Phạm Nhàn xuyên vào fanfic

Sau khi tỉnh lại, Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào nội thất trong phòng, rõ ràng là khác biệt so với nội thất trong phòng y ở Phạm phủ, y nhất thời sửng sốt.

Ngay lúc y định giơ tay lên để ngồi dậy, cổ tay đột nhiên bị một lực kéo chặt lại. Tiếng chuông trong trẻo vang vọng bên tai.

Phạm Nhàn do dự, ánh mắt từ từ di chuyển xuống sợi dây chuyền mỏng đeo hờ trên cổ tay, cuối dây có gắn hai chiếc chuông bạc.

"... Ta nhìn thấy ma giữa ban ngày sao? Ta vẫn đang mơ à?"
Có lẽ là do ý nghĩa của điều này quá mãnh liệt, hoặc có lẽ đến bây giờ đầu óc của Phạm Nhàn vẫn chưa tỉnh táo.

Y vẫn chưa nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cho đến khi......

Cho đến khi y đột nhiên đứng dậy, một cơn gió nhẹ thối qua, thối tung tấm rèm mỏng như lụa và lướt nhẹ trên người y.

Ánh mắt Phạm Nhàn chạm phải hình ảnh của chính mình trong gương, liếc mắt một cái, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm trán.

Y không mặc gì cả, và những dấu hôn màu tím trên làn da mỏng manh của y như một bức họa bạo lực.

Cổ họng của Phạm Nhàn rung lên, y bất lực quay lại nhìn phía sau.
Được rồi, cũng vậy thôi.

Thì ra y lại xuyên không rồi.
Nằm xuống lần nữa, tâm trí y trở nên sáng suốt hơn nhiều.

Trong kịch bản mà Phạm Nhược Nhược để lại trong phòng y ngày hôm qua, có cốt truyện tương tự như thế này.
Y chỉ liếc qua và thấy một vài đoạn nội dung.
Vậy thì... y bị giam cầm? Hay y là một vật sở hữu bị cấm? Thật là thảm hại.
Nhưng ai có thể can đảm như vậy? Sống nhiều năm như vậy, địa vị của y chắc hẳn không thấp.

Phạm Nhàn giơ tay lắc lắc chiếc chuông, nhưng khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người.
Làm sao... có thể là hắn được? Hắn có bị điên không?!

Phạm Nhàn nhắm mắt lại, cố gắng coi tất cả mọi chuyện như một giấc mơ.
Nhưng thật không may, một cái chạm nhẹ vào khoé mắt y ngay sau đó đã khiến lông mi y động đậy.

Một tiếng cười khúc khích vang lên bên tai y.

"An Chi? Ngươi giả vờ ngủ à?"

Phạm Nhàn bất lực mở mắt ra, chạm phải đôi mắt cáo dài hẹp của Khánh đế. Thân hình y hiện rõ trong đôi đồng tử trong suốt, như thể y là người duy nhất trong đôi mắt đó.

Khoảng cách quá gần, Phạm Nhàn vô thức lùi lại.

Biểu cảm của người đàn ông vốn đã dịu đi lập tức tối sầm lại, những ngón tay đầy vết chai dày của hắn nắm chặt mắt cá chân của Phạm Nhàn dưới tấm chăn mỏng. Y bị khóa chặt lại một cách không thể cưỡng lại.

Quyền lực độc đoán của Khánh đế khiến hắn phải nhìn xuống đứa con trai đã khóc nức nở dưới thân hắn đêm qua.

Vết đỏ ở khóe mắt dường như vẫn chưa mờ đi.

Phạm Nhàn cảm thấy ánh mắt của Khánh đế khiến y không thể chịu nổi nên y không nhịn được mà đá hắn một cái.
"Bệ hạ, bây giờ thần phải về nhà rồi."

Cách xưng hô rõ ràng, lịch sự này giống như có một thiên hà ngăn cách hai người họ.

Khánh đế khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cố gắng chống đỡ của chàng trai trẻ, nhưng hắn cảm thấy lòng bàn tay của y hơi run rẩy.

Y sợ đến thế sao? Hắn nhìn chằm chằm vào y một lúc, nhưng lại bị đá tiếp.

Phạm Nhàn sợ hãi chờ đợi hồi lâu, sau đó nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai, con cáo nhỏ sợ hãi, lông đột nhiên dựng đứng.

Không cần chờ phản ứng.

Khánh đế lại nói: "... Chúng ta là vua và thần, tại sao vua lại muốn thần phải chết...?"

Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn với ánh mắt đầy ẩn ý. Ngược lại, Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trả lời: "Thần không còn cách nào khác ngoài chết."

"...... Hửm?"

Khánh đế không hề tức giận. Hắn di chuyển đầu ngón tay sâu hơn vào thịt bắp chân Phạm Nhàn.

Hắn thở dài nói: "Nếu như vậy, An Chi hẳn phải chết dưới thân trẫm rồi."

Eo và tứ chi của Phạm Nhàn đau nhức, dư âm của đêm qua vẫn chưa tan, trên mặt phủ một lớp đỏ mỏng.

Có dấu răng ở môi dưới.

Khánh đế hôn y thêm vài cái, đưa ngón tay tách đôi môi của tiểu hồ ly ra, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nghiến răng của người bên dưới.

"Lý Vân Tiềm, đồ súc sinh."

Y gọi hắn bằng tên đầy đủ mà không cần tôn trọng gì cả.

Những hoạn quan ở bên ngoài phòng nghe thấy tiếng động thì sợ hãi và chỉ mong có thể đào một cái hố rồi chôn mình xuống ngay lập tức.

Khánh đế đưa tay che miệng Phạm Nhàn đang định chửi rủa, lòng bàn tay hắn dần dần ướt đẫm.

Hắn vẫn tiếp tục hành động, vẻ mặt không hề thay đổi, càng thêm hưng phấn khi nghe Phạm Nhàn mắng mỏ.

Khánh đế không thể thể hiện tình yêu của hắn với một thứ gì đó trước mặt người ngoài để tránh những người có động cơ thầm kín.

Chỉ đêm qua và hôm nay, hắn đã cắn đi cắn lại tai Phạm Nhàn.

Cho dù hắn có rơi xuống mười tám tầng địa ngục và bị hàng ngàn người nguyền rủa.

Hắn cũng muốn yêu y.

[Kết thúc]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro