Rửa sạch bụi bẩn (5-7)

05.

"Vân Tiềm, ta muốn ăn kẹo hồ lô!"
Khi hai người đến chợ Kinh đô, Phạm Nhàn kéo Khánh đế đi mua kẹo táo mèo ngâm đường. Khánh đế mỉm cười cưng chiều rồi trả tiền.

Lão giả áo đỏ cùng thiếu niên áo trắng, nhìn đứa trẻ nhảy nhót xung quanh, Khánh đế cảm thấy như được trở về mùa xuân.

Nếu mọi người không biết, họ sẽ nghĩ đó là người cha đang nắm tay con trai.

Khi đến quầy bán đồ trang sức bằng ngọc bích, Phạm Nhàn dừng lại.

"...Nếu ngươi muốn thì trở về cung điện, trẫm sẽ bảo người làm cho ngươi một bộ tốt. Ở đây không cần phải mua đồ kém chất lượng."

Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn quay lại và lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc màu trắng như trăng. "Không, ta muốn cái này."

"Vâng, thưa ngài, mặt dây chuyền bằng ngọc này rất hợp với trang phục của ngài", chủ quầy hàng mỉm cười đáp lại, nhưng lại bị ánh mắt của Khánh đế đâm trả.

Khánh đế đã từng tặng cho An Chi mặt dây chuyền ngọc bích này...
Y đã tự tay đập vỡ nó.

"Vân Tiềm, làm ơn mua nó cho ta đi."
Phạm Nhàn ôm lấy cánh tay của Khánh đế, lắc qua lắc lại, làm bộ điệu điệu đà, khiến cho chủ sạp hàng sửng sốt.

"An Chi, ngoan nhé..."

"Phu quân~" Phạm Nhàn đột nhiên ghé sát vào tai Khánh đế .

Đôi mắt của Khánh đế bỗng nhiên đỏ lên. Hắn ném một thỏi bạc xuống và kéo Phạm Nhàn vào con hẻm.

Cách gọi này thực sự không thể dùng một cách tùy tiện được. Mặt Phạm Nhàn đỏ bừng, liên tục đẩy vai Khánh đế, nhưng y không có sức lực để chống trả.

Cả hai cùng cười lớn. Khánh đế không nhịn được mà hôn y một lúc rồi bế y vào trong xe ngựa.
Khi trở lại cung điện, mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Tại sao ta không thể nói dối mãi mãi?”
Phạm Nhàn chạm nhẹ khuôn mặt của Khánh đế, nước mắt lưng tròng mà ngủ thiếp đi.

06.

"Ta muốn đổi mạng sống của ta lấy cháu trai ta. Bệ hạ nghĩ sao?"

Vào một thời điểm nào đó, Phạm lão phu nhân đã đến Kinh đô và tranh luận với Khánh đế trong một thời gian dài tại thư phòng. Cuối cùng, bà lão muốn đổi mạng sống của mình lấy Phạm Nhàn.

"Mẹ, An Chi cũng là con trai của con, sao con có thể làm hại y?" Sắc mặt của Khánh đế u ám, không thể biết là đang vui hay đang tức giận.

Đêm qua Phạm Nhàn rất mệt mỏi nên vẫn còn ngủ trong cung Hưng Khánh.

Khi bà lão biết Phạm Nhàn đã phạm tội phản quốc và bị Khánh đế giam giữ trong cung, bà đã không màng đến thân thể yếu ớt mà chạy hết tốc lực đến Kinh đô. Bà biết rằng chỉ có bà mới có thể cứu được Phạm Nhàn.

"Bệ hạ, thần biết Tiên Nhi đã làm sai chuyện gì, thần không mong người tha thứ cho y, nhưng người không giết y. Thần cầu xin người thả y ra. Thần sẽ dâng hiến mạng sống của mình cho người, được không?"

"Mẹ ơi, An Chi..."

"Bà ơi!"

Những lời nói bị ngắt quãng. Khánh đế quay lại và nhìn thấy Phạm Nhàn ăn mặc chỉnh tề đang bước về phía họ.
Hơi thở của Khánh đế ngừng lại.

Phạm Nhàn nhớ lại.
Y đã nhớ lại.

Phạm Nhàn nhào vào lòng lão phu nhân, dùng tay giữ trán bà, giống hệt như lúc rời khỏi phủ.

Khánh đế nắm chặt nắm đấm hơn nữa.

Bà lão nhanh chóng kéo Phạm Nhàn qua lại để kiểm tra xem y có bị thương không. Vâng, bà gần như nghĩ ra được điều gì đó khác nữa.

"Bà ơi, chúng ta vào cung nói chuyện nhé."

Phạm Nhàn dẫn lão phu nhân vào cung, Khánh đế đáng thương chỉ có thể đi theo sau như một người phụ nữ oán hận trong cung điện sâu thẳm.
Phạm Nhàn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dẫn lão phu nhân vào thư phòng.
Khánh đế bị nhốt ở bên ngoài.

Rất hiếm khi, hắn không nghe lén mà quay người bước vào hoa viên hoàng cung.

07.

"Cảm giác như đã trôi qua cả một đời người"

Khánh đế đứng dưới gốc cây hoa quế trầm tư. Hắn để những cánh hoa rơi trên vai nhưng không đưa tay ra phủi chúng đi.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, hai cánh tay mảnh khảnh quấn chặt lấy eo Khánh đế từ phía sau, y tựa đầu vào vai hắn. "Cây hoa quế, bệ hạ có muốn trở nên hoàn hảo không?"
Khánh đế quay lại và ôm chặt lấy Phạm Nhàn.

"Nếu ngươi không rời đi, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội khác." Nước mắt thấm ướt áo Phạm Nhàn, "Trẫm sẽ không bao giờ buông tay."

Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn nhìn thấy Khánh đế khóc. Thì ra ngay cả hoàng đế cao quý cũng có thể rơi nước mắt sao?

Phạm Nhàn vỗ đầu hắn như muốn an ủi: "Ta nghĩ thay vì cùng bà nội trở về Đạm Châu rồi lại bị bệ hạ bắt lại, thì ta cứ ở lại đây và không đi nữa thì tốt hơn."
Ba chữ "Ta không đi" như đánh mạnh vào trái tim của Khánh đế, hắn đột nhiên hôn người trước mặt.

Cơn mưa hoa quế ngọt ngào rơi khắp nơi nhưng chẳng ai quan tâm.

"Ngài nghĩ đây có được tính là một cuộc sống khác của chúng ta không? Kiểu tái sinh sau khi chết ấy."

"Dù có bao nhiêu cuộc đời trôi qua, ngươi vẫn sẽ ở bên trẫm cho đến cuối cùng"

“Đó là vinh dự của ta"

Kiếp trước đã qua, chúng ta lại gặp nhau trong kiếp này. Hận thù đã biến mất, hoa rơi nước chảy tràn đầy tình cảm.

[Kết thúc.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro