KhánhNhàn-Vật nuôi (51-59)
51
Phạm Nhàn nhìn đống quần áo thường phục được đưa đến cho y, không nói nên lời.
Trần Bình Bình cười lạnh: "Mặc đồ tang cho bà nội cũng không sao."
Từ khi Trần Bình Bình nhìn thấy sự thỏa hiệp của Phạm Nhàn, tính cách kiên nhẫn thường ngày của hắn trở nên kỳ lạ.
Theo lời gốc của Trần Bình Bình: "Nếu ngươi không nghe lời ta, vẫn nhất quyết cứu ta, một người sắp chết, thì không có lời nào ta không thể nói."
Mỗi lần Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình với đôi mắt đẫm lệ, y chỉ có thể làm ngơ trước những lời đau lòng của hắn. Nếu phải tranh luận về đúng sai, không ai có thể thuyết phục được người khác, và mọi người đều cảm thấy rằng người kia đã phá vỡ kế hoạch hoàn hảo của họ.
Phạm Nhàn hoàn toàn không có tình cảm gì với Thái hậu, kẻ đồng lõa trong vụ giết mẹ y. Và chiếc váy đơn giản này trông rất lạ.
Trần Bình Bình nhìn Phạm Nhàn liên tục nhìn quần áo thường phục, lại cười lạnh nói: "Phong cách này là để ngươi gánh địa vị của Hoàng hậu đi chịu tang, không sợ Hoàng hậu khóc lóc đòi lại sao?"
Phạm Nhàn nghẹn lời, y không quen với cách nói chuyện đột nhiên thay đổi của Trần Bình Bình.
Hồng Trúc chạy vào: "Tiểu Phạm đại nhân, bệ hạ đang giục ngài tới."
Trần Bình Bình nhìn Phạm Nhàn, thấy y quả nhiên mặc thường phục, hắn vỗ vỗ xe lăn, hung hăng nói: "Muốn sống như vậy, thà giết ta còn hơn!"
Vỗ nhẹ vai Trần Bình Bình, Phạm Nhàn chậm rãi đi về phía điện tang.
Khánh đế chăm chỉ cai trị đất nước và không mấy quan tâm đến phụ nữ. Điều này cũng dẫn đến việc chỉ có một vài phi tần trong hậu cung và thậm chí còn ít hoàng tử hơn.
Từ xa, Phạm Nhàn nhìn thấy Nhị hoàng tử sắc mặt còn tái nhợt hơn cả cung điện, nghiêng đầu khóc lóc khạc ra máu. Phần mái lệch độc đáo thậm chí còn không bồng bềnh như ban đầu.
Rất tự tin vào khả năng chế thuốc độc của bản thân,.Phạm Nhàn ngồi xổm bên cạnh Nhị hoàng tử và trêu chọc: "Ồ, điện hạ thậm chí còn quyến rũ hơn trước."
Nhị hoàng tử ngậm một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, mắt trợn ngược, không thể nhổ ra hay nuốt vào. Cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, Nhị hoàng tử mỉm cười trong khi cắn răng hàm, "Bây giờ ta không biết phải xưng hô với ngươi như thế nào nữa."
"Nếu muốn gọi y là mẹ cũng không phải là không thể." Khánh đế từ trong phòng đi ra, tiếp tục nói chuyện. Trong giây lát, mọi thứ trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi. Tin đồn Khánh đế và Phạm Nhàn ngoại tình cuối cùng cũng đã bị vạch trần vào hôm nay.
52
Không để ý đến những người có biểu cảm khác nhau, Khánh đế ra hiệu cho Phạm Nhàn đứng sau lưng hắn.
Mặc dù khoảng cách chỉ có vài chục mét, nhưng Phạm Nhàn vẫn có thể bước đi mà không cảm thấy áp lực như bị gai đâm vào lưng. Có nhiều cặp mắt đang nhìn về phía Phạm Nhàn, hoặc là nhìn thẳng, hoặc là nhìn lén. Toàn bộ đại điện đều im lặng, mọi người đều đang tiêu hóa lời Khánh đế vừa nói.
Không ai dám phản bác Khánh đế, nhưng điều đó không có nghĩa là không có ai phản đối Phạm Nhàn. Khánh đế đứng trên đài, nhìn xuống biểu cảm thay đổi của mọi người bên dưới.
Những lời vừa nói ra vô tình khiến Khánh đế cảm thấy như hắn đã đạt được điều hắn mong muốn. Lần cuối cùng có cảm giác này là khi hắn ngồi trên ngai rồng.
Nếu có nhiều người phản đối thì sao? Chẳng phải Phạm Nhàn đang từng bước từng bước đi về phía hắn sao? Bất cứ điều gì hắn muốn, cuối cùng hắn sẽ có được.
Phạm Nhàn vẫn đứng im trên đài, không tiến lên phía trước. Vài bậc thang trước mặt Phạm Nhàn tượng trưng cho sự phân chia giai cấp tàn khốc và nghiêm trọng nhất trong triều đại phong kiến, đồng thời cũng là biểu tượng cho quyền lực tối cao của Khánh quốc. Trước đây, trưởng công chúa chỉ được đứng ở bậc thứ ba, thái tử chỉ được đứng ở bậc thứ năm, thái hậu và hoàng hậu chỉ được đứng ở bậc thứ tám. Chỉ có Khánh đế mới có thể đứng cao trên bậc thang thứ chín.
Đây là cung điện của Thái hậu, chỉ có tám bậc thang, trên bậc thang là Khánh đế.
Nhìn thấy Phạm Nhàn mặc đồ tang theo phong tục của Hoàng hậu, Khánh đế cảm thấy có chút vui mừng. Có phần mất kiên nhẫn với sự chậm chạp của Phạm Nhàn, cuối cùng Khánh đế cũng bước về phía y, vòng tay qua vai y và dẫn y lên bậc thang cao nhất.
Thái giám Hầu nhanh chóng trao hương, Phạm Nhàn thành thật truyền đạt lại lời muốn nói với Thái hậu - tức là bà nội hoặc mẹ chồng.
Nhị hoàng tử say mê nhìn Khánh đế đích thân đưa Phạm Nhàn lên đỉnh cầu thang, đây là vinh dự mà chưa ai từng được hưởng. Đây là buổi lễ trao lại quyền lực cho Phạm Nhàn. Không ai sánh bằng, hơn ngàn người khác.
Phạm Nhàn lặng lẽ đứng dưới bóng Khánh đế, nhìn mọi người trong khán phòng. Nhưng mà, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Khánh đế rằng Phạm Nhàn sẽ say sưa với quyền lực.
Trong lòng Phạm Nhàn nghĩ rằng, trên những bậc thang này chôn quá nhiều máu và xương. Dòng máu hoàng gia sẽ mãi mãi mang trong mình tội lỗi đẫm máu. Chồng giết vợ, con giết cha, mọi chuyện đều là luân hồi.
53
Khánh đế vẫn còn đang để tang. Từ khi Khánh đế khoe báu vật quý giá nhất của hắn trước mặt hoàng gia, hắn chưa bao giờ che giấu mong muốn cuả hắn ngay cả khi hắn đang để tang.
Thấy Phạm Nhàn mấy ngày nay gầy đi thấy rõ, Khánh đế có chút không vui nói: "Ngươi chăm sóc thân thể đã lâu mà vẫn không khá hơn." Vuốt ve đôi môi nhợt nhạt của Phạm Nhàn: "Trước kia màu tím, bây giờ lại trắng bệch, nhưng không có màu đỏ."
Lão cáo già nói xong rồi hôn y. Con cáo nhỏ cuối cùng cũng thoát ra được, không nhịn được đâm lão cáo già: "Bệ hạ không tuân thủ thời gian để tang ba tháng, cuối cùng người phải gánh tội quyến rũ quân vương là thần."
"Bởi vì bọn họ chỉ bắt nạt kẻ yếu, đó là quyền của bọn họ, An Chi." Lão hồ ly gắt gao đè chặt tiểu hồ ly, "Nhưng chỉ cần trẫm ở đây, trẫm sẽ không để ngươi chịu bất kỳ bất công nào. Ngươi luôn có thể tin tưởng trẫm, ỷ lại vào trẫm."
Thấy lão hồ ly háo hức muốn thử sức, tiểu hồ ly đột nhiên cong môi cười nói: "Nếu bệ hạ không quan tâm đến thời kỳ để tang, vậy thì lập thần làm hoàng hậu ngay đi. Thần ngoài việc làm hoàng hậu, còn muốn làm quan trong triều nữa."
Khánh đế trong nháy mắt bình tĩnh lại, vừa định nói gì đó, Phạm Nhàn ôm lấy cổ hắn nói: "Bệ hạ nói đúng, đây không phải là quyền sao? Bệ hạ cho thần quyền cầu xin, bệ hạ cũng có quyền ban thưởng cho thần. Thần tin tưởng bệ hạ, ỷ lại vào bệ hạ."
Lời nói của Phạm Nhàn có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng coi như cuối cùng y đã rơi vào cái bẫy quyền lực mà hắn giăng ra. Lão hồ ly ôm chặt tiểu hồ ly nói: "Trẫm sẽ phong ngươi làm hoàng hậu trong ba tháng. Trẫm không đùa đâu."
Phạm Nhàn không để ý đến sự né tránh của Khánh đế, mà tiếp tục nói: "Vậy thì bây giờ có thể để Cung Điển làm phó tướng của thần. Việc triển khai quân cấm vệ không cần phải tính đến thời gian để tang."
Khánh đế nheo mắt, nửa thật nửa giả nói: "Trẫm có thể để Ngũ Trúc ngồi vào chỗ của Cung Điển."
Khi Phạm Nhàn nghe thấy chữ "Ngũ Trúc", y nhíu mày, cảm thấy cuối cùng Khánh đế cũng sắp lật bài và ra tay chiến đấu.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, Phạm Nhàn đẩy Khánh Đế ra, trực tiếp đứng ở trên giường: "Ngài có ý gì? Thần không thể làm hoàng hậu hay quan viên trong thời gian để tang, nhưng ngài có thể vui chơi mỗi đêm, đến đây chiêu đãi thần. Ngài chỉ là đang diễn trò, thật là giả tạo! Nếu muốn thúc Ngũ Trúc đến, vậy thì đi tìm thúc ấy đi. Dù sao thần cũng chỉ có thể ở trong cấm cung này."
Khánh đế có chút bối rối khi thấy Phạm Nhàn đột nhiên trở nên hung dữ. Chẳng phải Phạm Nhàn nên chú ý hơn và cố gắng lấy lòng hắn sao? Có phần tức giận trước phản ứng của Phạm Nhàn, Khánh đế nói: "Cuối cùng Ngũ Trúc và gia tộc Phạm cũng phải trở về kinh thành. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói chuyện với trẫm ."
Trần Bình Bình đang canh cửa, lạnh lùng nhìn bóng lưng của Khánh đế, Hồng Trúc liếc mắt nhìn Phạm Nhàn dựa vào cửa, cùng Trần Bình Bình liếc mắt nhìn nhau.
54
Trong nhiều ngày liên tiếp, Khánh đế không còn bước chân vào trung cung nữa mà ngày nào cũng triệu tập Hồng Trúc. Nghe Hồng Trúc miêu tả cảnh Phạm Nhàn chìm đắm trong rượu, Khánh đế nhướng mày nhìn Hồng Trúc.
Mặc dù Hồng Trúc cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Khánh đế. Nghĩ đến lời chỉ bảo của sư phụ Tiểu Phạm, Hồng Trúc ép bản thân phải đọc hết những câu thoại đã luyện tập nhiều lần.
"Ngươi ở trong cung bao lâu rồi?"
Hồng Trúc sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ này: "Nô tài vào cung vào năm Khánh Lịch thứ 32, đến nay đã mười hai năm rồi."
"Phạm Nhàn có biết ngày nào ngươi cũng đến báo cáo với trẫm không?"
Nghe được câu hỏi của Khánh đế, lần này Hồng Trúc trả lời lưu loát: "Nô tài thường đến chỗ Bệ hạ sau khi Tiểu Phạm đại nhân đi ngủ, cho nên Tiểu Phạm đại nhân không biết."
"Ồ, ngươi nghĩ Phạm Nhàn có tin ngươi không?"
Hồng Trúc vừa định nói ra câu trả lời mà Phạm Nhàn đã dạy, nhưng tiếng "ồ" lớn của Khánh đế đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Hồng Trúc.
Sau khi suy nghĩ một lát, Hồng Trúc không chắc chắn nói: "Tiểu Phạm đại nhân có lẽ không tin. Tiểu Phạm đại nhân không có nhiều liên hệ với các thị vệ." Như thể vừa nhớ ra điều gì đó, Hồng Trúc đột nhiên hưng phấn nói: "Nô tài nhớ ra một điều. Mỗi lần Tiểu Phạm đại nhân nói chuyện với Trần viện trưởng, tay của ngài ấy dường như di chuyển. Giống như đang chơi đàn vậy."
Trong cung im lặng. Khánh đế nhìn thân thể Hồng Trúc ngày càng run rẩy, cuối cùng nói: "Lùi xuống ."
Khánh đế chậm rãi bước vào trong viện, nhìn trăng, nhẹ giọng nói: "Trẫm ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, bóng trẫm phân thành ba người. An Chi, An Chi, trẫm muốn xem ngươi có bản lĩnh như thế nào, có thể xứng với danh hiệu thi tiên của bản thân không?"
Ngày hôm sau, Phạm Nhàn tìm thấy một tờ giấy mỏng trong bát trà. Khánh đế tuyên bố trong phiên triều buổi sáng rằng Công tước Đan Bá Phạm Nhàn đã chết khi cứu Khánh đế, và được truy phong là Vương gia Trung thành và Dũng cảm và được chôn cất trong lăng mộ của hoàng đế.
55
Khánh đế vẫn không có ý định vào Trung cung, nhưng hắn đã lệnh cho Hầu công công bảo Lễ Bộ làm một chiếc vương miện cho Hoàng hậu, để chuẩn bị cho lễ đăng quang của Hoàng hậu ba tháng sau.
Hầu công công liếc mắt nhìn tên của Hoàng hậu - Diệp Mai, trong lòng biết rằng hắn nhất định phải lấy lòng Tiểu Phạm đại nhân ở Trung cung. Không, không, là Hoàng hậu Diệp. Y khẳng định là quý nhân số một trong lòng Bệ hạ. Trong lúc hắn vui vẻ chạy ra ngoài, hắn đã va phải Hồng Trúc đang vội vã chạy vào.
Không thèm đỡ Hầu công công đứng dậy, Hồng Trúc quỳ xuống trước mặt Khánh đế, run rẩy nói: "Bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội. Tiểu Phạm đại nhân mất tích. Hôm qua ngài ấy ăn cơm không nhiều, vẫn đi ngủ đúng giờ như thường lệ. Sau khi nô tài báo cáo với bệ hạ và trở về cung, Tiểu Phạm đại nhân vẫn ngủ rất yên bình, không có gì bất thường. Nhưng sáng nay, giường của Tiểu Phạm đại nhân lạnh ngắt, e rằng đã đi từ lâu rồi. Trần viện trưởng cũng mất tích."
Khi thái giám Hầu nghe được tin này, lập tức cảm thấy chiếu chỉ trong tay đã trở thành củ khoai nóng. Hắn thậm chí không dám nhìn vẻ mặt của Khánh đế. May mắn thay, giọng điệu của Khánh đế vẫn bình thường: "Cung Điển đâu?"
Thái giám Hầu giấu đi chiếu chỉ trước đó và nhanh chóng chạy đi tìm Cung Điển để thế mạng.
Trong lúc Khánh đế đang công bố nghi lễ cung đình, Phó thượng thư mới được bổ nhiệm của Hộ bộ đã đến dự khán, hắn cũng bối rối không kém, loạng choạng quỳ xuống trước mặt Khánh đế. "Bệ hạ, chúng thần không thể liên lạc với Nội khố Giang Nam. Tất cả bạc trong nội khố đều là thủy ngân! Thần đáng chết!"
Nếu như Khánh đế không kinh ngạc trước sự trốn thoát của Phạm Nhàn và Trần Bình Bình, không kinh ngạc trước sự phá hủy của kho bạc Giang Nam, nhưng lại sững sờ trong giây lát trước sự thật rằng bạc trong kho bạc thực chất là thủy ngân.
Nhưng Khánh đế dường như không hề hoảng sợ chút nào. Chỉ cần một câu "Trẫm biết" là mọi người đều bỏ đi. Lúc này, trong Thái Cực Điện chỉ có một mình Khánh đế.
"Đã tìm được người nhà họ Phạm chưa?" Khánh đế hỏi với vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Một giọng nói có chút hối hận vang lên từ trong bóng tối, "Chúng thần đã theo dõi họ trong vài ngày qua, nhưng họ quá cảnh giác. Mỗi lần chúng thần cố gắng bắt họ, họ đều trốn thoát."
"Trẫm muốn gặp người trong vòng năm ngày."
Nghe giọng điệu lạnh lùng của Khánh đế, người đàn ông trong bóng tối nuốt nước bọt, nhận lệnh rồi rời đi.
Khi Khánh đế xác định lần này trong đại điện chỉ có một mình bản thân, Thái Cực Điện bị Khánh đế đập tan nát, theo tiếng đồ sứ vỡ trên mặt đất, Khánh đế phun ra một ngụm máu đen.
Sau khi cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, Khánh đế cười có phần ngượng ngùng. "Phạm Nhàn, độc của ngươi rất tốt, trẫm rất thích."
56
Mấy ngày nay, mỗi lần Diệp Trọng nhớ tới lời Nhị hoàng tử nói, đều không thể quên được.
Việc chạy ngàn dặm để bảo vệ kinh đô, vây hãm và giết chết trưởng công chúa cùng thái tử chính là cách thể hiện lòng trung thành với Khánh đế và Khánh quốc. Thánh bảo hộ của gia tộc họ Diệp, tộc trưởng Lưu Vân, đã giúp Khánh đế giết chết đại tông sư rồi trốn đi để tránh sự truy đuổi của Khánh đế. Gia tộc họ Diệp tự nguyện làm tất cả những điều này, vì sự bá chủ vĩnh cửu của Khánh quốc.
Nhưng bây giờ nhị hoàng tử lại nói Diệp Khinh Mi bị Khánh đế giết chết, số phận của Trần Bình Bình và Phạm Nhàn cũng giống như số phận của gia tộc Diệp. Nghĩ rằng Khánh đế đã thay thế các quan trong cung vào ngày Phạm Nhàn và Trần Bình Bình chạy trốn, để đại hoàng tử dẫn quân bảo vệ hoàng thành. Sự nghi ngờ và thờ ơ của Khánh đế dần làm thay đổi cán cân trong lòng Diệp Trọng.
Bản thân Diệp Trọng có thể chết dưới tay Khánh đế, nhưng hàng trăm người trong gia tộc Diệp đều vô tội. Một khi một người có mối lo lắng, họ sẽ suy nghĩ quá nhiều và đi chệch khỏi mục đích ban đầu.
Sau khi Khánh đế đảo lộn kinh đô và không tìm thấy Phạm Nhàn và Trần Bình Bình, Nhị hoàng tử đã dẫn đầu đội quân vô tận của gia tộc họ Diệp và lái xe ngựa về phía Tử Cấm Cung.
Đội quân của đại hoàng tử đã sẵn sàng, như thể họ đang đợi nhị hoàng tử đến. Không ai ngăn cản đội quân vũ trang đầy đủ của nhà họ Diệp, cũng không ai kiểm tra cỗ xe ngựa bị bao vây.
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử nhìn nhau từ xa, trong Tử Cấm Cung, họ đã bỏ lỡ nhau. Một người vào Tử Cấm Thành, một người ra biên giới.
Khi đi ngang qua một chiếc xe ngựa, cửa sổ hé mở và một bàn tay trắng bệch xương xẩu đưa ra. Đại Hoàng tử cầm lấy lá thư, nhìn những dòng chữ xấu xí trên lá thư với ánh mắt hoài niệm, mỉm cười rồi cưỡi ngựa rời đi.
Binh lính Diệp gia rải rác khắp mọi ngóc ngách trong Cấm cung, Nhị hoàng tử đang canh giữ cửa cung, gõ vào thành xe ngựa, nói: "Nói với Phạm Nhàn rằng ta chúc y may mắn."
57
Khánh đế dừng lại việc xem xét các tấu sớ và nhìn về hướng cổng cung điện. Khánh đế muốn tiếp tục xem tấu sớ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn trở về phòng và thay một bộ trang phục rất trang trọng.
"Lùi lại." Khánh đế vung tay.
Thái giám Hầu rơi nước mắt, cúi đầu bái kiến Khánh đế rồi dẫn theo cung nhân từ Thái Cực Điện chạy trốn.
Trí nhớ của Ngũ Trúc không ổn định. Ngoại trừ Diệp Khinh Mi còn có Phạm Nhàn. Chỉ còn lại các cạnh và góc dành cho những người và vật còn lại.
Sau khi xuống xe ngựa, Ngũ Trúc mang theo chiếc hộp hình chữ nhật và đặt nó vào nơi đã hẹn trước. Sau đó, hắn rơi vào trạng thái bối rối ngắn ngủi khi nhìn những cung điện trông quá giống nhau. Toàn bộ Tử Cấm Cung tựa hồ như một cái chân không hoàn cảnh, tất cả cung nhân đều không thấy, chỉ có tiếng binh lính mặc trọng giáp xông tới, thỉnh thoảng còn có tiếng thét chói tai.
Không biết đường cũng không sao, vì nơi có nhiều người nhất chính là nơi ở của Khánh đế. Ngũ Trúc bước về phía đó ngày càng nhanh hơn. Cho đến khi hắn gặp người đầu tiên chặn đường hắn.
"Xin hãy ở lại, thưa đại nhân ."
Người đàn ông mặc đồ đen đang chặn đường, đối mặt với Ngũ Trúc, giọng nói run rẩy, nhưng vẫn xuất hiện và đối mặt với Ngũ Trúc.
Ngũ Trúc nghiêng đầu: "Giọng nói của ngươi nghe quen quen. Ta muốn gặp Tiểu Lý tử, tránh ra."
Người đàn ông mặc đồ đen nuốt nước bọt rồi rút dao ra. "Ngũ gia, trước kia ta là thuộc hạ của ngài."
Cây gậy sắt của Ngũ Trúc trả lời câu nói này. Giữa cơn mưa tên, thanh sắt của Ngũ Trúc trở nên bất khả xâm phạm chỉ sau vài vòng xoay. Không cần bất kỳ động tác cầu kỳ nào, hắn nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn đánh gục tên mặc đồ đen đang chặn đường.
Trước khi đợt mưa tên thứ hai tới, Ngũ Trúc đã tiến được một trăm mét. Hai bên đường đều tràn ngập những người đàn ông mặc đồ đen cấp chín, không sợ sống chết.
Lúc này, vị trí của Ngũ Trúc vừa vặn để người áo đen kia dồn Ngũ Trúc vào bẫy. Cây cầu có mái che đầy những người đàn ông mặc đồ đen cầm cung, nhưng trước khi người chỉ huy kịp ra lệnh bắn, một tiếng nổ lớn vang lên và nửa cái đầu đã bị bay mất.
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ đâu đó, "Sự trừng phạt của trời, đây chính là sự trừng phạt của trời!" Cùng với tiếng hét đó, bom khói cũng rải rác khắp bầu trời.
Lợi dụng lúc đám người áo đen gây hỗn loạn, Ngũ Trúc phá vỡ cánh cổng cung điện đang đóng và tiến thẳng đến Thái Cực Điện. Người đàn ông mặc đồ đen đã bị đánh ngã bởi một quả bom khói ngay lập tức.
Cung điện hoàng gia nhà Khánh được xây dựng theo phong cách Bắc Tề, điện Thái Cực của Khánh đế cũng có những bậc thang cao. Nơi đó đầy những người đàn ông mặc đồ đen.
Xung quanh chân Ngũ Trúc có rất nhiều người ngã xuống, máu từ thanh sắt nhỏ giọt xuống. Mọi người đều sợ hãi. Ngay cả những người mặc đồ đen trung thành nhất với Khánh đế cũng cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn Ngũ Trúc từng bước tiến về phía Thái Cực Điện.
Khánh đế ngồi thẳng trên ngai rồng ở giữa Điện Thái Cực. Thái độ bình tĩnh này hoàn toàn biến mất sau khi nghe thấy tiếng sấm rền. Giống như đã luyện tập hàng ngàn lần, sau tiếng động, sáu hàng binh lính mặc áo giáp toàn thân bao vây chặt chẽ Khánh đế, không để lại một khoảng hở nào. Cuối cùng, tay của Khánh đế không ngừng run rẩy.
Lúc này, không ai có thể truyền đạt thành công bất kỳ thông tin nào cho Khánh đế, và Khánh đế cũng không biết lý do cụ thể của tiếng ồn là gì. Nhưng Khánh đế biết rằng đó chính là vũ khí mạnh nhất của Diệp Khinh Mi. Vũ khí giúp hắn lên ngôi. Vũ khí mà không ai có thể chống lại được. Vũ khí mà chưa ai từng nhìn thấy.
Đột nhiên, Khánh đế cảm thấy một luồng sát khí sau lưng, Khánh đế theo bản năng lùi về sau một bước.
"Phạm Nhàn." Khánh đế nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, "Ngươi muốn trẫm chết đi, đúng không?"
Phạm Nhàn chưa bao giờ nghĩ đến việc giết Khánh đế chỉ bằng một con dao găm. Nhìn Khánh đế mắt đỏ hoe vì tức giận, Phạm Nhàn mỉm cười: "Bệ hạ, Phạm Nhàn đã chết vì cứu ngài rồi. Những người nguyện ý chết vì ngài đều đã rời xa ngài rồi."
Chỉ trong chớp mắt, sáu hàng lính mặc áo giáp đã chuyển từ trạng thái choáng váng sang bao vây và giết chết Phạm Nhàn, người đã lẻn vào. Thấy Khánh đế bị tách ra, Phạm Nhàn không nói thêm lời nào nữa mà bắt đầu dùng kiếm chiến đấu với đám quân mặc giáp.
Khánh đế nghĩ rằng hắn đã phải đối mặt với quá nhiều vụ ám sát trong đời, chỉ lần này hắn mới cảm thấy vô lý. Khánh đế cả đời rong ruổi khắp thiên hạ, xung quanh toàn là tính toán, âm mưu và cạm bẫy. Lần duy nhất Phạm Nhàn bày tỏ tấm lòng chân thành, là với tư cách là cha và con, là quân vương và thần dân, là người yêu và là kẻ thù. Tại sao Phạm Nhàn lại làm như vậy? Những gì hắn cho đi còn chưa đủ sao?
Càng nghĩ càng tức giận, Khánh đế không hề chú ý đến người áo đen trên bậc thềm trước cung điện đã suýt bị Ngũ Trúc giết chết.
Một làn khói bom khác lại bắn vào, và số ít người đàn ông mặc đồ đen còn lại ngã xuống. Ngũ Trúc phá tung cánh cửa Thái Cực Điện.
Thấy rằng tính mạng của Phạm Nhàn không gặp nguy hiểm khi đối phó với đám quân mặc áo giáp nặng nề, mũi nhọn bằng sắt của Ngũ Trúc nhắm thẳng vào Khánh đế.
Những binh lính mặc áo giáp nặng nề xung quanh Khánh đế đột nhiên trở thành chướng ngại vật khiến hắn không thể hành động. Khi các bậc thầy chiến đấu với nhau, những người lính mặc áo giáp nặng nề này trở nên vô dụng, ngoại trừ việc trở thành nạn nhân bị vứt bỏ cùng với máu thịt của họ.
Lúc này, Khánh đế đang đứng chéo, đối diện với cửa Thái Cực Điện, lại một tiếng "Ầm" vang lên, não của một tên lính đứng ngay bên tai Khánh đế nổ tung.
Khánh đế biết rằng vũ khí đó ở đây. Khánh đế hoảng sợ hét lớn: "Đóng cửa điện lại, nhanh lên!"
Thật không may, tiếng động thứ hai và thứ ba cùng cái chết thương tâm của những người lính mặc áo giáp đã khiến đại sảnh trở nên hỗn loạn.
Ngũ Trúc nắm bắt thời cơ, thanh sắt cuối cùng đã đâm vào người Khánh đế. Thật không may, Ngũ Trúc cũng bị Khánh đế đánh vào cột trụ và ngã xuống, không bao giờ đứng dậy được nữa.
Phạm Nhàn lợi dụng lúc hỗn loạn, hét lớn: "Đây là sự trừng phạt của trời! Rời khỏi Thái Cực Điện ngay lập tức để được thần linh tha thứ!"
Những người lính mặc áo giáp nhìn nhau, không biết nên tin vào vị thần ảo ảnh hay Khánh đế-người gần như là một vị thần nhưng vẫn trong tầm với.
Lại một tiếng nổ lớn vang lên. Khánh đế bị mũi sắt đâm trúng không thể né tránh, toàn bộ xương thịt đều bị vỡ nát. Khánh đế cũng biết vũ khí ở đâu, hắn tập trung toàn bộ chân khí, ném thương về phía đó, sau đó di chuyển đến điểm mù.
Nhìn thấy ngay cả Khánh đế, người được tôn sùng như thần, cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của thần linh, tinh thần của những người lính mặc áo giáp ngày càng giảm sút.
Phạm Nhàn không kịp kiểm tra thương thế của Ngũ Trúc, cũng không thể thăm dò được gian đình bị ngọn giáo của Khánh đế phá hủy, y cố hết sức giáng một đòn chí mạng vào Khánh đế.
Con dao không đâm trúng được Khánh đế, nhưng kim độc lại đâm vào kinh mạch của Khánh đế. Phạm Nhàn cũng bị Khánh đế tát văng ra xa mấy thước, ngã vào góc tường.
Mặc dù Khánh đế đã rút kim độc ra nhưng hắn vẫn cảm thấy chất độc chảy trong huyết quản khắp cơ thể và không thể ép nó ra ngoài.
"Đây là vũ khí của nàng, trẫm biết đây không phải là sự trừng phạt của trời." Nhìn Phạm Nhàn toàn thân đầy máu, Khánh đế không tấn công nữa mà bắt đầu kéo dài thời gian.
Cuối cùng, Khánh đế cũng hiểu tại sao hắn lại bị Phạm Nhàn mê hoặc, thậm chí là ám ảnh đến vậy. Không tuân thủ luật lệ và lập dị. Hãy giữ trong lòng một thái độ riêng và đi theo con đường riêng. Nhờ có lòng vị tha và quên lãng, họ trở nên nhẹ nhàng, và luôn có những người sẵn lòng theo sau và tụ tập xung quanh. Bao gồm cả hắn. Không có ai không khao khát cái đẹp, không có ai không theo đuổi cái đẹp. Mọi người đều nghĩ rằng nếu họ nhận được điều gì đó tốt đẹp, họ sẽ hạnh phúc.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Khánh đế vừa hỏi vừa chỉnh lại mái tóc rối bù.
Thấy Khánh đế bình tĩnh như vậy, Phạm Nhàn càng thêm cảnh giác. Người trước mặt y là đại cao thủ mạnh nhất thế gian, mặc dù hắn bị thương và bị đầu độc.
"Lần đó khi ngươi đến Giang Nam tìm ta, ta đã biết ngoài viện giám sát ra, ngươi còn có thế lực ẩn núp. Lần này ta thậm chí còn không rời khỏi cung điện, ta chỉ trực tiếp xâm nhập vào bên trong." ( thay đổi xưng hô. Dù sao cũng lật mặt rồi)
Khánh đế gật đầu cười lạnh: "Trần Bình Bình đã có được vũ khí."
Phạm Nhàn không ngờ Khánh đế lại đoán được mọi chuyện nhanh như vậy. "Đúng vậy, là Trần Bình Bình. Viện trưởng đã gãy chân vì ngươi, và bây giờ ta bẻ gãy chân ngươi để trả đũa."
Khánh đế tiếp tục hỏi: "Làm sao ngươi có thể liên lạc được với Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Diệp Trọng? Trẫm thực sự rất tò mò."
"Không phải ta thuyết phục bọn họ, mà là ngươi- bệ hạ." Phạm Nhàn cảm thấy không khí xung quanh ngày càng ngưng tụ, biết rằng Khánh đế đã kích hoạt chân khí bá đạo. Y cũng từ từ kích hoạt chân khí bên trong của y. Hai nguồn năng lượng bá đạo có cùng nguồn gốc bắt đầu va chạm.
Khánh đế hừ lạnh một tiếng, đánh bật chân khí bá đạo của Phạm Nhàn đến mức không thể ngưng tụ được nữa. "Trẫm đối xử tốt với họ."
"Ngươi đối xử tốt với Trần Bình Bình, nhưng Trần Bình Bình lại phản bội." Phạm Nhàn thở dài, "Diệp Khinh Mi đối xử tốt với ngươi, nhưng ngươi không giết nàng sao?" Tập hợp lại chân khí bá đạo xung quanh, Phạm Nhàn đã đại khái đoán được mức độ đầu độc đối với Khánh đế. Có vẻ như chất độc mà y dùng chính cơ thể mình để cho con hổ ăn vẫn còn hiệu quả.
"Trẫm không giết nàng!" Cùng với sự tức giận của Khánh đế, cửa sổ trong Thái Cực Điện cũng vỡ tan.
Lần đầu tiên, chân khí bá đạo của Phạm Nhàn cùng chân khí bá đạo của Khánh đế xung đột trực tiếp, đại tông sư xứng đáng là đại tông sư. Phạm Nhàn lùi lại một bước, phun ra một ngụm máu.
Khánh đế không nhân cơ hội này tấn công Phạm Nhàn nữa mà nói: "Một mình ngươi không có cơ hội chiến thắng đâu."
58
Phạm Nhàn lau máu ở khóe miệng, tìm một chỗ đối diện với Khánh đế, khoanh chân ngồi xuống. "Nếu bây giờ ta không nói thì có thể ta sẽ không bao giờ có cơ hội làm như vậy nữa."
Khánh đế nhàn nhã nhìn Phạm Nhàn, chờ đợi lời tiếp theo.
Sau khi lấy lại hơi thở, Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Khánh đế: "Ngài có cảm thấy thế gian đã phụ lòng ngài không? Ngài rõ ràng đang làm những việc lớn lao có lợi cho đất nước và nhân dân. Còn chúng thần chỉ quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt?"
Khánh đế chỉ vào Phạm Nhàn và nói: "Trẫm chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với ngươi!"
Phạm Nhàn cười nói: "Ta không cho là như vậy. Bệ hạ, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt của ngài đều có tính toán."
"Trẫm đang thử thách ngươi, để ngươi có thể làm nên chuyện lớn." Khánh đế vừa định nói tiếp thì bị Phạm Nhàn ngắt lời.
"Đây chính là cách Bệ hạ thử thách Thái tử sao? Thái tử xa lánh ngài cũng không có gì lạ."
Nghe giọng nói dịu dàng của Phạm Nhàn nhắc đến thái tử, Khánh đế tức giận thay đổi tư thế.
Phạm Nhàn tiếp tục đâm thủng trái tim của Khánh đế, "Không phải ai cũng sẽ làm bất cứ điều gì vì tham vọng. Có gì to tát? Thống nhất chín châu và tập hợp tất cả mọi người lại với nhau? Những điều này chưa bao giờ là sự trả thù của ta, lý tưởng của ta hoặc là điều ta muốn làm. Và để ta nói cho ngài biết, đây không phải là những gì Diệp Khinh Mi muốn làm. Những gì cô ấy muốn làm vượt quá mức độ hiểu biết của ngài, bởi vì cô ấy làm điều đó là vì dân chúng, không phải vì bản thân cô ấy. Cô ấy đối xử với mọi người bằng sự chân thành, và lời nói và hành động của ngài cho thấy cô ấy vượt trội đến mức nào!"
Không thể giữ bình tĩnh được nữa, Khánh đế hét lớn: "Ngươi nghĩ như vậy về trẫm sao? Ngươi sai rồi! Là hoàng đế, tất cả mọi người đều quy phục trẫm. Là hoàng đế, trẫm nhìn xuống núi sông. Chỉ cần trẫm chọn con đường này, trẫm sẽ không do dự mà đi. Còn ngươi gọi sự yếu đuối là đạo đức và thất bại là hận thù. Ngươi chỉ muốn xóa bỏ thành tựu của trẫm. Trẫm không sai!"
Cùng với cơn thịnh nộ của Khánh đế, chân khí bá đạo và long lực của Khánh đế kết hợp thành một, lao về phía mặt Phạm Nhàn. Phạm Nhàn trực tiếp hứng chịu cú đấm, cánh tay phải của y bị gãy và bay về phía sau.
Khánh đế bị thương nặng, chỉ có thể từng bước tiến về phía Phạm Nhàn. Sau khi cuối cùng cũng vớt được Phạm Nhàn bị chôn vùi trong đống đổ nát, Khánh đế ôm lấy Phạm Nhàn đang liên tục ho ra máu và nói: "Ngươi hạ độc trẫm, trẫm biết. Ngươi không muốn ở bên cạnh trẫm, trẫm cũng biết. Ngươi hận trẫm, trẫm cũng biết. Mọi người có thể hận trẫm nhưng ngươi thì không. Tại sao ngươi không nghe trẫm!"
Phạm Nhàn nhìn Khánh đế đang rơi nước mắt, không hề động lòng.
"Diệp Khinh Mi yêu ngươi, nhưng không nhiều lắm. Nếu một người phụ nữ không ngưỡng mộ một người đàn ông, làm sao cô ấy có thể yêu người đó sâu sắc? Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù thay cô ấy. Với chiến lược của cô ấy, kết cục của cô ấy là do cô ấy tự quyết định. Nhưng nếu có ai đó muốn trả thù cho cô ấy, ta sẽ giúp họ vì họ yêu ta và Diệp Khinh Mi.
Ngươi chưa bao giờ trải nghiệm tình yêu trong đời nên ngươi nghĩ rằng ngươi không cần tình yêu, những thứ ngươi trao đi chính là tình yêu. Diệp Khinh Mi là ngọn hải đăng mà mọi người trên thế gian đều theo đuổi, nàng là một vị tiên cao hơn tất cả mọi người, là hiện thân hoàn hảo của sự siêu việt khỏi thế giới trần tục. Điều ngươi thích là những lợi ích cô ấy mang lại cho ngươi và những ý tưởng tiên tiến mà ngươi không thể tưởng tượng được. Vì vậy, ngươi có thể động thủ với cô ấy, bởi vì tình yêu của ngươi dành cho cô ấy không phải là tình yêu thực sự, mà là sự tôn thờ pha trộn với quá nhiều lợi ích vật chất. Thừa nhận đi, ngươi sẽ không bao giờ giỏi như cô ấy.
Và ngươi đã tự định đoạt số phận của bản thân bằng cách giết cô ấy theo cách ngu ngốc nhất có thể. Ngươi không thực sự mạnh mẽ vì ngươi không dám đối mặt trực tiếp với Diệp Khinh Mi, và ngươi sẽ không bao giờ có thể đánh bại được cô ấy. Cái chết của cô ấy là ranh giới phân chia cuộc đời ngươi; ngươi không còn bất khả chiến bại nữa. Ngươi nghĩ rằng giết cô ấy là sự khởi đầu cho hành trình leo lên đỉnh cao của ngươi, nhưng thực ra đó lại là sự kết thúc cho sự trì trệ của ngươi."
Mỗi lời Phạm Nhàn nói ra, Khánh đế lại run rẩy thêm một chút. Khi hắn sắp buông tay, Phạm Nhàn đột nhiên ôm chặt lấy Khánh Đế. Cây gậy sắt của Ngũ Trúc đâm thẳng vào ngực Khánh đế.
Khánh đế vốn đã bị thương nặng, không thể chống đỡ thêm nữa, nhưng trong mắt lại không có chút hận thù nào, chậm rãi ngã xuống.
Ngũ Trúc dễ dàng rút thanh sắt ra, nhưng Phạm Nhàn vẫn ôm chặt lấy Khánh đế. Ngũ Trúc không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại làm như vậy, nói: "Lúc ta vào cung, Nhị hoàng tử bảo ta nói với ngươi rằng chúc ngươi may mắn."
Phạm Nhàn nghe thấy Khánh đế khẽ thì thầm bên tai: "Ngươi còn chưa đủ bản lĩnh, còn chờ gì nữa? Giết trẫm đi. Ngươi lên ngôi hoàng đế thì trẫm mới yên tâm."
Phạm Nhàn dùng cánh tay vẫn còn cử động được nắm chặt hơn. "Nếu ta không trở thành hoàng đế, vương quốc của ngươi sẽ không liên quan gì đến ta. Không ai có thể kế thừa di chúc của ngươi. Thật là một sự nghiệp vĩ đại, thật là một danh tiếng lâu dài, so với việc sống cuộc sống theo cách ta thích, thì chẳng có ý nghĩa gì. Ngươi ở trên đỉnh cao, nhìn xuống mọi thứ, dường như có tất cả mọi thứ, nhưng ngươi có thực sự hạnh phúc không? Ngay cả tên của ngươi cũng gần như bị thế gian lãng quên. Ngươi chỉ là Khánh đế, nhưng tương lai sẽ còn nhiều Khánh đế hơn nữa."
"An Chi không thể tưởng tượng được niềm hạnh phúc của trẫm đâu."
Nghe lời cuối cùng của Khánh đế, Phạm Nhàn cười ha hả: "Quả nhiên là ngươi."
59
Thị vệ bên cạnh Nhị hoàng tử lại nhắc nhở: "Điện hạ, Thái Cực Điện nên an bài xong, nếu không đi ngay, có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Lần này Nhị hoàng tử không ngăn cản nữa, "Ngươi tự đi kiểm tra đi." Chỉ cần liếc mắt, bọn thị vệ liền hiểu ngay, nếu bụi vẫn chưa lắng xuống, bọn họ sẽ giữ im lặng.
Sau nhiều lần lên xuống, đội vệ binh được giao nhiệm vụ quan trọng đã đến được Điện Thái Cực gần như đã đổ nát. Những người đàn ông mặc đồ đen ngã xuống tràn ngập khoảng không trống trải. Ai biết được còn bao nhiêu thi thể gãy nát dưới những tòa tháp và đình đài đổ nát.
Hắn do dự tiến vào chính điện, ngoại trừ đám binh lính mặc áo giáp, không thấy bóng dáng của Khánh đế, Phạm Nhàn và những người khác. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, người lính cảm thấy như đang ở trong một hang động băng giá. Họ đã đi rồi.
Sau khi nhận được tin tức, Nhị hoàng tử nhìn Cung Điển với vẻ nghi ngờ. Cung Điển thật sự không có cách nào tự vệ. Toàn bộ Tử Cấm Cung đều được canh gác nghiêm ngặt, người bên trong không thể ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể vào trong. Ngoại trừ Điện Thái Cực, tất cả các cung điện khác đều được canh gác nghiêm ngặt. Đám người Phạm Nhàn không thể nào tự do di chuyển, có thể nói là ngay cả khi có cánh cũng không thể trốn thoát.
Hơn nữa, tình trạng này không chỉ xảy ra ở Tử Cấm Thành mà còn ở toàn bộ Kinh đô. Diệp Trọng đang canh gác cổng thành. Lệnh giới nghiêm được áp dụng khắp Kinh đô, mọi con phố và ngõ hẻm đều có lính của Diệp Trọng.
Trong khi Nhị hoàng tử và gia tộc họ Diệp đang đào sâu xuống lòng đất để tìm kiếm Phạm Nhàn và đồng bọn, thì Phạm Nhàn và đồng bọn đã theo các điệp viên của viện giám sát ra khỏi Kinh đô qua lối đi bí mật.
Hít thở không khí trong lành lần nữa và nhìn thấy mặt trời, Phạm Nhàn ném Khánh đế bị trói xuống đất và hét lên: "Ta tự do rồi!"🤣🤣🤣
Vài ngày sau, Nhị hoàng tử lên ngôi trong sự quỳ gối tôn kính của các quan chức dân sự và quân sự. Phạm Nhàn cũng gửi thư chúc mừng.
"Ta rất vui khi nhận được thư của ngài. Ta đồng ý thảo luận với tân Khánh đế về việc chia 40:60 cho công việc của kho bạc nội khố. Ta đồng ý thảo luận với tân Khánh đế về việc chia 30:70 cho công việc của viện giám sát. Phần lớn lợi nhuận thuộc về tân Khánh đế. Ta đã đặc biệt sáng tác một bài thơ, chúc tân Khánh đế trường thọ.
Phong cảnh phía bắc được bao phủ bởi băng tuyết kéo dài hàng ngàn dặm.
Nhìn vào bên trong và bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, chỉ thấy hoang vu; nhìn lên trên và xuống dưới các dòng sông lớn, không còn tiếng gầm rú nữa.
Những con rắn bạc nhảy múa trên núi và những chú voi sáp phi nước đại qua đồng bằng, cố gắng đua tranh với bầu trời về độ cao.
Ta cần một ngày nắng để ngắm nhìn những bộ quần áo màu đỏ và trắng, chúng đặc biệt quyến rũ.
Đất nước này đẹp đến mức thu hút vô số anh hùng đến tranh đấu để giành lấy.
Đáng tiếc là Tần Vũ Đế có tài văn chương kém hơn một chút; Đường Thái Tông và Tống Thái Tổ có phong cách và sức quyến rũ kém hơn một chút.
Thành Cát Tư Hãn vĩ đại chỉ biết bắn đại bàng bằng cung.
Mọi quá khứ đã qua, và những anh hùng của ngày hôm nay vẫn còn hiện diện. “
Nhị hoàng tử không thể vứt bỏ bức thư, và cũng không thể không vứt bỏ bức thư. Hắn nghĩ nội khố sẽ không bao giờ quay trở lại và viện giám sát sẽ bị phá hủy. Không ngờ hai nền tảng của nhà Khánh vẫn còn đó. Nhị hoàng tử không khỏi thở dài, muốn diệt trừ Phạm Nhàn thật sự quá khó khăn. Đặc biệt là Khánh đế vẫn ở bên cạnh Phạm Nhàn, bên cạnh còn có Trần Bình Bình và những người khác.
"Phạm Nhàn, Phạm Nhàn, ngươi đã nói muốn làm hoàng hậu của ta mà." Đối mặt với ánh nến, nhị hoàng tử thậm chí còn đồng ý thực hiện lời nói đùa ban đầu của hắn. Ai có được Phạm Nhàn thì có được thiên hạ.🔥
Trên bờ biển Hoa Đông, gió biển lạnh đến mức cóng người. Phạm Nhàn vốn muốn ra khơi, nhưng lại lười vận dụng chân khí, chỉ trở về nhà sưởi ấm.
Từ khi bắt đầu sống cuộc sống của một người giàu có, Phạm Nhàn ngày càng trở nên lười biếng. Y không luyện võ nữa và không dùng thuốc độc nữa. Nội khố do Phạm Kiến quản lý, Viện giám sát do Trần Bình Bình quản lý. Ngũ Trúc chỉ quan tâm đến việc Phạm Nhàn sống cuộc sống hạnh phúc.
Sau khi trở về giường, Phạm Nhàn ôm chặt người trên giường nói: "Hôm nay chúng ta không thể ăn hải sản được. Ta nghĩ sóng gió rất lớn."
Người bị ôm cười khẩy: "Ăn gì thì cứ để An Chi sắp xếp."
Phạm Nhàn chỉ nằm lên người người đàn ông, "Này, gần đây Nhật Bản đã làm một số điều xấu xa và làm ô nhiễm biển. Bây giờ nghĩ về điều đó, tại sao chúng ta không đi và lật đổ Nhật Bản? Chúng ta vẫn phải giải quyết nguồn gốc, phải không?"
Người đàn ông kia thấy Phạm Nhàn quá nặng nên đẩy y ra nhưng hắn không thể di chuyển được, chỉ có thể nhắm mắt lại, hờ hững nói: "Ta bây giờ là một người vô dụng, nếu ngươi có thể giải trừ hạn chế cho ta, ta có thể thử xem."
Phạm Nhàn nghiêng đầu, "Ha ha, ta biết ngươi muốn khôi phục võ công." Y nhảy ra, hướng người trên giường hét lớn, "Đừng ngủ nữa, chúng ta cùng nhau làm chuyện lớn! Thế giới rất lớn, đi thôi, Lý Vân Tiềm! Chúng ta cùng nhau chấm dứt mọi bất công trên thế gian này!"🤣
Ngũ Trúc đi ngang qua sân nhà Phạm Nhàn, nghe thấy tiếng Phạm Nhàn vui vẻ reo hò, hắn vẫn không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại thích Vật Nuôi này như vậy. Thôi kệ, có lẽ chỉ giống như Tiểu Diệp thôi. Nói tóm lại, nếu Vật Nuôi không chấp nhận thì hãy đánh cho đến khi Vật Nuôi chấp nhận thì thôi.
[TOÀN VĂN HOÀN]
PS: ván cờ đã kết thúc. An Chi đã thắng. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn 🔥. Thay vì giết Cindy thì An Chi trực tiếp chặt đứt kinh mạch của Cindy rồi mang theo bên mình đi ngao du thiên hạ. Dẹp mọi bất công trên thế gian. Một cách trả thù của con cáo nhỏ. Như nuôi nam sủng vậy. Với một người kiêu ngạo như Cindy thì đây tuyệt đối là cách trả thù đẹp nhất. Há há há 🤣. . Sát thương tuyệt đối a🤣
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro