KhánhNhàn-Ta hoài nghi phụ hoàng thích ta (31-50)
31
Vương Khải Niên trèo lên xe đang chở Tiêu Ân, run rẩy vì sợ hãi, tự trách vì đã để thói quen nói năng vô nghĩa của bản thân chọc giận Phạm Nhàn đang tức giận.
Phía trước, đại hồ ly Phạm Nhàn đào hố chôn một con rồng hình người, phía sau, đại ma đầu Tiêu Ân dọa giết hắn để giải sầu. Vương Khải Niên than thở cuộc sống quá khốn khổ.
Hôm nay, Lão Vương rất nhớ vợ và con gái.
Phạm Nhàn thật sự sẽ không để Vương Khải Niên chết, y rút cây trúc từ trong tay Tiêu Ân ra, y đang nghĩ rằng, ngày mai y sẽ tiếp tục tiến gần hơn đến Tư Lý Lý, y muốn biết bí mật đằng sau Tiêu Ân, cũng muốn phân tích tâm lý của vị hoàng đế trẻ tuổi Bắc Tề sau lưng Tư Lý Lý.
Sáng hôm sau, Phạm Nhàn lấy danh nghĩa Thượng Sơn Hổ bắt cóc Tiêu Ân. Trước khi kịp thẩm vấn, mọi người đã lần lượt kéo đến. Lưỡi rìu của Hải Đường Đoá Đoá không có ý định giết người, y có thể né tránh dễ dàng, nhưng mũi tên của Yến Tiểu Ất lại chính xác đến mức không thể tin được. Cuối cùng, ngay cả Thượng Sơn Hổ chân chính cũng tham gia vào cuộc vui.
Phạm Nhàn dùng tay trái giết người bằng dao, tay phải lợi dụng tình thế, thiếu sót duy nhất chính là Yến Tiểu Ất bất ngờ ra tay, Tư Lý Lý đứng trước mặt y, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng giòn tan.
Mũi tên của Yến Tiểu Ất đã bị ai đó cắt thành hai mảnh.
Cho dù Yến Tiểu Ất bị Hải Đường Đoá Đoá làm bị thương, nhưng là người từng bị mũi tên của Yến Tiểu Ất bắn trúng, Phạm Nhàn cũng biết rất rõ uy lực của nó, nếu như Hải Đường Đoá Đoá có thể làm được, vậy thì Đằng Tử Kinh khi nào đã đạt đến cấp chín?
Trước khi Phạm Nhàn kịp khen ngợi, Đằng Tử Kinh đã phun ra một ngụm máu.
"Gọi người tới!" Phạm Nhàn sai người bế Đằng Tử Kinh trở về xe ngựa.
"Ngươi đang khoe khoang năng lực gì vậy? Ngươi bị Hải Đường Đoá Đoá phụ thể sao? Nhìn xem, máu đều chảy ngược, chân khí tán loạn... Ngươi luyện chân khí sao?!"
Phạm Nhàn giơ tay của Đằng Tử Kinh lên cao rồi lại hạ xuống, quả nhiên, tay của Đằng Tử Kinh không thể khống chế mà rơi trở về, đập vào xe ngựa một tiếng "Ầm".
Đằng Tử Kinh chớp mắt, Phạm Nhàn lại hỏi: "Ngươi luyện chân khí ?!"
Đằng Tử Kinh vẫn tiếp tục chớp mắt.
"Nói đi!" Ồ... có vẻ như hắn không thể nói được.
Đằng Tử Kinh nhìn vào ngực bản thân.
Phạm Nhàn lấy ra một tờ giấy, quả nhiên là Đằng Tử Kinh đã luyện khí, có Phạm Nhàn giúp đỡ, có thể khôi phục rất nhanh.
Phạm Nhàn giúp Đằng Tử Kinh điều khí, sau khi phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt Đằng Tử Kinh đã khôi phục, có thể nói chuyện.
"Bệ hạ đã nói rằng, ta chỉ cho ngươi xem thứ này khi ta không thể cử động được."
Đầu tiên Phạm Nhàn hỏi câu hỏi quan trọng nhất: "Ngươi gặp Bệ hạ khi nào?"
Đằng Tử Kinh rất ngạc nhiên khi Phạm Nhàn không thắc mắc về thân phận của hắn.
"Một ngày trước khi khởi hành."
Khánh đế không chỉ dạy cho hắn chân khí mà còn lập ra một kế hoạch dự phòng trong trường hợp hắn đi sai đường.
"Bệ hạ không thèm nhìn thấy ta nhưng lại nhìn thấy ngươi và dạy ngươi võ thuật. Sau đó bệ hạ có mua đất đai, gia súc và cho con trai ngươi đi học không?"
"Không, bệ hạ chỉ dặn dò vài câu thôi." Đằng Tử Kinh cảm thấy lời này nghe quen quen. "Phạm Nhàn, từ khi nào ngươi học được cách nói giống Phạm Tư Triệt?"
"Ta có bao giờ tham tiền đâu? Ngươi nghĩ ta sẽ trừ tiền lương của ngươi khi bệ hạ trả tiền cho ngươi sao?"
"Không khấu trừ tiền lương. Ý ta là, ngươi muốn được coi trọng."
Ánh mắt Phạm Nhàn đảo qua đảo lại, y nói rất nhanh khi phản bác Đằng Tử Kinh: "Ta không phải, ta cũng không muốn. Bệ hạ không có thứ gì ta muốn!" Sau đó y cười khan hai tiếng.
"Bệ hạ chỉ thị cho ta để ta bảo vệ ngươi tốt hơn."
Đây là sự thật, Phạm Nhàn nản lòng nói: "Nhưng ngài có cần phải quanh co như vậy không?"
"Không phải ai cũng có thể trực tiếp như ngươi." Dám gọi Bệ hạ là "Ngài".
Vương Khải Niên đút từng miếng cơm cho Đằng Tử Kinh. Phạm Nhàn đi quanh rừng, muốn tìm người ở Viện giám sát giúp đưa thư về kinh.
Y không thể tìm thấy Hắc Kỵ và một bóng đen đột nhiên nhảy ra trước mặt y.
"Thúc ơi, thúc làm ta sợ chết khiếp!"
32
"Ngươi chưa chết."
"Thúc..." Tóc y dựng đứng vì sợ hãi, y sắp chết rồi. Phạm Nhàn yếu ớt dựa vào Ngũ Trúc để được an ủi.
Ngũ Trúc cứng nhắc hơn bình thường.
"Ngươi, ngươi, ngươi đang làm gì thế?" và giọng nói của Ngũ Trúc rõ ràng là lắp bắp.
"Thúc ơi, hú hú hú..."
Vương Khải Niên ngồi trên xe ngựa ở đằng xa hỏi Đằng Tử Kinh xem gần đây có con sói nào không.
Nửa chiếc lá khô cuộn tròn ở đuôi tóc của Phạm Nhàn, Ngũ Trúc đưa tay gỡ nó ra.
"Đau quá, đau quá!!!"
Trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy buồn bã, chẳng những không cho y ôm mà còn kéo tóc y!
Phạm Nhàn cảm thấy ngón tay của Ngũ Trúc ngày càng quấn chặt vào tóc y, sợ rằng nếu Ngũ Trúc đột nhiên kéo mạnh, y sẽ bị hói từ khi còn trẻ.
Phạm Nhàn miễn cưỡng cắt một túm tóc, mất đi một bộ phận quan trọng trên cơ thể, y càng cảm thấy chán nản, chỉ ngồi bệt xuống đất, tựa vào đùi Ngũ Trúc như hồi nhỏ.
"Thúc, thúc đánh xong Khổ Hà rồi à? Sao lại quay lại?" Nghĩ đến nhịp điệu nói chuyện kỳ lạ của Ngũ Trúc vừa rồi, "Thúc, thúc có bị thương không?"
"KHÔNG."
"Vậy tiếp theo thúc định đi đâu?"
"Đi theo ngươi. Hắn nói đúng. Ta không thể bất cẩn như lúc ở phố Ngưu Lan nữa."
"Thúc vẫn là người tốt nhất đối với ta. Đợi đã, ai đã nói gì với thúc?" Phạm Nhàn ngẩng đầu hỏi Ngũ Trúc, phố Ngưu Lan... Chẳng lẽ Khánh đế đã nói gì đó với Ngũ Trúc?
Ngũ Trúc nhìn mái tóc ngắn hơn nhiều so với phần tóc còn lại của Phạm Nhàn, "Ta nhớ lần đầu tiểu thư đi xa, cũng nhờ ta chải đầu giúp."
Ngũ Trúc lại cười. Ừm, tuy rằng chủ đề dường như vô tình thay đổi, nhưng thúc của y hiếm khi nghĩ về chuyện cũ, cho nên Phạm Nhàn cũng cảm thấy cần phải cắt bớt phần đuôi tóc.
"Thúc ơi, thúc cũng giúp ta nhé."
Phạm Nhàn nhấc mái tóc cắt tỉa lên ngang mắt, có vẻ hơi ngắn...
"Ta sửa lại lần nữa." Ngũ Trúc giơ kiếm lên chém xuống, Phạm Nhàn không kịp né tránh, tóc càng ngắn hơn!
"Mẹ ta thật sự nhờ thúc giúp cô ấy buộc tóc sao?" Phạm Nhàn hoảng sợ ôm đầu bỏ chạy.
"Sau đó, tiểu thư không cho ta chạm vào tóc cô ấy nữa."
"Thúc???"
Vương Khải Niên khó hiểu, hắn khen Phạm Nhàn có kiểu tóc đẹp, nhưng tại sao Phạm Nhàn lại cười như thể đang khóc?
33
Quan hệ quyền lực ở Bắc Tề rất phức tạp, Thái hậu nắm quyền hành, Hải Đường Đoá Đoá đứng cạnh Thái hậu nhưng trong lòng lại hướng về tiểu hoàng đế trẻ tuổi, cũng muốn hợp tác với Phạm Nhàn trừ khử Thẩm Trọng.
Thẩm Trọng tra tấn Tiêu Ân, ép buộc Thượng Sơn Hổ cứu người, để hắn có thể vu cáo Thượng Sơn Hổ phản quốc. Phạm Nhàn lợi dụng tình hình, giả vờ hợp tác với Thượng Sơn Hổ để cứu Tiêu Ân, moi thông tin từ hắn.
Tiêu Ân đã bị Trần Bình Bình lừa dối hơn mười năm, và hắn tin chắc vào sự thật đã ghép lại được, rằng Phạm Nhàn chính là cháu trai của hắn.
Y làm như vậy không phải vì muốn tìm ra bí mật của Diệp Khinh Mi và ngôi chùa, mà chỉ vì lòng nhân đạo, Phạm Nhàn không muốn dập tắt hy vọng của một người sắp chết, nên cứ làm cháu trai vậy.
Dù sao đi nữa, nếu bị lợi dụng, y sẽ luôn tìm được người trả lại.
Ngôn Băng Vân đã được cứu về, Phạm Nhàn muốn chinh phục hắn, nhưng Ngôn Băng Vân dường như luôn do dự khi nói chuyện với y.
Ví dụ như bây giờ.
"Ngươi chưa từng thấy người say sao?" Phạm Nhàn ngẩng đầu lên vì cơn say.
"Mọi người đều biết về mối quan hệ của ngươi với Thánh nữ Bắc Tề. Đêm qua ngươi và cô ấy ở cùng phòng. Hai người đã nói chuyện gì?"
"Ta thậm chí còn chưa kịp nói gì thì cô ấy đã đánh ngã ta..."
"...Này, cho ta ngắt lời." Vương Khải Niên muốn làm chứng cho Phạm Nhàn "Chúng ta vẫn luôn theo dõi đại nhân, chưa bao giờ rời xa đại nhân."
Sau khi say, Phạm Nhàn rất bình tĩnh, nhưng Vương Khải Niên trông còn mệt mỏi hơn Phạm Nhàn, tối qua hắn cẩn thận đến mức thay phiên nhau chớp mắt với Đằng Tử Kinh, đảm bảo sau khi say, Phạm Nhàn sẽ không có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ ai của Bắc Tề.
Ngoài Đằng Tử Kinh, Khánh đế còn triệu Vương Khải Niên, Phạm Nhàn đã trừng phạt Đằng Tử Kinh, Vương Khải Niên cho rằng hắn đã được tha thứ.
Ngôn Băng Vân tỏ vẻ do dự, trong đầu nghĩ đến một khả năng khác: "Sau khi đến Bắc Tề không lâu, ta đã nhận được một mật dụ có liên quan đến ngươi."
Trong lòng Phạm Nhàn rối bời, lúc đến đây y đã lừa gạt Hải Đường, lấy tính cách của nàng, trong rượu làm sao có thể không có thuốc? May mắn thay, Vương Khải Niên và Đằng Tử Kinh đều ở đó. Không, tại sao bọn họ lại ở đây... Vừa rồi Ngôn Băng Vân nói gì vậy?
À...đau đầu quá!
"Bệ hạ bảo ta hỏi ngươi một câu hỏi đúng lúc, nếu như kẻ địch uy hiếp tính mạng người thân và bằng hữu của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Ta kiến nghị ngươi không nên quá gần gũi với Thánh nữ Bắc Tề, miễn cho ngươi để lộ sơ hở, hoặc để nàng trở thành sơ hở của ngươi."
Vương Khải Niên nhanh chóng trả lời: "Điều đó tuyệt đối không thể!"
Nếu tin tức này truyền đến Nam Khánh, đêm qua sẽ uổng công. Vương đại nhân nói rằng hắn sẽ không bao giờ đồng ý vì quầng thâm mắt của bản thân.
34
Tù binh đã được giao nộp, ngày sinh của Thái hậu Bắc Tề đã qua. Không có lý do gì để Phạm Nhàn, một viên quan ngoại quốc của Nam Khánh, ở lại thêm nữa. Mặc dù quân biên giới Nam Khánh không tiến cũng không lùi, nhưng nếu ép Phạm Nhàn ở lại thêm nữa, có lẽ sẽ gây ra chiến tranh. Tuy nhiên, Bắc Tề không thể để Phạm Nhàn phô trương sức mạnh và trốn thoát an toàn, nên đã ngầm cho phép Thẩm Trọng phục kích Phạm Nhàn ở biên giới.
Thẩm Uyển Nhi chặn đao chỉ là một màn nhỏ, Thẩm Trọng không có đường lui, giao phó người cho Phạm Nhàn. Ngôn Băng Vân và Thẩm Uyển Nhi bị thương nặng, đoàn người đi cả ngày lẫn đêm.
Tạ Biện đưa cho phái đoàn hai bức thư không ký tên.
Một cái tặng cho Phạm Nhàn, một cái tặng cho Ngôn Băng Vân.
Phạm Nhàn nói y sẽ suy nghĩ về chuyện này ngay trong đêm.
"Thúc!" Phạm Nhàn hạ giọng, Ngũ Trúc trèo qua cửa sổ vào nhà.
"Thúc có thể quay lại giúp ta kiểm tra xem bọn họ có an toàn không?" Phạm Nhàn biết Ngũ Trúc vẫn luôn ở bên cạnh y, nhất định đã nghe được lời đe dọa của Tạ Biện.
"Ta không thể đi được."
"Thúc ơi, ta hứa là ta sẽ an toàn tuyệt đối."
"KHÔNG."
Phạm Nhàn chỉ vào tóc mình nói, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Ngũ Trúc nhượng bộ: "Ta sẽ quay lại trước khi trời sáng."
Phí Giới kiên trì muốn cùng nhau rời khỏi thành, làm chậm lại kế hoạch trở về của Ngũ Trúc. Khi hai người trở về doanh trại của phái đoàn, họ thấy Tạ Biện dẫn đầu đám đông bao vây Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân. Chiếc khoan sắt trong tay Ngũ Trúc bay ra như thể nó có ý thức.
Tạ Biện rên rỉ một tiếng, sau đó từ từ cúi đầu nhìn lưỡi kiếm sắc bén nhô ra từ ngực : "Thật là một thanh kiếm nhanh..."
Những lời này làm Phạm Nhàn tỉnh táo lại, y đấm mạnh vào ngực và bụng của Tạ Biên, sau đó quay người đi ra sau lưng Tạ Biên, một chân đạp lên eo Tạ Biên, một tay rút thanh sắt ra.
"Giết hết bọn chúng đi."
Mọi người xung quanh liên tục ngã xuống, Phạm Nhàn đã cho Ngôn Băng Vân mượn kiếm để y có thể tập trung "chữa trị" vết thương cho Tạ Biện.
"Là ngươi đã đánh trọng thương Tạ Biên, để chứng minh với ta rằng ngươi trung thành với viện Giám sát và Khánh quốc. Nhưng trước mặt Nhị hoàng tử, ngươi lại nói rằng ngươi hận ta tham quyền, gây náo loạn triều đình, ta là tai họa cho Khánh quốc. Ngươi nguyện ý làm tai mắt của nhị hoàng tử ở viện Giám sát, thay thế Tạ Biên làm cánh tay phải của hắn. Nhớ không?"
Đây là nhiệm vụ Phạm Nhàn giao cho Ngôn Băng Vân, vô cùng khó khăn. Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Ngôn Băng Vân lại trở nên tái mét. "Làm sao Nhị hoàng tử có thể tin tưởng ta?"
"Nếu hắn muốn 'làm hòa' thì phải chấp nhận món quà đáp lễ mà ta tặng hắn. Đe dọa ta luôn luôn sẽ khiến hắn phải trả giá."
35
"Sư phụ."
Tạ Biên mang theo rất nhiều người, lúc Phạm Nhàn ra lệnh, Phí Giới rắc chút thuốc bột giúp đỡ.
"Được rồi, nếu không sao thì nhanh về đi." Phí Giới không biết nên để mặt mũi ở đâu, nghĩ đến việc hắn đã lớn tuổi rồi mà còn bị Nhị hoàng tử non nớt lừa gạt, hắn không muốn đối mặt với đồ đệ .
"Sư phụ, con ở Bắc Tề lâu như vậy, sư phụ không nhớ con sao?" Phạm Nhàn đi vòng quanh Phí Giới.
"Không muốn, không muốn, đừng gây sự nữa, trở về đi. Bệ hạ nói muốn lột da Trần Bình Bình. Bệ hạ nghĩ đây là trò để cứu ngươi, để tất cả người trong viện giám sát đều có thể đến trước mặt Bệ hạ cầu xin . Nhưng mà, ngươi không biết. Lão già què kia đã quấy rầy Bệ hạ lâu rồi."
Trời đã tối khi họ đến trạm cuối cùng bên ngoài Kinh đô với một nhóm người bị thương, và các hoạn quan trong cung điện đang đợi ở đó.
"Bệ hạ đã ra lệnh cho phái đoàn phải đến kinh đô ngay lập tức."
Thẩm Uyển Nhi vẫn còn ở trong xe, Phạm Nhàn do dự.
"Tiểu Phạm đại nhân, xin mời."
Vừa vào thành, xe ngựa của Ngôn Băng Vân dưới sự bảo vệ của các quan viên chậm rãi đi về phía cuối thành, những sứ giả còn lại đều được Lễ bộ đón, chỉ có Phạm Nhàn vào cung.
Lời miêu tả của Hầu công công vô cùng sống động, Khánh đế vô cùng tức giận. Nhưng Phạm Nhàn nghe xong cũng không vội, chỉ hỏi có món gì ngon không, bởi vì đói bụng.
"Bệ hạ đã sai người chuẩn bị rồi. Tiểu Phạm đại nhân, sao người không đi?"
Phạm Nhàn đột nhiên dừng lại, bước thêm hai bước nữa đuổi theo: "Bệ hạ, cảm ơn ngài đã dành thời gian nghĩ đến cơn đói của thần."
Thái giám Hầu xấu hổ, Phạm Nhàn chỉ cần nói vài câu là có thể moi được sự thật từ hắn.
36
"Bệ hạ và Viện trưởng có mối quan hệ rất tốt."
Khi gặp Khánh đế, y không cúi chào hay chào hỏi. Người ta nói Trần Bình Bình chọc giận Khánh đế, nhưng y vẫn khăng khăng rằng họ có mối quan hệ tốt.
Làm sao bọn họ có thể liên thủ lừa gạt y, cho y một người ông, cho Khánh đế một người “cha” rẻ mạt, rồi đối xử với y như một kẻ ngốc.
Họ còn nói là có đồ ăn, vậy nó ở đâu?
Khánh đế đặt tấu sớ trong tay xuống, khiển trách: "Vừa vào phòng đã nhìn xung quanh là thiếu lễ độ. Ngươi ở Bắc Tề mà dám kiêu ngạo như vậy sao?"
Y dám.
Nhưng nếu trả lời câu hỏi của Khánh đế, hắn sẽ nghĩ rằng y đang hờn dỗi vì bị phớt lờ trong chuyến đi đến Bắc Tề. Phạm Nhàn khịt mũi đáp lại.
Y thực sự tức giận!
"Vậy thì xin bệ hạ cho thần về nhà. Thần sẽ ghi chép lại mọi thứ thần đã trải qua ở Bắc Tề, bệ hạ sẽ biết nếu thần dám 'kiêu ngạo’! Ngoài ra, với tư cách là đề ti Viện giám sát, thần nên cầu xin Viện trưởng. Viện trưởng của thần đâu?"
Phạm Nhàn ra hiệu hỏi: "Ngài từng thấy viện trưởng chưa?"
"Giết rồi, vừa chìm xuống hồ." Khánh đế chỉ tay ra ngoài cửa.
Phạm Nhàn xoa mũi hít một hơi thật sâu, sau đó ngửi khắp đại sảnh xem có mùi máu tươi không.
"Trần Bình Bình đã mất hơn mười năm để chuẩn bị, ngươi có thể bình tĩnh tiếp nhận, thậm chí còn cầu xin thay hắn, nhưng ngươi lại ở đây hờn dỗi với trẫm, chẳng lẽ ngươi không hiểu bí mật trẫm bảo Ngôn Băng Vân truyền đạt cho ngươi sao? Ngươi dám chất vấn sự sắp xếp của trẫm, còn muốn lão Ngũ trở về, ngươi không sợ ngươi xảy ra chuyện sao?"
"Trần Bình Bình là viện trưởng Viện giám sát, có suy nghĩ và kế hoạch như vậy quả là phúc đức cho Khánh Quốc, nhưng bệ hạ..."
Đáng lẽ phải nói cho y biết.
Y có thể nghĩ về điều đó trong đầu, nhưng không thể nói ra thành lời. Trong lòng Phạm Nhàn có một cơn tức giận không cách nào phát tiết, y cũng đang che giấu chuyện gì đó, làm sao có thể yêu cầu Khánh đế đối xử chân thành với y?
Trong mười sáu năm, y không dám đòi hỏi quá nhiều tình yêu thương vì y là một đứa con ngoài giá thú. Việc y có một người bà yêu thương đã là một điều tốt đẹp của Chúa.
"Sai."
Khánh đế bước đến trước mặt Phạm Nhàn, dưới áp lực của Khánh đế, Phạm Nhàn đã hiểu ra.
Y đã sai, y thừa nhận. Có rất nhiều mối đe dọa và cám dỗ ở Kinh đô, và y thực sự đã học được cách thèm muốn những thứ không thuộc về mình. Không ai hiểu rõ hơn y về số phận của Lý Vân Duệ. Nhưng y quá lạc quan. Y là Phạm Nhàn, và y nghĩ... có lẽ y có thể làm được.
"Trẫm đưa ngươi tới Bắc Tề là để ngươi thư giãn và hiểu rõ ý định của trẫm ."
Hiểu gì cơ?
Lúc đầu, y là Tôn Ngộ Không bị nhốt trong lòng bàn tay của Phật Tổ, sau đó là một con khỉ hoang bị đàn áp dưới chân Ngũ Hành Sơn năm trăm năm, không ai quan tâm, có phải là đã có sự sắp đặt trước khi y bị đánh 9981 lần trong chuyến đi Bắc Tề?
Y chỉ là một công cụ được sắp xếp rõ ràng.
Khánh đế gọi Hầu công công lại và nói: "Mang đồ tới đây."
Chất lỏng màu đen trong bình thủy tinh khẽ đung đưa, Phạm Nhàn cảm thấy có chút quen mắt, Vương Khải Niên không phải đã nói thứ này bị thất lạc trên đường sao?
Vương Khải Niên, ngươi cũng là phản đồ!
"Đây là trái đắng của sự bất tuân của ngươi. Hãy nếm thử ngay đi."
Rượu không phải là hàng hiếm, nên Phạm Nhàn rót một ly.
Cảm giác không đúng chút nào...
Chua quá!
Phạm Nhàn đã biến một bình rượu ngon thành giấm nho.
"An Chi biết sai rồi sao?"
"Thần biết thần sai rồi." Lần sau y sẽ dám làm như vậy nữa, nhưng nếu bây giờ Khánh đế có thể cho y một cốc nước, y sẽ cân nhắc thành thật thêm vài ngày nữa.
Khánh đế nhét một viên kẹo vào miệng Phạm Nhàn, như đang dỗ trẻ con, hỏi: "Ngọt không?"
Kẹo ngọt tan chảy trong miệng, cứu vãn vị giác của Phạm Nhàn đang bị vị chua làm bỏng nặng. Y gật đầu đáp lại, vô thức nói rằng nó ngọt.
Khánh đế lắc đầu thở dài: "An Chi không cho ngươi ăn kẹo thì ngươi sẽ không tin. Ngươi quen với việc cư xử như một đứa trẻ hư hỏng rồi."
37
"Ngươi thực sự nói thế sao?"
"Đúng vậy." Phạm Nhàn nhảy tới trước mặt Trần Bình Bình hai bước, rút con dao găm giấu sau lưng ra.
"Bệ hạ, hãy nhìn tay trái của thần. Trong đó có một loại thuốc có thể hạ gục cả Đại tông sư. Hãy nhìn tay phải của thần. Đó là một con dao găm có thể cắt sắt như cắt bùn. Nếu hôm nay bệ hạ không thả viện trưởng của chúng thần ra, thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi." Trần Bình Bình cười vỗ vỗ Phạm Nhàn, bảo y cất dao găm đi, tránh bị thương ngoài ý muốn. Thấy Phạm Nhàn mặt nghiêm nghị đi tới, hắn có chút lo lắng, nhưng chỉ sau ba câu, hắn lại không nhịn được cười nói. Phạm Nhàn thật chu đáo.
Phạm Nhàn đẩy Trần Bình Bình, tiếp tục đi về phía Bát Quái Điện, các quan viên Viện Giám sát đi ngang qua đều liếc mắt nhìn, bọn họ có thể kể những câu chuyện ma như bạo lực vũ trang trước mặt Khánh đế như một trò đùa hằng ngày.
"Ngươi và Hải Đường Đoá Đoá... không sao cả. Viện trưởng Viện Giám sát thừa sức sánh vai cùng Thánh nhân Bắc Tề."
"Viện trưởng, xin đừng nhắc đến Hải Đường." Phạm Nhàn nghiến răng, một cơn đau nhói chạy dọc sống lưng.
"Bệ hạ thấy chữ viết của thần trong tấu sớ ở Bắc Tề xấu, nên phạt thần luyện thư pháp. Đêm qua trời mưa gió lớn, bảo thần đọc một trăm lần. Bây giờ nghe đến chữ 'Hải đường', tay thần đau quá."
Trần Bình Bình nhớ lại Phạm Kiến đã từng than phiền riêng với hắn về việc giam giữ Phạm Nhàn trong cung và không cho y về nhà.
"Ngươi đã về Kinh đô ba ngày rồi mà vẫn chưa viết xong à?"
Phạm Nhàn lắc đầu.
“Ta vẫn chưa bắt đầu viết."
Cho nên hiện tại y đã lén lút đi ra ngoài.
Trần Bình Bình cố ý bảo Phạm Nhàn về sớm, thầm hy vọng Phạm Nhàn nghĩ đến việc luyện chữ sẽ chán, chọn ở lại.
Chỉ một......
"Quân đội đã trở về kinh thành, nên Bệ hạ không thể chăm sóc thần vào sáng nay. Tuy nhiên, thần phải về sớm, chậm nhất là sau bữa trưa."
Phạm Nhàn đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, định lúc đại hoàng tử vào cung, trong cung náo nhiệt, lén lút trở về, thật không ngờ đại hoàng tử đến cung yết kiến, lại phải đứng ngoài cửa cung.
Phạm Nhàn nhớ lại ngày hôm sau, đại hoàng tử dẫn đầu đoàn người, trước khi trời sáng đã đứng trước cửa cung hơn nửa giờ, chờ đợi để báo cáo với Khánh đế. Hầu công công nói năng lảng tránh, nói rằng bệ hạ đã làm việc vất vả cả đêm qua, vẫn chưa dậy.
Chắc họ đang đùa thôi!
Rõ ràng là Khánh đế đã lôi y dậy từ sớm và ném y ra khỏi cung để trừng phạt!
Y buồn ngủ đến nỗi gần như không thể đứng vững, và giờ y ngáp mỗi khi nhìn thấy bất cứ thứ gì màu đỏ...
Không, ngoại trừ điều này!
38
Cửa cung mở ra, chỉ thấy Cung Điển.
Đại hoàng tử ngạc nhiên: "Cung đại nhân ?"
Cung Điển vội vàng hành lễ: "Điện hạ."
"Cung tướng quân vội vã như vậy, là vì phụ hoàng muốn người dẫn đường sao?" Nói muốn dẫn đường nghe có vẻ hơi tự phụ, nhưng vẫn còn hơn là ở trong cung đi rình mò về vị tướng quân cấm vệ kia, gây nên sự nghi ngờ.
"Bệ hạ..." Cung Điển không nói gì thêm.
"Trên đường đến đây, thần gặp thái giám do Thái hậu phái đến. Điện hạ nên đến bái kiến Thái hậu trước."
Ánh mắt của Cung Điển đảo qua quảng trường trước cửa cung, đại hoàng tử đã chú ý tới điều này.
"Vậy thì không làm phiền Cung tướng quân làm nhiệm vụ."
"Điện hạ, xin hãy tha thứ cho thần."
Cung Điển cúi đầu, không đợi đại hoàng tử nữa.
"Phạm Nhàn, dừng lại!"
Đuổi theo một bóng người, để lại phía sau một vệt bụi.
Phạm Nhàn bận rộn với đồ ăn trong miệng, cuối cùng cũng nuốt hết, sau đó quay lại mỉm cười.
"Này, Cung đại nhân, ăn tối xong có tập thể dục không?"
Ngay cả mái tóc rối cũng toát lên vẻ ngọt ngào.
Nhưng Cung Điển chỉ thấy hai tay của Phạm Nhàn giấu sau lưng: "Người cầm cái gì vậy?"
"Không, không có gì!" Phạm Nhàn cao giọng, cố gắng che giấu tiếng "lạch cạch" nhỏ kia.
"Đây là cái gì?!" Cung Điển cầm lấy thanh tre.
Phạm Nhàn phản đối: "Đây không phải của ta, Cung tướng quân, ngài không thể tùy tiện nhặt đồ dưới đất rồi nói là ta ném." Trông Phạm Nhàn như thể không muốn thừa nhận lỗi lầm của mình.
Không có lệnh rõ ràng, không ai dám làm như vậy trước cửa cung, ngoại trừ Phạm Nhàn, còn ai có gan ném gậy tre để lấy kẹo táo tàu ở đây!
Cung Điển một tay cầm "bằng chứng", một tay cầm "tội phạm", đưa cả hai cho người có thể khống chế được Phạm Nhàn.
"Đó là bởi vì kẹo táo tàu của Bắc Tề không ngon..." Cho nên y mới nhớ kẹo táo tàu của Nam Khánh đến mức ăn quá nhiều mà không hề hay biết.
"Đề ti viện giám sát và chủ quản nhất xứ của trẫm bị hỏng răng vì ăn quá nhiều kẹo. Trẫm nghĩ ngươi đang khiến tất cả các quan chức cười rụng răng."
"Phụ ... Xì... Phụ hoàng, ta biết ta sai rồi. Ta sẽ không bao giờ ăn kẹo táo tàu nữa." Phạm Nhàn che mặt. Có một số lời không nói ra, có lẽ không cảm nhận được, nhưng sau khi Khánh đế nói ra, hàm răng như muốn cắm vào xương máu.
"Ngươi thừa nhận sai lầm của mình sao? Ngươi vừa mới thừa nhận bị Cung Điển bắt quả tang, trẫm còn chưa phạt ngươi tội bỏ trốn!"
Phạm Nhàn chỉ im lặng và chờ Khánh đế nói tiếp với vẻ mặt ủy khuất.
"Hãy tự suy nghĩ xem thông tin bị rò rỉ ở đâu và kẹo đến từ đâu."
Phạm Nhàn sắp xếp lại suy nghĩ của mình và truy tìm nguồn gốc.
Vân vân......
Nếu lúc đầu Khánh đế không nhét kẹo vào miệng y thì đã không xảy ra nhiều rắc rối như vậy!
39
Một vị quan mới được bổ nhiệm đã lật đổ Kiểm sơ ti. Mọi người đều cho rằng đây là nỗ lực của Phạm Nhàn nhằm thiết lập quyền lực của mình và tác động đến mối quan hệ trong cung điện đằng sau Kiểm sơ ti.
Chỉ có Phạm Nhàn biết rằng đây chỉ là nỗ lực nửa vời của y để hoàn thành "bài tập" mà Khánh đế giao, tin tức rò rỉ từ trong cung và số đường mua từ bên ngoài cung.
Y dành nhiều thời gian hơn để cố gắng tìm ra những mối quan hệ phức tạp hơn đằng sau chuyện này, và cùng với Ngôn Băng Vân, y đang cố gắng làm sáng tỏ một âm mưu lớn hơn.
Nhị hoàng tử và trưởng công chúa liên thủ, dùng Đông cung làm lá chắn để tiến hành buôn lậu nhằm khoét sâu vào Khánh quốc.
"Ồ... ngươi có kẹo không?"
Ngôn Băng Vân sửng sốt, câu trước còn đang thảo luận khả năng Khánh đế xử lý Nhị hoàng tử và trưởng công chúa, câu sau lại hỏi xin kẹo?
"Vâng, vâng", nhưng ngoại trừ đường dùng để nấu ăn trong bếp ra, cả nhà họ Ngôn chỉ có phòng của Thẩm Uyển Nhi là có.
Ngôn Băng Vân sai người chuẩn bị những viên kẹo này, hắn biết Thẩm Uyển Nhi đang buồn bực, nếu Phạm Nhàn biết được sự tồn tại của những viên kẹo này, y nhất định sẽ dùng chúng để trêu chọc hắn vài ngày.
Phạm Nhàn theo dõi tầm mắt của Ngôn Băng Vân, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, sau đó khẽ thở dài. Ngay cả Ngôn Băng Vân cũng biết phải đưa kẹo cho Thẩm Uyển Nhi, nhưng lại không cho phép y ăn.
Y bị thiếu đường.
Trong vòng chưa đầy ba ngày, y đã chuyển từ giai đoạn đầu của chứng sợ thiếu đường, sang giai đoạn cuối, y sợ mình sẽ quên mất hương vị của đường.
Một ngày nào đó y sẽ không muốn ăn đồ ngọt nữa.
Hoặc có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp để từ bỏ đường?
40
Phạm Nhàn khép lại mật thư, mặc dù Khánh đế thấy chữ viết của y xấu xí nhưng y vẫn viết.
Vào đêm khuya, nó được chuyển đến Khánh đế cùng với lệnh truy tố của Đô sát viện.
"An Chi."
Phạm Nhàn cúi đầu, lời nói tràn đầy cay đắng: "Phụ hoàng, ta không nhận tội."
Thời điểm Đô Sát viện luận tội y quá trùng hợp, khiến y mất đi lý do được ưu ái.
"Ngươi đã kiểm tra mọi thứ chưa?"
"Bệ hạ nghĩ thế nào?" Trong lòng Phạm Nhàn vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng.
"Viện giám sát."
"Ồ... Ta đã nhờ người điều tra rồi." Để cho họ nếm mùi vị thuốc độc, Phạm Nhàn cũng nhờ người của Viện giám sát điều tra theo tên trên tấu sớ.
"Một số việc cần phải được thực hiện từng bước một và ngươi không thể vội vàng được."
Chuyện thâm hụt trong kho bạc nội khố quả thực sắp bị đè bẹp, Phạm Nhàn cảm thấy có chút không cam lòng, chẳng lẽ trong lòng Khánh đế, sức nặng của y không đủ để lay chuyển địa vị Nhị hoàng tử sao?
"Ta hiểu rồi... Thưa Phụ hoàng, trước tiên ta xin nói rõ điều này. Ta không nhận tội bị Đô sát viện luận tội."
Ít nhất thì y không thể thua Đô sát viện, dù sao đây cũng là vấn đề danh dự của Viện Giám sát.
"Ngươi hiểu những gì ngươi muốn hiểu. Sự thông minh thường ngày của ngươi đâu mất rồi?"
Phạm Nhàn kêu lên: "A?" Biến hóa của Khánh đế thật sự quá nhanh.
"Những lời sáo rỗng của Đô sát viện không đáng để ngươi phải buồn đâu."
"Không phải." Phạm Nhàn tự tin phủ nhận.
"Đó là lỗi của trẫm ."
Đầu tiên, Phạm Nhàn lắc đầu tỏ vẻ áy náy, sau đó gật đầu mạnh mẽ.
"Đến đây."
Tiểu hồ ly rung bộ lông mềm mại, rúc vào trong lòng Khánh đế, Khánh đế vuốt ve bộ lông từ đầu đến đuôi, tiểu hồ ly không vui khi bị chạm vào vảy ngược lần thứ hai, vặn vẹo thân thể trốn tránh.
Tấu sớ đặt trên chiếc bàn nhỏ rơi xuống và rơi vãi khắp sàn nhà.
"Nếu muốn làm gì thì phải thể hiện quyết tâm chống lại trẫm . Còn có việc gì ngươi không làm được không?"
"Có khi nào ta chống lại Phụ hoàng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, và ngươi cũng cần phải có khả năng phân biệt đúng sai."
"Nếu bệ hạ đã nói vậy thì cứ vậy đi." Phạm Nhàn buông tha, vùi mình vào trong ngực Khánh đế, cười thầm.
Khánh đế cho phép y gây hỗn loạn ở kinh đô.
Dù sao thì y cũng định làm vậy, nhưng cảm thấy tốt hơn khi có người ủng hộ.
42
"Đây là bản án do quan giám sát của triều đình ký ngày hôm nay để cáo buộc ngươi là vô lễ với trẫm và kiêu ngạo."
Phạm Nhàn ngẩng đầu từ trong đống sách, tùy tiện cầm một quyển, sốt ruột mở ra, không có gì mới, đã chán ngắt.
Nhưng trong đống tài liệu cao bằng nửa người kia, ngoại trừ tờ trên cùng, những tờ còn lại đều không liên quan gì đến y.
" Có báo cáo ta về việc lũ lụt thường lệ không?"
"Viện giám sát không phụ trách việc thu hoạch lúa mùa đúng không? Chẳng lẽ có người biển thủ tiền?"
"Còn có cháu trai của Bộ trưởng Vương Bộ Công bị đánh vì cãi nhau với ai đó trong tửu lâu vì một vũ công ?"
Phạm Nhàn dùng một tay chống vào chiếc bàn thấp, đưa tờ giấy ghi chú cho Khánh đế, ngón tay vừa chạm đúng chỗ.
"Ta không phải đang cãi nhau với hắn. Hơn nữa, Phủ Doãn Kinh đô phải tham khảo ý kiến của Bệ hạ về một chuyện nhỏ như vậy. Họ không lịch sự lắm khi xét xử ta. Phụ hoàng, ngài có muốn viện giám sát nhân cơ hội này để tổ chức lại Phủ Doãn Kinh đô không?"
Cơn giận trong mắt Khánh đế thoáng qua, nhanh chóng bị đè nén, nhưng lại đột nhiên bùng phát trở lại. Phạm Nhàn sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nhưng đã quá muộn để hối hận.
Tuy trong lòng không muốn nhưng ký ức về thân thể lại thôi thúc Phạm Nhàn đến gần Khánh đế.
Phải ngoan ngoãn, nếu không sẽ bị tổn thương.
"Phụ hoàng ơi, ta biết ta sai rồi."
Phạm Nhàn cúi đầu, y đã quen với việc này, quen với việc ẩn mình.
Khánh đế không có phản ứng nào khác ngoài một tiếng "ừm".
"Phụ hoàng, ngài biết người đứng sau Bảo Nguyệt Tháp là ai, ta không nên cố ý thử thách hắn."
Lần này đổi thành "Hừ” tâm tư của Khánh đế không thể lường trước được, nếu là người bình thường, đã sớm quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nhưng Phạm Nhàn, người vừa giỏi tự tìm đường chết vừa giỏi tự cứu mình, trong mấy ngày qua y đã nhận ra rằng cầu xin tha thứ là vô ích, chôn vùi ngực mình luôn có hiệu quả.
"Phụ hoàng, ta biết ta sai rồi." Phạm Nhàn không quá chú ý thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại còn dùng tầm mắt đếm những mũi tên mới chế tạo trên bàn, xem thử Khánh đế có thể giữ được mũi tên nào.
Một, hai... y thậm chí còn chưa đếm đến ba.
"Lần sau nếu còn dám làm như vậy trước mặt trẫm nữa, trẫm sẽ lột da ngươi. Hiểu chưa?"
"Xin phụ hoàng hãy thả Phạm Tư Triệt đi, ta sẽ đưa hắn đi thật xa, tuyệt đối không dẫn tam đệ đi lạc nữa." Sau khi suy nghĩ, y lại nói thêm: "Đưa hắn đến Bắc Tề." Y tiết lộ trước địa điểm để đánh lạc hướng Khánh đế.
Đầu tiên, y không những không trả lời, mà còn đi xa hơn nữa, đây là phương pháp mới của y, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, y tự tin công khai cầu xin Khánh đế thiên vị, bất kỳ ai khác đều phải chết, nhưng Phạm Nhàn lại ở trong tình thế tuyệt vọng.
"Thật sao? Trẫm đã nói lần này sẽ không phạt ngươi sao? Bây giờ ngươi lại đòi thưởng trước."
Phạm Tư Triệt chỉ bị đánh bằng roi, nhưng lại bị chính đại tông sư đánh, mà mấu chốt là hắn không có chỗ nào để lý luận.
Phạm Nhàn tự mình cảm động, y quả thực là người anh trai tốt nhất của cả Khánh quốc.
43
Hầu công công tiến vào, bưng trà, trên đĩa còn có một đĩa bánh táo hoa giòn và một bát cháo cá phi lê mềm thơm.
Phạm Nhàn thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn nhớ rõ giọt mưa thứ một trăm hai mươi bảy vừa rồi đã rơi xuống từ mái hiên.
Phạm Nhàn một tay kẹp miếng hoa táo tàu, tay kia nghịch cháo vẫn còn hơi nóng.
Ánh mắt y chăm chú vào những bông hoa nhỏ, hoa cúc, được dùng để trang trí trên đĩa thức ăn ngày hôm nay.
Phạm Nhàn cảm thấy Khánh đế cố ý làm như vậy, hắn tự tay cắt đứt toàn bộ kinh mạch của y, cho nên hắn không thể quên rằng y không có chân khí để bảo vệ cơ thể, đánh y không thương tiếc, không chỉ bắt y nằm trên giường thêm ba ngày, mà còn dùng cái cớ khập khiễng là giúp y bôi thuốc và khôi phục kinh mạch để làm bất cứ điều gì hắn muốn khi y không thể phản kháng!
Phạm Nhàn ăn từng chút một, vô tình làm đổ một thìa canh gạo lên chăn, vội vàng lau sạch, xóa sạch dấu vết.
"Gọi người tới đây." Khánh đế đặt tờ giấy và bút trong tay xuống.
Phạm Nhàn ngoan ngoãn xuống giường.
Người cung nữ cúi đầu, mang theo tấu sớ rồi bước ra khỏi cửa.
Cái gì? Thì ra không định phạt y, Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm.
"An Chi hẳn phải nếm mùi hậu quả của việc làm ngơ lời nói của trẫm ."
Khi Phạm Nhàn nghe thấy chữ "An Chi" thì trong nháy mắt nổi giận, y đè nén một đống "Kết thúc rồi, kết thúc rồi, kết thúc rồi" đang điên cuồng chạy trong đầu, nhanh chóng phân tích xem có chuyện gì không ổn.
Có phải là y đã giấu biệt viện mới mua khỏi Khánh đế và bị phát hiện, hay là đường dây bí mật chôn giấu ở Bắc Tề đã bị mạng lưới gián điệp phát hiện?
Y đang dưỡng thương trong cung điện... Phạm Nhàn trong lòng khinh thường chính mình, Khánh đế không cho phép y dùng từ "giam cầm" để diễn tả khoảng thời gian này, vậy y thật sự không dám nói ra sao?
Nghĩ về điều đó có được không?
Trong thời gian bị nhốt trong cung, y không có thời gian xử lý quá nhiều chuyện. May mắn là y có mô hình quản lý của riêng mình, vẫn có thể duy trì hoạt động cơ bản mà không cần y phụ trách. Không thể nào bị vạch trần triệt để như vậy. Vậy thì... chẳng lẽ ý đồ đưa Nhược Nhược đến Bắc Tề của y đã bị vạch trần?
Phạm Nhàn đã lo lắng từ lâu, nghe đồn rằng khi còn ở Bắc Tề, Khánh đế muốn sắp xếp hôn sự giữa Nhược Nhược và Tĩnh vương thế tử. Lý Hồng Thành là người của nhị hoàng tử. Y đã bị buộc phải chống lại tất cả các đại thần sau khi bị đô sát viện luận tội. Y phải bất chấp lệnh của Khánh đế và từ chối cuộc hôn nhân, và y phải đối đầu với một hoàng tử và toàn bộ Phủ Tĩnh Vương.
Khánh đế yêu y hay muốn hại y... Một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.
Phạm Nhàn nghĩ rất nhanh, y vội vàng muốn xuống đất, thậm chí còn không mang giày, ngay cả giày cũng không có giẫm lên.
"Thần không làm gì sai cả. Nếu bệ hạ muốn đổ lỗi cho ai thì hãy đổ lỗi cho cha thần vì đã không trải thảm cạnh giường. Cha thần đã bỏ mặc thần rồi ."
Y co người lại trên giường khi nói chuyện.
Y không sợ, chỉ là chân y lạnh thôi! Phạm Nhàn nghĩ.
"Một cái lưỡi sắc bén."
Mặc dù y không hiểu tại sao Khánh đế lại thích hành vi vô lý và tùy tiện của y đến vậy.
Nhưng miễn là y có thể vượt qua nó một cách suôn sẻ thì sao?
"Cảm ơn lời khen của Phụ hoàng."
"Khi đối mặt với người của đô sát viện sau này, tốt hơn hết là ngươi nên thông minh như thế này."
"Đừng lo lắng, Phụ hoàng ạ."
Khánh đế thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây, Phạm Nhàn vì được sủng ái mà kiêu ngạo, dám nhờ vả hắn, nói rằng có người gây khó dễ, bây giờ tiểu hồ ly có người chống lưng, y không chịu ngồi yên, người ta sẽ hiểu lầm là y muốn phản loạn.
Đó chính xác là điều hắn muốn.
Đề ti của Viện giám sát bị đánh bằng gậy trong triều đình. Ngày hôm sau, cung điện ban hành một bản tóm tắt hạ thấp sự việc, nhưng bản tin nội bộ lại mô tả rõ ràng. Phiên bản lưu hành trong dân chúng lại sống động đến không ngờ.
Tất cả những điều này đều không thể tách rời khỏi sự thúc đẩy của Bát xứ.
44
Trong phiên triều, Phạm Nhàn lén lút đến một góc của hoàng viên, muốn hái vài đóa hoa để trút giận, nhưng nghĩ đến công sức của người làm vườn, trách móc đồ vật cũng chẳng ích gì.
"Ngươi là ai?"
Người thái giám phụ trách vườn hoa vẫn còn trẻ và gặp khó khăn khi mang xô, vì vậy Phạm Nhàn quyết định dọa hắn và bắt hắn chạy trốn, điều này hóa ra lại là một truyền thuyết về ma trong cung điện.
"Ta không phải là con người..."
Phạm Nhàn vẫn luôn thân cận với Khánh đế, nhưng chưa từng bị yêu cầu tháo bỏ vũ khí sắc nhọn và chất độc trên người. Y có một lọ thuốc bột, khi tiếp xúc với niêm mạc sẽ gây chảy máu, không gây hại cho cơ thể, công dụng chính là uy hiếp kẻ địch. Y quay người định bôi một ít vào miệng và mũi.
"Ta biết rồi, ngài hẳn là thần hoa!"
Hả?
Phạm Nhàn đột nhiên giác ngộ, đứng thẳng người, phất tay áo, chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu.
"Đúng vậy, ta là vậy."
Ánh mắt của thái giám trẻ tràn đầy sự mong đợi.
Không thể nào đột nhiên biến mất, cũng không thể nào lấy đồ vật từ xa. Phạm Nhàn tùy tiện hái một bông hoa, dùng một chút nội lực, bông hoa bay lên xoay tròn trong tay, trông đẹp đến mức có thể lừa được cả trẻ con.
Chân khí ấm áp chậm rãi lưu chuyển quanh thân thể, y khống chế tinh tế, vận dụng chân khí bắt đầu biểu hiện ra hiệu quả. Chẳng lẽ... Chân khí của Khánh đế bù trừ cho nhau?
Cho nên từ khi vào cung, Phạm Nhàn vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh Khánh đế .
"Nói cho trẫm biết, ngươi lại đập vỡ bình, phá hỏng tranh và thư pháp, hay là lén lút chạy ra ngoài?" Khi Khánh đế thấy Phạm Nhàn chủ động tiến lại gần, hắn nghĩ rằng con cáo nhỏ kia lại phạm sai lầm gì đó và đang muốn lấy lòng hắn.
Trong lòng Phạm Nhàn thầm vui mừng, nhưng vẻ mặt lại rất ủy khuất.
"Phụ hoàng ơi, Phụ hoàng có lỗi với ta."
Chịu một "sự oan ức lớn", Phạm Nhàn đã nhận tấm phù hiệu cho phép y được tự do đi lại trong cung điện và y "miễn cưỡng" tha thứ cho Phụ hoàng.
Vị quan cung đình được giao nhiệm vụ dẫn đường và hộ tống Phạm Nhàn ra khỏi cung điện chủ yếu chịu trách nhiệm chỉ thị cho lính canh ở cổng cung điện rằng không ai được phép vào sau khi cổng cung điện đã khóa, ngay cả khi có phù hiệu hoặc sử dụng công nghệ nhận dạng khuôn mặt!
Phạm Nhàn đang tận hưởng sự tự do của mình, y đã lên kế hoạch trèo qua tường và trốn thoát mà không để lại dấu vết.
"Bệ hạ." Hầu công công cúi chào, cầm chéo một chiếc bình sứ trên tay.
"Y đã uống gì?"
"Hôm nay, Tiểu Phạm đại nhân đã hái một số loại hoa và cây trong vườn thượng uyển và bảo lão nô tìm một chiếc bình đẹp để cắm vào. Nhưng chỉ một lát sau, Tiểu Phạm đại nhân đã biến mất."
"Lúc này, e rằng y đã ở quầy hàng nào đó ăn mì rồi, tay trái cầm một quả táo tàu, tay phải cầm một chiếc bánh bao nhân thịt."
Hầu công công che miệng cười thầm, Khánh Đế phất tay, muốn lại nhìn hoa cỏ.
Những bông hoa là một số loài hoa dại không rõ tên, vì thiếu nước nên đã héo úa và dính chặt vào nhau. Cỏ là một đám cỏ đuôi cáo mọc bên bờ nước. Tất cả đều là những thứ sau khi hái xong nên bị lãng quên và dọn dẹp.
"Đi rửa sạch cọ của trẫm và lấy vài ngọn nến."
45
Những bông hoa nhỏ đang hé nở đón ánh sáng vàng ấm áp rồi lặng lẽ quay đi. Đầu ngón tay Phạm Nhàn chạm nhẹ vào mặt nước, khuấy động bát nước đầy những chấm nhỏ li ti.
Lúc này, ánh trăng trên trời không thể nào so sánh với ánh nến trong nước.
Phạm Nhàn không nhịn được cười khi tưởng tượng đến cảnh Khánh đế đích thân chăm sóc những bông hoa và cây cối này.
"Nếu An Chi đến muộn hơn thì trẫm phải dậy rồi."
Vết cắt trên đài hoa khá cùn, dường như sự kiên nhẫn của Khánh đế đã vô tình bị hoa cỏ làm cho kiệt quệ, dường như Phạm Nhàn đã đào một cái hố chôn mình.
"Phụ hoàng ơi, Phụ hoàng không buồn ngủ sao? Ta buồn ngủ lắm. Ta sẽ ngủ ngay đây."
Nếu không phải bây giờ thì khi nào y mới hành động ngu ngốc? Nếu bây giờ y không đầu hàng thì khi nào y mới đầu hàng?
Phạm Nhàn ngáp dài, bàn tay đang muốn nhấc chăn lên bị giữ chặt, sau đó bị kéo mạnh xuống.
"Phụ hoàng ơi, xin Phụ hoàng đừng như vậy..."
Khánh đế không chỉ là một ông chủ mà còn là hoàng đế.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn muốn phản kháng, y ăn nhiều quá, còn chưa tiêu hóa hết, vừa rồi suýt nữa nôn ra.
"Ít nhất cũng phải nói cho ta biết trước chứ."
"An Chi muốn trẫm nói gì? Hôm nay ngươi nghỉ làm bài tập sao?"
Y hy vọng Khánh đế có thể phân tích cho y từ nhiều góc độ hơn về mối quan hệ giữa số lượng tân binh của quân Tây Lộ, số mẫu đất canh tác trong đồn trú và loại lúa sẽ được trồng vào mùa xuân năm sau. Triết lý toán học sâu sắc, giống như Hồng Lâu Mộng, đã khắc sâu vào tâm trí y, nhưng đáng tiếc nó lại được khắc trên nút nguồn của y. Sau khi nghe một lúc, điện bị mất và y ngủ thiếp đi ngay lập tức.
"Phụ hoàng..." Trong mơ, Phạm Nhàn nói chuyện, cũng không chắc mình có thực sự mở miệng hay không.
"Phụ hoàng có biết rằng ở chỗ ta, vợ luôn để đèn sáng chờ chồng không về nhà vào ban đêm không?"
“......” Khánh đế vốn định nói hắn đã từng đến Đạm Châu, nhưng chưa từng nghe nói đến phong tục như vậy.
Sau tiếng cười ngớ ngẩn "Hehe" của Phạm Nhàn, y bắt đầu thở đều và dài.
Ngủ thiếp đi.
"Đồ khốn nạn, ngươi đang lợi dụng trẫm ."
46
"Ta sẽ đến thăm ngươi vào vài ngày tới."
Ngay sau khi Phạm Nhàn rời đi, Thẩm Uyển Nhi lại đốt lò than trong nhà, nhưng vào cuối thu, nàng cảm thấy căn nhà lạnh lẽo như hầm băng.
Nàng đoán mình không còn sống được bao lâu nữa nên Phạm Nhàn mới thoải mái nói chuyện với nàng.
Chuyện này không liên quan gì đến tình hình chính trị, nàng không hiểu. Phạm Nhàn chỉ kể một số câu chuyện rời rạc, hôm nay là về một chiếc đèn, trước đó y còn kể về một viên kẹo.
Cô ấy hoàn toàn không hiểu tình yêu. Nếu cô ấy hiểu, anh trai cô ấy đã không phải chết.
Thẩm Uyển Nhi giơ tay lên, má nóng bừng, nhưng đầu ngón tay lại không chạm đến những giọt nước mắt lạnh lẽo như mong đợi.
Trong đầu cô mơ hồ hiện ra một hình ảnh, đó chính là nhân vật chính của câu chuyện, "người bạn" của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn không giấu được sự dịu dàng và tình cảm của mình, nhưng y vẫn thận trọng nói, dường như chỉ cần Thẩm Uyển Nhi nói không, Phạm Nhàn sẽ lập tức dừng cái ảo tưởng không thực tế của "người bạn" kia lại.
Nhưng tại sao cô ấy lại phủ nhận điều đó?
Một người si mê khác lại rơi vào cái bẫy nhẹ nhàng mà không thể thoát ra được.
Cô ấy giờ đây chỉ là một bộ xương khô quấn trong mạng nhện, không thể trả thù, vì vậy cô ấy chỉ có thể chờ đợi một người bạn đồng hành cùng chết.
Lửa than trong chậu sắp tắt, Thẩm Uyển Nhi bảo người thêm than vào.
Mặc dù sau khi trốn thoát khỏi dinh thự của Ngôn gia, cô vẫn chưa thể ra ngoài, nhưng ít nhất thì xiềng xích ở chân đã không còn nữa. Cô cũng được chăm sóc rất chu đáo ở những lĩnh vực khác. Ngay cả những cuốn truyện mới nhất được xuất bản trong hiệu sách và những câu chuyện mới nhất được kể trong tửu lâu cũng được giao đến cho cô hoặc đọc cho cô nghe để giải trí.
Một ngày nọ, một cung nữ bỏ chạy với khuôn mặt tái nhợt, nói rằng mọi người trên phố đang đồn rằng Phạm Đề ti đã dùng thân mình chặn dao để cứu Khánh đế ở Đền Treo, sống chết không rõ.
Thẩm Uyển Nhi nghe vậy thì cũng chỉ thờ ơ.
Người hầu gái kia nghi hoặc, chẳng lẽ Thẩm tiểu thư không phải là tình nhân của Tiểu Phạm đại nhân sao? Tại sao lúc Tiểu Phạm đại nhân gặp chuyện, người lại không có phản ứng?
47
"Nếu không cứu được y, các người sẽ được chôn cùng y!"
Tin tức Phạm Nhàn bị thương nặng và tử vong đã được xác nhận bởi tiếng gầm của Khánh đế.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, một nhóm thái y tụ tập lại, run rẩy nhìn nhau rồi lắc đầu.
Tình trạng ngộ độc quá nghiêm trọng và mất quá nhiều máu, không có cách nào cứu được.
Trước tình hình này, tất cả các thế lực đều ngoan ngoãn thu xúc tu lại, sợ rằng sẽ chọc giận Khánh đế, gây ra chuyện.
Cửa cung Quảng Tín lại mở ra, Khánh đế sắc mặt âm trầm đi ra, sai tất cả ngự y tiến vào trông coi, Khánh đế sắc mặt có chút mệt mỏi, trở về thư phòng.
Những người hầu mới thay thế đều đang bước trên băng mỏng, và công việc vốn là danh giá nhất cuối cùng đã được chuyển giao cho một khuôn mặt trẻ trung và tươi mới.
"Bệ hạ... xin hãy dùng trà." Đôi tay của thái giám trẻ tuổi không ngừng run rẩy.
"Ra khỏi!"
Nước trà đổ ra bắn vào người, tay chân của thái giám trẻ tuổi trở nên mềm nhũn, quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi xác nhận không có người ngoài, ngay cả thái giám Hầu vốn phải hầu hạ cũng vì bảo toàn tính mạng mà lui vào hành lang.
Khánh đế trầm giọng nói: "Đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm."
48
Để thiêu rụi thế lực của gia tộc Diệp và dụ sát thủ của Tây Hồ ra, trò chơi Đền Treo phải được thực hiện.
Nhưng hiện tại Phạm Nhàn không cần phải chứng minh lòng trung thành của mình, và Trần Bình Bình cũng không có động cơ để âm mưu, nên không còn cần kiểm soát được thành Đông Di nữa.
Khánh đế bí mật tiết lộ manh mối về sát thủ Tây Hồ, và Viện giám sát nhanh chóng khóa chặt đối tượng.
Khi có người nhắc đến Lâm Củng, tự nhiên sẽ nghĩ đến Phạm Nhàn. Vị thi tiên của Khánh quốc bị thương trong vụ ám sát, đây có thể coi là cơ hội gây áp lực cho Tây Hồ.
Khánh đế không đồng ý với kế hoạch này cho đến khi Phạm Nhàn chủ động thêm tên của lục xứ vào đó.
Nơi này tuyệt đối an toàn, cho nên người đang cố gắng giữ mạng ở cung Quảng Tín hiện tại chính là tên thích khách đến từ Tây Hồ.
Nhưng Phạm Nhàn lại tỏ ra vô lý trước mặt hắn.
Đồng phục của hoạn quan thường có kiểu dáng nhẹ nhàng và hơi mỏng vào mùa thu; nước trà thấm qua ve áo và dính vào người.
Trong thư phòng có một lò rèn có thể dùng để sưởi ấm, mấy ngày trước còn có thêm một tấm thảm lông mới, tất cả những thứ này đều khiến cho Khánh đế khô cả miệng, đáng tiếc là nguồn nước duy nhất vừa bị hắn đánh đổ, trong lòng càng thêm nóng rực.
"Đứng dậy đi, đừng để trẫm nói lần thứ ba."
"Thần không dám."
Nhưng nếu che đi một vài phần, khuôn mặt sẽ trông cực kỳ xa lạ.
"Nếu ngươi thật sự muốn làm thái giám, trẫm có thể giúp ngươi." Dù sao cũng vô dụng.
"Ta đùa thôi mà, phụ hoàng, đừng để bụng." Phạm Nhàn dùng hai tay che bộ phận trọng yếu, vội vàng đứng dậy, như thể thật sự sợ Khánh đế sẽ dùng đao giết chết y.
"Sao ngươi không ở lại cung Quảng Tín mà đến yết kiến trẫm?"
"Ừm...ta nhớ phụ hoàng lắm, phải không phụ hoàng?"
Đây là câu trả lời chuẩn và không thể sai được.
Theo kế hoạch ban đầu, Phạm Nhàn hẳn là ẩn núp ở cung Quảng Tín, nếu như trong quá trình truyền tin tức cho mọi người, bí mật bị bại lộ, y có thể lập tức nằm vùng, tiếp tục lừa gạt mọi người.
Lần ám sát này không chỉ muốn diệt trừ Tây Hồ, Phạm Nhàn còn phải dưỡng thương, trốn tránh thế gian, phải âm thầm đánh Tín Dương, chiếm cứ Quảng Tín Cung. Lý Vân Duệ sẽ lại điên cuồng, nhưng nếu thật sự phải ở lại, y vẫn có chút lo lắng.
"Y tự đưa ra đề xuất đó, nhưng y lại tức giận với chính mình. Như vậy có phải là ngu ngốc không?"
Dưới lớp áo choàng, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay bị cổ áo lông che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài, liên tục chuyển động qua lại, không chịu nhìn Khánh đế trước mặt, có thể đoán được suy nghĩ của y.
49
Phạm Nhàn nửa ngủ nửa tỉnh, cảm thấy mắt đau nhức vì hơi nóng bốc lên, từng khớp xương trên người như đông cứng lại, động tác phát ra tiếng kẽo kẹt.
Y há miệng vô ích, không nói được lời nào, may mắn là cung nhân đã chu đáo, rót cho y nước ấm.
Phạm Nhàn ngẩng đầu, trong lòng nhẹ nhõm, ít nhất những gì nhìn thấy cũng xác nhận được đây không phải là cung Quảng Tín, trong phòng cũng không có rèm vải trắng đáng sợ treo khắp nơi.
Tên sát thủ Tây Hồ vô dụng kia không thoát được, trong khi Phạm Nhàn nhảy nhót khắp nơi, trông chẳng giống bị thương chút nào. Khánh đế nói sẽ diễn thật hoành tráng và nhốt y lại. Khánh đế ăn xong thấy sảng khoái, nhưng y chỉ có thể nằm liệt giường.
Phạm Nhàn càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy mình bị thiệt thòi rất lớn.
Ngoài thuốc bổ dưỡng, thái y còn thêm thuốc sắc chống viêm thanh nhiệt, uống mấy bát lớn, Phạm Nhàn chán ăn, không chịu ăn.
Khánh đế khẽ che khóe miệng, tránh cho nụ cười bất lực kia ảnh hưởng đến vết thương trên môi.
Phạm Nhàn đang dưỡng bệnh trong cung, lệnh không được đụng vào việc của Viện Giám sát. Là chủ của Trần Viên, Trần Bình Bình không thể ngắm chim hót và nhảy múa trong vườn nữa.
Tuy nhiên, sau khi nghe người hầu báo cáo, hắn mới hiểu ra hôm nay Khánh đế triệu hắn vào cung không phải để phân tích tình hình, mà chủ yếu là để "moi tin" thêm một lần nữa.
Trần Bình Bình đảm nhiệm việc khuyên Phạm Nhàn ăn, nhưng trước khi đi không quên để lại lời nhắc nhở: "Bệ hạ, ngay cả thỏ cũng sẽ cắn khi nó nóng nảy."
Hơn nữa, đó lại là một con cáo.
Sau khi kiểm tra nhiệt độ của Phạm Nhàn và chạm vào thái dương của y, hắn thấy mồ hôi khắp nơi.
Trần Bình Bình tự tay đút thức ăn cho y, Phạm Nhàn ngoan ngoãn há miệng, nuốt nửa bát cháo, Phạm Nhàn thật sự không ăn được nữa, liền quay người trốn vào trong chăn.
"Nếu ta biết bệ hạ muốn viện trưởng rời khỏi, sống ẩn dật, tại sao ta phải tốn thời gian kể chuyện cho người nghe như huynh đệ thân thiết?" Phạm Nhàn thấp giọng phàn nàn.
Trần Bình Bình mỉm cười nhẹ nhõm, không nhìn vào vết đỏ trên cổ Phạm Nhàn nữa: "Đừng lo lắng, viện giám sát vẫn là của ngươi, ngươi vẫn kiểm soát tốt mà."
"Ý ta không phải vậy." Phạm Nhàn vội vàng giải thích.
"Ngôn Băng Vân đã làm rất tốt ở tứ xứ. Hắn có tầm nhìn tốt. À, và hắn cũng quan tâm đến Thẩm tiểu thư nhiều lần. Ngươi đã đúng khi bắt đầu với Thẩm Uyển Nhi và tiếp tục giành được Ngôn Băng Vân."
"Bọn họ đều tốt, chỉ là ta làm không đủ tốt, người đều nhìn thấu hết..." Cảm giác thất bại dâng trào trong lòng Phạm Nhàn, cả đời này y có thể đánh bại được những người này sao?
"Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Ngay cả vậy cũng không nhìn thấu được. Mấy chục năm nay ta sống vô ích sao?"
Sự căng thẳng và che giấu dự kiến không hề xuất hiện. Ngay cả Trần Bình Bình cũng không khỏi khen ngợi Khánh đế, nói rằng sau nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng làm được một việc của con người.
Phạm Nhàn cảm thấy đủ an toàn, sẽ không còn suy nghĩ hoang đường nữa.
Phạm Nhàn vẻ mặt buồn rầu nói: "Đừng làm ta nản lòng như vậy."
Phạm Nhàn càng ngày càng được cưng chiều... Trần Bình Bình không biết đây là phúc hay họa.
"Ta còn nhỏ nên lúc nào cũng bị bắt nạt."
"Vậy thì hãy giúp ta lần nữa nhé."
50
Sau bữa tối, Khánh đế đi thẳng vào vấn đề và hỏi Phạm Nhàn những gì y đã nói.
Phạm Nhàn cười yếu ớt: "Phụ hoàng ta sai rồi, là ta cả buổi chiều nói xấu ngài với viện trưởng..."
Phạm Nhàn dựa vào lòng Khánh đế, mặt ửng hồng khác thường, y dựa vào ngực Khánh đế tìm nơi mát mẻ để hạ nhiệt, vừa nói chuyện vừa từ từ ngủ thiếp đi.
Khánh đế có chút hối hận, có chút tức giận, một nửa là do hắn quả thực đã đi quá xa, một nửa là do Trần Bình Bình không để Phạm Nhàn nghỉ ngơi tốt.
Sau khi Phạm Nhàn đến suối nước nóng Thương Sơn để "tỉnh dưỡng", Viện giám sát đã đưa cho y danh sách hơn một trăm người có liên quan đến vụ án của Khánh đế, trên danh sách đều bị đánh dấu đỏ, điều này được cho là phù hợp với mong muốn của Phạm Nhàn.
Phí Giới mang theo tin tức từ Kinh đô đến Thương Sơn để cùng Phạm Nhàn đi tắm suối nước nóng. Một khi nhà họ Minh sụp đổ, Tín Dương như mất đi một cánh tay. Người ta có thể làm bất cứ điều gì khi bị dồn vào chân tường. Sát thủ liên tiếp tấn công. Lục xứ của Viện giám sát, cộng thêm Hổ Vệ, và bản thân Phí Giới phụ trách đảm bảo an toàn cho Phạm Nhàn.
Khi Phạm Nhàn nghe sư phụ tóm tắt hành động này bằng một câu "Bệ hạ đối xử với ngươi rất tốt", trong lòng không giấu được vui mừng, nhưng vẫn phải khiêm tốn nói vài câu.
"Chỉ là phù hợp với ý nguyện của bệ hạ và nhu cầu của triều đình."
"Ý ta là chân khí của ngươi."
Phí Giới thu tay bắt mạch cho Phạm Nhàn, tuy rằng chân khí lực lượng không mạnh như trước, nhưng tính mạng cũng không còn nguy hiểm nữa, giống như có người từ bên ngoài xây dựng lại kinh mạch cho Phạm Nhàn, nếu như phương pháp này có hiệu quả thì tốt, nếu không thì cả hai đều sẽ bị nổ tan xác.
Ánh mắt Phí Giới dừng lại ở vết đỏ trên cổ Phạm Nhàn: "Ta cảm thấy tình cảm của bệ hạ quả thực rất sâu đậm."
Không ổn rồi! Phạm Nhàn vội vàng che cổ lại, y quên mất sư phụ là chuyên gia giải phẫu cơ thể người, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được các loại vết thương là do đâu mà ra.
Phí Giới cầm khăn lên, rửa mắt thật mạnh rồi cảnh cáo Phạm Nhàn: "Tiểu tử, đây là con đường không thể quay lại."
"Ta biết rồi, sư phụ đừng lo." Phạm Nhàn mỉm cười tự tin, y có thể tự bảo vệ mình.
PS: tác giả có vẻ đã drop
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro