Chương 1664: Viêm kim chi tinh
Chương 1664: Viêm kim chi tinh
Hàn Lập chưa nói xong nhưng Hứa lão đã hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc đạo hữu cần loiạ bảo vật như thế nào mới bằng lòng trao đổi, đừng ngại cứ nói thẳng ra đi. Dù trên người lão phu không có nhưng tự tin giao thiệp rộng rãi có thể giúp đạo hữu nghĩ cách tìm được.
Hàn Lập nghe vậy lại trầm ngâm im lặng. Nếu cho rằng hắn không muốn đồ vật gì thì là sai lầm. Cái khác chưa tính, nhưng Thanh Nguyên Tử kia cần một lượng tài nguyên lớn đến dọa người, vì thế hắn không tiện mở miệng. Dùng Chân lân căn nguyên chỉ để đổi lấy vài kiện bảo vật kia hắn cảm thấy không đáng. Nhưng đột nhiên đòi giao dịch một lượng lớn tài liệu quý hiếm, chỉ sợ Hứa lão quái cho rằng hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, trái lại bỗng dưng trở mặt thì phiền phức.
- Hứa đạo hữu, đồ vật tại hạ cần đến đều là loại hi hữu, dù bằng vào lực lượng cường đại của Hứa huynh cũng chưa chắc tìm được, vậy thôi không nói đến nữa. Về phần thiên địa nguyên khí...
Hàn Lập thở dài, trên mặt vẫn là vẻ chần chừ.
Hứa lão thấy bộ dáng Hàn Lập như thế, sắc mặt trở nên âm trầm bất định. Hắn liếc nhìn thanh niên phía sau, bỗng nhiên cắn răng từ trong người móc ra một cái hộp ngọc xanh biếc rồi nói:
- Hàn huynh hãy nhìn qua vật này xem sao, đây là thứ có giá trị liên thành, vượt trên tất cả mấy thứ lúc trước, nhưng nó cũng là thứ mà một vị trưởng lão trong tộc đang cần. Hứa mỗ định hiến tặng cho lão nhân gia, thuận tiện cầu lấy vài chỗ tốt. Bây giờ vì hậu bối của ta nên cũng bất chấp chuyện đó. Hàn huynh, mời tự nhiên đánh giá! Tại hạ tin rằng, dù vật ấy chưa chắc là vật đạo hữu đang tìm kiếm nhưng giá trị của nó cũng đủ bù đắp cho tổn thất của đạo hữu.
Thấy Hứa lão hành động như vậy Hàn Lập cũng không lấy làm lạ, đổi lại là hắn đi nhờ vả người khác, ngay từ đầu cũng tuyệt đối không đem vật đặc biệt quý hiếm lấy ra. Về lý do mà đối phương vừa nói, hơn phân nửa cũng là thuận miệng, hắn không xem trong chuyện này. Vì vậy Hàn Lập bất động thanh sắc gật đầu, giơ tay vỗ vào hư không một trảo đem hộp ngọc thu đến. Khi ngón tay vừa chạm đến hắn lập tức cảm thấy một cỗ kỳ hàn vô cùng lạnh lẽo truyền ra, trong lòng tự hỏi không biết cái hộp này là do loại linh ngọc nào luyện chế thành, mà với tu vi tu luyện băng hàn thần thông như hắn cũng không nhận ra lai lịch. Hàn Lập đối với đò vật trong hộp có chút hứng thú, ngón tay khẽ động, nắp hộp chậm rãi mở ra. Chỉ thấy kim quang chớp lóe, vật ở bên trong liền chợt hiện đúng là một khối lưu ly kim chúc màu đỏ đậm to bằng nắm tay trẻ con, mặt ngoài tỏa ra ánh vàng rực rỡ kì lạ. Hàn Lập ánh mắt chớp động hiện lên tia kinh nghi dường như là nhận ra lai lịch của nó, nhưng lại sửng sốt vẻ không tin. Bỗng nhiên tay lật chuyển, hàn quang phát ra lấp lóe theo đó 1 cây đoản kiếm bạch sắc dài chừng nửa thước vụt hiện lên. Tuy nhìn hàn quang chói mắt nhưng rõ ràng đây chỉ là pháp khí thông thường. Cổ tay hắn lay động, đoản kiếm hóa thành một dải bạch quang bay vụt tới hộp ngọc. Khi mũi kiếm tới gần khối lưu ly thì một màn khó tin xuất hiện. Nơi mũi kiếm và kim chúc tiếp xúc không hề phát ra tiếng động nào nhưng đoản kiếm lại giống như cây nến tan chảy hoàn toàn biến thành một làn khói xanh biến mất trong không khí.
- Viêm kim chi tinh! Đạo hữu sao có thể tìm được vật ấy.
Hàn Lập biến sắc, miệng thì thào nói không nên lời.
- Nhãn lực của Hàn đạo hữu thật xuất sắc. Cái này đích thực là Viêm kim chi tinh, là tài liệu luyện chế đỉnh giai pháp bảo hỏa thuộc tính, thậm chí pháp bảo bình thường chỉ cần trộn vào chút ít đều có thể gia tăng thần thông hỏa thuộc tính. Bảo vật kia của Hàn đạo hữu dù trân quý nhưng thứ này cũng đủ để bồi thường.
Hứa lão nhìn hộp ngọc đang nằm trong tay Hàn Lập, chậm rãi nói.
- Đạo hữu thật sự quyết ý như thế sao?! Đúng là tại hạ cần dùng Viêm kim chi tinh nhưng vật ấy quý hiếm như thế Hàn mỗ cũng không để Hứa huynh thiệt thòi. Như vậy đi, tại hạ hoàn lại cho đạo hữu năm trăm vạn linh thạch, coi như nửa mua nửa đổi.
Trên mặt Hàn Lập vẻ kinh ngạc dần biến mất, sau một lúc định lượng bỗng nhiên vừa cười vừa nói.
- Tốt, tất cả đều theo ý của đạo hữu.
Vốn là Hưá lão xuất ra Viêm kim chi tinh mà trong lòng thấy đau xót, nhưng nghe Hàn Lập nói xong thần sắc cũng trở lại bình thường gật đầu đồng ý.
Đối với hắn, Viêm kim chi tinh dù quý hiếm nhưng so với sự kỳ vọng mà hắn gửi gắm vào tiền đồ của hậu bối thì cái sau quan trọng gấp mấy lần.
- Nhưng hình như Hàn đạo hữu đã nói bảo vật...
Hứa lão mắt thấy Hàn Lập bàn tay vừa đảo đã thu lấy hộp ngọc liền thăm dò hỏi một câu.
- Hứa huynh yên tâm, trước hãy thu lại linh thạch, sau đó đến đỉnh núi chờ đợi là được. Ta lập tức thôi động bảo vật, đạo hữu chỉ cần ở trên núi thu lấy nguyên khí mà thôi.
Hàn Lập cười ha ha giải thích, đồng thời hướng vòng trữ vật phất tay lấy ra một túi lớn linh thạch ném cho Hứa lão quái.
- Được. Hứa mỗ lên núi chờ tin tốt lành.
Hứa lão thật bất ngờ khi thấy Hàn Lập thực hiện cuộc giao dịch này lưu loát, sạch sẽ đến thế. Đầu tiên là bắt lấy túi linh thạch rồi mừng rỡ đứng lên cáo từ mang theo thanh niên họ Tường hướng thẳng đỉnh núi mà đi.
Hàn Lập tiễn hai người ra cửa, khi tận mắt chứng kiến độn quang của họ biến mất, trong lòng không kìm được hưng phấn cười ha hả.
- Vậy mà thật nhanh đã có thêm Viêm kim chi tinh, trước đây lại thu thập được Kim thủy trùng cùng huyết hạnh, tính ra những tài liệu chính để ngưng tụ hình thể thực sự của Phạm thánh chân ma pháp tướng đều đã có đủ, chỉ cần phối hợp cùng một ít tài liệu phụ trợ nữa là xong.
Hàn Lập thì thào tự nhủ, hai mắt bỗng sáng ngời. Sau đó hắn đóng cửa động phủ hướng thăng đại sảnh mà đi.
Mọi việc tiếp theo thật đơn giản, Hàn Lập thả ra Đề Hồn rồi từ trong cơ thể của nó hút lấy một hạt Chân lân tinh lạp và cố tình dùng linh hỏa luyện hóa. Kết quả giống hệt lần trước, tinh lạp hóa thành một đạo kim quang xuyên thủng nóc động phủ bắn vọt lên phía trên. Nơi đỉnh núi. thiên tượng khủng khiếp lại xuất hiện, cuồn cuộn hút lấy thiên địa nguyên khí.
Hứa lão sớm đã chờ ở đó, thấy vậy vô cùng mừng rỡ lập tức đem cái hồ lô đỏ thẫm ra huyễn hóa thanh hỏa giao hùng hổ hướng không trung bổ nhào tới. Chỉ trong chốc lát công phu, thiên tượng tản mát rồi tan, đa số thiên địa nguyên khí bị hảo giao cắn nuốt sạch sẽ. Toàn bộ quá trình xảy ra còn nhanh hơn lần trước rất nhiều cũng không làm kinh động quá mức đến dị tộc tu sĩ trong cá ngon núi xung quanh.
Hứa lão quái đem hỏa giao biến trở lại thành hồ lô sau đó vô cùng cao hứng mang theo thanh niên họ Tường quay về động phủ của mình.
Trong đại sảnh Hàn Lập thông qua một cái gương đồng quan sát rõ ràng mọi việc, lúc này hắn mới dừng bí thuật, thôi động thần niệm phân phó khôi lỗi vài câu rồi rời khỏi động phủ.
Hàn Lập vào Vân Thành, trực tiếp đến các thương điếm không tiếc linh thạch mua liền một mạch hơn ba mươi loại tài liệu xong lại quay về. Cũng thật may mắn, Vân thành của Thiên Vân là một trong những tòa thành siêu cấp, có vài loại vật phẩm trong số Hàn Lập đã mua chỉ sợ nếu ở các thành thị khác chưa chắc đã có.
Hàn Lập trở về tiến vào mật thất bế quan liền nửa tháng, không biết rằng trong Vân thành xảy ra một sự kiện mà cũng ít người biết được tình hình cụ thể.
Hiện giờ tại các cửa thành đều nghiêm mật phòng bị, cảnh giác được đề cao thêm mấy phần. Trong thành số lượng người tuần tra cũng tăng cường rất nhiều. Khách ngoại lai vào thành thời gian gần đây đều bị những nhân vật thần bí điều tra cẩn thận. Vài người thân phận có chút vấn đề đều quỷ dị biến mất.
Ở một đại sảnh cực kỳ bí ẩn trong Vân Thành có hơn mười người thân phận khác nhau, chia thành hai hàng đang ngồi trên ghế trầm ngâm suy nghĩ. Những người này là ba trưởng lão của Vạn Cổ tộc trong đó có Thiên Cơ Tử, còn có Tinh tộc Thải Lưu Anh, Thạch Kiển tộc Đoạn Thiên Nhận, cơ bản Hàn Lập đã biết mặt. Về phần những người khác tuy khuôn mặt xa lạ, nhưng xem khí độ rõ ràng cùng đẳng cấp với đám người Thiên Cơ Tử.
Nhiều thánh tộc nhân thanh danh hiển hách như thế cùng xuất hiện nhưng lúc này đều ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm nghị ánh lên vài tia cẩn thận, ngồi ở chính giữa đại sảnh là một cặp nam nữ. Nam chừng 27, 28 tuổi, thân khoác áo bào trắng. Nữ thì lại là lão bà da dẻ vàng vọt, trên mặt hằn sâu những nếp nhăn, mí mắt dường như dính vào nhau không mở ra được. Lão bà thì không nói làm gì, nhưng khi Hàn Lập nhìn rõ tên thanh niên kia thì lại bị dọa cho giật cả mình. Bởi vì hắn chính là kẻ xuất hiện tại đấu giá hội lần trước, Đại Thừa kỳ họ Ông.
Thế nhưng lúc này, sắc mặt hắn trầm như nước, cả người tản ra một cỗ uy áp không nói nên lời.
- Nhiều ngày đã trôi qua, vậy mà vẫn không tìm ra tên Giác Xi tộc kia. Nếu chẳng phải hắn chạy thoát thì chính là đang ẩn náu ở một nơi mà các ngươi không thể thấy được. Bạch đạo hữu, việc này gần đây đều do Thủy Mị bộ tộc của ngươi phụ trách, ngươi thấy thế nào?
Thanh niên họ Ông nhìn một ngừơi rồi lạnh lùng hỏi.
Đó là một gã thân mặc cẩm bào, tuy còn trẻ nhưng tóc lại bạc trắng. Vừa nghe họ Ông hỏi, sắc mặt trở nên khó coi nhưng vội vàng đứng dậy chắp tay trả lời:
Ông tiền bối, trong lúc này ta đã phát động toàn bộ cao thủ tinh thông mê hồn thuật của bộ tộc kiểm tra kĩ số người khả nghi tiến vào Vân thành nửa năm trở lại đây. Từ đó thậm chí còn phát hiện ra mấy trăm tên thám tử của các tộc phái khác không thuộc Thiên Vân, nhưng tên thuộc cung phụng đường của Giác Xi tộc kia thì một chút tung tích cũng không thấy. Ta cho rằng, rất có khả năng hắn thực sự đã ly khai Vân Thành, nếu không tuyệt đối không tránh được sự kiểm tra nghiêm mật như thế của chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro