KhánhNhàn-Ta hoài nghi phụ hoàng thích ta (1-20)
Bộ này có một cú plot twist khá thú vị. Nhớ đội mũ nha. Yên tâm không phải BE👌
0
Ngày 17 tháng 8, trời mưa.
Hàng năm vào thời điểm này, mưa ở phía nam sông Dương Tử đúng như dự đoán. Phạm Nhàn nói với Lâm Uyển Nhi rằng y sẽ đến thăm một người bạn cũ.
1
Phạm Nhàn không biết mình lại có thể nói nhiều đến vậy.
Từ đứa con trai nghịch ngợm, lén đi chiếc xe đạp gỗ do y chế tạo, đến cô con gái hào phóng chia sẻ sô cô la với hàng xóm nhưng không cho y ăn, đến những loại trái cây bên cạnh lăng mộ hoàng gia chín tới mức sắp rụng nhưng không ai hái.
Khánh đế biết điều đó và nghe rất chán. Hắn nhắm mắt lại, nhưng ngay cả khi nhắm mắt, hắn vẫn có thể nhìn thấy Phạm Nhàn đang ngồi trên tế đàn và ăn bánh.
Lăng tẩm của hoàng gia vô cùng uy nghiêm, người thường không được phép vào, không dám lại gần. Chỉ có Phạm Nhàn gặm đùi gà, cầm quả táo tàu tẩm đường, không coi bản thân là người ngoài, giống như trước kia trong cung, tự ăn cơm, rồi tự nói chuyện.
Khánh đế tức giận vì sự quấy rầy của Phạm Nhàn, thổi tắt một ngọn nến. Đôi mắt của Phạm Nhàn mở to.
"Ôi trời ơi, thực sự có hồn ma sao?"
Phạm Nhàn là người duy vật trong hai kiếp, y nghĩ rằng y là một con người tổng hợp được tạo ra thông qua chỉnh sửa gen và cấy ghép trí nhớ nhân tạo đã đủ để chứng minh rằng thời đại đã tiến bộ. Làm sao vẫn còn những thứ cặn bã như ma quỷ và thần thánh do các hoàng đế phong kiến tạo ra để kiểm soát dân chúng?
Khánh đế không biết "Ai Đại Diệp", "Bác Ngưu" và "Đại ca Hoắc" là ai, hắn muốn nghe lại câu chuyện thống nhất sáu nước, cũng muốn biết đứa con của người trong câu chuyện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Nhưng biết thì có sao đâu, không biết thì cũng chẳng sao cả.
Khánh đế không thể ngăn cản Phạm Nhàn vỗ tay không chút do dự nữa.
"Phụ hoàng ơi, nếu Phụ hoàng khỏe thì ta đi đây."
Tsk, có một vết dầu lớn còn sót lại trên tấm bia đá.
2
Chỉ có Cung Điển đi cùng Khánh đế đến Khánh Miếu để tế lễ. Yến Tiểu Ất mơ hồ đoán rằng Khánh đế đang thử thách lòng trung thành của Cung Điển. Vậy, đây có phải cũng là cách Khánh đế thử thách hắn bằng cách tạm thời chuyển hắn khỏi cung, để bảo vệ sự an toàn của trưởng công chúa khi cô ra khỏi thành không?
Yến Tiểu Ất là môn hạ của trưởng công chúa, hay nói cách khác, ngay từ đầu đã là nam nhân của trưởng công chúa, chẳng lẽ là Khánh đế đã phát hiện ra rồi sao?
"Yến Tướng quân, bệ hạ bảo thần mang chút đồ ăn đến cho trưởng công chúa." Người đến là một hoạn quan có chức sắc trong cung.
Yến Tiểu Ất không dám chậm trễ, dẫn người tới trước mặt trưởng công chúa.
Yến Tiểu Ất lo lắng không biết đối phương đến đây để gặp trưởng công chúa hay là để "gặp" hắn.
Cung Điển ở bên kia cũng đau đớn vô cùng.
Trước kia hắn đã từng khuyên bảo bệ hạ, nhưng từ ngày bệ hạ tỉnh lại trong mơ, bệ hạ càng thêm khó lường, hiện tại lại còn muốn gặp một người kiêu ngạo tự tiện xông vào Khánh Miếu, gặp thần cũng không chịu quỳ, làm sao hắn có thể an tâm!
3
Khánh đế đã mất hết khái niệm về thời gian trong cơn bối rối, hắn nghĩ rằng Phạm Nhàn hẳn đã chết.
Y đã không ở đây bao lâu rồi? Lần cuối cùng Phạm Nhàn đến đây trông y thế nào? Y đã nói gì?
Phải mất rất nhiều công sức, Khánh đế mới nhớ được khuôn mặt của Phạm Nhàn. Thiếu niên trẻ kiêu ngạo nói: "Không phải ngài đã mời ta đến đây sao?"
Đó chính là hình ảnh của Phạm Nhàn khi lần đầu tiên bước vào kinh đô.
Bây giờ, nhìn kỹ, Khánh đế phát hiện, nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi của Phạm Nhàn sẽ nhảy theo biểu cảm của y. Đây chính là Phạm Nhàn tươi tắn, hoạt bát. Cuối cùng, giữa hai người không còn một màn sương mù xám xịt nữa. Khánh đế cuối cùng cũng xác định được rằng Phạm Nhàn vẫn còn sống.
4
"Ngài là ai?"
Phạm Nhàn nghe thấy người tát mình nói, trong chùa có một vị quý nhân, người đó là ai, mục đích của người đó là gì?
"Ta là cha của ngươi."
Phạm Nhàn đã từng nghĩ đến những chuyện như "Ta là người muốn giết ngươi", "Ta là người này, nếu ngươi gia nhập tông môn của ta, ta sẽ cho ngươi lợi ích này nọ", v.v..., nhưng y chưa từng nghĩ đến việc này.
"Nhưng cha ta là Hộ bộ thượng thư mà?"
"Hắn không phải."
Đệch... Phạm Nhàn nghĩ đến mối quan hệ giữa các nhân vật trong câu chuyện drama này, kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ mẹ y để lại một mảnh thảo nguyên xanh cho cha y sao?
Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên từng đợt sóng dữ dội, đồng thời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người đối diện, cố gắng tìm ra một chút sơ hở của Khánh đế, y giả vờ bình tĩnh hỏi : "Nếu ngài muốn gieo rắc bất hòa thì có cần trực tiếp như vậy không?"
"Ngươi có thể nói với Phạm Kiến rằng hôm nay ta đã gặp ngươi và nói chuyện với ngươi. Lúc đầu Phạm Kiến sẽ gọi ta là kẻ nói dối và sau đó sẽ đến để chiến đấu với ta. Nhưng cuối cùng hắn sẽ thuyết phục ngươi tin ta. Sau cùng, đây là sự thật và không ai có thể thay đổi được."
Cung Điển nghi hoặc, bệ hạ không chỉ cố ý dẫn người tới đây nghênh đón, hiện tại thậm chí còn không nỡ nhìn người rời đi, nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa rời đi của thiếu niên.
5
Trước khi tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ được cung cấp "Cha ta có thể không phải là cha ruột của ta", Phạm Nhàn, người đã trở về nhà, đã phải ngay lập tức chấp nhận sự thật rằng con đường đi đến đỉnh cao cuộc sống của y đã bị mẹ y chặn hoàn toàn.
"Mẹ, mẹ có phải là mẹ ruột của con không?" Phạm Nhàn thấp giọng than phiền.
Nhưng mà, Phạm Kiến lại rất đắc ý, tựa hồ đối với mọi thứ Diệp Khinh Mi làm ra đều rất đắc ý, hoàn toàn không để ý đến Phạm Nhàn ngã xuống bên cạnh, tiếp tục khoe khoang thành tích của Diệp Khinh Mi, khoe khoang thành quả.
"À, còn một chuyện nữa. Hôm nay trên đường đi, con được đưa đến một ngôi đền và gặp một người đàn ông..."
Phạm Kiến nhíu mày, cho dù Trần Bình Bình có trở về, cũng sẽ không gặp Phạm Nhàn sớm như vậy?
"Ngươi bị đưa đi đâu?"
"Chùa, chùa Khánh, bên trong có một người đàn ông, hắn nói hắn là cha con."
Phạm Kiến kinh ngạc đánh rơi ly rượu trong tay, “tên kia” so với Trần Bình Bình còn khó đối phó hơn, Khánh đế muốn đem bài của hắn cho đứa con trai mà hắn cố tình quên lãng hơn mười năm xem, bất kể là cố ý hay là nhất thời đều không phải chuyện tốt!
“Hắn đã nói dối ngươi, hắn là kẻ nói dối!"
Khánh đế đã nói đúng. Phạm Nhàn hỏi: “Hắn là ai?"
6
"Bệ hạ, trưởng công chúa đã đến."
Làm lại từ đầu, Khánh đế xử lý công việc triều chính rất nhanh chóng, nhưng hắn phải mất khá nhiều công sức để giả vờ không biết gì và đối phó với trưởng công chúa vẫn còn ẩn núp trong bóng tối.
Lý Vân Duệ là một viên đá mài tốt, có thể giao cho Phạm Nhàn. Khánh đế lẩm bẩm trong lòng liên tục, tính toán xem nên xử lý hậu quả như thế nào sau khi bóp cổ Lý Vân Duệ.
May mắn thay, thái tử đã nhanh chóng đến và thừa nhận sai lầm, khi ra lệnh cho cung nữ chặn đường và cố gắng làm mất uy tín của Phạm Nhàn. Khánh đế đã mắng thái tử và bảo hắn trở về và tự kiểm điểm lỗi lầm.
Trên đường trở về cung, Khánh Đế không ăn bát hoành thánh. Thứ nhất, nó không ngon, thứ hai, lòng trung thành của Cung Điển đối với hắn không quan trọng, hắn không cần dùng Cung Điển để gây áp lực với thái tử, bởi vì thái tử đối với hắn đã không còn quan trọng nữa.
Bất kể là ai, chỉ cần đừng trì hoãn công việc của hắn, đã đến lúc phải đến rồi...
—-
"Bệ hạ, Tư Nam Bá thỉnh cầu được diện kiến Người."
"Cho hắn vào."
Khánh đế sắc mặt không vui, Hầu công công khéo léo dẫn toàn bộ cung nhân ra khỏi thư phòng. Phạm Kiến đang hành lễ giữa chừng thì dừng lại, cứng cổ, hít một hơi thật sâu rồi mới nói hết lời.
"Bệ hạ dám nói với y sao?"
"Trẫm không bao giờ nói dối."
Lời của Khánh đế là sự thật, câu nói này khiến Phạm Kiến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí quên cả việc xưng hô lịch sự.
"Ngài không sợ thần sẽ kể cho y nghe những việc tốt mà ngài đã làm trước đây sao?"
"Ngươi không dám đâu."
"Ngài nghĩ thần không dám sao?" Hành động đe dọa và phản loạn này thực ra đã xua tan phần nào cơn giận mà Khánh đế tích tụ đối với trưởng công chúa và thái tử.
Như câu nói "Chọn Phạm Nhàn", sự lựa chọn của Phạm Kiến quả thực hợp với tâm ý của Khánh đế.
"Được rồi, đêm nay ngươi gây nhiều tiếng ồn đến mức tai trẫm đau."
7
Đêm khuya, Phạm phủ.
"Cha là người khá cổ hủ, nhưng dù cha cổ hủ đến đâu thì vẫn là cha của ngươi, ngươi hiểu không?"
Lời nhắc nhở "có thiện chí" của Phạm Tư Triệt bị Phạm Nhàn dùng mấy câu tùy tiện tránh né, không ai biết trong lòng Phạm Nhàn nghĩ gì, bởi vì có khả năng cha của y và Phạm Tư Triệt không phải là cùng một người.
Phạm Nhàn vốn nghĩ ngày mai trên đường đến nhà hàng sẽ gặp phải trở ngại, nhưng những người chặn đường và quát tháo bảo con riêng Phạm Nhàn xuống xe chỉ nói ba câu là im bặt. Sau khi Phạm Nhàn xuống xe, y nhìn Đằng Tử Kinh.
Vậy thôi, thế thôi sao?
Đằng Tử Kinh bất mãn, hắn không quan tâm Phạm Nhàn bị người khác ghét đến mức nào. Đừng nghi ngờ sức mạnh của hắn.
Phạm Tư Triệt đã thất bại trong nỗ lực khiêu khích gây chiến và bận rộn tách bản thân ra khỏi vấn đề: "Bọn trộm cắp, đừng cố gây bất hòa nữa."
Gieo rắc bất hòa... Lòng hiếu kỳ của Phạm Nhàn lại trỗi dậy. Phạm Kiến không nói gì ngoài việc nói với y rằng người đàn ông đó là kẻ nói dối. Y không muốn hỏi quá nhiều. Cha y quá tức giận, y không nên đến gần và chờ bị kiếm đâm. Nhưng người đàn ông đó là ai, và hắn đang làm gì?
Trước khi Phạm Nhàn thưởng thức xong bộ phim, Quách Bảo Khôn, một môn hạ của thái tử, đã đặt một cái bẫy ở Y Thạch Cư. Mặc dù thủ đoạn khiêu khích thô thiển, nhưng mục đích đã đạt được. Phạm Nhàn tấn công và làm bị thương những người hộ vệ của Quách Bảo Khôn. Sự xuất hiện đột ngột của Tĩnh vương thế tử cũng gián tiếp chứng minh rằng có nhiều thế lực khác nhau đang theo dõi nhất cử nhất động của Phạm Nhàn.
Kinh thành nguy hiểm này không ổn định như Đạm Châu, nhưng cũng có thể thỏa mãn hoàn toàn khát vọng khám phá thế giới của Phạm Nhàn. Đồng thời, tình hình càng hỗn loạn, cơ hội tìm ra chân tướng về cái chết của mẹ càng lớn.
8
Trưởng công chúa triệu tập Yến Tiểu Ất đến để thẩm vấn.
"Hôm nay có hội thi thơ ở phủ Tĩnh Vương, nhưng Bệ hạ lại muốn Uyển Nhi ra ngoại ô đi dạo thư giãn sao?"
"Vâng."
Mặc dù hôn sự đã được chấp thuận, Khánh đế vẫn cố ý tránh né khả năng Uyển Nhi và Phạm Nhàn gặp nhau hai lần. Trưởng công chúa lo lắng, không hiểu được hành vi không nhất quán của Khánh đế, là coi trọng Phạm Nhàn hay là muốn từ bỏ quân cờ này?
"Bệ hạ, có phải Ngài đã bị sốc trong giấc mơ vài ngày trước không?"
"Vâng, sau đó Bệ hạ một mình đi đến đó vào đêm khuya..." Yến Tiểu Ất biết trưởng công chúa không thích nghe tên ngôi nhà đó, nên vội vàng kết thúc lời nói.
Trưởng công chúa sắc mặt bình thường, nàng cúi xuống mỉm cười, muốn đỡ Yến Tiểu Ất đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, nàng ghé vào tai Yến Tiểu Ất thì thầm.
"Lần sau, ta muốn biết Bệ hạ ở đó bao lâu, làm gì và gặp ai."
Đây là muốn giám sát Khánh đế. Lòng bàn tay của Yến Tiểu Ất đầy mồ hôi lạnh, gần như không giữ được dây cương của con ngựa nhanh nhẹn, phải nhanh chóng quay về cung.
9
Phạm Nhàn trở nên nổi tiếng tại cuộc thi thơ và được Khánh đế triệu tập.
Người thái giám dẫn đường cho y chính là người lái xe ngày hôm đó, người bảo vệ chặn đường trước cửa đã thay một bộ giáp màu xám bạc, sau khi mọi người vào đại sảnh, Khánh đế liền đi vòng ra sau lưng, hù dọa y: "Là ngài!"
"Phạm thiếu gia, quỳ xuống... buông tay xuống!" Hầu công công đang cúi đầu nghênh đón Khánh đế, muốn lặng lẽ nhắc nhở Phạm Nhàn quỳ xuống. Không ngờ Phạm Nhàn không những không quỳ xuống, còn dám chỉ tay vào Khánh đế!
"Vâng... thần thật vô lễ, xin bệ hạ tha thứ cho thần."
Phạm Nhàn nói rằng y xin lỗi, nhưng đầu gối của y thậm chí còn không khuỵu xuống.
"Đến đây và ngồi xuống."
Khánh đế ngồi lại trên ghế .
"Phạm Kiến đã tới rồi."
"Cha thần cũng nói Bệ hạ là kẻ nói dối."
Khánh đế thực sự cười khi bị gọi là kẻ nói dối? Cuộc nói chuyện và bầu không khí như vậy quá đáng sợ, lúc Hầu công công dời ghế cho Phạm Nhàn, suýt nữa thì đập chân xuống đất, thế là đặt ghế xuống, kéo Phạm Nhàn ra xa khỏi Khánh đế.
Khánh đế liếc mắt nhìn một cái, Hầu công công không chắc chắn, cố gắng dẫn Phạm Nhàn lại gần. Khánh đế bắt đầu nói chuyện với Phạm Nhàn, Hầu công công cảm thấy tính mạng của bản thân hẳn là được cứu rồi.
"Tối qua ngươi đã đến quán trọ. Ngươi đã phát hiện ra điều gì?"
Phạm Nhàn hiểu rõ, Khánh đế đã biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi câu này là vì muốn ám chỉ rằng không ai có thể động vào bí mật của Viện Giám sát nếu không được sự cho phép của hắn.
"Bệ hạ muốn thần biết bất cứ điều gì bệ hạ muốn, không hơn, không kém."
Y rất tôn trọng nhưng lại thiếu tôn trọng và đầy xa lánh.
Khánh đế biết y đang lo lắng, bèn cầm bài thơ trên tay lên và nói: "Bài thơ hay, nhưng khi về phải luyện chữ cho tốt, nếu không cần thiết thì đừng ra ngoài."
"A... Bệ hạ, ngài còn để ý đến lời của kẻ hèn mọn viết sao?" Phạm Nhàn tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng Khánh đế không chú trọng vào vấn đề ngôn từ như y mong muốn.
"Không chỉ là lời nói. Ngươi có hiểu ý muốn của trẫm không?"
Phạm Nhàn gật đầu đồng ý, sau đó không bỏ lỡ chuyến du ngoạn đêm trên thuyền hoa và trận đòn với Quách Bảo Khôn.
10
Dưới sự cai trị của Khánh đế, luật pháp của Khánh quốc rất nghiêm ngặt. Nạn nhân tố cáo ai đó giết người, Phủ Doãn Kinh đô thụ lý vụ án và Phạm Nhàn ra tòa để đối chất.
Tư Lý Lý chứng minh sự trong sạch của Phạm Nhàn. Mai Chấp Lễ đang định vui vẻ tuyên bố khép lại vụ án thì Thái tử và Nhị hoàng tử lần lượt đến "xem". Thấy không thể kết tội được Phạm Nhàn, Thái tử cũng bắt giữ Đằng Tử Kinh và thêm tội danh lừa dối hoàng đế cho Phạm Nhàn.
Cái kẹp đã được đặt vào chân của Đằng Tử Kinh!
Phạm Nhàn vô cùng tức giận, danh tiếng và địa vị của hoàng tộc có thể quyết định điều gì là thật hay giả, mạng sống của con người chỉ là quân bài mặc cả trong cuộc đấu tranh giành quyền lực. Mặt khác của thời đại này bắt đầu xuất hiện, và nó cũng thối nát như y mong đợi, tỏa ra mùi hôi thối kinh tởm.
Phạm Nhàn được cứu khỏi tình cảnh khó khăn nhờ Hầu công công theo lệnh của Khánh đế đến cứu. Tuy nhiên, Phạm Nhàn không cảm thấy vui mừng chiến thắng, ngược lại còn cảm thấy thất vọng hơn.
Sức mạnh hiện tại của y không đủ để chống lại người khác, thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình.
Phạm Nhàn biết rất rõ, lúc này mà buồn rầu thì sẽ bị người khác lợi dụng, nên y cố gắng tự an ủi mình. May mắn thay, Đằng Tử Kinh đã biến tai họa thành may mắn, có thể sống trong ánh mặt trời và đoàn tụ với gia đình. "Danh tiếng" của Phạm thiếu gia là một người hống hách và dâm đãng cũng được lan truyền bởi những người hầu bàn của các nhà hàng và quán trọ khác nhau. Việc hủy bỏ hôn ước đã gần kề, đó là lý do để ăn mừng.
Phạm Nhàn vui mừng chờ đợi Phạm Kiến mang về tin vui tràn đầy hơi thở tự do.
"Bệ hạ vẫn chưa hủy bỏ hôn ước. Người vẫn phải cưới quận chúa."
"Không, con đã thế này rồi, bệ hạ muốn gì ở con?"
11
Cảnh tượng mà y từng thấy trước nhà mình ở Đạm Châu dường như hiện ra trước mắt. Không dễ dàng để kết bạn như vậy, nhưng vẫn phải rời đi. Tuy nhiên, Phạm Nhàn cũng biết rằng nước ở Kinh đô rất sâu, và sẽ tốt hơn cho Đẳng Tử Kinh nếu đưa gia đình rời khỏi nơi nguy hiểm này càng sớm càng tốt.
Phạm Nhàn ngồi một mình, trông rất đáng thương. Đằng Tử Kinh ho khan để thu hút sự chú ý của y.
"Ngươi thật sự không phải do Bệ hạ phái tới sao?"
Việc có nên ở lại Kinh đô hay không thực sự cần phải được cân nhắc kỹ lưỡng! Đằng Tử Kinh vừa mới thổ lộ tình cảm với Phạm Nhàn, đã kiềm chế cơn tức giận và phủ nhận lần nữa: "Ta không phải, ôi, cho dù ngươi có đổi chủ đề thì ta vẫn thấy ngươi ngốc."
"Ta đã nói rồi, ta không ngốc, quả táo mèo ngâm đường đó có độc, ta đang thử nghiệm mà!"
"Ngươi biết nó có độc nhưng vẫn ăn. Nếu không phải là ngu ngốc thì đó là gì?"
"Được rồi, ta ngu ngốc."
Phạm Nhàn chống cằm: "Ngươi không cảm thấy tất cả những người cha đều kỳ lạ sao?"
"Ý là gì?"
"Cha đã đầu độc chính con trai và nói rằng đó là vì lợi ích của nó. Tại sao ngươi không nói với nó rằng ăn quá nhiều đường sẽ không tốt cho răng?"
“Liệu bọn trẻ có nghe không?"
"Vậy thì ngươi có thể đặt ra một số quy tắc cho đứa bé. Đứa bé chỉ được ăn một xiên mỗi ngày và phải đánh răng sau khi ăn. Nếu điều đó không hiệu quả, ngươi có thể không mua nó cho đứa bé. Như vậy không phải tốt hơn là đầu độc sao?"
"Ta xa nhà nhiều năm rồi. Con trai không nhận ra ta, trách ta, đánh ta và mắng ta, nhưng mà không sao cả. Bây giờ con trai không làm ầm ĩ nữa và chỉ muốn ta mua kẹo táo gai. Tại sao ta phải từ chối?"
"Nhưng chính ngươi đã nói là ngươi không muốn cho con trai ngươi ăn thêm nữa mà."
"Đúng vậy, ta không muốn, nhưng ta không thể từ chối, vì vậy ta đã đầu độc. Ta làm vậy vì lợi ích của con ta."
Phạm Nhàn che ngực, đúng vậy, đây chính là loại suy nghĩ cố chấp khiến người ta tức giận. "Vậy thì phân tích cho ta xem, vì sao cha ta lại ép ta cưới quận chúa? Mặc dù ta như vậy, nhưng vẫn không đồng ý để ta hủy hôn."
"Được rồi, ngươi thực sự đi quá xa rồi."
Phạm Nhàn hoàn toàn không quan tâm đến khuôn mặt của quận chúa.
Phạm Nhàn giơ tay ra trước mặt Đằng Tử Kinh: "Ha ha, lãng phí thời gian thôi. Tay ta đau quá."
Trên đó có những "vết thương" do đánh Quách Bảo Khôn, chỉ trầy xước da một chút nhưng không chảy máu, chỉ có vài vết đỏ. Đằng Tử Kinh không biết Phạm Nhàn vì sao lại có nhiều vấn đề như vậy, bỗng nhiên trở nên khó hầu hạ hơn cả con trai hắn.
Ông trời hẳn là thương xót hắn không thể cùng con lớn lên, nên đã đền bù cho hắn và ban cho cả hai đứa cùng một lúc. Hắn quá xúc động đến nỗi thầm cầu nguyện ông trời đừng dùng thần thông nữa. Hắn đành cam chịu số phận, lấy một ít thuốc bột từ trong túi ra bôi cho Phạm Nhàn. "Đây là hôn sự do bệ hạ ban cho. Phạm đại nhân 'từ chối’ thế nào?"
"Đó... không phải là vấn đề! Vấn đề là ta chưa từng gặp cô ấy. Chưa từng có ai hỏi ta là ta có muốn cưới cô ấy không?"
"Nếu có người hỏi thì ngươi có cưới cô ấy không?"
"Ờ... điều đó không hẳn đúng, nhưng đây là vấn đề tôn trọng. Giao tiếp, ngươi hiểu chứ?"
Đằng Tử Kinh lắc đầu, Phạm Nhàn ngửi bột trên tay.
“Thuốc này không có tác dụng.”
Một con dao găm rơi xuống chân Phạm Nhàn, vang lên một tiếng, Đằng Tử Kinh nói: "Nếu không được thì chặt tay trả lại cho ta."
Phạm Nhàn vội vàng chắp tay sau lưng, "Này, đây là vấn đề tôn trọng và giao tiếp. Nếu ngươi nói trước cho ta biết ngươi muốn uống thuốc gì, ta sẽ rất cảm kích, tùy theo tình huống mà quyết định có chỉ ra chỗ sai của ngươi hay không. Thử tưởng tượng xem, nếu có người trực tiếp quyết định mạng sống của ngươi dưới danh nghĩa làm điều tốt cho ngươi, cuối cùng chỉ thông báo cho ngươi, ngươi sẽ nghĩ thế nào? Ngươi không những không biết ơn, mà còn càng phản nghịch, thậm chí là oán hận. Ngươi hiểu không?"
Đằng Tử Kinh không muốn vì Phạm Nhàn mà làm hao tổn sự kiên nhẫn của một người cha già đối phó với đứa con trai tuổi teen nổi loạn.
"Ta không hiểu. Đau đến mức đau đớn. Nếu ta bôi thuốc cho ngươi lần nữa, ta sẽ là con trai của ngươi ."
"Con sẽ giúp cha bôi thuốc chứ, con trai."
"Cút đi!"
12
"Phạm thiếu gia, tỉnh rồi à?" Vương Khải Niên lắc lắc ngón tay, cố gắng thu hút sự chú ý của Phạm Nhàn, người đang đờ đẫn nhìn hắn.
Tình hình tại hiện trường vô cùng kinh hoàng, khi đến nơi, Phạm Nhàn nằm trong vũng máu, ngực không nhúc nhích.
Rõ ràng đây là đề ti của viện giám sát nhưng...
"Đằng Tử Kinh đâu? Hắn đâu?" Phạm Nhàn giãy dụa muốn đứng dậy. Nếu không cùng Nhị hoàng tử ra ngoài, thì sẽ không phải gặp phải ám sát trên phố Ngưu Lan, Đằng Tử Kinh đã liều mạng khống chế Trình Cự Thụ, tạo cơ hội cho y chạy trốn, trước tiên phải cứu hắn!
"Thưa ngài, hắn ở bên kia." Vương Khải Niên hơi nghiêng người sang một bên, nhìn thấy một người nằm cách đó không xa, xung quanh là một vòng người.
"Đánh thức hắn dậy và về nhà đi." Vương Khải Niên muốn nói nhưng hắn không dám nói.
Phạm Nhàn nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Vương Khải Niên, y không khỏi sửng sốt... Không, y không tin!
Phạm Nhàn lảo đảo đi tới, những người xung quanh cũng tránh ra, y ngồi xổm bên cạnh Đằng Tử Kinh, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Mỗi bước đi, thậm chí mỗi hơi thở, đều khiến xương sườn gãy chuyển động và đâm vào thịt, nhưng Phạm Nhàn phải làm vậy.
"Đằng Tử Kinh, đứng dậy!"
"Không phải ngươi đã nói nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ bỏ chạy trước sao?"
Bất kể Phạm Nhàn có nói gì, Đằng Tử Kinh nằm trên mặt đất cũng không phản ứng lại.
Máu hòa lẫn mồ hôi lạnh chảy xuống trán, đập vào bàn tay đang bắt mạch. Phạm Nhàn vội vàng lau sạch rồi rút tay lại.
Sau đó y đấm vào chân Đằng Tử Kinh.
"Đau..."
13
Phạm Nhàn và Đằng Tử Kinh lần lượt dựa vào một bên xe ngựa, Vương Khải Niên lấy một miếng gạc nhúng vào nước lau vết thương trên mặt Phạm Nhàn.
"Người đó là ai?"
Người của Viện Kiểm tra bị chặn lại bên ngoài phố Ngưu Lan, Hồng giáp kỵ sĩ của Tư Nam Bá cũng bị chặn lại trong thành. Phạm Nhàn, Đằng Tử Kinh và Vương Khải Niên chỉ loạng choạng đi ra khỏi thành.
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Phạm Nhàn, Vương Khải Niên đáp: "Đó là thái giám Hồng-Hồng Tứ Tường."
"Từ cung điện à?"
"Ồ đúng rồi, hắn rất có thể chính là đại tông sư trong truyền thuyết, hắn..." Vương Khải Niên nhìn Đằng Tử Kinh bằng ánh mắt lấp lánh.
Đằng Tử Kinh hỏi: "Sao ngươi lại nhìn ta?"
Vương Khải Niên có chút ngượng ngùng, "Vụ bạo loạn phố Ngưu Lan vừa xảy ra, viện Giám sát nhận được tin tức, ta liền chạy tới, Hồng công công đã tới rồi, nhưng Hồng công công cũng không nhìn Tiểu Phạm đại nhân, chỉ nhìn ngươi..."
Phạm Nhàn liếc mắt dò hỏi.
"Làm sao ta biết được? Ta bị chóng mặt."
Phạm Nhàn lắc đầu: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi còn thuốc chữa vết thương không? Có thể cho ta thêm một ít không?"
"Mơ đi con trai."
"Đúng vậy, ngươi không ngốc, ngươi chỉ bị điếc và không nghe thấy ta gọi ngươi thôi."
"Ta đã nói là ta bị chóng mặt mà."
Vương Khải Niên nhìn Phạm Nhàn, lại nhìn Đằng Tử Kinh, chuyện gì xảy ra vậy?
—-
Ba người đã ổn định chỗ ngồi. Trước khi Phạm Nhàn kịp hỏi, thái giám Hồng đã nói:
"Bệ hạ bảo nô tài bảo Tiểu Phạm đại nhân nghỉ ngơi dưỡng sức ở đây."
"Vậy thì ta có thể rời đi bất cứ khi nào ta muốn không?"
Phạm Nhàn bị Hồng Tứ Tường nhìn chằm chằm, cảm thấy sởn gai ốc. Tên này là máy điều hòa chuyển thế sao? Lạnh quá.
"Vậy thì ngươi phải nói cho ta biết đây là đâu chứ?"
"Trả lời Tiểu Phạm đại nhân, đây là hoàng phủ, tên là Thái Bình."
14
"Đưa y đến Thái Bình sơn trang?" Thái hậu không hiểu. "Tại sao?"
"Nô tài không biết."
Thái hậu hừ lạnh một tiếng: "Cho nên mượn người của ta không phải là vì thiện chí, mà là biểu dương, chỉ vì Phạm Nhàn sao?"
"Nô tài không nghĩ là Phạm Nhàn. Bệ hạ đã hạ lệnh cho nô tài cứu mạng Đằng Tử Kinh."
"Hãy đi kiểm tra xem hắn là ai."
Biệt viện Thái Bình.
Trong loạt công kích này, Đằng Tử Kinh cảm thấy từng đợt ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy lên đến trán, hắn cố gắng hết sức che giấu hơi thở và giảm bớt sự hiện diện của bản thân.
"Thần đánh bại Quách Báo Khôn!"
"Phủ Doãn Kinh đô đã thử thách ngươi, nhưng ngươi không đánh bại được hắn."
"Thần là một gã đàn ông vô học ở Đạm Châu, chuyên ve vãn người hầu gái và đánh đập người quản gia."
"Hãy kể cho trẫm nghe chi tiết về người hầu gái."
"Thần là đồ khốn nạn!"
"Ngươi không cần phải nhắc lại đâu."
Đầu tiên là chấn động đến từ việc Khánh đế đích thân đến Thái Bình sơn trang, chấn động thứ hai là Phạm Nhàn không có ý định quỳ gối trước mặt Khánh đế, thậm chí còn cãi nhau với Khánh đế, nghe có vẻ Khánh đế rất vui vẻ?
"Thần sẽ không bao giờ cưới quận chúa."
"Tốt."
"Sao mọi người lại thế này? Mọi quyết định đều do mọi người quyết định thay thần. Thần là người độc lập... Đợi đã, bệ hạ vừa nói gì cơ?"
"Không sao đâu nếu ngươi không nghe thấy."
"Bệ hạ, ngài hãy giữ lời hứa."
"Trẫm đã bao giờ nói dối ngươi chưa? Là ngươi đấy."
"Bệ hạ, nếu ngài nói sớm hơn, thần sẽ ở nhà thật lòng, thật sự."
"Phạm Nhàn, ngươi có vẻ rất thân thiết với trẫm nhưng thực ra, mỗi lời ngươi nói đều là giả vờ."
Khánh đế giận dữ bỏ đi, mãi đến lúc này Đằng Tử Kinh mới dám đưa tay lau mồ hôi lạnh đang đọng trên cằm.
Phạm Nhàn cũng hoảng sợ, giả vờ không sợ hãi để thử thách giới hạn của Khánh đế, nhưng bị Khánh đế vạch trần ngay tại chỗ. "Không được, ta phải rời khỏi đây, người nhà ta đang đợi."
Vương Khải Niên nghĩ rằng vợ và con gái sẽ không lo lắng cho hắn, nhưng Đằng Tử Kinh không còn cách nào khác ngoài việc kéo lê chiếc chân gãy của bản thân.
Ngay khi Khánh đế dựng cần câu lên, Phạm Nhàn đã tới.
"Bệ hạ, để không làm phiền đến sự thư thái và tao nhã khi ngài câu cá ở đây, thần xin về trước?"
Cái bẫy trong những lời này rất rõ ràng. Rõ ràng là Phạm Nhàn tự mình đến đây, bây giờ lại muốn quay về. Đi đâu? Về nhà? Điều đó là không thể.
Khánh đế không trả lời mà hỏi Phạm Nhàn: "Trình Cự Thụ là cấp gì?"
"Cấp tám, vậy thì thật sự không sao rồi, bệ hạ, xin hãy cho thần trở về."
"Ngươi rất tự hào khi cứu được một thuộc hạ sao?" Khánh đế liếc nhìn Phạm Nhàn.
"Còn chưa tới cấp chín..." Phạm Nhàn trả lời trước, lập tức đổi lời: "Chỉ thiếu chút nữa thôi?"
Khánh đế đang tập trung câu cá, Phạm Nhàn không thể không thừa nhận: "Tuy không thể đánh bại hắn, nhưng chắc chắn có thể trốn thoát, trừ khi đối thủ là Đại tông sư, nếu không thì không còn cách nào khác."
Phạm Nhàn chỉ nhớ Khánh đế đưa tay về phía y, nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào ngực y, một luồng chân khí hung mãnh bá đạo lập tức tràn vào kinh mạch của y.
Phạm Nhàn phun ra một ngụm máu tươi trên mặt hồ, sau đó ngã nhào xuống đất.
Nếu không phải Khánh đế đưa tay ra đỡ, có lẽ y đã rơi xuống hồ rồi. Khánh đế buông tay, để Phạm Nhàn ngã xuống dưới chân hắn.
Khánh đế khẽ thở dài: "Cá đều sợ hãi bỏ chạy."
Vừa dứt lời, một cây gậy sắt đã vung về phía Khánh đế.
"Sao ngươi dám làm hại y!"
15
Đôi mắt bị vải đen che phủ kia đã từng là nỗi sợ hãi sâu sắc nhất chôn sâu trong lòng Khánh đế, hắn trực diện đối mặt, sau đó bị nó nuốt chửng.
"Khí của Phạm Nhàn đã tăng lên trong trận chiến với Trình Cự Thụ, nhưng khí và máu của y bị chặn trong kinh mạch. Trẫm giúp y thanh lọc chúng, chứ không phải làm y bị thương."
Sau khi kiểm tra vết thương của Phạm Nhàn, Ngũ Trúc dùng một tay nhấc Phạm Nhàn lên vai.
"Ngươi muốn giết y."
Khánh đế cố gắng kìm nén luồng chân khí đang dâng trào. Vừa rồi hắn trực tiếp đón lấy đòn đánh bằng gậy của Ngũ Trúc, không đánh trả mà tấn công vào Phạm Nhàn đang bất tỉnh. Ở khoảng cách gần như vậy, Ngũ Trúc chỉ có thể dùng thân mình đỡ cho Phạm Nhàn.
"Trẫm chỉ muốn giữ ngươi lại một lát rồi nói cho ngươi biết một số chuyện thôi", nhìn thấy tay kia của Ngũ Trúc buông thõng bên hông, Khánh đế ngồi trở lại trước cần câu, "Nếu ngươi vẫn còn bất cẩn như lúc ở phố Ngưu Lan, thì ở lại với trẫm sẽ an toàn hơn cho y."
"Ngươi muốn giam cầm y sao?"
"Trẫm sẽ không bao giờ làm như vậy nữa." Giam cầm Phạm Nhàn cũng giống như tự tay cắt đứt sợi dây liên kết mong manh chỉ có máu mủ và thiên nhiên duy trì. Khánh đế làm như vậy với hy vọng thoát tội, và cuối cùng phải đối mặt với một kết cục không thể chịu đựng nổi.
Cho nên, Phạm Nhàn có thể tự do đi lại trong thế giới này. Khánh đế đã giăng một tấm lưới lớn cho Phạm Nhàn. Chỉ cần Phạm Nhàn nắm được sợi rơm cứu mạng duy nhất này trước khi rơi xuống vực sâu, tấm lưới này có thể trở thành dây diều trong tay Khánh đế khi Phạm Nhàn bay lên trời.
"Vụ ám sát phố Ngưu Lan là do Lâm Củng và gián điệp Bắc Tề là Tư Lý Lý lên kế hoạch. Trẫm đã phái Viện giám sát đi bắt Tư Lý Lý, nhưng Lâm Củng nghe tin đã bỏ trốn, hiện không rõ tung tích."
"Lâm Củng." Ngũ Trúc nắm chặt thanh sắt trong tay, trầm mặc một lát, "Nếu hắn thật sự muốn giết Phạm Nhàn, ta sẽ giết hắn, nhưng ngươi chứng minh thế nào?"
Cái chết của Đằng Tử Kinh là một cái gai, mỗi lần có người nói với Phạm Nhàn rằng "Chỉ là một tên hộ vệ chết thôi", cái gai đó sẽ đâm sâu thêm một chút vào trái tim của Phạm Nhàn, chỉ khi mạng sống của Đằng Tử Kinh được cứu, trái tim y mới trọn vẹn.
Nhưng Khánh Quốc vẫn cần một Lâm Củng chết, và việc kích động Ngũ Trúc bằng sự an toàn của Phạm Nhàn là lựa chọn tốt nhất.
"Ngươi có thể nhờ Phạm Nhàn điều tra, nhưng thay vì lại khiến y gặp nguy hiểm, tốt nhất là cảnh báo Lâm Củng và những người phía sau hắn. Nếu bọn họ động đến Phạm Nhàn, bọn họ sẽ chết."
"Vậy thì ngươi cũng sẽ chết."
Chất lỏng lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời uốn lượn dọc theo thanh sắt, cuối cùng nhỏ xuống đất. Khánh đế liếc nhìn, gật đầu không sợ hãi.
"Ngươi nói đúng, nhưng hiện tại thì không phải."
16
Phạm Nhàn nhìn quanh, trông quen quen, y đang ở trong phòng mình sao?
"Ngươi đã tỉnh rồi."
"Thúc?!"
Phạm Nhàn che ngực, trấn an trái tim đang sợ hãi của mình. Y định bảo thúc đừng lảng tránh như vậy nữa, vì trên người y vẫn còn thứ gì đó... Không, Phạm Nhàn vén quần áo lên để kiểm tra. Y nhớ lại những gì Khánh đế đã làm trước khi chìm vào bóng tối. Y nghĩ rằng trên người y sẽ có một lỗ thủng.
Nhưng ngoại trừ một số thương tích bên ngoài, không có thương tích bên trong nào cả, ngược lại y còn cảm thấy chân khí bên trong mình tràn đầy?
"Thúc ơi, ta bị sao vậy? Làm sao ta về được? Là thúc..."
Không có ai trả lời, Phạm Nhàn ngẩng đầu, người đâu? Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của y?
"Ồ, thưa ngài, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. Ngài đã hôn mê ba ngày rồi."
Vương Khải Niên cầm thuốc mới nấu trở về, thấy Phạm Nhàn tỉnh lại, vừa khóc vừa kể cho y nghe về cảnh tượng náo nhiệt trong nhà họ Phạm mấy ngày nay, Tư Nam Bá sốt ruột đến mức mắng thái y, dì Liễu và tiểu thư Nhược Nhược ngày nào cũng khóc, đương nhiên là Phạm Tư Triệt lo lắng cho tương lai của hiệu sách, cuối cùng cũng kể về tiến triển của cuộc điều tra.
"Viện giám sát đã phát hiện ra rằng Tư Lý Lý là gián điệp của Bắc Tề và có khả năng là chủ mưu đằng sau vụ ám sát này."
"Chúng ta đi Viện giám sát thôi." Chúng ta phải tận dụng tốt cái tay cầm lớn này mà đối phương để lại.
Khi Phạm Nhàn và Vương Khải Niên đi đến góc phố, thấy đoàn xe của thái tử dừng lại trước Viện Giám sát, hai người đều trốn ở xa xa, quan sát.
"Cút ra. Ta muốn đích thân thẩm vấn Tư Lý Lý, đòi lại công lý!"
"Thái tử muốn đòi công lý cho ai? Không phải ta chứ?" Phạm Nhàn thầm nghĩ, thật là xấu hổ. Y đã đánh người hầu của người khác, mất mặt, sau này còn phải cướp mất công việc của họ.
"Con trai thứ hai của Tể tướng Lâm là Lâm Củng đã chết ở ngoài thành. Con trai thứ hai của Tể tướng Lâm cũng là môn hạ của Thái tử."
Vương Khải Niên rút một con dao ra.
"Thái tử thật là cố ý, muốn nói cho mọi người biết, chính Bắc Tề đã lên kế hoạch ám sát trên phố Ngưu Lan và ám sát Lâm Nhị ở bên ngoài thành... Hô! Ngươi đang làm gì vậy?"
Một lưỡi đao bay vụt qua chóp mũi của Phạm Nhàn, chặn bước chân của thái tử và cuối cùng con dao cắm chặt vào trụ cổng Viện Giám sát.
Thái tử được Hắc Kỵ binh đưa trở về với danh nghĩa bảo vệ, Vương Khải Niên cũng theo Phạm Nhàn vào Viện Giám sát.
"Vương Khải Niên quả nhiên là người mà ta sắp xếp ở bên cạnh bảo vệ ngươi."
Vì Phạm Nhàn đã phát hiện ra nên Trần Bình Bình cũng không còn giấu giếm nữa.
Phạm Nhàn nhớ tới Trần Bình Bình, lúc còn ở trong giỏ của thúc Ngũ Trúc, y đã từng gặp qua một lần.
Trần Bình Bình nói rằng hắn sẽ báo thù cho Diệp Khinh Mi.
17
Khi Phạm Nhàn rời đi, y lại nhìn vào những bông hoa dại mà mẹ y đã tùy tiện rải ở góc Viện Giám sát.
Những lời đe dọa mà y dùng khi thẩm vấn Tư Lý Lý đều dựa trên kinh nghiệm của chính y: không gian chật hẹp không có ánh sáng, không có âm thanh và không có hy vọng.
Trước khi đến thế giới này, y nằm trên giường, có ánh sáng và âm thanh, nhưng càng tuyệt vọng hơn. Y không bao giờ muốn bị nhốt ở đâu đó nữa, phải xin phép người khác để làm bất cứ điều gì rồi sau đó nói lời cảm ơn.
Hơi thở của Phạm Nhàn có chút dồn dập, y cần phải nhanh chóng đến một nơi thoáng đãng có nắng.
"Ngài..." Vương Khải Niên vừa ra ngoài liền đến chào Phạm Nhàn, Phạm Nhàn phất tay bảo Vương Khải Niên tránh xa y ra, sau đó đi đến góc tường.
"Phạm thiếu gia, bệ hạ triệu kiên ngài, có việc gấp." Hầu công công đích thân tới mời.
"Được rồi, ta... nôn." Phạm Nhàn nôn khan, những cảm xúc bị kìm nén khiến y cảm thấy buồn nôn.
Trước khi Phạm Nhàn vào cung, thái tử đã trở về cung để xin yết kiến Khánh đế, nói rằng kẻ thực sự giết Lâm Củng rất có thể là Tạ Biện, thuộc hạ của Nhị hoàng tử, ám chỉ rằng Nhị hoàng tử đang cấu kết với Bắc Tề. Nhưng Nhị hoàng tử làm sao có thể thực sự "chịu oan"? Hắn quay lại và cáo buộc Lâm Củng là người cấu kết với Bắc Tề, và có lẽ ai đó đã giết để bịt miệng Lâm Củng.
Là người sống sót sau vụ ám sát, Phạm Nhàn đứng sang một bên, lắng nghe cuộc tranh luận giữa Thái tử và Nhị hoàng tử, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, Khánh đế chậm rãi đi về phía y.
Một bên là thái tử, một bên là nhị hoàng tử. Tể tướng Lâm không còn cách nào khác, đành phải yêu cầu Khánh đế đối chất với Trần Bình Bình, hỏi về tội quản lý yếu kém của viện giám sát. Khánh đế ra lệnh cho người triệu tập Trần Bình Bình.
"Ngươi cảm thấy thoải mái khi đứng ở đó không?"
Ngoại trừ Khánh đế, chỉ có một mình y đứng. Phạm Nhàn hỏi Khánh đế: "Bệ hạ, thần có cần quỳ xuống không?"
Khánh đế trở về cung, Phạm Nhàn rất muốn tìm người hỏi: "Vừa rồi bệ hạ có nhìn thần không?" Nhưng tất cả mọi người đang quỳ dưới đất đều cúi đầu, nên không ai có thể nhìn thấy, ngoại trừ Phạm Nhàn.
"Bệ hạ...đang tìm thần sao?"
"Nghe nói sau khi rời khỏi Viện giám sát ngươi đã nôn?"
"Không có gì đâu. Sáng nay thần ăn nhiều quá thôi."
Khánh đế vẫy tay và bảo cung nữ mang trà và bánh tới.
Thái tử, Nhị hoàng tử và Tể tướng Lâm đang ngồi ở ngoài sân, Phạm Nhàn cầm đĩa lên.
"Ngồi xuống và ăn phần của mình đi."
Phạm Nhàn muốn nói mình thật sự không ăn được, nhưng Khánh đế dường như đang mài mũi tên nhưng thực ra lại đang nhìn chằm chằm vào y. Phạm Nhàn không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm một miếng bánh mận, dùng răng cửa cắn từng miếng một.
Căn phòng này... Phạm Nhàn hít một hơi, trong phòng có mùi máu tanh.
"Bệ hạ, ngài có bị thương không?"
Khánh đế dùng một lực nhỏ lên bàn tay cầm mũi tên, lưỡi kiếm sắc bén lập tức cắt vào ngón tay, đưa vết thương cho Phạm Nhàn xem.
Khánh đế đã hứa rằng hắn sẽ không bao giờ lừa dối Phạm Nhàn.
Nhưng nếu Phạm Nhàn không hỏi thì hắn không cần phải nói gì cả. Những gì Phạm Nhàn tự mình khám phá ra có thể là sự thật được tái hiện.
Sau khi Trần Bình Bình đến, đã xác định được hung thủ là cấp đại tông sư. Không còn gì để nói nữa. Tể tướng Lâm không còn cách nào khác ngoài việc trở thành cha của một anh hùng bị địch giết chết vì đất nước, hoặc trở thành một tể tướng có con trai phản bội đất nước đầu hàng địch.
18
Bàn ghế đều đã được di chuyển, trên tường còn có vết xước mới, trưởng công chúa nói là đã đặc biệt phá hủy cung điện, cải tạo lại? Phạm Nhàn vừa nghĩ vừa xoa bóp cho trưởng công chúa.
Trước khi Phạm Nhàn rời khỏi cung điện, trưởng công chúa lại triệu hồi y, không phải vì lý do gì khác, mà là vì nghe nói y là đồ đệ của Phí Giới, cho nên mới nhờ y xoa bóp giúp nàng giảm đau đầu... mà nàng cũng không sợ bị y đầu độc chết.
"Sau vụ ám sát ở phố Ngưu Lan, ngươi chuyển đến Biệt viện Thái Bình?"
Trưởng công chúa đột nhiên nhắc đến phố Ngưu Lan khi họ vẫn đang trò chuyện ở câu trước, nhưng trọng tâm thực sự lại nằm ở câu sau. Tay của Phạm Nhàn không dừng lại: "Không biết trưởng công chúa lấy được tin tức này từ đâu."
Trưởng công chúa cười nói: "Ta lo lắng cho Uyển Nhi."
"Cảm ơn sự quan tâm của trưởng công chúa."
"Phải thế chứ, nhưng ta thực sự không ngờ tới..."
"Trưởng công chúa cực kỳ thông minh. Có điều gì mà điện hạ không nghĩ ra được không?"
Trưởng công chúa cười không ngừng: "Ta không nghĩ tới ngươi còn sống, lại còn sống ở Thái Bình sơn trang. Ha ha ha ha, nàng cũng không có gì đặc biệt, ta cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay."
"Nàng" mà trưởng công chúa đang nhắc đến là ai vậy?"
"Phạm Nhàn, cảm ơn ngươi đã ở lại Thái Bình sơn trang, nhưng lần sau, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn chết đi, để ta không cần phải tính toán thêm nữa."
Trưởng công chúa thừa nhận việc ám sát, Phạm Nhàn giả vờ hành động, một chiếc lông vũ bay vụt qua không trung.
Quả thực đã có một cuộc phục kích.
Phạm Nhàn không sợ, trước kia địch nhân ở trong bóng tối, y ở ngoài ánh sáng, hiện tại địch nhân đã lộ thân phận, đối phó cũng dễ dàng hơn.
19
Phái đoàn Bắc Tề đàm phán hòa bình và phái viên Đông Di đã đến kinh đô Nam Khánh. Khánh đế giao cho Phạm Nhàn chức vụ phó sứ đàm phán hòa bình.
Với sự do thám bí mật của Viện Giám sát và hàng triệu quân lính tiến vào biên giới, ngay cả khi có một số sự cố nhỏ xảy ra ở giữa Nam Khánh và Bắc Tề, vẫn đạt được sự đồng thuận. Với tư cách là người đàm phán, Phạm Nhàn được mời tham dự tiệc mừng.
Y đã sắp xếp mọi thứ từ ngày trước tiệc rồi. Thúc toàn năng của y là Ngũ Trúc có thể trả lời những câu hỏi hóc búa thay y, chẳng hạn như nơi cất giấu chiếc chìa khóa. Tuy nhiên, Phạm Nhàn có một câu hỏi mới: Chiếc hộp mà Thái hậu giấu dưới gầm giường có chứa những bức thư tình không?
"Đúng rồi, thúc ơi, thúc đưa ta về từ Thái Bình Sơn bằng cách nào vậy?"
"Ăn cắp."
"Được rồi, ta biết là thúc mà."
Có người gõ cửa sân, thì ra là Vương Khải Niên. Phạm Nhàn vẫy tay chào tạm biệt Ngũ Trúc.
Ngũ Trúc nhìn mái tóc tung bay của Phạm Nhàn, rồi nói: "Lúc đó ngươi chỉ nhỏ như thế này thôi."
Phạm Nhàn quay lại: "Cái gì?"
Ngũ Trúc đã biến mất.
Được thôi, hãy hỏi sau khi lấy được chìa khóa.
Để say và về nhà sớm nhất có thể, Phạm Nhàn liên tục uống rượu. Hơn nữa, y còn bị Trang Mặc Hàn vu cáo đạo văn, y say và phấn khích đến nỗi thậm chí không nhận ra mùi thơm kỳ lạ trong rượu mà một thái giám nào đó vừa đưa cho y.
Trang Mặc Hàn phun một ngụm máu lên bàn, các quan viên Bắc Tề vây quanh tỏ vẻ quan tâm.
Phạm Nhàn đột nhiên bùng nổ, hét lớn: "Lại tới nữa!"
Mọi người ở Bắc Tề đều trừng mắt tức giận, Phạm Nhàn muốn giết Trang tiên sinh sao?!
"Rượu!"
Phạm Nhàn ngã xuống đất.
"Đưa Phạm Hiệp Luật xuống nghỉ ngơi."
"Không, không, ta không say, ta..."
Bước chân của Phạm Nhàn không vững, điều này không tốt chút nào...
Bên ngoài cung điện của Thái hậu có lính tuần tra, Phạm Nhàn không thể ở lại lâu được. Theo suy đoán của y, khả năng bị Khánh đế giam giữ trong cung điện là thấp nhất. Nhưng điều y lo sợ sẽ thành sự thật. Y không còn cách nào khác ngoài việc sáng sớm mai về nhà, mở hộp ra trước khi bị nghi ngờ!
Phạm Nhàn đi theo con đường vắng vẻ trở về căn phòng ấm áp, vô tình nghe được cuộc giao dịch giữa trưởng công chúa và Trang Mặc Hàn. Chiếc lông vũ quen thuộc bay tới, Phạm Nhàn chạy như điên nhưng cuối cùng vẫn không tránh được. Phạm Nhàn che vết thương ở lưng dưới rồi ngã khỏi bức tường cao, thầm nghĩ, sao lại đau thế này!!!
20
Phạm Nhàn nhìn thấy trước mắt là một khoảng không trắng xóa, trời đã sáng rồi sao? Không tốt!
Việc tìm kiếm chìa khóa của y liên quan đến vết thương.
"Đau quá, đau quá!"
Phản ứng duy nhất y nhận được là tiếng lật trang giấy và tiếng bìa cứng đập xuống bàn gỗ.
Phạm Nhàn cố gắng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, y nghĩ mình sẽ thấy một dãy song sắt, rằng mình đang ở trong ngục, nhưng không ngờ rằng đó chỉ là một căn phòng sáng đèn, trên ghế dài, Khánh đế đang đọc sách. Nhưng mà, đó không phải là thư phòng. Chẳng lẽ là phòng ngủ của Khánh đế?
Chiếc giường y đang nằm bây giờ là...
"Bệ hạ, thần ... Không, tại sao thần lại ở đây?"
"Ngươi nghĩ sao?"
"Thần không biết, nhưng thần biết mình đã đi quá giới hạn rồi. Thần sẽ đi ngay bây giờ." Phạm Nhàn lắc đầu, đầu y đang rối bời, tác dụng của rượu mạnh hơn y tưởng tượng, nếu y viện cớ rằng mình say rượu và mất trí nhớ, những người khác sẽ tin tưởng hơn.
Phạm Nhàn vốn định nói điều vô nghĩa, nhưng khi thấy khuôn mặt của Khánh đế tối đi một nửa dưới ánh nến, y ngừng lại. Y theo bản năng cảm thấy rằng lừa dối Khánh đế sẽ dẫn đến kết cục thảm hại hơn, vì vậy tốt hơn là không nói gì cả.
Vừa chạm đất, đôi chân yếu ớt của y liền mềm nhũn, giống như là giẫm vào hư không, chỉ có điều Phạm Nhàn không đáp xuống đất, mà là đáp vào trong lòng Khánh đế.
"Không còn đau nữa sao?" Cánh tay của Khánh đế đè lên vết thương của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn cố nén nước mắt, nghiến răng nói: "Không đau."
Khánh đế siết chặt cánh tay.
"A! Buông ra!" Phạm Nhàn muốn đẩy Khánh đế ra, nhưng vì bị kẹt trong vòng tay của hắn, càng đẩy ra, cánh tay của hắn càng siết chặt. Hơn nữa, vừa mới điều động chân khí, y cảm thấy máu từ vết thương chảy ra ngày càng nhiều, chảy xuống chân, toàn thân ướt đẫm.
"Không phải ngươi nói không đau sao?" Khánh đế nâng cằm Phạm Nhàn lên, ngăn cản những giọt nước mắt sắp trào ra.
"Trẫm vừa bôi thuốc cho ngươi rồi, giờ phải bôi lại lần nữa."
Khánh đế bế Phạm Nhàn trở về giường, bên giường có một bình thuốc nhỏ, bảo Phạm Nhàn ngoan ngoãn nằm xuống.
"Đừng sợ, bôi thuốc xong thì ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy là ổn thôi."
Phạm Nhàn vừa chạm vào ngón tay của Khánh đế, liền rùng mình. Khánh đế không cho y đi. Ừm, y không thể đi được nữa. Vậy y không thể ngủ sao? Sau khi thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, y cảm thấy thực sự buồn ngủ.
Phạm Nhàn sợ đau, nhưng không muốn Khánh đế lại chế giễu y, nên y đưa đốt ngón tay vào miệng để lời nói không rõ ràng một chút.
"Bệ hạ, trời lạnh quá..."
Hơi nước lấp lánh trong mắt Phạm Nhàn, Khánh đế đặt toàn bộ lòng bàn tay vào đó.
"An Chi, ngủ đi."
Không biết là do mất máu quá nhiều hay là do ma lực trong lời nói của Khánh đế, Phạm Nhàn từ từ nhắm mắt lại.
———
Kéo rèm 🕯️Tung hoa ❤️
———
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro