũng có chút ác mộng: "Sao y lại đến đó?"

Hôm nay, Khánh đế có vẻ cười rất nhiều.
"Trẫm cũng rất tò mò, trẫm hỏi y, y nói chỉ đi ngang qua, còn xin trẫm chút nước để uống ."

Chẳng trách Trần Bình Bình lại chắc chắn Phạm Nhàn ở trong cung là do bệ hạ sắp đặt. Dù sao cũng chỉ có một số ít người biết được ý nghĩa của Thái Bình viện và bí mật của Phạm Nhàn, hơn nữa Thái Bình viện do bệ hạ đích thân trông coi. Trong lòng Phạm Kiến cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Bệ hạ, ngài có ý định gì?" Ngài sẽ không cướp đứa bé từ tay ta chứ... Phạm Kiến lẩm bẩm một mình.

"Dù sao bên ngoài cung điện cũng không an toàn bằng bên trong. Trẫm đã lệnh cho người đi chuẩn bị cung điện rồi." Nghe ra ẩn ý của Khánh đế -  nước mắt Phạm Kiến sắp rơi.

Dich ra: Trẫm đã chuẩn bị nơi ở cho Phạm Nhàn, Phạm phủ của ngươi không thể bảo vệ được y, y nên sống cùng trẫm.

"Bệ hạ!" Xong rồi. Phạm Nhàn thực sự sắp xong rồi. Tim Phạm Kiến rỉ máu, mắt sắp khóc.

"Lúc mất đi đứa con trai, ngươi không tự mình đi tìm mà đến hỏi trẫm. Phạm Nhàn ở bên cạnh ngươi nhất định đã chịu nhiều đau khổ. Chuyện này đã giải quyết xong rồi." Khánh đế đưa ra quyết định cuối cùng, không cho phép bất kỳ sự phản đối nào.

Phạm Kiến hướng mắt về phía Trần Bình Bình cầu cứu. Viện trưởng Viện giám sát tuy khinh thường sự vô dụng của Phạm Kiến, nhưng cũng không phản đối việc Phạm Nhàn ở trong cung. Khánh đế cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Phạm Nhàn sẽ được bảo vệ nhiều hơn, nhưng trước tiên phải giải quyết một số vấn đề. "Bệ hạ, thần không phản đối việc Phạm Nhàn ở trong cung. Nhưng mà, về phần Trưởng công chúa điện hạ và Hoàng hậu..."

Khánh đế cầm cung lên, giương cung bắn vào tấm giáp ngực, thản nhiên nói: "Đã đến lúc trưởng công chúa phải trở về thái ấp. Còn hoàng hậu, sức khỏe không tốt, cần phải chăm sóc chu đáo. Nàng không chịu được gió." Thái độ của hắn rất rõ ràng.

Trưởng công chúa có nhiều việc làm bẩn thỉu, chỉ cần tìm đại một lý do trục xuất nàng khỏi kinh thành là được. Hoàng hậu sức khỏe không tốt, không chịu được gió là cách ngụy trang để giám sát nàng, không cho nàng tự do đi lại.

Trần Bình Bình rất hài lòng với cách làm của Khánh đế: "Bệ hạ thật sáng suốt."

Khánh đế đã nhượng bộ rất nhiều, ngay cả Trần Bình Bình cũng không phản đối, Phạm Kiến cảm thấy như vậy quả thực an toàn hơn nhiều so với việc để Phạm Nhàn đi lang thang bên ngoài gây chuyện, cho nên cũng không phản đối.

Đến lúc này, vận mệnh suốt đời của Phạm Nhàn hoàn toàn được định đoạt bởi ba người đàn ông quyền lực nhất Khánh quốc.

Phạm Nhàn ngủ say ba tiếng, thân thể khỏe mạnh hơn so với tưởng tượng của Khánh đế, lúc tỉnh lại, trong cung không có một bóng người. Y ngồi dậy và duỗi người. Y đã không ngủ ngon như vậy trong một thời gian dài. Y không có bất kỳ giấc mơ nào và cảm thấy rất tràn đầy năng lượng.

Đợi đã, không phải y và thúc Ngũ Trúc đã đến Thái Bình viện để trộm chìa khóa của mẹ sao? Làm sao y ngủ ngon thế? Trong đầu có mấy câu hỏi khiến Phạm Nhàn sợ đến mức vứt chăn ra, nhảy dựng lên khỏi giường, Y nhớ ra người cuối cùng y nhìn thấy trước khi ngủ chính là Khánh đế, y nhìn vào đồ trang trí nội thất trước mặt, phát hiện phong cách rất quen thuộc.

Đây chính là cung điện!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro